Chương 5

Cao Đồ vội vã chạy xuống lầu, vẫy một chiếc taxi đang đỗ sẵn dưới tòa nhà. May mắn là vào thời điểm này, anh đã tránh được khung giờ cao điểm buổi tối. Thêm vào đó, vừa lên xe Cao Đồ đã nói: "Bác tài, tôi đang vội", tài xế lập tức như nhận được sứ mệnh thiêng liêng, đạp mạnh ga, chiếc xe lướt đi trong dòng phương tiện tựa như một cảnh trong "Fast and Furious".

"Chàng trai trẻ, tôi lái xe có cừ không?" Vừa dừng xe trước cửa Nguyệt Lục Hiên, tài xế liền ngoảnh lại nhìn Cao Đồ với vẻ mặt mong chờ được khen ngợi.

Cao Đồ xoa xoa cái bụng đang cồn cào, gượng gạo nở một nụ cười khổ sở: "Bác lái rất tốt, lần sau nhớ chuẩn bị sẵn một cái thùng rác nhé." Lời vừa dứt, anh đã mở cửa xe, lao về phía dải cây xanh bên đường.

Sau khi đứng tựa vào cây ngô đồng bên đường một lúc lâu, Cao Đồ mới cảm thấy trong bụng dịu xuống. Anh đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu, chỉnh lại chiếc áo sơ mi mà Thẩm Văn Lang đã kéo đến nhàu nhĩ lúc anh ra cửa, nhét nó lại vào trong quần tây, cẩn thận vuốt phẳng từng nếp gấp, rồi khoác lên chiếc áo vest phẳng phiu. Xác nhận bản thân đã trở lại hình ảnh thư ký Cao chỉn chu, cẩn thận, anh mới hướng về phía khách sạn.

Còn chưa bước đến cửa phòng riêng, bên trong đã vọng ra tiếng hò hét giục mọi người uống rượu và tiếng cười đùa náo nhiệt. Cao Đồ bất lực cười một tiếng, biết rõ đêm nay mình khó lòng thoát khỏi kiếp nạn.

Khi nhân viên phục vụ mở cửa, khung cảnh nhộn nhịp ập thẳng vào mắt. "Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn." Cao Đồ cất cao giọng, trên mặt treo một nụ cười vừa phải.

Anh Chu ngồi đối diện cửa nhìn thấy anh đầu tiên, lập tức đứng dậy: "Cao Đồ! Đêm nay cậu là nhân vật chính, phải ngồi chỗ chủ vị!" Anh Chu nhiệt tình nắm lấy cổ tay Cao Đồ kéo về giữa bàn, "Bộ dao đĩa tôi còn chưa động vào đâu, cứ đợi cậu đấy."

Cao Đồ vốn muốn giảm bớt sự hiện diện của mình, nhưng rõ ràng anh đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của đồng nghiệp. Hai ba cánh tay không màng phân bua, níu anh lại, gần như ấn anh ngồi vào vị trí chủ vị.

Mông còn chưa kịp ấm ghế, một ly rượu trắng đầy ắp đã được đưa đến trước mặt. Cao Đồ quay đầu, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của thư ký Tần. "Thư ký Cao, cậu biết luật dành cho người đến muộn chứ? Tự phạt ba ly đi."

Xung quanh vang lên những tiếng hùa theo. Cao Đồ biết không thể tránh được, đành đón lấy ly rượu, uống liền ba ly.

Khi nhân viên phục vụ bưng những món ăn thịnh soạn lên bàn, lúc này mới tạm thời bịt được miệng của nhóm người ồn ào này. Anh nhìn nhóm đồng nghiệp đang nghịch ngợm huyên náo trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Thật tốt quá, chính những người này đã cùng anh trải qua những ngày tháng khó khăn nhất của công ty.

Đúng lúc anh đang chìm đắm trong cảm khái, không biết ai hô lên một câu "Chơi Thách hay Thật (Truth or Dare) đi", lập tức nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt. Lâm Khê gọi nhân viên phục vụ dọn đi thức ăn thừa, lại gọi thêm vài thùng bia nữa.

Chai rượu rỗng xoay tròn giữa bàn, miệng chai lần lượt chỉ về phía những thực tập sinh hay pha trò nhất. Đủ loại câu hỏi thành thật và thách thức vô hại khiến cả phòng cười vỡ bụng. Cao Đồ chống cằm bằng khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn họ nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại bị trêu đến mắt cũng cong lại.

"Tôi đi vệ sinh một chút." Anh cảm thấy hơi men đang bốc lên, vỗ nhẹ vào thư ký Tần đang hăng hái ép rượu, rồi quay người rời khỏi bàn.

Bóng lưng anh vừa biến mất sau góc tường, mắt thư ký Tần đã sáng rực lên, trên mặt lộ ra nụ cười ranh mãnh. "Này này, mọi người nghe tôi nói..." Anh ta khom người, ra hiệu cho mọi người xích lại gần, hạ thấp giọng bắt đầu bàn mưu.

Mãi đến khi anh Chu đứng "canh gác" ở góc tường ho nặng một tiếng, cả đám người mới như thỏ bị hù giật mình, nhanh chóng ngồi lại vị trí cũ, ai nấy đều vội chụp lấy ly rượu hoặc điện thoại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Sao vậy, chơi chán rồi hả?" Cao Đồ trở lại phòng riêng, nhạy bén nhận thấy không khí có chút khác thường.

"Có đâu có đâu!" thư ký Tần vẻ mặt sốt sắng kéo ghế cho anh, "Đang đợi cậu đấy, cậu không ở đây thì còn gì vui nữa." Nói rồi liếc mắt ra hiệu cho những người xung quanh.

Cao Đồ nhìn bộ dạng láu cá của anh ta, khóe miệng hơi giật giật, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng.

Ý định bỏ chạy vừa nhen nhóm, anh đã bị người ta nhanh tay nhanh mắt ấn ngồi xuống ghế. Ngay lúc đó, miệng chai rượu đang xoay như thể bị phù phép, không xê không lệch, chính xác chỉ vào anh.

"Ồ hô hô hô! Chúc mừng thư ký Cao!" Cả phòng riêng lập tức sôi trào.

Cao Đồ ôm trán, bất đắc dĩ nói: "Tôi chọn Thành thật (Truth)."

Thách thức (Dare) á? Làm trò con bò! Cứ xem cái cách bàn mưu tính kế lúc nãy của bọn họ đi, nếu bắt anh làm chuyện gì đó quá trớn rồi để cái vị "dấm vương" ở nhà biết được thử xem, mấy tuần tới anh đừng hòng bước đi yên ổn.

Căn phòng lập tức yên tĩnh, mọi người đẩy vai nhau, trong ánh mắt trao đổi tràn ngập sự phấn khích tò mò.

Cuối cùng, Tô Hòa ngồi ở góc vốn rất trầm tĩnh lên tiếng nhẹ nhàng, hỏi ra câu hỏi mà tất cả mọi người đều rất tò mò: "Thư ký Cao, anh có thể miêu tả một chút về người yêu của mình được không?"

"Vừa lên đã trực tiếp như vậy sao." Cao Đồ cười khẽ, những ngón tay thon dài vô ý thức dùng đũa chọc vào miếng bí đao cuối cùng còn sót lại trong đĩa, ánh mắt trở nên mơ hồ vì hơi men và hồi ức.

"Anh ấy à," giọng anh không tự chủ được dịu dàng xuống, "miệng lưỡi rất độc, có lý thì không bao giờ chịu nhường nhịn ai đâu. Đầu óc còn cứng nhắc nữa, một khi đã quyết định chuyện gì, chín con bò cũng không kéo lại được."

Nói đến đây, anh dừng lại, trước mắt hiện lên hình ảnh Thẩm Văn Lang trước khi anh ra cửa, kéo vạt áo sơ mi của anh, không hài lòng vì anh bỏ hắn đi nhậu, làm nũng như một chú chó lớn.

"Nhưng mà—" Khóe mắt Cao Đồ cong lên thành hình vòng cung dịu dàng, trong giọng nói mang theo nụ cười không giấu nổi, "anh ấy cũng rất đáng yêu. Là kiểu đáng yêu mà chỉ mình tôi biết."

Câu nói này như một hòn sỏi ném vào mặt hồ phẳng lặng, gợn lên những gợn sóng lăn tăn khác nhau trong lòng mỗi người.

Thư ký Tần chỉnh lại kính, đôi mắt sau tròng kính lóe lên ánh sáng tinh anh; Anh Chu cúi đầu nhấp một ngụm rượu, khóe miệng treo một nụ cười thấu hiểu; Tô Hòa thì khẽ "à" một tiếng, trên mặt viết đầy khó tin — thật sự không thể liên tưởng từ "đáng yêu" với những đặc điểm mà thư ký Cao miêu tả.

Cao Đồ thu vào mắt phản ứng của mọi người, tiếp tục chọc vào miếng bí đao đáng thương kia, chỉ cảm thấy tầm nhìn càng lúc càng mờ, chắc là say rồi.

Thực ra anh uống không nhiều lắm đâu, có lẽ là... sau khi sinh Lạc Lạc, lâu rồi không đụng đến rượu, cơ thể không quen. Nghĩ đến con, anh mở điện thoại lên, đã là 22:45, Lạc Lạc chắc đã ngủ được một lúc rồi, đúng là nên về nhà thật.

Anh xoa xoa cái bụng đang nóng lên, đang định nói lời tạm biệt thì chai rượu chết tiệt kia lại "lục cục" xoay tròn, rồi, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, một lần nữa dừng lại vững vàng trước mặt anh.

"Thư ký Cao, lần này phải chọn Thách thức (Dare) rồi!" Thư ký Tần lập tức hùa theo, "Gọi điện cho người yêu của cậu đi, tôi thấy cậu say rồi, chơi xong trò này thì giải tán luôn, nếu không cậu tự về một mình bọn tôi cũng không yên tâm!"

Mọi người một câu hai lời hùa theo. Cao Đồ theo phản xạ muốn từ chối, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ là gọi điện thôi mà, Thẩm Văn Lang chắc... sẽ không để lộ chuyện gì trong điện thoại đâu ha? Anh đành chiều theo ý mọi người, bấm số đến số điện thoại được ghim đầu danh bạ.

"A lô, vợ à." Điện thoại hầu như được nhấc máy ngay lập tức, đối phương lên tiếng trước. Giọng nói trầm thấp khàn khàn, không giống giọng nói trong trẻo lạnh lùng thường ngày của Thẩm Văn Lang.

Cao Đồ dừng lại vài giây, rượu làm anh mất đi tính cảnh giác, mang theo chút giọng điệu làm nũng khó nhận ra, mềm mại lên tiếng: "Em hơi say rồi, anh đến đón em được không?"

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó truyền đến giọng nói của Thẩm Văn Lang không nhận ra cảm xúc: "Gửi địa chỉ cho anh, đứng yên đó đừng động đậy."

"Ừm," Cao Đồ khẽ đáp, giọng điệu ngọt ngào, "đợi anh."

Điện thoại vừa cúp máy, trong phòng riêng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến kỳ lạ. Mọi người nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập chấn động và dò xét — "Vợ"? Thư ký Cao vừa nãy bị gọi là "vợ" sao?

Người yêu mà anh ấy miêu tả là "miệng độc, cứng đầu nhưng đáng yêu" lại là một Alpha? Lượng thông tin này cũng hơi lớn rồi đấy!

Cao Đồ không giải thích, chỉ lặng lẽ ngồi đó, ngón tay xoa xoa điện thoại, khóe miệng mang theo một nụ cười dịu dàng, sự lệ thuộc lan tràn trong mắt mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Chưa đầy hai mươi phút, cửa phòng riêng được mở ra.

Một bóng hình cao ráo thẳng tắp, khí chất cường thế xuất hiện ở cửa, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài. Thẩm Văn Lang mặc chiếc áo sơ mi đen đơn giản, cổ áo tùy ý mở hai cúc, ống tay xắn lên đến cẳng tay, lộ ra làn da màu nâu chắc khỏe và một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền.

Đôi mắt sắc bén của hắn nhanh chóng quét qua toàn bộ phòng bao, cuối cùng chính xác khóa chặt vào người đang ngồi ở vị trí chủ vị với ánh mắt mơ hồ.

Là Chủ tịch Thẩm!

Không khí trong phòng riêng trong nháy mắt đông cứng lại. Tất cả nhân viên đều theo phản xạ ưỡn thẳng lưng, nét mặt vui đùa lập tức biến mất, trở nên cung kính, thậm chí còn có chút căng thẳng. Sao ngài Chủ tịch Thẩm lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Mặc dù thư ký Cao là người của Văn phòng Chủ tịch, Chủ tịch Thẩm đến đón... cũng tạm giải thích được đi, nhưng tốc độ cũng quá nhanh rồi? Với lại, ánh mắt của Chủ tịch Thẩm...

Thẩm Văn Lang hoàn toàn phớt lờ sự kinh ngạc của mọi người, đi thẳng đến bên Cao Đồ, chân mày hơi nhíu lại, giọng nói trầm hơn bình thường một chút: "Uống bao nhiêu rồi?"

Cao Đồ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, nụ cười và sự ỷ lại trong mắt gần như trào ra, theo phản xạ đưa tay kéo nhẹ vạt áo sơ mi của hắn, lầm bầm nói nhỏ: "Không nhiều lắm... chỉ hơi chóng mặt thôi."

Động tác thân mật tự nhiên này khiến tròng mắt của tất cả mọi người có mặt gần như rớt ra ngoài! Đây... tuyệt đối không thể nào là sự tương tác nên có giữa cấp trên và cấp dưới thông thường!

Ánh mắt Thẩm Văn Lang lúc này mới rời khỏi người Cao Đồ, hướng về những người khác trong phòng, trên mặt khôi phục lại vẻ xa cách và uy nghiêm thường ngày của một vị chủ tịch, nhưng giọng điệu vẫn khá lịch sự: "Mọi người, cảm ơn mọi người thường ngày đã quan tâm đến Cao Đồ. Em ấy tửu lượng kém, tôi xin phép đưa em ấy về trước."

Thư ký Tần nén cơn xúc động trong lòng, dũng cảm lên tiếng, trên mặt chất đầy nụ cười gượng gạo: "Thẩm tổng, ngài đến nhanh quá! Buổi liên hoan của chúng tôi còn chưa tan, hay là... ngài cũng ngồi xuống uống một ly?" Anh ta dừng lại, bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý, "Đúng lúc ghê, chúng tôi đều rất tò mò về 'người yêu bí ẩn' của thư ký Cao."

Thẩm Văn Lang nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhướng lên một cách khó nhận ra.

Hắn cúi đầu, liếc nhìn Cao Đồ đang dựa vào mình vì say rượu và xấu hổ, rồi lại ngẩng mắt, ánh mắt bình tĩnh quét qua toàn bộ phòng bao, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt lắm chuyện của thư ký Tần.

Hắn không nói gì, mà dùng hành động để đưa ra câu trả lời trực tiếp nhất.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn hơi khom người, một tay vòng qua đầu gối, một tay đỡ lấy xương sống, hơi dùng lực, lại ổn định bế ngang Cao Đồ lên!

"Ah!" Cao Đồ thốt lên một tiếng, trong nháy mắt tỉnh táo hơn một nửa, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ Thẩm Văn Lang, hai má đỏ như muốn chảy máu, nói nhỏ gấp gáp: "Thẩm Văn Lang! Anh làm gì vậy! Thả em xuống nhanh!"

Trong phòng riêng đồng loạt vang lên một tràng những tiếng hít khí lạnh, tất cả mọi người đều hóa đá tại chỗ.

Thẩm Văn Lang điều chỉnh tư thế, ôm chặt lấy người trong lòng đang xấu hổ muốn giấu mặt đi mất, rồi mới ngẩng mắt, bình tĩnh đối diện với những ánh nhìn chấn động, hoang mang, nghi hoặc, chợt hiểu, cuối cùng lại nhìn về phía thư ký Tần đã hoàn toàn đờ đẫn.

Giọng nói của hắn không cao, nhưng mang theo một ý nghĩa tuyên bố tuyệt đối, truyền rõ ràng đến tai mỗi người:

"Không phải tò mò về người yêu của em ấy như thế nào sao?"

Hắn cố ý dừng lại, cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Cao Đồ trong lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cực kỳ nhạt, cánh tay ôm Cao Đồ siết chặt, như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình với toàn thế giới.

"Bây giờ đã thấy rồi đấy. Người, tôi đón về."

Nói xong, bất chấp sự yên lặng chết chóc trong phòng và những cái hàm gần như muốn rơi xuống đất, hắn ôm lấy Cao Đồ — dù vô cùng xấu hổ nhưng cuối cùng đã vùi gò má nóng bừng vào hõm cổ hắn — xoay người, bước những bước chân vững chắc và kiên định, thẳng tiến rời khỏi phòng riêng.

Cánh cửa gỗ dày nặng nề khép lại, ngăn cách hai thế giới trong và ngoài.

Vài giây sau, căn phòng riêng yên lặng chết chóc kia giống như giọt nước bắn vào dầu sôi, bùng nổ ầm ầm!

"Má nó!!! Chủ tịch Thẩm?! Ngài ấy bế thư ký Cao theo kiểu bế công chúa đi rồi?!"

"Vậy là... người yêu của thư ký Cao... là Chủ tịch Thẩm?!"

"Người gọi Cao Đồ là 'vợ' trong điện thoại lúc nãy... là Chủ tịch Thẩm?!"

"Trời ơi! Bọn họ lại là quan hệ như vậy sao!"

"Chủ tịch Thẩm vừa nãy là đang tuyên bố chủ quyền đúng không? Chắc chắn là như vậy! Quá bá đạo rồi!"

"Cao thư ký nói ngài ấy 'đáng yêu'?... Cái filter này sợ là được khảm kim cương rồi!"

"Mấu chốt là người yêu đó! Bọn họ còn ở cùng nhau! Chúng ta thực sự đã làm việc cùng phu nhân chủ tịch lâu như vậy sao?!"

Còn Cao Đồ được Thẩm Văn Lang ôm chặt vững vàng bước về phía bãi đỗ xe, nghe thấy tiếng hét kinh ngạc mơ hồ phía sau, cảm nhận ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên phục vụ bãi đỗ, không nhịn được thì thầm tức giận xấu hổ bên tai Thẩm Văn Lang: "Thẩm Văn Lang! Anh điên rồi à! Lần này cả công ty đều biết mất thôi!"

Thẩm Văn Lang cúi đầu, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào đầu tai nóng bừng của anh, giọng nói trầm thấp là sự thỏa mãn chưa từng có, thậm chí còn mang theo một chút vui sướng vì kế hoạch thành công:

"Biết thì tốt. Không đánh tiếng một chút, làm sao để những kẻ nhòm ngó em trong bóng tối biết rằng em đã có chủ rồi chứ? Ở cùng nhau lâu như vậy, cũng nên công khai rồi đấy, ba của Lạc Lạc." Bốn chữ cuối cùng, hắn nói cực kỳ nhẹ, nhưng mang theo nhiệt độ nóng bỏng, in sâu vào trái tim Cao Đồ.

Thẩm Văn Lang hất Cao Đồ lên hai cái, "Đi thôi, về nhà giải quyết chút chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro