Chương 8 : Những Ngày Ôn Thi

Sau cơn mưa chiều hôm ấy, bầu trời thành phố như trong trẻo hơn hẳn. Nắng mới lấp lánh trên hàng phượng đỏ, gió mang theo mùi đất sau mưa thoảng qua từng khung cửa lớp.

Tiếng giở sách sột soạt vang khắp phòng học. Không khí mùa hè vốn ồn ào nay bỗng chốc trở nên nặng nề. Bởi vì, chỉ còn vài tháng nữa thôi, họ sẽ bước vào kỳ thi quan trọng nhất của đời học sinh – kỳ thi đại học.

An Nhiên ngồi ngay ngắn ở bàn, tay lật sách liên hồi, mắt chăm chú ghi chép. Mái tóc đen dài được buộc cao gọn gàng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cô vẫn tập trung đến mức không nhận ra có một ánh nhìn kiên định đã dõi theo mình từ nãy đến giờ.

Hạo Dương chống cằm nhìn sang, trong tay là cây bút quay xoay xoay mãi mà chẳng viết nổi chữ nào. Anh mím môi, nhíu mày, rồi khẽ nghiêng người:
“An Nhiên, có thể giảng lại cho tôi chỗ này không? Mấy công thức đạo hàm loằng ngoằng này, tôi chẳng nhớ nổi.”

An Nhiên giật mình, quay sang. Gương mặt nghiêm túc của cậu bạn ngồi bên khiến cô hơi bất ngờ, nhưng rồi cô khẽ gật đầu:
“Được… đưa tập đây.”

Cô cầm bút, vẽ lại từng bước một, giọng chậm rãi:
“Chỗ này cậu phải áp dụng công thức cơ bản, sau đó mới nhân vào… chứ không phải cộng thẳng như vậy. Làm vậy thì sai ngay.”

Hạo Dương chăm chú nhìn, không phải nhìn vào công thức, mà là nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô. Chữ cô viết trên giấy ngay ngắn, nắn nót, từng đường nét rõ ràng.

“…Hiểu chưa?” – An Nhiên ngẩng lên hỏi, ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt sâu hút đang nhìn mình.

Cô vội rụt tay lại, hắng giọng: “Tập trung học đi. Đừng có mà nhìn lung tung.”

Hạo Dương bật cười, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy:
“Ừ, tôi chỉ nhìn mỗi cậu thôi, không nhìn lung tung đâu.”

An Nhiên: “…”
Cô quay phắt đi, mặt đỏ bừng, cố vờ như không nghe thấy.

---

Giờ ra chơi, bạn bè trong lớp rôm rả bàn về nguyện vọng đăng ký.

“Ê, An Nhiên, cậu tính thi ngành gì vậy?” – một bạn nữ hỏi.

An Nhiên hơi khựng lại, rồi đáp nhỏ:
“Tớ định thi Quân y. Từ nhỏ tớ đã thích ngành này rồi, có thể giúp được nhiều người.”

Cả lớp ồ lên: “Oa, siêu thế! Mà khó lắm đấy nha.”

An Nhiên chỉ cười, không nói gì thêm.

Lúc này, Hạo Dương chống tay vào bàn, quay sang:
“Quân y à? Vậy hợp đấy. Tôi thì định thi Cảnh sát cơ động.”

Một cậu bạn phía sau huýt sáo:
“Trời ơi, hai người này ghê chưa, sau này thành bác sĩ với cảnh sát, vừa oai vừa đẹp đôi nữa chứ.”

Cả lớp cười ầm, An Nhiên lập tức xua tay:
“Đừng nói bậy, không liên quan gì hết.”

Nhưng tim cô lại bất giác đập nhanh, không dám ngẩng mặt nhìn Hạo Dương.

Anh thì ngược lại, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, thậm chí còn gõ nhẹ bút vào bàn, nửa cười nửa thật:
“Ừ thì, nếu sau này có chuyện gì, bác sĩ Quân y An Nhiên nhớ chăm sóc cho Cảnh sát cơ động Trần Hạo Dương này nhé.”

“Cậu…!” – An Nhiên nghẹn lời, đỏ mặt, vội cúi xuống vở.

Bạn bè xung quanh lại được dịp trêu chọc rộn ràng.

---

Những ngày sau đó, lịch học càng thêm dày đặc. Buổi sáng ôn văn, buổi chiều giải toán, buổi tối lại làm đề cương. Nhưng trong guồng quay căng thẳng ấy, An Nhiên và Hạo Dương vẫn luôn tìm thấy những khoảng lặng nhỏ dành cho nhau: một câu hỏi bài, một cái đưa bút, một lời động viên.

Đôi khi, chỉ là ánh mắt chạm nhau giữa dãy bàn đông đúc, nhưng trái tim cả hai đã đủ xao động.

Ngoài sân, hoa phượng dần rơi nhiều hơn, nhuộm đỏ cả góc trời. Tuổi mười bảy của họ đang trôi đi, để lại những rung động đầu đời vừa ngọt ngào, vừa day dứt

----

Tiếng trống vang lên báo hiệu tiết học mới bắt đầu. Cả lớp dần ổn định lại, nhưng dư âm của màn trêu chọc vẫn còn. Một vài ánh mắt tinh nghịch thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang An Nhiên và Hạo Dương, khiến cô chỉ muốn độn thổ.

An Nhiên cố gắng vùi đầu vào tập vở, nhưng đôi tai đỏ bừng đã tố cáo hết. Cô cắn nhẹ đầu bút, mắt chăm chú nhìn những dòng chữ trong sách, song chẳng vào nổi chữ nào.

Ngay bên cạnh, Hạo Dương lại tỏ ra bình thản đến lạ. Anh nghiêng người một chút, thì thầm:
“Đừng để ý bọn họ, bọn nó đùa thôi mà.”

Giọng anh khẽ nhưng chắc nịch, như thể một lời bảo vệ vô hình. An Nhiên thoáng ngẩng lên, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêm túc ấy, rồi vội quay đi.

“Cậu thì có vẻ hưởng thụ lắm.” – cô đáp nhỏ, môi mím lại.

Hạo Dương khẽ cười:
“Thì có gì đâu, đúng là hợp thật còn gì.”

“…” – An Nhiên sững lại, trái tim bất giác chệch nhịp.

---

Buổi chiều hôm đó, trường tổ chức tiết học phụ đạo. Tiếng quạt quay vù vù trên trần mà không xua được cái oi nóng mùa hạ. Nhiều bạn gục xuống bàn, thở dài ngao ngán.

An Nhiên vẫn chăm chú ghi chép. Mồ hôi lăn xuống thái dương, cô lấy khăn tay lau nhẹ rồi tiếp tục cặm cụi.

Hạo Dương từ phía sau khẽ thò tay ra, đặt một chai nước mát lên bàn cô.
“Uống đi, trông cậu sắp bốc khói rồi đấy.”

An Nhiên ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. Cô nhìn chai nước, rồi liếc sang anh:
“Cậu… mua cho tôi à?”

“Không, nhặt được.” – Hạo Dương nhún vai, miệng nở nụ cười tinh nghịch.

“Cậu…” – An Nhiên chưa kịp nói tiếp thì anh đã đưa mắt ra hiệu:
“Cứ uống đi, coi như tôi cho mượn. Mai trả lại một chai khác cũng được.”

Cô khẽ bật cười, không tranh luận nữa, vặn nắp chai uống một ngụm. Dòng nước mát lạnh lan tỏa, xua bớt oi ả. Và không hiểu sao, nơi nào đó trong lồng ngực cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

---

Cuối buổi, khi tiếng chuông báo tan vang lên, học sinh túa ra khỏi lớp. Hạo Dương thong thả thu dọn sách vở, rồi bước sang bàn bên cạnh.

“Mai có kiểm tra Toán đấy, cậu ôn xong chưa?” – anh hỏi.

“Ừm, tôi đang làm đề cũ.” – An Nhiên đáp, tay cẩn thận xếp tập vở.

Hạo Dương cười nhẹ:
“Vậy tối nay tôi qua nhà cậu, cùng ôn. Đừng từ chối, tôi thực sự cần cậu giảng lại chỗ logarit.”

An Nhiên sững người. Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt kiên định của anh. Thoáng chốc, tim lại lỡ nhịp.

“Tùy… tùy cậu thôi.” – cô khẽ nói, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Khóe môi Hạo Dương cong lên, một nụ cười thắng lợi. Anh biết, từng chút một, khoảng cách giữa họ đang dần rút ngắn.

---

Con đường về nhà hôm ấy rợp bóng hoàng hôn. Ánh nắng cuối ngày len qua những tán cây phượng, rải thành từng vệt sáng vàng cam trên mặt đường lấm tấm hoa rơi. An Nhiên ôm tập vở trước ngực, bước chân chậm hơn thường ngày. Cạnh bên, Hạo Dương vừa dắt xe vừa khẽ huýt sáo, bộ dạng thoải mái như thể chẳng hề biết mình vừa làm tim ai kia đập loạn nhịp.

“Cậu không định đạp xe à?” – An Nhiên lên tiếng, cố gắng phá tan bầu không khí im lặng.

“Không vội. Đi bộ với cậu thế này cũng tốt.” – Hạo Dương đáp gọn, giọng điệu tự nhiên nhưng đầy ẩn ý.

An Nhiên khựng lại, ôm chặt tập vở hơn, quay mặt đi:
“Đừng nói linh tinh.”

Hạo Dương cười khẽ, không nói thêm, chỉ thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô. Trong khoảnh khắc ấy, dường như tiếng ve râm ran cũng bỗng trở nên dịu dàng hơn.

---

Về đến ngõ nhà, An Nhiên dừng lại.
“Cậu về đi, tôi vào đây.”

“Ừ. Nhớ lời nhé, tối nay tôi qua ôn tập.” – Hạo Dương nhắc lại, đôi mắt ánh lên sự kiên định.

An Nhiên đỏ mặt, khẽ gật đầu, rồi vội vã bước vào sân, không dám quay lại.

Đợi đến khi cánh cổng khép hẳn, Hạo Dương mới chống chân lên xe, mỉm cười một mình. Dù chỉ là một lời đồng ý nhỏ nhoi, nhưng với anh, đó là một chiến thắng ngọt ngào.

---

Buổi tối, trong căn phòng học nhỏ của An Nhiên, đèn bàn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Sách vở chất thành chồng cao. Cô vừa làm bài, vừa hồi hộp chốc chốc liếc đồng hồ.

Liệu cậu ấy có thật sự đến không? – ý nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu, khiến cô không tập trung nổi.

Và rồi, tiếng gõ cửa vang lên.
“An Nhiên, có bạn tìm con.” – giọng mẹ từ ngoài vọng vào.

Tim cô chợt nhảy lên một nhịp. Cô luống cuống đứng dậy, bước nhanh ra. Quả nhiên, ở ngoài cửa, Hạo Dương đang đứng đó, tay cầm tập đề Toán, áo đồng phục gọn gàng.

“Chào bác ạ.” – anh lễ phép chào mẹ cô, nụ cười sáng rỡ thường ngày khiến người lớn cũng dễ có cảm tình.

“Ừ, vào đi con. Hai đứa học xong thì nhớ nghỉ sớm, khuya quá không tốt đâu.” – mẹ cô căn dặn rồi đi vào bếp.

An Nhiên hơi lúng túng, quay sang thì thầm:
“Cậu… thật sự đến à?”

“Chứ sao. Tôi đã nói là cần cậu kèm mà.” – Hạo Dương thản nhiên bước vào, mắt liếc quanh căn phòng học nhỏ nhắn nhưng ngăn nắp.

---

Trong phòng, hai người ngồi đối diện nhau, ánh đèn hắt xuống bàn, chiếu sáng những trang giấy trắng.

An Nhiên nghiêm túc mở đề:
“Đây, phần logarit này. Cậu đọc kỹ đề, sau đó thử giải xem.”

Hạo Dương chống cằm, mắt lướt qua đề, nhưng rồi lại ngẩng lên, giọng nhỏ nhẹ:
“Nếu tôi không hiểu thì An Nhiên giảng cho tôi cả đêm cũng được chứ?”

Cô sững lại, tay cầm bút hơi run.
“Cậu đừng nói linh tinh, tập trung vào.”

Anh cười khẽ, ngoan ngoãn cúi xuống làm bài, nhưng khóe môi vẫn cong cong, ánh mắt sáng rực như đang giấu một bí mật.

Trong căn phòng nhỏ, tiếng bút chạy trên giấy, tiếng giảng chậm rãi của An Nhiên, xen lẫn tiếng cười khẽ của Hạo Dương, tất cả hòa quyện thành một bản nhạc yên bình của tuổi mười bảy.

Ngoài cửa sổ, hoa phượng rơi lả tả trong đêm, báo hiệu mùa thi đang đến gần – và cùng với nó, tình cảm non nớt giữa hai trái tim trẻ cũng ngày một rõ rệt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro