Chap 8: Sự thật


Bên trong giáo đường cũng sạch sẽ và trắng bóng—dù rất giản dị. Ronland xua những người còn lại ra ngoài, và họ trìu mến nhìn Jones khi đi qua. Có người thì thầm "chào mừng," có người vỗ tay. Với Jones, Tân Địa Đàng giống như một đứa trẻ chưa biết đến lũ quái vật ở thế giới ngoài cửa. Việc nó còn tồn tại đã chứng tỏ sức mạnh Ronland sở hữu, dù có thật hay không.

Sâu bên trong Jones, cái bóng nổi cơn cuồng nộ. Anh lại cảm thấy da ngứa ngáy, lửa bập bùng từ một góc tối trong linh hồn, và miệng anh vặn vẹo thành một điệu cười chế nhạo. Nhưng có gì đó khác biệt—sinh vật kia đang sợ, và Jones có thể hiểu tại sao.

"Ôi trời," Ronland mỉm cười. "Giờ thì không được, đúng không?"

Giáo chủ cầm lên một cuốn sách nhỏ bọc bìa đen, bên trên có biểu tượng chìa khóa vàng. Một cái phẩy tay nhẹ và vài từ Jones không nghe rõ, con quỷ im bặt—nhưng chỉ sau khi nó làm một điều chưa từng làm trước đây. Nó thì thầm khe khẽ vào tai anh, tiếng rên rỉ của một ngọn lửa đang tàn.

"Chúng là quái vật."

"Trên vùng đất của thiên thần và ác quỷ, ta tự hỏi anh sẽ trở thành thứ gì?" Ronland vừa nói vừa quàng khăn lên vai. Giáo chủ ra hiệu cho Jones quỳ xuống trước ông, và Jones ngạc nhiên là anh làm thế thật.

"Sao anh lại chiến đấu trận chiến này? Anh phải đạt được điều gì?"

Jones không trả lời. Ánh sáng bắt đầu nhạt đi, tiếng nhạc đầy hy vọng của Tân Địa Đàng từ từ biến thành một khúc ai ca kỳ quặc. Ronland chầm chậm gật gù, nụ cười rộng mở, và Jones giữ cho mắt mình ngước lên. Tiếng gì đó vọng lại từ sàn gỗ sau lưng anh. Một âm thanh anh biết rất rõ.

"Chúng ta đã dâng hiến quá nhiều cho nỗi sợ," giọng Ronland trầm và u ám hơn. "Và anh đã dâng hiến gần như toàn bộ."

Năng lượng cuồn cuộn quanh ông lão—ánh sáng màu lục và lam trong hình hài những người bạn Jones đã mất, như thứ anh đã tiêu diệt. Họ nhảy múa trên mái của giáo đường giờ đã đổ nát, sơn tường tróc ra để lộ những vết mốc meo đen kịt.

Jones cảm thấy sự hiện diện của ít nhất một tá hình dáng sau lưng mình. Có người đang cúi mình trên cả tứ chi, những người khác nhẹ nhàng leo lên hàng ghế dài đã hư hỏng, và còn nhiều người nữa đợi ngoài giáo đường, vỏ bọc nhân loại đã biến mất. Jones giờ đã hiểu tại sao thị trấn này không bị ai động đến, vì sao người dân lại tử tế và tốt bụng đến vậy: họ không phải người. Nếu có, thì họ cũng chết rất lâu rồi.

Tay Jones dịch dần đến chỗ khẩu súng.

Giáo chủ nhìn anh chăm chăm, lơ lửng khỏi mặt đất khi ông ta nắm lấy quyển sách có chiếc chìa khóa vàng, những lời kinh bùng nổ thành một dàn đồng ca những giọng nói lẫn lộn vào nhau: "Linh hồn của chúng ta sẽ được rửa sạch trong làn nước mát lành của cái chết! Những linh hồn không còn lành lặn của chúng ta sẽ được khôi phục, những gì chúng ta đã mất sẽ trở lại!"

Những sinh vật sau lưng Jones bò về phía trước, nhỏ dãi thèm khát trong lúc Ronland bay lên cao hơn, cánh tay giang rộng giữa bầu không khí ẩm mốc. Những hình ảnh về quá khứ của Jones xoay tròn quanh anh, những người đàn ông đàn bà mà cái chết đã chơi đùa hết lần này đến lần khác.

Một giọng nói thân thuộc thoáng qua tai anh, gần như là một từ gì đó, nhưng không phải.

"Anh có nghe thấy cô ấy không?" Ronland hỏi.

Jones lắng nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #quy#ác