C:10.
Chương 10
Không biết là do quá ăn ý hay quá không ăn ý, Kevin và Oswid lại vừa khéo một người theo phản xạ nghiêng trái, còn người kia nghiêng sang phải, kết quả đụng mặt nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Kevin: "..."
Trong ngục ẩm ướt và lạnh lẽo, trên người Kevin chỉ có mỗi bộ đồ mà Oswid ép anh mặc – tuy khá khẩm hơn đống giẻ rách trước đó một chút, nhưng tuyệt nhiên không hề dính dáng gì đến hai chữ "giữ ấm". Thế nên câu "sao tay lạnh như ma thế" của Oswid đúng là nói nhảm, không chỉ tay, cả người anh đều đang lạnh cóng.
Vì lạnh nên mới cảm nhận được hơi thở ấm áp của Oswid phả lên da mình rõ ràng đến vậy...
Rõ đến mức khiến anh muốn dựng hết lông tóc.
Kevin "chậc" một tiếng trong lòng, âm thầm nghĩ đúng là không chịu được việc người khác đến quá gần mình, quả thật rất kỳ lạ.
Anh không nhịn được nên khẽ cau mày, hé mắt liếc nhìn, lại thấy Oswid cũng đang mở nửa mắt nhìn anh, vẻ mặt hắn phức tạp, dường như rất muốn nói gì đó nhưng lại phải nhịn, có lẽ vì cảm thấy tư thế này không mấy dễ chịu.
Tiếng gió vừa ngừng trong hành lang thì có tiếng bước chân vang lên, lúc nặng lúc nhẹ, báo hiệu không chỉ một người đang đến. Động tác đổi tư thế sẽ gây ra tiếng động, Kevin không muốn mạo hiểm, đành tiếp tục duy trì tư thế khó chịu này.
Nào ngờ trong tình cảnh như vậy, Oswid vẫn không biết sợ mà hé miệng. Dựa vào "lịch sử đen tối" lúc nhỏ của hoàng đế bệ hạ, khi hắn tới cơn thì đúng là gan to bằng trời, trong tình cảnh như này vẫn dám gây chuyện cũng chẳng lạ.
Kevin trừng mắt một cái cảnh cáo hắn, nhưng lại thấy hắn chỉ mấp máy môi, không phát ra tiếng.
Nhìn khẩu hình thì dường như đang hỏi: "Khó chịu lắm à?"
Kevin bực bội đảo mắt – Cái này mà còn phải hỏi sao?
Oswid: "Thấy ngươi khó chịu, ta cảm thấy rất thoải mái."
Kevin: "....." Ngươi rảnh quá ha?
Ngay lúc anh còn đang dở khóc dở cười trước hành vi ấu trĩ của tiểu hoàng đế thì bước chân trong hành lang đã đi đến trước cửa phòng giam.
Vẻ mặt anh lập tức nghiêm túc, tiếp tục giả vờ ngất.
"Vẫn chưa tỉnh?" Một giọng nói khàn khàn vang lên ở cửa. Chất giọng có âm sắc như cát mài, ngoài tộc Sa Quỷ thì không ai có thể phát ra âm thanh đó.
"Bọn này trước khi bị ném vào ngục đều bị nhỏ thuốc mê, không sót đứa nào, liều lượng đủ để hạ gục một con heo rừng khổng lồ, người thường chắc chắn chịu không nổi, e là đến hết đêm cũng chưa tỉnh lại đâu." Một giọng nói hơi the thé đáp lại.
Kevin - Trâu bò hơn cả heo rừng khổng lồ - Fassbinder: "........"
Sa Quỷ ném ra thứ gì đó "Cộc" một tiếng, nghe như là vật làm bằng chất liệu thủy tinh: "Vậy thì tốt, đây là thứ các ngươi cần, bắt một đứa ra mà thử, hiệu quả thế nào thì tự xem."
Giọng the thé nịnh nọt: "Hiệu quả bọn ta đã được thấy rồi, nếu không thì chúng đã chẳng nằm đây!"
Kevin chợt lóe lên một suy nghĩ—
Khiến cả đội của họ bất tỉnh nằm đây là con Sa Quỷ khoác tấm da người kia, nhưng theo lời hai kẻ này thì trạng thái "ai đụng vào cũng chết" của Sa Quỷ khi đó có vẻ như không phải là hiện tượng phổ biến, mà là liên quan đến thứ bọn chúng đang cầm trên tay?
Nhưng nếu đó là thứ quan trọng như vậy, Sa Quỷ lại có thể dễ dàng giao cho Bắc Phỉ Thúy sao?
"Đừng nói nhảm nữa, mau thử đi, không có vấn đề gì thì ta quay về sa mạc, lãnh chúa đang giục." Giọng Sa Quỷ đầy vẻ kiêu ngạo và mất kiên nhẫn.
Giọng the thé vội nói: "Ngài muốn đi ngay sao? Bệ hạ đã dặn dò ta cả trăm lần rằng phải tiếp đãi ngài thật chu đáo, ít nhất cũng phải tổ chức một bữa tiệc tiễn biệt long trọng, nếu không bệ hạ khỏi bệnh rồi chắc chắn sẽ trách tội ta."
Sa Quỷ càng thêm mất kiên nhẫn: "Không cần đâu, ngay đêm nay chúng ta sẽ rời đi."
Đi gấp vậy?!
Giao cho Bắc Phỉ Thúy một món đồ quý giá rồi lập tức trở về sa mạc, chẳng buồn nán lại xem bọn chúng sẽ gây ra sóng gió gì sao? Điều này quá không hợp với phong cách ngang ngược của lũ Sa Quỷ chút nào. Không lẽ vô tư chạy đến đây "cống hiến" hết mình rồi tay không trở về à?!
Kevin cảm thấy rất đáng nghi, nhưng rất nhanh sau đó anh đã hiểu ra — mùa mưa sắp đến rồi!
Bây giờ đã là tháng năm, mùa sương mù ở rừng Andoha phía Đông lục địa vừa kết thúc, điều đó có nghĩa là mùa mưa lớn và kéo dài nhất sắp bắt đầu, cùng lắm chỉ là hai, ba ngày nữa thôi. Mà đám Sa Quỷ này sợ nhất là nước, chúng ghét sự ẩm ướt, mỗi khi mùa mưa kéo đến cả tộc sẽ ngoan ngoãn rút mình vào Sa Mạc ở khu vực phía tây.
Đó cũng là lý do vì sao chúng không thể hoàn toàn áp chế các chủng tộc khác, chiếm lấy cả lục địa.
Đây là nhược điểm mọi người đều biết, Sa Quỷ cũng chẳng thèm giấu giếm. Hắn cười khẩy: "Một lọ này đủ để các ngươi thao túng rồi. Mùa mưa kéo dài bốn tháng, với bọn ta thì đúng là quãng thời gian quá dài, bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Hy vọng khi chúng ta quay về, các ngươi đã có thu hoạch, cũng đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta."
"Sao có thể quên được." Giọng the thé cười xu nịnh, rồi do dự nói: "Vậy để ta thử trước nhé? Để xem nên thử với ai đây..."
Gã kéo dài giọng, chân cọ xát trên nền đất ẩm ướt trong ngục, dường như đang quay người quan sát một lượt các phòng giam, do dự không biết nên chọn kẻ xui xẻo nào.
Kevin nghe thấy hắn bước hai bước về phía bên này, tiếng thở nặng nhọc vì hưng phấn gần như áp sát vào cánh cửa phòng giam: "Người của Đế Quốc Kim Sư thì sao nhỉ?"
Gã dùng ngón tay gõ nhẹ lên lọ thủy tinh, dường như đang đắn đo.
Sa Quỷ hình như rất bất mãn với sự lề mề của gã, hắn: "chậc" một tiếng rồi nói: "Nhanh lên, nhưng ta nhắc trước, thứ này không dễ điều khiển, ngươi đừng có run tay, làm rơi vỡ cái lọ thì xem như công cốc, lúc đó có quỳ khóc cũng vô ích."
Giọng the thé nghe vậy thì nghiêm túc hơn, gã lùi lại hai bước rồi quay sang phòng giam đối diện: "Vậy thử bên này trước đi, trong đó có một tiểu tế tự Linh tộc, thử hỏng cũng không sao."
Kevin nghe thấy phía bên kia vang lên tiếng động sột soạt rất nhỏ, sau đó là sự im lặng đến mức như đã ngừng thở.
Ngay khi cổ anh bắt đầu mỏi nhừ vì giữ nguyên tư thế, giọng the thé bỗng reo lên: "Đến rồi, đến rồi, nó đứng dậy rồi kìa!"
Kevin: "..." Chưa từng thấy ai đứng dậy bao giờ hả? Có cần kinh ngạc đến thế không?!
Dĩ nhiên anh biết cái gọi là "đứng dậy" không đơn giản, chắc chắn là đã dùng thứ gì đó trong lọ thủy tinh lên người tiểu tế tự Linh tộc kia, mà hiệu quả hẵng không tệ.
"Nó có ý thức không?" giọng the thé hỏi.
Sa Quỷ: "Tất nhiên, nếu không làm sao giả trang được."
Xem ra giống với kỵ binh mang trọng giáp khi đó — mượn lớp da để giả làm người thật.
Kevin dường như đã hiểu được ý đồ của Bắc Phỉ Thúy. Nếu thứ trong chai có thể tạo ra hiệu quả như thế, bọn chúng muốn đối phó với chủng tộc nào, chỉ cần bắt vài người về, thay lớp da là xong.
Nếu là chiến binh, có thể quay về làm rối loạn quân ngũ; nếu là người trong hoàng cung, có thể tiếp cận các tầng lớp phía trên; nếu bắt được nhân vật quan trọng như hoàng đế, thì lại càng tiện! Gần như chẳng tốn ít công sức nào đã khống chế được đối phương. Thứ vu thuật chết tiệt này là cái quỷ gì vậy?! Kevin cảm thấy hơi nhức đầu.
"Nếu có ý thức vậy thì có nghe lời không? Bảo nó bóp chết thằng bên cạnh thử xem." Giọng the thé âm hiểm rủ rỉ.
Sa Quỷ nói: "Lọ thủy tinh đang nằm trong tay ngươi mà."
"Ồ! vậy để ta thử xem—— này, qua bên kia, vặn gãy cổ hắn cho ta." Giọng the thé ra lệnh, vừa nhẹ vừa rợn người, vô cùng độc địa.
"Rõ." Một giọng lạ hoắc đáp lời, chắc là tên tế tự Linh tộc đã bị thế thân.
Sau đó chỉ nghe một cái "rắc" của tiếng xương gãy, giọng the thé phấn khích không kiềm được: "Tốt! tốt lắm, quá tốt rồi!"
Sa Quỷ hỏi: "Giờ đã biết nó hiệu quả thế nào rồi chứ? Trong ngục còn nhiều người, ngươi cứ tùy ý thử. Việc của ta xong rồi, trời cũng đã bắt đầu âm u, ta đi đây."
Hành lang lại vang lên một trận gió, rồi nhanh chóng trở lại yên ắng.
Giọng the thé vẫn đứng bất động một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì, mãi sau mới thở dài rồi run rẩy lẩm bẩm một câu: "Tốt lắm."
Kevin: "..." Nghe như tên biến thái!
Tiếng bước chân của hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn đi về phía chỗ Kevin và Oswid. Hành lang trong ngục không rộng, vài bước là đã áp sát đến cửa phòng giam.
Kevin cảm nhận được người kia thò tay qua khe cửa, ngón tay của gã đang dần tiến về phía anh. Anh đang nằm nghiêng, đưa cái gáy về phía giọng the thé. Quỷ mới biết trong tay gã có cầm thứ gì không?
Kevin mở hé mắt thì va ngay vào đôi mắt đang nhắm hờ của Oswid, hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nửa mở kia lại nhìn xuyên qua vai anh, gắt gao dán chặt vào khe cửa phòng giam.
Kevin: "..."
Bất ngờ thấy cảnh này khiến anh giật mình. Nhưng gã giọng the thé hình như vì quá phấn khích nên không nhận ra điều gì.
Đúng lúc Kevin nín thở, Oswid đột ngột trợn to hai mắt, bật dậy như báo săn. Kevin lập tức hiểu ra, xoay đầu vung tay hất mạnh một cái.
"Chát!!!"
Kevin tát trúng cổ tay giọng the thé, làm gã đánh rơi lọ thủy tinh đang cầm trong tay.
Oswid lập tức phóng qua người Kevin, lao đến cửa ngục, bóp chặt cổ tên giọng the thé, vặn mạnh một cái.
"Bốp——"
Đầu gã bị Oswid đập mạnh vào cánh cửa kim loại, phun máu.
Một bóng dáng cao gầy từ nhà giam đối diện bất ngờ lao thẳng về phía bọn họ. Người đó mặc áo bào vải thô màu trắng, trông chẳng khác nào quấn tấm vải liệm, áo bào bay phất phơ theo động tác của hắn hệt như bóng ma. Phong cách ăn mặc này nhìn là biết ngay hắn là người của Linh tộc.
Chính là tế tự bị thế thân!
Tuy đang trong khoảnh khắc nguy cấp, nhưng Kevin vẫn nhớ rõ bài học trước đó — Nếu đâm vỡ lớp da ngụy trang để Sa Quỷ hiện thân, nó động vào ai người đó sẽ chết.
Anh với tay giật thanh trường kiếm của giọng the thé đang đeo bên hông, rồi đẩy cả người hắn ra phía sau, vừa vặn đụng trúng tên tế tự đang lao đến như tên bắn. Ngay khoảnh khắc hai gã va vào nhau, Kevin lập tức vung kiếm — nhanh, hiểm, dứt khoát.
Oswid đồng thời chộp lấy lọ thủy tinh đang lăn dưới đất, quát lớn: "Tránh ra!"
Tên tế tự bị thế thân theo lệnh của người cầm lọ thủy tinh đứng khựng lại. Thanh trường kiếm trên tay Kevin đâm xuyên qua người giọng the thé, trồi ra sau lưng hắn— "phập" một tiếng, đâm trúng ngay ngực tên tế tự, một kiếm đâm xuyên cả hai.
Trúng rồi!
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu với Sa Quỷ, Kevin đã luyện ra bản lĩnh "Một kích tất sát". Một kiếm này của anh đã đâm xuyên tim Sa Quỷ. Tiếng gào thét thê lương khàn đục vang lên, Oswid liền nhào đến đẩy ngã Kevin. Lớp da của tế tự Linh tộc như bị xé toạt nổ tung, cát bay tứ tán, văng tung toé khắp nơi. Kevin bị Oswid đè xuống góc tường tránh xa cửa ngục, tận mắt nhìn thấy tế tự và giọng the thé từ đầu đến chân sụp đổ, biến thành một đống cát dưới đất.
Động tĩnh trong ngục quá lớn, nhanh chóng kinh động đến đám lính canh bên ngoài.
Hai người nhanh chóng lật người dậy, chỉ ba chiêu năm thức đã phá được khóa cửa, phóng thẳng sang phòng bên cạnh, mở cửa nhà giam, giải thoát cho Mio.
"Má ơi nghẹt thở muốn chết! Ê——tỉnh dậy mau! Đừng giả chết nữa!" Mio bật dậy như lò xo, vừa nhận lấy que kim loại đâm mạnh vào xích chân mình, vừa xô đẩy gọi ba tên nhân thú to xác cùng phòng.
Tiếng va chạm leng keng của áo giáp kim loại liên tiếp vang lên, những tiếng tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng từ đầu hành lang chạy về hướng này — chắc chắn lính canh đã xông vào!
Âm thanh rầm rập vang vọng khắp nhà ngục.
Tay Mio đang mở khoá bỗng run bần bật: "..."
Oswid chửi thề: "Lão già chết tiệt Sapir điều động tất cả quân lính trong thành đến giữ cái ngục nát này sao?!"
Mio mếu máo sắp khóc: "Ngài nói xem, giờ ta gọt mình cho gầy lại rồi chui qua lỗ thông gió có khả thi không?"
Kevin: "Ha--- Ngươi mơ đẹp nhỉ?"
[Edit by TeiDii]
__________
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro