C:16[Đế Quốc Kim Sư]

Chương 16

Mùa xuân ở trang viên cũ Parson thật sự rất tuyệt. Trong vườn sau có một cây trinh thụ lá rộng, tán cây khổng lồ phủ bóng lên bàn trà, những tia nắng nhẹ nhàng rơi lốm đốm qua tán lá dịu dàng dễ chịu. Ngoài ra còn có những quả mọng tươi mát đỏ au vươn ra khỏi hàng rào - Trông đẹp mê ly, nhưng kết cục của chúng thường là bị bứt trụi.

Mà kẻ thường ra tay tàn độc với đám quả kia, chính là Oswid.

Vì ngoài đọc sách và "tàn phá hoa quả", cậu thật sự chẳng còn việc gì khác để làm.

Cậu thiếu gia mới tám tuổi ở trang viên cũ Parson luôn bị đồn là u ám và khó chiều - đó là lời thì thầm to nhỏ của nhóm gia nhân ít ỏi trong trang viên thuở ấy. Dù họ cũng chẳng tiếp xúc mấy với Oswid, mỗi ngày chỉ làm việc theo lệ thường; Chuẩn bị ba bữa ăn, dọn dẹp nhà cửa, hầu như rất hiếm khi lộ diện trước mặt cậu thiếu gia nhỏ.

Không ai chơi cùng cậu, lại bị cấm bước ra khỏi trang viên, hai điều này đủ để bức điên một đứa nhỏ tám tuổi. Huống hồ Oswid còn đang trong tình trạng bị "bỏ rơi trá hình" - gia tộc Pah đã dọn đến dinh thự mới từ lâu, nơi có cha cậu và ba người anh mà cậu thậm chí còn chẳng nhớ nổi mặt mũi.

Thứ mà họ để lại cho Oswid chỉ là một trang viên cũ, vài gia nhân vô tâm, và một lão quản gia mặt lúc nào cũng cứng ngắt như đeo đá: ông I-an.

I-an là một quý ông thích soi mói đến cực đoan. Có rất nhiều thứ khiến ông không vừa mắt; từ tua rèm chưa vuốt thẳng, bát đĩa đặt lệch, cho đến viền khăn trải bàn dù chỉ méo vài li. Nhưng điều khiến ông I-an gai mắt nhất có lẽ chính là Oswid - một thằng nhóc chẳng có lấy một điểm nào hợp quy tắc.

Nói là quản gia, nhưng I-an thực chất giống một ông thầy cổ hủ khó chiều của cậu chủ nhỏ hơn. Chấp niệm cả đời của ông chính là uốn nắn Oswid nghiêm chỉnh từ đầu đến chân, đến từng cử chỉ, từng thói quen sao cho ngay ngắn và chuẩn mực nhất.

Môi trường trưởng thành "lệch chuẩn" khiến nhóc Oswid bước vào thời kỳ nổi loạn sớm, giống như một kiểu bản năng tự vệ, hệt như con thú non cố cào móng mạnh hơn để được chú ý. Đáng tiếc, cậu chẳng nhận được chút sự chú ý nào từ các bậc trưởng bối trong gia đình.. Trừ "sự dạy dỗ" của Kevin.

Đó là vào ngày vị quản gia khó tính I-an nhận ra cậu chủ tám tuổi không phải là thứ mà ông có thể một tay uốn nắn được nữa. Thế là ông mời Kevin đến...

"Chào nhóc, ta là Kevin•Fassbinder, bắt đầu từ hôm nay sẽ phụ trách dạy ngươi kiếm thuật và cận chiến." - đó là lời đầu tiên Kevin nói khi xuất hiện trước mặt Oswid.

Năm đó Kevin chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, đang ở lưng chừng giữa tuổi thiếu niên và ngưỡng cửa trưởng thành. Dáng người anh cao gầy, eo thon chân dài, khoác lên mình bộ quân phục của quân đoàn dự bị, trông chẳng khác nào một thanh kiếm đã được tra vào vỏ - vừa gọn gàng, vừa ẩn giấu khí chất sắc bén.

Mặc dù "thanh kiếm" đó đang ngồi vắt chân lên bàn trà, cà lơ phất phơ nhâm nhi bánh quy một cách rất thoải mái, chẳng có chỗ nào nghiêm túc, nhưng thành thật mà nói Oswid có ấn tượng đầu tiên khá tốt với Kevin.

Đấy là loại ngưỡng mộ khó tả của mấy cậu nhóc với những chàng trai có dáng vẻ vừa điềm tĩnh lại vừa sắc sảo.

Kevin phủi phủi vụn bánh quy trên tay, nheo mắt cười: "Nghe nói ngươi rất ghét bị người khác xoa đầu, trùng hợp ghê! Ta cũng không thích." Anh vừa nói vừa đứng dậy, bước tới hai bước rồi khom người, chìa tay ra trước mặt nhóc Oswid: "Mong là ta sẽ không khiến ngươi cảm thấy chán ghét."

Ngón tay của Kevin thon dài và sạch sẽ, đẹp không kém gì gương mặt anh.

Oswid tám tuổi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi cơn ngái ngủ ban trưa, cậu ngơ ngác nhìn bàn tay kia một lúc lâu rồi mới chậm rãi đưa tay ra nắm lấy.

Cậu vẫn giữ vẻ mặt thiếu gia kiêu ngạo, đáp: "Ta không ghét ngươi." Thật ra là có hơi thích thích.
.....

Dưới bóng cây trinh thụ, chim sơn ca mùa xuân cất tiếng hót nhẹ nhàng, Oswid bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Hắn xoa trán, từ từ ngồi dậy trên chiếc giường rộng. Cơn mưa đầu mùa trút xuống, tiếng sấm đì đoàng bên ngoài đánh tan cơn buồn ngủ của hoàng đế, hắn vơ lấy chiếc áo khoác, choàng lên người rồi bước ra khỏi phòng.

Mưa sớm mù mịt đất trời.

Oswid phất tay với thị vệ đang trực đêm ngoài cửa, ra hiệu không cần đi theo, rồi rẽ qua hành lang bước đến trước cửa thư phòng.

Cửa thư phòng không chút kiêng kị mở toang, người bên trong thì đang nằm gục đầu lên bàn làm việc của hoàng đế... Ngủ say như chết.

Oswid: "..."

Hắn nhàn nhã khoanh tay, kiên nhẫn đứng dựa vào khung cửa, chờ xem ngài Fassbinder phải mất bao lâu mới phát hiện ra sự có mặt của hắn.

Có lẽ vì khung cảnh trong giấc mơ quá đỗi yên bình, nên tâm trạng Oswid hôm nay hoà hoãn hiếm có, hắn đợi một cách cực kỳ kiên nhẫn.

Đáng tiếc, Kevin không biết vì nguyên cớ gì mà ngủ rất say, không có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh. Oswid yên lặng tựa vào khung cửa lắng nghe tiếng mưa rào bên ngoài hành lang, nhìn người đang say ngủ trong thư phòng hồi lâu.

Yên tĩnh thêm một lúc nữa, hắn cuối cùng cũng chịu đứng thẳng người, bước vào phòng.

Kevin nằm nghiêng, đầu gối lên tay trái, tay phải đặt hờ trên quyển pháp điển dày cộp đang mở, phía dưới pháp điển là một chồng giấy da, bên cạnh còn có một cây bút. Ngòi bút quệt đầy mực loang lổ, vô cùng bừa bộn.

Oswid nheo mắt nhìn y một lúc, rồi đưa tay gạt cánh tay đang đè lên sách của Kevin ra, kéo quyển pháp điển sang một bên, để lộ chồng giấy bên dưới.

Quả nhiên, chẳng có chữ nào!

Nhưng mặt giấy cũng chẳng phải hoàn toàn trống trơn, ngoại trừ không có chữ ra thì thứ gì cũng có-

Ngài Kevin•Fassbinder đã ngồi trong thư phòng nghiêm trang của hoàng đế, dùng cây bút quý giá và giấy da hảo hạng để... vẽ một đống yêu ma quỷ quái.

Oswid từng có vinh hạnh được "thưởng thức" kỹ thuật hội họa đỉnh cao của Kevin vài lần. Hoàng đế bệ hạ dựa vào trí tưởng tượng siêu phàm của mình và sự hiểu biết sâu sắc của y về ngài Fassbinder, y sơ sơ đoán ra được nội dung trong bức tranh nọ gồm có: một con thỏ núi béo hơn heo, một con rùa biển khổng lồ xấu hơn cả con baba sông, một con sư tử mặt ngố hơn gấu núi, một con kền kền trụi lông và một con đại bàng đen thui trông như con gà ác...

Bên cạnh bầy thú còn vẽ thêm một dấu "X" thật to - biểu đạt sinh động từ khóa: 'không bằng cầm thú.'

Oswid: "..."

Mười phần thì chín phần rưỡi là đang than phiền chuyện hắn phạt y chép pháp điển một trăm lần không phải là chuyện con người có thể làm.

Oswid chán ghét lườm Kevin một cái, định rút tờ giấy ra để phê thêm dòng chữ "Đã xem, tăng phạt", thì phát hiện ra tờ giấy bên dưới cũng bị vẽ bậy. Trên đó hình như là... một khuôn mặt. Hai con mắt lé xẹ bên to bên nhỏ, ở giữa là cái mũi ngoằn ngoèo méo mó. Cạnh mũi còn có mấy vệt thẳng loằng ngoà loằng ngoằng không rõ là cái quái gì... Hình như là bóng mũi.

Dưới cái bóng mũi ấy là một cái miệng xấu đến kinh hoàng.

Thứ quỷ gì đây?!

Oswid nhìn tờ giấy hồi lâu, rồi cuối cùng cũng dần nhận ra phía sau gương mặt ấy thấp thoáng có bóng cây mờ mờ và một cái bàn trà. Đương nhiên, tất cả đều được vẽ theo phong cách hội hoạ trường phái ấn tượng của ngài Fassbinder.

Bóng cây? Bàn trà? Người?!

Khi những thứ này được liên kết lại với nhau, một cảnh tượng bất chợt lóe lên trong đầu Oswid. hắn suy nghĩ thêm một lát, sắc mặt lập tức tối sầm.

"Cộp! Cộp! Cộp!" Oswid cong ngón tay, gõ mạnh lên mặt bàn.

"Hửm?" Kevin ừ một tiếng, nhíu mày nâng mí mắt lên nhìn, vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa ngơ ngác nhìn hắn.

"Ngươi vẽ bậy vẽ bạ cái gì đấy?!" Oswid giật tờ giấy vẽ.

"Ừm..." Kevin lại trở về tư thế cũ, vòng tay lên bàn, gối đầu lên tay, mơ màng nhắm mắt ngủ tiếp.

"...Sân sau của trang viên Parson."

Oswid khom người kề sát, nghe thấy lời thì thầm của Kevin.

Hoá ra là vị đại gia này không chỉ tiếc nuối khoảng thời gian có thể dễ dàng đánh đập người khác, mà còn muốn vẽ lại nó. Nếu đã vẽ sân sau của trang viên Parson, vậy thì cái vật thể vừa giống người lại hao hao quái vật kia là ai rõ ràng không cần phải bàn cãi thêm.

Oswid: "..."

Cảnh tượng trong giấc mơ trước đó lại hiện lên trong đầu Oswid, hắn nhớ lại câu nói lần đầu tiên nói với vị tổ tông này, hắn căm hận bản thân đến mức muốn cắn lưỡi mình.

Thích cái con khỉ! Không ghét là may lắm rồi.

"Dậy mau!!!" Oswid lại gõ mạnh lên bàn.

Kevin nhíu mày xua tay, giọng nói vẫn rất mơ màng: "Lát nữa rồi nói! Ta không dậy nổi.... Ta muốn ngủ..."

Oswid nhíu mày: "Ngươi có quyền nói hay ta có quyền nói?"

Lần này Kevin không có phản ứng gì nữa, cứ thế im lặng.

"Ê-!!!" Oswid nhìn Kevin chằm chằm, muốn đánh thức người thêm lần nữa, nhưng hắn phát hiện hơi thở của y dần đều trở lại, có vẻ như thực sự ngủ rất say, chỉ là hai hàng lông mày đột nhiên cau chặt, dường như y đã mệt mỏi đến cùng cực.

Oswid khựng lại, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

[Edit by TeiDii]

_____

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro