C:06.
Chương 6
Khi Kevin nhảy xuống từ mái nhà, anh vừa vặn đối mặt với con sói đen đang lao tới.
Anh vội vàng phanh gấp, nhưng vì tốc độ di chuyển quá nhanh, theo quán tính loạng choạng mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững. Kevin ngẩng đầu lên, suýt nữa thì mũi dán vào mũi của con sói đen.
Kevin: "..."
Một người một thú nhất thời không kịp phản ứng, cùng ngớ người tại chỗ.
Kevin nín thở, chỉ cảm thấy từ lúc bò lên khỏi lòng đất đến giờ còn chưa tới một ngày mà đã quá kích thích, thà chui xuống đất nằm lại còn hơn!
Đôi mắt đỏ như máu của sói đen đảo nhanh, vuốt sói sắc nhọn lóe sáng trong đêm, vồ mạnh về phía anh.
Kevin ngửa đầu, khụy gối, ngồi rạp xuống đất để né tránh vuốt sói gần trong gang tấc. Nhưng anh còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì sói đen đã vung thêm một vuốt nữa.
"Tránh ra!"
Âm thanh của thứ gì đó bị va vào vách tường đá vang lên một tiếng "Rầm". Kevin theo phản xạ nheo mắt lại, tầm nhìn trước mắt hơi nhoè đi.
Con sói đen gầm lên giận dữ, thân hình to lớn và cường tráng của nó đè sập một góc tường, đá vụn rơi lả tả.
Oswid đang nằm trên đất lau khóe miệng, rồi lăn thêm một vòng ngồi dậy bên cạnh Kevin, giễu cợt: "Ngài Fassbinder thân ái - người đang cầm dao găm, lần sau ngài còn định trèo tường nữa không?"
"Ngươi còn sung sức thế hả?" Kevin mạnh mẽ đẩy Oswid một cái, cả hai cố gắng băng qua con hẻm bên cạnh để tránh khỏi tầm mắt sói đen.
Sói bị đâm sầm vào tường không vội đuổi theo. Ngược lại, cổ họng nó còn đang phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp theo một tiết tấu nào đó, rồi nó ngửa đầu, tru lên một tiếng dài.
Kevin lập tức đứng lại, anh túm lấy Oswid đang định chạy vào hẻm, hét lớn: "Đừng di chuyển."
Lúc nãy ở sòng bạc quá ồn ào, anh không thể nhận ra được, giờ đây cuối cùng hiểu ra thứ âm thanh "gầm gừ" đó là gì. Loại tiếng gầm gừ trầm thấp có tiết tấu kèm theo tiếng tru này anh vốn đã quen thuộc từ lâu. Đây chính là phương thức trao đổi thông tin đặc biệt của tộc Nhân Thú khổng lồ trên chiến trường, nó tương tự như một loại ám hiệu, ngoài những tộc nhân của bộ tộc này ra, không ai có thể hoàn toàn hiểu được.
Nhưng một khi con sói đen đã phát ra âm thanh kia, Kevin hiểu rằng bọn họ chắc chắn sẽ không còn cơ hội thoát ra khỏi con hẻm này được nữa. Quả nhiên, có một bóng đen to lớn lướt qua trước mắt anh-- Đó là sư tử mù, chân trước đang bị thương của nó hơi co lại, nó từ trên bức tường thấp nặng nề đáp xuống đất, vừa khéo chặn đứng lối thoát duy nhất của bọn họ.
"Mẹ kiếp!!!"
Oswid hoàn toàn không có tí xíu phẩm giá nào của một vị hoàng đế, hắn buột miệng chửi thề, theo bản năng xoay lưng áp sát vào người Kevin, cả hai tạo thành thế phòng thủ lưng tựa lưng.
Con sư tử to lớn cứ đứng ngay đó, đôi mắt của nó hiển nhiên chẳng nhìn thấy được thứ gì, khuôn mặt vẫn có chút ngơ ngác.
Kevin thoáng hoài nghi rằng nó là một con sư tử ngốc. Nó chỉ biết lắng nghe và hành động theo "ám hiệu" của sói đen, nhất nhất tuân theo hiệu lệnh để hành động, chặn kín đường lui của Kevin và Oswid.
Mắt sói đen đầy tơ máu, nó vốn đã là một con sói điên, lại còn kéo thêm một con sư tử ngốc cùng điên theo. Hai con mãnh thú cao lớn dần dần ép sát về phía hai người...
Bàn chân to lớn của chúng có lớp đệm thịt, không hề tạo ra tiếng động khi đến gần, nhưng lại giống như tiếng tử thần đang đếm ngược.
Năm mét... ba mét... Mãnh thú lao đến vồ người.
Kevin vung dao chém thẳng vào bụng con sói đen.
Ngay khi vuốt sói sắp chạm vào mặt anh, lưỡi dao cũng đã kề sát bụng sói, một tiếng thét chói tai xé toang màn đêm, vang vọng vào tai hai người hai thú.
"Cha——!!!"
Tay Kevin run lên một cái, thầm nghĩ nhóc con kia chẳng phải đã đi theo Mio rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây nhận bừa ai làm cha nữa?!
Ngay giây tiếp theo, Kevin bị một vật thể gì đó như đạn đại bác tông sầm vào người khiến anh loạng choạng té ngửa về phía sau, kéo theo Oswid cùng ngã lăn ra đất.
Đồng thời có những tiếng bước chân lộn xộn vang lên dồn dập, nhanh chóng bao vây xung quanh bọn họ. Khi Kevin xoay người ngồi dậy thì đã thấy một nhóm quân Thanh Đồng đang vây kín hai con mãnh thú. Nhóc con kia thì đã biến trở về thành sư tử, nó giơ vuốt chân trước vả mạnh vào mặt con sói đen, rồi lại đẩy sư tử mù sang một bên. Nhóc sư tử xoè hai chân trước, quấn quít chà chà vào mặt sư tử mù một hồi lâu mới chịu ngừng.
Cách "chào hỏi" của nó quả thật có hơi tàn bạo, vuốt sư tử không hề thu lại, chỉ cần hơi mạnh tay là có thể cào nát mặt đối phương.
"......"
Mio dắt một con Mã Ưng từ ngoài hẻm bước vào, ngẩng người nhìn khung cảnh hỗn loạn này một hồi lâu, cuối cùng tìm được chỗ để xen vào: "Vậy tức là... Hai con dã thú này vẫn luôn bám sát theo bệ hạ, còn các người thì bị ngài ấy bỏ rơi?!"
Đội quân Thanh Đồng: "......"
Bóng đen tâm lý trong lòng bọn họ lúc này có thể bao trùm cả thị trấn.
Oswid cũng chẳng còn tâm trí đâu mà trách cứ nhóm lính. Dù sao một phần cũng do lối di chuyển phòng bị của Kevin luôn không phân biệt địch ta, bị bỏ rơi cũng là việc bình thường. Ít nhất, hắn và Kevin vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, có thể coi là bình an vô sự. So với chuyện đó, hắn để ý đến ba con mãnh thú đang cuộn thành một đống trước mắt hơn —–
Nhóc con không rõ lai lịch kia rõ ràng là người của tộc Nhân Thú, hơn nữa nó còn gọi con sư tử mù là cha.
Oswid "chậc" một tiếng, nghiêng đầu nhìn Kevin, bắt đầu tra hỏi: "Xem ra thứ nó muốn tìm chính là thứ này... Chẳng phải ngươi nói gia đình nó từng nhặt ngươi về chăm sóc mấy năm sao? Hửm?!"
Kevin bị sự thật vả đến rát mặt, rất muốn vò đầu bứt tóc, cuối cùng giở trò vô sỉ, lảng sang chuyện khác:"Hửm cái gì mà hửm? Giải quyết xong chuyện trước mắt đi rồi hẵng nói."
"Ngươi đúng là cái gì cũng nói được." Oswid khịt mũi, sau đó quay sang nói với sư tử con: "Bảo chúng đổi về dạng người đi, bằng không quân lính của ta không thể yên tâm thu lại vũ khí được. Nhóc hiểu không?"
Sư tử con chớp chớp mắt, ngay lập tức biến về dạng người, nhóc nhìn quanh một lượt rồi lắc đầu quầy quậy: "Không được đâu, bây giờ họ không biến thành người được."
"Tại sao?" Oswid cau mày.
Kevin trả lời thay nhóc con: "Một là vì quá đói. Theo hiểu biết của ta về bộ tộc này, khi họ đang ở trong trạng thái cực kỳ suy nhược, bản năng sinh tồn sẽ duy trì hình thú để tăng cường khả năng tấn công, dễ dàng bảo vệ bản thân hơn. Còn con sói đen kia... Ta nghi là nó đã bị kẻ nào đó chuốc thuốc, nó sắp phát điên rồi. Vì đang trong trạng thái quá kích động nên cũng không biến về được."
Sư tử con gật gù liên tục, nói: "Cho ta thêm miếng thịt nữa đi, ta gọi ngươi là nhị papa."
Kevin: "......" Cha ruột ngươi còn đang đứng ngay đó, ăn nói kiểu này không sợ bị vả à?!
"Ngươi nói mớ cái gì vậy?!" Oswid hơi bất ngờ trước sự vô liêm sỉ của thằng nhóc. Cuối cùng hắn phất tay, ra hiệu cho nhóm quân Thanh Đồng giúp thằng bé mang hai con mãnh thú về đền Crow's Nest.
.........
"Sao lại thành ra bộ dạng này?! Các người làm sao gặp được cha ta?"
Sư tử con vẫy đuôi, chăm chú đếm từng vết thương trên người cha nó, nó hoàn toàn quên mất trên người mình cũng còn đầy vết thương nhiễm trùng chưa khỏi.
Kevin và Oswid nhìn nhau một cái, cùng lúc nhớ về câu nói của Bote — "Bọn ta nhặt được con sư tử đực hoang này ở Thung Lũng Đầu Lâu, hình như nó đi lạc, chuyên ăn rác rưởi để sống."
Viễn cảnh này lọt vào tai bất cứ ai cũng cảm thấy khó chịu, huống hồ đây lại là một đứa nhỏ mới bảy tám tuổi. Cả hai cùng im lặng, sau đó ném lại một câu hỏi:"Cha con ngươi vì sao lạc nhau?"
Lúc đi cùng Kevin và Oswid, thằng nhóc con này đúng kiểu "ba ngày không đánh, nóc nhà lật tung", thế mà giờ khi tìm lại được cha nó rồi, nó ngược lại trở nên ngoan ngoãn bất thường, ngay cả mái tóc rối bù như tổ quạ của nó cũng trông gọn gàng hơn không ít, nhìn nó ngoan hiền đến lạ.
Nhóc con hí hửng bưng một nắm xương ống và thịt khô, cẩn thận đút từng miếng từng miếng cho vào miệng sư tử mù.
Sư tử ăn xong miếng thịt cuối cùng thì tỏ ra vô cùng mệt mỏi, nó phe phẩy đôi tai rồi bắt đầu gật gà gật gù, ngủ thiếp đi. Nhóc con lúc này mới lau tay, chạy đến ngồi xuống bên cạnh Kevin.
Nó chống chân lên càng xe, đong đưa hai cái chân nhỏ, hạ giọng nói: "Mai— Ờm... Tức là cha ta ấy, trí nhớ của y không được tốt lắm, nên đã quên đi rất nhiều chuyện. Ông ấy thường không nhớ vừa làm gì, gặp ai, thậm chí còn không nhớ cả nơi bọn ta ở.
Nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng gầm gừ, Mai sẽ lao ra ngoài, thế nên bọn ta thường xuyên lạc mất nhau. May là ta luôn tìm lại được y. Ta dám cá là sau khi chợp mắt một giấc, y sẽ chẳng nhớ nổi đã từng gặp các ngươi."
Kevin ngậm một miếng thịt khô, mới nhai hai cái bỗng cau mày, giơ tay ngắt lời: "Khoan đã, ngươi vừa nói cha ngươi tên gì?"
"Mai" nhóc con ngơ ngác: "Sao thế?"
"Trước đây ta từng gặp một người có tên đó..." Kevin chần chừ nói.
Tuy anh không tiếp xúc với tộc Nhân Thú nhiều bằng đám Sa Quỷ, nhưng cũng hiểu ít nhiều về bộ tộc này. Chẳng hạn như dù là một chủng tộc thống nhất, nhưng bọn họ thường không thích sống cùng nhau, họ thích tự do định cư riêng lẻ khắp nơi. Chỉ khi gặp mối đe doạ thật sự nguy hiểm, bọn họ mới tụ lại để cùng nhau chiến đấu.
Vì không thường xuyên qua lại với nhau, nên người của tộc Nhân Thú khá qua loa với việc đặt tên— dù gì thì tên cũng chỉ là ký hiệu để phân biệt. Kevin biết họ thường đặt tên ngắn chỉ một âm tiết cho dễ gọi, đỡ tốn công suy nghĩ.
Mà cái tên "Mai", trùng hợp thế nào lại là một trong số ít cái tên anh có ấn tượng sâu sắc nhất.. Bởi vì đó là tên của vị thủ lĩnh đời trước của tộc Nhân Thú.
Khoảng mười năm trước, Kevin đã từng thấy dạng người của y trong trận đại chiến chống lại Sa Quỷ—— Đó là một người đàn ông cao to, vạm vỡ với mái tóc nâu vàng và bộ râu xồm xoàm. Do huyết thống chủng tộc đặc biệt, khi đứng thẳng lưng, y cao hơn hai mét, trông hệt như một người khổng lồ cơ bắp cường tráng.
Y mạnh mẽ như ngọn núi đứng sừng sững ở tuyến đầu chiến trường, lãnh đạo cả bộ tộc Nhân Thú khổng lồ, sau lưng y là những chiến binh dũng mãnh và thiện chiến, cùng liên thủ với quân đoàn Thanh Đồng của Kevin, quét sạch đại quân Sa Quỷ.
Cảnh tượng oai hùng ấy mãi khắc sâu trong ký ức của anh, đến mức anh hoàn toàn không thể nào tin được con sư tử ngốc đang ngủ gật trước mắt mình là "Mai".
Anh từng nghe vài tin đồn nói rằng Mai bị Sa Quỷ phục kích trong một trận chiến, khiến y không thể ra trận được nữa. Tộc Nhân Thú vốn tin vào quy luật sinh tồn nguyên thủy nhất, vậy nên Mai từ thủ lĩnh trở thành cựu thủ lĩnh, rồi sau đó biệt tăm biệt tích...
---
Nhóc sư tử gãi đầu, nói: "Cái tên này á? Không đâu! trong số tộc nhân mà ta biết, chưa có ai trùng tên với cha ta cả."
Vậy thì đúng rồi...
Kevin nhìn con sư tử mù, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác phức tạp khó diễn tả thành lời.
Sói đen bên cạnh đang uống nước có pha thuốc an thần. Mùi vị chắc chắn không dễ chịu, nó uống hai ngụm liền nhịn không được lắc đầu, phát ra tiếng gầm gừ đầy bực bội từ cổ họng, rồi theo thói quen ngửa đầu tru lên một tiếng dài.
Sư tử vốn đang lim dim ngủ bỗng giật mình ngẩng đầu lên. Nó cố nhướng đôi mắt mù loà bị vết sẹo chắn ngang của mình, cái chân tàn tật cũng gắng gượng chống đỡ mấy lần, loay hoay một lúc mới đứng dậy được.
Nó đang tập trung lắng nghe tín hiệu, dường như đã vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Nhóc sư tử thấy thế liền nhảy khỏi xe ngựa, chạy đến trấn an: "Cha, là con.. Ban đây! Không có Sa Quỷ tập kích, cũng không có ai bị thương, con chỉ gầm lên một tiếng thôi, cha nghỉ ngơi thêm một lát được không?"
Sư tử mù ngơ ngẩng thu móng vuốt, mãi đến khi sư tử con dựa sát vào người, nó mới dần bình tĩnh lại, sau đó lại vươn móng vỗ vỗ vào Ban hai cái rồi lại nằm phục xuống đất.
Oswid nheo mắt nhìn bọn họ, không biết là đang nhớ đến điều gì. Một lúc lâu sau, hắn hơi nhướng mày, thấp giọng nói:"Không tệ, vẫn còn nhớ con trai."
Mù hai mắt, phế một chân, đầu óc ngây dại, ký ức trống rỗng— Hoàn toàn khác xa với mười năm trước...
Thứ duy nhất hắn còn nhớ, chỉ có hai điều:
Hắn là một chiến binh.
Hắn có một đứa con trai.
*Ban:
[Edit By TeiDii]
________
Thương hai cha con sư tử🥺.
Cơ mà cái tên của 2 cha con nhà này dịch qua tiếng Việt cũng hợp lý dữ:
- 麦 & 班 | Mai & Ban | Ban mai☀️.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro