Chương 9: Đột phá Linh Thân - Tầng 1
Hắn nhìn ra cửa sổ, trời đã tối từ lúc nào không biết. Rồi hắn lại nhìn quyển "Trấn Linh Chân Giải" trước mặt. Một suy nghĩ nảy sinh trong đầu hắn: Với cuốn sách này, hắn có thể tự mình tu luyện, không cần đến trường học.
Nhưng hắn cũng hiểu, tu luyện một mình rất nguy hiểm, không có người chỉ dẫn, không có tài nguyên. Việc đi học một cách danh chính ngôn thuận vẫn là con đường an toàn hơn.
Ngày hôm sau, Lại Thiên đi về phía bến cảng của Đông Bắc Thành. Nơi này luôn ồn ào và tấp nập, không khí đặc quánh mùi cá biển, dầu máy và mồ hôi.Hắn đi đến khu vực tuyển dụng lao động thời vụ, một nơi tập trung những người đàn ông có thân hình vạm vỡ và gương mặt chai sạn. Sau một lúc chờ đợi, một người đàn ông trung niên, trông như một quản đốc, đi ra.
Ông ta quét mắt một lượt đám đông rồi chỉ vào vài người, trong đó có Lại Thiên.
"Mấy người các ngươi, theo ta. Bốc dỡ hàng hóa từ tàu số 7. Năm mươi đồng một ngày, làm xong nhận tiền ngay."
Công việc rất nặng nhọc. Những thùng hàng bằng gỗ vừa to vừa nặng, phải hai người mới khiêng nổi. Lại Thiên cam khổ làm việc, mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo cũ. Những người làm cùng hắn đều là những phu khuân vác chuyên nghiệp, động tác của họ nhanh và gọn gàng. Hắn chỉ có thể cố gắng bắt chước và làm theo.
Đến cuối ngày, khi mặt trời lặn sau những cần cẩu khổng lồ ở bến cảng, Lại Thiên nhận được 50 đồng bạc, chưa được một lượng bạc. Số tiền không nhiều, nhưng đủ để hắn trả tiền trọ và mua vài cái màn thầu cho bữa tối.
Lại Thiên không trở về căn phòng trọ. Cơ thể hắn rã rời, các cơ bắp đau nhức. Nhưng hắn không nghỉ ngơi. Hắn nghĩ đây chính là thời điểm thích hợp nhất để bắt đầu.
Hắn đến một bãi biển vắng, đứng trên bờ cát có thể thấy ánh đèn xa xa của những chiếc tàu cá, bên bờ kia còn có ngọn hải đăng phong cách cổ kính. Hắn cởi áo ra, để lộ thân hình gầy gò nhưng đã có chút săn lại sau một ngày lao động.
Sau đó, hắn bắt đầu thực hiện các bài tập được ghi trong sách. Phương pháp này hoàn toàn khác biệt. Nó không phải là bồi bổ, mà là hủy diệt rồi tái sinh.
Kinh thư chỉ dẫn những bài tập võ công cực kỳ thô sơ và tàn bạo, mục đích không phải để chiến đấu, mà là để đẩy cơ thể đến giới hạn, khiến từng thớ cơ bị xé rách, từng sợi gân bị kéo căng đến tột cùng. Sau khi cơ thể bị "phá" đến mức thê thảm, người tu luyện phải lập tức nhập thiền định sâu, nhân cơ hội đó để hấp thụ linh khí tự nhiên. Linh khí sẽ không chỉ chữa lành, mà còn tái tạo lại những bó cơ mới. Những bó cơ này không phải là cơ bắp bình thường, chúng được gọi là "linh cơ", nền tảng vững chắc để vận động và chứa đựng linh lực trong các cảnh giới sau này.
Không có dụng cụ, hắn dùng chính trọng lượng cơ thể mình.
Hắn chống đẩy cho đến khi hai cánh tay run lên bần bật, không thể nâng người lên được nữa. Hắn gập bụng cho đến khi cơ bụng nóng rát như bị lửa đốt. Hắn vừa đứng tấn, vừa đấm hùng hục cho đến khi hai chân như muốn gãy rời. Mỗi một động tác đều đẩy cơ thể hắn đến giới hạn của sự đau đớn. Mồ hôi tuôn ra như tắm, tầm nhìn mờ đi.
Khi cảm thấy không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn mới dừng lại. Cả người hắn nằm vật ra cát biển, thở hổn hển. Rồi hắn lại bật dậy, vác một thanh gỗ nặng trịch thực hiện những động tác bổ, gánh, quật cho đến khi toàn thân rã rời, mồ hôi ướt đẫm và từng thớ cơ như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào.
Không có tài nguyên, không có thầy dạy, thì chỉ có thể dùng chính sự đau đớn và ý chí để làm con đường.
Lết tấm thân đau nhức trở về phòng, hắn bắt đầu phần khó khăn nhất - nhập thiền.
Hắn nhắm mắt, cố gắng loại bỏ cơn đau và tập trung vào hơi thở của mình. Hắn hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi, rồi thở ra một cách từ từ. Hắn lặp lại quy trình này, cố gắng cảm nhận luồng linh khí mỏng manh có trong không khí.
Những lần đầu tiên là một sự tra tấn. Cơn đau kinh hoàng từ cơ bắp khiến tâm trí hắn không thể nào tập trung. Lại Thiên thất bại hết lần này đến lần khác, mỗi lần như vậy cơn đau lại càng thêm rõ rệt.
Từ hôm đó, cuộc sống của hắn bước vào một vòng lặp tàn khốc.
Buổi sáng, hắn vẫn đến kho hàng làm công việc bốc vác. Nhưng giờ đây, mỗi một thùng hàng hắn vác trên vai không chỉ để kiếm tiền, mà còn là một bước khởi động, làm nóng cơ thể cho buổi chiều địa ngục. Khi hoàng hôn buông xuống, có lúc hắn tìm đến một góc vắng vẻ sau khu nhà kho, có lúc thì ra bãi biển vắng. Một người, một bóng âm thầm lặng lẽ, tại vị dưới cư thành tấp nập trù phú.
Ba tháng trôi qua, vào một đêm, khi cơn đau đã lên đến đỉnh điểm, tâm trí hắn chìm vào một màu đen kịt, đặc quánh. Qua một lúc lâu, khi tâm trí hắn dần tĩnh lại, hắn bắt đầu cảm nhận được một thứ gì đó.
Những ngày tiếp theo, tiến triển không khá hơn, hắn gần như sắp bỏ cuộc. Bỗng, bóng tối trước mắt như bị một lực vô hình xé toạc, mở ra một không gian trắng xóa vô tận. Ngay sau đó, hắn cảm giác như mình đang lao đi với một vận tốc không thể tưởng tượng, xuyên qua vùng không gian trắng xóa đó, bên tai chỉ còn tiếng "vù vù vù" của không gian bị xé rách.
Một luồng khí mát lạnh, vô hình đang theo hơi thở của hắn đi vào cơ thể. Hắn cẩn thận dẫn dắt luồng khí đó đi đến những vùng cơ bắp đang đau nhức nhất. Khi luồng linh khí chạm vào, một cảm giác tê dại, ngứa ngáy lan tỏa, thay thế cho cơn đau buốt. Cảm giác này rất kỳ lạ, vừa khó chịu lại vừa có chút dễ chịu. Hắn tiếp tục duy trì trạng thái thiền định.
Quá trình này kéo dài đến tận nửa đêm.
"Ơhh!"
Lại Thiên giật bắn mình mở mắt, thở hắt ra một hơi. Hắn ngây người. Cơn đau nhức dữ dội đại bộ phận đã vơi đi, thay vào đó là một cảm giác ấm áp và tràn đầy sinh lực. Hắn cúi nhìn hai tay mình, thầm nghĩ: "Đây là.. nhập thiền thành công rồi sao?"
Hắn đứng dậy, thử gồng cơ bắp. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể mình đã trở nên rắn chắc hơn một chút so với trước đó. Hắn biết, con đường tu luyện của mình đã chính thức bắt đầu.
Dần dần, hắn đã thành thục được vòng lặp "phá" và "lập" này.Công việc ban ngày, tập luyện buổi chiều, thiền định buổi đêm. Bảy tháng nữa trôi qua, sau một buổi thiền định, hắn cảm thấy một luồng sinh lực mạnh mẽ hơn hẳn tuôn ra từ các linh cơ mới, chúng kết nối với nhau, tạo thành một vòng tuần hoàn nhỏ trong cơ thể.
Hắn đã đột phá, chính thức bước vào Linh Thân tầng 1. Hắn không nghĩ là mất gần một năm mới có thể đột phá cảnh giới tu luyện đầu tiên dù trong người hắn sở hữu một tài liệu tuyệt đỉnh như "Trấn Linh Chân Giải". Trước kia, khi còn đi học ở trường thiếu niên, hắn luôn tự ngộ nhận mình là thiên tài, giờ đây chỉ biết cười khổ.
Thời gian như mây bay nước chảy, thoáng chốc đã một năm nữa trôi qua.
Lúc này, Lại Thiên đã là một tu sĩ Linh Thân tầng 4. Hắn không còn là một nhân viên bốc vác thời vụ nữa mà bây giờ đã là.. nhân viên chính thức. Với thu nhập ổn định từ công việc bốc vác ngày càng hiệu quả, hắn đã chuyển đến một căn phòng mới gần bến cảng hơn. Căn phòng lần này tuy vẫn đơn sơ nhưng rộng rãi và tiện nghi hơn một chút, đủ để hắn có không gian thoải mái hơn cho việc thiền định của mình. Vòng lặp khổ tu vẫn tiếp diễn, nhưng nền tảng của hắn đang ngày một trở nên vững chắc hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro