CHAPTTER 50 - CHUYỆN TƯƠNG LAI

Sáng hôm sau, thời tiết cực kỳ đẹp. Trời xanh cao vút, nắng không quá gắt, vừa đủ để tạo ra cảm giác ấm áp mà không hề oi bức.

Kong ra khỏi nhà từ sáng sớm, hẹn gặp Yim, Namping và Save ở một trung tâm thương mại nổi tiếng. Cậu mặc một chiếc áo len mỏng màu be, quần short jeans trắng, kết hợp với đôi boots da màu kem, trông vừa trẻ trung, vừa thời thượng.

Khi cậu đến nơi, ba người kia đã chờ sẵn trước cửa tiệm cà phê.
Yim: Kong! Bên này! - Yim vẫy tay gọi cậu.

Kong mỉm cười, nhanh chóng bước lại
Kong: Xin lỗi nhé! Đường hơi đông nên em đến trễ một chút

Namping: Không sao đâu, bọn anh cũng vừa mới đến thôi - Namping cười hiền.

Save thì vẫn như mọi khi, nhàn nhã uống một ngụm trà sữa, gật đầu chào Kong. Không quên liếc yêu một cái.

Cả nhóm nhanh chóng vào tiệm cà phê, chọn một góc ngồi yên tĩnh.

Trước khi bắt đầu mua sắm, họ cùng nhau uống cà phê và tán gẫu một lúc. Câu chuyện xoay quanh đủ thứ trên trời dưới đất, từ công việc, phim ảnh, đến những tin tức mới nhất trong làng giải trí.

Yim: Bộ phim mới của em khi nào bấm máy chính thức nhỉ? - Yim hỏi.

Kong: Khoảng hai tuần nữa - Kong nhấp một ngụm latte rồi đáp - Giờ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, casting mấy vai phụ còn thiếu thôi à

Namping: Chắc chắn sẽ hot lắm đây! - Namping reo lên - Lâu lắm rồi em mới đóng phim mà, truyền thông đang mong chờ dữ lắm!

Kong bật cười. Áp lực lắm đấy! Nhưng cũng háo hức nữa

Sau khi trò chuyện một hồi, họ quyết định đứng dậy đi mua sắm.

Trung tâm thương mại hôm nay không quá đông, nhưng vẫn đủ nhộn nhịp.Kong là người tiêu tiền mạnh nhất trong nhóm. Cậu cứ bước vào cửa hàng nào là nhân viên lại tươi cười chào đón, tư vấn hết mình.

Save: mày cứ tiêu tiền kiểu này, Thomas không nói gì à? - Save nhìn đống túi hàng hiệu của Kong mà không khỏi bật cười.

Kong: Anh ấy mà dám nói gì tao, tao sẽ làm loạn cho xem - Kong hất cằm đầy kiêu ngạo.

Yim cười lắc đầu
Yim: Thật không ai chiều em bằng Thomas luôn ấy!

Kong bĩu môi
Kong: Chứ sao! Nhưng mà...

Cậu chưa nói hết câu thì Namping bất ngờ lên tiếng:
Namping: Nói mới nhớ, Kong này, em có nghĩ đến chuyện xa hơn với Thomas không?

Kong ngẩn ra
Kong: Xa hơn?

Save: Ừm - Save tiếp lời - Ý là kết hôn chẳng hạn?

Câu hỏi ấy làm Kong khựng lại.

Kết hôn?

Cậu và Thomas đã trải qua bao nhiêu chuyện, đã từng mất nhau rồi tìm lại nhau. Họ yêu nhau, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng... kết hôn ư?

Yim: Chưa từng nghĩ đến à? - Yim hỏi, thấy Kong im lặng hơi lâu.

Kong chớp mắt, cười cười
Kong: À... thật ra là chưa hẳn

Namping: Vậy là có nghĩ rồi? - Namping nheo mắt đầy tinh quái.

Kong bật cười, cầm ly nước lên uống một ngụm để che đi sự bối rối
Kong: Thì... cũng có thoáng qua một chút. Nhưng mà, em không biết nữa. Kết hôn nghe có vẻ... lớn lao quá

Save: Ừ thì đúng là lớn lao mà - Save gật gù - Nhưng mà nếu mày yêu Thomas, mày có muốn ở bên anh ấy mãi không?

Kong im lặng.

Có chứ.

Tất nhiên là có.

Thomas là người mà cậu yêu nhất. Nếu có ai hỏi cậu có muốn bên anh cả đời không, câu trả lời chắc chắn là "có".

Nhưng...

Yim: Kong này - Yim nhẹ nhàng nói - Anh nghĩ Thomas sẽ muốn kết hôn với em đấy

Kong giật mình, quay sang nhìn Yim.
Kong: Anh nghĩ vậy à?

Namping: Không phải nghĩ đâu, mà là chắc chắn luôn - Namping nói - Cách cậu ấy nhìn em, cách cậu ấy chăm sóc em... nó không đơn thuần chỉ là một mối quan hệ yêu đương bình thường đâu, Kong à."

Kong cắn môi.

Cậu biết chứ.

Thomas luôn yêu cậu nhiều hơn bất cứ ai.

Nhưng có thật là anh muốn kết hôn với cậu không?

Hay đó chỉ là suy đoán của mọi người?

Cậu chưa bao giờ hỏi anh về chuyện này. Thomas cũng chưa từng đề cập đến.

Cậu không biết liệu anh có muốn không.

Yim: Thôi nào, đừng suy nghĩ nhiều quá - Yim vỗ nhẹ vai cậu - Tụi anh chỉ hỏi vậy thôi, không có ý ép em phải trả lời ngay đâu

Namping gật gù
Namping: Đúng rồi! Cứ từ từ thôi. Nhưng mà, nếu một ngày nào đó Thomas cầu hôn, em có từ chối không?

Kong giật thót.

Cậu chưa từng nghĩ đến việc đó.

Thomas... cầu hôn ư?

Cảnh tượng ấy bất giác hiện lên trong đầu cậu - Thomas quỳ xuống, nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, trên tay là một chiếc nhẫn lấp lánh...

Mặt Kong nóng bừng.

Kong: Thôi! Không nói nữa! Đi mua sắm tiếp! - Cậu xua tay, vội vàng chuyển chủ đề.

Ba người kia nhìn nhau cười khẽ, không nói gì thêm.

Nhưng họ đều biết, trong lòng Kong, có lẽ đã bắt đầu có một câu trả lời.

Tối hôm đó, khi Kong trở về nhà, tâm trí cậu cứ lơ lửng ở đâu đó. Những lời nói của Yim, Namping và Save cứ văng vẳng trong đầu, lặp đi lặp lại như một bản nhạc không dứt.

Em có nghĩ đến chuyện xa hơn với Thomas không?

Nếu một ngày nào đó Thomas cầu hôn, em có từ chối không?

Kong buông túi xách xuống ghế sofa, ngồi phịch xuống, chống cằm thở dài.

Cậu có nghĩ đến chuyện kết hôn không? Thật ra mà nói, từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.

Với cậu, tình yêu giữa mình và Thomas đã quá đủ rồi. Họ đã từng mất nhau, rồi lại tìm thấy nhau, đã trải qua bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu hiểu lầm, cuối cùng vẫn chọn quay về bên nhau. Chỉ cần có Thomas ở bên, cậu đã không còn mong gì hơn nữa.

Nhưng nếu nói đến chuyện kết hôn...

Cậu không biết nữa.

Kong ngẩng đầu lên, nhìn quanh căn hộ của mình.

Một nơi quá quen thuộc. Một nơi đầy những ký ức của cậu và Thomas.

Bất giác, cậu lại nhớ đến quãng thời gian năm năm trước, khi cậu rời đi. Khi ấy, cậu nghĩ rằng mình và Thomas đã thực sự kết thúc, rằng giữa họ không còn cơ hội nào nữa. Nhưng rồi định mệnh lại kéo họ trở về bên nhau, để cậu một lần nữa được chìm đắm trong tình yêu của anh.

Nhưng lần này... cậu không muốn mất anh thêm một lần nào nữa.Kong bần thần một lúc lâu, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.Khi mở cửa, cậu thấy Thomas đang đứng cạnh cửa sổ, tay cầm ly rượu vang, dáng vẻ có chút trầm tư.

Nghe tiếng động, Thomas quay lại nhìn cậu, khẽ mỉm cười.
Thomas: Về rồi à? - Giọng anh trầm thấp, ấm áp đến mức làm tim Kong khẽ rung lên.

Kong: Ừm - Kong bước đến gần, nhìn anh một lúc lâu - Anh đang suy nghĩ gì thế?

Thomas cười nhạt, đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm
Thomas:: Không có gì đâu

Kong không tin lắm, nhưng cũng không hỏi thêm.

Cậu đứng cạnh anh, im lặng nhìn ra cửa sổ. Thành phố về đêm lung linh ánh đèn, những con đường dài rực rỡ sắc màu, nhưng trong lòng cậu lúc này lại hỗn loạn đến mức không thể nào tập trung vào bất cứ thứ gì.

Cậu muốn hỏi anh...

Muốn hỏi rằng anh có từng nghĩ đến chuyện xa hơn giữa hai người không.

Muốn hỏi rằng nếu một ngày nào đó cậu thực sự muốn kết hôn, anh sẽ nghĩ như thế nào.

Nhưng rồi, cậu lại thôi.

Cậu sợ.

Sợ rằng nếu hỏi ra, câu trả lời của Thomas sẽ không giống như mong đợi.Sợ rằng nếu anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó, thì cậu sẽ trở thành người đơn phương mong chờ một điều vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại.

Thomas: Em sao thế? - Thomas chợt lên tiếng, quay sang nhìn cậu.

Kong giật mình.

Cậu vội vàng lắc đầu
Kong: Không có gì đâu

Thomas nhìn cậu một lúc, rồi khẽ nhíu mày
Thomas: Có chuyện gì em cứ nói với anh

Kong cười nhẹ, vươn tay ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu lên vai anh.
Kong: Chỉ là... hôm nay em hơi mệt thôi - Cậu thì thầm.

Thomas đặt ly rượu xuống, vươn tay ôm lấy cậu, giọng trầm ấm
Thomas: Vậy thì nghỉ ngơi sớm đi

Kong gật đầu, nhưng vẫn không chịu rời khỏi vòng tay anh.Cậu vùi mặt vào ngực anh, hít một hơi thật sâu.Thật ra, cậu không cần một câu trả lời ngay lúc này.Chỉ cần được ôm anh thế này, chỉ cần biết rằng anh vẫn ở đây, vẫn bên cạnh cậu, thế là đủ rồi.

Nhưng sâu trong lòng, một suy nghĩ nhỏ nhoi vẫn không ngừng len lỏi...

Rốt cuộc, Thomas có từng nghĩ đến chuyện kết hôn với cậu hay chưa?

Hôm sau, Kong quyết định trở về Canada.

Nhưng không phải để rời xa Thomas.

Cậu chỉ muốn về thăm ba mẹ, nhân tiện nói rõ với họ về chuyện giữa mình và anh. Suốt năm năm qua, Kong chưa từng thực sự có một cuộc trò chuyện nghiêm túc nào với ba mẹ về chuyện tình cảm của mình. Lần này, cậu muốn chính miệng mình nói ra, muốn ba mẹ biết rằng cậu yêu Thomas và sẽ không rời xa anh thêm lần nào nữa.

Bận rộn với lịch trình dày đặc, Kong không có thời gian tự đặt vé máy bay, thế nên cậu nhờ Save giúp mình một tay. Chỉ có Save biết chuyện này.

Hay ít ra, cậu nghĩ vậy.

Nhưng Kong không biết rằng, Save đã lỡ miệng nói cho Auau, và Auau lại vô tình kể lại với Thomas.

Ngày hôm đó, Thomas có lịch quay hình cho một chiến dịch quảng cáo lớn. Công việc kéo dài đến tận tối muộn.Lúc anh đang nghỉ giữa các phân cảnh, Auau chợt nhắn tin cho anh.

Auau: mày biết Kong sắp đi Canada chưa?

Thomas sững người. Đôi mắt anh ngay lập tức tối sầm lại.Anh chưa từng nghe Kong nhắc đến chuyện này.Tại sao Kong lại muốn đi Canada?

Không phải cậu đã quyết định ở lại sao?

Không phải cậu đã nói rằng sẽ không rời xa anh nữa sao?

Một nỗi bất an tràn ngập trong lòng Thomas. Cả buổi quay hình sau đó, anh mất tập trung hoàn toàn, cứ liên tục mắc lỗi, khiến cả ê-kíp đều nhận ra sự bất thường.

Mãi đến khi xong việc, anh lái xe về thẳng căn hộ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất...

Kong lại muốn bỏ mình sao?

Cửa vừa mở ra, Thomas bước vào, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận và đau lòng.

Kong đang ngồi trên sofa, vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Cậu chưa kịp phản ứng thì Thomas đã bước nhanh về phía cậu, hai tay nắm lấy bờ vai cậu, kéo cậu lên đối diện với mình.

Thomas: Kong - Giọng anh khàn đi - Em lại muốn bỏ anh thêm một lần nữa sao?

Kong tròn mắt
Kong: Hả? Anh đang nói gì vậy?

Thomas: Canada - Thomas nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh như thể sắp bùng nổ
Thomas: Em sắp đi đúng không? Lại một lần nữa, em không hề nói với anh

Lúc này, Kong mới hiểu ra mọi chuyện.

Chắc chắn là Save lỡ nói với Auau, rồi Auau lại kể với Thomas. Nhưng cậu chưa kịp giải thích thì Thomas đã đẩy cậu xuống sofa, đôi môi anh lập tức áp xuống, hôn cậu một cách mạnh bạo.

Nụ hôn này không hề dịu dàng như mọi khi.

Nó đầy sự phẫn nộ, đầy tổn thương, và đầy tuyệt vọng.

Thomas hôn cậu đến nghẹt thở, bàn tay siết chặt lấy eo cậu, giữ chặt cậu trong lòng mình.

Thomas: Kong, em tàn nhẫn lắm - Giọng anh khàn đi giữa những nụ hôn
Thomas: Anh đã tưởng rằng lần này em sẽ không bỏ anh nữa. Vậy mà... em lại muốn rời đi một lần nữa

Anh nghiến răng, cắn mạnh lên cổ Kong.
Kong: A....! - Kong rên lên, nước mắt ứa ra

Cậu cố đẩy anh ra, nhưng Thomas không hề nới lỏng. Anh tiếp tục cắn lên làn da trắng mịn của cậu, để lại những vết đỏ bầm, như thể muốn trừng phạt cậu vì đã khiến anh đau lòng.

Thomas: Kong... tại sao? - Thomas thì thầm, hơi thở nặng nề
Thomas: Tại sao em luôn khiến anh đau như thế này?

Kong bật khóc.

Cậu không thể chịu nổi nữa.

Cậu vung tay đánh mạnh vào lưng anh
Kong: Anh im đi!

Thomas sững người.

Kong đẩy mạnh anh ra, ngồi bật dậy, nước mắt lăn dài trên má.
Kong: Anh có biết là anh đang làm cái gì không hả? Anh có biết là em đau không? - Cậu hét lên, giọng nghẹn lại
Kong: Anh có bao giờ chịu nghe em nói không?

Thomas cứng đờ.

Kong lau nước mắt, giọng run run
Kong: Em chưa từng có ý định rời xa anh nữa

Anh mở to mắt
Thomas: Em...

Kong hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh
Kong: Em về Canada... chỉ để thăm ba mẹ và nói rõ với họ về chuyện của tụi mình...

Thomas ngây người.

Một cơn chấn động dội vào lòng anh.

Kong nhìn anh, ánh mắt ngập tràn tổn thương
Kong: Anh biết không, em đã nghĩ rất nhiều. Em muốn ba mẹ biết rằng em yêu anh. Em muốn tự mình nói với họ. Em muốn... được đường đường chính chính ở bên anh

Giọng cậu nghẹn lại.

Kong: Nhưng anh thì sao? Anh chỉ biết tự suy diễn. Chỉ vì nghe một câu từ người khác mà đã vội kết luận rằng em sẽ bỏ anh

Cậu cười nhạt, đầy chua xót
Kong:Anh thực sự không tin em đến thế sao?

Thomas chết lặng.

Anh cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt.

Một cơn hối hận ập đến, nhấn chìm anh.

Anh đã làm gì thế này?

Anh đã khiến Kong đau đớn đến mức nào?

Thomas: Kong... - Thomas run giọng, đưa tay lên chạm vào gương mặt cậu
Thomas: Anh... anh xin lỗi

Nhưng Kong lùi lại, né tránh cái chạm của anh.
Kong: Đừng đụng vào em - Giọng cậu khàn đặc

Thomas cảm thấy tim mình đau nhói.

Anh nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cậu, những dấu răng đỏ hằn trên cổ cậu, những vết bầm do chính tay anh để lại...

Và anh ghê tởm chính mình.

Thomas: Kong... - Anh gần như thì thầm
Thomas: Anh xin lỗi... Anh thật sự xin lỗi...

Kong im lặng, cúi đầu.

Một lúc sau, cậu hít sâu, lau nước mắt, rồi đứng dậy.

Kong: Em mệt rồi - Cậu nói khẽ
Kong: Em muốn đi ngủ

Rồi cậu quay lưng đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.

Thomas đứng đó, nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm giác như cả thế giới sụp đổ ngay trước mắt mình.

Đêm hôm đó, anh ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, cả người chìm trong bóng tối.

Trái tim anh chưa bao giờ đau đớn đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro