1
Giới thiệu nhân vật:
Leon Altair Charles - Celeste Lilianna.
_Một khúc nhạc tình thơ mộng, ngân vang mà chẳng có phần hồi kết_
Mặt trời dần ngả bóng, phủ một sắc cam mềm mại lên ngọn đồi phía Tây hoàng cung. Nắng cuối ngày vương trên bãi cỏ xanh, vẽ những vệt sáng mong manh như tơ lụa. Từng cơn gió thổi qua, làm hoa dại khẽ đung đưa, lặng lẽ trò chuyện cùng với hoàng hôn.
Xa xa, một cậu bé chạy nhảy tung tăng. Mái tóc vàng tỏa sáng dưới hoàng hôn, lấp lánh như ánh sao trời. Cậu đuổi theo một cánh bướm lam, đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ hiếu kỳ và thích thú.
Leon Altair Charles - đứa trẻ duy nhất của ngai vàng Charles, vị hoàng tử mang trái tim của một kẻ du hành, yêu tự do hơn cả danh xưng cao quý mà cậu đang sở hữu.
Bức tường đá lạnh lẽo của hoàng cung chẳng thể giam giữ được đôi chân luôn khao khát những khoảng trời rộng. Cậu thích trèo lên bờ tường, bám vào những chỗ nứt nhỏ nhất rồi nhảy xuống bãi cỏ bên kia, nơi không có quy tắc, không có những ánh mắt canh chừng, chỉ có bầu trời xanh vô tận và tiếng gió lặng lẽ ôm ấp lấy cậu.
"Không điều gì có thể ngăn cản Leon Altair Charles ta!"
Cậu đã hét lên như thế, như một lời tuyên bố đầy kiêu hãnh, mỗi lần bị lính gác phát hiện trên hành trình trốn thoát khỏi cung điện.
Chạy đến khi hơi thở bắt đầu gấp gáp, Leon thả mình xuống thảm cỏ mềm mại. Đôi mắt khẽ khàng khép lại, để mặc làn gió luồn qua mái tóc, ve vuốt làn da ấm nóng.
Trời đang lộng gió. Cơn gió ấy chẳng lạnh, chỉ như một cái chạm nhẹ, một lời ru vô hình vỗ về trái tim cậu. Trong phút chốc, mọi thứ đều lặng đi. Tiếng chim muộn màng gọi bạn. Tiếng lá cây xào xạc tựa những mảnh ký ức chạm vào nhau, vỡ vụn thành những âm thanh nhỏ bé mà thẳm sâu.
Rồi, giữa không gian ấy—một giọng hát cất lên.
Thoảng qua như hơi thở, nhẹ như mây trời, nhưng lại đủ sức giam cầm tất cả sự chú ý của cậu.
Một thanh âm trong trẻo, mềm mại như nước suối lách qua kẽ đá, như ánh trăng vỡ vụn trên mặt hồ.
Leon mở bừng mắt.
Trái tim khẽ run lên một nhịp.
Cậu không rõ đó là tiếng hát hay chỉ là ảo ảnh mà buổi hoàng hôn dệt nên. Nhưng có thứ gì đó thôi thúc cậu đứng dậy.
Cậu cất bước.
Rồi, như một đứa trẻ mải đuổi theo một vì sao vụt sáng trên nền trời đêm, cậu chạy.
Nhanh hơn nữa.
Gần hơn nữa.
Giữa buổi chiều sắp tàn, giữa cánh đồng cỏ bất tận, Leon lao đi, hướng về phía giọng hát tựa như giấc mơ ấy. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tim—vừa ngọt ngào, vừa mong manh, như thể cậu sắp sửa chạm vào một điều gì đó...
Leon sững người.
Cậu đứng đó, hơi thở vô thức nghẹn lại trong lồng ngực. Đôi mắt đỏ trừng lớn, phản chiếu hình bóng nhỏ bé đang đứng giữa bãi cỏ ngập nắng chiều.
Cô bé ấy... đẹp đến mức khiến cậu thoáng quên mất cách thở.
Chiếc váy trắng dài chạm gối khẽ đung đưa theo gió, nhẹ như thể chỉ cần chạm vào cũng có thể tan biến. Mái tóc bạch kim rũ xuống mềm mại, lấp lánh ánh mặt trời như tơ trời rơi xuống hạ giới. Và đôi mắt...
Leon không chắc thứ gì trong ánh nhìn ấy khiến cậu như bị kéo vào. Là màu thạch anh tím trong vắt, hay là sự tĩnh lặng mơ hồ trong đáy mắt kia? Một kiểu bình yên lạ lùng, như thể cô bé này đã thuộc về thế giới này từ lâu, hòa vào thiên nhiên đến mức gió cũng chẳng muốn thổi mạnh làm rối mái tóc mềm mại ấy.
Cô bé không phát hiện ra sự xuất hiện của cậu. Vẫn đang ngân nga, giọng hát trong trẻo hòa cùng ánh chiều tà, nhẹ như sương khói.
Tim cậu đập mạnh một nhịp.
Leon chưa từng nghe ai hát như vậy.
Không phải những bản giao hưởng hoa lệ trong cung điện. Không phải những giai điệu mà nhạc công vẫn hay đàn mỗi khi phụ hoàng tiếp đón sứ thần. Mà là một thứ gì đó tự do, thuần khiết, không bị giam cầm bởi bất kỳ quy tắc nào.
Giống như chính cậu vậy.
Cậu nuốt khan, chợt cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Rồi như một phản xạ, cậu thốt lên:
"Này... cậu hát gì thế?"
Cô bé giật mình, tiếng hát vụt tắt.
Đôi vai nhỏ nhắn hơi run lên, rồi chậm rãi quay đầu lại.
Ngay giây phút ấy, Leon có cảm giác mình vừa bước vào một giấc mơ.
Ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt cô bé một sắc vàng dịu dàng, phản chiếu trong đôi mắt tím long lanh như viên pha lê nhỏ. Không có vẻ hoảng hốt, cũng chẳng có sự cảnh giác. Chỉ là một ánh nhìn lặng lẽ, nhẹ nhàng như nước hồ phẳng lặng.
Cậu chớp mắt, cảm giác mình phải nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ.
Cô bé nghiêng đầu, khẽ chớp mắt.
"Cậu là ai?"
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo âm sắc ngân vang, như tiếng chuông gió khẽ lay động.
Leon chớp mắt thêm lần nữa, bật cười, lùi về sau một bước rồi cúi người chào một cách nhẹ nhàng, tay phải đặt lên ngực như thể đang thể hiện sự tôn trọng - một cử chỉ lịch thiệp quen thuộc của giới hoàng tộc.
"Tên ta là Leon." Cậu nhếch môi, vẻ kiêu hãnh. "Leon Altair Charles. Hoàng tử của vương quốc Charles."
Cô bé không có vẻ gì là ngạc nhiên. Chỉ thoáng nhìn cậu một chút, rồi hờ hững đáp:
"Vậy à. Còn ta không phải công chúa."
Leon ngẩn người, rồi lại phá lên cười.
Lần đầu tiên, có người nghe thấy thân phận của cậu mà không có bất kỳ phản ứng nào. Không cúi đầu, không kính cẩn, cũng chẳng có sự sợ hãi hay dè dặt. Cô bé đứng đó, bình thản như thể danh xưng kia chẳng có chút trọng lượng nào đối với cô.
Thật thú vị.
"Thế cậu là ai?"
Cô bé ngước mắt nhìn lên nền trời tím nhạt, một thoáng trầm ngâm, rồi đáp:
"Celeste. Celeste Lilianna."
Leon lặp lại cái tên ấy trong đầu. Celeste. Cái tên này nghe như một bài hát. Nhẹ nhàng, lấp lánh, và có chút gì đó xa vời.
"Tên cậu đẹp thật đấy, giống như thiên thần vậy!", Leon cất lời nhận xét.
Rồi bỗng dưng, cậu đặt tay lên hông, cười một cách đầy tự tin. "Leon. Gọi ta là Leon đi. Không cần 'hoàng tử' gì cả."
Celeste im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu.
"Vậy, Leon."
Cậu chớp mắt, có chút bất ngờ vì cô bé thực sự gọi tên mình một cách tự nhiên như thế.
Gió thổi qua cánh đồng cỏ, hương hoa dại len lỏi giữa không gian. Hai đứa trẻ đứng đó, giữa ánh chiều tà dịu dàng, giữa một ngày tưởng như bình thường nhưng lại là khởi đầu của một điều gì đó không thể đặt tên.
Leon nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập tò mò rồi hứng thú hỏi: "Cậu sống ở đâu?"
Celeste không vội trả lời. Cô bé lùi lại một bước, bàn tay nhỏ xíu mân mê mép chiếc váy trắng, như đang cân nhắc xem có nên nói hay không.
"Xa lắm." Cuối cùng, cô chỉ đáp ngắn gọn.
Leon nhướng mày. "Xa là xa cỡ nào? Trong kinh thành à? Hay một thị trấn nào đó?"
Celeste mỉm cười, nhưng không trả lời.
Nụ cười ấy làm Leon hơi ngẩn người.
Không giống nụ cười của những tiểu thư quý tộc mà cậu từng gặp—kiểu cười xã giao đầy kiểu cách, hoặc giả vờ dịu dàng để lấy lòng hoàng tử. Cũng không giống nụ cười của những người hầu trong cung—khiến người ta cảm thấy họ luôn có một lớp mặt nạ vô hình.
Nụ cười của Celeste nhẹ tênh, như cánh hoa lướt qua mặt nước, để lại những gợn sóng mơ hồ.
"Không nói thì thôi." Leon nhún vai, nhưng khóe miệng vẫn giữ ý cười. "Ta sẽ tự tìm hiểu."
Celeste nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên một tia trêu chọc hiếm hoi. "Cậu tìm kiểu gì?"
Leon chống tay lên hông, đầy kiêu ngạo. "Ta là hoàng tử. Ta muốn tìm ai thì nhất định sẽ tìm được."
Celeste chớp mắt, rồi bật cười khẽ.
Leon bỗng cảm thấy mặt hơi nóng.
Cái quái gì vậy? Sao nghe giọng cười của cô bé này, cậu lại thấy như mình vừa bị chọc ghẹo vậy chứ?
Cậu bĩu môi. "Cậu cười cái gì?"
Celeste lắc đầu. "Không có gì."
Leon lầm bầm gì đó trong miệng, nhưng rồi cũng không đôi co nữa. Cậu bước lại gần cô bé hơn, tò mò nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn đang nắm hờ mép váy.
"Cậu thường hát ở đây à?"
Celeste gật nhẹ đầu.
"Chỉ một mình à?"
"Ừm."
"Không thấy chán sao?"
Celeste lặng người một lúc, rồi khẽ lắc đầu. "Không đâu."
Leon nhìn cô bé chằm chằm.
Một mình, không chán? Cậu thì không nghĩ vậy. Nếu bắt cậu ngồi một góc không ai nói chuyện, cậu sẽ phát điên lên mất.
Có khi nào cô bé này... cũng là một kẻ trốn ra ngoài như cậu không?
Ý nghĩ đó khiến cậu phấn khích. Nếu vậy, chẳng phải cả hai đã là đồng minh rồi sao?
Leon khoanh tay, ra vẻ trầm tư. "Vậy từ giờ, ta sẽ nghe cậu hát."
Celeste nhìn cậu, có vẻ hơi ngạc nhiên. "Tại sao?"
Cậu nhún vai. "Vì ta thích."
Cô bé im lặng một chút, rồi khẽ mỉm cười.
"Vậy cậu phải đến đúng giờ."
Leon hơi sửng sốt, rồi ngay lập tức bật cười. "Được thôi. Nhưng nhớ là không được quên ta đấy."
Celeste không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn cậu, như thể đang muốn khắc ghi hình ảnh này vào trong trí nhớ.
Gió chiều thổi qua, cuốn theo hương cỏ non và chút gì đó ngọt ngào không tên.
Hôm đó, Leon không biết rằng, lời hứa trẻ con ấy rồi sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu.
Một khúc nhạc vừa mới bắt đầu.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Dưới ánh nắng dịu dàng của những ngày sau đó, Leon và Celeste nhanh chóng trở thành đôi bạn không thể tách rời. Mỗi buổi chiều, cậu hoàng tử nhỏ lại trốn khỏi cung điện, băng qua bãi cỏ rộng lớn để tìm cô bé với mái tóc bạch kim cùng giọng hát trong veo ấy.
Họ chơi đùa cùng nhau, chạy nhảy khắp cánh đồng ngập nắng. Leon kể cho Celeste nghe về những chuyến phiêu lưu trong tưởng tượng của mình—những hòn đảo bí ẩn, những con rồng ngủ say trong núi lửa, những vị thần khổng lồ ngự trị trên bầu trời. Celeste lắng nghe với ánh mắt lấp lánh, thỉnh thoảng lại bật cười mỗi khi Leon hào hứng đến mức quên cả thở.
Cô bé không bao giờ nói nhiều về bản thân. Khi Leon hỏi nơi cô sống, Celeste chỉ lắc đầu và mỉm cười bí ẩn. Nhưng điều đó chẳng hề làm cậu bận tâm. Chỉ cần mỗi ngày đến đây vẫn có thể gặp lại cô bé, điều đó đã đủ khiến Leon cảm thấy hạnh phúc.
Có những buổi chiều, họ cùng nhau nằm dài trên bãi cỏ, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm. Celeste thích chỉ vào những cụm mây trôi lững lờ, tưởng tượng ra những hình thù kỳ lạ—khi thì một con ngựa có cánh, khi thì một vị vua đang đội vương miện. Leon sẽ cười và bảo rằng một ngày nào đó, cậu sẽ cưỡi trên một đám mây thật sự và bay đến tận cùng thế giới.
"Cậu có chắc không?" Celeste nghiêng đầu hỏi, đôi mắt tím long lanh phản chiếu bầu trời.
"Tất nhiên rồi!" Leon vỗ ngực tự hào. "Ta là hoàng tử mà, chẳng có gì là không thể!"
Celeste khúc khích cười. "Vậy khi nào cậu bay được, nhớ đón ta theo nhé."
[...]
Có những ngày, Leon tựa đầu vào gốc cây sồi lớn, ngước nhìn lên bầu trời xanh, và nghĩ rằng dù thời gian có trôi qua, tình bạn giữa cậu và Celeste sẽ mãi vững bền. Mỗi khoảnh khắc bên cô bé như là một lời hứa chắc chắn, rằng dù thế giới ngoài kia có thay đổi thế nào, họ sẽ luôn gặp lại nhau mỗi khi mặt trời lặn. Cậu hoàng tử nhỏ tin rằng, ở một góc nào đó của thế giới này, sẽ luôn có một người bạn đợi cậu.
Những ngày tháng cùng Celeste trôi qua trong tiếng cười và những cuộc trò chuyện vô tận. Leon luôn tin rằng mỗi buổi chiều như vậy sẽ không bao giờ kết thúc, và những lời hứa ngây ngô kia sẽ trở thành hiện thực. Cảm giác ấy, như thể tình bạn này là một điều hiển nhiên, một phần của cuộc sống mà cậu sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc mất đi.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhưng rồi, cuộc đời không có bữa tiệc nào không tàn. Mùa hè dần trôi qua. Một ngày nọ, Celeste không đến.
Leon đã chờ. Hết buổi chiều hôm đó, rồi đến những ngày tiếp theo. Ban đầu, cậu chỉ nghĩ rằng có thể cô bé bận một chút việc gì đó, rồi sẽ lại xuất hiện sau. Thế nhưng, những ánh hoàng hôn dần mất đi sự ấm áp, nhường chỗ cho sự vắng lặng, cô đơn, và tẻ nhạt. Khi thêm một ngày chiều tà trôi qua mà không thấy cô, Leon bắt đầu cảm thấy một khoảng trống mơ hồ khi nhìn về phía đồng cỏ - nơi Celeste vẫn thường ngồi đợi. Những lần chờ đợi dần dài hơn, những phút giây im lặng kéo dài hơn, và cậu bắt đầu cảm nhận được một điều gì đó không ổn... Trong lòng cậu, chộn rộn những nghi ngờ không tên.
Cậu lang thang khắp ngọn đồi xanh, gọi tên cô bé, nhưng chỉ nghe tiếng gió thì thầm đáp lại. Những cơn gió vờn quanh cậu như những tiếng thì thầm của một điều gì đó đã mất đi.
Mỗi bước chân trong cánh đồng rộng lớn, lòng cậu lại tan thành mảnh vỡ không thể ghép lại. Những kỷ niệm về những buổi chiều ngập nắng, những lời hứa về những chuyến bay trên mây giờ đây đã tan biến vào hư không, mơ hồ như một giấc mơ mà cậu không thể nắm bắt. Cảm giác ấy như thể một phần của chính mình đang dần biến mất, như thể mọi thứ cậu từng tin tưởng bỗng chốc tan biến tựa làn sóng vỗ về rồi chìm vào không trung.
Không ai biết Celeste là ai. Không ai từng thấy cô bé ấy ngoài cậu. Khi Leon hỏi, tất cả chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc, như thể cái tên ấy chưa từng tồn tại.
Và rồi, lần đầu tiên, một ý nghĩ đáng sợ len lỏi trong tâm trí cậu. Phải chăng Celeste chưa từng tồn tại? Phải chăng tất cả chỉ là một giấc mơ—một giấc mơ đẹp đến nao lòng. Những ngày tháng rực rỡ đó, những tiếng cười, những buổi chiều ngập nắng, liệu có thật không? Hay chỉ là do chính cậu đã vẽ ra, để rồi giờ đây, khi tỉnh lại, chỉ còn lại khoảng trống hoang hoải?
Cậu đã từng nắm tay Celeste, cùng cô bé chạy qua những đồng cỏ, cùng cười, cùng hát. Nhưng giờ đây, không còn ai nhớ đến cô—chỉ có mình cậu giữ lấy những ký ức ấy. Và thế là, cậu sợ hãi.
Sợ không chỉ vì Celeste biến mất, mà vì cậu bắt đầu hoài nghi chính mình. Nếu cô chưa từng tồn tại, thì những ký ức ấy là gì? Nếu tất cả chỉ là giấc mộng, thì đến khi nào cậu sẽ tỉnh lại? Và khi ấy, liệu hình bóng Celeste có còn không, hay sẽ tan biến như những mảnh sương mai?
Nếu ngay cả cậu cũng quên mất cô—thì ai sẽ còn nhớ? Ai sẽ chứng minh rằng Celeste từng là một phần của thế giới này?
Nỗi sợ ấy bóp nghẹt lấy tim cậu. Và từ khoảnh khắc đó, Leon hiểu rằng có thứ còn đáng sợ hơn cả sự mất mát—đó là bị lãng quên.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Rồi, một chiều muộn, cậu tìm thấy một thứ nằm lẫn trong đám cỏ nơi họ thường ngồi. Một sợi dây chuyền bạc, mặt dây hình ngôi sao nhỏ lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Leon nhận ra nó—đó là thứ mà Celeste luôn đeo bên mình.
Cậu nhặt nó lên, nắm chặt trong tay như thể đang giữ lấy một mảnh ký ức mong manh. Hơi lạnh từ mặt dây truyền vào lòng bàn tay, lạnh như chính khoảng trống trong lòng cậu lúc này.
Những ngày sau đó, Leon vẫn quay lại cánh đồng mỗi buổi chiều. Cậu ngồi trên bãi cỏ xanh, đôi mắt cứ mãi dõi về nơi xa xăm, mong chờ một bóng dáng nhỏ nhắn sẽ lại xuất hiện giữa ánh hoàng hôn. Nhưng bãi cỏ chỉ còn gió thổi qua, những đám mây vẫn trôi lững lờ, thế giới vẫn tiếp tục vận hành—chỉ có Celeste là không quay lại.
Cậu không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua, chỉ biết rằng trái tim cậu vẫn chưa thể chấp nhận sự thật. Mỗi khi có tiếng gió xào xạc lướt qua, cậu lại giật mình ngoảnh lại. Mỗi khi nghe một giọng hát vang lên đâu đó từ xa, cậu lại chạy đến, chỉ để nhận ra rằng đó không phải là cô.
Những buổi chiều dài dằng dặc, Leon lặng lẽ siết chặt sợi dây chuyền trong tay. Cậu đã từng nghĩ rằng mình có thể chạm tới bất cứ điều gì mình muốn, nhưng giờ đây, lần đầu tiên trong đời, cậu nhận ra có những thứ dù cậu có cố gắng đến đâu cũng không thể giữ được.
Cậu tự hỏi Celeste đã đi đâu, có còn nhớ đến cậu không. Cô bé có từng muốn nói lời tạm biệt không, hay sự biến mất ấy là điều mà ngay từ đầu đã được định sẵn?
Năm tháng trôi qua, cậu hoàng tử nhỏ dần trưởng thành, nhưng trong tim vẫn luôn giữ lại một ký ức không đổi. Một giọng hát, một đôi mắt tím lặng lẽ, một sợi dây chuyền bạc... và một lời hứa chưa bao giờ có cơ hội thực hiện.
Dù cho dòng thời gian xoay vần đổi thay, Leon Altair Charles vẫn đứng đó, vẫn chờ đợi, như thể Celeste Lilianna chỉ vừa rời đi ngày hôm qua.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Nhiều năm sau, người ta kể rằng, vào những buổi chiều hoàng hôn trên ngọn đồi phía Tây, có một chàng trai trẻ vẫn đứng đó, lặng im lắng nghe một khúc nhạc vô hình.
Trên cổ cậu, một chiếc dây chuyền bạc cũ kỹ lặng lẽ lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Không ai biết cậu đang chờ điều gì.
Không ai biết khúc nhạc ấy đã từng tồn tại hay chỉ là một giấc mơ xa xăm.
Câu chuyện kết thúc ở đó.
Không có lời giải thích. Không có câu trả lời. Không có hồi kết.
Chỉ có một bản nhạc vẫn ngân vang trong ký ức.
Chỉ có ánh mắt tựa hoàng hôn rướm máu, giờ đây đã nhuộm thành một mảnh tình si.
Chỉ có một chàng trai vẫn đứng đó, dưới hoàng hôn, đợi một người không biết bao giờ quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro