Chương 5: Trận quyết chiến

Lúc này, ở một phía xa xăm tại trấn Thạch Vĩ, khoảng ba canh giờ sau khi Lại Thiên chôn cất hai thi thể, hắn đang trên đường xuống núi trở về trấn thì cảm nhận một động tĩnh loáng thoáng từ hướng chân trời mây đen sấm chớp phía xa, nơi Lý Thành đã bay về phía đó.

Hắn dừng bước một khoảng lặng, gương mặt đăm chiêu. Mắt hắn suy xét, lộ ra một sự bất an mà trong lòng cũng không hình dung được là gì, một linh cảm không thể tả bằng lời. Chần chừ một lúc, hắn ngoảnh mặt bước tiếp, trong lòng đầy rối bời.

Mà ở phương đó, tại trận quyết chiến của Lý Thành, Hư Tướng được triệu hoán sau khi đỡ một đòn đại lực đã ngã ầm xuống và biến mất. Đồng dạng, quang ảnh của Lý Thành cũng bị đánh bật ra nhưng vẫn duy trì được cổ năng lượng, thoáng chốc đã định thần lại và dường như thủ thế tạo lực, định tung ra một kích nữa về hướng tên Đoạt đang chật vật sau cú chém vừa rồi.Ngay lúc này, phía sau lưng Lý Thành, một thanh đoản đao đen kịt bao trùm một màu hắc quang nhằm bóng lưng hắn lao đến. Đối mặt với công kích, hắn không hề hoảng loạn, một tay vận linh lực khiển quang ảnh tụ lực vào kích khí, một tay phất Kim Lân lệnh bài ra tạo màn thuẫn tráo chặn đứng. Mũi nhọn thanh hắc đoản đao không ngừng tiếp lực, đục khoét ngoáy đâm vào màn thuẫn đó.

Lúc này, một bóng đen ngay lập tức độn ra cạnh bên sau lưng Lý Thành. Hắn là Ảnh. Tay hắn nắm vào không trung, ngay lập tức một đạo hắc quang hiện ra, một thanh hắc đoản đao thứ hai xuất hiện. Cùng với thanh hắc đao trước đó đang liên tục đục vào màn thuẫn kia, chúng chính là một cặp song đao. Hắn tận dụng sơ hở chết người khi Lý Thành chưa kịp thu hồi thế tấn công, ngay lập tức chém xoay một cú vẽ thành một đường vòng cung hoàn hảo.

Phập!

Lý Thành cảm thấy một cơn đau nhói buốt lạnh từ bả vai trái. Hắn ngoái đầu nhìn lại. Lưỡi đao đen kịt đã chém sâu vào vai hắn, máu tươi lập tức túa ra, nhuộm đỏ một mảng áo trắng.


"Ngươi!" Lý Thành nghiến răng, vội vàng tung một cước đẩy Ảnh ra xa, đồng thời lùi lại, tay phải giữ chặt vết thương đang rỉ máu.

Ảnh lúc này thừa thế điều động cùng lúc hai thanh đao phá thuẫn. Đồng dạng, ý niệm sát khí nổi lên, hắn triệu hoán Hắc Ảnh Cung, tụ một sát lực kinh người hướng về phía Lý Thành. Trong chớp mắt, một mũi tên đen kịt với hắc khí mờ ảo bao quanh được phóng ra, nhắm vào màn thuẫn của Lý Thành.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn, hai đoản đao văng tung tóe, lần lượt cắm vào mặt đất và vách núi gần đó. Thuẫn tráo không chịu được ba mũi công kích cực mạnh liền bị xuyên thủng, Kim Lân lệnh đang lơ lửng dẫn lực cho màn thuẫn cũng vỡ nát.

Lý Thành lúc này vừa kịp chuyển trạng thái hướng về Ảnh thì "xoẹt" một cái, mũi xích tàn độc của Đoạt phi đến, dài thòng như vô tận, đâm xuyên người Lý Thành. Những động tác liên tiếp của Ảnh và Đoạt chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

Quả thật là một kích chí mạng. Lý Thành nghiến răng, sắc mặt cay đắng bất lực. Lúc này, quang ảnh khổng lồ đã tụ lực hoàn tất, hắn hét lớn một tiếng: "Đi chết đi!"Một kích khí khổng lồ mũi nhọn hoắt đâm ù ù về phía Đoạt. Lý Thành, hắn đã quyết định kéo một tên đồng quy vu tận cùng hắn. Ánh mắt Đoạt đại biến, nheo lại, đồng thời vận động toàn bộ linh lực tạo ra một thuẫn hắc quang hòng chống đỡ.

Ầm!


Mặt đất, cây cối, núi đá rung chuyển dữ dội.

Lý Thành chưa kịp tra xét tình hình tên Đoạt ra sao thì từ vài nhịp trước đó, tên Tử đã không biết từ khi nào thoát ra khỏi vây khốn. Hắn đã lăm le từ bên ngoài đợi thời cơ tung một chiêu kích sát. Hắn vận lực, cơ thể bắt đầu biến đổi.

Hai luồng khói đen kịt từ cơ thể hắn tuôn ra, ngưng tụ thành một bóng đen thứ hai ngay bên cạnh. Bản thể mới này giống hệt hắn, nhưng toàn thân là bóng tối, đôi mắt đỏ rực như than hồng, và trên tay cũng cầm một cây hắc liềm hư ảo. Hai bản thể, một thật một ảo, một âm một dương, đứng song song với nhau như hai vị thần chết. Đó là đấu pháp bổn mệnh của hắn: Tử Thần Giáng Lâm - Song Hồn Đoạt Phách.

Chính khoảnh khắc Lý Thành phóng ra một kích hòng triệt sát tên Đoạt, Tử đã chớp thời cơ áp sát, sát khí của hắn quá đỗi nồng đậm.

"Kết thúc rồi, Lý Thiếu chủ."

"Song Hồn Trảm!"

Lý Thành nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt hắn mở to. Hắn biết mình không còn đường thoát. Hai bản thể bóng tối của Tử đồng loạt giơ lưỡi hái lên. Hai vầng trăng khuyết, một đen kịt vật chất, một đen đặc hư vô, chém xuống cùng một lúc, tạo thành một chữ thập hoàn hảo. Lý Thành chỉ kịp giơ thanh kích lên đỡ theo phản xạ.

XOẠC!

Ánh sáng cuối cùng trong mắt Lý Thành tắt ngấm. Thanh Long Kích rơi xuống, cắm vào mặt đất."Ha.. ha ha.. Lý Thành ta.. tung hoành một đời.. cuối cùng lại tử trong tay.. mấy con chó săn trung nguyên.."

Giọng hắn nhỏ dần, biến thành những tiếng rên rỉ yếu ớt, rồi im bặt. Đôi mắt vẫn mở to, nhìn trừng trừng vào hư không, như thể đang cười nhạo cả số phận. Cơ thể hắn bị hai nhát chém cắt qua, ngã vật xuống mặt đất.

Trận chiến kết thúc. Sự im lặng bao trùm lên bãi đất hoang tàn, chỉ còn lại tiếng gió rít qua.

Tên Đoạt lúc này đã hiện ra trong đống đổ nát sau một kích của Lý Thành. Bộ dạng hắn khó khăn, thở dốc, mất hẳn một tay, ánh mắt nhìn thi thể Lý Thành không một chút cảm xúc. Ảnh tiến lên, vận động linh lực nâng cơ thể đã ngả lạnh của Lý Thành lên không. Hắn không hề do dự, phất tay một cái thu về một túi trữ vật rồi dùng thần lực tra xét. Huyết, kẻ bị thương nhẹ hơn, cũng dần bước tới. Sự im lặng bắt đầu trở nên nặng nề.

"Không có," Ảnh lắc đầu, giọng nói lộ rõ vẻ khó chịu. "Chỉ là vài món bảo vật bình thường, một ít đan dược, một số linh thạch và vài pháp bảo chiến đấu. Lý nào một tên thiếu chủ của một tông phái thực lực như Trấn Linh Tông lại chỉ có ngần này thứ."

Tử cũng đứng thẳng dậy, cau mày nhìn xuống thi thể: "Ta cũng không cảm nhận được vật đó. Lẽ nào hắn không mang theo bên mình?"

Đoạt, kẻ vẫn đang thấp thỏm với cái mỏm vai cụt, gằn giọng: "Không lẽ hắn đã giao nó cho kẻ khác hay có người tiếp ứng? Không thể nào! Vùng đất này phạm vi hơn trăm dặm căn bản phần lớn là phàm nhân, nếu có tu sĩ hoặc hắn giở trò thì chúng ta nhất định sẽ phát hiện. Hơn nữa, một vật như vậy hắn không thể nào giao cho kẻ khác nắm giữ được."

Chúng thậm chí còn dùng linh lực quét qua từng tấc da thịt trên người Lý Thành, tìm kiếm dấu vết của một pháp bảo đã dung nhập vào cơ thể. Vẫn không có gì. Không khí trở nên căng thẳng. Nhiệm vụ quan trọng nhất lại thất bại. Cái giá phải trả là toàn đội bị thương và tiêu hao quá nhiều, có kẻ còn bị trọng thương.

Đoạt đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự do dự. Hắn nhìn sang Ảnh, chờ đợi quyết định. Ở lại đây quá lâu là một điều ngu xuẩn. Tiếng động của trận chiến vừa rồi chắc chắn sẽ kinh động một vài tên Cảnh binh Đông Hoa tọa trực lân cận vùng này.

"Được rồi. Đoạt, ngươi trọng thương nặng, mau chóng đến điểm tập kết trước. Bọn ta ba người chia ra truy quét nhanh một vùng lớn quanh đây. Nếu bảo vật rời khỏi người tu sĩ, mất đi sự yểm áp, nhất định sẽ có dao động linh khí," Ảnh nói với giọng đầy dứt khoát như mệnh lệnh. "Nếu không tìm được gì tại đây thì rất có thể hắn đã giấu nó ở một nơi khác. Ở lại nữa cũng không giải quyết được gì."

Chỉ trong vài giây, ba bóng đen đã biến mất không một dấu vết.

Tên Đoạt nhanh chóng thu hồi lại hai pháp bảo là Thanh Long Kích và Chu Tước Luân. Mặt hắn tỏ ra suy xét, miệng lẩm bẩm: "Quái lạ, tình báo cho biết tên thiếu chủ Trấn Linh Tông Lý Thành này, cao thủ trẻ tuổi, luận thần thông có bốn loại chiến bảo đỉnh tông là: Thanh Long Kích, Chu Tước Luân, Bạch Hổ Thuấn và Huyền Vũ Giáp. Kết hợp bốn chiến bảo cùng lúc để chiến đấu thì có thể một diệt năm tu sĩ phổ thông cùng cấp là chuyện bình thường. Mặc dù hắn đang trọng thương, đúng là không thể điều động cùng lúc bốn thứ, nhưng ngay bây giờ cũng không thấy hai thứ Bạch Hổ Thuấn và Huyền Vũ Giáp đâu. Nếu như hắn có thể dùng đủ bốn thứ thì trận này đúng là sẽ khó có người trong chúng ta toàn thây trở ra."

Dứt lời, hắn hừ một tiếng: "Quay về rồi tính tiếp."

Sau đó, chỉ còn lại một bãi chiến trường tan hoang. Thi thể lạnh lẽo của Lý Thành cũng dần tán đi quang khí mà biến mất dưới bầu trời u ám.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro