Chương 6: Bắt đầu hành trình

Cùng khoảnh khắc Lý Thành biến mất giữa chiến trường đổ nát.

Cách đó hàng vạn dặm về phía Cực Tây đại lục Chân Nguyên, tại Trấn Linh Tông, thời gian dường như ngưng đọng. Bên trong Tĩnh Tâm Thất, Tông chủ Đào Mộc Triển đang ngồi trên một bồ đoàn.

Đây là một gian phòng được đẽo gọt từ một khối ngọc thạch nguyên khối. Cô ta nhắm mắt, khí tức trầm ổn. Không khí trong thạch thất tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng ôn hòa phát ra từ hàng trăm tấm Hồn Mệnh Bài được xếp trên một vách đá đối diện. Mỗi tấm lệnh bài này đại diện cho một nhân vật cốt cán của Trấn Linh Tông.

Bất chợt, một âm thanh "tách" nhẹ, khô khốc vang lên.Đào Mộc Triển đột ngột mở mắt. Đôi đồng tử của cô ta co rút lại. Không cần nhìn cũng biết có chuyện xảy ra, nhưng cô ta vẫn đưa ánh mắt lướt qua hàng lệnh bài, rồi dừng lại ở một trong hai tấm cao nhất ở trung tâm có khắc hai chữ "Lý Thành" và "Băng Trúc". Ánh sáng trên tấm lệnh bài "Lý Thành" đã hoàn toàn tắt ngấm. Nó không mờ đi, mà là dập tắt một cách đột ngột, để lại một khoảng trống tối tăm giữa những tấm bài còn lại.

Sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt Đào Mộc Triển. Lý Thành, Thiếu chủ của tông môn, đệ tử mà cô ta đặt nhiều kỳ vọng nhất, đã vẫn lạc. Đào Mộc Triển không chút động thanh. Nỗi đau của một cường giả đỉnh phong không thể hiện ra bên ngoài một cách ồn ào. Nó lắng đọng lại, biến thành một áp lực vô hình khiến cả thạch thất trở nên nặng nề hơn. Một tia huyết sắc thoáng qua trong đáy mắt, rồi nhanh chóng bị sự uy nghiêm của một tông chủ đè nén xuống.


"Thành nhi.." cô ta thì thầm, giọng nói đã khàn đi.

Sau một lúc im lặng, Đào tông chủ hít một hơi thật sâu. Gương mặt cô ta trở lại vẻ lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng đó giờ đây mang theo một tia sắc bén. Sự ra đi của Lý Thành sẽ tạo ra một khoảng trống quyền lực trong tông môn. Phải có người lấp vào khoảng trống đó ngay lập tức. Cô ta đưa tay lên, một đạo linh lực màu xanh ngọc bắn ra khỏi thạch thất, hóa thành một con hạc giấy rồi bay vút đi.

Chưa đầy một nén nhang sau, một bóng người mặc y phục màu trắng xuất hiện bên ngoài Tĩnh Tâm Thất.


"Đệ tử Băng Trúc, tham kiến sư tôn." Giọng nói trong trẻo, nhưng không giấu được vẻ lo lắng khi cảm nhận được khí tức bất thường bên trong.

Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra. Đào Mộc Triển đã đứng dậy, chắp tay sau lưng, quay mặt về phía vách Hồn Mệnh Bài.

"Vào đi."

Băng Trúc nhẹ bước vào. Ánh mắt cô ngay lập tức bị thu hút bởi tấm lệnh bài đã tắt. Trái tim cô giật thót một cái.

"Lý Thành sư huynh.."


"Con thấy rồi chứ?" Đào Mộc Triển không quay đầu lại, giọng nói bình thản. "Thiếu chủ của Trấn Linh Tông.. đã không còn nữa."


Băng Trúc cúi đầu, không dám nói gì. Ánh mắt Đào tông chủ nhìn thẳng vào Băng Trúc. Cái nhìn đó vừa có sự đánh giá, vừa có sự kỳ vọng, lại vừa ẩn chứa một tia bất đắc dĩ.


"Băng Trúc, bốn đệ tử chân truyền của ta giờ đây chỉ còn lại con. Kể từ hôm nay, con sẽ là Thánh nữ. Hiệu là Băng Linh. Gánh vác trọng trách và vinh quang của tông môn."

Lời nói của cô ta không phải là một câu hỏi, mà là một mệnh lệnh. Ánh sáng từ hàng trăm Hồn Mệnh Bài chiếu lên gương mặt kinh ngạc của Băng Trúc, hắt lên đó những vệt sáng tối đan xen, như chính tương lai mờ mịt đang chờ đợi cô phía trước.

Bên này tại thị trấn Thạch Vĩ, khi Lại Thiên lảo đảo về đến căn nhà nhỏ của mình, bóng hoàng hôn đã đổ dài trên mặt đất, cả thị trấn chìm trong một màu đỏ cam ảm đạm. Hắn đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào đó rồi trượt người ngồi xuống sàn.

Hắn đưa bàn tay vẫn còn dính một vệt máu đã khô lên trước mặt. Hình ảnh lưỡi dao cắm vào lồng ngực Vương Hổ và cảm giác sinh mạng lịm đi dưới tay mình quay trở lại trong tâm trí hắn. Lời giao phó của Lý Thành và chiếc nhẫn lạnh lẽo trong túi trở thành một gánh nặng. Hắn nhìn quanh căn nhà quen thuộc, nơi chứa đầy kỷ niệm về cha mẹ. Hắn nhắm chặt mắt, rồi toàn bộ cơ thể buông lỏng. Hai tay hắn buông thõng xuống sàn. Hắn thở ra một hơi dài, rồi bật ra một tiếng cười châm biếm.

"Người thì cũng đã giết rồi," hắn lẩm bẩm, giọng nói giống như một kẻ say rượu. "Làm bộ dạng tội lỗi gì chứ. Ha ha ha ha.."

"Tu tiên.." Hai chữ này, sau một thời gian dài đã quên lãng, nay lại hiện lên. Và trớ trêu thay, nó cũng là cái cớ duy nhất, là con đường duy nhất để hắn có thể rời khỏi nơi này một cách hợp lý. Rời khỏi quá khứ và đi tìm một con người mới.

Đêm đó, Lại Thiên không ngủ. Hắn vội vả thu dọn hành lý. Chỉ có vài bộ quần áo cũ, toàn bộ số bạc còn lại trong nhà, số bạc lấy được từ hai thi thể của Vương Hổ và đồng bọn, một ít đồ ăn khô và một con dao nhọn. Mọi thứ diễn ra trong im lặng.

Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua khe cửa, Lại Thiên đã đứng ở ga tàu nhỏ cũ kỹ của thị trấn. Chỉ có một tuyến đường sắt duy nhất chạy dọc vành đai của hòn đảo, chủ yếu dùng để vận chuyển hàng hóa. Mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu khách vào lúc sáng sớm.Sân ga lúc này vắng vẻ, chỉ có vài người đang chờ đợi. Không khí có phần se lạnh. Lại Thiên kéo cao cổ áo, hành động này như để che giấu gương mặt của mình. Nhưng trên sân ga, đương nhiên không ai để ý đến một thanh niên có vẻ ngoài lầm lì như hắn.

Tiếng còi tàu vang lên từ xa, rồi một con tàu lửa cổ điển chậm rãi tiến vào ga. Đầu máy phun ra những cột khói đen. Đây không phải là loại tàu từ trường hiện đại nào cả, mà là một di tích của thời đại trước. Lại Thiên mua một vé hạng chót, điểm đến là trạm cuối cùng: Hải thành Đông Bắc. Hắn chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong một toa tàu đông đúc và ồn ào.

Khi con tàu bắt đầu chuyển bánh, Lại Thiên nhìn ra ngoài. Thị trấn nhỏ, những ngọn đồi quen thuộc, và cả khu nghĩa trang ở xa, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn: "Cha, mẹ, hài nhi phải đi rồi."

Tất cả dần lùi lại phía sau rồi biến mất.

Chuyến đi kéo dài khoảng một tuần. Con tàu đi qua những vùng đồng bằng, rừng rậm và nhiều thị trấn nhỏ khác. Đây là lần đầu tiên, hắn thấy được địa đảo nơi mình sinh ra rộng lớn đến nhường nào.

Khi con tàu đến Đông Bắc Thành, Lại Thiên bước xuống sân ga. Nơi này hoàn toàn khác với cái sân ga nhỏ ở thị trấn của hắn. Nhà ga Đông Bắc Thành là một đại sảnh mái vòm khổng lồ, có thể chứa hàng nghìn người. Ánh sáng từ đèn linh lực làm cả không gian sáng choang.

Những dòng người hối hả lướt qua nhau, mỗi người đều có vẻ bận rộn. Không khí ở đây không còn mùi biển mặn, mà là hỗn hợp của mùi kim loại, thức ăn và một thứ năng lượng nhàn nhạt từ các phương tiện giao thông. Hai bên đường là những tòa nhà nhiều tầng san sát. Những bảng hiệu khổng lồ chiếu rọi vào gương mặt có phần ngơ ngác của hắn.

Lại Thiên trong lúc đảo mắt nhìn ngắm thì va trúng một người đàn ông béo đi cùng một quý phụ, cả hai ăn mặc sang trọng.

"Ái, tên ăn mày này, mắt ngươi không nhìn đường à?" tên béo quát to, giọng khinh thường.Lại Thiên ngẩn người, hoảng hốt vội vàng cúi đầu chắp tay: "Xin lỗi, xin lỗi, ta.. không nhìn thấy."Cặp đôi đó nhìn Lại Thiên trông nghèo rách quá nên cũng không thèm để ý nữa. Còn hắn tiếp tục đi rồi rẽ sang một con đường khác.

Bắt mắt hắn nhất là những toán Cảnh Binh tu sĩ mặc giáp nhẹ, lưng đeo đoản kiếm. Có kẻ đi tuần tra trên phố, có kẻ thì đạp kiếm phi hành vụt qua trên đầu. Ngày trước, hắn từng đọc ở đâu đó rằng Đông Hoa Quốc là một đạo quốc có chính quyền được quân sự hóa bằng tu sĩ, lực lượng chính là Vệ quân hoàng gia và Cảnh binh khu vực. Hắn cứ tưởng là người ta viết sách vở làm quá lên, ai ngờ thực tế là vậy, hắn quá đỗi nông cạn rồi.

Tại thị trấn của hắn, tòa nhà cao nhất chỉ có ba tầng, còn ở đây, một tòa nhà ba tầng chỉ giống như một cái bệ đỡ.

Lại Thiên nắm chặt quai chiếc túi vải duy nhất của mình. Hắn không đi vào những con đường chính rộng rãi, mà lần theo những con hẻm nhỏ hơn, nơi ánh đèn yếu ớt và không khí hỗn tạp hơn. Đến chập tối, hắn tìm được một quán trọ rẻ tiền thuê theo ngày trong một khu lao động. Chỉ khi cánh cửa phòng khép lại, hắn mới có thể thở phào một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro