Cô Độc

Cô Độc

Lạc bước trên con đường mờ sương

Chợt nhận ra em vẫn luôn cô độc

Trãi qua bao nhiêu lời đường mật

Vẫn không cứu rỗi nỗi thương tâm

Ai gieo lên bao giả dối ngang tàng

Để giờ đây nỗi đau vai mang gánh

Đôi bàn chân mệt nhoài vẫn cố bước

Chẳng nhìn rõ lối mòn nào cho em

Anh bước đến nhẹ nhàng như gió xuân

Làm tim em tổn thức đắm say người

Chàng rời đi gió xuân thành bão tố

Đau xé lòng này hỡi người ơi !

Cầu một tia sáng chiếu thân tàn

Soi lối mòn chốn bình yên hạnh phúc

Thượng đế ơi! xin cứu rỗi hồn này

Tâm đau rồi, lực cạn rồi, về với người được chứ?

Yên ắng quá chẳng một lời đáp trả

Lạc bước trên con đường mờ sương

Chợt nhận ra cô độc mãi bên tôi.

NgọcMi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro