C:27.

Chương 27

"Cần ta nhắc cho ngươi nhớ về 'Hoàng Quyền' không? Theo pháp điển, đồ trên người ngươi là của ta, kể cả bản thân ngươi cũng là của ta, ta muốn lấy thì lấy, có ý kiến gì không?"
________

Ngoài mười lăm mãnh điểu của tộc Nhân Thú Khổng Lồ, Oswid còn mang theo hơn ba mươi mấy kỵ sĩ của quân thiết kỵ Ô Kim cùng một quan ngự y. Nhóm người tập trung đầy đủ khiến nhà bếp của tinh linh cổ thụ trở nên chật chội.

“Chúng ta đang ở trên mặt đất hay dưới lòng đất vậy?” Nick đưa mắt nhìn ra ngoài, không nhịn được hỏi.

Bất cứ ai đi một vòng quanh nơi này cũng sẽ bị cảnh tượng ở đây làm cho hoang mang, khó trách hắn có suy nghĩ như vậy——

Cây cối trong hang sinh trưởng xanh mướt tươi tốt, có cây mọc cao thẳng, tán cây xoè rộng như tán ô, có cả những loài cây bụi mọc thành từng cụm, tụ lại trong góc xó, giữa đám lá rậm sẫm màu còn đính thêm vài quả dại đỏ mọng tươi tắn. Những sợi dây leo to như cánh tay trẻ con bò ngoằn ngoèo trên mặt đất, men theo vách hang mà leo lên, vài sợi dây mảnh rũ xuống như tấm rèm mỏng.

Có cây có quả lại có nhà, thêm cả đèn lồng chiếu sáng treo rải rác khắp nơi, thật sự khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một khu rừng rậm nào đó trên mặt đất.

“Giống cỡ nào cũng không phải trên mặt đất đâu, khi nãy ta lượn vài vòng phía trên, cánh suýt đập trúng trần mấy lần." Dan tiện tay hái vài quả đỏ ở lùm cây bụi trong xó hang, qua loa chà chà một hai cái, sau đó quay sang hỏi Kevin: “Thứ này ăn được không? Nhìn ngon mắt ghê, cắn thử một cái thì có chết không?"

Kevin khoát tay: “Không đâu...”

Nghe được hai chữ “không đâu”, Dan lập tức không chần chừ mà đưa quả vào miệng cắn một miếng, nhai rôm rốp, vừa nhai vừa lẩm bẩm: "Ừm... Giòn, ngọt, ngon đấy!"

“Ta còn chưa kịp nói chữ 'nhưng' mà…” Kevin bất lực: "Ngươi làm gì ăn vội thế?"

"'Nhưng'.. 'Nhưng' cái gì?” Dan khựng lại,  cúi đầu nhìn quả đỏ trong tay chỉ còn chưa tới một miếng nhỏ. Trực giác mách bảo với hắn rằng sắp có chuyện chẳng lành...

Kevin "Ồ" một tiếng, nói tiếp: “Nhưng dù sao đây cũng là ở trong lòng đất, không có ánh mặt trời. Cây cối muốn sinh trưởng chỉ nhờ vào phân bón, mà phân bón thì..."

Dù Thần Mộ có bí ẩn cao quý cỡ nào chung quy cũng là nơi chôn cất xác chết. Cây cối ở đây sinh trưởng trên đất nghĩa địa, có thể hấp thụ loại 'phân bón' gì... Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.

Gương mặt đen sì của Dan lập tức cứng đờ.

“Ọe——” Dan ôm cây cột trước hang mà nôn, hắn yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn Oswid ở phía bên kia, mắng vốn: “Hoàng đế đâu? Tiểu hoàng đế, ngươi có thể quản tên chỉ huy nhà mình được không?! Miệng hắn độc quá! Ọe——”

Một gã đàn ông vạm vỡ hơn hai mét cứ thế bị câu nói gợi lên sự liên tưởng của Kevin làm cho suy yếu đến sắp ngất, Dan ôm bụng lết vào hang tìm ngự y rửa ruột.

Oswid đang chỉ huy tiểu đội thiết kỵ Ô Kim dọn dẹp xác tinh linh cổ thụ, nghe xong lời của Dan thì quay đầu liếc sang Kevin một cái, hừ lạnh: “Chỉ huy của ta? Ngài Fassbinder suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm phản, căn bản không biết hai chữ ‘hoàng đế’ viết thế nào, ta quản hắn nổi mới lạ."

Đang ở chốn đông người, không thể động tay động chân với hoàng đế. Kevin rất thức thời rút lui: "Quản nổi, quản nổi, ta câm miệng ngay đây! À— mà ngươi cũng nuốt hết hơn nửa quả vào bụng rồi, có nôn cũng vô ích, thôi thì cứ ăn đi, đừng nghĩ nhiều."

Dan: “…”

Hắn thật sự không muốn nói chuyện với tên chỉ huy mặt trắng này thêm một phút giây nào nữa, lập tức quay người chui vào hang. Nào ngờ trán bị đập ngay mép cửa cái "cốp", đau đến muốn nhe răng trợn mắt.

"Chỗ chết tiệt gì đây?! Vương quốc người lùn hả?” Dan buồn bực mắng.

Cái hang bếp từng nhốt đội tinh nhuệ của Kevin, giờ lại thêm người chen vào đông đúc chật hẹp, quan ngự y đang xử lý vết thương cho nhóm lính. Đa số là những người cùng nhảy vào xoáy nước với Kevin. Chủ yếu là họ bị xước da hoặc bị gai nhỏ trên dây leo đâm chảy máu. Những vết thương này đều không quá nghiêm trọng, ngự y xử lý rất gọn gàng nhanh chóng. Nặng hơn một chút thì là những vết bầm hoặc chấn thương do va đập.

Những chỗ bị đập trên người họ ban đầu chỉ sưng đỏ lên, sau đó lại dần dần hoá cứng, kết cấu như cát đá. Với vết thương dạng này thì ngự y đành bó tay.

Thế nên cú nện trán như trời giáng của Dan vào vách hang hầu như thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người. Không chỉ Kevin và Oswid bên ngoài cùng quay lại nhìn, mà cả đám ngự y và tướng sĩ đang đắp thuốc bên trong cũng sửng sốt nhìn ra.

Ánh mắt của cả bọn hầu như đều viết rõ một câu: “Xong rồi! Cái đầu kia chắc là sắp hoá thành đá luôn rồi."

Bất ngờ là Dan chỉ xoa xoa vết đỏ trên trán, rồi như không có chuyện gì, cúi người chui vào trong hang, giọng hắn oang oang vang ra cả phía ngoài: “Ngự y, ta buồn nôn."

Kevin và Oswid nhìn nhau một cái, không nói thêm lời nào lập tức bước theo Dan vào hang.

"Nhìn ta làm gì? Rợn hết cả người…” Dan vừa vào cửa đã bị ngự y kéo ngồi bệt xuống đất, tất cả mọi người đều vây quanh hắn, ngay cả tiểu hoàng đế và chỉ huy mặt trắng cũng bước vào. Tất cả cùng nhìn chằm chằm vào cục u trên trán của hắn.

Trán Dan bị trét nhọ nồi đen thui, căn bản không thể nhìn ra màu da thật, đương nhiên cũng không thể phân biệt được chỗ đó có bị hóa đá hay không.

Kevin suy nghĩ một chút, định đưa tay sờ thử xem da có bị hoá cứng không, ai ngờ còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Oswid hất tay ra.

Oswid tát mạnh một cái vào tay anh, khó chịu nói: "Sờ mó cái gì? Ngươi giỏi hơn ngự y hả?"

Ngự y cũng đã bắt đầu sờ nắn, xem xét vùng trán của Dan.

Chốc lát sau, ngự y hơi kinh ngạc: “Thật sự không bị hóa đá.”

Dan mờ mịt sờ sờ trán: "Hoá đá gì cơ?”

“Hoàn toàn không bị sao?" Oswid hỏi lại.
Ngự y lắc đầu: “Nói chính xác thì cũng không phải hoàn toàn không có biến hóa gì, vùng da này sờ vào so với mấy chỗ khác hơi cứng hơn một chút, giống như mọc lớp kén mỏng, nhưng còn xa mới đến mức hóa đá.”

Dan, tộc các người có thường bị côn trùng đốt không?" Kevin hỏi.

Dan gật đầu: "Có chứ! cực kỳ nhiều luôn. Thể chất bọn ta bẩm sinh dễ dụ côn trùng, gần như ngày nào cũng bị bọn chúng đuổi cắn. Không thì bọn ta bôi đen cả người như này để làm gì? Đẹp lắm chắc?"

“Thế thì có ai sau khi bị va đập thì dần trở nên hoá cứng như ở đây không?" Ngự y cũng không nhịn được hỏi.

Dan ngẫm nghĩ, rồi vỗ đùi: “À! Ngươi làm ta nhớ đến một chuyện. Có một ông lão sống gần chỗ của ta, hôm đó lão ra suối lấy nước, không cẩn thận bị ngã lăn mấy vòng trong hẻm núi. Nghe nói sau đó lão không thể cử động được nữa, cứ nằm cứng ngắt ở đó, lúc ta đi ngang cũng có nhìn thử."

“Da ông ta có giống thế này không?” Một viên tướng sĩ chỉ vào cánh tay mình. Dan nhìn lớp da màu vàng xám như cát của y, còn đưa tay nhéo một cái, nói: “Đúng rồi, cứng thế này luôn! Còn về màu da… Chỗ bọn ta ai cũng bôi thành đen thui thế này, nhìn không ra đâu.”

Mọi người nhìn chằm chằm vào cái mặt đen sì của Dan thêm mấy giây, rồi ai nấy đều lặng lẽ quay đầu: Xấu mù mắt!

Dan lại sờ trán mình, nói: “Thì ra hóa đá là vậy à, ta hiểu rồi. Tộc ta có mấy người trán cũng hơi hoá cứng như ta, tuy nhiên cũng chẳng gây ra ảnh hưởng gì to tát. Cùng lắm thì nếu bị cứng ở mấy chỗ như khớp tay khớp chân khiến tay chân hơi kém linh hoạt.

Oswid cau mày: "Vậy tại thì chuyện ngươi nói với Shaw rằng tộc trưởng hiện tại của các ngươi không tiện ra ngoài là vì..."

Dan thật thà: “Ông ấy bị côn trùng "hôn" nhiều nhất! Mặt mũi sưng húp, đầu gối cũng sưng, rất khó cử động, đương nhiên không tiện ra ngoài.”

Oswid: “…”

“Bệ hạ, hay là chúng ta…” Ngự y nói được nửa câu rồi lưỡng lự quay sang nhìn Dan.

Tế bào não ít ỏi của tộc Nhân Thú Khổng Lồ đúng lúc này đột nhiên hoạt động linh hoạt. Dan bừng tỉnh:"Ngươi muốn xem vì sao bọn ta không bị hóa đá giống các ngươi đúng không?”

Ngự y gật đầu lia lịa: "Người bên ta bị hóa đá quá nhiều rồi, hơn nữa diện tích mỗi ngày đều lan rộng thêm, nếu không có tiến triển thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.”

Kevin nghe đến đây, đột nhiên nhớ đến mấy pho tượng đá đứng quay mặt vào tường trong góc bếp.

“Đợi đã——” Anh quay sang nhìn nhóm người đang tựa vào tượng đá nói: "Các vị có thể xoay mấy bức tượng đằng sau lại không, ta muốn nhìn mặt họ.”

Câu nói này của anh không hiểu sao khiến tất cả mọi người trong căn phòng rùng mình một cái. Đám kỵ sĩ đang dựa vào tượng đá hơi sửng sốt, lần lượt đứng thẳng người dậy. Họ vừa kéo vừa khiêng xoay hàng tượng đá lại, để mặt tượng hướng ra ngoài.

Tất cả mọi người đều biết nơi này thuộc phạm vi của khu vực lăng mộ thần Fae. Phàm là cái gì liên quan đến thần dù là thần miếu hay tế đàn, tất cả đều sẽ có tượng đá trang trí được đặt khắp nơi. Có tượng thần, có tượng người quỳ lạy, có tượng thú mang ý nghĩa tượng trưng…

Thế nên lúc đầu khi nhìn thấy dẫy tượng đá chất trong góc tường này, mọi người cũng không để ý lắm. Họ cho rằng những pho tượng này là do đám tinh linh cổ thụ khiêng từ trong mộ Fae ra. Về việc khiêng về làm gì, ai mà biết?

Ánh sáng vàng nhạt của đèn côn trùng chiếu rõ khuôn mặt của những pho tượng. Từ biểu cảm sợ hãi, đờ đẫn đến mờ mịt... Tất cả sống động như thật, khiến mọi người giật mình.

Vì chúng quá thật…

Thật đến mức không giống như một pho tượng điêu khắc.

“Ta từng nói với Nick, chắc chắn có người đã xong vào lăng mộ này trước bọn ta. Nhìn vào đống vũ khí đang vứt ngoài kia, phong cách hoàn toàn không hề phù hợp với nơi này. hẳn là đám tinh linh cổ thụ đã tháo xuống từ người bị bắt. Một phần trong số đó là của chúng ta, phần còn lại…” Kevin bỏ lửng câu nói, đưa mắt nhìn về những bức tượng đá.

"Ý của ngươi là nhóm tù binh đầu tiên bị bắt về đây đã biến thành những pho tượng này sao?” Oswid hạ giọng hỏi.

Kevin gật đầu: "Có lẽ vì bị va đập nên bắt đầu hóa đá, sau đó lan dần từng chút một, cuối cùng thành ra bộ dạng này.”

Đôi mắt to của Dan trợn trừng nhìn chằm chằm dẫy tượng đá mấy giây, rồi rùng mình một cái. Hắn nghiêm mặt, quay sang nói với Oswid: “Không phải các người muốn tìm biện pháp trên người bọn ta à? Mau sắp xếp đi, ta cho người truyền tin."

Tại sao tộc Nhân Thú không dễ bị hóa đá? Là vì cơ thể quá cường tráng, 'bệnh' của tộc Ouna không đủ sức ảnh hưởng rõ lên thân thể của họ? Vì huyết thống hay còn nguyên nhân nào khác?

Nếu là vì lý do đầu tiên thì hết cách rồi, thân thể đâu phải nói đổi là đổi được. Nhưng nếu là vế sau thì có thể từ đó nghiên cứu ra biện pháp.

Dù sao cũng coi như có tiến triển, tâm trạng mọi người dần tốt lên.

Hang bếp chật ních người bị thương, Oswid và Kevin không nán lại lâu. Nói xong việc thì bước ra ngoài, tiện thể cho người khiêng hết mấy bức tượng ra, vừa để xem kỹ họ là ai, vừa dọn bớt không gian.

Oswid sờ lên túi da bò bên hông mình, phát hiện mình quên mang theo giấy bút. Hắn liền quay sang Kevin nói: “Viết thư truyền tin về Y Quan Viện, nói là——”

Hắn mới nói được nửa câu lại chợt nhớ đến kỹ năng vẽ vời "đỉnh cao" của Kevin, bèn nuốt ngược nửa câu sau về, trực tiếp giơ tay tháo túi đeo bên hông của anh.

Kevin hơi sửng sốt, ôm cánh tay bực bội nói: “... Ngươi tùy tiện quá rồi đấy!"

Oswid lôi giấy bút trong túi ra, không buồn tìm chỗ kê giấy, cứ thế để nguyên trên tay rồi vun bút viết vội mấy hàng chữ như rồng bay phượng múa, mắt còn chẳng thèm nhìn ai nhưng miệng đã bắt đầu rao giảng: "Cần ta nhắc cho ngươi nhớ về 'Hoàng Quyền' không? Theo pháp điển, đồ trên người ngươi là của ta, kể cả bản thân ngươi cũng là của ta, ta muốn lấy thì lấy, có ý kiến gì không?"

Kevin hừ lạnh: “Có.”

Oswid: “Câm miệng.”

[Edit by TeiDii]
_________

Chủ nhà: Cho ai đang thắc mắc 2 lão này sẽ yêu nhau kiểu gì? Tuyến tình cảm từ đây sẽ bắt đầu rõ nét hơn.

Spoil nhẹ: Là hành trình tiểu Hoàng Đế cưa đổ cây đại 'thụ' vô cảm triệu năm(⁠.⁠ ⁠❛⁠ ⁠ᴗ⁠ ⁠❛⁠.⁠)
.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro