C:30.
Chương 30
Độ rung lắc không lớn lắm, thậm chí còn không đủ làm cho người ta mất thăng bằng. Vì đang đứng trên mặt đất nên mọi người mới cảm nhận được một chút sự rung chuyển dưới lòng bàn chân.
"Chuyện gì vậy?" Dan nhúc nhích bàn chân, vẻ mặt có chút nghi hoặc. Hắn cúi đầu nhìn xuống đất, không dám hành động tùy tiện.
"Không biết, về trước đã rồi tính." Kevin hầu như không để ý đến cơn địa chấn kia, anh thuận miệng đáp một câu rồi nhấc chân rời đi.
Oswid đi theo, trước khi đi còn đưa mắt nhìn anh, ánh mắt có chút kỳ quái.
Bọn họ trở về tập hợp với đội quân tại hang ổ của tinh linh cổ thụ. Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả những người bị thương và ngự y, đều bước ra ngoài, không dám ở lại trong hang. Mặt ai cũng căng thẳng, có vẻ như bị cơn rung chấn vừa rồi doạ không nhẹ.
Quân quy ở Đế Quốc Kim Sư rất nghiêm, khi thấy hoàng đế và ngài chỉ huy cùng nhau trở về, nhóm thiết kỵ Ô Kim và đội tinh nhuệ lập tức thu lại vẻ mặt hoang mang, tất cả đứng thẳng thành một hàng nghiêm chỉnh.
Những người thuộc tộc Nhân Thú Khổng Lồ so ra thoải mái hơn nhiều. Tính cách của họ trời sinh dũng mãnh, hiếu chiến. Trong mắt họ, thủ lĩnh chẳng qua cũng chỉ là một người đồng đội mạnh mẽ và đáng tin cậy, không phân biệt giai cấp như người Ouna. Vì thế nên khi Dan còn chưa kịp đi đến nơi, thì đã nghe các đồng tộc của hắn lớn giọng hỏi: "Ngươi có cảm nhận được mặt đất rung lắc không? Có biết nguyên nhân vì sao không?"
"Biết cái rắm!"
Dan vừa đi vừa nói: "Cái đồi Đầu Trắng này là 'vật chết' hay 'vật sống' vậy? Nhỡ đâu lát nữa nó phun nham thạch thì vui to rồi, lúc đó có nước chạy đằng trời!"
"Không đâu." Giọng nói của Oswid vẫn rất trầm ổn: "Khu vực phía Bắc chỉ có hai ngọn núi lửa, lại không cùng mạch với ngọn núi này. Hơn nữa ai lại xây mộ thần trên miệng núi lửa chứ?"
Bước chân Dan khựng lại, mặt đơ ra: "Nếu không phải núi lửa... thì càng đáng sợ hơn."
Cơn địa chấn nhẹ lúc nãy tựa như có thứ gì đó dưới lòng đất đang trở mình, chỉ là bị sáu thước đất đè lên nên mới không trỗi dậy được.
Nếu chuyện đó xảy ra ở nơi khác thì cũng không đáng nói, vấn đề ở chỗ đây là lăng mộ, mà "thứ" bị chôn dưới lăng mộ.. Còn có thể là gì?
Mọi người nghĩ đến đây thì thấy lạnh gáy. Cả bọn không nhịn được mà dùng chân gạt đám lá khô dưới đất, hoang mang nhìn lớp bùn dày, không rõ bên dưới có gì không nữa...
Dan càng nghĩ càng thấy hãi, hắn không nhịn được lại nói:"Tộc Nhân Thú Khổng Lồ và tộc Ouna hiện tại tuy không giống nhau, nhưng xét về nguồn gốc xa xưa cũng coi như là một thể. Nếu người Ouna các ngươi là 'di tích của thần' - Là hậu duệ trực tiếp của thần linh, thì tộc nhân thú bọn ta cũng có thể xem là chi thứ, đúng không? Thần linh sẽ không ra tay với con cháu nhà mình đâu nhỉ? Ai đó làm ơn nói với ta vậy là đúng đi!"
"Đúng." Kevin không mặn không nhạt đáp, còn hỏi ngược lại Dan: "Nhưng chẳng phải tộc nhân thú của các ngươi không tin vào thần linh sao?"
"Suỵt suỵt suỵt—" Dan giơ tay chặn lời Kevin: "Đang ở thần mộ thì làm ơn đừng nhắc tới mấy chuyện đó được không? Ai bảo bọn ta không tin thần? Bọn ta từ bé cũng thường đọc truyền thuyết về thần linh đấy nhé, cần sùng bái thì vẫn sùng bái. Chẳng lẽ cả ngày phải lải nhải niệm kinh như bọn người Linh Tộc thì mới gọi là tin à? Bọn ta chỉ là tôn trọng thực tại, thời đại của thần cũng đã qua lâu lắm rồi, các vị thần đã nhắm mắt an nghỉ từ lâu, làm gì còn tồn tại đến bây giờ..."
Dan nói xong lại cảm thấy chưa chuẩn lắm, bổ sung thêm: "Không có vị thần nào còn sống nữa."
"Cũng chưa chắc." Một kỵ binh của đội thiết kỵ Ô Kim đứng gần đó nói xen vào:"Tất cả ghi chép đều khẳng định về thời đại Cựu Thần diệt vong, nhưng còn Hậu Thần——"
"Rồi rồi rồi.. Ngươi để ý mấy việc đó làm gì."
Nick chỉ vào mặt đất dưới chân mình:"Quên rằng chúng ta đang ở đâu à? Mộ thần Fae. Fae đấy — Thần ánh sáng Fae, ngài là vị chủ thần đáng kính và vĩ đại nhất ở thời kỳ Cựu Thần. Dù đã ngã xuống, nhưng Fae vẫn sẽ luôn phù hộ chúng ta. Ngài tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm hại chúng ta. Chúng ta cần gì phải sợ?"
Mọi người nghe Nick nhắc nhở xong thì tỉnh ngộ; Đúng rồi! Nơi đây là lăng mộ của thần Fae, ngài là vị chủ thần đáng kính nhất. Dù Fae có thật sự trỗi dậy đi chăng nữa cũng chẳng có gì phải sợ, chỉ cần quỳ xuống thành kính cầu nguyện với ngài là được rồi.
Cả nhóm người như được uống thuốc an thần, ai nấy đều trở nên phấn khởi, ít nhất không còn căng thẳng hay luống cuống tay chân nữa. Một viên tướng đứng cạnh Nick còn vỗ vai hắn phụ hoạ:" Nhắc mới nhớ, lúc còn nhỏ, ta mến mộ thần quang minh Fae lắm."
"Ý ngươi là lớn rồi thì không mến mộ nữa à?" Có người hỏi.
"Không không không! Là vì lúc nhỏ không hiểu 'thần' là gì. Khi lớn lên hiểu chuyện hơn mới thấy, hai chữ 'mến mộ' dùng với thần nó cứ sai sai thế nào ấy." Vị tướng sĩ vội vàng xua tay giải thích.
Mọi người đều đồng tình với lời nói của y. Thoáng một cái nhóm người đã tụ lại với nhau, rôm rả kể chuyện.
Kevin nghe họ ríu rít một hồi, không nhịn được đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.
"Ngươi cười gì vậy?" Oswid hỏi.
"Ta cười hồi nào?" Kevin ngẩn ra.
"Mới vừa rồi, từ góc nhìn của ta thấy được." Oswid nói.
Kevin thuận miệng đáp: "Góc nhìn gì?"
Oswid: "Góc cao hơn ngươi một cái đầu."
Kevin: "..."
Anh trừng mắt nhìn hoàng đế, nói: "Không hẳn là cười, chỉ là cảm thấy... Rất thú vị!"
Oswid hờ hững đáp: "Ngươi lúc nào chẳng nhìn người khác như đang diễn trò, có gì thú vị cơ chứ?"
"Nói nhảm gì thế..." Kevin hất cằm chỉ vào nhóm người:"Ngươi không thấy thái độ đối với thần của các chủng tộc khác nhau thú vị lắm à? Đúng là hoàn toàn khác xa nhau. Tộc Nhân Thú Khổng Lồ xem thần linh như nhân vật chính trong các câu chuyện truyền thuyết, Linh Tộc coi thần là tín ngưỡng và người dẫn đường tôn quý, Chỉ có tộc Ouna..."
"Tộc Ouna thì sao?"
Kevin mỉm cười: "Không thấy cách họ kể về thần như cách họ đang nói về cụ cố trong nhà mình à?"
Oswid: "..."
Cũng đúng thật...
Nhưng Kevin rất nhanh sau đó đã thu lại nụ cười, vẻ mặt anh trở nên lạnh nhạt còn có phần lười nhác:" 'Thần sẽ không hại người', câu này phải xem lại. Không hại người... Quên đám tinh linh cây rồi sao?!"
Thật ra trong đầu Oswid đã sớm thắc mắc: "Thần ánh sáng Fae là vị chủ thần tôn quý và mạnh mẽ nhất trong thời đại Cựu Thần, vấn đề này không có gì bàn cãi. Nhưng... Vì sao một vị thần tôn quý như vậy lại an nghỉ ở nơi này?"
Mộ thần nằm sâu trong lòng núi hoang tàn, không có ánh sáng, tối tăm mù mịt thì đã đành, nhưng lại còn ở cùng với đám cây thành tinh chuyên bắt người sống làm vật tế.
Loại sinh vật tà ác như thế mà là 'kẻ giữ mộ' của thần ư? Nếu Fae biết được, có thể tức đến mức đội mồ sống dậy luôn cho xem.
Kevin có vẻ không muốn thảo luận sâu về vấn đề này. So với hỏi, lời của anh giống như đang cảm thán hơn, cảm thán xong thì quay đi làm việc khác.
Anh nói với Oswid một tiếng, rồi bắt đầu sắp xếp quân thiết kỵ Ô Kim và đội tinh nhuệ, đồng thời gọi thêm Dan và các đồng tộc của hắn. Tất cả cùng chia thành ba đội, luân phiên gác đêm.
"Gác đêm? Chúng ta không vào luôn sao?" Dan có chút khó hiểu.
Kevin "Ồ" một tiếng, hỏi lại: "Vào đâu?"
Dan đáp: "Mộ Thần chứ đâu? Không phải tới cửa rồi sao?"
"Nếu giờ không tranh thủ ăn uống nghỉ ngơi một chút, thì lát nữa đừng có hối hận." Kevin buồn bực nói.
"Chưa từng nghe nói về truyền thuyết trong mộ thần à?" Có người hỏi Dan.
"Truyền thuyết thì cả đống, ngươi nói cái nào?"
"Không biết cụ thể, nhưng chỉ biết là khi vào mộ thần chỉ có thể tiến, không thể lùi, không được ngừng lại cũng không được nghỉ ngơi. Chậm một chút thôi cũng sẽ dẫn đến hậu quả thảm khốc. Dù không chắc truyền thuyết là thật, nhưng cẩn thận vẫn hơn, nghỉ ngơi hồi sức một chút rồi tiến vào cho an toàn."
Mọi người cuối cùng đều nghe theo sự sắp xếp của Kevin.
Nhóm người thú cùng Oswid xông vào thần mộ đa phần đều là mãnh điểu. Họ còn giúp tiểu đội thiết kỵ mang theo được rất nhiều đồ đạc. Các tướng sĩ vốn dày dạn kinh nghiệm dựng liều trại dã chiến nơi hoang dã, nhưng cắm trại dưới lòng đất thì là lần đầu tiên. Tuy nhiên, họ vẫn như thói quen mang theo đồ đạc cắm trại dã chiến.
Kevin dở khóc dở cười khi ngó thấy trong hành trang của nhóm người nọ thậm chí còn mang theo một cái nồi đồng.
Dan sai người bay ngược lên chỗ thác nước, họ nhảy xuống múc một ít nước. Sau đó dựng khung củi khô trước cửa hang tinh linh, bắt đầu đun nước. Mọi người bẻ vụn thịt khô thả vào, nấu thành một nồi canh thịt sền sệt, chia nhau chén sạch.
Đồi Đầu Trắng vốn nằm ở vùng cực Bắc, mấy ngày mưa liên tiếp khiến khí hậu lạnh ẩm, dưới lòng đất lại càng lạnh lẽo âm u. Một bát canh thịt nóng hổi xuống bụng, mùi thơm lẫn hơi nóng xông lên xoa dịu cơn rét. Mọi người sau khi đánh chén no bụng thì đầu óc có hơi trì trệ, lơ mơ có chút buồn ngủ.
"Rõ ràng đang là giữa hè, tự dưng mặc áo đơn xong pha vào cái nơi lạnh lẽo này chi không biết...." Dan làu bàu vài câu, sau đó cứ nằm kềnh ra cạnh đống lửa mà ngủ.
Cái gọi là 'nghỉ ngơi' của họ cũng không phải là ngủ đến tự tỉnh, nhiều nhất nghỉ được tầm một canh giờ đã là tốt lắm rồi. Chỉ cần hồi phục chút tinh thần sẽ tiếp tục lên đường ngay, vì thế nên ai cũng tranh thủ thời gian.
Người ở trong quân ngũ hầu như đều thuần thục kỹ năng "Ngủ liền - tỉnh ngay". Chỉ qua vài phút, ngoài nhóm người được phân công gác đầu tiên, hầu hết mọi người đều đã nằm yên, ngủ say. Có người đã bắt đầu ngáy, hơi thở vang lên đều đều dài ngắn xen kẽ, át luôn cả tiếng củi cháy lách tách.
Trong nhóm sáu người được phân công gác đêm đợt đầu thì có hai người đứng trong hang gần vị trí của Oswid, đảm bảo an toàn cho hoàng đế. Hai người khác đứng gác hai bên cửa hang, cẩn thận bảo vệ an toàn cho nhóm người bên trong. Hai người còn lại ngồi cạnh đống lửa, đề phòng lửa tắt, tiện thể nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Lại vài phút nữa trôi qua, hai kỵ sĩ ngồi cạnh đống lửa đột nhiên bị cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến, mắt díp lại. Họ tự véo mạnh đùi mình để cố tỉnh táo hơn, nhưng hình như chẳng ăn thua gì.
Cơn đau rát trên da nhanh chóng bị cơn buồn ngủ lấn át, họ cố nhướng mắt lên, nhưng chẳng được bao lâu đã gục đầu xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Kevin đang nằm trong hang lúc này đột nhiên mở mắt. Đôi mắt đen láy của anh sáng ngời, trông cực kỳ tỉnh táo, chẳng hề có chút gì gọi là 'buồn ngủ'.
Anh liếc nhìn về phía hoàng đế đang nằm ở không xa một cái, rồi đưa mắt nhìn quanh một lượt. Tất cả những người có thể phát hiện ra động tĩnh của anh đều đang ngủ rất say, hầu như không còn biết trời đất gì nữa.
Kevin thu hồi ánh mắt, lặng lẽ ngồi dậy, anh như bóng ma chậm rãi men theo các góc khuất trong góc tối, cố ý tránh tầm nhìn của những người canh gác bên ngoài đang cố gắng giữ tỉnh táo, rồi lặng lẽ đơn độc tiến vào con đường nhỏ dẫn đến tấm bia đồng.
[Edit by TeiDii]
___________
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro