Sài Gòn 1989

Tôi đứng đó, chết lặng như vừa bị đẩy ra khỏi một cơn mơ. Hoặc đúng hơn, bị ném vào một giấc mơ của người khác.

Con đường trước mặt tôi đầy những bảng hiệu màu ngả vàng, với kiểu chữ quen mà lạ — giống những tấm hình cũ tôi từng thấy trong mấy album ngày xưa của ngoại. Xe máy thì ít, xe đạp thì nhiều, mấy chiếc cub cà tàng chạy như chuột lách qua từng hẻm nhỏ. Người đi đường mặc áo sơ mi bỏ trong quần tây, tay xách bịch nilon đựng sữa đặc hay mớ rau.

Không ai nhìn tôi như người lạ. Dù tôi chắc chắn mình đang trông rất... hiện đại, ít nhất là với một đứa bước ra từ năm 2025.

Tôi cúi xuống nhìn mình. Cái máy cassette vẫn nằm trong tay. Nhưng tôi thì...

Tôi khựng lại.

Áo sơ mi trắng, váy xếp ly xanh. Đồng phục. Tóc tôi – tóc mái ngang gọn gàng, không còn màu đỏ rực. Không còn quần jean rách, áo thun oversize, hay chiếc tai nghe bluetooth.

Tôi đưa tay lên sờ mặt. Vẫn là gương mặt tôi, chỉ khác kiểu tóc và cách trang điểm. Như thể tôi vừa được "đóng gói" lại thành một cô gái ngoan.

– Ê, Lan Chi! Đi học mà đứng như trời trồng vậy? Bộ bị phạt trực nhật nữa hả?

Tôi quay phắt lại.

Một cô gái mặc đồng phục y hệt tôi, tóc tết hai bên, đang đạp xe lại gần, chống chân xuống lề. Cô ấy nhíu mày:

– Sao mặt bà xanh lè vậy? Bị tụt huyết áp hả? Mẹ tôi có pha nước chanh mật ong nè.

Tôi lắp bắp:

– Bà... gọi tôi là gì?

– Lan Chi. Trời đất, hôm nay bà uống nhầm dầu nhớt hả?

Tôi nuốt nước bọt, nhìn lại cánh tay mình — trên đồng phục thêu rõ cái tên: L. Chi – 12A3.

Rõ ràng rồi.

Tôi đã xuyên không.

Nhưng tôi vẫn là tôi. Gương mặt này không đổi. Chỉ là thân phận đã hoán đổi với một người tên Lan Chi — và có vẻ như mọi người xung quanh đều tin tôi chính là cô ấy.

Tôi hít một hơi dài. Cố gắng không ngất. Rồi leo lên yên sau chiếc xe đạp của cô bạn nọ. Hình như tên Thảo.

– Bà hôm nay kỳ cục quá. Mà khoan, hôm nay bà không mang theo guitar hả? Không có tiết nhạc à?

Tôi giật mình:

– Guitar? Tôi... tôi biết chơi hả?

– Ủa? Tới giờ bà bị gì vậy trời? Cả trường biết bà là "Lan Chi chơi nhạc hay nhất khối" mà!

Tôi ngồi sau, tim đập loạn. Nếu Lan Chi thật sự giỏi nhạc... có khi nào tôi – Như, cũng được học lại thứ mình yêu thích, nhưng chưa từng được sống trọn với nó?
  
Trường học cách đó không xa. Cánh cổng cũ kỹ, vôi tường bong tróc, tán phượng xòe bóng. Nhưng mọi thứ đều tràn trề sức sống. Có gì đó rất "thật". Không công nghệ, không ồn ào. Tiếng loa rè rè phát hiệu lệnh vào lớp. Tiếng bước chân chạy rộn ràng, tiếng giày bata đạp lên nền gạch mòn vẹt.

Tôi cứ tưởng mình sẽ ngất thêm lần nữa khi bước vào căn lớp học nhỏ với những dãy bàn gỗ dài, kê sát nhau như hàng ghế trong rạp chiếu phim... câm. Không máy chiếu, không điều hòa, không loa bluetooth. Mỗi bàn có hai ngăn kéo, đầy những mẩu giấy nhăn nhúm, vỏ bút bi và... một miếng cam thiu bị ai đó bỏ quên từ kỳ học trước.

Bảng đen to đúng nghĩa đen. Phấn trắng. Không ai lôi điện thoại ra. Không có tiếng nhấn màn hình, không có mấy đứa "lướt TikTok trong lớp".

Không hiểu sao... tôi thấy hơi buồn cười.
   
Giáo viên chủ nhiệm tên là cô Ánh. Cô khoảng ngoài ba mươi, dáng người mảnh khảnh, đeo kính gọng tròn và luôn mang theo cái thước dài hơn một gang tay. Nhưng nụ cười của cô lại dịu dàng đến mức có thể khiến học sinh... bớt sợ đòn một chút.

– Chi! Sao nay em lơ ngơ vậy? Cô nhắc mấy lần mà vẫn chưa nộp báo cáo tổ rồi.

Tôi giật mình, đứng bật dậy. Mấy đứa trong lớp phá lên cười.

– Dạ... dạ cô cho em nộp trễ một buổi được không ạ? Tại... em đau đầu nên quên.

Cô Ánh nheo mắt:

– Đau đầu hay... tâm trí để đâu không biết? Thôi, lần này cô nhắc nhẹ, lần sau là trừ điểm hạnh kiểm.

Tôi ngồi xuống, thở phào.

Bên cạnh, nhỏ Thảo – con nhỏ tóc tết hai bên hôm trước, nghiêng đầu qua khều tay tôi:

– Bà nhớ học bài Hóa nha. Tiết ba là thầy An dạy đó, mà thầy này sát khí ghê gớm lắm. Không thuộc là ăn phấn như chơi.

Tôi gật gật, dù chả biết bài nào với bài nào. Thay vì lo môn Hóa, tôi đang rối tung rối mù vì hai câu hỏi: "Mình đang làm gì ở đây?" và "Lan Chi thật sự là ai?"
   
Tiết ba là Hóa học. Thầy An, đúng như lời đồn, bước vào với ánh mắt có thể làm đông đá một ly nước chanh.

– Lan Chi, đứng lên đọc phương trình phản ứng của sắt với axit clohidric.

Tôi nghe thấy từ "phản ứng" mà phản ứng duy nhất tôi có là... toát mồ hôi.

– Dạ... sắt... với axit... thì... tạo ra... khí gì ạ?

Tiếng cười lại rộ lên. Thầy An gõ thước xuống bàn.

– Ngồi xuống. Sắt với axit HCl tạo ra muối sắt (II) clorua và khí hiđro. Em về học lại đi.

Tôi cười trừ, nhưng bụng thì muốn trốn vào nhà vệ sinh cả tiết.

Chiều tan học, tôi ngồi lại một mình trong lớp. Ánh nắng xiên qua cửa sổ. Không còn tiếng học sinh, chỉ có tiếng chổi lướt qua sân và tiếng ve văng vẳng ngoài cây phượng.

Tôi lấy từ hộc bàn ra quyển sổ nháp, viết nguệch ngoạc mấy hợp âm guitar quen thuộc. Những ngón tay của tôi dường như... nhớ lại, dù tôi không chắc là ký ức của tôi hay của Lan Chi.

C – G – Am – F.

Tôi thử đánh nhịp theo đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn, như một cây đàn vô hình. Âm nhạc... dường như không thuộc về thời đại. Nó cứ thế chảy tràn qua mọi giới hạn.

Tôi định đứng dậy thì nghe tiếng gọi khẽ ngoài cửa sổ:

– Lan Chi! Xuống sân đi, có người hỏi tìm bà nãy giờ.

Tôi ngó xuống. Bên dưới là một khoảng sân vắng, ánh nắng cuối ngày trải dài thành một tấm thảm vàng rực. Dưới gốc cây bằng lăng, một người con trai đứng tựa nhẹ. Áo sơ mi trắng, cặp da khoác một bên vai, tay cầm theo một cuốn vở gập đôi như tập nhạc. Dáng người cao gầy, mái tóc xoăn nhẹ – không phải kiểu xoăn thời trang bây giờ mà là thứ gợn sóng tự nhiên của một người... chẳng buồn chải.

Anh ta nhìn tôi. Không cười. Cũng chẳng vẫy tay. Chỉ hơi nghiêng đầu, như thể đang cố nhớ ra tôi là ai.

– Lan Chi đúng không? – Giọng anh trầm, đều, pha chút giễu cợt.

Tôi gật đầu, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.

– Tôi là Duy Minh. Học lớp B2. Tôi mượn quyển "Tuyển tập nhạc cổ điển" của bà hồi tuần trước, quên trả.

Anh ta đưa cuốn vở ra. Bìa đã cũ, góc bị gập lại. Tôi đón lấy mà đầu óc vẫn trống rỗng. Không biết Lan Chi thật từng cho ai mượn, nhưng nếu là sách nhạc thì chắc chắn... không phải tôi.

Tôi đứng yên một lát, chưa kịp định thần thì anh ta đã quay lưng bỏ đi. Bước chân dài, thong thả, không vội vàng cũng không cố tỏ ra đặc biệt.

Tôi nhìn xuống cuốn vở trên tay – đúng là sách nhạc thật. Ghi chép nét bút rõ ràng, có cả vài hợp âm gạch chân. Có thể là của tôi. Cũng có thể không.

Tôi khẽ thở ra một tiếng, nhét vở vào cặp. Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Không chắc người kia là ai. Nhưng tôi biết một điều: mình phải cẩn thận hơn, vì từ giờ, bất kỳ ai cũng có thể là đầu mối dẫn đến bí mật quá khứ này.

Và Duy Minh – với ánh nhìn lạ lùng ấy – có lẽ là một trong số đó.

____

Dù khá choáng ngợp nhưng tôi dần lấy lại bình tĩnh trước 1 loạt sự kiện. "Bây giờ quan trọng phải tìm được lí do khiến mình ở đây và tìm cách quay về." Tôi nghĩ. Lúc nói chuyện với nhỏ Thảo tôi biết được mình là học sinh ở huyện nên đang sống tại kí túc xá và không ai cần phải nói thẳng ra, tôi vẫn biết mình đang ở đâu – hoặc đúng hơn là khi nào.

Tấm lịch treo ở phòng y tế ghi rõ ràng "Tháng Ba, năm 1989." Bên dưới là hình một chiếc cassette màu bạc và câu khẩu hiệu "Vì tương lai con em chúng ta". Mấy cái ti vi đen trắng, tiếng loa rè rè mỗi sáng, đồng phục học sinh kiểu cũ, và nhất là... chẳng ai có điện thoại di động.

Tôi đã xuyên không. Về quá khứ. Và đây không phải là một giấc mơ kiểu đẹp đẽ lung linh gì. Mồ hôi vẫn chảy, bụng vẫn đói, và đầu vẫn ong ong suy nghĩ.

Vậy giờ mình phải làm gì?

Tìm mẹ – tức là tìm Hồng. Người mà ở thời điểm này, chắc đang bằng tuổi tôi và cũng đang ở Sài Gòn này. Nếu tôi tìm được bà, liệu có thể thay đổi được gì không? Hay ít nhất là hiểu được vì sao giữa hai mẹ con lại xa cách như vậy?

Nhưng rồi hình ảnh Duy Minh hiện lên. Câu nói của anh hôm qua – lửng lơ như bài hát chưa chép hết lời. Tại sao anh lại biết tên tôi? Tại sao lại có vẻ như... quen thuộc với tôi?

Và cuốn vở nhạc.

Có điều gì đó ở anh khiến tôi nghĩ rằng: âm nhạc – dù trong thời đại nào – cũng là chìa khóa.

Tôi nhét lại tập vở vào cặp, đứng dậy.

Thôi thì... tạm gác chuyện mẹ qua một bên. Mình sẽ bắt đầu từ người tên Minh. Có thể âm nhạc sẽ chỉ đường. Hoặc ít nhất, sẽ không khiến mình phát điên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro