Chương 10: Giang Tử Khâm

Nhưng hắn nhận ra, chỉ dựa vào việc điên cuồng rèn thân thể và nhập thiền hấp thụ linh khí loãng trong không khí thì tốc độ tu luyện rất chậm. Cứ thế này không phải là cách. Giá như hắn được học tại trường học, nơi đó sẽ có những dụng cụ thích hợp và cả những Đạo sư hỗ trợ dẫn nhập linh lực.

Trong căn phòng, hắn ngồi xếp bằng, chiếc nhẫn của Lý Thành nằm trong lòng bàn tay. Đây là hy vọng duy nhất của hắn. Hắn nhắm mắt, dồn toàn bộ ý chí, cố gắng kết nối với chiếc nhẫn. Hắn thử dùng sức mạnh cơ bắp, thử dùng tinh thần lực non nớt của mình.

Nhưng chiếc nhẫn vẫn im lìm, lạnh lẽo. Dòng chữ trong quyển kinh thư hiện lên trong đầu hắn: "Nhẫn trữ vật đỉnh cấp, cần linh thức của tu sĩ Trúc Cơ cảnh trở lên mới có thể mở ra."Lại một ngõ cụt.

Một buổi chiều, tại bến cảng, một người đàn ông đang kiểm kê sổ sách. Một tiếng rắc rắc, xoạc! Một cần cẩu đang vận chuyển một kiện hàng kim loại khổng lồ thì bất ngờ dây cáp bị đứt. Kiện hàng rơi thẳng xuống vị trí của ông ta. Mọi người xung quanh chỉ kịp la hét trong kinh hãi.

Người đàn ông đó là Giang Tử Khâm, một trợ lý kho hàng thường làm việc chung với Lại Thiên. Lại Thiên đang ôm một thùng hàng bằng nhựa, thấy kiện hàng sắp đè trúng ông ta, hắn khẽ nhún mày, không suy nghĩ nhiều. Hắn dồn sức vào đôi chân, cả người lao đi như một mũi tên. Với thân pháp của một tu sĩ Linh Thân tầng 4, tốc độ của hắn nhanh hơn người thường rất nhiều. Ngay trước khi kiện hàng chạm đất, hắn đã kịp kéo Giang Tử Khâm ngã lăn ra ngoài.Một tiếng "ầm" kinh thiên động địa vang lên. Bụi đất bay mù mịt. Khi mọi thứ lắng xuống, mọi người thấy Lại Thiên và Giang Tử Khâm đang nằm cách đó vài trượng, cả hai đều an toàn.Sau lần đó, Giang Tử Khâm lúc này ngơ ngác, sau rất cảm kích Lại Thiên. Ông mời hắn một bữa rượu. Trong bữa ăn, qua vài lần trao đổi, Giang Tử Khâm biết được Lại Thiên có khả năng tu luyện nhưng lại gặp khó khăn về tài lực. Trong một lần khác ở quán trà, hai bên lúc này đang tán gẫu.

"Giang đại ca," Lại Thiên mở lời sau khi cả hai đã uống vài chén, "ta đang gặp một vấn đề.."

Giang Tử Khâm nghe xong, đặt chén trà xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Ông nhìn quanh một lượt, chắc chắn rằng không có ai nghe lén, rồi mới hạ giọng, tay vừa nói vừa chỉ chỉ: "Linh khí tinh thuần.. không phải thứ dễ tìm. Đan dược thì quá đắt đỏ. Nhưng.. có một nơi.."

Sau một hồi đắn đo, "Thực ra, ta không chỉ là một trợ lý kho hàng," Giang Tử Khâm hạ giọng. "Ta còn có một số mối làm ăn khác. Nói trắng ra, là tiếp ứng cho đám buôn lậu hàng hóa, trong đó đa số là hàng hóa qua lại của tu sĩ. Tiểu đệ còn trẻ, chưa trải nghiệm nhiều nên có phần không biết. Vận chuyển hàng hóa theo cách truyền thống thường bị Cảnh binh tra xét. Nên các chuyến hàng bất hợp pháp đa phần là kiện vật của tu sĩ trong đại lục chuyển bằng đường biển vào đây. Ở cảng hàng đôi lúc sẽ có Cảnh binh tra xét, nhưng cũng có trường hợp Cảnh binh chính là người bảo đảm cho các chuyến hàng lậu, miễn sao đôi bên ăn chia, bảo đảm lợi ích."

Lại Thiên nghe vậy có chút kinh ngạc, nhướng mày đáp: "Nhưng việc này nếu bị Cảnh Binh cấp cao phát hiện thì sẽ là trọng tội."

Giang Tử Khâm cười khổ. "Ta cũng là bất đắc dĩ. Ta còn một đứa con gái mười lăm tuổi có nội căn, người ta nói rằng nó có thể tu hành. Ta chỉ mong sau này gom góp đủ tiền cho nó có cơ hội nhập học trường tu sĩ, sau này ta cũng đỡ vất vả hơn chút. Nhưng học phí đắt đỏ như vậy, không phải làm những công việc nguy hiểm này thì cho dù làm quản lý kho cả đời chắc mới đủ vốn liếng. Ân cứu mạng của tiểu đệ, ta không biết lấy gì báo đáp. Theo ta biết, trong các chuyến hàng thường sẽ có một số loại đan dược chuyên dùng cho tu sĩ cấp thấp. Luận là cấp thấp nhưng ở nơi đây chưa chắc dễ dàng tìm thấy, ta sẽ nhân cơ hội thử tìm xem có thứ gì tốt cho tiểu tử ngươi."

Lại Thiên nghe xong, trong lòng khẽ động. Hắn biết loại đan dược này rất hữu dụng cho giai đoạn Luyện Thân. "Vậy.. phiền Giang đại ca có thể tìm giúp ta thêm một chiếc túi trữ vật được không?"

"Không thành vấn đề," Giang Tử Khâm đáp. "Tiểu đệ ngươi có tiềm năng, đừng lãng phí nó. Chỉ mong sau này, nếu tiểu đệ có thành tựu, mong chiếu cố cho con gái ta một chút."

Lại Thiên gật đầu. "Nếu có khả năng, tại hạ nhất định sẽ không quên."Khoảng một tuần sau, Giang Tử Khâm lén lút đưa cho Lại Thiên một cái túi vải nhỏ và một bình sứ. Trong bình là hai viên đan dược màu nâu, tỏa ra một mùi thuốc nồng đậm. Đó chính là Bổ Nhục Đan.

"Ta đã vấn qua một vài tên tu sĩ Luyện Khí, họ là những tên cùng chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho một chuyến hàng ba ngày trước. Họ nói đan này được gọi là Bổ Nhục Đan, phi thường hiệu quả trong việc tu luyện Linh Thân," Giang Tử Khâm vẻ mặt vui vẻ nói.

"Tốt quá rồi, đa tạ Giang đại ca, Lại mỗ tuyệt không quên đoạn ân tình này," Lại Thiên hớn hở đáp, hai tay bắt quyền.

Nhận lấy đan và túi trữ vật, hắn vội vàng quay về thử nghiệm. Quả nhiên, sau khi sử dụng viên đan, việc tu luyện của hắn tiến triển vượt bậc. Dược lực của viên đan giúp quá trình tái tạo cơ bắp diễn ra nhanh và hiệu quả hơn rất nhiều. Hắn không còn phải quá phụ thuộc vào luồng linh khí mỏng manh trong không khí nữa.

Chớp mắt lại trôi qua thêm một năm.

Nhờ sự chăm chỉ không ngừng nghỉ và sự trợ giúp của Bổ Nhục Đan, Lại Thiên cuối cùng cũng đạt đến Linh Thân tầng 10 đỉnh phong. Cơ thể hắn lúc này đã khác hẳn một năm về trước, rắn chắc và ẩn chứa một sức mạnh đáng kể. Quan trọng hơn, hắn bắt đầu cảm nhận được dấu hiệu của việc có thể chủ động dẫn dắt và tích tụ linh khí vào trong cơ thể. Đây là bước đầu tiên để đột phá Luyện Khí cảnh.

Đêm đó, trong căn phòng trọ quen thuộc, Lại Thiên ngồi xếp bằng trên sàn, hai mắt nhắm nghiền. Cơ thể hắn, sau một năm, đã đạt đến cực hạn của phàm nhân. Bây giờ là lúc để bước sang một cảnh giới mới. Hắn lại một lần nữa giở ra cuốn kinh thư của Lý Thành, nghiên cứu kỹ lưỡng phần "Tụ Khí".Bí quyết trong sách chỉ ra rằng, muốn đột phá Luyện Khí, phải dùng ý niệm làm kim, lấy đan điền làm lò, dẫn dắt linh khí trong trời đất vào cơ thể, nén chúng lại thành một vòng xoáy linh lực đầu tiên.

Hắn hít một hơi thật sâu. Luồng linh khí quen thuộc tràn vào cơ thể. Nhưng lần này, thay vì để chúng tản ra các cơ bắp, hắn cẩn thận dùng ý niệm dẫn dắt chúng đi xuống vùng đan điền. Quá trình này rất khó khăn. Linh khí tựa như những con thú hoang dã, không dễ dàng tuân theo sự điều khiển. Một tia, hai tia.. hắn kiên nhẫn thu thập từng chút một.

Thời gian trôi qua, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán hắn. Khi lượng linh khí tích tụ ở đan điền đã đủ lớn, hắn bắt đầu bước thứ hai: Nén chúng lại."Vụt!" Ngay khi hắn vừa khởi động ý niệm, luồng linh khí hỗn loạn lập tức bạo động, va đập lung tung vào kinh mạch của hắn.

Một cơn đau nhói ập đến. Lại Thiên cắn chặt răng, mặt trắng bệch nhưng không hề dừng lại. Hắn biết nếu thất bại, kinh mạch cũng sẽ phần nào bị ảnh hưởng. Hắn lại thử lần nữa, lần này cẩn trọng hơn.

Một tiếng "ong ong" nhẹ vang lên từ trong cơ thể hắn. Vòng xoáy linh lực đầu tiên, tuy còn nhỏ bé và yếu ớt, nhưng đã thành công hình thành trong đan điền của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro