C:43.
Chương 43
Lại là Sa Quỷ!
Cảnh tượng 'rắn cát lột da' này khiến mọi người trong đại sảnh vô thức nhớ lại tình huống tương tự tại trận chiến ở sông Kela trước đó, trong lòng không khỏi lạnh toát, tay chân gần như muốn đông cứng.
Nhưng cảm giác đó chỉ diễn ra trong hai giây ngắn ngủi.
Nhóm kỵ sĩ trong sảnh lập tức lấy lại tinh thần, vượt qua nỗi sợ tê cứng tay chân, bất chấp tất cả, cùng nhau xông lên. Nhưng điều kỳ lạ là đòn tấn công liều mạng của họ không trực tiếp đối đầu với Sa Quỷ, mà lại giống như bao vây phía sau chúng hơn, gần như cắt đứt đường lui của bọn chúng, muốn xua lũ Sa Quỷ đến phía ngai vàng của hoàng đế.
Lúc Sa Quỷ lột bỏ lớp da ngụy trang, Oswid vẫn ngồi yên trên ngai vàng, chỉ có đôi mắt liếc nhanh lên trên đầu một cái.
Khi Theodore vào đại sảnh, hắn cũng vừa gửi thêm một con ưng trắng truyền tin đi, giờ cũng nên có hồi âm rồi...
Hoàng đế vò nát cuộn giấy trong tay, ném sang một bên. Dù Sa Quỷ đang tiến gần đến ngai vàng, hắn cũng không hề tránh đi, chỉ tiện tay tháo tấm áo choàng đang khoác trên vai trái của mình xuống.
Bất cứ ai cũng hiểu đạo lý 'bắt giặc bắt vua trước', ngay cả lũ Sa Quỷ sinh ra từ một góc tối tăm nào đó cũng biết điều này. "Theodore" cùng bốn cận vệ của gã hoá thành năm xoáy cát, không chút do dự lao về phía người trên ngai vàng, hoàn toàn không để mắt đến những người khác đang có mặt trong đại sảnh.
Những bàn tay cát vươn ra từ lốc xoáy thoắt cái đã chạm vào bậc thang chín cấp trước ngai vàng, trên mái vòm của đại sảnh bỗng vang lên hàng loạt tiếng "lạch cạch", như thể có một cơ quan kim loại nào đó được lắp đặt trên mái vòm, lúc này đều được kích hoạt.
Ngón tay đang đặt lên chuôi dao găm bên hông của Kevin khẽ động, anh rút dao ra khỏi vỏ.
Sa Quỷ đang dốc toàn lực muốn lôi Oswid xuống khỏi ngai vàng, chúng cuồng loạn đến mức không nghe thấy tiếng ai đó đang hối thúc trên đầu: "Nhanh! Nhanh lên!"
Ánh mắt của Oswid trở nên sắc bén, hắn ném chiếc áo choàng trên tay về phía Sa Quỷ.
Áo choàng rộng màu đỏ tươi của hoàng đế xoè một vòng trên không trung, che phủ đám Sa Quỷ. Cùng lúc đó, trên mái vòm của đại sảnh vang lên tiếng hét lớn: "Mở cổng!"
Bốn cột nước khổng lồ từ trên mái vòm phun xuống, ồ ạt mạnh mẽ đổ ập xuống trước ngai vàng. Áo choàng đỏ bị bốn cột nước dội trúng, lập tức ướt sũng, nặng nề rơi xuống trúng lũ Sa Quỷ, kế hoạch vây bắt hoàng đế của chúng thất bại thê thảm.
Năm con rắn cát tụ lại một chỗ bị chiếc áo choàng ướt đẫm rơi xuống đầu, tốc độ của chúng liền trở nên chậm chạp.
Ai ai cũng biết lý do Sa Quỷ phải chui rúc ở sa mạc vào mùa mưa là vì chúng kỵ nước. Nếu bị thấm nước, chúng sẽ trở nên chậm chạp, nặng nề, gần như bất động, đây là điểm yếu chí mạng duy nhất của chúng. Sa Quỷ một khi bị thấm nước chỉ có thể bó tay chịu trói, chúng sẽ không còn đáng sợ nữa.
Mặc dù nắm được yếu điểm này, nhưng trên chiến trường luôn có yếu tố bất ngờ, không thể tùy ý lợi dụng. Nhưng đây là Huyền Cung, Oswid có thể nhờ vào địa thế, lắp đặt cơ quan đối phó Sa Quỷ. Bốn cột nước này thực sự là trợ lực tấn công hữu ích.
Oswid canh chuẩn thời cơ, rút trường kiếm của hoàng đế ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào tấm áo choàng.
"Ta sẽ mắc cùng một sai lầm hai lần sao? Mơ đi!" Hoàng đế cười lạnh, nói với Sa Quỷ dưới tấm áo choàng, rồi đột ngột lăn nhanh qua một bên, không quên kéo theo Kevin và Ban.
Kevin đang vào thế chuẩn bị tấn công lại bị hoàng đế kéo đi, anh hầu như chẳng cần nhắm, thuận tay phóng con dao găm trong tay về hướng đám Sa Quỷ.
Chỉ nghe hai tiếng "phụt" nhỏ vang lên trong tiếng nước xối xả. Kevin khẽ nhếch miệng cười.
Nhất tiễn song điêu, một con dao găm xuyên qua hai trái tim, tốt lắm!
Đội thiết kỵ Ô Kim tập trung trong đại sảnh như bức tường hình người vây đám Sa Quỷ, tất cả cùng giương cung, nhắm vào tấm áo choàng có đám Sa Quỷ bên dưới mà bắn loạn xạ. Người trên mái vòm lúc này hét lên:"Hết nước rồi!"
Kevin vừa đứng dậy đã bị Oswid đẩy mạnh: "Ra ngoài! Mã Ưng đang đợi bên ngoài!"
Hắn vừa dứt lời, vó ngựa dồn dập gấp gáp đã dừng lại bên ngoài cửa điện, tiếng hí vang lên khắp nơi.
"Rút lui đến vách đá sau Huyền Cung!"
Oswid hạ lệnh, rồi đi nhanh ra cửa đại sảnh, hắn ôm lấy Sinia được nội thị quan bế trong lòng, cùng Kevin và nhóm kỵ sĩ Thiết Kỵ Ô Kim vừa chạy ra theo cùng lên lưng Mã Ưng, cả đội cùng giật dây cương, phóng ra khỏi Huyền Cung.
Đây là việc mà hắn và Kevin đã bàn bạc trước khi Theodore vào đại điện; Gửi ưng trắng truyền tin cho chỉ huy quân tuần tra vương thành - Peter, bảo y chuẩn bị cho cả hai tình huống. Một là lắp đặt hệ thống phun nước tại cửa sổ trời trên nóc đại sảnh, đề phòng bất trắc. Hai là thông báo đến cư dân trong vương đô, lệnh cho họ sơ tán khẩn cấp.
Năm con Sa Quỷ ngụy trang thành nhóm người của Theodore đến tấn công tuy bị nhốt chết trong đại sảnh, không đáng lo ngại. Nhưng đó chỉ là quân tiên phong, một khi đã dám tiến vào Huyền Cung, tức thị là quân chủ lực của chúng đang đến rất gần rồi!
Sa Quỷ luôn tự phụ, chúng cho rằng cuộc tập kích bất ngờ này chắc chắn sẽ thành công, nên không hề phòng bị nhiều, dùng hệ thống phun nước trên cửa sổ trời tạm thời có thể đẩy lui được chúng. Nhưng khi quân chủ lực của Sa Quỷ đến thì rất khó đối phó. Nếu vẫn dùng cách tấn công bằng nước như vừa rồi, liệu có thể thành công hay không.. Hoàn toàn dựa vào vận may.
Trên chiến trường, thương vong khó tránh. Nhưng trong vương thành khắp nơi đều là thần dân của Kim Sư; có người già, phụ nữ, trẻ nhỏ. Oswid không thể đặt cược tính mạng của cả vương thành vào sự may rủi này, nếu không nắm chắc phần thắng, đương nhiên nên tạm thời rút lui.
Hoàng đế đang dẫn đầu đội kỵ sĩ chạy ra khỏi Huyền Cung thì gặp Peter trên đoạn cầu treo.
"Tình hình sơ tán trong thành thế nào rồi?" Oswid kéo mạnh dây cương, Mã Ưng uy mãnh tung vó đứng khựng lại một chút.
"Phần lớn dân chúng đã trú tạm xuống dưới tầng hầm..." Peter nói nhanh như gió, gần như vừa đi đến trước mặt Oswid đã kéo dây cương, quay đầu lại: "Thần sẽ quay lại phân tán quân tuần tra vương đô đi vào từng nhà để kiểm tra, đảm bảo không bỏ sót một người nào."
Trong thời gian nói hai câu, Mã Ưng của hai người đã phóng nhanh về hai hướng khác nhau, gần như không lãng phí một giây nào.
Trên 'con đường của thần' linh thiêng gần như chưa bao giờ xuất hiện cảnh tượng này, các quân đoàn lớn đều lũ lượt rời đại bản doanh, nơi tám trụ cột khổng lồ của thần điện Quang Minh nay đã thành cầu treo mờ mịt khói bụi, vó ngựa phi nước đại rầm rập như tiếng sấm không ngừng vang vọng.
Ở phía chân trời xa xăm, bầu trời xanh đen của buổi chạng vạng đã bị nhuộm thành một màu vàng xám, đó là cảnh tượng xoáy cát nối đuôi nhau như cuồng phong giăng kín bầu trời, thi nhau đuổi đến.
Binh tướng của các quân đoàn lớn tập trung đông nghịt trên cầu đá, tuy nhiên vẫn chạy đúng theo hàng ngũ, trật tự đã được huấn luyện bài bản trong doanh trại. Họ rẽ ra thành hai hướng khác nhau, một đoàn nhanh chóng chạy xuống vương thành, sau đó ẩn mình vào các thành trấn ở vùng ngoại ô. Nhóm còn lại men dọc theo con đường mòn nằm ẩn dưới đáy thung lũng Great Rift, cuối cùng dừng chân ở một khe núi rất sâu.
Oswid nhận lấy vũ khí từ cận vệ bên cạnh, ném một con dao găm và một thanh trường kiếm cho Kevin.
Kevin giơ tay bắt lấy con dao găm, xoay mũi dao nắm ngược trong tay, rồi ném trả trường kiếm lại cho hoàng đế, anh quay đầu vẫy tay về phía nhóm quân Thanh Đồng: "Ta vẫn thích dùng cung tên hơn."
Kevin nhận lấy ống tên, đeo sau lưng mình, anh ngồi vững vàng trên lưng Mã Ưng, quay sang hỏi Oswid: "Giờ làm gì nữa đây? Nên rút lui thế nào?"
Oswid chỉ thẳng xuống đáy vực sâu, ra lệnh cho mọi người: "Nhảy!"
Kevin: "..."
"Cái gì cơ?!" Anh hơi ngẩn người, còn chưa kịp làm gì đã thấy Oswid nhảy khỏi lưng Mã Ưng, một tay ôm Sinia, một tay nắm chặt dao găm, không nói thêm lời nào đã nhảy xuống vực. Sau khi rơi xuống được một đoạn, Oswid cắm mạnh con dao găm sắc bén vào vách đá, kiểm soát lực rơi, kéo một đường trượt xuống đáy vực.
"Đừng do dự nữa! Nhảy đi!" Tiếng hét của Oswid từ dưới chân truyền lên, kèm theo đó còn có tiếng hét chói tai của Sinia: "A a a a a a a—"
Nhưng nghe kiểu gì cũng thấy tiểu điện hạ đang rất phấn khích, không phải sợ hãi.
Kevin: "..."
"Ta đứng dưới đây đỡ ngươi! Không ngã chết đâu!" Oswid bồi thêm một câu.
Nghe như thể Kevin không dám nhảy vậy...
Đùa gì thế?! Ngài Kevin•Fassbinder từng là thần ánh sáng, từng lên trời xuống đất không biết bao nhiêu phen, độ cao này với anh chỉ là muỗi. Anh chỉ đang ngây người vì kinh ngạc trước cách 'rút lui tự sát' của hoàng đế thôi!
Trí tưởng tượng của phàm nhân quả nhiên vô tận.
Kevin vừa định nhảy xuống, đã cảm thấy chân mình nặng trĩu....
Anh cúi đầu nhìn, liền thấy thằng nhóc Ban không biết lại bị chập dây thần kinh nào, nó đang biến trở về thành sư tử, chỉ có phần đầu miễn cưỡng giữ được bộ dạng của con người: "Cứu... Ta không biết dùng dao găm!"
"Vậy thì ngươi còn tự tăng độ khó, biến về dạng thú làm gì?! Muốn ăn đòn hả?" Kevin tức giận mắng.
Ban vung vuốt, chỉ lên mặt trăng sắp bị che khuất trên bầu trời: "Ta cũng không muốn đâu! Nhưng đã đến cuối tháng sáu rồi... Ngài quên rồi sao?"
Tuần lễ giao nhau giữa tháng sáu và tháng bảy được gọi là 'Kỳ Betan', trong cổ ngữ có nghĩa là "cuộc vui cuồng dã của mãnh thú". Bởi vì vào thời đại của thần, tất cả các loài thú đều được tạo ra vào tuần lễ này. Trong suốt một tuần lễ của 'kỳ Betan', tất cả các loại thú đều sẽ rất cuồng loạn, dã tính mạnh nhất.
Nhưng đối với tộc Nhân Thú Khổng Lồ, điều này không chỉ đơn giản như thế. Bất kỳ ai có huyết mạch của tộc nhân thú vào ngày này đều sẽ không kiểm soát được hình dáng của mình, trực tiếp hoá thú, muốn biến về dạng người thì phải đợi hết một tuần Betan này.
Mặt trăng bị mây che khuất, Ban vừa giải thích xong một câu thì đầu người cũng không thể giữ được, cậu hoàn toàn biến thành một con sư tử nhỏ. Kevin không trì hoãn thêm nữa, anh để mặc sư tử ôm chân mình, xoay người nhảy xuống vực.
Lưỡi dao găm mỏng sắc bén, cắt đá như cắt đậu phụ, Kevin trượt xuống đáy vực trong tiếng kim loại mài vào vách đá chói tai. Đàn Mã Ưng nhờ vào đôi cánh làm trợ lực giảm xốc, chúng cũng lướt dọc theo vách đá, trượt xuống theo mọi người.
Địa hình hẹp dài của thung lũng Great Rift khiến gió ở đáy vực quanh năm rít lên như tiếng còi sắc nhọn, vô tình che lấp tiếng hí vang của Mã Ưng và tiếng người ồn ào. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy cũng thấy bầu trời phía trên đã nhuốm màu xám vàng— Bọn Sa Quỷ e là đã vào thành, chẳng mấy chốc sẽ đánh tới Huyền Cung.
Oswid nhảy lên lưng Mã Ưng, dẫn đầu đội ngũ hùng hậu phi nhanh trên con đường nhỏ dưới đáy vực, vòng vèo qua vô số rừng đá, cuối cùng dừng lại trước một vách núi.
Vách núi này thoạt nhìn có vẻ không có gì bất thường, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy có hai khối đá mang màu sắc đậm hơn những chỗ khác một chút, giống như hai cánh cửa ẩn được khảm vào trong vách núi.
Hoàng đế không nói một lời, bước nhanh đến giữa hai cánh cửa, đấm mạnh một cú vào phiến đá hơi trồi ra phía ngoài.
Chỉ nghe một tiếng “rầm——”, hai cánh cửa đá ầm ầm nâng lên.
Oswid phất tay, ra lệnh: “Nhanh! Đi lối bên trái!”
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều là người của các quân đoàn, được huấn luyện nghiêm chỉnh. Cả đội nhận lệnh, không ai hỏi han thêm gì, lập tức giật dây cương, thúc Mã Ưng xông vào đường hầm. Đội hình dài dằng dặc như một con rồng đen khổng lồ, uốn lượn chui vào cửa hang đá.
“Nhanh lên!” Oswid ngẩng đầu nhìn trời, hắn gần như đã có thể nghe thấy tiếng gió cát rít gào lao xuống từ trên cao.
Tiếng 'rào rào' của xoáy cát càng lúc càng đến gần.
Oswid giơ chân đạp mạnh vào mông mấy con Mã Ưng của những người cuối cùng, khiến bầy thú hoảng sợ, xô cả người phía trước vào trong đường hầm. Còn chưa kịp để phần thân sau của Mã Ưng kịp lọt vào, hoàng đế đã tung thêm một cú đấm nữa, nện mạnh lên phiến đá.
Hai cánh cửa động sập xuống trong tiếng ầm ầm vang dội.
Oswid đẩy mạnh Kevin một cái, đang định chạy vào đường hầm cùng đại đội thì phát hiện lốc cát do đám Sa Quỷ hoá thành đã đuổi đến sát nút. Tình thế nguy cấp, hắn và Kevin đồng loạt xoay người, không hẹn mà cùng lao về phía cửa động bên phải, dẫn dụ đám Sa Quỷ vào theo.
[Edit by TeiDii]
________
*Chú thích ngắn gọn:
- Kỳ Betan : Kỳ phát tình của tộc nhân thú.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro