Thung lũng Bươm bướm
[Mua giúp em một hộp Paracetamol hoặc Ibuprofen nhé. Cảm ơn.]
Màn hình điện thoại đặt trên giá đỡ xe sáng lên khi Trình Tiểu Thời đang lái xe về nhà.
Vào giờ cao điểm tan làm, giao thông luôn tắc nghẽn, dòng xe từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn đổ về, nối đuôi nhau như đàn kiến chậm rãi tiến về phía trước. Đường cái dù có rộng đến mấy cũng ngay lập tức bị xe cộ vây kín, chật như nêm.
Trình Tiểu Thời vừa đạp chân phanh, vừa nhìn chiếc xe màu đen phía trước có đèn hậu lúc đỏ lúc tắt. Anh đi sau chiếc xe, chốc chốc đi được một đoạn lại ngừng.
Để đảm bảo an toàn, Trình Tiểu Thời thường không động vào điện thoại khi lái xe, anh chỉ chờ đến nơi mới đỗ xe rồi trả lời tin nhắn.
Thật ra, ban đầu anh cũng không có thói quen tốt này, chủ yếu do trước đây Lục Quang hay cằn nhằn anh. Mỗi lần lái xe, Trình Tiểu Thời chỉ hơi thò tay cầm điện thoại để trả lời tin nhắn hay nghe gọi, Lục Quang đang ngồi ghế phụ sẽ âm thầm lườm anh một cái, rồi lầm bầm kể những vụ tai nạn giao thông gần đây do dùng điện thoại. Lục Quang không trực tiếp trách mắng mà chỉ nói bóng gió để anh tự nhận ra vấn đề, còn có sửa hay không thì cậu cũng không ép.
Trình Tiểu Thời đương nhiên biết Lục Quang lo lắng cho anh, cậu cũng chỉ muốn tốt cho anh, vậy nên anh không hề thấy phiền mà trong lòng còn tràn ngập ngọt ngào. Lâu dần, anh đã hình thành thói quen tốt này, lái xe tuyệt không sờ điện thoại.
Chính vì thế nên lần này cũng vậy, anh chỉ như thường ngày, tranh thủ lúc tắc đường lơ đễnh liếc qua màn hình điện thoại cạnh vô lăng chứ không định trả lời ngay.
Tuy nhiên, chính cái liếc mắt hờ hững đó đã khiến tim anh giật bắn. Dòng tên người gửi hiện đầu tin nhắn khiến anh buộc phải phân tâm một chút để xem kỹ nội dung bên trong.
Đây là lần đầu tiên anh nhận được tin nhắn từ Lục Quang, sau ba tháng chia tay.
Nhờ anh mua thuốc à? Hờ, em ấy vẫn chẳng khách sáo chút nào.
Sau khi chia tay, Trình Tiểu Thời đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh anh và Lục Quang gặp lại nhau, với biểu cảm và lời nói ra sao. Nhưng cuối cùng anh không ngờ lại là thế này, vào một buổi chiều tan tầm bình thường, điện thoại rung lên và màn hình hiện ra tin nhắn của đối phương. Cái tên anh từng luôn treo ở bên miệng, dùng nhiều giọng điệu khác nhau để gọi mà không sợ người ta phiền, cái tên đã khắc sâu vào lòng anh, nay lại bất ngờ xông vào tầm mắt, khiến anh không kịp chuẩn bị tâm lý chút nào.
Mở đầu là một câu ra lệnh, quá đỗi bình thường, quá đỗi bình yên, quá đỗi hiển nhiên... hiển nhiên như thể họ chưa từng chia tay, như thể họ vẫn còn bên nhau. Chỉ có hai chữ "cảm ơn" ngay sau câu ra lệnh đó khiến Trình Tiểu Thời cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Lần đầu tiên liên lạc sau chia tay đã gửi một tin nhắn sai vặt người khác rồi lại nói "cảm ơn". Điều đó khiến mối quan hệ giữa họ trở nên khách sáo, xa cách, gượng gạo và giả tạo. Trình Tiểu Thời cau mày, khó chịu đầy mình.
Màn hình điện thoại không được chạm vào nhanh chóng tối lại. Trình Tiểu Thời lẳng lặng quay đầu về, nhìn thẳng vào kính lái, tay đặt trên vô lăng tiếp tục chầm chậm lái. Anh tỏ vẻ không bận tâm, dường như không bị chút khó chịu nào ảnh hưởng. Chỉ là khi dòng xe hỗn loạn dần thông suốt, tốc độ xe đột ngột tăng lên, từ tiếng gầm của động cơ có thể nhận thấy, chân phải đạp ga của anh đã vô thức mạnh hơn một chút.
Trình Tiểu Thời vốn định lờ đi tin nhắn này, coi như mình không thấy, tiếp tục trở về nhà như kế hoạch ban đầu. Nhưng khi đường thông, ma xui quỷ khiến, vừa thấy biển báo quay đầu ở ngã tư, anh đã đột ngột đánh mạnh tay lái, nhanh chóng quay đầu xe. Lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra một âm thanh chói tai, cùng với tiếng ồn đó, đèn hậu đỏ vẽ ra một đường cong dài trong màn đêm.
--
Paracetamol và Ibuprofen đều là thuốc hạ sốt, Lục Quang bị sốt à? Nghiêm trọng đến mức phải nhắn tin nhờ anh mua thuốc sao?
Trình Tiểu Thời vừa lái xe đến chỗ Lục Quang vừa bồn chồn nghĩ ngợi lung tung. Anh hận bản thân không giữ được chính mình, hận Lục Quang có thể dễ dàng kiểm soát anh, chỉ một tin nhắn WeChat đã khiến anh, một người bạn trai cũ, sau khi chia tay vẫn cam tâm tình nguyện đi mua thuốc và mang đến tận nơi cho cậu.
Trước khi gặp Lục Quang, Trình Tiểu Thời đã nghĩ sẵn, anh nhất định phải giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, không thể tỏ ra quá nhiệt tình. Cứ coi như tiện tay giúp đỡ, đưa thuốc xong thì đi ngay. Dù là bạn bè bình thường, bạn bị ốm thì giúp một tay cũng là điều nên làm, huống hồ mối quan hệ của hai người đã khăng khít bao năm. Anh bắt đầu tìm ra đủ lý do để hợp lý hóa hành vi của mình, cố gắng để bản thân trông không quá vội vã.
Trình Tiểu Thời thậm chí còn nghĩ, nếu Lục Quang mượn cớ này để đòi quay lại với mình, thì anh nhất định sẽ không đồng ý. Chẳng những không đồng ý, mà còn phải đối mặt chất vấn Lục Quang, tại sao chia tay rồi còn có thể hất hàm sai bảo anh như vậy, dùng tư cách gì sai anh đi mua cái này cái kia.
Suy nghĩ miên man một hồi tận đến khi đỗ xe xong, Trình Tiểu Thời xách một túi thuốc đầy lên lầu, bước vào hành lang quen thuộc, dần tiến đến cánh cửa thân quen, anh mới ngừng suy nghĩ, lòng không khỏi sinh ra cảm giác hoang mang như thời không đảo lộn.
Bây giờ, anh đang đứng ngoài cửa, chỉ cách Lục Quang vỏn vẹn một bức tường. Sắp sửa gặp lại người yêu cũ đã từng gắn bó sâu đậm và yêu thương sâu sắc sau ba tháng, Trình Tiểu Thời cuối cùng cũng không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa... Đúng, anh có chút sợ hãi.
Trong đầu muôn vàn suy nghĩ ngổn ngang, trong ngực vô vàn câu chữ khó thốt thành lời. Đủ loại cảm xúc phức tạp không ngừng dâng trào cuồn cuộn, siết chặt lấy trái tim, khiến cổ họng anh nghẹn lại, bờ môi khô khốc, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Nhưng, trong mớ cảm xúc rối bời đó lại xen lẫn một tia vui sướng không thể kìm nén. Dây tơ tình khó giấu như cây leo, tận sâu nơi đáy lòng âm thầm bén rễ nảy mầm, leo lên quấn lấy trái tim, theo dòng máu lan truyền khắp cơ thể, lặng lẽ bò đầy bức tường mang tên nỗi nhớ trong suốt ba tháng không gặp.
Nếu đối diện có một tấm gương, Trình Tiểu Thời sẽ thấy rõ ánh mắt lưu luyến đong đầy tình cảm đan xen nhau với nỗi buồn mất mát vô cớ của mình. Ngay từ khoảnh khắc anh quyết định quay đầu xe, tất cả sự lạnh lùng giả tạo và vẻ bình tĩnh trước đó đều trở nên mong manh như bọt biển.
Mặt ngoài khóa điện tử trên cửa vẫn sạch bong không một hạt bụi, không thấy nửa dấu tay nào lưu lại. Trước đây Lục Quang luôn không ngừng dặn Trình Tiểu Thời bấm xong phải nhớ lau màn hình đi, nếu không lâu ngày dấu vân tay rõ ràng, rất dễ bị người khác đoán được mật mã. Đáng tiếc, Trình Tiểu Thời chưa bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh luôn tai này lọt tai kia, hời hợt đối phó cho xong. Anh chỉ cảm thấy Lục Quang quá lo xa những chuyện vụn vặt.
Hóa ra mọi sự thay đổi ban đầu đều có thể lần theo dấu vết. Anh đã quên mất tự bao giờ Lục Quang đã ngừng cằn nhằn, mà thay vào đó anh tự mình lau khóa số mỗi ngày.
Trong tâm lý học hành vi có hiệu ứng 21 ngày, nói rằng con người cần 21 ngày để hình thành một thói quen mới. Vậy còn sự lãng quên? Có vẻ như chưa ai có thể nói chính xác cần bao lâu để quên đi một người hay một chuyện. Ba tháng, vẫn chưa đủ để Trình Tiểu Thời quên đi chuỗi mật mã mà anh nhắm mắt cũng có thể gõ ra. Nhưng bây giờ, dù mấy con số đó cứ quay đi quay lại trong đầu, dù ánh sáng trên màn hình rõ ràng như vậy, anh đưa tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không dám bấm xuống.
Lỡ như mật mã đã đổi, lỡ như cửa không mở, lỡ như Lục Quang không muốn anh vào làm phiền, lỡ như trong nhà có người khác... Ba tháng, bảo dài cũng không dài lắm, nhưng đủ để Lục Quang đổi mật mã, cũng đủ để thêm vào giữa hai người quá nhiều khả năng không thể đoán trước. Còn anh, không muốn mình trông thật thảm hại trước mặt Lục Quang.
Vì vậy, do dự một lúc, Trình Tiểu Thời vẫn chọn đặt ngón tay lên biểu tượng chuông cửa, lịch sự bấm chuông.
--
Tiếng dép lê lẹt quẹt dưới sàn từ xa vọng lại, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ho khan trầm thấp khó nhịn. Trình Tiểu Thời mặt trầm như nước, nhưng tim anh lại không khỏi đập nhanh hơn.
Cánh cửa được đẩy ra, Lục Quang mặc bộ đồ ngủ dài tay màu trơn xuất hiện trước mặt Trình Tiểu Thời. Cậu gầy đi, tiều tụy, má ửng hồng vì bệnh, tóc rối bù dựng đứng. Lục Quang như không hề biết anh sẽ đến, thấy Trình Tiểu Thời đứng ngoài cửa thì vô cùng bất ngờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Anh sao lại tới đây?"
Trình Tiểu Thời bị hỏi lập tức cứng họng không trả lời được, vẻ bình tĩnh giả vờ suýt nữa sụp đổ. Anh lập tức lấy điện thoại ra, mở tin nhắn đó lên, dí trước mặt Lục Quang, giọng điệu cao hơn: "Không phải em nhờ anh đến sao?!"
Lục Quang cúi mắt liếc qua, lúc này mới chợt hiểu ra, mấp máy môi áy náy nói: "À... xin lỗi anh, em gửi nhầm người rồi."
Một câu nói rất đơn giản lại khiến tất cả những mong muốn trước đó của Trình Tiểu Thời đổ bể. Anh ngây người nhìn Lục Quang một lúc lâu, nhận ra vẻ áy náy trên mặt cậu không hề giả dối. Vì thế, Trình Tiểu Thời cười khổ trong lòng. Hóa ra dù đã chia tay, Lục Quang vẫn là người có thể khiến anh mất mặt nhất. Đã nghĩ ra bao nhiêu khả năng, nhưng lại không ngờ cậu chỉ đơn giản là trượt tay gửi nhầm tin nhắn. Tin nhắn này, vốn dĩ không phải gửi cho anh. Cậu cũng không hề nghĩ sẽ tìm anh giúp đỡ. Còn anh, người sau khi nhận tin nhắn đã rối rắm đủ điều, trên đường đến đây còn si tâm vọng tưởng đối phương sẽ đề nghị quay lại, trông chẳng khác nào thằng hề tự diễn một vở hài kịch.
Trình Tiểu Thời cảm thấy mình thật nực cười, xấu hổ, thất vọng, không cam tâm, tức giận... đủ thứ cảm xúc ùn ùn ập đến. Sự hiện diện của Lục Quang càng khiến anh đứng ngồi không yên, ngay cả việc đứng ở đây cũng trở thành một sự gượng ép. Nhưng đến nước này, anh chỉ có thể tiếp tục giả vờ, cắn răng diễn trọn vẹn màn kịch một mình này, để giữ lại chút thể diện còn sót lại.
"À vậy à?" Trình Tiểu Thời cố gắng duy trì biểu cảm trên khuôn mặt, muốn mình trông thật thong dong. "Dù sao thì anh cũng đã mua thuốc rồi, đừng phiền người khác phải chạy thêm một chuyến nữa."
Trình Tiểu Thời không muốn ở lại thêm một giây nào, chuẩn bị đưa thuốc cho Lục Quang rồi đi. Nhưng khi tay anh chạm vào bàn tay nóng hầm hập của Lục Quang lúc cậu đưa ra để nhận túi, anh mới nhận ra cậu sốt nặng đến mức nào. Anh lập tức tiến lên một bước, đưa tay sờ trán Lục Quang, rồi cau mày thật chặt - quả thực nóng như một quả cầu lửa.
"Em điên rồi hả?! Em biết mình sốt bao nhiêu độ không?! Còn dám mặc ít đồ như vậy đứng ngoài hành lang hóng gió!"
Haizz...
Trình Tiểu Thời thở dài một hơi, lồng ngực uất nghẹn. Anh tức giận vì Lục Quang không biết chăm sóc bản thân, cũng bực mình vì mình không đủ dứt khoát, không thể bỏ lại Lục Quang trong tình trạng như vậy mà quay lưng đi. Thôi được rồi, dù sao hôm nay cũng đã đủ mất mặt rồi, thêm một lần bốc đồng nữa cũng chẳng sao. Trình Tiểu Thời không nói không rằng, kéo lấy Lục Quang vào nhà, rồi "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
--
Vào nhà, Trình Tiểu Thời ăn ý tự mình đi đến tủ giày lấy dép lê. Lục Quang trước đây ghét nhất việc anh không thay giày khi vào nhà, mỗi lần phát hiện đều cằn nhằn anh rất lâu. Để được yên tĩnh, cũng là vì Lục Quang, việc đầu tiên Trình Tiểu Thời làm khi vào nhà từ "cởi áo" đã chuyển thành "thay giày".
Mở tủ giày ra, ở vị trí quen thuộc đặt một đôi dép lê nam hoàn toàn mới, còn đôi dép cũ của Trình Tiểu Thời đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh là Lục Quang đã có người khác. Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Nói trắng ra, hai người đã chia tay, Lục Quang có người khác hay không thì có liên quan gì đến anh đâu? Tuy nói vậy, anh vẫn ác ý xỏ vào đôi dép lê mới đó, không ngờ kích cỡ lại vừa vặn, xem ra người kia cũng đi cùng size với anh.
Lục Quang chóng mặt ngồi trên ghế sofa, nhìn bóng Trình Tiểu Thời vào vào ra ra các phòng, đầu óc nặng trịch như bị rót đầy hồ.
"Đo nhiệt độ chưa? Bao nhiêu độ?"
"Không biết, em chưa đo."
"Nước nóng có không? Để uống."
"Không có..."
"..."
Trình Tiểu Thời không hỏi Lục Quang có muốn đi bệnh viện không, vì anh biết Lục Quang sẽ không đi. Lục Quang từ trước đến nay không thích đến bệnh viện. Khi hai người còn bên nhau, Lục Quang bị ốm luôn cố gắng chịu đựng. Cậu cho rằng là đàn ông, thỉnh thoảng ốm vặt là chuyện bình thường, nghỉ ngơi vài ngày là được, không cần thiết phải chạy đến bệnh viện. Đăng ký phiền phức, xếp hàng lại lãng phí thời gian.
Dù Trình Tiểu Thời có năn nỉ ỉ ôi thế nào, Lục Quang cũng không lay chuyển. Hết cách, Trình Tiểu Thời thấy mình không thể thắng được, đành tìm đường tắt khác. May mắn thay, xã hội ngày nay mạng internet rất phát triển, muốn học gì cũng có thể tìm được vô số tài liệu. Sau một thời gian học online và offline, Trình Tiểu Thời đã nắm vững kiến thức và kỹ năng y tế cơ bản. Anh cảm thấy chưa đủ, thậm chí còn đến bệnh viện thực tập nửa năm. Sau khi kết hợp lý thuyết và thực hành, Trình Tiểu Thời đã trở thành một "bác sĩ gia đình không chuyên" chuyên phục vụ Lục Quang. Mấy chuyện nhỏ như cảm cúm, sốt, rách da... anh có thể tự xử lý hết ở nhà. Một người vốn luôn cẩu thả, bồng bột như anh, trong việc chăm sóc Lục Quang lại chuyên nghiệp đến đáng kinh ngạc.
Khi Trình Tiểu Thời bưng một ly nước ấm vừa đun sôi từ nhà bếp ra, ngẩng đầu lên, anh thấy Lục Quang đã bóc thuốc ra, cầm cốc cà phê nguội không biết đã để trên bàn bao lâu, chuẩn bị uống để nuốt thuốc. Anh lập tức gằn giọng ngăn lại: "Em đã ăn gì chưa mà uống thuốc!"
Lục Quang giật mình vì âm thanh đột ngột vang lên bên tai, dừng lại, quay đầu nhìn Trình Tiểu Thời: "Không sao đâu..."
Chưa nói dứt lời, thuốc và cà phê trên tay đã bị Trình Tiểu Thời xông đến giật lấy: "Không sao cái gì mà không sao, anh đã nói với em rồi, thuốc hạ sốt không được uống khi bụng đói."
Một trận ho xé lòng cắt ngang lời mắng còn chưa dứt. Lục Quang mạnh mẽ đẩy Trình Tiểu Thời ra, cúi gập người, nghiêng đầu che miệng, tiếng ho và tiếng thở hổn hển tràn ra từ kẽ tay. Trình Tiểu Thời thấy cậu ho đến khản cả giọng, vội vàng đẩy cậu vào phòng ngủ, để cậu nằm lên giường.
"Em nghỉ ngơi trước đi, anh vào bếp làm chút gì đó cho em lót dạ rồi hãy uống thuốc." Vừa nói, anh vừa thổi nguội cốc nước nóng, đặt lên đầu giường. "Nếu ngứa cổ họng thì uống nhiều nước vào, nhưng cẩn thận nóng đấy."
Trình Tiểu Thời quen thuộc mở ngăn kéo trong phòng ngủ lấy nhiệt kế, bảo Lục Quang kẹp vào nách, rồi sờ trán cậu để so sánh với mình: "Đo xem bao nhiêu độ, nếu sốt nặng quá thì vẫn phải truyền dịch."
Lục Quang khẽ "hừ" một tiếng từ mũi coi như đáp lại, mắt rũ xuống không biết đang nghĩ gì. Cuối cùng, cậu miễn cưỡng thì thầm: "Không đi bệnh viện."
Dù là trước đây hay bây giờ, Lục Quang khi ốm luôn mềm mỏng một cách lạ thường, ngoan ngoãn mặc kệ Trình Tiểu Thời muốn làm gì thì làm. Cậu dùng giọng nói mềm mỏng mà bình thường không dùng, lộ ra vẻ yếu đuối hiếm thấy mà bình thường không có. Duy chỉ có việc không đi bệnh viện là cậu luôn kiên trì. Mỗi lần như vậy, Trình Tiểu Thời lại cảm thấy Lục Quang như đang làm nũng, đáng yêu một cách hiếm thấy. Nếu là trước kia, anh đã hôn cậu rồi, nhưng bây giờ thì không được, anh không có tư cách đó. Vì vậy, anh chỉ đứng bên giường, gượng cười, kiềm chế giúp Lục Quang vén những sợi tóc dính trên má, tranh thủ chạm vào một chút hơi ấm quen thuộc, giọng nói nhẹ nhàng mà ngay cả anh cũng không nhận ra: "Được rồi, không đi bệnh viện đâu."
An ổn xong bệnh nhân, Trình Tiểu Thời đi vào bếp chuẩn bị nấu chút gì cho Lục Quang. Trước đây khi Lục Quang ốm, không có cảm giác thèm ăn, anh đều nấu cháo cho cậu ăn. Hôm nay cũng vậy.
Anh theo thói quen tìm chiếc tạp dề hay mặc trước kia, phát hiện nó vẫn ở vị trí cũ.
Chiếc tạp dề này là do Trình Tiểu Thời và Lục Quang tình cờ thấy khi đi siêu thị. Trên ngực nó có một hình con chó và con mèo rất lớn. Trình Tiểu Thời vừa nhìn đã ưng ngay. Anh giơ chiếc tạp dề lên, hưng phấn khoa tay múa chân với Lục Quang, chỉ vào con mèo trắng trên tạp dề nói đó là Lục Quang, rồi chỉ vào con chó đen bên cạnh nói đó là anh. Anh còn nói điêu không biết ngượng rằng chiếc tạp dề này như thể được làm riêng cho họ. Lục Quang nhìn chiếc tạp dề màu sắc sặc sỡ và họa tiết hoạt hình ngây thơ, ánh mắt đầy vẻ chê bai, lắc đầu không cho anh bỏ vào xe đẩy. Trình Tiểu Thời đành thôi, treo chiếc tạp dề lại chỗ cũ, buồn bã đi theo Lục Quang đến khu khác, nhưng vẫn lưu luyến ngoái lại nhìn, cho đến khi chiếc tạp dề khuất khỏi tầm mắt.
Nhưng cuối cùng, không biết bằng cách nào, chiếc tạp dề này lại xuất hiện trong xe đẩy, cùng với một đống đồ ăn và vật dụng khác được họ mua về. Từ đó trở đi, mỗi lần nấu ăn Trình Tiểu Thời đều mặc chiếc tạp dề này, vừa ngân nga hát vừa trổ tài nấu nướng.
Chiếc tạp dề rất sạch, được gấp gọn gàng ở đó. Nhìn là biết Lục Quang đã giặt sau đó. Trình Tiểu Thời mặc tạp dề vào, thắt dây phía sau, bắt đầu quen thuộc đun nước, vo gạo, thái rau.
Mọi thứ đều quen thuộc đến vậy. Vị trí đặt dụng cụ, độ sáng của đèn trần, mùi cháo trong nồi. Trình Tiểu Thời như chưa từng rời đi. Mọi thứ trong bếp đều dễ dàng sử dụng.
Hơi nóng bốc lên làm mờ tầm nhìn của Trình Tiểu Thời. Anh đột nhiên có cảm giác như trải qua mấy đời. Thời gian thoáng như quay trở lại nhiều năm trước, khi họ mới chuyển đến căn nhà này. Anh đã cầm chiếc muôi xới cơm, trịnh trọng thề với thần bếp, quyết tâm nuôi Lục Quang béo trắng mũm mĩm, tuyệt đối không để em ấy phải chịu thiệt thòi về ăn uống. Lúc đó, tình yêu của họ nồng nhiệt như lửa. Họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng, họ cũng sẽ giống như tất cả các cặp đôi khác, cuối cùng rồi cũng sẽ đi đến ngày chia ly.
Gạo trắng hòa với hương thơm của rau củ, thêm trứng đánh tan và thịt nạc thái chỉ, nấu đến khi sánh lại, đơn giản nhưng không đơn điệu, thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo.
Trình Tiểu Thời tắt bếp, múc một bát cháo mang vào phòng ngủ.
"Bao nhiêu độ rồi?"
"38,5 độ ."
"Ừ, ăn cháo trước, rồi uống thuốc sau."
Trình Tiểu Thời nhìn chằm chằm Lục Quang ăn hết cháo, đợi thêm mười lăm phút, mới lấy thuốc hạ sốt từ phòng khách vào cho cậu.
Lục Quang uống thuốc với cốc nước trắng đã nguội đặt trên đầu giường. Nuốt thuốc xong, cậu theo thói quen nhìn về phía Trình Tiểu Thời.
Nhận được ánh mắt tìm kiếm của Lục Quang, Trình Tiểu Thời sững sờ, rồi phản ứng lại, tay vô thức sờ vào túi áo - không có, không có kẹo.
Trước đây, sau khi Lục Quang uống thuốc xong, Trình Tiểu Thời luôn như một đứa trẻ, lấy ra một viên kẹo đã chuẩn bị sẵn trong túi, nhanh chóng bóc vỏ rồi nhét vào miệng cậu, sau đó dùng một nụ hôn để kết thúc. Viên kẹo được cái lưỡi linh hoạt đẩy đi đẩy lại trong miệng, dần dần tan ra theo nước bọt, vị thuốc nhanh chóng bị lấn át. Trong miệng hai người chỉ còn lại vị ngọt thanh của trái cây, ngay cả hơi thở cũng trở nên ngọt ngào.
Lần đầu tiên Trình Tiểu Thời làm như vậy, sau khi hai người cùng ăn hết một viên kẹo, Lục Quang lau khóe môi dính dính hỏi anh làm gì vậy. Anh lập tức ôm lấy eo Lục Quang, cười rạng rỡ: "Thế nào, ngọt không?"
Trình Tiểu Thời đắc ý nháy mắt, vừa tự khen vừa kể công: "Em xem, tuy thuốc là em uống, nhưng anh đã giành vị đắng từ miệng em, thì em chỉ còn lại vị ngọt thôi đúng không? Anh đúng là thiên tài, nghĩ ra được cách này. Sau này, vị đắng để anh ăn, vị ngọt để em ăn. Hì hì, mau khen anh đi!"
Nghe xong những lời nói nhảm không có sức thuyết phục của Trình Tiểu Thời, Lục Quang rất muốn mắng anh một câu "đồ ngốc" rồi cạy đầu anh ra xem bên trong chứa những ý tưởng kỳ quái gì. Nhưng khi đối diện với đôi mắt tràn đầy tình yêu đó, những lời muốn mắng cứ nghẹn lại ở cổ họng, chỉ còn lại cảm giác bất lực vì bị anh đánh bại.
Thật ra Lục Quang không sợ vị đắng, Trình Tiểu Thời cũng biết. Nhưng anh vẫn thích thú làm những chuyện ngốc nghếch khiến Lục Quang đỏ mặt, thẳng thắn và chân thành bày tỏ tình yêu của mình một cách nồng nhiệt và thuần khiết, sâu sắc và trực diện. Còn Lục Quang cũng luôn bị sự chân thành đó làm cảm động ở những nơi không ngờ tới, trái tim rung động không thôi.
Lâu dần, chuyện nhỏ ngây thơ này đã trở thành một thói quen ngọt ngào giữa hai người. Trình Tiểu Thời đã dùng hành động để chứng minh cho Lục Quang thấy thế nào là "đồng cam cộng khổ" thực sự.
Nhưng lần này, sau khi Lục Quang uống thuốc xong, cậu không đợi được viên kẹo đã được chuẩn bị sẵn, cũng không đợi được nụ hôn ngọt ngào thay cậu giành trọn đắng cay.
Lục Quang nhấm nháp vị thuốc trong miệng, đột nhiên nhận ra những lý thuyết kỳ quái trước đây của Trình Tiểu Thời hình như không phải là nói bừa, ít nhiều cũng có vài phần đúng, nếu không, tại sao bây giờ cậu lại cảm thấy trong lòng đắng chát đến vậy.
Làm xong tất cả những việc này, Trình Tiểu Thời tự biết mình không còn lý do gì để ở lại, vì vậy gượng gạo nói lời tạm biệt với Lục Quang: "Vậy... nếu không có gì nữa, anh đi đây. Em nghỉ ngơi thật tốt nhé."
"Được, hôm nay cảm ơn anh." Lục Quang vén chăn chuẩn bị xuống giường tiễn Trình Tiểu Thời ra cửa, nhưng bị anh chặn lại.
Trình Tiểu Thời vội vàng vẫy tay với Lục Quang: "Không cần tiễn đâu, cứ nằm yên đi."
Trình Tiểu Thời quay lại phòng khách lấy áo khoác vắt trên ghế sofa mặc vào, đi đến cửa chuẩn bị thay giày. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, phát hiện Lục Quang vẫn từ phòng ngủ theo ra. Cậu ôm cánh tay, uể oải dựa vào tường, vẻ mặt xám xịt không giấu được sự mệt mỏi.
Hai người không ai lên tiếng. Trình Tiểu Thời cúi đầu tiếp tục đi giày, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt Lục Quang nhìn anh lúc nãy, động tác của anh chợt khựng lại, không thể tiếp tục.
Từ ánh mắt của Lục Quang, anh rõ ràng đọc được thông điệp muốn giữ anh lại. Lục Quang không muốn anh đi!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Trình Tiểu Thời cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu, vứt giày ra, tự mắng mình một câu "đồ vô dụng!". Sau đó, anh xỏ dép lê, ba bước làm hai bước xông đến trước mặt Lục Quang, một tay ôm ngang eo cậu bế lên.
Sự thay đổi đột ngột của Trình Tiểu Thời khiến Lục Quang không kịp phản ứng, người cậu bỗng nhẹ bẫng, hai chân rời khỏi mặt đất, khung cảnh trước mắt đảo ngược. Cậu hoảng hốt vòng tay qua vai Trình Tiểu Thời, hai tay siết chặt sau cổ anh, cơ thể tự nhiên áp sát vào mùi hương quen thuộc đó.
Đợi đến khi Lục Quang lấy lại được tinh thần, cậu đã lại nằm trong chăn ấm mềm mại. Trình Tiểu Thời bế cậu về phòng ngủ đặt lên giường, đắp chăn cho cậu rồi đưa tay che mắt cậu lại: "Ngoan ngoãn ngủ đi! Đợi em ngủ rồi anh mới đi." Câu nói nghe như đang nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu cũng có vẻ bực tức, không biết là bực mình ai.
Lục Quang đột nhiên tò mò biểu cảm của Trình Tiểu Thời lúc này, nhưng tầm nhìn bị che, trước mắt cậu chỉ một màu đen kịt. Cậu chớp chớp mắt, lắc đầu sang trái sang phải, lập tức bị bàn tay kia của Trình Tiểu Thời giữ chặt đầu không cho cử động. Thế là Lục Quang đành thôi, khẽ "vâng" một tiếng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt, chuẩn bị đi ngủ.
Đến khi cảm giác nhãn cầu đang chuyển động không yên trong lòng bàn tay anh đã ngừng lại, hàng mi dài cũng không còn rung động, Trình Tiểu Thời mới bỏ tay ra, để lộ khuôn mặt tuấn tú bị anh che khuất phần lớn.
Anh đứng bên giường, không biểu cảm nhìn chằm chằm Lục Quang, từ trán đến mắt, từ mũi đến miệng, từng chút một xem kỹ lấy, phác họa lấy.
Anh đã không nhớ lần cuối cùng anh nghiêm túc ngắm nhìn cậu ta là khi nào, nhưng không nghi ngờ gì nữa, khuôn mặt này không còn non nớt và ngây thơ như xưa, không còn tràn đầy thanh xuân và sức sống. Thời gian đã khắc lên khuôn mặt họ những dấu vết không thể xóa nhòa, những nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt, làn da thô ráp. Nhưng dù đã nhìn cùng một khuôn mặt trong nhiều năm, dù họ đã chia tay, anh vẫn cảm thấy Lục Quang là người đẹp nhất mà anh từng thấy. Nhìn mãi không chán, tại sao vậy?
Trình Tiểu Thời nhìn một cách trần trụi và không kiêng nể. Anh không biết rằng Lục Quang đang nằm trên giường, dù nhắm mắt, vẫn cảm thấy cứng đờ và bối rối vì ánh mắt tập trung đó.
Ngay khi Lục Quang cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, định lên tiếng cắt ngang, thì Trình Tiểu Thời đột nhiên quay người rời đi. Hai tay đang nắm chặt trong chăn đột nhiên buông lỏng, dây thần kinh căng thẳng của Lục Quang ngay lập tức thả lỏng, rồi cậu thở phào một hơi dài.
Mặc dù Trình Tiểu Thời nói sẽ ở lại cho đến khi Lục Quang ngủ rồi mới đi, nhưng anh thực sự không thể tiếp tục ở trong phòng ngủ. Nhìn người mình từng thân mật gần gũi nhất, người mình yêu nhất - yếu ớt nằm trước mặt, thân hình gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, anh không thể không xúc động. Trình Tiểu Thời không thể kiểm soát được suy nghĩ muốn ôm, muốn hôn, muốn như trước kia ôm người vào lòng an ủi. Nhưng anh không thể, vì bây giờ, anh và Lục Quang không còn là gì cả.
Trình Tiểu Thời chạy vào bếp tìm trái cây, muốn nấu cho Lục Quang một bát canh lê. Bây giờ anh phải làm gì đó để phân tán sự chú ý, tránh nghĩ ngợi linh tinh. Sốt thường đi kèm với viêm họng, nghe tiếng ho liên tục của Lục Quang lúc nãy là biết rồi. Trước đây Lục Quang thích nhất canh lê do anh nấu, vừa dưỡng phổi, vừa thanh nhiệt, tiêu đờm giảm ho.
Tuy nhiên, Trình Tiểu Thời lục tìm trong bếp một hồi mà không thấy, không chỉ lê mà chẳng có loại trái cây nào. Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể xuống lầu đi mua.
Lục Quang mơ màng nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa từ bên ngoài, tưởng anh đã đi, liền vùi cả người vào chăn co lại, cơ thể vừa đỡ hơn một chút sau khi uống thuốc đột nhiên cảm thấy rất lạnh và trống rỗng.
Khi Trình Tiểu Thời từ siêu thị trở về, Lục Quang đã chìm vào giấc mơ. Anh nhìn qua khe cửa phòng ngủ, rồi xách túi mua sắm vào bếp.
Rửa sạch, gọt vỏ, thái miếng, bỏ hạt. Cùng một bước lặp lại vô số lần, một người vụng về đến mấy cũng có thể làm một cách dứt khoát.
Đợi khi một nồi nước sôi, Trình Tiểu Thời bỏ lê đã thái, kỷ tử, đường phèn vàng vào nồi. Mặt đang sôi sùng sục bọt lập tức lắng xuống. Cho đến khi đáy nồi lại xuất hiện những bọt nước nối liền nhau, từ từ nổi lên theo nhiệt độ, sôi lại, Trình Tiểu Thời vặn nhỏ lửa, đậy nắp, hầm từ từ.
Hơi nước thoát ra từ lỗ thông hơi làm không khí xung quanh trở nên ẩm ướt và ấm áp. Trình Tiểu Thời nghiêng người dựa vào tủ bếp, đầu khẽ tựa vào tường, nhìn luồng hơi trắng mỏng manh bốc lên, thất thần...
Trình Tiểu Thời và Lục Quang đã sống với nhau trong căn nhà này nhiều năm, từ thuê đến mua, từ không có gì đến có tất cả. Họ đã dùng khoản tiền đầu tiên tiết kiệm được sau khi đi làm để cùng nhau mua căn nhà này, coi nó như một khởi đầu mới để cùng nhau tiến về tương lai.
Trước khi mua căn nhà này, Trình Tiểu Thời và Lục Quang đã thuê ở đây một thời gian dài. Họ chuyển ra khỏi ký túc xá sinh viên ngay trong tháng xác định quan hệ, tình cờ thuê được căn phòng này. Lúc đó, hai vợ chồng chủ nhà thấy họ đều là sinh viên nên đã cho thuê với giá rất thấp. Vì vậy, họ đã ký một hợp đồng dài hạn, ổn định và không rời đi nữa.
Một nơi ở lâu ngày, tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm. Sau này, khi biết chủ nhà định bán nhà, hai người nhất trí, không chút do dự mua lại căn nhà, từ người thuê trở thành chủ nhà.
Từ thanh xuân đến trưởng thành, từ giảng đường đến công sở, những thay đổi quan trọng nhất trong cuộc đời đều diễn ra trong căn nhà này. Vì vậy, trong lòng họ, nơi này sớm đã được gán cho một ý nghĩa đặc biệt.
Một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách chưa đầy 50 mét vuông, tuy không lớn, nhưng sau khi được họ tỉ mỉ thiết kế và cải tạo lại, chỉ trong ba tháng đã trở nên hoàn toàn mới, tràn đầy sức sống. Sau khi cải tạo xong, họ lại dành 200% tâm huyết để trang trí.
Mỗi món đồ trong nhà, từ những đồ lớn như nội thất đến những vật nhỏ như đồ trang trí trên bàn, đều do hai người cùng nhau sắm sửa. Họ đã đi vào cửa hàng nội thất hết lần này đến lần khác, xách đồ về nhà hết lần này đến lần khác, nhìn căn nhà trống rỗng ngày càng được lấp đầy, phong phú, tình cảm của hai người cũng ngày càng trở nên hòa hợp, đậm sâu.
Lúc đó, tình yêu của họ quá nồng nàn, hận không thể khắc đối phương vào xương tủy. Họ không cần phải cố ý thể hiện, tình yêu đã hòa vào từng hành động, từng suy nghĩ, trở thành một bản năng. Với tình yêu dành cho nhau, họ đã trang trí căn phòng ấm cúng và thoải mái, nơi đâu cũng không nói đến tình yêu, nhưng nơi đâu cũng để lại dấu vết của tình yêu. Vì vậy, cho đến bây giờ, dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Trình Tiểu Thời vẫn có thể nhìn thấy những dấu vết của tình yêu mà họ đã để lại.
Trước khi chia tay, Trình Tiểu Thời và Lục Quang đã ở bên nhau bảy năm. Nếu tính cả giai đoạn làm bạn, thì là mười hai năm.
Từ tuổi thiếu niên đến gần ngưỡng ba mươi, họ đã cùng nhau đi qua phần lớn cuộc đời. Con đường dài đằng đẵng được lấp đầy bằng tiếng cười và nước mắt, dù bước đi loạng choạng, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc giữa chừng.
Thời gian là một vòng tròn không có điểm kết thúc, cứ cuồn cuộn trôi về phía trước, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Trên dòng sông thời gian không thể đảo ngược, họ bị một sợi dây vô hình kéo về phía tương lai, con đường đó có lúc gập ghềnh, lúc bằng phẳng, lúc chông gai, lúc thuận lợi, tóm lại đều là những con đường trưởng thành phải trải qua.
Năm tháng gom lại thành những vòng đời, xếp chồng lên nhau theo tuổi tác, ghi lại quá nhiều thăng trầm cùng những hồi ức đồng hành cùng nhau.
Tình yêu thời trẻ luôn nồng nhiệt và lay động lòng người. Họ thoải mái tỏ tình, chẳng ngần ngại nói lời yêu. Thái độ không kiêng nể đó cứ như muốn tuyên bố cho cả thế giới biết rằng, anh và em đang yêu nhau.
Trước đây họ coi tình yêu lớn hơn cả trời, luôn thích nói về "thiên trường địa cửu". Nhưng khi lập lời thề son sắt ấy, họ chưa từng nghĩ tới đến tương lai hư ảo, lại càng chưa từng biết rằng, đằng sau những lời đường mật trẻ con đó, họ đã tự đeo lên mình một gông cùm nặng nề đến thế nào.
Bắt đầu từ khi nào?
Anh dần cảm thấy chán ghét những đặc điểm trên người em mà anh từng say mê.
Hãy thừa nhận đi, thực ra chúng ta không hoàn hảo như chúng ta tưởng. Chính tình yêu đã làm mờ mắt, nên ngay cả khuyết điểm cũng yêu, dùng mỹ từ "người tình trong mắt hóa Tây Thi". Nhưng sau này, khuyết điểm thực sự chỉ là khuyết điểm, ngoài việc mang lại những cuộc cãi vã và than phiền không dứt, thì không còn tìm thấy chút đáng yêu nào của ngày xưa.
Chúng ta càng lớn, càng hiểu rõ rằng, thực ra tình yêu, cũng chỉ có vậy. Trên đời này có quá nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu. Tình yêu chỉ là giấc mơ đẹp của những người trẻ chưa trải qua những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Những xích mích hằng ngày, những xung đột về tư tưởng, những áp lực của xã hội... Những thứ tưởng chừng có thể không bận tâm, hóa ra khi thực sự trải qua lại mang đến gánh nặng lớn đến vậy. Giống như những vết dao ngang dọc trên thớt, thực ra mỗi lần cắt thức ăn, cũng là mỗi lần cắt đi những vụn vặt của cuộc sống. Lần lượt mài mòn, lần lượt chịu đựng. Giữa những lần vung dao, ngày tháng càng trở nên mỏng hơn, tình yêu cũng trở nên nhạt hơn. Cuối cùng, trong tim còn sót lại bao nhiêu tình yêu?
Vậy, là không còn yêu nữa sao?
Không phải là không yêu, mà là hiểu rõ ngoài việc yêu còn cần đến rất nhiều kinh nghiệm sống khác. Lúc này đây, mới vỡ lẽ, tình yêu không quan trọng đến như vậy.
Không phải không yêu, mà là đã học được cách chấp nhận sự không hoàn hảo của con người, học được cách không giữ lại những gì không thể nắm bắt, học được cách bình thản đối mặt với sự chia ly.
Những thời gian đã trôi qua, những tâm sự buồn bã, những vết thương đã đóng vảy... đều được gói gọn trong lớp vỏ mang tên tình yêu, khắc sâu vào vòng đời. Có thể bề mặt không thấy gì, nhưng chỉ cần mổ ra, bạn sẽ thấy bên trong chằng chịt những vết sẹo, tựa như một trái tim chồng chất vết thương.
Nhìn lại quá khứ, những chuyện cũ xa xôi giờ đây vẫn sống động như in trước mắt. Những gì bọn họ nghĩ sẽ chia tay, lại không chia tay, mà những gì họ hứa hẹn mãi mãi, lại chẳng đi đến mãi mãi.
Năm thứ năm bên nhau, Trình Tiểu Thời có lần đùa Lục Quang rằng cậu nghĩ sao về "bảy năm ngứa", liệu bọn họ có "bảy năm ngứa" không.
Lúc đó Lục Quang trả lời thế nào nhỉ?
À, Lục Quang chỉ cười, nói hắn nghĩ nhiều, luôn lo lắng vô cớ, nói đi nói lại, cuối cùng không hề trả lời trực diện câu hỏi của hắn.
Ai ngờ, một lần hiếm hoi Trình Tiểu Thời không thật lòng đùa, lại trở thành lời tiên tri, nói ra tương lai của họ. Cho nên nói, số phận, là một thứ huyền diệu đến nhường nào. Chỉ trách lúc đó họ trải đời quá ít, nên mới coi những kinh nghiệm sống mà vô số người đi trước đã đúc kết thành chuyện cười.
Sau khi chia tay, Trình Tiểu Thời để lại căn nhà cho Lục Quang, anh kéo vali trống rỗng ra đi.
Ba tháng sau trở lại, anh thấy nơi đây thực ra không thay đổi nhiều, vẫn rất quen thuộc. Chỉ là thiếu đi một chút hơi người, thiếu đi đồ đạc của một người.
Vừa nảy ra suy nghĩ đó, Trình Tiểu Thời lập tức tự chế giễu mình tự cho mình là đúng. Khi họ bên nhau, người bám dính là anh chứ không phải Lục Quang, đối với Lục Quang, có lẽ có anh hay không cũng chẳng sao.
--
Nửa đêm, Lục Quang khát khô cổ họng tỉnh giấc, lập tức xuống giường tìm nước uống. Vừa ra khỏi phòng, cậu đã thấy Trình Tiểu Thời đang gật gù ngủ gật trên ghế sofa liền kinh ngạc hỏi: "Anh... chưa đi à?"
Trình Tiểu Thời đang buồn ngủ, đầu cứ gật gù, nghe thấy tiếng Lục Quang, anh giật mình tỉnh táo, đứng dậy lảo đảo bước đến: "Sao em lại dậy rồi?"
"Hơi khát nước." Lục Quang đáp.
"May quá, anh nấu canh lê rồi, uống cái đó đi, bổ họng."
Trình Tiểu Thời duỗi cánh tay cứng đờ vào bếp, buồn bực múc một bát canh lê từ nồi đang hầm lửa nhỏ. Canh vẫn còn ấm.
Lục Quang nhận lấy chiếc bát sứ trắng từ tay Trình Tiểu Thời. Dưới lớp nước canh màu vàng nhạt, thịt lê mềm nhũn nằm đó, xung quanh lơ lửng những sợi thịt, bên trên điểm xuyết vài hạt kỷ tử đỏ tươi.
Lục Quang đưa bát lên miệng, môi chạm vào vành bát, khẽ thổi vài cái rồi ngửa đầu uống ừng ực. Nước canh ngọt thanh trôi xuống cổ họng, xoa dịu cơn ngứa khó chịu, xua tan phiền muộn đang đè nặng trong lồng ngực. Mùi vị quen thuộc đã dần phai nhạt trong ký ức, theo dòng chảy vào cơ thể, lan tỏa nơi đáy lòng, mở ra cánh cửa mang tên hồi ức.
Rõ ràng chỉ là một việc vô cùng bình thường. Canh lê, ai có tay chân mà không nấu được? Lục Quang từng nghĩ vậy, nhưng sau bao nhiêu năm, cậu cũng từng tự thử nấu canh lê, cuối cùng lại phát hiện ra, thật sự là không giống nhau. Chỉ có canh lê do Trình Tiểu Thời nấu mới có tác dụng chữa bệnh, ruốt cuộc là tại sao?
Giống như bây giờ, chỉ cần nâng bát canh lê lên, hương thơm ấm áp quen thuộc xộc thẳng vào đầu óc, khiến cậu nhớ lại trước kia... trước kia...
Uống được một lúc, một nỗi tủi thân không tên trào dâng trong lòng, sống mũi Lục Quang cay cay, nước mắt "tí tách" rơi xuống, tạo thành những gợn sóng trong bát. Giống như một chiếc lá rụng rơi nhẹ xuống mặt nước, gợn sóng bắt đầu cuộn trào mạnh mẽ.
Cậu sợ Trình Tiểu Thời nhìn thấy bộ dạng thảm hại không thể kiềm chế này của mình, đành cúi đầu thấp hơn, hai tay nắm chặt chiếc bát.
Trình Tiểu Thời thấy Lục Quang cầm bát canh lê đã lâu, cuối cùng chỉ ôm bát đứng yên ở đó, không ngẩng đầu lên, không khỏi lo lắng. "Sao thế? Khó chịu ở đâu à?" Thấy tình hình không ổn, Trình Tiểu Thời lập tức đưa tay ra định nâng mặt Lục Quang lên, ai ngờ lại không nâng nổi.
Anh lập tức bực mình, dùng sức giật chiếc bát mà Lục Quang đang nắm chặt trong tay, đặt lên bàn. Anh nhéo cằm, nâng mặt Lục Quang lên, nhưng bàn tay lại đột nhiên chạm phải một một mảng ướt đẫm.
"Em... khóc đấy à?" Nước mắt đột ngột làm rối loạn suy nghĩ của Trình Tiểu Thời. Anh hoảng hốt ôm lấy mặt Lục Quang, ghé sát lại gần. Khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa vào nhau, giọng nói đã vô thức trở nên dịu dàng, đổi sang giọng dỗ dành, thì thầm: "Hử? Rốt cuộc là sao? Nói anh nghe đi."
Lục Quang có lẽ cảm thấy quá xấu hổ, gạt tay anh ra, dùng sức lau mặt, hít hít mũi, rồi quay người chỉ để lại một bóng lưng vội vã chạy trốn. Giọng nói từ xa vọng lại: "Không sao, hơi nước xông vào mắt thôi, em về ngủ đây!"
--
Sáng hôm sau, Trình Tiểu Thời toàn thân đau nhức từ chiếc ghế sofa ngủ tạm qua đêm, day day thái dương sưng tấy, chuẩn bị dọn dẹp đơn giản rồi đi làm.
Trước khi đi, anh nghĩ mình vẫn nên chào Lục Quang một tiếng. Anh đi đến cửa phòng ngủ đang mở, gõ gõ, nói với Lục Quang đang nằm trên giường: "Anh đi làm đây."
Lục Quang không đáp lời, chậm rãi trở mình, mặt hướng về phía Trình Tiểu Thời, cau mày, mắt vẫn nhắm nghiền. Thấy vậy, Trình Tiểu Thời lo Lục Quang vẫn còn sốt, vội vàng rón rén đến bên giường, cúi người sờ trán cậu - May quá, không còn nóng lắm, xem ra đã hạ sốt rồi.
Lục Quang bị bàn tay hơi lạnh của Trình Tiểu Thời chạm vào, lúc này mới như tỉnh mộng, chậm rãi mở mắt. Cả người cậu ở trong trạng thái mơ màng, đôi mắt ngái ngủ nhìn về phía trước.
Nửa tỉnh nửa mê, Lục Quang thấy môi Trình Tiểu Thời mấp máy, loáng thoáng nghe được vài từ liên quan đến việc đi làm. Không biết là do sốt hay ngủ mơ, cậu lại tưởng Trình Tiểu Thời đang muốn một nụ hôn. Cậu buông thả vòng tay qua ôm lấy anh, cười và hôn nhẹ lên khóe môi anh: "Anh đi làm à? Đi đường cẩn thận nhé." Nói xong, Lục Quang nhắm mắt lại, vùi đầu ngủ tiếp.
Hành động vô thức của Lục Quang giáng một cú sấm sét xuống trái tim Trình Tiểu Thời. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc anh trống rỗng, cả người như rơi vào vực sâu không đáy. Những mảnh ký ức bay tán loạn, khiến anh chóng mặt, suýt nữa không phân biệt được đây là năm nào tháng nào.
Nếu không phải nghe thấy giọng mũi nồng đậm của Lục Quang khi nói, biết cậu thực ra không hoàn toàn tỉnh táo, Trình Tiểu Thời đã muốn nắm lấy vai Lục Quang, lay mạnh, hét lên chất vấn cậu tại sao lại làm như vậy!
Hai người sau khi đi làm, vì Lục Quang làm muộn hơn, nên mỗi ngày Trình Tiểu Thời đều đi làm trước. Trước khi đi, anh sẽ chuẩn bị bữa sáng đựng trong hộp giữ nhiệt, sau đó quay về phòng ngủ cúi người hôn lên trán Lục Quang, rồi xin một nụ hôn chào buổi sáng coi như tạm biệt.
Trước kia, mỗi sáng Lục Quang đều như vậy. Dù buồn ngủ đến mấy cậu cũng cố gắng tỉnh dậy, hôn anh một cái, dù đôi khi thậm chí mắt còn chưa mở, hôn trúng chỗ nào thì tính chỗ đó.
Và vừa rồi, Lục Quang thấy Trình Tiểu Thời cúi người xuống, vẫn theo thói quen đưa miệng lên đáp lại một nụ hôn, tưởng rằng đối phương đang muốn nụ hôn chào buổi sáng đã không còn tồn tại.
Một hành động vô thức nhẹ nhàng của Lục Quang đã để lại một cú sốc lớn cho Trình Tiểu Thời. Nhưng bản thân cậu lại như không có chuyện gì xảy ra, an nhiên đi vào giấc ngủ, chỉ còn lại Trình Tiểu Thời cứng đờ đứng trong phòng, nắm chặt tay, khóe miệng căng thẳng, da đầu tê dại.
Cuối cùng, anh đành bực tức quay người rời đi.
Ra khỏi chỗ Lục Quang, Trình Tiểu Thời quay về xe, tâm trạng vô cùng bực bội, ngửa đầu đập vào gối tựa đầu. Anh đã lâu lắm rồi không hút thuốc, nhưng bây giờ lại muốn. Anh lục tung xe tìm một hồi, ngay cả một điếu thuốc cũng không thấy.
À, anh quên mất, ngay sau khi Lục Quang nói không thích anh hút thuốc, anh đã cai thuốc, và vứt hết những điếu thuốc còn lại trong xe đi, không bao giờ đụng vào nữa.
Anh đã nghĩ bỏ yêu cũng đơn giản như bỏ thuốc, bây giờ mới hiểu ra, hóa ra không phải.
Trình Tiểu Thời đột nhiên tức giận đấm mạnh vào vô lăng, tiếng còi chói tai làm người qua đường giật mình sợ hãi, trừng mắt mắng anh một câu rồi dần đi xa.
--
Một tuần sau, đúng dịp Giáng sinh, hai bên đường đã sớm trang hoàng đủ loại đồ trang trí: đèn nhấp nháy, cây thông, tuần lộc, ông già Noel... Vài đồng nghiệp độc thân có mối quan hệ tốt rủ Trình Tiểu Thời tan làm tụ tập, cùng nhau đi uống rượu. Trình Tiểu Thời nghĩ dù sao cũng không có việc gì, vui vẻ đồng ý.
Trước đây, mỗi năm Giáng sinh, Trình Tiểu Thời đều đón cùng Lục Quang. Anh đã chuẩn bị quà bất ngờ, lên kế hoạch, đặt nhà hàng từ rất lâu. Còn bây giờ, anh chỉ có một mình, không cần phải lo nghĩ gì nữa.
Tan làm hôm đó, Trình Tiểu Thời và các đồng nghiệp đã hẹn đi cùng nhau xuống lầu, chuẩn bị bắt taxi đến nơi ăn uống. Không ngờ vừa ra khỏi cửa công ty, từ xa anh đã thấy một dáng người quen thuộc, mặc chiếc áo phao trắng anh mua cho, ngồi trên ghế dài trước cửa công ty, cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay xoa xoa.
Trình Tiểu Thời quay đầu vỗ vai đồng nghiệp đang nói chuyện rất hăng say, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi đột nhiên có chút việc, tối nay không thể đi chơi với mọi người được rồi."
"Hả? Đừng mà!"
"Thật mà, mọi người cứ đi đi, bữa sau tôi mời coi như tạ lỗi." Không đợi đồng nghiệp tiếp tục khuyên nhủ, Trình Tiểu Thời lập tức tách khỏi họ, đi về phía Lục Quang.
Đối với sự xuất hiện của Lục Quang, Trình Tiểu Thời không quá ngạc nhiên. Có lẽ anh đã từng tưởng tượng sẽ có một ngày như thế này, có lẽ... anh đã luôn chờ đợi, chờ đợi hình bóng này xuất hiện.
Trước đây, trong hai người, Lục Quang tan ca muộn hơn, Trình Tiểu Thời sẽ lái xe đến đón cậu. Nhưng thỉnh thoảng tình hình sẽ ngược lại, Lục Quang sẽ tan ca sớm hơn để đến đón Trình Tiểu Thời. Đó là cách xin lỗi của Lục Quang.
Nhiệt độ đột ngột giảm, Lục Quang lạnh đến mức ngồi không yên trên ghế, vừa định đứng dậy vận động một chút, đã thấy Trình Tiểu Thời đột ngột xuất hiện.
"Sao em lại đến đây?"
Cùng một câu mở đầu giống hệt một tuần trước, nhưng lần này Trình Tiểu Thời không gửi nhầm người.
"Chúng ta... có thể tâm sự một chút không?" Lục Quang có vẻ thận trọng, cậu bấu các ngón tay vào nhau, ánh mắt lảng tránh khi nói.
"Đi thôi, đi đến quán cà phê bên cạnh cho ấm."
"Định đến thì sao không nói trước một tiếng, đứng một mình ngoài này lạnh như vậy, em vừa mới hết sốt mà."
"Không sao, em cũng vừa mới đến thôi. Nghĩ rằng anh vừa tan làm nên đợi luôn ở cửa ra vào."
Hai người đi song song về phía quán cà phê không xa, kiềm chế và lịch sự, khoảng cách giữa họ là nửa cánh tay.
Hồi còn trẻ, Trình Tiểu Thời thích vạch trần sự giả vờ của đối phương để thỏa mãn lòng tự trọng của mình. Anh phải bắt Lục Quang nói ra câu "yêu" một cách rõ ràng mới chịu thôi. Còn bây giờ, anh đã học được rồi. Không phải chuyện gì cũng cần phải truy tận gốc rễ. Một ánh mắt lưu luyến, một hành động yếu lòng, là đủ.
Trình Tiểu Thời đột nhiên dừng lại, đứng chắn trước mặt Lục Quang, hỏi: "Đi xe không?"
"Không, em đi tàu điện ngầm." Lục Quang ngẩng đầu lên không hiểu, vừa vặn để Trình Tiểu Thời quấn chiếc khăn quàng cổ trên cổ mình cho cậu.
Nhìn đôi tai và chóp mũi Lục Quang đỏ ửng vì lạnh, Trình Tiểu Thời kéo chiếc khăn quàng cổ lên cao hơn, rồi nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Lục Quang đút vào túi của mình. Sau khi bọc kín, anh mới tiếp tục bước đi.
"Lạnh không?" Trình Tiểu Thời dùng lòng bàn tay bao lấy tay Lục Quang, sự chênh lệch nhiệt độ nóng lạnh rất rõ ràng. Lục Quang đỏ mặt rụt cổ, vùi sâu hơn vào chiếc khăn, ngửi mùi hương của Trình Tiểu Thời, cảm nhận hơi ấm còn sót lại của một người khác trên chiếc khăn. Cậu lầm bầm: "Hơi lạnh..."
Ngón tay bị nắm quá chặt, vừa nhúc nhích một chút, lập tức bị nắm chặt hơn, còn bị nhéo một cái như lời cảnh cáo. Thế là Lục Quang ngoan ngoãn để Trình Tiểu Thời nắm tay. Hơi ấm liên tục truyền sang, sưởi ấm đến tận trái tim.
"Mua một chiếc áo phao mới đi, chiếc này không đủ ấm đâu."
"Mua hai cái đi."
"Của cặp đôi à?"
"Của cặp đôi."
Trên cây thông Giáng sinh bên đường treo đủ loại đồ trang trí sặc sỡ, nổi bật nhất là những con bướm chúa ở trên cao. Trình Tiểu Thời nhớ lại rất lâu trước đây, Lục Quang từng kể cho anh nghe câu chuyện về bướm chúa:
Hàng năm mùa đông đến, hàng triệu con bướm chúa tụ tập lại, bay từ Canada và miền bắc nước Mỹ, vượt qua núi non trùng điệp, băng qua biển cả mênh mông, di cư đến những khu rừng tuyết tùng ấm áp ở Mexico để trú đông và sinh sản. Sau khi mùa đông qua đi, chúng lại tiếp tục hành trình, quay trở về quê hương. Chặng đường dài hàng ngàn cây số, phải qua năm thế hệ bướm nối tiếp nhau mới có thể hoàn thành toàn bộ hành trình. Chúng còn phải trải qua những thời tiết khắc nghiệt như bão, mưa lớn, mưa đá... Không một con bướm nào có thể tự mình hoàn thành cuộc di cư vĩ đại này, vì không lâu sau khi đẻ trứng, chúng sẽ chết đi. Những con bướm mới sinh ra chưa từng nhìn thấy bố mẹ mình, càng không được bố mẹ nuôi dưỡng và dẫn đường. Chúng chỉ có thể dựa vào ký ức được khắc sâu trong huyết mạch, lần theo từ trường của Trái đất, hết lần này đến lần khác, lặp lại hành trình sinh tồn mà mỗi thế hệ bướm chúa đều đã đi qua.
Điều đáng kinh ngạc nhất là, khi thế hệ này đến thế hệ khác của bướm chúa trở về khu rừng tuyết tùng đó, mỗi con bướm đều có thể hạ cánh chính xác trên cái cây mà tổ tiên chúng chưa từng gặp đã từng cư trú. Trên hành trình này, chúng đã dùng sinh mệnh để diễn tả một phép màu của tình yêu và vẻ đẹp. Khu rừng tuyết tùng ấm áp ở Mexico sau này được con người đặt cho một cái tên tuyệt đẹp khác - Thung lũng Bươm bướm.
Có lẽ, những khó khăn, những thăng trầm, những thất bại trong những năm qua, đều là để họ hết lần này đến lần khác tái sinh, lột xác hoàn toàn.
Họ không có những cảnh tượng vĩ đại, không cần nhiều lần trải qua sinh tử, họ chỉ là hai con người bình thường, dốc hết sức mình để tiếp nối phép màu tình yêu phi thường đó. Khoảnh khắc này, khi họ lại quay về cái cây từng thuộc về mình, cuối cùng họ đã hiểu ra, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm, dù thời gian có thấm thoắt trôi đi, họ vẫn mãi là bến đỗ của nhau, vĩnh viễn là "Thung lũng Bươm bướm" của nhau.
END.
--
Chú thích:
"Bảy năm ngứa" (seven-year itch) là cụm từ tiếng Anh chỉ quan niệm về việc các cặp đôi có nguy cơ chia tay hoặc ly hôn cao sau khoảng 7 năm gắn bó. Cụm từ này ban đầu xuất phát từ một bộ phim năm 1955, nhưng đã trở nên phổ biến rộng rãi trong các mối quan hệ, không chỉ riêng hôn nhân mà cả các mối quan hệ yêu đương. "Bảy năm ngứa" thường ám chỉ sự nhàm chán, sự xuất hiện của các vấn đề và mong muốn thay đổi trong mối quan hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro