C:13.
Chương 13
"Hắn ta uống nhầm thuốc à?!" Mio sững sờ nhìn sang bờ bên kia, kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống đất.
Sông Kela so với những con sông khác thì không rộng lắm, nhưng dòng chảy rất xiết, xoáy ngầm đầy rẫy, vào mùa này sóng nước lại càng cuộn trào không ngớt. Lượng nước bắn tung tóe khiến sương mù lượn lờ bao phủ cả mặt sông, làm cho mọi thứ ở bờ bên kia trở nên mờ ảo như không thật.
Trong lọ thủy tinh dường như có một làn khói nâu nhạt bốc lên, lan dần về phía những binh lính đứng sau Mankao. Trong quá trình lan toả còn kèm theo âm thanh vo ve trầm trầm, tựa như tiếng dây cung rung lên trong gió—
Không đúng! Thứ đó hoàn toàn không phải là khói!
Kevin lập tức nhận ra, thứ từ trong lọ thoát ra ngoài không phải là khói, mà là côn trùng! Vì kích thước quá nhỏ nên khi tụ lại, bọn chúng mờ nhạt như sương khói, một khi tản ra thì hoàn toàn không thể nhìn thấy được. Nhóm kỵ binh phía sau Mankao đều là những dũng sĩ cao lớn, vậy mà ngay khi đám côn trùng kia tản ra, bọn họ lập tức xuất hiện những biểu hiện bất thường như cả người vặn vẹo hoặc toàn thân cứng đờ, một số thậm chí còn lên cơn co giật. Đàn mã ưng cao lớn mà họ cưỡi vốn đã được huấn luyện kỹ lưỡng cho chiến trận, vậy mà cũng bắt đầu hỗn loạn.
Lũ côn trùng đã chui vào trong cơ thể họ rồi!
Nhìn cảnh tượng vặn vẹo quái dị như thế, trong đầu Kevin chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó.
Mankao điên cuồng nắm chặt cái lọ, hét lên: "Qua bờ bên kia! Bắt chúng lại, hoặc giết chúng!"
Con ngươi Kevin co rút, anh vung tay ra hiệu cho đội thiết kỵ: "Chạy mau!"
Nhưng con người cần thời gian để phản ứng, huống chi người hạ lệnh không phải là Oswid, trước khi nhóm thiết kỵ kịp lui binh thì nhóm người từ bờ bên kia đã lao tới. Nói đúng hơn, bọn chúng lúc này không phải là "người" nữa. Con người không thể di chuyển một cách vặn vẹo quái dị đến vậy, cũng không thể chỉ bật một cái đã nhảy vượt qua sông Kela. Dáng vẻ của bọn chúng hệt như chứa đựng những cơn lốc xoáy trong cơ thể, lớp da bên ngoài nhẹ như không, gào thét lao đến.
"Tường chắn!" Oswid hét lớn.
Quân thiết kỵ liền đập những tấm khiên kim loại khổng lồ xuống đất, tiếng khiên nện ầm ầm vang dội, dấy lên khói bụi mù mịt. Từng hàng khiên kiên cố xếp chồng lên nhau, dựng thành một bức tường kim loại cao lớn. Tường chắn trong tích tắc được dựng lên, lớp "da người" dẫn đầu không kịp dừng lại, chúng đâm sầm vào tường khiên làm cho những tấm khiên nặng nề rung lên ong ong.
Nhóm "da người" ở phía sau kịp thời phát hiện ra vật cản, chúng liền lột bỏ lớp da ngụy trang giữa không trung, lộ ra những xoáy cát cuộn tròn như rắn ở bên trong. Cảnh tượng "rắn lột da" đó rất ghê tởm, ngay cả những chiến binh dày dạn kinh nghiệm sa trường như quân thiết kỵ Ô Kim cũng cảm thấy rùng mình, tuy nhiên, hành động của họ vẫn liền mạch nhất quán, không bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng kinh tởm đó.
Quân thiết kỵ tuân theo mệnh lệnh ngắn gọn của hoàng đế, tất cả cùng giương cung bắn về phía đàn rắn cát đang như cuồng phong kéo đến.
Mong là có thể bắn xuyên tim chúng....
Tất cả đều ôm hy vọng ấy, nhưng vì bọn rắn cát đó rất linh hoạt, chúng luôn duy trì khoảng cách đủ xa, vặn vẹo lách khỏi những đầu tên bén nhọn, để bắn trúng vào tim chúng thật khó hơn lên trời.
Dù tình thế khó có thể xoay chuyển, nhưng không ai muốn dễ dàng bỏ cuộc. Ngay cả tộc nhân thú cũng nhận lấy cung dài, đồng loạt lắp tên giương cung tham chiến. Dù mong manh nhưng nếu họ cố gắng phản khán, có lẽ vẫn còn chút hy vọng tiêu diệt được đám quái vật kia. Nếu quay đầu bỏ chạy thì họ sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn, không còn đường xoay chuyển. Hơi sương dày đặc trên mặt sông Kela cũng gây ra đôi chút ảnh hưởng đến đám rắn cát, tốc độ di chuyển của chúng rõ ràng không nhanh bằng lúc ở đền hoang Crow's nest. Nhưng khoảng thời gian trì hoãn ấy cũng chỉ kéo dài hơn chục giây mà thôi.
"Trúng rồi!" Tiếng reo hò vang lên trong nhóm thiết kỵ dưới làn mưa tên dày đặc, vực dậy tinh thần chiến đấu của mọi người. Vài con rắn cát bị mũi tên xuyên tim lập tức cứng đờ, rồi tan rã thành vụn cát rơi xuống.
Nhưng khoảnh khắc vui mừng chưa kéo dài được bao lâu thì hàng loạt tiếng kêu kinh hãi lại vang lên. Lớp bụi cát tưởng chừng như vô hại kia trong lúc rơi xuống lại bị những con rắn cát còn sống hút lấy, trở thành một phần của chúng. Chỉ trong chốc lát, những con rắn còn lại trở nên to lớn hơn, tốc độ lao đến nhanh hơn thấy rõ.
Tường khiên bị rắn cát liên tục đâm sầm vào không ngừng rung lên ong ong, còn dữ dội hơn lúc ban đầu..
Một vài con rắn cát luồng lách vòng qua hai bên mép tường khiên, lao thẳng vào đội hình trung tâm quân thiết kỵ Ô Kim.
Tiếng kêu của mã ưng, tiếng gào thét và tiếng gầm giận dữ hòa vào nhau hỗn loạn, cảnh tượng khi ở đền Crow's nest lại tái hiện thêm lần nữa trước mắt Kevin và mọi người. Cùng lúc đó, con rắn cát khổng lồ đâm mạnh vào tường khiên một cú trời giáng, bức tường kim loại vững chắc hoàn toàn vỡ vụn. Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi—
Tường khiên bị đâm vỡ như phát nổ, những mảnh kim loại sắc nhọn văng tung tóe, còn chết người hơn cả tên bắn. Ngay lập tức quét sạch đội tiên phong của quân thiết kỵ, người ngã ngựa đổ.
Kevin đứng thẳng như một ngọn giáo đơn độc giữa biển khói nâu vàng hoà lẫn với những mảnh vỡ kim loại đang cuồn cuộn khoấy đảo đất trời. Anh kéo căng dây cung, nheo một mắt lại, ánh mắt xuyên qua làn khói bụi mù mịt, nhắm thẳng vào Mankao đang đứng bên bờ đối diện.
Đúng lúc đàn rắn cát khổng lồ phá vỡ tường khiên, hùng hổ lao thẳng vào đại quân. Con sư tử mù giữ nguyên hình thú suốt mấy năm qua đột nhiên giật giật đôi tai, nó đẩy mạnh sư tử con đang kinh hãi tránh ra xa, rồi bất ngờ đứng thẳng dậy...
Dưới ánh trăng lờ mờ, bóng sư tử in trên mặt đất bỗng kéo dài, trở nên cao lớn. Chỉ trong chớp mắt, một người đàn ông khổng lồ hiên ngang sừng sững như một ngọn núi đứng chắn trước bầy rắn cát.
Đó là Mai.
Ông đứng đối mặt với đại quân, quay lưng về phía bầy rắn, hai mắt hoàn toàn mù, tay phải tàn tật, đôi môi mím chặt. Đường nét cương nghị và quả quyết trên mặt ông không hề thay đổi so với mười năm trước.
Dây cung trong tay Kevin buông ra.
Vù——
Mũi tên xé gió lao đi, xuyên qua những khe hở giữa bụi cát và mảnh kim loại nát vụn, lực bắn mạnh mẽ chuẩn xác, nhanh đến mức người ta không kịp nhìn thấy đường tên. Cái lọ thủy tinh trong tay Mankao vỡ nát trong tích tắc, mũi tên mang theo hơi nước trên mặt sông sau khi xuyên thủng lọ thủy tinh vẫn không giảm đà, ghim thẳng vào thân thể Mankao.
Toàn bộ rắn cát do hắn điều khiển lập tức khựng lại, rồi nổ tung tan tác. Một mảng cát lớn thổi ập về phía Kevin.
Keng——
Một tấm khiên sắt mục nát nặng nề rơi phịch xuống trước mặt Kevin, vừa vặn chắn ngang đám bụi cát văng tới. Anh cảm thấy có ai đó siết chặt eo mình, mạnh mẽ nhấc cả người anh lên lưng ngựa.
Lưng Kevin bị đập mạnh vào vùng cơ bắp rắn chắc như sắt thép, anh cảm nhận được một luồng hơi thở nặng nề phả lên bả vai mình, kèm theo đó là tiếng mắng như sấm rền của Oswid vang lên bên tai khiến anh muốn váng đầu: "Mẹ kiếp!!! Ít ra cũng giơ cái gì lên để mà chắn chứ! Ngươi cho rằng cái mặt của ngươi cứng hơn khiên thép hả?!"
Con rắn cát to lớn đã nuốt vô số đồng loại kia giờ đây cũng tan thành vụn cát, đống vụn cát ấy bị Mai - Người khổng lồ tự biến mình thành tấm khiên sống, chắn lại toàn bộ phía sau lưng.
Quá trình này chắc chắn là một sự giày vò vô cùng đau đớn, nhưng ông là một chiến binh dũng mãnh của tộc nhân thú, một cựu thủ lĩnh có nỗi đau nào chưa từng trải qua, vẻ mặt ông vẫn cương nghị, không hề thay đổi.
Mai dường như vẫn còn ngây dại như trước, nhưng cũng có thể đã tỉnh táo từ lâu....
Có lẽ ông không thể nhận thức được sau lưng mình là con sông nào, vùng đất dưới chân là lãnh thổ của tộc nào, những người ông đang bảo vệ là ai — Nhưng hơn ai hết, ông biết rõ đây là chiến trường và ông là một chiến binh... Con đường của chiến binh thường rất ngắn ngủi, vì họ mong những người sống sót có thể tiếp tục bước đi trên con đường dài hơn.
"Không——!" Ban gào lên, chạy lao đến.
Cậu nhóc biến đổi từ hình thú chiến đấu trở lại hình người, chạy đến ôm chặt chân cha mình.
Cậu chỉ là một đứa trẻ tám, chín tuổi mà thôi, trong cái bóng của người cha cao lớn, cậu nhỏ bé đến đáng thương.
Mai trí óc đã trở nên mơ hồ suốt bao năm qua, chợt sững người khi được cậu bé ôm lấy. Ông chậm rãi khom người rồi đưa bàn tay to lớn vỗ lên mái tóc rối bù của cậu: "Con lại cao hơn rồi."
Vì quá lâu không nói chuyện, giọng nói của Mai trở nên khàn đặc, nhưng lại mang theo sự bình thản và dịu dàng, như thể ông chỉ mới chợp mắt nghỉ ngơi một chút, khi mở mắt ra đã phát hiện con trai của mình cao thêm rồi. Ông xoa đầu Ban thêm một cái, rồi gỡ tay cậu nhóc ra khỏi người mình, mạnh mẽ đẩy cậu ra xa thêm lần nữa.
Khi Ban được Shaw đỡ lấy, thân hình cao lớn của Mai cũng đã hoàn toàn hoá thành cát bụi. Ngọn gió từ sông Kela nhẹ nhàng lướt qua, cuốn bay lớp bụi mờ, tan biến vào không trung.
[Edit by TeiDii]
_______
"Con đường của chiến binh thường rất ngắn ngủi, vì họ mong những người sống sót có thể tiếp tục bước đi trên con đường dài hơn..."
Edit đến đoạn cuối tự dưng muốn rơi nước mắt.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro