Chương 3: Bức Tranh Dở Dang, Tình Yêu Khuyết


Đôi bàn tay của Choi Youngwoo run rẩy khi mở bức thư được buộc bằng dải lụa trắng tinh khiết. Hương hoa dành dành thoang thoảng xộc vào cánh mũi, mang theo một nỗi buồn dịu dàng mà chàng đã quá quen thuộc. Từng dòng chữ thanh mảnh như những giọt sương long lanh, thấm đẫm nỗi nhớ nhung và cả sự chấp nhận đầy xót xa.
Trái tim Youngwoo thắt lại. Những vần thơ chàng viết tặng Byeol , những buổi chiều họ cùng nhau ngắm hoàng hôn bên bờ sông, những lời hứa hẹn về một tương lai tươi đẹp... tất cả ùa về trong tâm trí chàng, sắc nét đến đau lòng. Chàng có thể hình dung ra khuôn mặt thanh tú đượm buồn của Byeol khi đặt bút viết những dòng chữ này.

"Ngốc nghếch," Youngwoo thì thầm, giọng khàn đặc. "Sao nàng lại nghĩ ta có thể hạnh phúc khi không có nàng chứ?"

Bức thư của nàng như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim vốn đang cố gắng chai sạn của chàng. Những lời lẽ dịu dàng mà kiên quyết, tình yêu sâu đậm mà nàng dành cho chàng, tất cả như một lời nhắc nhở về những gì chàng sắp đánh mất. Đêm đó, Youngwoo không thể chợp mắt. Hình ảnh Byeol với đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ hiện lên rõ mồn một. Chàng nhớ cái cách nàng say sưa vẽ những hàng cây, cách nàng lắng nghe những vần thơ của chàng bằng cả trái tim. Làm sao chàng có thể trao những điều quý giá ấy cho một người xa lạ, một cuộc hôn nhân sắp đặt không có tình yêu?
Sự cầu kỳ và thông minh vốn là niềm tự hào của Youngwoo giờ đây trở thành gánh nặng. Chàng nhận ra mình đã quá thụ động, quá an phận với những sắp đặt của gia đình. Lá thư của Byeol đã khơi dậy trong chàng một ngọn lửa âm ỉ, một sự phản kháng mãnh liệt.

Sáng hôm sau, Youngwoo quyết định tìm gặp cha mẹ. Chàng mang theo lá thư của Byeol , đặt nó trang trọng lên bàn.

"Cha, mẹ," giọng Youngwoo trầm nhưng kiên định, khác hẳn vẻ mềm mỏng thường ngày. "Đây là thư của Byeol . Xin người hãy đọc."

Cha mẹ Youngwoo ngạc nhiên trước thái độ khác lạ của con trai. Họ cầm lá thư, đọc từng dòng chữ thấm đẫm tình yêu và nỗi buồn. Khi gấp lá thư lại, ánh mắt họ không khỏi xao động.

"Con muốn nói gì?" cha Youngwoo hỏi, giọng có phần dè dặt.

"Con không thể kết hôn với người con gái mà con không yêu," Youngwoo nói, nhìn thẳng vào mắt cha mẹ. "Trái tim con đã thuộc về Byeol . Những vần thơ con viết, những giấc mơ con ấp ủ, tất cả đều có hình bóng nàng. Xin cha mẹ hãy hiểu cho con."

Chàng không giấu giếm sự đau khổ khi nghĩ đến viễn cảnh phải sống bên cạnh một người mà trái tim chàng không hề rung động. Sự chân thành và thống khổ trong lời nói của Youngwoo, cùng với những dòng chữ đầy tình cảm của Byeol , đã khiến cha mẹ chàng không khỏi xúc động. Họ nhìn con trai, nhận ra sự kiên quyết và tình yêu sâu sắc mà chàng dành cho Byeol .
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dài của người lớn tuổi. Họ biết rằng quyết định này sẽ gây ra nhiều sóng gió, nhưng nhìn vào đôi mắt kiên định của con trai, họ dường như thấy được một phần con người mình trong đó – một trái tim dám yêu và dám đấu tranh cho tình yêu.

Cuối cùng, sau một hồi im lặng nặng nề, mẹ Youngwoo khẽ nói: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa, Youngwoo? Quyết định này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của con."

"Con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thưa mẹ," Youngwoo đáp, giọng chắc chắn. "Con không thể sống một cuộc đời giả dối, thiếu vắng tình yêu. Xin cha mẹ hãy cho con được tự quyết định hạnh phúc của mình."







.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro