C:05.

Chương 5

Đế Quốc Kim Sư rất nhiều năm về trước từng là quốc gia hùng mạnh nhất ở phía Bắc lục địa, không có đối thủ. Nhưng giờ đây, toàn bộ phương Bắc thậm chí phần lớn phương Đông đều đã chuyển sang dùng tân lịch Bắc Phỉ Thúy.

Vốn chỉ là một quốc gia nhỏ bé nằm co cụm ở vùng băng nguyên, nhưng kể từ khi bắt tay với Sa Quỷ, Bắc Phỉ Thúy liên tục nuốt chửng kẻ thù, mở rộng lãnh thổ với tốc độ chóng mặt. Trong bảy trăm ba mươi năm qua, nó đã thâu tóm toàn bộ phía Bắc lục địa. Kẻ đang cai trị Bắc Phỉ Thúy hiện tại: Sapir•Kim - Là một tên ngốc hết thuốc chữa.

Không rõ hắn mắc chứng 'bệnh' gì, nhưng từ khi sinh ra đã có ác cảm với Đế Quốc Kim Sư, mặc cho cường quốc năm xưa đã suy tàn. Sự lãnh đạo của các hoàng đế theo 'chủ nghĩa khoái lạc' trước đây đã hủy hoại quốc gia này hoàn toàn, Kim Sư gần như đã rớt xuống gần ngang hàng với Thành Lôi Âm. Thế nhưng Sapir•Kim vẫn hăng say xem Kim Sư như cái gai trong mắt, bất chấp việc đối phương đã không còn huy hoàng như xưa.

Hắn tìm mọi cách, tận dụng mọi cơ hội, hòng ngấm ngầm hoặc công khai sỉ nhục Kim Sư.

Chẳng hạn như con sư tử mù trước mặt họ lúc này.

"Mười phút trước, khi đám Sa Quỷ đi qua, lũ ngốc này còn quỳ rạp xuống đất, dập đầu tiễn tổ tông chúng đi cơ đấy!"

Oswid lạnh lùng cười khẩy, mỉa mai: "Thế mà giờ lại có tâm trạng ở đây cười nhạo người khác."

Từ trước khi kế vị, mỗi lần nhắc đến Bắc Phỉ Thúy và Sapir•Kim, hắn chỉ có một câu để đánh giá: "Sớm muộn gì cũng tiêu đời."

Thế nhưng giờ đây, khi đối diện với sự nhục mạ trắng trợn của Bắc Phỉ Thúy, hắn không lặp lại câu nói như thói quen. Thay vào đó, hắn nheo mắt, nghiêng đầu nhìn Kevin:"Ta ghét tư thế quỳ.. Cực kỳ căm ghét!"

Ánh mắt Kevin khẽ lay động, hướng về con sư tử tàn phế trong lồng, hất cằm nói: "Ai chẳng vậy."

Ai chẳng vậy....

Dù hai mắt bị thương, dù tước đi nanh vuốt, thân tàn thành phế nhân, cũng không ai muốn quỳ.

Con sư tử bị đẩy vào lồng ngay lúc đó gầm lên một tiếng trầm thấp, nó khập khiễng chống cái chân trước bị thương, gồng mình chống đỡ, kiên cường đứng lên. Cả thân hình nó run rẩy điên cuồng, không rõ là vì quá đau đớn, hay là vì tốn quá nhiều sức. Nhưng có một điều chắc chắn -- Không phải vì sợ hãi.

Đôi mắt mù loà đầy sẹo của nó trông rất đáng sợ, nhưng cái cách nó liên tục lắc đầu mang đến cho người ta cảm giác mơ hồ. Dường như nó đang bối rối, nó hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, cũng không hiểu bản thân sắp phải đối mặt với nguy hiểm gì. Những tiếng động nhỏ nhặt từ kẻ địch đều bị tiếng reo hò của đám đông và tiếng huýt sáo chói tai che lấp.

Con sói đen đối diện dường như đã bị chuốc thuốc kích thích hoặc bị thao túng theo cách nào đó. Đôi mắt nó đỏ ngầu như sắp nhỏ máu, những chiếc răng nanh bén nhọn vẫn còn dính thịt vụn. Nó đã gần như hóa điên. Nhưng khi nhìn thấy con sư tử bước vào lồng, nó bỗng khựng lại.

Nó nghiêng đầu, một chân trước vẫn chưa đặt xuống, đứng im cẩn thận quan sát con mồi lần này. Ngó nghiêng một hồi lâu, chân sói hạ xuống đất, tiếp tục đi vòng quanh cái lồng sắt.

Sói đen dựa vào việc đôi mắt sư tử mù loà, nó cố tình tông nhẹ vào đối phương hai lần, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp — không rõ là cảnh báo hay khiêu khích.

"Đây là con sư tử đực hoang mà bọn ta đã bắt được ở Thung Lũng Đầu Lâu. Có vẻ như nó bị lạc đường, sống bằng việc ăn rác rưởi..."

Một gã thanh niên đứng bên lồng sắt lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ kiêu ngạo. Hắn vừa xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, vừa thong thả nói: "Nó thật đáng thương, nên bọn ta muốn cho nó một con đường sống mới. Trận này chỉ đánh đến khi phân thắng bại, không cần tử chiến. Nếu nó thắng trận, toàn bộ tiền cược sẽ thuộc về nó. Ta sẽ mua cho nó loại thịt ngon nhất, mời bác sĩ thú y giỏi nhất để chữa trị cho nó, thậm chí còn đặt làm cho nó một cái lồng xa hoa nhất. Nhưng nếu nó thua....."

Hắn cố ý dừng lại một chút, rồi thờ ơ tiếp lời: "Thua thì cũng chẳng sao, chỉ là tìm chút thú vui. Tiền cược về tay các ngươi, sáng mai chúng ta tiếp tục lên đường."

Gã thanh niên vừa dứt lời, Kevin liền phun ra một câu nhận xét ngắn gọn: "tiểu súc sinh."

Oswid nhíu mày: "Ta biết hắn! Hắn là Bote - con trai út của Sapir. Một tên mặt chuột má khỉ, bộ dáng yểu mệnh, tiêu tiền như thác đổ, lên trời xuống đất chỉ để tìm thú vui cảm giác mạnh, còn về tính cách..."

Oswid liếc nhìn Kevin: "Ta đồng tình với nhận xét của ngươi."

Tiếng huýt sáo trong đám đông ngày càng lớn, đặc biệt là từ đám tay sai giả trang của Bote.

Chủ nhân của con sói đen chẳng hề phản đối chuyện Bote rảnh rỗi ném tiền mua vui, ngược lại còn vui vẻ đặt cược theo. Hắn khẽ gật đầu với trọng tài.

Sói trong lồng vẫn đi vòng quanh vờn sư tử, cái đuôi thô cứng của nó thỉnh thoảng táo bạo quét qua móng vuốt đối phương. Tiếng gầm gừ trầm thấp trong cổ họng không hề dứt, dường như nó chẳng mảy may e ngại trước một đối thủ bị tàn phế.

Trọng tài nhấc cái chuông đồng lớn, lắc lắc hai cái. Chủ nhân của con sói mất kiên nhẫn, quát:"Đừng có lượn lờ nữa!" Sau đó, hắn vung roi da trong tay."

"Chát!"

Chiếc roi quất mạnh vào lưng con sói, lập tức xé toạc da thịt, máu tươi tuôn ra đầm đìa. Sói đen run bắn, gầm lên đau đớn, lao đến cắn trả.

"Rầm!!!"

Nó đập mạnh vào vách lồng, nhe hàm răng nanh sắc nhọn đáng sợ. Chủ sói lập tức rút tay về, lùi lại một bước, vứt roi da đi, thản nhiên nói:"Đánh vài roi là máu nóng sôi trào ngay!"

Đôi mắt sói đen đầy tơ máu đỏ ngầu, nó vểnh đuôi, rút lui về khu vực của mình. Sói hạ thấp thân trước, cong lưng, vào tư thế chuẩn bị tấn công.

Kevin và Oswid không biết từ lúc nào đã chen từ cuối đám đông lên tận hàng đầu, đứng sát rìa lồng sắt. Chỗ họ đứng đối diện trọng tài, chỉ cách chốt cửa lồng một khoảng rất gần.

Oswid nhân lúc đám đông đang hò reo ầm ĩ, hắn nghiêng đầu, ghé sát tai Kevin  thì thầm: "Ta từng nói với ngươi rằng ta có thể hiểu được ngôn ngữ của loài thú chưa?"

Kevin sững người: "Ngươi có ý gì?"

Oswid vẫn nheo mắt nhìn vào lồng sắt, không giải thích thêm, chỉ hỏi lại một câu:"Ngươi có sợ sư tử không?"

Kevin bật cười: "Sao có thể? Đêm qua ta còn đấm nhau với sư tử mấy trận đây này!"

Oswid nhạy bén nắm bắt sơ hở: "Đêm qua?!"

Kevin: "..." Chết tiệt! Lỡ miệng rồi.

Oswid thờ ơ tiếp lời: "Ồ-- Hiểu rồi! Chuyện này tính sổ với ngươi sau."

Hắn nói xong thì dán ánh mắt chặt vào tay trọng tài, hờ hững lắc đầu, tặc lưỡi:"Chậc! Thật đáng tiếc..."

Kevin: "Tiếc cái gì?"

Ánh mắt anh hơi động, vừa khéo bắt gặp bàn tay Oswid đang lặng lẽ chìa ra phía trước. Kevin mơ hồ đoán ra vị tổ tông này sắp giở trò gì...

Trọng tài giơ cao búa, đập mạnh vào cái chuông đồng.

"ĐOÀNG!!!"

Ngay khi tiếng chuông vang lên, con sói đen to lớn gầm gừ một tiếng bén nhọn rồi nhảy vọt về phía trước, nó lao như tên bắn về phía sư tử, xô sư tử ngã ra đất.

Hai con thú khổng lồ cấu xé nhau, lăn lộn trên mặt đất, chúng dường như không thể dừng lại, ôm nhau tông vào lồng sắt ầm ầm. Móng vuốt của chúng hệt như chiếc rìu thép đập vào những thanh sắt trong lồng, khiến các thanh sắt cong vẹo biến dạng, tạo thành những khe hở lớn trên vách lồng. Móng vuốt sắc nhọn của con sư tử và sói đen không hề nương tình đâm xuyên qua những khe hở đó.

Bote đứng gần nhất không kịp tránh, bị vuốt sắc xé toạt một mảng thịt trên cánh tay.

"A——" Tiếng kêu hoảng loạn của hắn khiến đám đông xôn xao. Bote ôm chặt cánh tay, hoảng hốt lùi lại, cố gắng tránh xa lồng sắt.

Không chỉ Bote, mà cả chủ nhân của con sói đen, trọng tài, và những người trước đó đứng xem đều không ngờ rằng trận chiến sẽ căng thẳng đến mức này.

"Điên rồi! Chúng nó đều phát điên rồi!" Có tiếng ai đó hét lên. Đám đông đẩy bàn ghế, chen lấn nhau tháo chạy ra ngoài.

Oswid cười khẩy, liếc nhìn Bote và đám người đứng gần cửa lồng, tiếp lời: "Thật đáng tiếc, ngươi không sợ chúng..."

Hắn nói xong thì kéo tay nắm cửa lồng, cánh cửa lồng sắt lập tức mở toang, hai con mãnh thú đang quấn lấy nhau trong lồng liền xông ra ngoài.

"Chạy!" Oswid kéo Kevin chạy như bay.

Bote ở phía sau la hét, kêu cứu thảm thiết, trong khi đám lính hầu của hắn đang hoảng loạn chen chúc, xô đẩy nhau loạng choạng.

"Ngươi mất trí rồi hả!?" Kevin vừa chạy thục mạng vừa tức đến nỗi chỉ muốn kéo tai Oswid mà mắng.

Oswid phóng qua một cái bàn đánh bạc, rồi lao ra ngoài cửa, chạy như bay.

Khi họ rẽ vào một hẻm nhỏ và không còn thấy bóng dáng của hai con mãnh thú hung dữ nữa, Oswid mới quát lại:"Ta bảo là ta có thể nghe hiểu chúng nó đang nói gì mà! Còn ngươi, chờ đến khi an toàn rồi mới mắng ta được không?!"

Kevin nhảy vọt lên một bức tường thấp, với con dao găm trong tay, chỉ trong tích tắc anh đã leo được lên trên mái nhà:"Là ai bày ra cái cảnh này! Ngươi còn mặt mũi để nói hả?!"

Oswid - không có dao: "......."

Hai con mãnh thú làm cả khu vực trung tâm vùng lưu tán hỗn loạn, tiếng la hét và ngọn lửa bùng lên ở khắp nơi.

Kevin và Oswid vừa linh hoạt di chuyển giữa các ngôi nhà lộn xộn, cố gắng chạy về hướng ngôi đền Crow's Nest bỏ hoang, vừa cãi nhau chí choé, đến nỗi gần như muốn lao vào đấm nhau luôn.

Nhưng di chuyển quá linh hoạt, quá nổi bật cũng dễ mang đến nhiều rắc rối... Chẳng hạn như việc đưa chính bản thân mình vào tầm ngắm của hai con mãnh thú kia.

[Edit by TeiDii]
_________
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro