C:08.

Chương 8

Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, rùng mình như có luồng điện chạy dọc sống lưng.

Đám kỵ binh giáp nặng lập tức kéo dây cương, trải qua huấn luyện bài bản giúp họ trong nháy mắt tạo thành một vòng bán nguyệt bao vây. Mio lớn tiếng ra lệnh: "Rút kiếm!"

Gã kỵ binh mang trọng giáp đột ngột bị bao vây dường như có hơi bối rối, hắn quay trái quay phải nhìn mấy lần, hấp tấp phân bua: "Ngươi nhận nhầm người rồi ?! Ta chưa từng ra vào ngục giam nào cả!"

Kevin tay đặt lên chuôi dao găm bên hông, đứng chắn ngay lối ra duy nhất của vòng vây, không ngoảnh đầu hỏi: "Shaw, ngươi nhìn rõ không?"

Shaw kiên quyết: "Ta nhớ rất rõ ngón út trên bàn tay hắn bị một đồng tộc của ta cắn đứt. Dấu răng vẫn còn, không thể nhìn nhầm."

Tên kỵ binh cúi đầu nhìn bàn tay mình, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: "Sao chỉ nhìn tay mà nhận người? Quá tùy tiện rồi đấy! Ngươi còn nhớ mặt người đó không? Đợi một chút, ta tháo mũ giáp xuống cho ngươi nhìn rõ mặt rồi hẵng nói!"

Bộ trọng giáp nặng nề bao kín mít cả người hắn, mỗi khi nhấc tay xoay đầu đều phát ra âm thanh kim loại va vào nhau kêu leng keng, trong không khí căng như dây đàn thế này lại càng thêm rợn người.

"Ta tháo mũ giáp xuống cho các ngươi nhìn, chắc chắn các ngươi nhận nhầm người rồi..." Tên kỵ binh vừa lẩm bẩm vừa lần tay quanh cổ.

"Cạch cạch"—những tiếng móc khóa mở ra liên tiếp vang lên. Thần kinh của cả đội đã căng như dây cung, từng hành động nhỏ của tên kỵ binh kia như kéo thành chuyển động chậm.

Kỵ binh nhấc mũ giáp lên, lộ ra khuôn mặt thiếu niên hiền lành vô hại cùng một vết sẹo dài ngang cổ. Hắn tỏ ra vô cùng sốt ruột, tiến lên vài bước về phía Kevin, lại quay sang nói với Shaw: "Ngươi nhìn nhầm rồi, đúng không?"

"Chính là ngươi!" Shaw hét lớn.

Tiếng hét của Shaw vừa dứt, khuôn mặt như búp bê kia đột nhiên sụp đổ, như một quả bóng cao su bị xì hơi, làn da căng mịn của thiếu niên trong tích tắc chảy xệ xuống.

"Nguy hiểm! Tránh ra!" Kevin quát to.

Anh đẩy bật BanMai, lui nhanh về phía sau để tránh.

Bộ trọng giáp mất đi điểm tựa, "Keng" một tiếng đổ ập xuống đất. Trong bộ giáp là một lớp da người rỗng trượt xuống theo.

Một luồng gió do cát mịn tạo thành xoáy cát bay lên trên bộ giáp và tấm da, uốn éo vặn vẹo như một con rắn độc.

"Sa Quỷ!!!"

Tiếng thét như tát nước vào vạt dầu sôi, lập tức khiến cả đội rối loạn. Tiếng kêu của Mã Ưng, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên khắp nơi, âm thanh hỗn loạn đến chói tai.

"Chỉ có một con! Xông lên!"

Đội kỵ binh trọng giáp gào lên, lập tức khí thế bừng bừng lao đến.

Sa Quỷ rất khó đối phó là vì thứ nhất, khi xuất hiện theo bầy, chúng khiến người ta bị ảo giác tạm thời mất đi thính giác và thị giác; Thứ hai, chúng thường hóa thành cát, khả năng di chuyển linh hoạt, rất khó đánh trúng.

Nhưng khó đối phó không có nghĩa là không thể tiêu diệt, rắc rối không có nghĩa là không có điểm yếu.

Sau bao năm đối đầu với Sa Quỷ, Kevin và các tướng sĩ cũng đã tìm ra vài khuyết điểm của chúng—

Chẳng hạn như khi Sa Quỷ hóa thành cát, nhìn thì vô hình vô dạng, nhưng thực ra vẫn có một tử huyệt. Trong mớ cát mịn trôi nổi kia, luôn có một "trái tim" ẩn sâu bên trong. Chỉ cần đâm trúng trái tim đó, nó chắc chắn sẽ chết.

Thứ mà Sa Quỷ sợ nhất chính là nước. Khi chúng ở dạng cát, chỉ cần dội đủ lượng nước lên người chúng, chuyển động của chúng sẽ trở nên chậm chạp, tê liệt, sau đó bị buộc phải hóa lại thành hình người.

Sa Quỷ là một chủng loại cực kỳ nhanh nhẹn, nên dù có nắm được điểm yếu của chúng, khi đối đầu trực diện cũng chưa chắc đã tận dụng được.

Nhưng hiện tại chỉ có một con thôi! Nó chỉ có một mình, không tài nào gây ra được ảo giác.

"Ba mươi kỵ binh mang trọng giáp, một đội quân Thanh Đồng tinh nhuệ, thêm ba người của tộc Nhân Thú khổng lồ— Chỉ đánh một con Sa Quỷ, nếu không đánh chết được nó thì đúng là không biết nên giấu mặt vào đâu! Không giết được con Sa Quỷ này thì tự chặt đầu mình xuống làm bóng cho rồi!'

Mio giận dữ rút kiếm xông lên, cậu vung tay định kéo Kevin— người chỉ đang cầm một con dao găm— tránh ra phía sau.

Không đúng! Chính vì chỉ có một con nên mới bất thường.

Kevin lập tức túm lấy cổ áo Mio, quăng mạnh hắn sang một bên, đồng thời cao giọng ra lệnh với nhóm người đang xông lên:"Lùi lại!"

Lời còn chưa dứt, một kỵ binh đi đầu đã dùng kiếm đâm thẳng vào cơn lốc cát đang xoay tròn. Nhát kiếm đâm mạnh đến nỗi cả nửa cánh tay của hắn cũng xuyên sâu vào trong xoáy cát.

"Gần trúng tim rồi!" Kỵ Binh hét lớn, xoay tay định moi luôn trái tim của Sa Quỷ ra. Nhưng xoáy cát của Sa Quỷ cứ như con lươn, trơn tuột tránh khỏi đòn hiểm của Kỵ Binh.

"Ha! Chạy cái quái—" Kỵ Binh cười khẩy định ra đòn tiếp, nhưng chỉ kịp nói được vài chữ thì đột nhiên im bặt... Con ngươi hắn co rút, đôi mắt trừng to kinh hãi nhìn chằm chằm vào bàn tay cầm kiếm của mình.

"Keng!"—Trường kiếm rơi xuống đất.

Phần cánh tay vừa đâm vào xoáy cát đã bắt đầu biến đổi— Phần đầu ngón tay của hắn dần hóa thành cát mịn, rơi lả tả xuống đất, chỉ trong nháy mắt đã lan đến tận khuỷu tay.

"AAAAAHH——!" Kỵ Binh gào thảm thiết.

Cả cánh tay đâm vào xoáy cát đã biến mất không dấu vết, phần khuỷu tay lộ ra khớp xương trắng bệch, máu thịt be bét. Đống cát mịn từ cánh tay của kỵ binh trên mặt đất bị gió cuốn bay lên, rồi nhập vào xoáy cát, trở thành một phần của Sa Quỷ

Cảnh tượng chưa từng thấy này khiến cả đoàn người chết lặng, toàn bộ ngôi đền Crow's Nest rơi vào sự im lặng chết chóc. Từ trong xoáy cát vang lên một tiếng cười khàn khàn đáng sợ, khiến tất cả mọi người gần như bị bóp nghẹt.

"Rút lui!" Kevin quát lớn, kéo cả đội lính bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Kỵ binh ở tuyến đầu lập tức kéo dây cương quay đầu bỏ chạy, nhưng đã quá muộn. Tốc độ của Sa Quỷ lúc này đã nhanh đến mức tuyệt vọng... Chỉ trong chớp mắt, nó đã nuốt trọn cả người của kỵ binh vừa bị mất cánh tay, nó chỉ dừng lại hai giây để "tiêu hoá" rồi lại tiếp tục cuốn đến bắt người.

Tiếng hét ngắt quãng của nhóm kỵ binh như hồi chuông báo tử, đánh cho cả đoàn người choáng váng..

"ĐOÀNG——"

Một kỵ binh khác tụt lại phía sau đã bị Sa Quỷ cuốn lấy, chết không toàn thây.

"ĐOÀNG——"

Mã ưng to lớn không người cưỡi bị cơn lốc cát cắn nuốt, bắt đầu hoá thành cát mịn từ đuôi, sau đó là thân, là đôi cánh khổng lồ, và cuối cùng là đầu.

Oswid đã leo lên lưng mã ưng gần nhất, giật dây cương, vội vã lao đi đồng thời vươn tay về phía Kevin, quát:

"Lên ngựa!"

Kevin lập tức túm lấy tay Oswid, thoắt cái đã nhảy lên ngồi phía sau lưng hắn.

"Chạy! Chạy mau!!" Mio gào thét điên cuồng giục người ở phía sau. Hơn bốn mươi con mã ưng to lớn cùng nhau đập cánh, vun vút lao đi như tên bắn, tạo thành một cơn gió lớn quật ngã hàng loạt cây rừng — Thanh thế hùng tráng đến mức tưởng như có thể san bằng cả vùng ngoại ô.

So với đám kỵ binh, nhóm Nhân Thú của Shaw linh hoạt hơn nhiều. Họ lập tức hoá thú, cuống cuồng bỏ chạy. Ba con mãnh thú cắm đầu chạy như điên, tốc độ không hề thua kém bầy mã ưng có cánh. Vì chạy quá nhanh, cơ bắp toàn thân của chúng thậm chí còn bị gió ép đến có chút méo mó.

"Aaaaah——!" Một tiếng hét thất thanh vang lên từ cuối đội hình, không nằm ngoài dự đoán, trong tích tắc đã tắt lịm. Không một ai trong đội còn dư dả thời gian để ngoảnh lại quan sát tình hình, trong đầu họ giờ đây chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Nhanh-- Nhanh!!! Phải nhanh hơn nữa!

Tiếng kêu cứu vang vọng từ phía xa đã áp sát đến gần.. Kevin thậm chí còn cảm giác được bụi cát đang cọ vào lưng mình, anh vô thức siết chặt yên mã ưng, hối thúc con thú vốn đã phi cực nhanh phải càng tăng tốc thêm nữa.

"Bám chặt vào!" Giọng Oswid gần như bị gió cuốn tan đi. Lời nhắc ấy hoàn toàn không thừa— Kevin bị xốc đến mức gần như không còn bám được vào lưng mã ưng, chỉ cần phi nhanh hơn chút nữa thôi chắc chắn sẽ bị hất văng khỏi lưng ngựa.

Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, ai rỗi hơi đâu mà còn để ý tiểu tiết nữa, Kevin không nói một lời, tay trái lập tức ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của Oswid, tay phải rút dao găm, anh cầm chắc dao trong tay, ngoái đầu lại nhìn.

"Mẹ kiếp-- Ngươi không muốn sống nữa à?! Tay kia đâu?!" Oswid gào lên.

Kevin không còn hơi sức mà quát lại hắn, bởi vì anh đã phát hiện— Cả đội kỵ binh từ hơn bốn mươi người, giờ chỉ còn lại chưa tới mười người, và con rắn cát kia đã bám sát phía sau...

Do tốc độ chạy quá nhanh, độ rung lắc quá lớn, Kevin không thể nhìn rõ được ai còn sống, chỉ thoáng nghe thấy tiếng gào đang bị gió xé nát từng mảnh của Mio: "Mẹ kiếp-- Ông đây chưa tính xong với lũ súc vật này đâu!!!"

Thời gian gói gọn chỉ trong một câu nói ấy, Sa Quỷ đã nuốt chửng được thêm ba người. Thoắt một cái, nó đã áp sát vào lưng Kevin...

Oswid vừa phải nắm chặt dây cương, vừa phải dồn tâm trí vào động tĩnh phía sau, hắn sợ Kevin bị ngã.. Hắn chợt nghe thấy tiếng cát xàn xạt phía sau lưng, gần đến mức như xoáy cát đã nuốt chửng Kevin, dán thẳng vào lưng hắn.

"Kevin!!!" Oswid rối đến mức chẳng còn thời gian để nói thêm gì, chỉ kịp gọi tên anh. Hắn cảm nhận được cơ thể phía sau lưng mình cứng đờ, da đầu hắn sắp nổ tung rồi...

Không biết là vì cái chết đang tới gần, hay là vì... Điều gì khác.

Oswid chẳng thèm để ý đến bất kỳ thứ gì nữa, hắn quay phắt lại nhìn. Từ góc nhìn của hắn chỉ thấy được nửa người của Kevin, Sa Quỷ đang dán sát vào người anh, như thể đang nuốt chửng cả thân thể ấy, ít nhất thì cánh tay phải của anh đã nằm hoàn toàn trong xoáy cát.

Oswid nín thở, một cảm giác không tên quấn lấy toàn bộ tâm trí của hắn. Ngay sau đó trước mắt hắn bỗng lóe lên một tia sáng, Sa Quỷ bất ngờ hiện thân ngay giữa không trung, giơ tay tung ra một cú đánh chí mạng.

Oswid chỉ kịp cảm thấy một cơn đau nhói ở sau gáy, trước khi hai mắt tối sầm.

[Edit by TeiDii]
________
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro