C:39.

Chương 39

Oswid cùng hai linh mục trẻ đều quay đầu nhìn Kevin.

Kevin vẫn dán mắt vào bể nước đen một hồi lâu, ngẩng đầu lên mới nhận ra những người khác đang nhìn mình, anh thắc mắc: "…Mọi người nhìn ta làm gì?"

"Ngươi có phản ứng rất lớn." Oswid có chút kỳ lạ nói: "Hình như đặc biệt kinh ngạc."

Kevin càng tỏ ra kỳ lạ hơn: "Thời đại Cựu Thần đã qua bao nhiêu năm rồi, Fae từ lâu cũng đã nằm dưới lòng đất. Vật tổ tượng trưng cho y đột nhiên lại xuất hiện ở đây, không đáng kinh ngạc sao?"

"Kinh ngạc thì có kinh ngạc, nhưng bình thường ngươi lười đến mức ngay cả nhếch môi cũng thấy mệt, chưa bao giờ thấy ngươi biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy." Oswid nói.

Kevin ghét bỏ hừ lạnh: "Bây giờ là lúc nghiên cứu xem biểu cảm của ta phong phú thế nào sao?"

Lời này của anh cũng có lý. Tuy nhiên, Oswid chưa chịu dời mắt khỏi anh, nhìn thêm một lúc nữa mới chịu quay đi. Hắn quay đầu hỏi hai vị linh mục: "Vậy theo lý giải của các ngươi, vật tổ đại diện cho Fae xuất hiện ở đây có ý nghĩa gì?"

Bốn hồ nước đen này vốn đã tồn tại ở đài quan sát trong Đế Quốc Kim Sư từ rất lâu đời, thậm chí có thể xuất hiện từ thuở Kim Sư mới hình thành. Mỗi động tĩnh nhỏ trong hồ nước đều ẩn chứa huyền cơ. Các vị linh mục trong Thần Quan Viện ngày xưa còn được gọi là "sứ giả nắm bắt thần tích". Họ có lẽ là nhóm người hiếm hoi trong tộc Ouna thực sự là "di tích của thần" như tương truyền.

Các linh mục có năng lực xuất sắc chỉ cần dựa vào sự biến đổi trong mấy hồ quan sát này, liền có thể thăm dò, thậm chí dự đoán được rất nhiều chuyện. Họ đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong việc an bang lập quốc, các vị linh mục thường có chức vị cao trong triều đình Kim Sư.

Nhưng thời thế thay đổi, càng xa thời đại của thần, năng lực của linh mục càng sa sút, đời sau không bằng đời trước. Đừng nói là thăm dò huyền cơ nắm bắt thông tin, có thể giải thích được ý nghĩa đại khái của các hiện tượng trong hồ quan sát đã rất khó khăn rồi.

Mặc dù các linh mục ngày nay không được như xưa, nhưng vẫn có vai trò không thể thiếu trong triều đình. Nếu không có họ thì ngay cả ý nghĩa đại khái trong hồ quan sát cũng không ai nhìn ra được, hầu như chỉ biết nhìn nhưng chẳng hiểu gì cả.

"Theo lý giải của chúng thần, có thể là ở vùng sa mạc phía tây xuất hiện dấu vết của thần ánh sáng Fae, vị trí cụ thể có lẽ là ở Pháo Đài Cổ Hoa Hồng." Một trong hai linh mục đáp lời: "Linh mục Mowgli trước khi ý thức không rõ ràng, có quan điểm như vậy."

Oswid thắc mắc: "Khoan đã— Dấu vết có thể biểu thị rất nhiều ý nghĩa, dấu vết mà các ngươi nói đến rốt cuộc là chỉ cái gì? Nói rõ hơn một chút được không? Là một loại tín hiệu nào đó hay là..."

Linh mục tỏ ra bối rối, khó diễn tả thành lời: "Mặc dù rất khó tin, nhưng… Chúng thần cho rằng dấu vết này biểu thị cho chính bản thân của Fae, tức là ngài đã xuất hiện ở gần Pháo Đài Cổ Hoa Hồng.'

Kevin: "…"

Oswid: "…"

Lần này không chỉ mỗi Kevin kinh ngạc, bản thân Oswid cũng gần như không khống chế được vẻ mặt.

Trong một khoảnh khắc, hoàng đế suýt chút nữa thốt ra: "Các ngươi chưa tỉnh ngủ phải không? Lăn về ngủ tiếp đi, đứng ở đây nói mớ bậy bạ gì thế?!"

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn cố gắng ép ngược lời này vào bụng.

Toàn bộ đài quan sát chìm trong sự im lặng kéo dài, ngay cả linh mục già Mowgli đã phát điên lăn lộn bên cạnh nãy giờ cũng im bặt. Ông thu mình ở góc tường, nhìn chằm chằm vào một vết bẩn trên cột đá, đôi mắt gần như tự biến thành mắt gà chọi, rồi đột nhiên hạ giọng lẩm bẩm: "Về rồi…lại về rồi…"

Sau khi liên tục gọi hồn mấy câu "về rồi", lão linh mục Mowgli cả người run bần bật, biểu cảm từ mờ mịt biến thành kinh hãi, ông liều mạng ép mình sát vào góc tường, hét lên: "Ta muốn sống, ta muốn sống… Mặt trời đừng lặn!"

Bầu không khí yên tĩnh bị sự điên loạn của Mowgli phá vỡ. Biểu cảm của Oswid từ khó tin dần trở nên bình tĩnh, hắn nheo mắt, nhìn hai vị linh mục trẻ.

Linh mục già Mowgli vẫn đang liều mạng thể hiện sự tồn tại của mình, ông ngồi trong góc tường lẩm bẩm một hồi, rồi đột nhiên nắm lấy lan can đá đứng dậy, vẻ mặt kiêu ngạo và lạnh lùng chỉ một vòng vào mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trước mặt Oswid và Kevin, nghiêm giọng nói: "Quỳ xuống!"

Mọi người: "…"

Hai linh mục trẻ rụt cổ, cuối cùng không thể kiềm được nữa, cả hai cùng kéo linh mục già qua một bên dỗ dành. Một trong hai linh mục quay sang cúi đầu hành lễ với Oswid: "Bệ hạ, thần xin phép đưa linh mục Mowgli đến y quan viện trước. Ở đây có Dorne, y sẽ giải đáp mọi thắc mắc cho ngài."

Oswid day day mi tâm gật đầu, linh mục kia liền vác Mowgli lên vai, vội vàng rời khỏi đài quan sát.

Linh mục Dorne ở lại giải thích với Oswid: "Khi nhìn thấy điều này, chúng thần cũng rất ngạc nhiên, vì nghe qua có vẻ nhảm nhí. Nhưng sự thật đúng là như vậy. Mowgli trước khi phát điên thậm chí còn nhìn thấy được một cảnh tượng..."

"Cảnh tượng gì?" Oswid nhíu mày hỏi.

Dorne đáp: "Mowgli nói rằng y trông thấy Pháo Đài Cổ Hoa Hồng dưới cơn mưa bão. Có một người thanh niên tóc đen, khoác áo bào trắng đứng bên cạnh bức tường đổ nát. Trên tay y là trường cung vàng, vì người đó đang quay đầu nhìn vào toà tháp cao đã đổ sụp một nửa của pháo đài cổ, nên Mowgli không thể nhìn rõ mặt, chỉ thấy được trên cổ y có ký hiệu Phượng Hoàng đang phát sáng, rất chói mắt."

Hơi thở của mọi người đều ngưng đọng.

Hầu như ai đọc qua "Thần Lịch" hoặc nghe qua những câu chuyện về Cựu Thần đều biết. Vũ khí quen thuộc của thần ánh sáng Fae là trường cung bằng vàng. Vùng sa mạc phía tây xuất hiện dấu vết của Fae, rồi lại có bóng dáng của một người thanh niên cầm trường cung vàng đứng ở Pháo Đài Cổ Hoa Hồng cũ nát. Người này là ai? chỉ có thể là người đó thôi...

Oswid hơi ngẩn người: "Đây là ý hướng hay cảnh thật?"

"Là cảnh thật, thưa bệ hạ." Dorne đáp: "Linh Mục Mowgli nói rằng đây là một cảnh thật xuất hiện bên cạnh bức tường đổ nát ở Pháo Đài Cổ Hoa Hồng."

Oswid vẫn hoài nghi: "Có khi nào là… Ai đó đã hóa trang thành Fae không?"

Kevin khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đến mức không ai thấy được.

Đó là việc không thể.

Trên đời này chỉ có Melo do Thenis tạo ra là người có ngoại hình giống anh nhất. Phàm nhân hiện tại chỉ biết rằng vật tổ là biểu tượng đặc trưng riêng biệt của mỗi vị thần. Họ cho rằng đó là dấu hiệu phân biệt cá nhân như con dấu hoặc chữ ký. Nhưng thật ra vật tổ chính là bản thể của thần, là hình dạng linh hồn của thần. Melo có thể mặc áo bào giống Fae, cầm trường cung vàng giống Fae, ngoại hình nhìn qua cũng rất giống Fae, nhưng không thể nào có được ký hiệu Phượng Hoàng đặc trưng của Fae.

Hơn nữa, thời đại Hậu Thần của Melo đã qua mấy nghìn năm rồi, hắn giờ đây có thể đã sớm an nghỉ dưới lòng đất, cũng có lẽ đã chuyển sinh thành người…

Vậy thì nếu cảnh tượng Mowgli nhìn thấy là thật, trên cổ người trong cảnh tượng đó thực sự có ký hiệu hình chim Phượng Hoàng, vậy thì chỉ có thể là bản thân Fae mà thôi, không thể là người khác hóa trang.

Chuyện này hơi quá rồi!

Kevin càng nghĩ càng thấy vừa khó hiểu vừa buồn cười — Bản thân anh suốt thời gian qua vẫn luôn ở đây, thế quái nào lại có thêm một tên thần ánh sáng nào đó chạy đến Pháo Đài Cổ Hoa Hồng đứng tạo dáng? Đùa ai vậy?!

Các linh mục cũng không có lý do gì để bịa ra chuyện này, thế thì....

Sau khi cảm thấy buồn cười, Kevin nhíu mày nghiêm túc suy ngẫm: Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Quang Minh thần đứng ở Pháo Đài Cổ Hoa Hồng đó từ đâu đến?

"Thần quan Mowgli còn nói gì nữa không?" Giọng của Oswid cũng thay đổi, có chút căng thẳng.

"Mowgli còn nói thế này…" Dorne hơi do dự, y ngước mắt nhìn Oswid, dường như đang cân nhắc xem nên mở miệng thế nào. Nhìn dáng vẻ của Dorne có thể đoán ra được việc này chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

"Ngươi cứ nói đi, ta không trách tội." Oswid tỏ ra mất kiên nhẫn:"Đừng lãng phí thời gian."

Dorne nghiêng đầu nhìn hồ nước đen, giơ ngón tay vẽ hai đường ở vài điểm sáng dưới đáy hồ, rồi lại chỉ vào hình bóng chim Phượng Hoàng mờ nhạt: "Mowgli nói... Khi Quang Minh thần xuất hiện ở Pháo Đài Cổ Hoa Hồng, áo bào trắng của ngài dính đầy máu, dưới chân ngài là núi thi thể chất chồng, không thể nhận diện được. Bốn điểm cát trong hồ quan sát đã di chuyển vị trí, báo hiệu rằng... Kim Sư quốc của chúng ta sắp gặp đại nạn, có thể dẫn đến diệt vong. Ông ấy cảm nhận rõ được mối liên hệ giữa sự xuất hiện của Quang Minh thần và sự tồn vong của Kim Sư, nhưng rốt cuộc tình huống cụ thể là gì, Mowgli vẫn chưa nhìn ra được."

Sắc mặt Oswid lập tức trở nên rất khó coi.

Việc Fae xuất hiện là chuyện quá khó tin, hoàn toàn có thể xem là chuyện nhảm. Nếu chỉ có vậy, Oswid có thể phái người đi đến Pháo Đài Cổ Hoa Hồng một chuyến để tra xét thực hư một vòng, nhưng chắc chắn không đặt quá nhiều trọng tâm vào việc đó, dù sao bây giờ đang có những vấn đề thực tế hơn cần được quan tâm.

Nhưng chuyện khó tin như vậy lại liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của vương quốc, điều này khiến người ta không thể coi thường.

Oswid im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu, trầm giọng nói: "Được, ta biết rồi. Ngươi cứ tiếp tục theo dõi hồ quan sát, nếu có biến động gì thì báo cáo ngay cho ta."

"Ngoài ra—" hoàng đế đưa mắt nhìn về hồ nước ở phía nam đã làm linh mục Mowgli phát điên, nói: "Bên đó cũng nên quan sát cẩn thận, ta sẽ phái thêm người đến đây."

Oswid nói xong lại quay đầu về phía Kevin: "Ngẩng ra đó làm gì? Đi thôi."

Hai người leo lên lưng Mã Ưng, kéo dây cương chạy thẳng về Huyền Cung.

Mã Ưng dang rộng đôi cánh, lao nhanh như bay trên cầu đá, chớp mắt đã đến trước cửa Huyền Cung. Tuy nhiên, Oswid không hề có ý muốn dừng lại, hắn kéo mạnh dây cương, khiến Mã Ưng rẽ lên tháp cao trên tường thành.

"Ngươi đến đây làm gì?" Kevin hỏi.

Oswid xuống ngựa, rồi dẫn anh vào toà tháp cao, đứng bên lan can tháp nhìn xuống.

Toà tháp này là nơi cao nhất của Saint Antis, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ vương đô. Những mái nhà đen kịt trầm lặng nằm san sát nhau khiến người ta cảm thấy thật hùng vĩ, đâu đó còn có một sự vững tâm, an ổn trước cảnh tượng uy nghiêm này.

Đây là sự xoa dịu mà Đế Quốc Kim Sư có thể mang lại sau hàng nghìn năm thăng trầm.

"Ngươi tin thần ánh sáng Fae sẽ tái xuất trên thế gian này không?" Oswid trầm giọng hỏi.

Kevin đáp: "Ý ngươi là 'thần ánh sáng' hay là 'Fae'?"

"Có gì khác biệt sao?" Oswid nhìn anh.

Kevin gật đầu: "Khác biệt rất lớn… Thời đại của thần đã qua từ lâu rồi."

Oswid nhất thời không hiểu được hàm ý trong lời này của anh, nhưng vẫn đáp: "Sự việc lúc nãy khiến ta hơi kinh ngạc, nhưng thật lòng mà nói.. Ta tin đó là thật. Lúc vào lăng mộ Fae, ta chỉ tìm thấy được một dấu chân trong tượng thần, tuyệt nhiên không có di thể của ngài ở trong đó. Ta có linh cảm... Fae vẫn còn sống."

Hắn hơi ngập ngừng, cuối cùng nói: "Điều kỳ lạ hơn nữa là ta cứ có cảm giác.. Fae đang ở gần chúng ta."

[Edit by TeiDii]
_______

Bệ hạ đúng là có trực giác của dã thú.
.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro