Chương IV: Pháp thuật.
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
22 tháng 6 thông qua di động
<p data-ft="{"tn":"K"}">Có một sự thật hơi buồn là tuy có tới > 4k fan mà lúc đánh rom Dota chưa có ai nhận ra mình.
Nick gg mình là : KTPM1.Yin. Anh em nào nhân ra thì chào câu cho ae biết nhau nhé.
[Yin]
<p data-reactid=".r[2om3u]"><p data-reactid=".r[2om3u].[0].[0]"><p data-reactid=".r[2om3u].[0].[0].[1]">73
<p data-reactid=".r[2om3u].[1].[0]"><p data-reactid=".r[2om3u].[1].[0].[1]">34<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻBài đăng gần đây của người khác trên Tiểu thuyết Dota: Three Prince
Xem tất cả
Olele Olala
<p data-ft="{"type":3}">nhanh nhanh chap moi ad oi dài co? r @@
<p data-ft="{"type":26,"tn":"N"}">29 tháng 7 lúc 8:10
Nguyễn KháNh
<p data-ft="{"type":3}">Viết chuyện đi addd :(
<p data-ft="{"type":26,"tn":"N"}">27 tháng 7 lúc 16:49
Đỗ Lương Nguyên
<p data-ft="{"type":3}">Người Yêu Của Bạn
<p data-ft="{"type":26,"tn":"N"}">23 tháng 7 lúc 17:31
Bốp Nguyễn
<p data-ft="{"type":3}">thi xong roi viet tiep di
<p data-ft="{"type":26,"tn":"N"}">22 tháng 7 lúc 17:35
Tiến Thành Nguyễn
<p data-ft="{"type":3}">Hon 1 thang uj ad oj?tjnh hjnh rat chj la tjnh hjnh roj.
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">
1
·
<p data-ft="{"type":26,"tn":"N"}">20 tháng 7 lúc 23:24
Bài đăng khác
Tiểu thuyết Dota: Three Prince
21 tháng 6 gần Hanoi
Như đã nói, đây là truyện mới mà mình đang bắt đầu viết. Mới được 3 kỳ. Mong anh em ủng hộ.
http://www.facebook.com/TTTheBook
Truyện dài kỳ : The Book.
Tên truyên: The Book. Tác giả: Yin. Thể loại: Phiêu lưu dài kỳ. Liên hệ: Email: [email protected] Facebook: http://facebook.com/hieult307
Trang: <p data-ft="{"type":12}">86 người thích điều này.
<p data-reactid=".r[1s892]"><p data-reactid=".r[1s892].[0].[0]"><p data-reactid=".r[1s892].[0].[0].[1]">8
<p data-reactid=".r[1s892].[1].[0]"><p data-reactid=".r[1s892].[1].[0].[1]">3
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
Thích
Thích
Hội những người yêu thích dotA
Trang web giải trí
Thích
Hội DotA Việt Nam - Anti Hackmap
7 bạn cũng thích trang này.
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
21 tháng 6
CHƯƠNG IV:Pháp thuật.
>>Tóm tắt phần trước: Trong phần trước chúng ta đã chứng kiến trận đấu giữa Invoker với Lina và Rylai. Bằng sức mạnh của mình, Invoker đã đánh bại cả 2 nữ phù thủy trẻ. Trong giây phút cuối cùng, bỗng xuất hiện một pháp sư trong lốt quạ, ông ta đã cứu Lina và Rylai. Ngay sau đó, 1 trận so tài lịch sử đã diễn ra giữa vị pháp sư bí ẩn và Invoker. Với pháp thuật bí ẩn của mình và cây quyền trượng Dagon đầy sức mạnh trên tay, pháp sư trong nốt quạ đã đẩy Inv
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[3mon4]"><p data-reactid=".r[3mon4].[0].[0]"><p data-reactid=".r[3mon4].[0].[0].[1]">173
<p data-reactid=".r[3mon4].[1].[0]"><p data-reactid=".r[3mon4].[1].[0].[1]">45
<p data-reactid=".r[3mon4].[2].[0]"><p data-reactid=".r[3mon4].[2].[0].[1]">2
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
19 tháng 6 thông qua di động
<p data-ft="{"tn":"K"}">Vâng. Sau một thời gian làm các bạn ngóng chờ thì cuối cùng hè cũng đã đến. Bản anh hùng ca về những hero của chúng ta sẽ quay trở lại. Mình sẽ sớm hoàn thành trong vài ngày tới.
Coming soon!
[Yin]
<p data-reactid=".r[46wkx]"><p data-reactid=".r[46wkx].[0].[0]"><p data-reactid=".r[46wkx].[0].[0].[1]">106
<p data-reactid=".r[46wkx].[1].[0]"><p data-reactid=".r[46wkx].[1].[0].[1]">33<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
23 tháng 5 gần Hanoi
<p data-ft="{"tn":"K"}">Bỏ thì chắc chắn là không bỏ nhưng vì truyện riêng mình phải AFK ==.
[Yin]
<p data-reactid=".r[3nm5u]"><p data-reactid=".r[3nm5u].[0].[0]"><p data-reactid=".r[3nm5u].[0].[0].[1]">54
<p data-reactid=".r[3nm5u].[1].[0]"><p data-reactid=".r[3nm5u].[1].[0].[1]">28
<p data-reactid=".r[3nm5u].[2].[0]"><p data-reactid=".r[3nm5u].[2].[0].[1]">1
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
23 tháng 4 gần Hanoi
<p data-ft="{"tn":"K"}">Dạo này lịch học nhiều với T4 lại thành học cả ngày, nên chắc phải đổi lịch up sang 1 ngày khác trong tuần. Rất biết các bạn mong chờ nên mình vẫn sẽ cố hết sức. Thực sự là truyện này mình viết ra là bằng tình yêu với Dota, ai không chờ được hay ý kiến gì mình cũng không quan tâm, được tới như bây giờ là mình mãn nguyện rồi ^^! Tuy nhiên thì cái gì viết ra cũng cần có người ủng hộ và khích lệ. Ai tiếp tục với những anh hùng của chúng ta thì cố gắng thông cảm cho tớ nhé
P/s: Như lần trước mình đã thăm dò thì mình đang bắt tay vào 1 truyện mới, cố gắng chuẩn bị ra mắt chap đầu tiên. Rất mong được sự ủng hộ của anh em.
[Yin]
<p data-reactid=".r[5xd2x]"><p data-reactid=".r[5xd2x].[0].[0]"><p data-reactid=".r[5xd2x].[0].[0].[1]">83
<p data-reactid=".r[5xd2x].[1].[0]"><p data-reactid=".r[5xd2x].[1].[0].[1]">15<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
17 tháng 4 gần Hanoi
<p data-ft="{"tn":"K"}">4.444 hu' hu'
<p data-reactid=".r[5q50y]"><p data-reactid=".r[5q50y].[0].[0]"><p data-reactid=".r[5q50y].[0].[0].[1]">44
<p data-reactid=".r[5q50y].[1].[0]"><p data-reactid=".r[5q50y].[1].[0].[1]">12<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
12 tháng 4
CHƯƠNG IV:Pháp thuật.
Phần 10:Trận chiến của những pháp sư.
Bầu trời tối đen bỗng nhiễn sáng rực lên một góc. Giữa quảng trường đổ nát, ánh sáng chói lọi phát ra rừ quả cầu sét càng ngày càng rực rỡ. Những tia sét nháy lên rồi bị quả cầu hút lại, đè nén thành một nguồn năng lượng khổng lồ. Và rồi như đã đạt đến cực điểm. Một tiếng nổ vang ra.
“Rầm….”
Âm thanh rung trời phát ra làm cả Thành phố run lên từng hồi, ánh sáng chói lòa tới mức người ta không thể mở mắt ra mà nhìn x
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[1xljy]"><p data-reactid=".r[1xljy].[0].[0]"><p data-reactid=".r[1xljy].[0].[0].[1]">185
<p data-reactid=".r[1xljy].[1].[0]"><p data-reactid=".r[1xljy].[1].[0].[1]">43
<p data-reactid=".r[1xljy].[2].[0]"><p data-reactid=".r[1xljy].[2].[0].[1]">2
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
7 tháng 4
<p data-ft="{"tn":"K"}">Đang ngồi chờ team bạn vào đấu giải Dream DotA Tournament II mà không thấy team bạn đâu, nhánh mình toàn youjizz với cả skynet T.T. anh em chúc mình may mắn đi
<p data-reactid=".r[3kxxo]"><p data-reactid=".r[3kxxo].[0].[0]"><p data-reactid=".r[3kxxo].[0].[0].[1]">62
<p data-reactid=".r[3kxxo].[1].[0]"><p data-reactid=".r[3kxxo].[1].[0].[1]">15
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
Tiểu thuyết Dota: Three Prince
đã chia sẻ liên kết.
28 tháng 3
Link bản word chưa edit chính tả tới phần mới nhất :D
http://www.mediafire.com/?tqvpchclhwx3gko
threeprinces-denchuong4p9.doc
www.mediafire.com
Please call support at 1-877-688-0068 and give the representative the following support code so they may better assist you. Live support is available Monday through Friday, 8 AM to 7 PM CST.
<p data-reactid=".r[4ecs5]"><p data-reactid=".r[4ecs5].[0].[0]"><p data-reactid=".r[4ecs5].[0].[0].[1]">24
<p data-reactid=".r[4ecs5].[1].[0]"><p data-reactid=".r[4ecs5].[1].[0].[1]">1<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
28 tháng 3
Hôm qua mình có chút việc bận lên hôm nay mới up được, hy vọng chap này sẽ không làm mọi người thất vọng ^^
CHƯƠNG IV:Pháp thuật.
Phần 9:Băng lửa.
Bầu trời thì vẫn càng ngày càng tối, mây đen kéo đi ngùn ngụt như 1 đoàn quân bóng đêm về phía bắc. Mặc dù lúc này là gần trưa nhưng trời đất thì lại vô cùng mù mịt. Gió thốc từng hồi qua những bức tường đá đổ nát rêu phong. Mái tóc vàng kim phấp phới, tấm áo choàng cùng khuân mặt thanh tú toát ra hào quang trắng bạc lạ kì. Như t
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[mab1]"><p data-reactid=".r[mab1].[0].[0]"><p data-reactid=".r[mab1].[0].[0].[1]">234
<p data-reactid=".r[mab1].[1].[0]"><p data-reactid=".r[mab1].[1].[0].[1]">45
<p data-reactid=".r[mab1].[2].[0]"><p data-reactid=".r[mab1].[2].[0].[1]">1
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
23 tháng 3 thông qua di động
<p data-ft="{"tn":"K"}">Chap vừa rồi ít người đọc quá nhỉ. Tại không hay hay là các bạn giận mình rồi
<p data-reactid=".r[aevn]"><p data-reactid=".r[aevn].[0].[0]"><p data-reactid=".r[aevn].[0].[0].[1]">86
<p data-reactid=".r[aevn].[1].[0]"><p data-reactid=".r[aevn].[1].[0].[1]">48
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
18 tháng 3
Máy mình thì vẫn chưa sửa được, nhưng sợ mọi người đợi lâu nên đành lôi con Nokia N70 huyền thoại ra viết. Hix. Mong mọi người thông cảm ==..
CHƯƠNG IV:Pháp thuật.
Phần 8:Giếng mặt trời.
Bầu trời đã sáng nhưng không có những tia nắng ấm áp của thời tiết giữa hè. Thay vào những đám mây trắng xốp trên nền trời trong xanh là những dải mây đen cuộn lại, kéo về phía bắc, ngang qua những dãy núi đá và cho người ta cảm giác có thể với tới được nếu ở trên những ngọn cây bên rừng
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[3ibsm]"><p data-reactid=".r[3ibsm].[0].[0]"><p data-reactid=".r[3ibsm].[0].[0].[1]">204
<p data-reactid=".r[3ibsm].[1].[0]"><p data-reactid=".r[3ibsm].[1].[0].[1]">44<p data-reactid=".r[3ibsm].[2].[0]"><p data-reactid=".r[3ibsm].[2].[0].[1]">1<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
12 tháng 3
<p data-ft="{"tn":"K"}">PC minh dang hong may hom nay, srr cac ban nhe ~~!
<p data-reactid=".r[4r52n]"><p data-reactid=".r[4r52n].[0].[0]"><p data-reactid=".r[4r52n].[0].[0].[1]">37
<p data-reactid=".r[4r52n].[1].[0]"><p data-reactid=".r[4r52n].[1].[0].[1]">16<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
26 tháng 2
CHƯƠNG IV:Pháp thuật.
Phần 7:Bái sư.
Những tia nắng ngày mới lại tràn đầy vào căn phòng nhỏ, tiếng chim hót ríu rít như bao buổi sáng yên bình khác
Mangix vươn vai tỉnh dậy sau một giấc ngủ, trên mặt ông còn vẻ khó chịu như chưa ngủ đủ giấc nhưng rồi ông cũng rời cái thân hình to lớn khỏi chiếc giường tre khiến nó kêu lên vài tiếng ọp ẹp khổ sở. Với lấy bình trà trên bàn, Mangix ngửa cổ làm một hơi dài, khuân mặt dãn ra có phần sảng khoái hơn, ông đi ra cửa, cánh tay mập m
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[23671]"><p data-reactid=".r[23671].[0].[0]"><p data-reactid=".r[23671].[0].[0].[1]">212
<p data-reactid=".r[23671].[1].[0]"><p data-reactid=".r[23671].[1].[0].[1]">68
<p data-reactid=".r[23671].[2].[0]"><p data-reactid=".r[23671].[2].[0].[1]">3
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
9 tháng 2 thông qua di động
<p data-ft="{"tn":"K"}">Ngày cuối năm rồi. Chúc mọi người cùng gia đình mạnh khoẻ hạnh phúc. Chúc cho Page ngày càng phát triển. Cám ơn m.ng đã ủng hộ bộ truyện này suốt 1 năm qua. Sang năm mới, tớ mong rằng nền Dota( 1& 2) nước nhà và thế giới sẽ phát triển rực rỡ. Năm sau nhiều hành hơn năm nay :))
Chúc Mừng Năm Mới !!!
-Yin-
<p data-reactid=".r[4xunw]"><p data-reactid=".r[4xunw].[0].[0]"><p data-reactid=".r[4xunw].[0].[0].[1]">121
<p data-reactid=".r[4xunw].[1].[0]"><p data-reactid=".r[4xunw].[1].[0].[1]">12<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
8 tháng 2 thông qua di động
<p data-ft="{"tn":"K"}">Nếu là lao động tay chân thì có thể cố được. Không phải là mình k mún viết mà là k phải cứ muốn, cứ ngồi là viết được. Tối qua tớ có ngồi, nhưng cố lắm chỉ được 1 đoạn rồi đập bàn phím tắt máy vì không thể tập trung được. Nếu ép thì cũng không phải k thể nhưng chắc chắn sẽ không hay.
Còn bạn nào cảm thấy quá thất vọng, không chấp nhận dc thì mình cũng không ép
Thật lòng xin lỗi.
Mong ae hiểu cho!
-Yin-
<p data-reactid=".r[2zd97]"><p data-reactid=".r[2zd97].[0].[0]"><p data-reactid=".r[2zd97].[0].[0].[1]">91
<p data-reactid=".r[2zd97].[1].[0]"><p data-reactid=".r[2zd97].[1].[0].[1]">49<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
6 tháng 2 thông qua di động
<p data-ft="{"tn":"K"}">Có chút sự cố, chap mới có thể sẽ deplay sang ngày mai nhé. Thực sự thì mình không muốn như vậy. Nhưng hiện giờ mình không tập trung đầu óc được =.=. Xin lỗi ae, mong ae thông cảm.
-Yin-
<p data-reactid=".r[4rakc]"><p data-reactid=".r[4rakc].[0].[0]"><p data-reactid=".r[4rakc].[0].[0].[1]">80
<p data-reactid=".r[4rakc].[1].[0]"><p data-reactid=".r[4rakc].[1].[0].[1]">31<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
31 tháng 1 thông qua di động
<p data-ft="{"tn":"K"}">Lần cuối mình đính chính nhé. ĐÂY LÀ CHUYỆN MÌNH VIẾT. TỰ VIẾT. Không có bạn vẫn cứ tưởng mình dịch hay coppy từ đâu đó =.=
-Yin-
<p data-reactid=".r[9ei9]"><p data-reactid=".r[9ei9].[0].[0]"><p data-reactid=".r[9ei9].[0].[0].[1]">126
<p data-reactid=".r[9ei9].[1].[0]"><p data-reactid=".r[9ei9].[1].[0].[1]">55
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
30 tháng 1
CHƯƠNG IV:Pháp thuật.
Phần 6:Bài học đầu tiên.
Chàng kiếm sĩ trẻ bước đi nhưng ánh mắt thì đảo khắp nơi. Miệng lúc nào cũng há to king ngạc trước những cảnh vật xung quanh này...Anh đang bước đi trên 1 con đường nát gạch nhỏ giữa lưng trừng núi. Thấp phía bên dưới, nơi dốc thoai thoải là và mái nhà nhọn cong thấp thoáng trong những tán hoa anh đào đỏ rực-loài cây mà anh vừa mới được biết tên qua người dẫn đường phía trước. Loài hoa này thật đẹp và tự nhiên khi ngắm nhìn cái
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[4ey9]"><p data-reactid=".r[4ey9].[0].[0]"><p data-reactid=".r[4ey9].[0].[0].[1]">191
<p data-reactid=".r[4ey9].[1].[0]"><p data-reactid=".r[4ey9].[1].[0].[1]">38
<p data-reactid=".r[4ey9].[2].[0]"><p data-reactid=".r[4ey9].[2].[0].[1]">1
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
29 tháng 1 thông qua di động
<p data-ft="{"tn":"K"}">Ngoài lề xíu nha. Mọi người thích thể loại nào:
1.Truyện kinh dị pha chút tình cảm như kỉu "Những đôi mắt lạnh"
2.Phiêu lưu, phép thuật dài kì.
P/s: đang ấp ủ y tưởng cho bộ truyện mới . Dự định ra tết sẽ bắt đầu. Nhưng không biết nên viết theo thể loại nào thì đông khách.Hihi.
-Yin-
<p data-reactid=".r[1s72b]"><p data-reactid=".r[1s72b].[0].[0]"><p data-reactid=".r[1s72b].[0].[0].[1]">71
<p data-reactid=".r[1s72b].[1].[0]"><p data-reactid=".r[1s72b].[1].[0].[1]">75
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
28 tháng 1
<p data-ft="{"tn":"K"}">Không uổng công tối qua thức đến 3 rưỡi sáng chơi Dota2 để học tiếng anh. Lên vấn đáp, cô ta hỏi có biết chơi Dota không. Mình bảo có. 8 điểm về chỗ =)).
p/s: đừng tin những gì mình nói
<p data-reactid=".r[6yi8]"><p data-reactid=".r[6yi8].[0].[0]"><p data-reactid=".r[6yi8].[0].[0].[1]">81
<p data-reactid=".r[6yi8].[1].[0]"><p data-reactid=".r[6yi8].[1].[0].[1]">17<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
28 tháng 1
<p data-ft="{"tn":"K"}">Chiều nay mình thi Tiếng Anh. Hic. Thi xong mới được nghỉ tết . Mong rằng môn đầu tiên này suôn sẻ.
P/s: Thi không được là nghỉ viết :">
-Yin-
<p data-reactid=".r[304zp]"><p data-reactid=".r[304zp].[0].[0]"><p data-reactid=".r[304zp].[0].[0].[1]">72
<p data-reactid=".r[304zp].[1].[0]"><p data-reactid=".r[304zp].[1].[0].[1]">26
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
23 tháng 1
CHƯƠNG IV:Pháp thuật.
Phần 5: Trở về.
Con đại bàng lượn vòng quanh trên không, đôi cánh không đập mà nghiêng theo chiều gió lấy chiếc thuyền nhỏ bên dưới làm tâm, con chim bay vòng vòng. Bỗng một tiếng huýt vang lên, con chim nhào xuống từng hồi rồi nhẹ nhàng đậu lên chiếc vai bọc da thú với những chiếc móng vuốt nhọn xâu qua. Rexxar đưa bàn tay vuốt lên bộ lông mềm mại của con thú cưng khiến nó trùng chân xuống, dụi đầu vào bàn tay lớn của ông như có vẻ thỏa mái lắm. Bỗng
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[4w9g0]"><p data-reactid=".r[4w9g0].[0].[0]"><p data-reactid=".r[4w9g0].[0].[0].[1]">201
<p data-reactid=".r[4w9g0].[1].[0]"><p data-reactid=".r[4w9g0].[1].[0].[1]">56
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
18 tháng 1 thông qua di động
<p data-ft="{"tn":"K"}">3696, nhớ những chap đầu tiên mình viết, đăng lên các page Dota. Mỗi Chap được 10like + cmt là vui lắm rồi. Bây giờ thì cũng có thể nói là tự hào và hạnh phúc khi được mọi người quan tâm như thế này, đã có nhiều lúc cũng mệt mỏi với cuộc sống hàng ngày, muốn dừng lại. Nhưng chính các bạn đã cho mình thêm động lực. Cho dù bộ truyện này chẳng thể sánh được vs những tác phẩm Online như :"cưa nhầm chị
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[10395]"><p data-reactid=".r[10395].[0].[0]"><p data-reactid=".r[10395].[0].[0].[1]">276
<p data-reactid=".r[10395].[1].[0]"><p data-reactid=".r[10395].[1].[0].[1]">73<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
16 tháng 1
Chương IV:Pháp thuật.
Phần 4: Pandaren.
1 buổi sáng đầy nắng lại đến trên hòn đảo nhỏ. Gió thổi nhẹ trên làn nước biển mênh mông, từng đợt sóng táp vào bờ cát trắng xóa. Những con hải âu trắng vụt ra khỏi các cành cây trên đảo, chúng kêu lên quác quác như gọi nhau đi kiếm ăn cho 1 ngày mới. Tia nắng vàng xiên vào căn lều nhỏ...Nàng công chúa tỉnh dậy, 4 cánh tay rang rộng trong không khí, cô gái trườn ra cửa. Slithice hướng ra biển, thân người cô uốn lượn trên nền cát, để lạ
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[3r2tl]"><p data-reactid=".r[3r2tl].[0].[0]"><p data-reactid=".r[3r2tl].[0].[0].[1]">221
<p data-reactid=".r[3r2tl].[1].[0]"><p data-reactid=".r[3r2tl].[1].[0].[1]">72
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
9 tháng 1
Chương IV: Pháp thuật.
Phần 3: Thành phố phép thuật.
"Đã từ rất lâu rồi, khi mà thành phố Quel’Thalas đã sống trong hòa bình và yên ổn được 4 nghìn năm kể từ khi những người Hight Elf đầu tiên đặt chân lên lục địa Kalimdor này và xây những viên gạch đầu tiên của thành phố Quel’Thalas. Họ đã tự mình đánh bại tộc Troll hoang dã bằng những phép thuật thần bí mà họ học được nhưng loài Troll hung dữ đã quay lại với lòng hận thù to lớn, Chúng chờ đợi cho lực lượng hồi phục trở lạ
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[1mpxi]"><p data-reactid=".r[1mpxi].[0].[0]"><p data-reactid=".r[1mpxi].[0].[0].[1]">167
<p data-reactid=".r[1mpxi].[1].[0]"><p data-reactid=".r[1mpxi].[1].[0].[1]">51
<p data-reactid=".r[1mpxi].[2].[0]"><p data-reactid=".r[1mpxi].[2].[0].[1]">1
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
6 tháng 1
<p data-ft="{"tn":"K"}">Theo như ý kiến của mọi người thì từ giờ t4 hàng tuần sẽ chó chap mới nhé, nếu có việc ngoài ý muốn thì tơ sẽ cố gắng viết bù sớm nhất có thể. Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình ^^.
-Yin-
<p data-reactid=".r[36bq6]"><p data-reactid=".r[36bq6].[0].[0]"><p data-reactid=".r[36bq6].[0].[0].[1]">151
<p data-reactid=".r[36bq6].[1].[0]"><p data-reactid=".r[36bq6].[1].[0].[1]">30<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
6 tháng 1
<p data-ft="{"tn":"K"}">Các chap gần đây sao ít like vs cmt thế . mình viết không hay à
<p data-reactid=".r[37y7y]"><p data-reactid=".r[37y7y].[0].[0]"><p data-reactid=".r[37y7y].[0].[0].[1]">111
<p data-reactid=".r[37y7y].[1].[0]"><p data-reactid=".r[37y7y].[1].[0].[1]">60<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻTiểu thuyết Dota: Three Prince
đã chia sẻ ảnh của Tiểu thuyết Dota: Three Prince.
4 tháng 1
sao tự nhiên biến mất tiêu @@
http://www.facebook.com/photo.php?fbid=280947852027107&set=pb.208127292642497.-2207520000.1357274532&type=3&theater
Chương IV: Pháp thuật.
Phần 2:Phượng hoàng lửa.
Làn khói mỏng cuộn lên như dải lụa dài trong ánh trăng dịu nhẹ, cả quả đồi như sáng lên 1 màu bạc long lanh trên những lá cỏ đầy sương. Theo làn gió, cây sồi non khẽ run lên như cảm thấy lạnh, dưới gốc cây, tiếng củi cháy lách tách hòa vào tiếng nói chuyện rì rầm.
-Vậy là nó đã qua khỏi.
Chàng thanh niên to lớn nói với giọng phấn khích:
-Con đã bảo nó là một đứa mạnh mẽ mà, thầy cứ xem cách nó 1 mình ở giữa đám quân đó…
Purist
...
Xem thêm
<p data-reactid=".r[2feua]"><p data-reactid=".r[2feua].[0].[0]"><p data-reactid=".r[2feua].[0].[0].[1]">60
<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ
<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
2 tháng 1
Chương IV: Pháp thuật.
Phần 2:Phượng hoàng lửa.
Làn khói mỏng cuộn lên như dải lụa dài trong ánh trăng dịu nhẹ, cả quả đồi như sáng lên 1 màu bạc long lanh trên những lá cỏ đầy sương. Theo làn gió, cây sồi non khẽ run lên như cảm thấy lạnh, dưới gốc cây, tiếng củi cháy lách tách hòa vào tiếng nói chuyện rì rầm.
-Vậy là nó đã qua khỏi.
Chàng thanh niên to lớn nói với giọng phấn khích:
-Con đã bảo nó là một đứa mạnh mẽ mà, thầy cứ xem cách nó 1 mình ở giữa đám quân đó…
Purist
khẽ nhíu mày nhìn Sven:
-Ngươi vẫn muốn tiếp tục gọi ta là thầy sao?
Sven thoáng giật mình trước câu hỏi đó, anh định thôt lên điều gì nhưng lại thôi, cúi xuống, đôi mắt in bóng ngọn lửa bập bùng.
Nortrom nhìn cả hai người đối diện, giấu 1 cái thở dài:
-Anh bao nhiêu tuổi rồi Sven?
Sven vẫn không ngẩng đầu dậy, trả lời như 1 phản xạ:
-Có lẽ là 121. 1 năm trước khi chúng tàn phá quê hương tôi…
Nortrom ngắt lời bằng giọng quả quyết:
-Và đó cũng là quê hương của ta, chàng trai. Ta yêu nó còn hơn cả anh. Chính bàn tay ta đã xây dựng nó, biến một vùng hoang sơ thành một Quel’Thalas hùng mạnh. Chính bàn tay ta và những phù thủy khác đã đánh đuổi lũ Troll vào những ngày tháng khó khăn đó. Cho tới khi lũ quỷ dữ đó đặt bàn chân nhơ bẩn lên lãnh thổ của người Hight Elf, làm vấy đục dòng nước thiêng liêng của giếng mặt trời (Sun well-Arthas đã dẫn quân tới Quel’thalas để chiếm cái giếng này nhằm lấy nguồn năng lượng của nó để hồi sinh Kel’Thuzad)
Purist bỗng lên tiếng, ông nhìn Nortrom với ánh mắt đồng cảm:
-Đừng buồn quá anh bạn, khi chúng ta quét sạch được bọn chúng ra khỏi thế giới này, tôi tin anh có thể xây dựng lại được một thành phố như thế. Chẳng phải hoàng tử của các anh vẫn còn sao?
Nortrom chưa kịp nói gì thì Sven đã thốt lên:
-Hoàng tử Kael sao?
Slardar cười nhạt khi Illidan nhắc tới cái tên đó, hắn rít lên giọng xì xì:
-Kael. Hắn đã mất tích kể từ ngày đó rồi, nhiều người nói rằng hắn đã chết, nhưng cũng có tin nói rằng hắn đang lưu lạc tại một nơi nào đó của Out land.
Illidan (trong thân thể của Terro) nói:
-Vậy là vẫn chưa có điều gì chắc chắn về người bạn của chúng ta cả, dù sao ta vẫn hy vọng hắn còn sống, và rồi cả 3 chúng ta sẽ lại chiến đấu cùng nhau, mối thù đó, ta sẽ không bao giờ quên.
Nortrom không tỏ thái độ gì với Sven, ông bình tĩnh nói
-Đúng, hoàn tử chưa hẳn đã chết, và hơn nữa, gần đây có nguồn tin rằng ở phía đông xuất hiện 1 pháp sư có hình dạng giống như thế nhưng lại mang y phục trắng trong khi hoàng tử là một huyết pháp sư(blood mage) và họ luôn mang áp choàng đỏ. Nhưng đó không phải là điều quan trọng khi họ không thấy dáng dấp phượng hoàng quen thuộc nữa. dù sao thì đây cũng chỉ là phỏng đoán. Tiếc là ta không thể tới đó xem xét được.
“Cạch” âm thanh khô khốc vang lên, cả 3 người giật mình ngoảnh sang. Sven nhanh nhẹn cầm thanh đao lên như một phản xạ nhưng rồi anh lại buông xuống, khẽ thở phào nói:
-Lina, cô đến từ khi nào vậy?
Lina giật mình, cô vội bước lên nhưng cái sự lúng túng đó không thể qua được mắt Nortrom, nhưng ông không nói gì. Lina tới gần, cúi xuống chào 3 người rồi ngồi xuống cạnh Sven, bên ánh lửa, bộ y phục và sự kiều diễm của cô càng được rõ nét. Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng:
-Davion, anh ấy ngủ rồi và đang hồi phục rất nhanh…
Lina bỗng dừng lại khi gặp ánh mắt khó hiểu mà Nortrom nhìn cô, cô im lăng 1 lát như suy nghĩ điều gì rồi nói:
-Nortrom, ngài có thể cho tôi biết 1 chút về hoàng tử Kael không?
Nortrom thoáng giật mình, chỉ là ông không ngờ cô gái này lại dám nói ra cái điều mà cô giấu diếm 2 người cô, rằng cô có sự chú ý đặc biệt đến vị hoàng tử này, bộ dạng khi nãy đã nói lên điều đó bộ dạng mà chỉ ông mới nhận ra được. Dường như cũng đoán được thái độ của Nortrom, Lina vội nói:
-Chỉ là tôi rất thán phục ông ấy, một pháp sự đại tài.
Nortrom im lặng, rồi vẻ mặt ông bỗng thay đổi, cười nói:
-Được rồi, ta sẽ kể một câu chuyện về ông ấy, về trận đấu nổi tiếng trong giới pháp thuật.
“Trên 1 sàn cao bằng đá hình tròn hằn hình ngôi sao sáu cánh lên trên, 2 pháp sư đứng đối diện nhau trên 2 đinh đối diện của ngôi sao. Một người mang bộ áo choàng đỏ với mái tóc vàng ánh kim và đôi tai nhọn, hắn ta có vẻ vẫn còn trẻ tuổi nhưng lại toát ra vẻ quý tộc, và đám người đằng sau hắn càng cho thấy rõ điều đó. Họ cũng đều là những pháp sư mang y phục đỏ và với con người đứng trên đài trước mặt kia, họ tỏ ra một vẻ kính phục lạ lùng. Điều đó càng làm hắn đắc ý với vẻ mặt đầy tự tin. Ngược lại, kẻ đối diện với hắn, một pháp sư mang bộ áo choàng lâu viền lông quạ, trên tay là chiếc gậy phép bằng gỗ, nơi đầu gậy là một con quạ bằng gỗ và như thế, vẻ mặt ông toát lên vẻ từng trải và đã già với chòm râu mà bạc trong khi nửa khuân mặt trên thì bị chiếc mũ chùm che kín. như thế, ông ta toát ra vẻ bình dị và rất khiêm nhường. Rồi như cũng đã đến lúc, ông ta nói:
-Hỡi Kael’thas. Hoàng tử của Quel’thalas, ta rất lấy làm phấn khích khi 1 người trẻ tuổi như anh lại có trình độ pháp thuật cao tới vậy và càng thích thú hơn nữa khi được một thiếu niên trẻ tuổi như anh thách đấu….Hãy tới đây, chàng trai, cho ta thấy sức mạnh của những huyết pháp sư huyền thoại, đánh bại ta rồi anh sẽ nổi tiếng.
Kael’thas cũng mỉm cười kiêu hãnh, anh bước lên nói:
-Ta đã sẵn sàng, hỡi Medivh, con trai của Aegwynn và Aghanim đại tài ?
Medivh không nói gì, ông điềm tĩnh đưa cậy gậy phép lên, cả thân cây gậy cùng bàn tay vị pháp sư sáng lên màu tím. Kael’thas đanh mặt, đưa tay lên, một vầng nửa sáng bùng lên trên 2 bàn tay vị hoàng tử trẻ. Rồi 2 bàn tay anh chập lại, ngọn lửa tích tụ rồi phóng tới Medivh nhưng ông ta không hề né tránh, ông chẳng tỏ gì bận tâm. Quả cầu lửa phóng tới xát nhưng ngay khi nó chưa kịp chạm vào người Medivh thì đã nổ thành một nàn khói mỏng. Kael cau mày, đối thủ của anh không hổ danh là một trong những pháp sư giỏi nhất trên lục địa này, vị pháp sư già vẫn không phản công, ông chỉ nở một nụ cười nhạt với Kael. Và điều đó có tác động lạ kì đến Kael, anh càng tỏ ra nóng vội, đưa 2 bàn tay lên, chàng hoàng tử niệm chú, đôi bàn tay múa trên không theo bước nhảy của lửa:
-Flame strike
Một nàn hơi nóng cuộn lại dới chân Medivh theo nhịp múa của bàn tay Kael, nhưng vẫn như lần trước, ông ta không phản ứng gì, cả thân thể vẫn bất động chỉ có luồng ánh sáng tím là vẫn tỏa ra không ngừng. Kael hét bỗng hét lớn, bàn tay rực lửa hất lên và nó như một ma lực kì diệu, lửa dưới chân Medivh bốc lên ngùn ngụt, cuộn lại thành một vòng tròn lớn ở giữa và những vòng tròn nhỏ xung quanh, chúng xoáy lên không trung, tỏa ra sức nóng khủng khiếp bao trùm lấy thân thể Medivh nhỏ bé bên trong. Sức nóng kinh người nan cả ra ngoài, thiêu rụi những cành cây gần đó.(ai chơi wat phát triển thì sẽ biết skill này, nó giống skill 1 của lina nhưng nhìn đẹp và to hơn)
Không ai có thể thấy gì qua màn lửa hung bạo, không thể nhìn xuyên vào trung tâm quầng lửa nơi Medivh đứng, không ai biết ông ta có chịu nổi đòn phép vừa rồi hay đã cháy thành tro bụi. Chỉ thấy tất cả phải ồ lên khi Medivh từ từ bước ra khỏi biển lửa đang lụi dần. Toàn thân ông lốm đốm vài vết cháy xém nhưng tuyệt nhiên không có lấy một vết bỏng và cái thứ ánh sáng tím thì giờ đã hoàn toàn phủ lấy thân thể ông. Medivh lên tiếng khi Kael và tất cả những người xung quanh vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kinh ngạc:
-Khá lắm, thứ lửa phượng hoàng này còn kinh khủng hơn cả lửa địa ngục.
Kael nghiến chặt răng sau lời nói của Medivh rõ ràng sức mạnh của ông ta vượt xa sức tưởng tượng của anh và nếu cứ vội vàng như thế này thì chỉ trong vài chiêu nữa, anh chắc chắn sẽ thất bại. nghĩ tới đó, Kael càng nghiến răng chặt hơn. Anh không thể thua dễ dàng vậy được. Cho dù phải trả giá như thế nào. Vẻ mặt chàng hoàng tử đanh lại, bàn tay lại đưa lên. Câu thần chú được thi triển :”Flame strike”. Một lần nữa, lửa lại cuộn dưới chân Medivh, lần này ông ta không điềm tĩnh như trước nữa, một thoáng tức giận hiện ra:
-Thật điên rồ.
Medivh đưa cây quyền trượng lên, một nàn khói tím phóng tới, thổi tắt ngọn lửa đang sôi sục. Nhưng ngay sau đó, một quầng lửa khác lại bùng lên y hệt, chúng cứ vây lấy vị pháp sư già, khiến ông không thể nhìn thấy được Kael. Cứ thế, ông cũng bắt đầu mất bình tĩnh, cây quyền trượng vẫn liên tục bay lượn trên tay ông, những ngọn lửa bùng lên rồi vụt tắt. Rồi như không thể giữ bình tĩnh nữa, vị pháp sư gầm lên 1 tiếng làm một luồng sáng tím tỏa ra xung quanh, thổi bạt tất cả những ngọn lửa còn xót lại. Nhưng cũng tại chính thời điểm đó, sự bất ngờ hiện lên trên khuân mặt Medivh, Kael vẫn đứng đó, nhưng xung quanh anh, 3 quả cầu lửa được kết tinh lại, chúng bay lượn quanh đầu anh. Và tất cả những gì Medivh kịp hiểu thì cũng đã qua muộn, Kael hét lên:
-Phoenix!!!!
Medivh tròn mắt kinh hãi khi thấy sau câu thần chú, 3 quả cầu lửa đứng lại, tạo thành 3 đỉnh của 1 tam giác với những dải lửa lối 3 đỉnh, rồi nó xoay 1 đoạn tạo thành 1 tam giác nữa. 2 tam giác chồng lên nhau thành hình ngôi sao sáu cánh, nó tiếp tục nở rộng ra trong một vòng lửa tròn, lửa bùng lên từ đó rồi nó uốn éo, biến hình. Thứ mà người ta thấy đầu tiên là đầu một con chim lửa, nó chĩa thẳng lên trời một cách kiêu hãnh, tiếp theo sau đó là hai đôi cánh rực lửa rang rộng rồi một tiếng gầm vang trời cất lên, con phượng hoàng lửa khổng lồ vụt lên không trung, nhìn tất cả với con mắt đỏ rực. Kael mỉm cười, bàn tay anh đưa lên, chĩa về phía Medivh. Con phương hoàng hiểu ý chủ nhân, lao vút tới. Sắc mặt Medivh trở lên vô cùng trầm trọng trong sự kinh hãi nhưng rồi ông cũng trấn tĩnh lại, đưa bàn tay lên, lẩm bẩm câu thần chú:”Telekinesis”. Ngay sau khi câu thần chú vừa dứt, bàn tay ông bóp lại như thể đang cầm một vật vô hình và cùng với đó, Kael bỗng hét lên đau đớn, cả thân hình anh quằn quại như bị một sức ép khống chế, con phượng hoàng thấy chủ nhân nó bị tấn công thì dừng lại, kêu lên 1 tiếng nhưng Kael vẫn cố nén cơn đau xuống, điều khiển nó tấn công Medivh.
Con phượng hoàng lửa đập mạnh đôi cánh thổi ra 1 luồng lửa bay tới Medivh nhưng vị pháp sư già không hề nao núng, ông đưa cây quyền trượng lên, tạo thành một lá chắn màu tím, ngăn ngọn lửa lại trong khia tay trái vẫn vô hình khống chế Kael. Nhưng con phượng hoàng có một sức mạnh ghê gớm, nó khè ra một dải lửa từ mắt, tiếp sức cho ngọn lửa đang bị ông cản lại khiến lá chắn trên cây quyền trượng của ông trùng xuống. Medivh gầm lên, ông nổi giận thật sự, bàn tay xiết chặt lại rồi đưa lên. Và Kael đã phải hét lên sau việc gia tăng sức mạnh đó, cả thân hình anh bị nhấc lên không trung, các cơ tê cứng như bị một bàn tay vô hình bóp nát. Chàng hoàng tử trẻ kêu gào trong đau đớn.
Ngay tại giờ phút sinh tử đó, 1 pháp sư bỗng lao lên sàn đấu, vị pháp sư đó hét lên :”Global Silence”.
Và câu thần chú đó đã tung ra kịp thời, Medivh bỗng nhiên mất hết phép thuật, lá chắn biến mất và ngọn lửa phượng hoàng chùm lên người ông. Trong khi đó, Kael rơi xuống đất như 1 trái táo rụng, 3 quả cầu lửa biến mất cùng với con phượng hoàng dần tan biến theo năng lượng trong người anh. Vị pháp sư chạy đến, đỡ Medivh dậy, toàn thân ông ta bị cháy với những chỗ bỏng lớn nhưng rất may không có gì đáng ngại đến tính mạng. Vị pháp sư kia vội nói:
-Rất xin lỗi thưa ngài, nhưng tôi nghĩ cần phải dừng lại trước khi điều đáng tiếc xảy ra.
Medivh gạt bỏ tay vị pháp sư kia, đứng thẳng người nói:
-Được rồi không sao cả.
Phía trước mặt ông, các pháp sư của Quel’thalas đang đỡ hoàng tử của họ dậy, thực hiện những bùa chú chữa trị vết thương cho hắn ta.”
Lina nói:
-Vậy là ngài đã ngăn họ lại kịp thời, thật là một cuộc so tài kinh điển.
Nortrom lạnh lùng nói:
-Đúng vậy, và đó là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, người ta lại thấy phượng hoàng lửa Icarus.
Một thoáng rung động nan trên cơ thể Lina, nhưng rồi cô kiềm chế lại được.
Trên mỏm núi cao, 1 bóng người đứng trên tảng đá chĩa ra bờ vực. Ánh trăng vàng soi xuống những chiếc lông quạ đen quanh vai người đó, một cơn gió thổi làm chúng lay động. Khuân mặt nhăn nheo vì tuổi già ẩn trong chiếc mũ chùm lâu. Ông vô thốt lên:
-Vậy là hắn còn sống, chủ nhân của phượng hoàng.
Bàn tay gầy chống chiếc gậy khắc hình con quạ, ông người lại, bước vào khoảng rừng tối.
Người đàn ông đó là ai?, và vị hoàng tử Kael giờ như thế nào? Điều gì ẩn chứa trong thái độ của Lina? Mời các bạ đón đọc tiếp phần sau.
-Yin-
<p data-reactid=".r[2opvv]"><p data-reactid=".r[2opvv].[0].[0]"><p data-reactid=".r[2opvv].[0].[0].[1]">204
<p data-reactid=".r[2opvv].[1].[0]"><p data-reactid=".r[2opvv].[1].[0].[1]">65<p data-reactid=".r[2opvv].[2].[0]"><p data-reactid=".r[2opvv].[2].[0].[1]">2<p data-ft="{"tn":"=","type":20}">Thích · · Chia sẻ<p data-ft="{"tn":";"}">Tiểu thuyết Dota: Three Prince
19 tháng 12 2012
CHƯƠNG IV: PHÁP THUẬT.
Phần 1: Yasha.
Trong căn phòng dài với 2 hàng cột đá lớn trống đỡ mái vòm cong đặc trưng lối kiến trúc Night Elf, chiếc bàn đá dài bóngloáng trải dài từ cuối tấm thảm đỏ nơi bệ cửa tới chân lò sưởi. 10 chiếc ghế tự
a cao sắp đều hai bên, trên thân ghế và bàn đá hoa cương xanh đậm như ngọc bích khảm những vân vàng hoa lá tinh xảo. Ánh nắng xiên qua ô cửa sổ và mái vòm thành những đường nghiêng lấp lánh trong không gian mờ mờ của căn phòng. Tiếng bước chân của đoàn người bước vào, khác nhau về âm điệu nhưng đều có phần vội vã.
Đi đầu là một Elf già, ông ta mang bộ áo choàng nâu nhạt, mà lại ẩn chứa nhiều phần tinh tế và sang trọng, đi cạnh ông là một vị pháp sư trong bộ áo choàng đỏ rực khiến người ta có phần chói mắt trước cái nền sang lóa của ánh nắng nơi cửa phòng. Và cả hai như đang tranh cãi điều gì đó gay cấn lắm, chòm râu bạc của ông già Elf thì cứ rung lên theo nhịp bước cùng với cặp sừng nai như chiếc vương miện trên đầu.
Furion bước qua thềm cửa vào trong sảnh đường, ông dừng lại rồi quay sang, khẽ ra hiệu cho vị pháp sư già Nortrom, ông ta hiểu ý, dừng ngay cuộc tranh luận lại rồi cũng ngoảnh ra sau cùng bạn mình. Vị vua già của Night Elf nhìn nhóm người đằng sau với ánh mắt đầy ưu tư đầy vẻ thấu thong cảm. Giọng ông ồm ồm:
-Được rồi, mời các vị vào trong.
Bọn người đằng sau đầy vẻ mệt mỏi, họ không đáp lại gì mà chỉ cúi đầu lịch sự.
Furion tiến đến vị trí quen thuộc của ông nơi đầu bàn, bên tay trái là pháp sư Nortrom, Chen cũng không tỏ ra khách sáo với cương vị là đại pháp sư của tộc Orc nên nhanh nhẹn chọn cho mình chiếc ghế bên phải. Vị Paladin Purist thì chẳng bận tâm lắm lên ngồi phịch xuống luôn chiếc ghế bên cạnh rồi đưa ánh mắt liếc nhìn Sven đang lung túng làm anh ta càng lung túng hơn nhưng cũng đành ngồi xuống chiếc ghế kế tiếp. Magina thì đôi phần tự tin hơn cả với ngôi nhà của mình, anh chọn cho mình chiếc ghế đối diện Sven và hơi xa người cha của anh. Khi tất cả đã ổn định, vị vua lên tiếng:
-Tôi cũng không biết nói gì hơn…dù sao thì cuộc chiến cũng qua và tôi hiểu tất cả các bạn cũng đã cố hết sức. Nhưng kẻ địch quá mạnh và hung ác. Điều quan trọng là chúng ta vẫn an toàn ngồi ở đây sau cuộc chiến thảm khốc đó. Tôi cũng biết tất cả đều rất mệt nhưng tôi thấy 1 cuộc họp lúc này là cần thiết. Vì chúng sẽ chẳng để chúng ta nghỉ ngơi lâu, nhất là sau khi chúng vừa giành phần thắng.
Furion ngừng lại một nát, chờ đợi một ý kiến nào đó, nhưng ông chỉ thấy những ánh mắt mệt mỏi, hay là những cái nhìn xa xăm, khuân mặt nhợt nhạt như chưa thoát khỏi sự ám ảnh của cuộc chiến tàn khốc. Vị vua giấu cái thở dài, nói tiếp:
-Và như các bạn cũng biết, Theramore là một bến cảng, một căn cứ tối quan trọng của ta, đó là đầu mối liên lạc với lục địa phía đông và cả Northrend. Chúng đã chiếm được nó và quân đội của chug từ Nothrend cũng như Lodaeron sẽ hành quân tới đây theo đường thủy. Chúng đã chạm được một chân vào mảnh đất Kalimdor thiêng liêng này. Trận đấu sinh tử là tất yếu phải có. Bài học từ Theramore quá đắt giá, chúng sẽ còn đông hơn gấp nhiều lần và chúng ta không còn nhiều thời gian để chuẩn bị nữa…
Lần này thì sự mong đợi của Furion cũng được đáp lại, Chen lên tiếng:
-Sentinel là liên minh, và tất cả chúng ta đều có trách nhiệm với cây mẹ như với chính mạng sống của mình, chúng ta sẽ chiến đấu, như tổ tiên chúng ta hàng triệu năm trước. Và đó là cuộc chiến của toàn thế giới chứ không của riêng Sentinel hay bất kỳ tộc nào trên Azeroth cả.
Furion gật đầu:
-Tôi hoàn toàn đồng ý với ngài, một lần nữa chúng bắt chúng ta phải chiến đấu và chúng sẽ phải nhận lấy thất bại như những lần trước. Tôi sẽ vào những cánh rừng già phương bắc, leo lên những ngọn núi hùng vĩ, nơi những thần cây ngự trị, có lẽ họ có thể giúp chúng ta. Và cả những vùng huyền bì dưới tán cây mẹ, nơi những thần rồng ngự trị, họ sẽ giúp chúng ta như ngày xưa họ đã làm.
Chen nói:
-Còn tôi sẽ xuống những hòn đảo phía Nam, nơi những thảo nguyên bát ngát, ở đó, những bộ lạc người thú, tuy họ thô lỗ nhưng đều là những chiến binh chính nghĩa. Họ không thể đứng nhìn quỷ dữ phá vỡ cây thần. Và cả những chiến binh Troll hoang dại.
Furion bật một nụ cười phấn khích, ông đang định nói tiếp điều gì đó thì 1 giọng nói vọng vào:
-Còn ta, ta sẽ tới những hầm mỏ trên khắp lục địa này, nơi ngập tràn những khoáng sản giàu có, nơi những người lùn chăm chỉ và cực kì thông minh sinh sống, những Gobil vơi những máy móc kì quái của họ sẽ xát cánh với chúng ta trong cuộc chiến này.
Tất cả bất ngờ nghoảnh ra cửa xem người vừa nói, họ thấy một người đàn ông già, mang y phục trắng với mái tóc và bộ râu cũng mang 1 hào quang rực rỡ như cây quyền trượng trên tay ông, đi cùng ông còn có một nữ phù thủy trẻ trong bộ áo xanh dương và một vẻ lạnh giá.
Không cần được mời, Ezalor Keeper of the light- người giữ ánh sang bước vào, khẽ chào tất cả rồi ngồi xuống cạnh Magina.
Furion nở một nụ cười cũng như không khí trong phòng giãn ra, thỏa mái hơn sau khi vị pháp sư hài hước tới. Vị vua của Night Elf đứng dậy, dáng vẻ uy nghiêm trong con người đã già, lời nói của ông vẫn nhẹ nhàng mà đầy sức mạnh của tộc Elf:
-Được rồi, tôi nghĩ tới đây là đủ. Các bạn nên đi nghỉ ngơi, dù gì thì vẫn phải dưỡng sức. Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu thôi. Hãy cứ ở lại đây như thể là nhà của các bạn, những tia nắng sẽ sưởi ấm trái tim, những cánh rừng bát ngát, những âm thanh của thiên nhiên sẽ ru các bạn ngủ. Hỡi những người anh hùng.
Đã 5 ngày trôi qua kể từ khi những con người anh dũng thoát được khỏi Theramore, thành phố xinh đẹp đã bị chiếm, và bóng tối đã bao phủ trên đó ngay sau khi sinh vật sống cuối cùng bị giết chết, nhưng người thoát được sau giây phút sinh tử đó đã dung hết sức con lại, di tản lên phía bắc và nhận được sự giúp đỡ của tộc Elf đứng đầu là Furion, chỉ cong hơn 3 nghìn người sống sót, trong hơn 10 vạn người của cả 3 tộc tham gia cuộc chiến. Thương vong là rất lớn nhưng đó mới chỉ là khởi đầu khi quân đoàn quỷ mới bắt đầu bước chân lên mảnh đất này, rồi bóng tối sẽ lan rộng, bệnh dịch và chết choc.
Khu cứu thương của Night Elf tuy lớn nhưng cũng nhất thời trở lên đông đúc với số quân tị nạn, những pháp sư và thầy thuốc Night Elf phải làm việc rất nhiều để cứu chữa và hồi phục sức khỏe cho những chiến binh quả cảm đã quên than mình chiến đấu với quân địch. Nhưng với sự giúp sức của những loài thảo dược vô cùng hiếm trong những khu rung già dưới chân núi Hyjal, dưới bóng của cây mẹ cùng sự am hiểu cây cỏ tột bậc của người Night Elf thì họ cũng đã hồi phục nhanh chóng một cách kỳ diệu.
Tới cạnh chiếc vạc lớn chứa chất lỏng màu đen đang sôi và tỏa ra mùi hương dễ chịu, cô gái trong bộ y phục đỏ khẽ cúi xuống, múc một bát nhỏ rồi lặng lẽ tiến về dãy nhà dài, nơi nghỉ ngơi của những người bị thương. Cô khéo léo len qua dãy giường dài trận bệnh nhân, tới phía cuối căn phòng dài, nơi ít trật chội hơn cả. Lina ngồi bên chiếc giường nhỏ, đôi mắt cô nhìn người thanh niên nằm đó với vẻ u buồn. Bộ áo giáp xanh đã được cởi ra, để lộ bộ ngực trần rắn chắc, nhưng lớp da đó thì vẫn xanh lè và hiện lên những lớp vảy mỏng. Khác với cô, suốt mấy ngày nay Davion vẫn không tiến triển được gì, cơ thể anh lúc nào cũng bất ổn, những pháp sư Elf nói rằng có một nguồn năng lượng nào đó đang chảy trong huyết mạch anh, nhưng họ không thể biết được nó tốt hay xấu. Chỉ thấy Davion vẫn hôn mê bất tỉnh và toàn thân thì bị biến đổi quái dị. Cô gái ngồi lặng, bát thuốc vẫn nằm trên tay nhưng thoáng chút sóng sánh với thân hình khẽ run nên, cô ước người con trai đó, người đã quên minh cứu cô tỉnh dậy, dù chỉ một phút thôi cũng được.
Lina giật mình, đưa tay lau giọt nước mơ hồ trên má, 2 bóng người tiến đến. Sven định lên tiếng nhưng cuối cùng anh lại im lặng. Purist nhẹ nhàng nói:
-Nó sao rồi?
Lina đưa ánh mắt nhìn Davion, cố lấy giọng bình thường:
-Họ bảo nếu anh ấy không tỉnh lại sau khi mặt trời lặn thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.
Cô chỉ dám nói có thế, và tuy rằng cô là một phù thủy điều khiển lửa, chưa từng biết sợ hãi nhưng cô vẫn không thể nào nói thẳng ra cái sự thật đó, cái sự thật rằng anh ấy sẽ mãi mãi ra đi…Purist không nói gì them, quay đi với một tiếng thở dài, Sven lung túng nhưng rồi cũng nói:
-Cô đừng lo lắng quá, nó là một thằng bé kiên cường.
Rồi anh cũng bước theo Purist sau cái gật đầu của Lina. Cô lấy thìa, cố đút từng ngụm thuốc vào miệng Davion, mặc dù nó vẫn mím chặt mà chẳng phản ứng gì và trái tim cô lại quặn thắt lên mỗi khi thứ thuốc kì diệu lại bị anh chối từ và chào ra ngoài. Cố nén xúc động, Lina cầm khăn, thấm mồ hôi cùng nước thuốc trên miệng Davion…Và tại cái giây phút tưởng như xót xa đó, đôi tay mềm dịu nhẹ run run cảm nhận được một cử động mơ hồ.
Và cô gái đã suýt nấc lên khi chàng trai từ từ mở mắt, ánh sang chói lòa trước mặt anh, nó mờ ảo làm anh phải mắt anh khó chịu. Rồi đôi mắt cũng quen dần với ánh sáng và hình ảnh đầu tiên nó ghi được sau nhiều ngày chìm trong bóng tối. Một khuân mặt xinh đẹp, nó đẹp như những thiên thần trong giấc mơ nhưng thiên thần này có phần thân thuộc mà anh tưởng đó là 1 thiên thần mà anh đã từng quen biết, từng xả thân. Miệng davion run run, giọng nói thều thào với người con gái đó:
-Chúng ta đang ở thiên đường sao?
Lina run lên, cô cố định thần để biết đây không phải là ảo giác, giọng cô gái run run:
-Điều đó không quan trọng, mà là chúng ta ở cung nhau.
Sóng biển vỗ rào rào vào những mỏm đá nhấp nhô, hắt những bọt nước liti lên nàn da đỏ của chàng trai trẻ. Anh ngồi trên mỏm đá tròn, đôi mắt xa xăm nhìn ra biển, cố kiếm tìm điều gì đó giữa biển nhưng những điều anh thấy chỉ là mồn không gian mênh mông vô tận. Bỗng anh lên tiếng khi đôi mắt vẫn không bỏ hướng nhìn:
-Slithice(naga) cô đừng hành hạ lũ cá nữa.
Slithice bật cười:
-Anh có vẻ yêu lũ cá này rồi nhỉ. Chính anh dạy tôi trò này mà.
Yunero tỏ vẻ hơi bực mình:
-Nhưng tôi chỉ dạy cô cách quăng lưới bắt chúng thôi, và khi cô làm được rồi thì cũng đừng lên hành hạ chúng nữa.
Slithice tỏ vẻ giận dỗi, cô trườn lên bờ, ném cho Yunero cái nhìn khó chịu.
“Vù” Yunero giật mình, nhưng anh chưa kịp làm gì thì đã bị một tấm lưới trùm kín, anh ta cố gỡ ra nhưng càng cử động thì lại càng bị vướng vào mặc dù đã cố hết sức.
Slithice bật cười khoái chí như thể vừa trả thù được anh. Rồi như chán với trò đùa này, Yunero không gỡ lưới nữa mà ngồi im, giọng thách thức:
-Nếu cô không thôi trò này lại thì tôi sẽ không dạy cô chiêu phân than của tộc tôi nữa.
Như bị đánh trúng điểm yếu, Slithice thu chiếc lưới lại. Yunero thở dài, thực ra thì anh cũng không thể ngờ được cô gái Naga này lại học nhanh đến thế mà hơn nữa còn tiến triển vượt bậc. Kỹ năng quăng lưới là kỹ năng cơ bản để sinh tồn, kiếm thức ăn trong tộc Orc, vậy mà cô gái này lại có thể phát triển thành một chiêu thức chói người như vậy, lúc anh dạy cô anh cũng chỉ nghĩ đó là một trò bình thương chú chẳng thề ngờ mọi việc lại tới mức này. Nhưng cũng như một cách trả ơn cứu mạng của cô ta. Và anh còn hứa dạy cô ta chiêu phân thân của tộc Orc, chiêu thức mà anh khổ luyện bao lâu cũng không thành mặc dù đã nắm vững lý thuyết vì anh nghĩ đến 1 Orc như anh còn không làm được thì một Naga cũng chẳng thể lĩnh hội được gì, và việc truyền dạy một bí kíp của tộc cho người ngoài như thế này cũng chẳng có gì sai trái, mà suy cho cùng thì cũng chỉ có anh với cô ta trên hòn đảo hoang vu này(xem lại chương 1). Nghĩ tới đó, Yunero lại buồn rầu nhìn ra biển, những hình ảnh xa xa lại ùa về trong anh, long anh lại đau thắt, lỗi nhớ quê hương, nhớ người con gái đó lại chiếm đầy trái tim anh. Nhưng bỗng long mày anh cau lại, có gì đó đang tới đằng xa.
Yunero thốt lên như thế làm Slithice đang định bỏ đi quay lại, cô hướng đôi mắt ra biển rồi lạnh lung nói:
-Một cái bè nhỏ, và hình như có hai người.
Anh không nói gì, đứng dậy, tay nắm chặt thanh kiếm.
Con bè nhỏ dạt vào bờ, Yunero và Slithice đứng cách một đoạn xa an toàn, 2 vị khách bước lên, một người to lớn, mặc bộ da thú màu nâu với 2 chiếc rìu sau lưng, đi theo ông ta là một con lợn rừng nhỏ và một con đại bàng trên vai. Đi cùng với ông ta là một người dáng nhỏ , người khúc khủy và thân hình thì có vẻ như những thầy mo của các bộ lạc. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là Yunero thấy cả 2 người này đều có phần gì đó quen thuộc. Anh cầm chặt thanh kiếm nói lớn:
-Hai ông là ai?
2 người nhìn nhau, trao đổi điều gì đó qua ánh mắt, có vẻ họ cũng nhận ra điều gì từ người thanh niên trước mặt. Rồi người đàn ông to lớn nói:
-Ta là Rexxar, còn đây là Rhasta, chúng ta đi lang thang và định vào hòn đảo này trú ẩn. Không ngờ nó đã có chủ.
Ngọn lửa bập bùng in hình 3 người đàn ông trên nền cát như 3 hình ma quái uốn lượn. 3 con cá xì xèo trên ngọn lửa tỏa mùi thơm nức khiến con lợn cứ nhấp nhổm còn con đại bàng thì cư mổ cái mỏ vào lớp da dày ở bả vai chủ nhân nó. Rexxar tút con cá ra, đặt xuống phiến đá dưới chân và chỉ chờ có thế, con đại bàng và con lơn lao đến ăn ngấu nghiến. Rồi ông mỉm cười nói với Yunero bằng giọng hào hứng:
-Tên con chim này là Hawk, nó rất thông minh.
Yunero không tỏ ra thích thú lắm, anh chỉ nhìn chăm chăm vào 2 người đàn ông với vẻ tò mò. Và tất nhiên điều đó không thể qua lổi con mắt của Rhasta. Ông ta nói với giọng xì xì như một con rắn:
-Anh muốn hỏi điều gì?
Yunero giật mình, nhưng rồi anh cũng bình tĩnh nói:
-Vậy là 2 ông chính là 2 vị tướng lỗi lạc trong chuyện kể của người Orc?
Rexxar nhìn bạn mình đầy ngạc nhiên, ông không ngờ cả hai đã bỏ hết tiếng tăm một thời ở tộc Orc, đi ngao du lang thang đây đó, vậy mà giờ đây lại bị một thằng nhóc nhận ra. Rexxar mỉm cười:
-Đúng vậy, mà sao anh biết bọn ta?
Yunero nghĩ ngợi một lát rồi nói:
-Thực ra tôi là con trai của Samuro ( một tướng của Orc, cùng thời với Rexxar và Thrall, ai chơi campain war3 thì biết , nhìn giống yu mỗi tội da xanh).
Cả hai lại càng ngạc nhiên hơn nữa, Rhasta nói:
-Thảo nào tôi thấy có điều gì đó quen ở anh. Nhất là thanh kiếm đó.
Yunero thoáng giật mình khi vị Shaman nhắc đến thanh kiếm của anh, đó là thanh kiếm mà cha anh đã để lại cho anh. Rexxar nhìn thanh kiếm nói;
-Ta có thể xem nó chứ.
Yunero thoáng trần chừ rồi đưa thanh kiếm cho Rexxar. Ông ta cầm thanh kiếm lên cẩn thận nhìn, quả là một thanh kiếm tuyệt đẹp, mảnh mai, đơn giản mà sắc lạnh như nước. Rexxar đưa vừa đưa thanh kiếm ngang mặt vừa nói:
-Nó vẫn đẹp như ngày nào. Thanh Yasha.
Yunero giật mình nói:
-Ông nói tên nó là gì cơ?
Rexxar nói với giọng khó hiểu:
-Sao, không ai nói với anh điều đó sao?
Yunero lắc đầu, Rhasta nói:
-Tên nó là Yasha, thanh kiếm này đã đi theo cha anh qua rất nhiều năm tháng, nó đã giết rất nhiều quỷ dữ, cùng với cha anh, cả 2 đã thành huyền thoại…à vậy anh có những kỹ năng gì?
Yunero nói:
-Tôi biết chiêu thức “Blade Fury”.
Rexxar nói:
-Oh, vậy là cũng không hẳn anh không biết gì nhưng đó vẫn chỉ là chiêu thức cơ bản. Ngày đó, khi ta và cha anh chiến đấu cùng nhau, ông ấy có rất nhiều kỹ năng siêu đẳng, nó đã biến ông thành một chiến binh bất khả chiến bại. Và đã không kịp truyền lại cho anh.
Yunero ngậm ngùi nói:
-Tôi cũng đã cố tìm lại và hỏi những người bạn của bố tôi về những chiêu thức đó, chỉ là tôi muốn giữ lại và bước tiếp con đường anh hùng của ông ấy nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Rexxar nghĩ một lát rồi nói:
-Ta nghĩ ta có thể giúp anh. Nhưng có vẻ hơi khó. Ngày xưa, cha anh có kể với ta rằng ông ấy đã theo học những tuyệt kỹ trên một hòn đảo giữa biển khơi này từ những Panda. Và nếu ta không nhầm thì nó cũng không cách xa đây lắm, về phía đông. Nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy nó.
Yunero nói:
-Được rồi. cám ơn 2 ông vì những điều đó, cũng muộn rồi, nên ngủ sớm thôi. Buổi tối ở đây lạnh lắm đấy.
Rexxar và Rhasta chào tạm biệt rồi cả hai đi về phía 1 thân cây to. Yunero thì bước theo hướng ngược lại, khi đi qua chỗ Slithice, cô ta đã nghe hết câu truyện vừa rồi của 3 người, cô ta hỏi Yunero:
-Vậy là anh sẽ đi sao.
Yunero lạnh lung nói:
-Tôi cũng chưa biết.
Rồi anh lẳng lặng bước đi, trong long nặng trĩu nhiều điều chưa thông suốt vơi thanh Yasha trên tay.
Phần 2:Phượng hoàng lửa.
Làn khói mỏng cuộn lên như dải lụa dài trong ánh trăng dịu nhẹ, cả quả đồi như sáng lên 1 màu bạc long lanh trên những lá cỏ đầy sương. Theo làn gió, cây sồi non khẽ run lên như cảm thấy lạnh, dưới gốc cây, tiếng củi cháy lách tách hòa vào tiếng nói chuyện rì rầm.
-Vậy là nó đã qua khỏi.
Chàng thanh niên to lớn nói với giọng phấn khích:
-Con đã bảo nó là một đứa mạnh mẽ mà, thầy cứ xem cách nó 1 mình ở giữa đám quân đó…
Purist
khẽ nhíu mày nhìn Sven:
-Ngươi vẫn muốn tiếp tục gọi ta là thầy sao?
Sven thoáng giật mình trước câu hỏi đó, anh định thôt lên điều gì nhưng lại thôi, cúi xuống, đôi mắt in bóng ngọn lửa bập bùng.
Nortrom nhìn cả hai người đối diện, giấu 1 cái thở dài:
-Anh bao nhiêu tuổi rồi Sven?
Sven vẫn không ngẩng đầu dậy, trả lời như 1 phản xạ:
-Có lẽ là 121. 1 năm trước khi chúng tàn phá quê hương tôi…
Nortrom ngắt lời bằng giọng quả quyết:
-Và đó cũng là quê hương của ta, chàng trai. Ta yêu nó còn hơn cả anh. Chính bàn tay ta đã xây dựng nó, biến một vùng hoang sơ thành một Quel’Thalas hùng mạnh. Chính bàn tay ta và những phù thủy khác đã đánh đuổi lũ Troll vào những ngày tháng khó khăn đó. Cho tới khi lũ quỷ dữ đó đặt bàn chân nhơ bẩn lên lãnh thổ của người Hight Elf, làm vấy đục dòng nước thiêng liêng của giếng mặt trời (Sun well-Arthas đã dẫn quân tới Quel’thalas để chiếm cái giếng này nhằm lấy nguồn năng lượng của nó để hồi sinh Kel’Thuzad)
Purist bỗng lên tiếng, ông nhìn Nortrom với ánh mắt đồng cảm:
-Đừng buồn quá anh bạn, khi chúng ta quét sạch được bọn chúng ra khỏi thế giới này, tôi tin anh có thể xây dựng lại được một thành phố như thế. Chẳng phải hoàng tử của các anh vẫn còn sao?
Nortrom chưa kịp nói gì thì Sven đã thốt lên:
-Hoàng tử Kael sao?
Slardar cười nhạt khi Illidan nhắc tới cái tên đó, hắn rít lên giọng xì xì:
-Kael. Hắn đã mất tích kể từ ngày đó rồi, nhiều người nói rằng hắn đã chết, nhưng cũng có tin nói rằng hắn đang lưu lạc tại một nơi nào đó của Out land.
Illidan (trong thân thể của Terro) nói:
-Vậy là vẫn chưa có điều gì chắc chắn về người bạn của chúng ta cả, dù sao ta vẫn hy vọng hắn còn sống, và rồi cả 3 chúng ta sẽ lại chiến đấu cùng nhau, mối thù đó, ta sẽ không bao giờ quên.
Nortrom không tỏ thái độ gì với Sven, ông bình tĩnh nói
-Đúng, hoàn tử chưa hẳn đã chết, và hơn nữa, gần đây có nguồn tin rằng ở phía đông xuất hiện 1 pháp sư có hình dạng giống như thế nhưng lại mang y phục trắng trong khi hoàng tử là một huyết pháp sư(blood mage) và họ luôn mang áp choàng đỏ. Nhưng đó không phải là điều quan trọng khi họ không thấy dáng dấp phượng hoàng quen thuộc nữa. dù sao thì đây cũng chỉ là phỏng đoán. Tiếc là ta không thể tới đó xem xét được.
“Cạch” âm thanh khô khốc vang lên, cả 3 người giật mình ngoảnh sang. Sven nhanh nhẹn cầm thanh đao lên như một phản xạ nhưng rồi anh lại buông xuống, khẽ thở phào nói:
-Lina, cô đến từ khi nào vậy?
Lina giật mình, cô vội bước lên nhưng cái sự lúng túng đó không thể qua được mắt Nortrom, nhưng ông không nói gì. Lina tới gần, cúi xuống chào 3 người rồi ngồi xuống cạnh Sven, bên ánh lửa, bộ y phục và sự kiều diễm của cô càng được rõ nét. Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng:
-Davion, anh ấy ngủ rồi và đang hồi phục rất nhanh…
Lina bỗng dừng lại khi gặp ánh mắt khó hiểu mà Nortrom nhìn cô, cô im lăng 1 lát như suy nghĩ điều gì rồi nói:
-Nortrom, ngài có thể cho tôi biết 1 chút về hoàng tử Kael không?
Nortrom thoáng giật mình, chỉ là ông không ngờ cô gái này lại dám nói ra cái điều mà cô giấu diếm 2 người cô, rằng cô có sự chú ý đặc biệt đến vị hoàng tử này, bộ dạng khi nãy đã nói lên điều đó bộ dạng mà chỉ ông mới nhận ra được. Dường như cũng đoán được thái độ của Nortrom, Lina vội nói:
-Chỉ là tôi rất thán phục ông ấy, một pháp sự đại tài.
Nortrom im lặng, rồi vẻ mặt ông bỗng thay đổi, cười nói:
-Được rồi, ta sẽ kể một câu chuyện về ông ấy, về trận đấu nổi tiếng trong giới pháp thuật.
“Trên 1 sàn cao bằng đá hình tròn hằn hình ngôi sao sáu cánh lên trên, 2 pháp sư đứng đối diện nhau trên 2 đinh đối diện của ngôi sao. Một người mang bộ áo choàng đỏ với mái tóc vàng ánh kim và đôi tai nhọn, hắn ta có vẻ vẫn còn trẻ tuổi nhưng lại toát ra vẻ quý tộc, và đám người đằng sau hắn càng cho thấy rõ điều đó. Họ cũng đều là những pháp sư mang y phục đỏ và với con người đứng trên đài trước mặt kia, họ tỏ ra một vẻ kính phục lạ lùng. Điều đó càng làm hắn đắc ý với vẻ mặt đầy tự tin. Ngược lại, kẻ đối diện với hắn, một pháp sư mang bộ áo choàng lâu viền lông quạ, trên tay là chiếc gậy phép bằng gỗ, nơi đầu gậy là một con quạ bằng gỗ và như thế, vẻ mặt ông toát lên vẻ từng trải và đã già với chòm râu mà bạc trong khi nửa khuân mặt trên thì bị chiếc mũ chùm che kín. như thế, ông ta toát ra vẻ bình dị và rất khiêm nhường. Rồi như cũng đã đến lúc, ông ta nói:
-Hỡi Kael’thas. Hoàng tử của Quel’thalas, ta rất lấy làm phấn khích khi 1 người trẻ tuổi như anh lại có trình độ pháp thuật cao tới vậy và càng thích thú hơn nữa khi được một thiếu niên trẻ tuổi như anh thách đấu….Hãy tới đây, chàng trai, cho ta thấy sức mạnh của những huyết pháp sư huyền thoại, đánh bại ta rồi anh sẽ nổi tiếng.
Kael’thas cũng mỉm cười kiêu hãnh, anh bước lên nói:
-Ta đã sẵn sàng, hỡi Medivh, con trai của Aegwynn và Aghanim đại tài ?
Medivh không nói gì, ông điềm tĩnh đưa cậy gậy phép lên, cả thân cây gậy cùng bàn tay vị pháp sư sáng lên màu tím. Kael’thas đanh mặt, đưa tay lên, một vầng nửa sáng bùng lên trên 2 bàn tay vị hoàng tử trẻ. Rồi 2 bàn tay anh chập lại, ngọn lửa tích tụ rồi phóng tới Medivh nhưng ông ta không hề né tránh, ông chẳng tỏ gì bận tâm. Quả cầu lửa phóng tới xát nhưng ngay khi nó chưa kịp chạm vào người Medivh thì đã nổ thành một nàn khói mỏng. Kael cau mày, đối thủ của anh không hổ danh là một trong những pháp sư giỏi nhất trên lục địa này, vị pháp sư già vẫn không phản công, ông chỉ nở một nụ cười nhạt với Kael. Và điều đó có tác động lạ kì đến Kael, anh càng tỏ ra nóng vội, đưa 2 bàn tay lên, chàng hoàng tử niệm chú, đôi bàn tay múa trên không theo bước nhảy của lửa:
-Flame strike
Một nàn hơi nóng cuộn lại dới chân Medivh theo nhịp múa của bàn tay Kael, nhưng vẫn như lần trước, ông ta không phản ứng gì, cả thân thể vẫn bất động chỉ có luồng ánh sáng tím là vẫn tỏa ra không ngừng. Kael hét bỗng hét lớn, bàn tay rực lửa hất lên và nó như một ma lực kì diệu, lửa dưới chân Medivh bốc lên ngùn ngụt, cuộn lại thành một vòng tròn lớn ở giữa và những vòng tròn nhỏ xung quanh, chúng xoáy lên không trung, tỏa ra sức nóng khủng khiếp bao trùm lấy thân thể Medivh nhỏ bé bên trong. Sức nóng kinh người nan cả ra ngoài, thiêu rụi những cành cây gần đó.(ai chơi wat phát triển thì sẽ biết skill này, nó giống skill 1 của lina nhưng nhìn đẹp và to hơn)
Không ai có thể thấy gì qua màn lửa hung bạo, không thể nhìn xuyên vào trung tâm quầng lửa nơi Medivh đứng, không ai biết ông ta có chịu nổi đòn phép vừa rồi hay đã cháy thành tro bụi. Chỉ thấy tất cả phải ồ lên khi Medivh từ từ bước ra khỏi biển lửa đang lụi dần. Toàn thân ông lốm đốm vài vết cháy xém nhưng tuyệt nhiên không có lấy một vết bỏng và cái thứ ánh sáng tím thì giờ đã hoàn toàn phủ lấy thân thể ông. Medivh lên tiếng khi Kael và tất cả những người xung quanh vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kinh ngạc:
-Khá lắm, thứ lửa phượng hoàng này còn kinh khủng hơn cả lửa địa ngục.
Kael nghiến chặt răng sau lời nói của Medivh rõ ràng sức mạnh của ông ta vượt xa sức tưởng tượng của anh và nếu cứ vội vàng như thế này thì chỉ trong vài chiêu nữa, anh chắc chắn sẽ thất bại. nghĩ tới đó, Kael càng nghiến răng chặt hơn. Anh không thể thua dễ dàng vậy được. Cho dù phải trả giá như thế nào. Vẻ mặt chàng hoàng tử đanh lại, bàn tay lại đưa lên. Câu thần chú được thi triển :”Flame strike”. Một lần nữa, lửa lại cuộn dưới chân Medivh, lần này ông ta không điềm tĩnh như trước nữa, một thoáng tức giận hiện ra:
-Thật điên rồ.
Medivh đưa cây quyền trượng lên, một nàn khói tím phóng tới, thổi tắt ngọn lửa đang sôi sục. Nhưng ngay sau đó, một quầng lửa khác lại bùng lên y hệt, chúng cứ vây lấy vị pháp sư già, khiến ông không thể nhìn thấy được Kael. Cứ thế, ông cũng bắt đầu mất bình tĩnh, cây quyền trượng vẫn liên tục bay lượn trên tay ông, những ngọn lửa bùng lên rồi vụt tắt. Rồi như không thể giữ bình tĩnh nữa, vị pháp sư gầm lên 1 tiếng làm một luồng sáng tím tỏa ra xung quanh, thổi bạt tất cả những ngọn lửa còn xót lại. Nhưng cũng tại chính thời điểm đó, sự bất ngờ hiện lên trên khuân mặt Medivh, Kael vẫn đứng đó, nhưng xung quanh anh, 3 quả cầu lửa được kết tinh lại, chúng bay lượn quanh đầu anh. Và tất cả những gì Medivh kịp hiểu thì cũng đã qua muộn, Kael hét lên:
-Phoenix!!!!
Medivh tròn mắt kinh hãi khi thấy sau câu thần chú, 3 quả cầu lửa đứng lại, tạo thành 3 đỉnh của 1 tam giác với những dải lửa lối 3 đỉnh, rồi nó xoay 1 đoạn tạo thành 1 tam giác nữa. 2 tam giác chồng lên nhau thành hình ngôi sao sáu cánh, nó tiếp tục nở rộng ra trong một vòng lửa tròn, lửa bùng lên từ đó rồi nó uốn éo, biến hình. Thứ mà người ta thấy đầu tiên là đầu một con chim lửa, nó chĩa thẳng lên trời một cách kiêu hãnh, tiếp theo sau đó là hai đôi cánh rực lửa rang rộng rồi một tiếng gầm vang trời cất lên, con phượng hoàng lửa khổng lồ vụt lên không trung, nhìn tất cả với con mắt đỏ rực. Kael mỉm cười, bàn tay anh đưa lên, chĩa về phía Medivh. Con phương hoàng hiểu ý chủ nhân, lao vút tới. Sắc mặt Medivh trở lên vô cùng trầm trọng trong sự kinh hãi nhưng rồi ông cũng trấn tĩnh lại, đưa bàn tay lên, lẩm bẩm câu thần chú:”Telekinesis”. Ngay sau khi câu thần chú vừa dứt, bàn tay ông bóp lại như thể đang cầm một vật vô hình và cùng với đó, Kael bỗng hét lên đau đớn, cả thân hình anh quằn quại như bị một sức ép khống chế, con phượng hoàng thấy chủ nhân nó bị tấn công thì dừng lại, kêu lên 1 tiếng nhưng Kael vẫn cố nén cơn đau xuống, điều khiển nó tấn công Medivh.
Con phượng hoàng lửa đập mạnh đôi cánh thổi ra 1 luồng lửa bay tới Medivh nhưng vị pháp sư già không hề nao núng, ông đưa cây quyền trượng lên, tạo thành một lá chắn màu tím, ngăn ngọn lửa lại trong khia tay trái vẫn vô hình khống chế Kael. Nhưng con phượng hoàng có một sức mạnh ghê gớm, nó khè ra một dải lửa từ mắt, tiếp sức cho ngọn lửa đang bị ông cản lại khiến lá chắn trên cây quyền trượng của ông trùng xuống. Medivh gầm lên, ông nổi giận thật sự, bàn tay xiết chặt lại rồi đưa lên. Và Kael đã phải hét lên sau việc gia tăng sức mạnh đó, cả thân hình anh bị nhấc lên không trung, các cơ tê cứng như bị một bàn tay vô hình bóp nát. Chàng hoàng tử trẻ kêu gào trong đau đớn.
Ngay tại giờ phút sinh tử đó, 1 pháp sư bỗng lao lên sàn đấu, vị pháp sư đó hét lên :”Global Silence”.
Và câu thần chú đó đã tung ra kịp thời, Medivh bỗng nhiên mất hết phép thuật, lá chắn biến mất và ngọn lửa phượng hoàng chùm lên người ông. Trong khi đó, Kael rơi xuống đất như 1 trái táo rụng, 3 quả cầu lửa biến mất cùng với con phượng hoàng dần tan biến theo năng lượng trong người anh. Vị pháp sư chạy đến, đỡ Medivh dậy, toàn thân ông ta bị cháy với những chỗ bỏng lớn nhưng rất may không có gì đáng ngại đến tính mạng. Vị pháp sư kia vội nói:
-Rất xin lỗi thưa ngài, nhưng tôi nghĩ cần phải dừng lại trước khi điều đáng tiếc xảy ra.
Medivh gạt bỏ tay vị pháp sư kia, đứng thẳng người nói:
-Được rồi không sao cả.
Phía trước mặt ông, các pháp sư của Quel’thalas đang đỡ hoàng tử của họ dậy, thực hiện những bùa chú chữa trị vết thương cho hắn ta.”
Lina nói:
-Vậy là ngài đã ngăn họ lại kịp thời, thật là một cuộc so tài kinh điển.
Nortrom lạnh lùng nói:
-Đúng vậy, và đó là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, người ta lại thấy phượng hoàng lửa Icarus.
Một thoáng rung động nan trên cơ thể Lina, nhưng rồi cô kiềm chế lại được.
Trên mỏm núi cao, 1 bóng người đứng trên tảng đá chĩa ra bờ vực. Ánh trăng vàng soi xuống những chiếc lông quạ đen quanh vai người đó, một cơn gió thổi làm chúng lay động. Khuân mặt nhăn nheo vì tuổi già ẩn trong chiếc mũ chùm lâu. Ông vô thốt lên:
-Vậy là hắn còn sống, chủ nhân của phượng hoàng.
Bàn tay gầy chống chiếc gậy khắc hình con quạ, ông người lại, bước vào khoảng rừng tối.
Phần 3: Thành phố phép thuật.
"Đã từ rất lâu rồi, khi mà thành phố Quel’Thalas đã sống trong hòa bình và yên ổn được 4 nghìn năm kể từ khi những người Hight Elf đầu tiên đặt chân lên lục địa Kalimdor này và xây những viên gạch đầu tiên của thành phố Quel’Thalas. Họ đã tự mình đánh bại tộc Troll hoang dã bằng những phép thuật thần bí mà họ học được nhưng loài Troll hung dữ đã quay lại với lòng hận thù to lớn, Chúng chờ đợi cho lực lượng hồi phục trở lạ
i, ẩn trốn sâu trong rừng và lập ra kế hoạch cho sự trả thù. Cuối cùng, một đội quân Troll cực kì đông đảo và hung tợn tràn ra từ những cánh rừng u tối và tấn công vào Quel'Thalas. Và một lần nữa, họ lại phải đứng lên bảo vệ thành phố của mình. Nhưng trong khi người High Elf đang chiến đấu chống lại những cuộc tấn công dữ dội của loài Trolls thì con người lại có những cuộc chiến giữa chính các bộ lạc của họ để đi đến một sự thống nhất cho loài người. Những bộ tộc ban đầu của con người tấn công lẫn nhau, cướp bóc và giành quyền cai quản những bộ tộc yếu hơn. Tuy nhiên, trong số đó vẫn có một bộ tộc nhận ra rằng loài Troll đang trở nên cực kì nguy hiểm cho sự tồn tại của họ, đó là bộ tộc Arathi. Những người của Arathi mong muốn hợp nhất tất cả những bộ tộc của con người thành một khối đoàn kết dưới sự lãnh đạo của họ, để chống lại những bầy Troll đông đảo và hung tợn.
Suốt sáu năm, những người Arathi khôn ngoan thiện chiến đã đánh thắng hết những đối thủ của mình. Sau mỗi chiến thắng, họ lại thoả thuận về sự hoà bình và công bằng với chính những kẻ bị đánh bại, bởi vậy họ đã có được lòng trung thành của những kẻ bại trận. Cuối cùng, họ đã hợp nhất được tất cả những bộ tộc của loài người thành một khối thống nhất hùng mạnh. Tin chắc rằng đã đủ sức mạnh để chống lại loài Troll và thậm chí cả những người High Elf ẩn dật trong trường hợp cần thiết, vị lãnh chúa của Arathi quyết định cho xậy dựng một pháo đài lớn ở phía Nam Lordaeron. Pháo đài – thành phố này được đặt tên là Strom, trở thành trung tâm vương quốc của người Arathi – Arathor. Vương quốc Arathor càng lớn mạnh, những nhóm người từ khắp mọi vùng của đại lục rộng lớn Lordaeron kéo về phương Nam ngày càng đông để tìm sự bảo vệ an toàn của Strom.
Liên kết với nhau dưới một ngọn cở, những bộ tộc khác nhau giờ đây cùng nhau xây dựng một nền văn minh mới, mạnh mẽ, vững chắc, lạc quan. Thoradin - vị vua của Arathor biết rằng những người High Elves huyền bí đang nằm trong vòng vây của loài Troll, nhưng ông ta quyết định không đánh đổi sự an toàn của con người để giúp đỡ những kẻ lạ mặt chưa rõ nguồn gốc. Nhiều tháng trôi qua, có những tin đồn rằng người High Elves đã bị đánh bại ở phương Bắc. Cho đến khi có những sứ giả từ Quel’Thalas tìm đến Strom thì Thoradin mới hiểu được chủng tộc Troll đáng sợ đến mức nào.
Những sứ giả đã kiệt sức của người High Elf cảnh báo với Thoradin rằng, một khi loài Troll đánh bại được hoàn toàn Quel’Thalas thì mục tiêu tiếp theo của chúng sẽ là vùng đất phương Nam của con người . Những High Elves đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng rất cần tới lực lượng hỗ trợ của con người , nên đã vội vàng đồng ý dạy cho con người phép thuật để đổi lấy sự giúp đỡ của con người chống lại loài Troll. Thoradin tuy còn nghi ngờ về phép thuật nhưng vẫn đồng ý giúp đỡ người High Elf. Gần như ngay lập tức, những phù thuỷ ( Sorcceres )của người High Elf có mặt ở Arathor và bắt đầu hướng dẫn một nhóm người đã được lựa chọn kĩ càng những bài học đầu tiên về phép thuật.
Những High Elves phát hiện ra rằng tuy con người rất vụng về với phép thuật, nhưng họ lại có những mối quan hệ tự nhiên với nó. Một trăm người không hơn không kém dưới sự chỉ dẫn của những phù thuỷ High Elves tìm hiểu, học những bí mật cơ bản nhất về phép thuật. Khi tin rằng những pháp sư đầu tiên của loài người đã đủ khả năng cần thiết, những High Elves rời Arathor tiến về phương Bắc , theo họ là một đội quân hùng mạnh của vua Thoradin.
Liên minh con người – High Elf đụng độ với bầy Troll, lúc này đã quá mạnh ở chân đỉnh núi Alterac. Cuộc chiến kéo dài suốt nhiều ngày, nhưng đội quân thiện chiến của Arathor tỏ ra không hề mệt mỏi và không lùi bước trước bầy Troll đông hơn rất nhiều lần. Những người đứng đầu của Quel’Thalas nhận thấy đã đến lúc dùng tới phép thuật đã chuẩn bị trước của họ lên kể thù. Một trăm pháp sư của loài người cùng vô số những phù thuỷ High Elves cùng gọi những cơn mưa lửa khổng lồ, như là sự thịnh nộ của trời đất xuống bầy Troll. Những ngọn lửa đặc biệt làm mất đi khả năng tự hồi phục nhanh của loài Troll và thiêu đốt chúng cả bên trong lẫn bên ngoài.
Khi đội quân của loài Troll tan vỡ và tìm cách rút chạy, quân đội của Thoradin truy đuổi và cố gắng tiêu diệt sạch những con Troll còn sót lại. Thất bại khủng khiếp này khiến loài Troll không thể nào phục hồi được nữa, lịch sử không còn được thấy loài Troll xuất hiện như một quốc gia nữa, chúng chỉ còn những nhóm nhỏ sống chui lủi ,rải rác sâu trong rừng. Tin rằng giờ đây Quel’Thalas đã hoàn toàn được yên ổn, hoà bình, những High Elves đã tặng con người những vật làm tin, đảm bảo về lòng trung thành và tình bạn của họ với Arathor và Thoradin cùng con cháu ông ta. Từ đó, giữa con người và High Elf có một mối quan hệ hoà bình và tốt đẹp trong suốt nhiều thế kỉ.
Không còn bóng dáng của loài Troll ở phương Bắc, người High Elf nỗ lực xây dựng lại vương quốc của mình – Quel’ Thalas. Đội quân chiến thắng của Thoradin trở về phương Nam, trung tâm của con người – Strom. Vưong quốc Arathor ngày càng phát triển mạnh mẽ, phồn thịnh. Sợ rằng vương quốc của mình sẽ bị chia cắt nếu mở rộng quá mức, vua Thoradin quyết định duy trì Strom là trung tâm của đế chế Arathor mãi mãi. Sau nhiều năm sống trong hoà bình và phát triển, vua Thoradi chết vì tuổi già, để lại cho thế hệ sau của Arathor tự do mở rộng đế chế của mình vượt xa khỏi Strom.
Một trăm pháp sư đầu tiên của con người càng ngày càng nâng cao sức mạnh phép thuật của họ và nghiên cứu sự liên kết của những phép thuật huyền bí một cách cực kì cẩn thận, trái ngược với những người đã dạy cho họ, những High Elf và họ đã đạt được những kế quả đáng kể. Những pháp sư trước đây được chọn bởi ý chí mạnh mẽ và tâm hồn cao quí của chính họ, giờ đây họ luôn thực nghiệm phép thuật một cách rất cẩn thận và có trách nhiệm, họ tìm ra được bí mật của phép thuật và bắt đầu dạy chúng cho những thế hệ sau. Nhưng thế hệ sau của họ là những người chưa từng trải qua sự nghiêm ngặt, kỉ luật trong chiến tranh hay bất kì sự gò bó cần thiết nào. Bởi vậy những pháp sư trẻ này bắt đầu học và thực hành phép thuật với mục đích riêng chứ không hề quan tâm tới trách nhiệm của họ đối với những người khác.
Đế chế càng lớn mạnh và mở rộng ra những vùng đất mới, thì các pháp sư trẻ càng toả ra khắp vùng đất và hướng về phương Nam. Sử dụng khả năng ẩn chứa về phép thuật, họ bảo vệ bản thân và anh em, gia đình trước những loài thú hoang, giúp cho việc xây dựng những thành phố mới trên những vùng đất khô cằn trở nên dễ dàng. Càng giỏi hơn, những pháp sư này càng kiêu ngạo hơn và họ tự tách mình khỏi xã hội.
Thành phố thứ hai của Arathor – Dalaran được xây dựng nên ở vùng đất phía bắc của Strom. Rất nhiều pháp sư trẻ thiếu kinh nghiệm rời bỏ Strom, nơi họ bị ràng buộc trong nhiều qui tắc khắt khe khi học phép thuật để đến Dalaran, nơi họ hi vọng sẽ được tìm hiểu và sử dụng phép thuật một cách tự do hơn. Những pháp sư này sử dụng khả năng của mình dựng nên những công trình hình xoắn ốc và trong những ngôi nhà mới đó, họ say sưa với con đường tìm hiểu phép thuật. Người dân của Dalaran không phản đối những cố gắng, nỗ lực của những pháp sư trẻ này, họ xây dựng thành phố và phát triển kinh tế dưới sự bảo vệ của phép thuật. Tuy thế, khi những sự thử nghiệm và thực hành phép thuật ngày càng nhiều, thì những công trình xung quanh Dalaran càng trở nên yếu hơn và bị rạn nứt. “
Ezalor dừng lại, nhìn ra cửa như nhớ về một quãng thời gian xa xăm nào đó. Bên cạnh, đứa học trò của ông tỏ ra đầy phấn khích với câu truyện ông vừa kể mà không để ý một nứt buồn thoáng qua trên khuân mặt đã già, nét khổ sâu trong đôi mắt nâu của pháp sư ánh sáng. Rylai thốt lên:
-Vậy là phép thuật của chúng ta là do những người Hight Elf truyền dạy.
Ezalor khẽ lay động, rồi ông quay lại nhìn cô, khẽ cười:
-Đúng vậy, và cho dù có cố gắng tới đâu thì những pháp sư Human cũng chỉ học được một phần nhỏ trong biển phép màu huyền bí đó, tuy rằng chúng ta đã cố gắng tìm tòi, học hỏi và mặc dù trí thông minh của loài người là rất lớn nhưng những pháp sư Human cũng chỉ khống chế được một loại pháp thuật và kém xa những Blood Mage nhiều lần….
Ông nhìn thẳng vào mắt đứa học trò mình khi thấy nó tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
-Của ta là ánh sáng, và của con là băng tuyết.
Rylai khẽ giật mình, cô thoáng suy nghĩ tồi nói:
-Con hiểu, vậy họ đã nghiên cứu như thế nào?
Ezalor toe vẻ đăm chiêu:
-Như ta đã kể thì Dalaran chính là thành phố của phép thuật, được xây dựng bởi những pháp sư Human đầu tiên. Và để quản lý và nghiên cứu phép thuật một cách chặt chẽ, họ đã lập ra tổ chức Kirin Tor.Nó bao gồm 120 thành viên. Họ được chia thành nhiều cấp bậc tùy theo tầm quan trọng và ảnh hưởng. Kirin Tor có một hội đồng cai trị gồm sáu đại pháp sư ( Archmage), đôi khi vẫn được biết đến như là Hội đồng sáu người ( Council of Six). Một trong số thành viên của hội đồng được chỉ định làm người người đứng đầu Kirin Tor.
Rylai bỗng cắt ngang:
-Archmage?, Cha của thầy chẳng phải cũng là một Archmage sao?
Ezalor nói:
-Đúng vậy, cha ta là đại pháp sư Antonidas, người đứng đầu Kirin Tor lúc đó. Còn lúc ta gia nhập giới pháp thuật ở Dalaran thì mới chỉ là một pháp sư 18 tuổi bình thường, cho tới khi cha ta cùng toàn hội đồng Kirin Tor chết dưới tay tên Dead Knight-Arthas thì ta mới chỉ lên được bậc Grand Magus( phù thủy lớn).
Rylai nhìn thầy mình với vẻ đồng cảm, cô hỏi:
-Nhưng Arthas, tại sao hắn lại muốn giết Kirin Tor?
Ezalor nói:
-Hắn muốn đoạt lấy quyển sachs của Medivh nhằm triệu hồi tên chúa quỷ Archimonde và hắn đã làm được điều đó khi cả hội đồng pháp sư đã gục ngã. Tên chúa quỷ được gọi về và hành động đầu tiên của hắn là phá nát thành phố Dalaran.
Nói tới đó, Ezalor dừng lại, trong lòng ông dâng lên nỗi tiếc thương to lớn, Rylai cũng hiểu được điều đó, cô nhẹ nhàng nói:
-Vậy sao thầy thoát được?
Ezalor nói với giọng nặng nề:
-Trong giây phút sinh tử, vì không muốn hội đồng tuyệt giệt hay phép thuật biến mất trong loài người, hội đồng quyết định bảo vệ cho ta trốn đi, họ hy vọng rằng 1 ngày nào đó ta có thể xây dựng lại một thành phố phép thuật như Dalaran…
Tới đây thì ông nghẹn lại, nhưng rồi không muốn đứa học trò thấy, Ezalor nói tiếp:
-Nhưng cuối cùng, chỉ còn ta và một người bạn nữa là thoát được.
Rylai ngạc nhiên hỏi:
-Ai vậy thưa thầy.
Ezalor nói:
-Rubick. Ông ta cũng là một Grand Magus như ta vào lúc đó, nhưng tiếc rằng khi đó 2 chúng ta phải tách nhau ra để chạy. Và cho tới bây giờ ta vẫn chưa có tin tức gì của ông ta.
Ezalor bỗng cười, ông không muốn đứa học trò của mình thấy người thầy đã ngần này tuổi rồi mà vẫn còn như vậy, ông hỏi:
-Thế theo con, đỉnh cao của phép thuật là gì?
Rylai giật mình với câu hỏi bất ngờ này, cô suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu:
-Con không biết.
Ezalor bật cười, rồi nghiêm giọng nói:
-Đó là sự bất tử.
Vị pháp sư bỏ ra cửa với vầng hào quang ánh sáng quanh người, đằng sau ông, nữ phù thủy trẻ vẫn ngồi đó bất động sau câu nói của thầy mình.
Trên đỉnh Ice Crown lạnh giá, tên phù thủy cũng bất động trước một câu nói, Vol’Jin đứng chết lặng sau câu hỏi của chủ nhân hắn. Trên cao, Lich King vẫn lạnh lùng nhìn hắn như đợi câu trả lời. Nhưng rồi như không thể đợi được nữa, hắn nói:
-Thứ ta cần bây giờ là gì?... Đó là sự bất tử.
Vol’Jin giật mình sau câu nói đó, hắn run run:
-Chẳng phải ngài đã bất tử rồi sao?
Lich King lạnh lùng nói:
-Đó là linh hồn của ta thôi.
Phần 4: Pandaren.
1 buổi sáng đầy nắng lại đến trên hòn đảo nhỏ. Gió thổi nhẹ trên làn nước biển mênh mông, từng đợt sóng táp vào bờ cát trắng xóa. Những con hải âu trắng vụt ra khỏi các cành cây trên đảo, chúng kêu lên quác quác như gọi nhau đi kiếm ăn cho 1 ngày mới. Tia nắng vàng xiên vào căn lều nhỏ...Nàng công chúa tỉnh dậy, 4 cánh tay rang rộng trong không khí, cô gái trườn ra cửa. Slithice hướng ra biển, thân người cô uốn lượn trên nền cát, để lạ
i những dấu vết ngoằn nghèo như 1 con rắn. Không chủ y, cô tiến tới 1 bãi đá, ngồi lên 1 phiến đá phẳng như 1 thói quen hàng ngày. Đôi mắt cá phóng tầm nhìn ra xa, nơi mênh mông biển nước, nơi mặt trời mới ló rạng khỏi đường thẳng xa tắp. Nhưng bóng hình đó không có ở phía xa đó. Con người đó đã bỏ cô đi, đi về nơi xa thẳm...Cô gái bỗng cất tiếng hát, như những nàng tiên cá trong cổ tích, bài hát buồn, đầy kiên nhẫn và chờ đợi.
Vậy là đã 5 ngày kể từ khi chiếc bè nhỏ rời khỏi đảo, chàng thanh niên giật mình tỉnh dậy, vô quay đầu tìm ánh mặt trời. 1 tiếng thở phào trên khuân mặt đã dãn ra của anh. Vậy là chiếc bè vẫn đi đúng hướng. Nhưng điểm cần đến vẫn chưa có dấu hiệu gì cả mặc dù anh đã không dám ngủ nhiều để lái chiếc bè đi thẳng hướng mặt trời như ngài Rexxar đã chỉ dẫn. Và cũng đúng như lời ông ta nói, thật không dễ dàng để thấy được hòn đảo đó, miền đất của tộc Pandaren. Nhưng trong ánh mắt Yunero vẫn chứa đầy tia hy vọng và quyết tâm. Anh phải đến được đó, học những tuyệt kĩ để trở thành 1 blade master như cha anh và điều quan trọng hơn là trở về đất liền, tham gia cuộc chiến sinh tử. Yunero đứng thẳng, đưa túi nước bên hông lên uống, nó không còn nhiều và anh sẽ phải nhanh chóng tìm ra nơi đó trước khi thành 1 cái xác khô giữa biển lớn này. Anh cầm chắc cần lái, chiếc bè nhỏ tăng tốc thẳng hướng đông lướt đi.
Cô gái đứng bất động cạnh cửa sổ, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn đôi chi nhỏ đang vui đùa trên cành cây, 1 nét buồng đọng lên ánh mắt xanh biếc lạnh lùng. 1 buổi sáng thật đẹp nhưng sao những hình ảnh vui vẻ đó lại đè lặng trái tim cô. 1 dòng nước chợt dâng lên trong khoé mắt nhưng với sự mạnh mẽ phi thường, dòng lệ đọng lại mà không rơi. Nhưng đôi mắt long lanh vẫn nhòa đi, những hình ảnh hiện về. Nụ cười của chàng trai đó khi cứu cô trong gang tấc, rồi thân hình lao lên chắn trước cô để rồi mãi mãi phải ở lại nơi biển sâu. Xa xa, phía ngọn đồi, nấm mộ vẫn nằm im dưới tán cây liễu, chiếc bia đá đã cũ dần. Nhưng trong khoảng khắc nào đó, trái tim Rylai thắt lại khi cô tưởng rằng cô đã thấy dưới ánh nắng, dòng chữ vàng "Yunero" trên tấm bia đó bỗng ánh lên. Cô sẽ phải chấp nhận, rằng anh ấy đã chết, tình yêu vừa đến đã rời xa cô, và cô là 1 phù thuy cứng rắn, như những tảng băng trong lòng cô. Và sự mạnh mẽ sẽ giúp cô bước qua được nỗi đau này, biến nó thành sức mạnh nghiền nát quân thù. Cơn gió nhẹ thoảng qua, mái tóc vàng khẽ lay động. Rylai giật mình quay lại. Thầy Ezalor đã đứng sau cô từ khi nào mà cô không biết, giọng nàng phù thuy lúng túng:
-Con xin lỗi, con không biết thầy đến.
Ezalor nhìn đứa học trò mình, ánh mắt hiền từ đầy thông cảm:
-Không sao, chúng ta đi thôi, họ tới rồi.
Rylai đi theo thầy mình, sang khu tiếp khách của lâu đài, ở đó đã có 1 đám người đang ngồi chờ. Khi 2 người bước vào, tất cả đứng dậy, họ cúi chào vị pháp sư trong y phục trắng. 1 vị pháp sư áo đỏ bước lên trước, ông ta tươi cười nói:
-Xin chào ngài, rất cảm ơi khi được chào đón ở đây, hỡi người giữ ánh sáng.
Ezalor bật cười:
-Nortrom. Bạn của ta. Ông hài hước quá đấy.
Nào hãy ngồi xuống đi mọi người.
Tất cả ngồi xuống, Nortrom nói:
-Chúng tôi mang 3 vạn quân Human còn lại của Theramore tới đây, hi vọng rằng nơi đây vẫn còn rộng.
Ezalor đáp:
-Oh. Thành phố này luôn chào đón họ, những chiến binh anh dũng. Ở đâu có người Human sinh sống, nơi đó là quê hương của họ.
Nortrom nói tiếp:
-Vậy thì tốt rồi. Còn chuyện kia. Mong ông nói rõ hơn.
Ezalor nhìn quanh mọi người, tất cả đều dồn ánh mắt về phía ông như chờ đợi. Ông nói:
-Chuyện là thế này. 2 ngày trước, có tin báo về từ phía bắc. Rằng tại những dãy núi đá giáp ranh với lục địa Nothrend lạnh giá, bắt đầu xuất hiện những trận động đất lạ với cường độ rất lớn. Ta e rằng...
Purist (ominiknight) bỗng cắt ngang:
-Theo ông thì nó lại xuất hiện à?
Tất cả ánh mắt bỗng hướng về phía Purist với sự tò mò. Nhất là với những người trẻ như Lina, Rylai, Magina và Davion. Nhưng Nortrom lại lên tiếng:
-Theo truyền thuyết của người Hight Elf thì tại những dãy núi đá phía bắc, gần thành phố Quel'thalas. Vào 1 thời điểm nào đó trong vài ngàn năm, sẽ có 1 vật quy giá xuất hiện, và giống như tất cả truyền thuyết của các dân tộc khác, sẽ có 1 quái vật bảo vệ.
Davion chợt ngắt lời:
-Là quái vật gì?
Nortrom nhìn anh, cười nói:
-Là 1 thứ gì đó rất mạnh, có thể là 1 con rồng.
Davion giật mình, khẽ run lên kinh hãi rồi im lặng.
Nortrom nói tiếp:
-Thực ra thì chưa ai thấy nó cả, truyền thuyết vẫn là truyền thuyết. Nhưng ta muốn thử xem nó có thật không, và dù sao, ta cũng muốn về thăm lại Quel'Thalas. Tất nhiên là 1 mình ta không thể làm được điều này, ta cần vài sự trợ giúp từ những các bạn trẻ ở đây.
Rồi vị pháp sư liếc mắt sang nhìn Lina, cô ta thoáng giật mình, nhưng rồi nhanh nhẹn đưa tay lên, quả quyết nói:
-Tôi sẽ đi cùng ngài!
Nortrom đáp lại bằng 1 nụ cuời, bỗng Davion lên tiếng:
-Tôi nữa!
Sven nói:
-Nhưng em vừa mới...
Davion nói:
-Em khoẻ mà!
Purist nhì 2 đứa, thở dài:
-Để nó đi đi. Còn Sven, ở lại với ta.
Davion cười đắc y trong khi Sven thì tỏ vẻ bực bội. Bỗng Rylai lên tiếng:
-Thế thứ quy giá đó, có sức mạnh gì?
Nortrom nhìn thẳng vào mắt Rylai nói :
-Sự bất tử!
Rồi ông nhìn tất cả mọi người nói trong khi Rylai kinh hãi tột độ:
-Được rồi, chúng ta sẽ lên đường sớm, và để tránh bị chú y thì chúng ta sẽ không dẫn theo quân lính. Ta không chắc Lich King biết chuyện này không. Nhưng cẩn thận vẫn hơn và chúng ta phải nhanh hơn hắn.
Chợt Rylai lên tiếng, sau khi đã thoát khỏi trạng thái kích động:
-Khoan đã. Tôi cũng sẽ đi!
Mặt trời đã lên thiên đỉnh làm không khí ban trưa trên mặt biển có phần nóng nực. Yunero vẫn chăm chú hướng bè về phía trước, đôi mắt mỏi mệt thấm mồ hôi cay xè vẫn cố kiếm tìm dấu hiệu 1 hòn đảo. Nhưng thứ anh thấy được vẫn chỉ là một màn nước mênh mông vô tận. Bỗng nhiệt độ hạ xuống, chiếc bè như trôi vào 1 vùng không gian khác.
Xung quan Yunero là 1 vùng sương mù dày đặc, 1 nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng anh khi anh không thể thấy gì khác ngoài 1 màn trắng xóa. Nhưng Yunero cố bình tĩnh lại, lái bè đi theo trực giác...
Không biết Yunero đã lạc trong màn sương mù bao nhiêu lâu, nhưng cuối cùng sương cũng mỏng dần, vài tia nắng xuyên vào...
Và rồi Yunero tròn mắt kinh ngạc, 1 hòn đảo hiện ra trước mắt. Nỗi sung sướng tràn đầy, xua tan cả lỗi mệt nhọc đang xâm chiếm cơ thể.
Chiếc bè dạt vào bờ cát trắng, Yunero mừng đến nỗi nhảy vụt ngay lên bờ và suýt ngã, anh rẽ qua những bụi cây nhỏ. Một khu rừng mưa rậm rạp ẩm ướt làm anh có vẻ khó chịu, nhưng rồi anh cũng phấn khích khi nhìn thất một con đường nhỏ với những bậc thang bằng đá bám đầy rêu, hai bên sườn là tượng hai con rắn dài cổ quái mà anh chưa thấy bao giời ( Rồng châu á đấy ông ơi ==.). Bàn chân anh bước cẩn thận lên những bậc đá trơn nhẵn, nhưng càng đi, con đường càng trở lên dốc đứng, cuối cùng, sau 1 hồi vất vả và suýt ngã mấy lần, Anh cũng đi hết được những bậc đá và đi bước vào thảm cỏ của một chiếc đồi. Đôi chân mệt mỏi nhưng vẫn không ngừng bước tiếp. Và rồi, những cố gắng đã được đền đáp. Yunero lại phải thốt lên kinh hãi khi bước lên được đến đỉnh đồi.
Một không gian rộng trải ra trước mắt anh, những đỉnh núi cao vút như thể những cột đất chống lên trời, sương mù và mây bay lơ lửng ngang những ngọn núi đó như thể những ngón tay trong làn khói mỏng. Nhưng điều tuyệt vời hơn nữa là những hình ảnh dưới thung lũng…
Ẩn hiện dưới dải mây lưng trừng, nhưng mái nhà cong vút hiện ra mà anh không thể nào nhận ra được lối kiến trúc lạ lùng này, chúng có những cây cột lớn tròn, có thể làm bằng gỗ hoặc vật liệu gì đó nhưng phải rất chắc chắn mới có thể chống đỡ được chiếc mái 4 cạnh cong vút bên trên. Và có rất nhiều ngôi nhà như thế, lối tiếp nhau. Có cái thì ở ngang đinht núi với những đường đá dẫn lên, có cái thì ở dưới con thác lớn, tập trung với nhau như một ngôi làng nhỏ. Xen giữa những mái nhà là những hàng cây đỏ rực một loài hoa mà anh chưa từng thấy. Và ở gần anh nhất, hai bên con sông nhỏ, những thửa ruộng đầy nước với những sinh vật to lớn trên đó, họ đội một chiếc mũ hình chóp nhọn và như thể đang cấy một loại cây gì đó trên những thửa ruộng kia. Yunero như đắm chìm trong những hình ảnh tuyệt đẹp này, cả thân thể rơi vào yên lặng.
Bỗng một cảm giác tiến tới sau lưng, một vật gì đó đang dí vào lưng anh.
Nhanh như cắt, Yunero quay lại, theo phản xạ, thanh kiếm vung lên chém ra sau. Nhưng người đằng sau cũng nhanh nhẹn không kém, hắn ta rút binh khí lại, nhảy vụt ra sau. Yunero lại suýt chết lặng một lần nữa với kẻ trước mặt, một con gấu với bộ lông trắng và đen, nó đứng như một người bình thường trong một bộ trang phục kì quái bằng lụa. trên tay hắn là một chiếc gậy gỗ với những chiếc chuông nhỏ treo ở một đầu. Ẩn trong một chiếc mũ hình chóp nhọn kết bằng lá khô là một khuân mặt béo đầy lông trắng với 2 con mắt lớn trong 2 cái vòng lông màu đen và bộ râu cùng màu. Và trong miệng hắn ngậm một cành cây nhỏ với 1 chiếc lá nhọn màu xanh. Trông hắn bình thản và chẳng có vẻ sợ hãi gì anh cả. Rồi hắn ta đưa gậy lên, phóng tới…Yunero giật mình đưa kiếm lên đỡ, nhưng những gì anh thấy chỉ là những đòn đánh nhanh như vũ bão. Anh vung kiếm đỡ quanh mình nhưng rồi vẫn bị chúng những phát vụt vào sườn và chân. Yunero khụy xuống với những vết bầm quanh người. Tên người gấu không nói gì, hắn đứng nhìn anh một cách khinh bỉ và miệng vẫn nhai cành cây nhỏ một cách thỏa mái. Và cũng không báo trước, hắn nhảy lên, quay gậy một vòng trên không rồi đập xuống. Yunero hốt hoảng, anh vội thu kiếm, dùng hết sức bay vụt lên vừa kịp lúc chiếc gậy gỗ đập xuống nơi anh vừa đứng. mặt đất nứt ra quanh đầu gậy cùng bụi bay mù mịt. Nếu anh không nhanh thì chắc chắn đã nát sương sau đòn đánh đó. Nhưng anh cũng chỉ có thể nghĩ tới đó, bản năng chiến đấu mách bảo anh phải làm gì. Theo đà lao xuống, Yunero xoay người, lia 1 đường kiếm về phía đối thủ vẫn đang bối rối vì đập hụt. Tia kiếm bay tới nhanh như gió, mặc dù rất nhanh nhẹn nhưng tên người gấu cũng không tránh được hết nhát kiếm. Thanh kiếm Yasha trên tay Yunero chém xuống, lấy đi một mảnh mũ trước mặt hắn. Và ánh mắt tức giận cũng hiện ra sao lỗ nón hổng đó, hắn quét gậy một đường, vụt mạnh vào sườn Yunero khi anh còn chưa kịp tiếp đất. Thân hình chàng kiếm sĩ bị bay ra sau, cày xuống nền đất 1 đoạn. Tên người gấu tiến tới, Yunero nghiến chặt hàm răng đầy máu, cả thân hình anh như muốn vỡ vụn, đôi mắt mở to kẻ trước mặt. Một đòn quyết định.
Phần 5: Trở về.
Con đại bàng lượn vòng quanh trên không, đôi cánh không đập mà nghiêng theo chiều gió lấy chiếc thuyền nhỏ bên dưới làm tâm, con chim bay vòng vòng. Bỗng một tiếng huýt vang lên, con chim nhào xuống từng hồi rồi nhẹ nhàng đậu lên chiếc vai bọc da thú với những chiếc móng vuốt nhọn xâu qua. Rexxar đưa bàn tay vuốt lên bộ lông mềm mại của con thú cưng khiến nó trùng chân xuống, dụi đầu vào bàn tay lớn của ông như có vẻ thỏa mái lắm. Bỗng
người bên cạnh ông lên tiếng:
-Anh nghĩ cậu ta có thể tìm được hòn đảo đó không?
Rexxar quay sang nhìn vị Shaman già bạn mình, rồi lại phóng ánh mắt ra xa, từ từ nói:
-Tôi cũng không chắc, đó là một chủng tộc bí ẩn, bí ẩn nhất trên mảnh đất Azeroth này. Nhưng tôi nghĩ hắn có thể tới được, như cha hắn đã từng tới. Thanh kiếm sẽ dẫn đường cho hắn, về nơi nó thuộc về…
Yunero đã hoàn toàn ngã gục sau đòn đánh của tên người gấu, mọi sức lực, cố gắng đều bị vô hiệu hóa bởi những khớp cơ tê cứng. Trước mặt, thân hình to lớn của con gấu đã tới gần. Chiếc gậy gỗ lại vung lên lần nữa, bàn tay uyển chuyển quay chiếc gậy trong không khí. Tiếng rít gió vù vù. Bụi cuốn theo đầu gậy thành những dải tròn, cuốn xung quanh hắn như con rắn mờ ảo. Hắn nhìn anh 1 tia lạnh lùng, bàn tay đưa lên cao, kéo chiếc gậy gỗ đập xuống.
Yunero nghiến chặt răng, nỗi giằng xé tra tấn trái tim anh. Anh vừa mới chạm được đến điều ước, vừa mới bước được một bước vào con đường của cha anh. Vậy mà tất cả lại chấm dứt nhanh vậy sao. Trong khoảng khắc, anh cũng không hiểu sao mình nghĩ được nhiều đến thế, nhưng nó cũng đâu có ích gì khi mà tới thanh kiếm giờ đây anh cũng không thể nào cầm chắc được….
“Thanh kiếm…Cha !!!…”
Một tia sáng lóe lên trong đầu chàng trai trẻ, ánh mắt anh bừng mở, đôi bàn tay run run cố đưa lên. Thanh Yasha nằm chắn ngang trước mặt. Yunero gầm lên:
-Samuro !!!
Trong thoáng chốc, khi mà thân hình con gấu đang lao xuống trong đòn đánh cuối cùng, cơ thể nó khẽ run lên sau tiếng hét của kẻ bại trận trước mặt. Đôi mắt to tròn bị hút vào lưỡi kiếm sắc lạnh. Một động tác gượng ép, nó cố xoay người sang một bên nhưng có vẻ đã muộn. Chiếc gậy vút cong trong không khí tiến xát cánh tay đang run run cố nhâng thanh kiếm của Yunero, đập gãy cổ anh.
“Rầm” Âm thanh vang lên cùng bụi bay mù mịt.
Một làn gió thổi qua, mang theo những cành hoa màu hồng đỏ, đẩy lớp bụi tan dần. Thân hình to lớn của con gấu khụy xuống, chiếc gậy văng xuống bên cạnh. Và cả cái thân hình quá khổ đó, tưởng rằng đã ôm chọn chàng thanh niên bên dưới. Con gấu đứng dậy, nhìn xuống kẻ bên dưới với ánh mắt ái ngại. Hắn nằm bất tỉnh với thanh kiếm rơi bên cạnh. Con gấu thở dài, đưa tay ra sau lưng, lấy ra 1 chiếc bình bằng quả khô khá lớn rôi mở nắp, ngửa cổ tu một hồi thứ chất lỏng bên trong. Bàn tai mập mạp đầy lông mịn quẹt ngang miệng, rồi lật lại, xoay ngược chiếc bình.
Một dòng chất lỏng màu vàng dội xuống người chàng thanh niên bên dưới, dòng nước mát lạnh lan ra trên làn da đỏ ở lưng và cái đầu trọc rồi xùi bọt trắng xóa…
Rồi điều kì diệu xảy ra, chàng thanh niên cựa quậy, ngóc đầu dậy. Khuân mặt chợt nhăn lại khi cảm nhận vị của dòng nước kia chảy vào miệng. Rồi đôi mắt lại mở to kinh hãi khi cái thân hình to lớn đầy lông cúi xuống, nhưng không phải là một đòn đánh nào cả. Anh thấy mình bị xốc lên, đầu ngửa ra sau. Bầu trời trong xanh trải ra trong ánh mắt mệt mỏi, rồi nó tối dần.
Những tia nắng, xuyên qua ô gió bằng những thanh gỗ nhỏ ghép lại theo 1 trật tự thành những hoa văn vuông bên trên cánh cửa cũng được tạo thành như thế nhưng được bọc bằng một loại giấy trắng đục. Tiếng chim hót vọng vào từ những cành cây ngoài khung cửa sổ. Chàng thanh niên thức dậy.
Như thường lệ, bàn tay dò tìm chuôi kiếm, nhưng không có gì cả. Anh ta giật mình bật dậy, đôi mắt mở to nhìn căn phòng. Một căn phòng không rộng, nhưng có vẻ như mọi thứ đều được làm bằng gỗ, 1 chậu cây nhỏ uốn éo dưới một bức tranh toàn chữ mà anh không thể đọc được. Cạnh giường anh là một chiếc bàn hình tròn bằng gỗ và trên đó có một chiếc bình nhỏ có vòi với vài cái cốc tí hon. Bên cạnh đó là một thanh kiếm. Yunero giật mình rồi anh vội bước tới nhưng rồi anh kinh hãi khi chợt nhận ra trên khắp cánh tay và người mình, cắm chi chít những mũi kim dài và mảnh. Đúng lúc đó, cánh cửa gỗ kéo ra, ánh sáng bên ngoài ùa vào nhưng lại bị chặn lại bởi một thân hình to lớn. Giọng nói vang lên:
-Nhờ chúng mà anh mới có thể ngồi dậy được như thế đấy.
Rồi người đó bước vào, trên tay là chiếc khay nhỏ với 1 cái bát nghi ngút khói và tỏa ra mùi thơm của thịt hầm. Nhưng Yunero lại lùi ra sau, nhìn kẻ mới vào kinh sợ khi nhận ra đó chính là tên người gấu đã giao chiến với anh chỉ có điều hắn không đội mũ nữa. Và cái cảm giác đau đớn khi đó chợt ùa về, nhưng rồi nó lại tan biến ngay sau đó, khi mà giờ đây cơ thể anh đã bình phục 1 cách kỳ diệu. Bàn tay theo phản xa nắm lại, nhưng không còn kiếm nữa, một chút hụt hẫng nhưng rồi Yunero nắm đấm, đưa ngang mặt thủ thế. Nhưng đáp lại, tên người gấu khẽ mỉm cười:
-Kiếm của anh đây.
Ông ta đưa tay ra sau lưng, rút ra thanh kiếm dài mỏng, đưa lên phía trước. Yunero tỏ vẻ rụt rè, nhưng khi đã chắc chắn đó là thanh Yasha của anh, anh vội giật lấy, cầm chắc chuôi kiếm, chĩa về kẻ trước mặt. Tên người gấu bật cười:
-Được rồi, tôi xin lỗi về việc hôm qua, cũng may là tôi dưng được đòn đó lại, nếu không thì cây gậy của tôi đã nghiền nát anh rồi.
Yunero buônh lỏng kiếm, nhưng đôi mắt vẫn dè trừng. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt to đó. Giờ đây nó nhân từ một cách kì lạ. Nhưng như thể nhận ra thái độ của anh. Ông ta nói:
-Chắc là anh cũng đói, hãy ăn đi.
Ông ta đưa khay gỗ lên trước mặt anh, mùi thịt bốc lên làm bụng anh sôi lên sau những ngày lênh đênh trên biển. Chàng trai chần chừ nhưng rồi cũng nhận lấy khay gỗ. Trong chiếc bát hình tròn là những sợi mì trắng dài cùng với một thứ canh béo ngậy và thơm nức. Ở tộc Orc, chắc chắn là anh không quen ăn kiểu này, những chiến binh Orc hoang dại ít khi ăn đồ làm từ ngũ cốc hay canh như những người Human hoặc Night Elf. Nhưng món ăn lạ lẫm này còn xa lạ hơn cả, nhưng dù sao thì anh phải lấp đầy cái dạ dày trước đã. Ông người gấu nói:
-Ngồi xuống và từ từ ăn đi, ta sẽ rut bỏ những chiếc kim này khi anh ăn.
Yunero khẽ gật đầu, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cầm lên 2 thanh gỗ nhỏ, dài1 gang tay và giống nhau y hệt. Anh không hiểu thứ này để làm gì, nhưng có vẻ nó dùng để ăn cái món này. Yunero mỗi tay cầm một chiếc que, đưa xuống chiếc bát nhưng phải mất một lúc anh mới đưa được vài sợi mì lên miệng, một hương vị lạ lùng nhưng rất tuyệt vời khi mà cái dạ dày anh đang reo lên. Người đàn ông đứng bên cạnh bật cười trước sự lóng ngóng đó, ông khẽ lắc đầu rồi từ từ rút chiếc kim đầu tiên ra.
Một cảm giác rùng mình khẽ lan tỏa khi chiếc kim mảnh được rút ra khỏi thịt anh, nhưng rồi anh lại thấy nó thật êm và dễ chịu. Yunero không nói gì, anh để mặc cho ông ta rút tiếp rồi đặt lên 1 chiếc đĩa thủy tinh. Bỗng ông ta lên tiếng:
-Ta là Mangix(Pandaren Brewmaster), còn anh?
Nuốt vội, sợi mì vào bụng, anh ấp úng nói :
-À…tôi…tên tôi là Yunero ?
Mangix dừng lại, hỏi với giọng nghiêm túc :
-Vậy sao anh biết Samuro, và thanh kiếm đó. Sao anh có nó ?
Yunero trả lời :
-Tôi là con trai của ông ấy.
Mangix hơi giật mình, nhưng rồi ông lại cúi xuống, tiếp tục nhổ những chiếc kim ra. Và chiếc kim cuối cùng cũng rut ra vừa lúc Yunero ăn xong. Anh nhìn ông với anh mắt đã có phần thân thiện, nói nhỏ :
-Cám ơn ông.
Mangix nói :
-Không có gì, nếu anh ăn xong rồi thì đi theo tôi, tôi muốn anh gặp người này.
Yunero không hiểu gì, nhưng cũng vội đứng dậy, cầm kiếm đi ra cửa, theo sau bóng dáng to lớn của Mangix.
Cánh rừng già cao vút dưới chân những dãy núi dài miền bắc của nơi từng là 1 thành phố huy hoàng mà người ta biết đến với cái tên Quel’Thalas. Nhưng nó giờ đây chỉ là những kí ức xa xăm về một thời hoàng kim đó, của những pháp sư giỏi nhất trên lục địa này. Họ đã đẩy lùi tộc Troll hung dữ, xây dựng lên 1 thành phố đã đi vào huyền thoại. Nhưng những gì còn lại. Chỉ là một đống đỏ nát.
Nách qua những tảng đá ngổn ngang, những chiếc cột tròn gãy gập, cháy xém bởi pháp thuật đã bám đầy rêu xanh và những cây cỏ dại. Người đàn ông lặng đứng nhìn khung cảnh thê lương nơi đây. Một kí ức nào đó hiện về hay là cả một dòng cảm xúc mãnh liệt. Thân hình khẽ run lên trong chiếc áo choàng trắng kín người cổ cao. Đôi mắt liếc nhìn xung quanh, như cố dựng lại những hình ảnh quen thuộc. Nhưng tất cả vẫn mãi chỉ là quá khứ. Một quá khứ đầy đau thương. Và cái không gian cũng bỗng trở lên yên lặng từ khi nào như hiểu được sự bi thương đó. Tất cả đã chết theo cả 2 nghĩa, tiếng chim, tiếng nước chảy…
Bỗng đôi tai nhọn dưới mái tóc vàng rung động, nhưng có vẻ nó không sợ hãi gì. Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế, cất tiếng nói :
-Có tin gì chưa ?
Một thân hình nhỏ bé hiện ra, hắn có một lớp da tím tái với 2 chiếc răng lớn trên khuân mặt trắng rã cùng mái tóc đen dựng ngược như bờm ngựa trên đầu của loài Troll. Thân hình lẻo khẻo với một chiếc gậy quá khổ với 2 chiếc sọ đầu lâu gắn 2 đầu. Tất cả tạo lên 1 cơ thể không có gì đẹp đẽ, nó trái ngược lại với vẻ uy nghi toát ra từ người mặc áo trắng. Và cái giọng nói rè rè của hắn cất lên đầy run sợ :
-Có vẻ điều đó đã đúng, những truyền thuyết của vùng đât này thưa ngài. Nhưng không phải chỉ có mình chúng ta biết.
Người đàn ông kia hỏi lại :
-Còn ai nữa ?
Tên Troll nói:
-Bọn người từ phía nam, chúng đang đến đây.
Người đàn ông kia không nói gì, hắn suy nghĩ điều gì đó một lúc rồi nói:
-Đi khỏi đây thôi. Chúng ta sẽ sớm gặp chúng.
Chàng kiếm sĩ trẻ bước đi nhưng ánh mắt thì đảo khắp nơi. Miệng lúc nào cũng há to king ngạc trước những cảnh vật xung quanh này...Anh đang bước đi trên 1 con đường nát gạch nhỏ giữa lưng trừng núi. Thấp phía bên dưới, nơi dốc thoai thoải là và mái nhà nhọn cong thấp thoáng trong những tán hoa anh đào đỏ rực-loài cây mà anh vừa mới được biết tên qua người dẫn đường phía trước. Loài hoa này thật đẹp và tự nhiên khi ngắm nhìn cái
đẹp đó, 1 hình ảnh lại hiên lên trong anh. Người con gái với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lạnh lùng...
Yunero giật mình khựng lại, hình ảnh cô gái mờ ảo chợt tan biến mà thay vào đó là tấm lưng khổng lồ của Mangix. Suyt chút nữa anh đã đâm sầm vào nó khi ông ta đột ngột dừng lại mà anh không nhận ra khi đang mơ màng. Ông ta cũng không quay lại, chỉ là dừng lại 1 nhịp để bước lên những bậc gỗ. Yunero cũng kịp nhận ra, anh đang đứng trước 1 cây cầu treo dài, nó được làm từ những phiến gỗ đen và những sợi dây thừng to. Nhưng điều anh bất ngờ là nó bắc qua 1 hẻm thung lũng, nối liền 2 ngọn núi. Yunero hơi lưỡng lự, anh bắt gặp ánh mắt Mangix quay lại như thúc dục. Chàng trai trẻ bước lên, hơi loạng choạng với nhịp rung của cây cầu, một không gian vút sâu xuống dưới chân. 1 con sông uốn lượn quanh chân núi, tiếng gió thổi mang theo hương thơm nhẹ, những cành hoa hồng đỏ.
Mangix ngước mắt nhìn lên cao, đưa tay ra hiệu cho Yunero khi anh vừa đi hết cây cầu và đặt chân lên mặt đất. Trên đỉnh núi, nơi có những đám mây trắng xốp trôi chầm chậm là 1 ngôi nhà thấp thoáng. Anh có thể nhận ra trong hỉnh ảnh bé xíu đó có những chiếc cột gỗ màu đỏ và những tán cây 2 bên. Mangix nói:
-Chúng ta sẽ lên đó.
Yunero hơi rùng mình khi nhìn theo những bậc đá dựng đứng vút lên cao. Nhưng rồi không còn cách nào khác, chàng kiếm sĩ hít 1 hơi dài rồi bước lên.
Sau 1 hồi vất vả, Yunero cũng đã bước qua bậc đá cuối cùng. Mồ hôi ướt đẫm trên người mặc dù nhiệt độ trên cao thì lạnh hơn và không khí loãng hơn. Điều đó càng làm anh thở mạnh hơn trong khi Mangix phía trước chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả. Ông ta đứng nhìn Yunero, đợi 1 lát cho hắn đỡ mệt rồi nói:
-Được rồi, đi theo ta.
Yunero tỏ vẻ khó chịu, nhưng rồi anh cũng cố đi theo Mangix, băng qua 1 khoảng sân nát gạch, qua 1 cánh cửa gỗ với 2 con thạch sư 2 bên. 1 khung cảnh hiện ra làm anh vô cùng king ngạc khi mà anh đã như thê không biết bao nhiêu lần kể từ khi bước chân lên hòn đảo này. Trong khoảng sân trước mặt, là rất nhiều những cọc gỗ tròn dựng đứng từ thấp đến cao. Nhưng điều làm anh thán phục là trên đó, từng cặp người gấu đang đánh nhau, bàn chân nhanh nhẹn lướt trên đầu những thanh gỗ nhẵn tới mức mà Yunero nghĩ chỉ cần 1 chút sơ y là có thể ngã xuống. Tất cả vẫn chăm chú luyện tập như không nhận ra sự có mặt của anh. Nhưng rồi cũng có 1 người nhận ra, người mặc trang phục đỏ. Ông ta bước tới phía Mangix và Yunero. Đôi mắt của ông ta liếc nhìn anh mà khiến anh có cảm giác như thể nó thiêu đốt cả thân hình anh vậy. Ông ta vỗ vãi Mangix, cười nói:
-Anh bạn của ta, ta tưởng anh chết ở đâu rồi chứ. Hay là kiếm được vại bia nào ngon rồi thưởng thức 1 mình mà quên ta rồi.
Mangix cũng cười, ông đáp lại vài lời thân mật rồi chỉ vòng tay đẩy Yunero lên trước:
-Tôi dẫn anh bạn này đến gặp anh. Anh ta là con trai của Samuro. Học trò ngày xưa của anh.
Yunero kinh hãi sau lời nói của Mangix, thân hình anh khẽ run lên trước người kia, người đó, trăm năm trước đã dạy dỗ cha anh sao. Ông ta nhìn Yunero, rồi đôi mắt bị hút vào thanh kiếm bên sườn anh. Ông ta nói:
-Phải. Ta nhận ra thanh kiếm đó. Ngươi tên gì?
Yunero lúng túng nói:
-Tôi là Yunero. Con trai Blade master Samuro...Ngài...Ngài đã dạy cha tôi sao?
Ông ta cau mày, nhìn thẳng vào mắt Yunero
-Đúng. Là ta. Hãy gọi ta là Xin!. Vậy anh cần gì ở ta?
Yunero ngập ngừng, rồ quả quyết nói:
-Tôi muốn thành 1 Blade master như cha tôi.
Xin thoáng rung động trước câu trả lời của chàng trai trước mặt, nhưng rồi ông nói:
-Theo ta vào đây.
Yunero và Mangix đi theo Xin vào trong ngôi nhà với 2 hàng cột gỗ dài và những chiếc bàn thấp cùng 1 tấm thảm để ngồi. Anh theo Xin tới cuối căn phòng, nơi có vẻ trang trọng nhất với 1 bức tranh lớn hình 1 con rồng dài cuốn mình trong lửa. Bên dưới bức tranh là 1 chiếc bàn, trên bàn là 1 chiếc kệ gỗ được chạm khắc tinh xảo. Chiếc kệ có 3 tầng nhưng chỉ có 2 tầng dưới đỡ 2 thanh kiếm dài ánh đỏ. Xin bỗng nói:
-Cho ta mượn thanh kiếm của anh.
Yunero không nói gì, anh rút kiếm ra đưa cho Xin. Ông ta đỡ lấy thanh kiếm rồi đặt lên tầng trên cùng. Thật kì lạ, thanh kiếm nằm vừa khít. Xin nói trước sự ngạc nhiên của Yunero:
-Nó đã từng ở đó, cho tới khi ta tặng nó cho cha anh.
Xin nhìn Yunero, đôi mắt ông như thiêu cháy quyết tâm trong lòng anh. Ông im lặng 1 lát rồi nói:
-Ta sẽ dạy cho anh. Nhưng anh phải để thanh Yasha này lại đó.
Yunero rung động, anh suy nghĩ điều gì đó ghê gớm rồi nói quả quyết:
-Tôi sẽ không thể thành 1 Blade master như tôi muốn, như cha tôi. Nếu thiếu thanh kiếm đó. Mặc nó vốn dĩ là của ngài. Nhưng điều tôi quan tâm là nó là vật duy nhất cha tôi để lại cho tôi. Và ông ấy dạy tôi rằng: 1 kiếm sĩ chân chính sẽ không bao giờ từ bỏ thanh kiếm của mình. Vì đó là sinh mạng của anh ấy...
Nói tới đó, cổ họng Yunero nghẹn lại. 1 lỗi đau buồn to lớn tràn về. Nhưng bỗng Xin bật cười:
-Tốt lắm. Rất giống cha anh. Đứa học trò cứng rắn mà ta đã dạy dỗ. Anh yên tâm, ta không phải 1 kẻ keo kiệt. Ta đã cho đi thanh kiếm này thì nó mãi mãi là của anh.
Xin lấy thanh kiếm xuống, đưa cho Yunero, rồi nói tiếp:
-Ta sẽ nhận anh làm đệ tử với 1 điều kiện.
Yunero nhận lại kiếm, run run chờ điều kiện mà Xin sắp nói. Ông ta gọi 1 anh người gấu đang tập ngoài sân vào rồi nói:
-Hãy đánh thắng đệ tử của ta, và ta khuyên anh nên dùng hết sức.
Trong chốc lát, khoảng sân biên thành 1 võ đài với những đệ tử người gấu vây xung quanh. Yunero đứng im, tay nắm chặt chuôi kiếm nhìn đối thủ với vẻ căng thẳng trong khi ang chàng kia thì rất bình tĩnh với 1 chiếc roi gỗ trên tay. Yunero có phần khó chịu với sự coi thường đó. Nhưng nó không phải vấn đề. Điều anh quan tâm nhất là anh phải thắng. Bằng mọi giá. Giọng Xin vang lên:
-Bắt đầu đi!
Ngay sau câu nói đó, Yunero gầm lên 1 tiếng, kiếm chắc trên tay, anh lao vào đối thủ. 1 đường kiếm sáng lên.
Yunero giật mình khi nhát chém của anh bị cản lại. Anh người gấu kia không né, anh ta chỉ đưa thanh gỗ lên cản đòn đánh lại. Thanh Yasha sắc lạnh dừng lại giữa thanh gỗ đang cong xuống mà không gãy hay đứt. Yunero nghiến răng, sự giận dữ cùng lòng quyết tâm cuộn lên. Anh hét lên:Blade Fury.
Rồi Yunero chém tới như vũ bão, những đười kiếm nhanh như gió cuốn quanh thân hình anh, quét đến đối thủ. Anh người gấu hơi nhíu mày, nhưng rồi cánh tay đưa lên, thanh gỗ như kiếm trong tay, uốn lượn như cành cây trước cơn lốc kiếm đang tới. Thân hình tiến thoái nhịp nhàng. Cành cây dẻo mà không yếu, thuận theo gió di chuyển. Lần lượt từng đường kiếm của Yunero bị cản lại hay gạt ra ngoài. Cư thế, cả 2 thân người như chìm vào bão kiếm và tiếng gió rít. Tuy cũng đã gạt đỡ, né đòn rất nhanh nhẹn nhưng những vết cứa vẫn hiện lên trên người anh người gấu.
Kiếm ngừng dần khi cả 2 đã mệt. Yunero người đẫm mồ hôi và những vết bầm tím vẫn đứng thẳng, thanh kiếm trên tay vẫn chưa muốn dừng lại. Đối thủ của anh cũng không khá hơn. Quần áo của anh ta bị những vết chém ngang dọc với những giọt máu đỏ. Anh ta không còn tỏ thái độ khinh địch nữa mà thận trọng nhìn đối thủ. Rồi đối thủ của anh cũng không để anh phải đợi lâu. Yunero phóng tới, vung đường kiếm ngang mặt anh. Anh ta vẫn không cử động gì...
Tiếng kiếm rít bên tai, hơi lạnh của lưỡi kiếm tới sát mặt.
Chợt anh ta nghiêng người ra sau, mũi kiếm xẹt ngang sống mũi, 1 tia máu vụt ra. Nhưng đó là chưa đủ, Yunero chém truợt, người theo đà lao lên trước. Chỉ chờ có vậy, anh ta vụt lên, đâm cây gỗ lên trước.
Không gian chợt ngừng lại. Yunero tròn mắt kinh hãi. Dưới ngực anh. Đầu thanh gỗ nún vào da nhưng không xuyên thủng. Mọi thứ như sụp đổ xuống trong đầu anh, tai anh ù ù. Nhưng trong thoáng đó, anh vẫn nghe thấy giọng Xin:
-Ta rất tiếc!
Yunero lê từng bước nặng nhọc theo sau Mangix, ngược lại con đường mà vài giờ trước anh đã đi. Tất cả cũng ngược lại trong lòng anh. Nếu lúc trước anh hy vọng bao nhiêu thì giờ chỉ là sự thất vọng tràn trề. Ước mơ của anh đã hết, anh vẫn không dám tin. Nhưng sự thật rằng anh đã thua.
Mangix bỗng quay lại nhìn chàng trai ủ rũ, ông thở dài rồi suy nghĩ điều gì đó. Rồi ông lên tiếng:
-Lại đây!
Mangix gọi Yunero tới trước 1 cây trúc nhỏ và dài. Ông ta nói:
-Chém đứt cái cây này đi.
Yunero tròn mắt, anh không hiểu Mangix định làm gì nhưng rồi anh nghĩ có thể làm tâm trạng anh bớt nặng nề. Chàng trai đưa kiếm lên, dồn lỗi căm hờn lên lưỡi kiếm, 1 nhát chém ngang thân cây.
A...
Yunero chợt thốt lên khi lưỡi kiếm của anh chỉ chém vào không khí. Anh nhìn lại, thì ra Mangix đã kéo thân cây cong ra sau. Nhưng đột nhiên, khi anh chưa định thần. Ông ta buông tay ra. Thân trúc dẻo bật ngược lại.
Bốp...
Yunero rên lên đau đớn khi bị thân cây đập vào mặt. Mangix không để anh kịp nói gì, ông ta nói:
-Đó là bài học đầu tiên. Drunken Brawler (tạm dịch là túy quyền :)) )
Rồi Mangix quay đi, vào trong ngôi nhà nhỏ. Bỏ mặc Yunero vẫn đứng lặng.
Mặt trăng sáng lên trên đỉnh những ngọn trúc cao vút lay động. Mangix đẩy cử nhìn ra ngoài. Nơi những khóm trúc xa xa. Thấp thoáng 1 thân hình uyển chuyển. Những đường kiếm sáng lóa dưới ánh trăng vàng. Rồi ông lại nhìn ra xa. Nơi ngôi nhà mờ mờ trên đỉnh núi. Ánh mắt ông phát ra vài tia sáng kì lạ.
Phần 7:Bái sư.
Những tia nắng ngày mới lại tràn đầy vào căn phòng nhỏ, tiếng chim hót ríu rít như bao buổi sáng yên bình khác
Mangix vươn vai tỉnh dậy sau một giấc ngủ, trên mặt ông còn vẻ khó chịu như chưa ngủ đủ giấc nhưng rồi ông cũng rời cái thân hình to lớn khỏi chiếc giường tre khiến nó kêu lên vài tiếng ọp ẹp khổ sở. Với lấy bình trà trên bàn, Mangix ngửa cổ làm một hơi dài, khuân mặt dãn ra có phần sảng khoái hơn, ông đi ra cửa, cánh tay mập m
ạp kéo chiếc cửa gỗ sang 1 bên. Luồng ánh sáng mạnh tràn vào làm mắt ông nheo lại. Nhưng rồi nó mở rộng ra, lộ vẻ bất ngờ.
Ben ngoài cửa, ngay dưới bậc thềm cửa nơi Mangix đang đứng, một chàng thanh niên đã quỳ ở đó từ khi nào, có thể là suốt đêm qua khi mà giờ đây, đầu anh ta đã gục xuống ngủ lúc nào không biết, nhưng thân hình thì vẫn dựng thẳng một cách kiên quyết. Mangix cau mày ái ngại, ông lên tiếng:
-Yunero. Anh làm gì ở đây vậy???
Yunero giật mình, đầu ngẩng lên theo phản xạ, miệng lắp bắp:
-A...tôi..tôi....ông dậy rồi sao?
Mangix nói:
-Đứng dậy rồi nói,sao anh lại quỳ ở đây?
Yunero vẫn không chịu đứng dậy, anh ngước lên nhìn Mangix, rồi cúi ngay xuống nhìn 2 đầu gối đã có phần tê dại. Nhưng lời nói của anh vẫn rất kiên định:
-Xin ngài nhận tôi làm học trò.
Nét bất ngờ lại hiện lên triên gương mặt tròn của Mangix, ông nghĩ giây lát rồi nói:
-Tại sao anh lại muốn học tôi??
Yunero hít một hơi dài, ngẩng lên nói:
-Chẳng phải ngài đã dạy tôi một chiêu rất đơn giản nhưng vô cùng tuyệt vời đó sao ? Tôi nghĩ kỹ rồi, võ công của ngài chắc chắn rất siêu phàm và dù sao thì Xin... Ông ấy cũng không chịu nhận tôi...Tôi biết tôi kém cỏi nhưng....
Mangix vội ngắt lời khi thấy gương mặt chàng thanh niên bên dưới đã có phần đau khổ khi nói tới đó, ông nói bằng một dọng như an ủi:
-Đừng lo, chàng trai. Ta thấy anh không phải kẻ yếu đuối, anh có thể đánh thắng tên học trò của lão Xin. Còn về chuyện kia. Ta không thể đồng ý được...cũng tại vì ta thấy anh là người có ý chí và lòng quyết tâm nên mới chỉ cho anh 1 chút kỹ năng đó.
Mangix mỉm cưởi, kéo Yunero dậy rồi nói:
-Thôi nào, đứng dậy đi. Chúng ta sẽ cho lão già đó thấy sức mạnh của anh, ông ta sẽ phải nhận anh thôi.
Yunero kinh hãi khi nghe những lời đó, tới mức anh quên đi cả những khớp sương đang kêu lên vì mỏi khi đứng dậy. Anh chưa nói được thêm điều gì thì Mangix đã bước lên nói:
-Một ngày đẹp trời cho một sự kiện tuyệt vời. Chúng ta đi sớm thôi.
Mangix và Yunero đứng trước cửa vào căn nhà lớn trên đỉnh núi, Yunero đã không còn cảm giác quá xa lạ với nơi này, nhưng anh vẫn phải dựa vào thân cây, thở hộc hộc vì mệt. Đợi chàng trai bên cạnh bới mệt, Mangix ra hiệu cho anh đi vào. Cả hai tiến vào trong những căn nhà mái ngói cong vút. Những tiếng động, tiếng binh khí loảng xoảng sau cánh cửa gỗ. Mangix mỉm cười, ra hiệu cho một anh người gấu đang quét lá cây trên những bậc thềm trước cửa khia anh ta nhìn thấy họ. Anh ta cúi chào Mangix một cách kính trọng rồi đảy cửa, mời 2 người vào.
Khoảng 20 người học trò của Xin dừng tập luyện lại, đứng lại gần nhau, bàn tán chỉ chỏ về người thanh niên đi sau, nhưng họ lại giật mình cúi chào khi Mangix liếc qua họ. Ông không tỏ thái độ gì, nói với một người gần đó:
-Phiền anh gọi sư phụ anh ra đây.
Người đàn ông kia dại một tiếng rồi đi vào trong nhà, một lát sau, tất cả thấy Xin đi ra, vẫn với bộ trang phục lụa màu đỏ, 2 tay chắp ra sau từ từ bước tới. Ông ta chắp tay chào Mangix, Mangix cũng đưa tay đáp trả,2 người chào hỏi rồi Xin ném cho Yunero 1 ánh nhìn rồi nói:
-Chẳng hay ông bạn già lại lên đây thăm tôi sớm vậy?
Mangix bật cười:
-Ta đưa hắn ta lên đây, hắn muốn đấu lại.
Mangix lùi ra sau 1 bước, đẩy Yunero lên, anh tỏ vẻ sợ sệt nhưng rồi chuyển sang kiên quyết, cố tỏ vẻ hiên ngang trước Xin, anh khẽ cúi đầu chào rồi nói:
-Đúng vậy thưa ngài, mong ngài cho tôi thử sức lại.
Xin định lắc đầu, nhưng rồi ông bắt gặp ánh mắt Mangix đang nhìn ông, ông thoáng nghĩ rồi nói:
-Thôi được rồi, ta sẽ cho anh một cơ hội nữa.
Tất cả lại quây quanh 1 khoảng sân rộng, nhưng có phần lệch về phía bên phải, nơi anh chàng đệ tử lần trước đang đứng với một cành cây gỗ trên tay, bên này Yunero vẫn đang tỏ vẻ hơi rụt rè, Mangix khẽ nói:
-Đừng sợ, hãy cứ tránh đòn theo những gì anh đã tập đêm qua và chỉ ra 1 đòn quyết định duy nhất.
Yunero nhớ kỹ lời dặn đó, rồi anh tháo thanh Sane ra, đặt xuống đất rồi bẻ một cành cây trên cao làm mọi người rộ lên vài tiếng xì xào. Xin đưa tay ra hiệu im lặng rồi lên tiếng:
-Tôi khuyên anh lên dùng thanh kiếm kia !
Yunero mỉm cười, nói lớn:
-Người Orc không bao giờ sợ đối thủ của họ và những chiến binh Orc chân chính không chiến đấu với sự không công bằng.
Tất cả im lặng sau câu nói của Yunero, chỉ có tiếng của một cơn gió thổi qua lam tung bay những chiếc lá khô dưới sân, cuộn quanh 2 kẻ đối diện. Xin cất tiếng nói:
-Bắt đầu đi!
Anh người gấu khẽ cúi chào rồi không chần chừ mà lao lên, có vẻ anh ta đã bị khiêu khích trước những lời nói vừa rồi của Yunero, cành cây như thanh kiếm dẻo, phóng đi trong gió, hướng tới chàng thanh niên trước mặt.
"Vụt", Yunero giật mình né đỡ nhưng vẫn bị một nhánh cây cào xước mặt, một tia máu bật ra nhưng anh không quan tâm nhiều đến điều đó, chàng kiếm sĩ xoay, dồn sự tập trung lên đối thủ trước mặt. Sau đòn hụt vừa rồi, anh ta đã lấy lại tư thế, nhìn đối thủ của mình với một ánh mắt khác có phần phấn khích và tôn trọng hơn. Yunero định vung kiếm đánh tới, nhưng rồi anh chợt nhớ tới lời nói của Mangix, cành cây miễn cưỡng thu về, thủ ngang mặt. Đối thủ của anh thì lại càng thêm phần phấn khích, anh người gấu vung kiếm đánh tới. Thân cây mềm dẻo uốn lượn vút vút trong gió. Kiếm khí ào ạt lao tới như vũ bão cuộn lá khô bay lên lưng chừng rồi bị xé vụn bởi những tia kiếm vô hình.
Yunero nhất thời bất động trước thân hình đang tới, cơn bão đó còn mạnh hơn cả cơn bão anh gây ra hôm qua. Anh nghĩ mình sẽ bị chia thành nhiều mảnh nếu bị nó quét qua. Mồ hôi đổ ra trên mặt, thấm vào mắt cay xè, rơi xuống môi mặn chát. Ánh mắt sợ hãi lo lắng bỗng chợt sáng lên khi trong thoáng mờ ảo, anh thấy Mangix nhìn anh đằng sau cơn bão, ông ta cũng như nhận ra điều đó. Mangix nở một nụ cười rồi gật đầu với Yunero. Và như thể cũng chỉ cần có thế, một sức mạnh tràn đầy người Yunero, sự tự tin ào đến, đẩy lui sự sợ hãi. Anh đưa kiếm lên, ánh mắt đanh lại, sẵn sàng đón nhận đòn đánh của anh người gấu.
Kiếm ào đến, nhanh như những đường bướm lượn, bổ trên, quét dưới, tả xung hữu đột bủa vây lấy Yunero. Nhưng bằng một sự nhanh nhẹn kỳ lạ, anh né đòn một cách tài tình. Thân hình chàng thanh niên uốn lượn như ngọn trúc trước gió. Nhưng trước sự tấn công quá mạnh của đối thủ thì anh cũng không thể né hết được. Nàn da tím trần của anh hằn lên những vết xước rỉ máu, hòa cùng mồ hôi làm những vết thương vô cùng xót. Ngiến răng chịu đựng, anh vẫn tập trung vào từng đòn đánh của đối phương mà né tránh. Anh đã có những cơ hội phản công, nhưng anh tin vào Mangix, sẽ chỉ ra một đòn duy nhất khi thích hợp nhất. Anh người gấu cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa. Anh ta hét lên một tiếng lớn, vung cành cây đã tơi tả ra sau rồi xoay người quét ngang tới. Yunero nhíu mắt, tất cả những gì anh quan tâm chỉ là thân cây đang bay tới ngang bụng nhưng một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh, hình ảnh khi anh chém ngang thân cây trúc hôm qua...
Giữ nguyên chân tại vị trí cũ, Yunero ngả người ra sau ngay khi đường kiếm sát người, tia kiếm vụt qua ngực anh nhưng thứ nó chém vào chỉ là không khí. Trượt đòn, anh người gấu nhất thời bối rối. Và cũng chỉ cần khoảnh khắc đó, Yuneo bật người lại theo đà, 2 tay nắm chặt cành cầy, đưa cao lên đầu chém xuống. Đối thủ của anh kịp nhận ra, vội kéo cành cây trên tay lên ngang mặt đỡ....
Một đòn đánh duy nhất, nhưng sẽ quyết định cả vận mệnh anh sau này...
"Rắc"
Thân cây trên tay anh người gấu gãy đôi trước áp lực cực mạnh chém xuống của Yunero, đường kiếm tuy bị cản lại nhưng dường như không mất đi nhiều sức mạnh, chém xuống ngang vai.
"Rắc" "Chát". Thân cây trên tay Yunero cũng nát vụt sau khi tiếp xúc với chiếc vai đầy lông của đối thủ.
Không gian như ngừng lại, 2 con người đứng bất động.
"Bịch" thân hình khụy xuống.
Sự kinh hãi tràn đầy trên vẻ mặt người thắng cuộc.
Anh không tin rằng anh đã làm được, nhưng anh tin vào nụ cười chúc mừng của Mangix.
Trong tiếng gió vù vù quanh tai. giữa thứ âm thanh ù ù. Anh thấy giọng nói của Xin:
-Anh có thể gọi ta là sư phụ.
Đoàn người dừng lại trước một dãy núi đá dựng đứng, pháp sư đi đầu ngước nhìn lên rồi quay lại nói:
-Có lẽ chúng ta sẽ ngỉ lại ở đây, cũng đã muộn rồi, sáng mai chúng ta sẽ tìm cách qua dãy núi này. Quel'Thalas ở ngày bên kia dãy núi và nếu ta không nhầm thì có một nối đi bí mật .
4 người vây xung quanh ngọn lửa bập bùng giữa một khoảng đất rộng, Rylai nhìn vị pháp sư đối diện nói:
-Ông nghĩ 4 người chúng ta có thể hạ gục con quái vật đó sao?
Nortrom mỉm cười:
-Ta cũng không chắc. Theo như truyền thuyết thì nó rất mạnh.
Cả 3 người còn lại kinh hãi nhìn lại ông, Davion buột miệng nói:
-Vậy là chẳng phải chúng ta đang đi đến chỗ chết sao?
Nortrom nhìn thẳng vào mắt Davion:
-Anh có thể ra về ngay bây giờ.
Davion giật mình với nét hoảng sợ, nhìn 2 người con gái với ánh mắt cầu cứu. Rylai đáp trả anh bằng một ánh mắt lạnh lùng còn Lina tỏ ra rằng cô sẽ không quay về sau hàng tuần vất vả mới đến được nơi này. Davion miễn cưỡng cười nhạt rồi không nói gì nữa. Nortrom lên tiếng bằng giọng trấn an:
-Đừng lo lắng quá. Truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết. Mọi người cũng nên đi ngủ đi. Một ngày vất vả rồi.
"Rầm" "Rầm"....
Một loạt âm thanh ào đến, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, từng tảng đá lớn lăn xuống từ trên cao. 4 người nhất thời láo loạn, một tảng đá khổng lồ lao xuống giữa nhóm người nhưng trong khoảnh khắc, tiếng vị pháp sư kêu lên một câu thần chú rồi một luồng sáng hiện ra sau đó, bắn thẳng vào khối đá lớn. Tảng đá vỡ vụn thành nhiều mảnh. Ngay sau đó, mặt đất chở lại bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra...
Phần 8:Giếng mặt trời.
Bầu trời đã sáng nhưng không có những tia nắng ấm áp của thời tiết giữa hè. Thay vào những đám mây trắng xốp trên nền trời trong xanh là những dải mây đen cuộn lại, kéo về phía bắc, ngang qua những dãy núi đá và cho người ta cảm giác có thể với tới được nếu ở trên những ngọn cây bên rừng
.
Một không khí ảm đạm chùm xuống nhóm người đã thức dậy sau một đêm dài. Davion vẫn miễn cưỡng ngồi trên 1 tảng đá, mệt mỏi nhì không gian âm u xung quanh. Anh không kìm nén được, ngáp 1 hơi dài rồi cố tình đá 1 hòn đá nhỏ dưới chân 1 cách bực dọc. Hòn đá nhỏ lăn trên nền đất cứng, tới bên 1 đôi giày đỏ.
Lina khẽ giật mình cúi xuống, xung quanh cô là vô vàn những tảng đá lớn nhỏ, những mảnh vụn của tảng đá lớn đã suyt đè nát mọi người hôm qua. Nhưng rất may là pháp sư Nortrom đã ra tay kịp thời, bằng 1 đòn phép, ông đã phá tan nó thành nhiều mảnh. Trên khuân mặt mĩ lệ của cô lộ ra 1 nụ cười và như cái thân hình tuyệt đẹp đó, giống như đốm lửa bập bùng không thể bị đè nén, làm ảm đạm trong cái thời tiết này.
Lina liếc mắt lườm Davion.
Nhất thời, Davion cảm thấy bối rối. Thân thể anh như tê liệt, như thể trái tim anh đã bị thiêu cháy bởi ánh mắt kia. Chàng trai giật mình, mỉm cười lại rồi cúi xuống. Nhặt lên 1 hòn đá tròn, nắm chặt nó như để kìm nén cái gì đó gê gớm lắm.
Ai có thể ngờ được, 1 chiến binh mạnh mẽ, 1 kẻ mang sức mạnh của rồng lại có thể bị một ánh mắt mềm yếu.
Phải chăng, tình yêu là thứ phép thuật kì diệu, mạnh mẽ nhất ???
Nortrom dạo quanh vách đá, bàn tay đã già của vị pháp sư lướt trên mặt đá thô ráp dựng đứng như cố kiếm tìm một kẽ hở hay chỉ một vết nứt. Cách đó không xa, Rylai lặng lẽ quan sát một cách kiên nhẫn. Thân hình cô gái mơ hồ ánh lên sắc xanh dương lạnh giá. Nó không rực rỡ như Lina nhưng chứa đựng sự kiên quyết lạ lùng.
Rồi như không thể tìm thấy gì, Nortrom dừng lại với vẻ mệt mỏi. Ông ngước nhìn bầu trời càng ngày càng u ám với vẻ ái ngại. Vị pháp sư nén thở dài, quay ra nói với bọn trẻ:
-Chúng ta đi thôi. Có lẽ lối vào ở phía kia. Chúng ta sẽ vừa đi vừa tìm.
Davion giật mình đứng dậy, định ném hòn đá khi nãy trong tay đi, nhưng anh bỗng khựng lại. Ánh mắt sáng lên vẻ phấn khích.
Trong giây lát, Davion chợt nhận ra hòn đá này không phải 1 hòn đá bình thường. Nó đẹp một cách lạ lùng mà khi nãy, lúc anh trìm đắm trong những hình ảnh của Lina, anh không thể nhận ra được, ngoài việc nó vô cùng nhẵn. Nhưng trên mặt nhẵn của viên đá xanh trong đó, ẩn hiện những đường trắng như thể những mạch máu. Và trong 1 thoáng mơ hồ với vẻ đẹp của hòn đá, anh thấy nó khẽ đập trên tay anh.
-Đi thôi nào !
Davion giật mình trước tiếng gọi của Lina phía trước. Chàng trai vội nhét viên đá vào chiếc túi vải bên hông. Nhanh nhẹn chạy lên theo kịp người con gái phía trước.
4 người lại bước đi, xuyên qua những bụi cây rậm rạp dưới chân vách đá, họ đi trong im lặng, không ai nói gì hay như dưới cái không gian ảm đạm này con người ta cũng trở lên u sầu.
Cứ thế, từng giờ lại trôi qua. Mây đen càng ngày càng nhiều. Chúng cuộn lại như những cơn sóng, dồn về phía đông, trôi qua dãy núi đá sang phía bên kia. Phía mà nhóm người đang muốn tới. Càng về trưa, trời càng xám xịt.
-Đây rồi !!!
2 từ phát ra từ Nortrom khiến 3 người còn lại phấn khích. Họ nhanh nhẹn tiến tới đứng cạnh ông, trước 1 bụi cây gai mọc phủ lên 1 tảng đá dưới đất. Davion liếc nhìn Nortrom rồi rút kiếm ra, dọn bỏ những thân leo gai ngoằn nghèo.
"Bụp"
1 đốm lửa bạc bùng lên trên ngón tay trỏ trái của vị pháp sư, ông cúi xuống, bàn tay phải phủi lớp bụi bám trên mặt phiến đá. Ánh sáng bạc soi rõ những cổ ngữ khắc chìm. Ông mỉm cười:
-Đúng nơi này rồi !
Nortrom đứng dậy, quay mặt vào vách núi. Ông lẩm nhẩm câu thần chú rồi vỗ 3 lần vào vách đá như người ta gõ cửa.
"Rắc"
Âm thanh vang lên làm 3 người đằng sau giật mình. Vách đá bỗng nứt ra một khe dài thẳng rồi sau đó nặng nhọc tách ra như 1 cánh cửa.
1 hành lang tối om hiện ra sau đó.
Không chần chừ, Nortrom ra hiệu rồi bước vào. Rylai bước luôn theo sau, Lina và Davion nhìn nhau rồi cũng bước vào khoảng tối thăm thẳm.
Đốm lửa trên tay Nortrom tách ra, bay lơ lửng phía trước soi rọi không gian trong hành lang, những bậc đá lối tiếp, dốc lên cao. Không khí trở lên ẩm ướt trong lối đi bí mật đã hàng ngàn năm rồi mới lại có người đi qua. Nhóm người đi xát nhau, tiếng bước chân vang vọng trong lối đi tối.
Cũng chẳng biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, nhóm người đã đi trong đó bao lâu rồi. Chỉ thấy lối đi càng ngày càng dốc và tuyệt nhiên không thấy dấu hiệu của lối ra. Rồi bỗng Nortrom dừng lại, ngọn lửa bạc đứng im trên góc tường, nơi những bậc đá bị chặn lại. Một con đường cụt...Nortrom như đọc được y nghĩ đó trong đầu 3 người phía sau, ông vội tiến lên 1 bước, lẩm nhẩm câu thần chú rồi lại gõ lên vách tường trước mặt, tiếng ken két vang lên, ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở.
4 người đứng trên một khoảng đầt rộng sau khi vượt lên hành lang phía sau. Họ đã lên giữa lưng trừng vách đá dựng đứng, phóng mắt nhìn khung cảnh phía trước, đôi mắt lộ lên vẻ kinh ngạc.
Phía trước mặt họ, thành phố to lớn hiện ra, như thể được tạc vào vách núi đá, giữa 2 dãy núi cao vút. Những toà tháp cao đã bị vỡ phấn chóp hay sứt mẻ, những mái vòm đá chỉ còn một nửa sau tường thành đỗ nát. 1 thành phố chết hay như cái chềt đã nhấn chìm thành phố tuyệt đẹp này. Thành phố đã từng tự hào với cái tên :Quel'Thalas.
Bóng Nortrom đứng bất động. Đôi mắt lay động kiếm tìm những hình ảnh thân quen, nhưng tất cả chỉ là những quá khứ đen tồi và đau đớn. Thành phố kia đã từng là nhà ông, quê hương của ông, từng là một nơi đẹp đẽ. Nhưng móng vuốt của Scougre đã vươn đến, cướp đi sự sồng của nơi này.
Tầt cả đứng yên lặng. Dường như họ cũng thâu hiểu lỗi đau của vị pháp sư già. Họ cứ để ông đứng như vậy, rầt lâu.
Rổi ông ta cũng quay lại, khẽ nói:
-Đằng kia, theo ta.
3 người lại theo sau vị pháp sư già. Họ men theo một lồi đi hẹp xát vách đá, dưới chân là vực sâu với một dòng suồi nhỏ. Nhưng có thể ở đó, đã từng là 1 dòng sông rất lớn.
Vượt qua con đường nguy hiểm, 4 người tới 1 cây cẩu đá lớn. Nó bắc ngang qua vực sâu này, dẫn tới thành phố bến kia. Nhưng ở bên này, lối thông ra bên ngoài, nơi từng là cánh cổng xẻ đôi vách đá để dẫn ra con đường lớn thông xuồng những thành phố của Human phương nam đã bị đất đá bịt kín. Có thể Scougre đã làm điều đó sau khi tàn phá nơi này. Những giờ thì 3 thanh niên trẻ tuồi đã biềt vì sao Nortrom lại không dẩn họ đi theo đường chính mà lại đi theo lối bí mật vừa rồi. Nhóm người bước lên, đi qua cây cầu đã sứt mẻ trứơc sự tàn phá của chiến tranh nhưng vẫn tồn tại 1 cách kì diệu.
4 người vượt qua cây cầu đá, tới cổng thành đổ nát, băng qua đống đá ngổn ngang, theo bóng vị pháp sư già tiến vào trong thành phố. Họ đi dưới những mái vòm đã vỡ, giữa 2 hàng cột đá cao vút, trong khung cảnh hoang tàn của thành phố này.
Giờ thì họ đứng trong 1 quảng trường rộng lớn. Giữa quảng trường là một hồ nước đã cạn. Trong lòng hồ có 1 miệng giếng, có vẻ như nó đã từng cung cấp nước cho cái hồ này. Rylai tiến đến thành hồ, nhìn lên 1 phiến đá in 1 dòng chữ Elf. Tuy cô không phải 1 người Elf nhưng dường như dòng chữ đó đã quá nổi tiếng. Rylai bỗng thốt lên:
-Giếng mặt trời (Sun well) !!!
Lina và Davion giật mình kinh ngạc, nhưng Nortrom lại điềm tĩnh nói:
-Đúng, chính là nó. Và cũng chính vì nó mà tên Dead Knight Arthas mới đến nơi này. Hắn đã dùng sức mạnh từ nguồn năng lượng trong dòng nước phép thuật này để hồi sinh Kel'Thuzad từ đống tro tàn...
Nói tới đó, Nortrom nghẹn lại, 3 người kia cũng không nói gì thêm, tất cả lại chìm vào yên lặng.
Bỗng một giọng nói vang lên:
-Và hắn đã hủy hoại nơi đây, giết tất cả cư dân trong thành phố. Chính mắt ta đã thấy điều đó.
Giọng nói đó không phát ra từ Nortrom hay bất kì ai trong bốn người. Nó phát ra ở phía xa, đằng sau bức tượng đá hình 1 nữ cung thủ đã vỡ phần thân trên. Rồi bóng người đó cũng bước ra trước 8 con mắt kinh ngạc.
Một người đàn ông trong tấm áo choàng trắng toát, bộ tóc vàng kim cùng đôi tai nhọn trên khân mặt thanh tú. Thân hình kẻ đó toát ra vẻ cao quy đầy kiêu ngạo.
4 người vượt qua cây cầu đá, tới cổng thành đổ nát, băng qua đống đá ngổn ngang, theo bóng vị pháp sư già tiến vào trong thành phố. Họ đi dưới những mái vòm đã vỡ, giữa 2 hàng cột đá cao vút, trong khung cảnh hoang tàn của thành phố này.
Giờ thì họ đứng trong 1 quảng trường rộng lớn. Giữa quảng trường là một hồ nước đã cạn. Trong lòng hồ có 1 miệng giếng, có vẻ như nó đã từng cung cấp nước cho cái hồ này. Rylai tiến đến thành hồ, nhìn lên 1 phiến đá in 1 dòng chữ Elf. Tuy cô không phải 1 người Elf nhưng dường như dòng chữ đó đã quá nổi tiếng. Rylai bỗng thốt lên:
-Giếng mặt trời (Sun well) !!!
Lina và Davion giật mình kinh ngạc, nhưng Nortrom lại điềm tĩnh nói:
-Đúng, chính là nó. Và cũng chính vì nó mà tên Dead Knight Arthas mới đến nơi này. Hắn đã dùng sức mạnh từ nguồn năng lượng trong dòng nước phép thuật này để hồi sinh Kel'Thuzad từ đống tro tàn...
Nói tới đó, Nortrom nghẹn lại, 3 người kia cũng không nói gì thêm, tất cả lại chìm vào yên lặng.
Bỗng một giọng nói vang lên:
-Và hắn đã hủy hoại nơi đây, giết tất cả cư dân trong thành phố. Chính mắt ta đã thấy điều đó.
Giọng nói đó không phát ra từ Nortrom hay bất kì ai trong bốn người. Nó phát ra ở phía xa, đằng sau bức tượng đá hình 1 nữ cung thủ đã vỡ phần thân trên. Rồi bóng người đó cũng bước ra trước 8 con mắt kinh ngạc.
Một người đàn ông trong tấm áo choàng trắng toát, bộ tóc vàng kim cùng đôi tai nhọn trên khân mặt thanh tú. Thân hình kẻ đó toát ra vẻ cao quy đầy kiêu ngạo.
Phải mất 1 lúc, Nortrom mới có thể thốt lên:
-Là ngài sao ? Hoàng tử.
Nét kinh hãi hiện lên trên mặt 3 người sau ông. Nhưng người đó thì lại tỏ ra chế nhạo, hắn bật cười:
-Hoàng tử của ông đã chết rồi thưa ngài pháp sư Nortrom. Ta đợi ngài ở đây rất lâu rồi!
Phần 9:Băng lửa.
Bầu trời thì vẫn càng ngày càng tối, mây đen kéo đi ngùn ngụt như 1 đoàn quân bóng đêm về phía bắc. Mặc dù lúc này là gần trưa nhưng trời đất thì lại vô cùng mù mịt. Gió thốc từng hồi qua những bức tường đá đổ nát rêu phong. Mái tóc vàng kim phấp phới, tấm áo choàng cùng khuân mặt thanh tú toát ra hào quang trắng bạc lạ kì. Như t
hể 1 viên ngọc trai lấp lánh dưới nàn nước mờ vậy.
Nhóm người đứng lặng yên trên nền đá ẩm của quảng trường rộng. Chỉ nghe thấy tiếng gió rít và quần áo bay phần phật, không ai nói gì, họ nhìn kẻ mặc áo choàng trắng lạ mặt rồi lại nhìn Nortrom. Nhưng ngoài những dải tóc tung bay thì tịnh trên khuân mặt 2 người không có biểu lộ gì. Như thể họ đều bị đối phương hút hết tâm trí và ánh mắt vậy. Rồi như cũng không thể chịu được việc đó nữa. Người đàn ông lạ mặt cười nhạt:
-Vậy các ngươi đúng thật là tới đây để lấy thứ đó sao?
3 người thiếu niên nhất thời lộ vẻ kinh hãi khi bất ngờ người kia hỏi vậy. Nhưng Nortrom thì vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng rồi trước ánh mắt của kẻ đối diện, ông điềm tĩnh đáp:
-Phải !
Người kia bỗng bật cười:
-Haha. Dựa vào sức của mấy người các ngươi ư...
Rồi hắn hạ giọng, nhìn thẳng vào mắt Nortrom nói:
-Ta khuyên ông nên dẫn bọn họ quay về. Nếu như không muốn bỏ mạng ở đây. Hoặc như các ngươi may mắn sống sót thì thứ đó vẫn là của ta. Chỉ ta mới xứng đáng với phần thưởng cao quy đó.
Nortrom không hề tỏ ra sợ sệt, ông bình tĩnh nói:
-Nó chẳng phải của riêng ai. Và nếu nó có thể làm ngài mạnh mẽ lên, xây dựng lại thành phố này thì tôi cũng nguyện dâng nó cho ngài. Hỡi hoàng tử của Quel"Thalas.
Kẻ kia thoáng chấn động, nhưng rồi hắn bỗng nổi giận hét lên:
-Ta đã nói ta không phải hoàng tử của ngươi, ta cũng chẳng biết cái thành phố quái quy gì đó. Ta gọi ta là Invoker.
Nortrom lại chẳng tỏ ra sợ hãi, ông cũng đáp trả bằng 1 âm thanh ầm ầm uy nghiêm:
-Chẳng lẽ ngài đã quên thành phố tươi đẹp đó rồi sao, đã quên quê hương của ngài. Quên đi mối thù to lớn đó. Quên đi kẻ thù đã hủy diệt cả dân tộc ngài...Ngài đang đứng ở đây, nói điều đó giữa quảng trường này, trước linh hồn của hàng vạn người dân chưa siêu ...
Thanh âm của Nortrom nhỏ dần rồi tắt lịm ông không thể dấu nổi kinh hãi nữa khi thấy sự kích động dồn lên khuân mặt của Invoker, hắn run lên vì giận như thể lời nói của Nortrom đã xúc phạm tới hắn ghê gớm lắm. Nhưng điều làm 1 vị pháp sư lỗi lạc như ông cũng phải khẽ rùng mình mà ngừng nói lại đó là xung quanh Invoker bắt đầu hiện ra những đốm lửa, chúng cuộn quanh người hắn, xoáy lại thành 3 quả cầu lửa đỏ rực uốn lượn quanh đầu, Rồi như không thể chịu đựng được nữa, Invoker gầm lên:
-Im ngay! Ngươi biết quái gì mà nói.
Hắn vừa dứt lời, khi mà cả Nortrom và 3 người còn lại còn chìm trong kinh hoàng thì bỗng 1 cột lửa bùng lên.
"A.A.A..."
Ngay tức khắc, tiếng hét đau đớn có đôi phần yếu ớt của Nortrom vang lên. Nhưng những gì 3 người xung quanh thấy chỉ là 1 vòng lửa với sức nóng kinh hoàng đang bao chùm lấy thân hình vị pháp sư. Ngọn lửa tàn khốc tới mức mà ngay cả Lina cũng phải bất động. Nhưng rồi ánh lửa cũng mau chóng lụi dần. Thân hình già nua Nortrom dần hiện ra với những vết cháy xém, như thể 1 thanh củi bị thiêu trong lửa.
Ông chưa kịp nói điều gì hay 3 người xung quanh cũng chưa thể thốt ra được câu nào thì Nortrom đã đổ gục xuống. Vài vết tro tàn còn vương trên tóc hay bị cuộn lên theo khí nóng.
Sự việc xảy ra quá nhanh và cơ bản là không ai ngờ được, ngay cả Nortrom cũng không thể nghĩ rằng kẻ kia, người mà ông coi là hoàng tử lại ra tay như vậy. Nhưng điều đặc biệt hơn, không ai hiểu bằng cách nào mà hắn ta có thể thi triển pháp thuật nhanh như vậy mà không ai phát hiện ra. Ngay cả 1 pháp sư sử dụng lửa như Lina cũng không thể nhận biết được ngọn lửa kinh khủng đó hình thành như thế nào. Nhưng những suy nghĩ đó là quá dư thừa lúc này, cả Lina và Davion đều giật mình lao tới, đỡ lấy thân hình vị pháp sư già đang gục xuống. Invoker thì lại chẳng chú ý tới sự đau đớn cùng cực của vị pháp sư đã từng là thầy của hắn. Đôi mắt hắn vẫn hằn lên ánh lửa đỏ rực, nó chiếu lên một thân hình nhỏ khác đang bước lên như thể muốn thiêu cháy người đó vậy.
Rylai vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, trên khuân mặt thanh tú không tỏ vẻ sợ hãi mà trái lại còn toát ra vài tia tức giận. Cô gái bước lên, chắn trước 3 người phía sau với thân hình nhỏ nhắn. Nhưng trong lúc này, trông cô như một bức tường băng vững chắc sẵn sàng đối mặt với ngọn lửa đang rực rực cháy phía đối diện. Kael càng trở lên giận dữ với việc đang xảy ra, một nữ phù thủy trẻ tuổi vô danh lại dám đối chọi với hắn, dám xúc phạm niềm kiêu hãnh mà hắn đã cố gắng kiếm tìm suốt bao năm qua. Nhưng cũng chính lòng kiêu hãnh đó đã ghìm hắn lại, rằng với một đối thủ tầm thường như thế kia, hắn không muốn mang tiếng bắt nạt, vậy nên Kael vẫn không hề động thủ. Hắn cũng muốn biết cô gái kia có tài năng gì mà dám đứng lên đối chọi với hắn như vậy.
Và Rylai cũng không để hắn thất vọng, cô không nói gì, khuân mặt vẫn một vẻ lạnh lùng nhưng cây quyền trượng trên tay đã bắt đầu sáng rực lên, những bông tuyết cuộn xung quanh cổ tay cùng với cái giá lạnh tràn bỗng tràn về cùng áp lực không ngừng tỏa ra quanh thân hình cô. Tấm áo choàng xanh bay ra sau, thân hình vụt lao lên phía trước như một vầng sáng bạc. Invoker thoáng mỉm cười, hắn cũng khá bất ngờ trước nguồn sức mạnh đang lao tới, nhưng trong nụ cười đó ẩn chứa sự thú vị. Đối với hắn, niềm vui là được thi đấu với những pháp sư như vậy.
Không một chút rụt rè, Rylai ngưng thân giữa không trung, trên mặt cô thoáng nét bất ngờ khi mà kẻ trước mặt vẫn không né tránh hay có sự phòng thủ nào khi mà cô đã tới sát hắn. Nhưng nữ pháp sư trẻ không nghĩ ngợi nhiều mà nhanh nhẹn lợi dụng khoảnh khắc đó, Rylai lộn người một vòng trên không,2 tay múa cây quyền trượng sáng rực thành một đường tròn rồi cắm phập xuống đất ngay khi 2 chân tiếp đất. Giọng cô thét lên:
-Crystal Nova.
Liền sau đó, từ chỗ đầu cây quyền trượng cắm xuống nền đá làm tâm, một làn sóng tỏa ra với áp lực cực lớn và sự giá lạnh tột độ, những tinh thể băng bao chùm nền đá tạo thành những âm thanh lách tách khi làn năng lượng lướt qua. Đòn phép thuật như một cơn sóng mạnh mẽ, ào đến Invoker, quyết chôn vùi bất cứ kẻ nào trong băng giá. Nhưng hắn chỉ chớp mắt, 3 đốm lửa xoay tròn rực sáng, một bức tường lửa dựng lên trước mặt Invoker, nhất thời cản làn sóng băng lại.
Tuy đột nhiên bị cản lại bởi sức nóng của bức tường lửa nhưng những tinh thể băng vẫn không tỏ vẻ gì là dễ dàng bị đánh bại. Cứ lớp này bị lửa thiêu chảy thì lớp băng khác lại được kết tinh và lại có thêm phần mạnh mẽ. Cả quảng trường bỗng bị chia làm hai lửa đối lập, một bên là luồng khí nóng liên tục phả ra quanh người Invoker trái ngược lại với cái giá lạnh tê liệt phía còn lại. Cuộc đối đầu giữa hai nguyên tố đối lập tỏa ra một sức mạnh to lớn khiến 3 người phía sau trứng kiến cũng phải thốt lên kinh hãi. Nhưng điều đó lại càng làm cho Rylai kích động, trước một đối thủ mạnh hơn cô rất nhiều với nguồn phép thuật khắc chế, cô vẫn tự tin vận hết sức mạnh, tăng thêm năng lượng duy trì đòn phép thuật băng giá. Nhờ đó, những tinh thể băng trào lên, phút chốc có phần lấn át bức tường lửa.
Invoker cũng có vẻ như không còn kiên nhẫn nữa, 2 bàn tay đang duy trì ngọn lửa bỗng sáng rực lên, 3 tinh cầu lửa xoay tròn với tốc độ cực lớn, rồi một ngồn năng lượng phóng ra từ 2 lòng bàn tay, hòa vào ngọn lửa trước mặt. Nguồn năng lượng đó ngay lập tức co tác dụng, sức nóng tăng lên cao rồi như có chất dẫn lửa, ngọn lửa bùng lên lấn tới. Trước điều đó, Rylai vẫn không tỏ vẻ sợ hãi nhưng khuân mặt cô đã có vài phần mệt mỏi vì vận lực chống lại, nhưng rồi cô vẫn kiên quyết không chịu đầu hàng. Một nguồn năng lượng lại dồn về, những bông tuyết dày đặc bao phủ lên thân thể nữ pháp sư.
Dù đã đươck tiếp thêm sức mạnh nhưng với luồng băng giá vỗn dĩ khắc chế, bức tường lửa vẫn chỉ giữ ở mức cân bằng mà không tiến lên được. Tuy vậy, dải lửa lại có phần chuyển hướng, nó bắt đầu dài ra, cùng với sự ngăn cản của vòng băng tỏa ra xung quanh Rylai, ngọn lửa nhanh chóng thành một vòng tròn lớn vây hãm Rylai.
Với sự thay đổi đó, nữ pháp sư đã bị đẩy vào thế khó với việc vòng tròn lửa của Invoker đang dần dần siết chặt lại, Rylai cố gắng chống trả nhưng vì ngồn năng lượng trong người cô đã không còn nên vòng băng càng lúc cang bị đẩy lùi vào trong. Cô đã quá nôn nóng với một đối thủ mạnh như vậy. Giờ thì lỗi sợ hãi đã hiện rõ trên khuân mặt cô gái.
Cũng không cần phải tốn nhiều thời gian, vòng lửa đã thu lại còn rất hẹp, vây chặt người ở giữa lại, khiến kẻ đó không có cách gì thoát ra được. Rylai đã cảm thấy cái nóng sát người. Những bông tuyết tan biến hết vào không khí và số phận cô cũng sắp như vậy. Ngọn lửa tàn nhẫn này sẽ thiêu rụi cô. Cô gái nhắm mắt lại, đón nhận ngọn lửa địa ngục đang tới. Trong những phút giây cuối cùng cô thấy giọng nói nào đó vang lên, một giọng nói quen thuộc. Nhưng có lẽ đó cũng sẽ là từ cuối cùng cô nghe thấy. Từ cuối cùng. “LAST WORD”.Giữa cái nóng thiêu đốt da thịt cô, nhưng cô gái vẫn ngoan cường kìm nén lại một tiếng hét đau đớn….
“A.A.A”
Cuối cùng thì tiếng hét cũng phát ra, nhưng đó không phải là giọng nữ mà là một giọng nam. Ngọn lửa cũng đột nhiên lụi tàn một cách khó hiểu. Người con gái hiện ra sau màn lửa, nhưng trên khuân mặt đó không phải là sự đau đớn mà lại là một sự kinh hãi tột cùng. Trước mặt cô, một vị pháp sư trong tấm áo choàng trắng đang ôm đầu đau đớn như vửa bị trúng một lời nguyền nào đó. Xung quanh đầu Invoker bỗng xuất hiện thêm 3 cổ ngữ sáng rực, chúng xoay tròn, khi dãn ra, khi thì xiết lại, kìm nén sự vận động của 3 tinh cầu lửa và mỗi khi chúng xiết chặt lại đầu hắn như chiếc vòng kim cô thì gã pháp sư lại rên lên đau đớn. Rylai cau mày khó hiểu, nhưng rồi cô chợt nhớ tới điều gì đó, thân hình yếu ớt quay lại phía sau.
Ánh mắt xanh dương trong khuân mặt bị lửa thiêu đốt những vết cháy xém vẫn sáng lên lạ lùng, và trong ánh mắt đó, chợt hiện lên sự cảm kích và biết ơn lạ lùng. Phía xa, cô thấy 1 thân hình run run vẫn cố gượng dậy của Nortrom, giọng nói thì thầm lúc sinh tử khi nãy lại thì thầm bên tai. Giờ thì cô đã biết vì sao ngọn lửa hung tàn đó bỗng nhiên dừng lại khi mà đã chuẩn bị biến cô thành tro tàn. Chính vị pháp sư đó, tuy đã bị trúng đòn bất ngờ của Invoker, mất quá nhiều sức lực tới mức đứng dậy cũng khó khăn nhưng ông ấy vẫn cố dùng pháp thuật của mình cứu cô một mạng vừa rồi. Và cái giá phải trả cho việc đó là ông ta đã hoàn toàn kiệt sức, cố gắng lắm mới dựa được vào Davion bên cạnh, nhưng đôi mắt đã già của vị pháp sư đó vẫn nhìn cô hiền từ. Rylai nhất thời ngập trong xúc động.
-Coi chừng phía sau !!!
Tiếng hét vang lên làm Rylai giật mình bừng tỉnh, ngoảnh ra sau...
Chỉ trong vài phút vừa rồi quảng trường như lại một lần nữa chịu đựng một sự tàn phá khủng khiếp, tuy rằng áp lực pháp thuật đã dảm rất nhiều sau khi cả 2 pháp sư đã dừng đong phép lại. Nhưng không giân vẫn bị chia làm 2 nửa rõ rệt. Một bên thì khí nóng vẫn cuồn cuộn thiêu rụi những đám cỏ tầm thường. Nửa còn lại thì trái ngược hoàn toàn với những tinh thể băng cùng những bông tuyết tuy chỉ còn lại một lớp mỏng nhưng vẫn ngoan cố bám trụ lại, bay lơ lửng nhẹ nhành.
Tuy rằng vừa trúng lời nguyền của Nortrom khiến đòn phép lửa bị dừng lại đột ngột và những cơn đau hành hạ nhưng cục diện trận đấu vẫn nghiêng về Invoker khi mà Rylai có vẻ đã gần cạn hết năng lượng trong một vòng tròn đá bị cháy xém bởi ngọn lửa khi nãy. Nhưng tất cả vẫn không ai hiểu được rằng vì sao cô vẫn đứng lặng im đứng đó mà không rút lui hay chỉ là 1 chút nản lòng mà vẫn vô cùng lạnh lùng điềm tĩnh. Có vẻ như sau thất bại vừa rồi, cô đã bình tĩnh hơn mà xem xét lại tình hình hay cũng cố gắng tận dụng chút thời gian hiếm hoi để hồi phục phần nào cở thể.
Trái lại với điều đó, phía sau, Lina đã có phần nôn nóng, ánh mắt quyến rũ của cô đã bị thay thế bằng 2 ánh lửa. Và rồi như không thể chờ đợi được nữa, Lina quay sang nhìn Nortrom, vị pháp sư già nhìn cô ái ngại. Nhưng với tình cảnh bây giờ, ông cũng đành thở dài rồi khẽ gật đầu.
Chỉ chờ có thế, Lina vụt bay lên trước mặc kệ hai người đằng sau đang vô cùng lo lắng. Cô gái nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Rylai. Cả hai liếc nhìn nhau như trao đổi gì đó qua ánh mắt. Trước tình cảnh đó, Invoker lại càng tỏ ra phấn khích, hắn cười lớn:
-Tốt lắm, ta sẽ chừng trị cả 2 ngươi một lúc. Được đấu với 2 nữ phù thủy xinh đẹp như vậy thật là vinh dự…
Rồi hắn dang tay ra, như hút lấy ngồn năng lượng trong không khí. Chỉ thấy sau đó, gió bắt đầu thổi mạnh hơn rồi xoáy quanh thân hình Invoker. Cả thân hình tên pháp sư sáng lên rồi như có một sức hút kỳ diệu, gió bão cuồn cuộn bị dồn nén lại, rít lên sắc lạnh rồi bị hút vào lòng bàn tay phải của hắn. Nhưng điều bất ngờ hơn là ngay cả nàn băng tuyết xung quanh Rylai cũng dao động. Và rồi những tinh thể băng yếu ớt cũng không chống lại được sức hút mạnh mẽ, chúng từ từ bị kéo vào thân hình của Invoker, cuộn 1 vòng quanh người hắn rồi bị bàn tay còn lại hấp thụ.
Như nhận ra điều này là không có lợi, Lina vội hét lên, 2 bàn tay cô bùng lên hai ngọn lửa rồi người cô từ từ bay lên cao. Hiểu ý, Rylai cũng tập trung năng lượng vào cây quyền trượng. Rồi không do dự thêm một giây phút nào nữa, Lina khai triển câu thần chú:
-Light Strike Array.
Liền sau đó, tiếng Rylai cũng vang lên:
-Frostbite.
Cả hai đòn phép thuật tung ra một lúc, và hướng vào người Invoker. Nhưng hắn không hề tỏ ra sợ hãi mà vẫn không ngừng hấp thụ ngồn năng lượng bão tố và băng giá xung quanh.
Một luồng băng bắn ra từ cây quyền trượng của Rylai ngay khi cô đọc sau câu thần chú, nó lao đi như một mũi tên, xuyên qua lớp gió bao quanh Invoker, đánh thẳng vào ngực hắn. Liền sau đó, những tinh thể băng nhanh chóng lan rộng từ ngực. Chỉ sau vài giây, cả thân hình Invoker đã bị một tảng băng bao phủ nhưng khi hắn chưa kịp làm gì thì một vầng lửa đã bùng lên dưới chân, rồi xoáy lửa cuộn lại, nhấn chìm toàn bộ thân hình Invoker.
Cả hai nữ phù thủy vẻ mặt đều nghiêm trọng, ánh mắt hướng vào vòng lửa đang rực cháy như cố hình dung cơ thể Invoker đang quằn quại trong đó. Nhưng rồi nét khinh hãi hiện lên. Sau ánh lửa đang lụi dần. Invoker vẫn đứng đó hiên ngang. Đòn liên hoàn vừa rồi khiến hắn vô cùng đau đớn, nhưng một pháp sư kiêu hãnh như hắn không thể dễ bị hạ gục như vậy được.
Nhưng điều bất ngờ nhất là trên đầu hắn bây giờ không còn là 3 tinh cầu lửa nữa mà thay vào đó là 2 quả cầu như thể được kết tinh bở gió bão và sấm sét bị nén chặt và một quả cầu băng sáng rực. 3 tinh cầu mới hình thành lại uốn lượn xung quanh đầu Invoker một cách ngoan ngoãn như sẵn sàng nghe lệnh hắn bất cứ lúc nào. Lina và Rylai cũng nhận ra được điều này nhưng cả hai vẫn chưa hiểu được nó có sức mạnh gì. Rồi Lina cũng trấn tĩnh lại, chợt hét lên:
-Dragon slave.
Khi mà sức nóng của đòn phép vừa nãy quanh thân hình Invoker vẫn chưa kịp nguội, một nguồn áp lực lại lao tới từ phía Lina, 2 bàn tay ngập trong lửa của cô chắp lại, rồi hình thành một con phượng hoàng lửa bay ra cùng một tiếng kêu vang trời.
Invoker vừa phải chống đỡ với 2 đòn phép một lúc, chưa được nghỉ ngơi chút nào đã lại phải đón nhận tiếp một con phượng hoàng lửa khí thế vô cùng dũng mãnh. Nhưng tuyệt nhiên, như từ đầu trận đấu tới giờ, hắn vẫn không hề tỏ ra một chút sợ hãi hay e dè mà trái lại lúc này, khi đối mặt với con phượng hoàng lửa kia, hắn bỗng dưng lại có phần phấn khích và bất ngờ khó hiểu.
2 tinh cầu gió và 1 băng trên đầu Invoker chợt lóe sáng, gã pháp sư gầm lên câu thần chú:
-Tornado…
Ngay sau đó, gió lại cuộn quanh bàn tay hắn với tốc độ cực nhanh, rồi Invoker vung tay lên, phát ra một cơn lốc xoáy hướng thẳng vào con phượng hoàng lửa đã tới sát. Gió lốc cuộn tròn như vòi rồng, không ngừng hút khí xung quanh mà phát triển to ra và tăng thêm phần sức mạnh. Tuy gặp phải sự cản trở trước mắt, nhưng con phượng hoàng lửa vẫn không hề e ngại, đôi cánh rực lửa dang rộng, lao vào vòng xoáy lửa. Một tiếng nổ vang lên khi gió và lửa gặp nhau, gió nóng phát ra ngùn ngụt lửa thiêu cháy không khí bao nhiêu thì cơn lốc lại hút vào gấp bội, cuối cùng trước sự đè nén của gió, ngọn lửa bị hút hoàn toàn vào tâm vòng xoáy, bóp chặt rồi tắt lịm. Nhưng cơn lốc không dừng lại ở đó, sau khi không còn trở ngại nào, nó lao nhanh tới trước với tốc độ kinh khủng. Cả Lina và Rylai đều kinh hãi vội lao sang tránh né nhưng sức hút của cơn bão là vô cùng lớn, 2 tiếng hét vang lên rồi chỉ thấy tiếng gió rít, cả 2 nữ phù thủy đều bị cơn bão nhấn chìm.
Invoker cười lạnh, hắn đưa tay lên cao, xoay vòng theo câu thần chú, theo đó, tinh cầu trên đầu hắn thay đổi, quả cầu băng biến thành quả cầu bão . Giờ thì 3 quả cầu sét sáng rực, cuộn tròn trên không.
Phía xa, Nortrom giật mình, với kiến thức và sự nhạy bén của 1 vị pháp sư lỗi lạc, ông đã phần nào hiểu được việc sử dụng phép thuật của Invoker. Rằng mỗi khi tinh cầu trên đầu hắn thay đổi thì hắn sẽ có thể phát ra một chiêu thức mới. Davion nhìn ông với vẻ ái ngại, anh định bước lên nhưng Nortrom đẩy lại:
-Đừng, đây là cuộc chiến của những pháp sư.
Rồi đôi mắt vị pháp sư già đanh lại như không hề có sự mệ mỏi. Câu thần chú vang lên:
-Cruse of the Silent.
Một ngôi sao sáu cánh hiên ra, vây hãm Invoker vào giữa. Hắn thoáng vẻ tức giận với nguồn năng lượng đang bị rút dần. Nhưng gã pháp sư vẫn không hề quan tâm. Cười khinh bỉ với câu thần chú:
-EMP
Một tiếng nổ vang trời vang lên, sét đánh nhằng nhịt quanh cơn lốc, hòa vào xoáy bão thành một cảnh tượng khủng bố. Nhưng không chỉ có vậy, sét ngày càng tăng dần, tích tụ lại thành một quả cầu sáng rực.
Nortrom suýt ngã quỵ xuống sau khi dùng hết sức còn lại thi trển câu thần chú kìm hãm Invoker, nhưng ý định của ông đã thất bại hoặc cũng có thể do ông quá kinh hãi với sự khủng khiếp trong phép thuật của hắn. Davion kịp thời giữ vị pháp sư đứng thẳng dậy. Chàng kiếm sĩ nghiến chặt hàm răng. Lỗi căm phần hòa cùng sự lo lắng to lớn dâng lên trong lòng. Trên không trung, gió vẫn rít mạnh. Cơn bão vẫn chỉ mạnh thêm chứ không suy giảm. Và tuyệt nhiên, trong sự khổng lồ đó, không thấy 2 bóng dáng nhỏ bé đâu cả.
Phần 10:Trận chiến của những pháp sư.
Bầu trời tối đen bỗng nhiễn sáng rực lên một góc. Giữa quảng trường đổ nát, ánh sáng chói lọi phát ra rừ quả cầu sét càng ngày càng rực rỡ. Những tia sét nháy lên rồi bị quả cầu hút lại, đè nén thành một nguồn năng lượng khổng lồ. Và rồi như đã đạt đến cực điểm. Một tiếng nổ vang ra.
“Rầm….”
Âm thanh rung trời phát ra làm cả Thành phố run lên từng hồi, ánh sáng chói lòa tới mức người ta không thể mở mắt ra mà nhìn x
em chuyện gì đang xảy ra được. Nhưng thứ kinh khủng hơn là khi quả bom năng lượng sét đó phát nổ, áp lực của nó lan ra với sức mạnh kinh hoàng tới mức mà nếu như Davion không kịp cúi rạp xuống đưa khiên che chắn cho Nortrom thì cả hai đã bị hất văng đi rồi.
Ánh sáng giảm dần nhưng những nàn sóng áp lực vẫn chưa tắt hẳn, cát đá bị bóp nát bay mù mịt đập vào chiếc khiên chắn trước mặt của Davion thành những âm thanh rào rào. Vì phải lo cho cả vị pháp sư lên Davion chưa thể đứng dậy xem chuyện gì đã xảy ra được. Phải mất một lúc sau khi mà anh đã chắc chắn mọi thứ có vẻ đã dịu đi thì chàng kiếm sĩ mới từ từ mở mắt…Ánh sáng chưa tắt hẵn vẫn làm ăn phải nheo mắt lại hay cũng vì nàn gió bụi đang thổi qua. Nhưng bỗng một cảm giác lạ tràn đến. Davion dụi mắt nhìn kĩ. Một chiếc lông vũ màu đen nhẹ nhàng rơi xuống, đậu trên tay anh.
Và anh càng kinh hãi hơn khi đứng dậy và nhìn ra quang cảnh bên ngoài. Sau vụ nổ vừa rồi, một vùng hình tròn trên nền quảng trường nền đá bị phá hủy nát vụn và nún xuống như thể một quả thiên thạch đã vừa rơi xuống đó. Những lớp bụi và đá vụn rơi xuống sau khi vỡ nát và bị hất văng lên trời, chúng xoáy quanh tâm quả cầu sét khi nãy thành một lớp bụi đá hình cầu bao lấy vòng tròn bị phá hủy khiến Davion không thể nhìn vào trong vùng đó được cùng với đó, sự lo lắng càng dâng lên trong anh khi mà bóng dáng của Lina và Rylai cũng không thấy đâu. Nhưng một điều kỳ lạ khiến anh nhất thời đứng lặng là những chiếc lông vũ đen bỗng dưng xuất hiện, chúng rơi khắp quảng trường như những bông tuyết nhẹ nhàng. Và Davion trong khoảnh khắc chỉ có thể hình dung được rằng chắc hẳn đã có một con chim khổng lồ nào đó đi lạc vào đây và bị sức mạnh từ vụ nổ vừa rồi làm cho tan tành. Cách đó không xa, Invoker cũng đứng bât động, có vẻ như hắn cũng không biết những chiếc lông vũ này là gì. Nét khó hiểu hiện lên trên mặt chàng trai, anh quay sang vị pháp sư già đang kiệt sức. Nortrom cũng không hơn gì anh, ông nhìn sự việc trước mắt với sự kinh ngạc vô cùng, nhưng có điều trong ánh mắt của ông ta như thể đã nhận ra điều gì đó.
“Quác….”
Davion đang định lên tiếng hỏi điều gì đó thì một tiếng gầm đã vang lên, nó như tiếng hét của một loài ác điểu. Cả hai giật mình hướng vào vùng cát bụi trước mặt, nơi âm thanh vừa phát ra.
Một nàn sóng ấm bùng ra từ giữa tâm nửa hình cầu bao phủ bằng bụi ngay sau khi tiếng gầm vang lên. Lớp bụi đá tức thì dao động, từ chỗ chuyển động xoáy tròn sang hỗn loạn rồi không thể kiểm soát được mà bị hất bay ra ngoài khiến Davion một lần nữa phải đưa tay lên chắn trước mặt.
Khi cát bụi đã lắng xuống, một khung cảnh hiện ra khiến tất cả đều vô cùng bất ngờ. Sau lớp bụi cầu đã bị nàn sóng âm phá hủy, nơi giữa vòng tròn bị lún xuống. Một con quạ đen khổng lồ hiện ra nhưng nó đang quỳ xuống, hai cánh như phủ lên một vật gì đó.
Một sự kích động chợt hiện lên trên Nortrom và cả Invoker phái xa, ngay cả hắn cung đang kinh hãi tột độ khi không hiểu chuyện gì đang xảy ra và con ác điểu này làm sao có thể xuất hiện ở đó, nơi tâm của vụ nổ kinh hoàng.
Và cũng không để những con người xung quanh đợi lâu, con quạ đen ngóc đầu dậy, đôi cánh xù lên những chiếc lông vũ đen tuyền dựng đứng. Con quạ đột ngột lao lên. Nhưng hướng con quả bay đến lại là hướng mà Davion và Nortrom đang đứng, cả hai bỗng dao động nhưng vẫn không di chuyển. Davion đưa khiên lên và rút thanh Sane lên trước mặt. Trong khi đó, Nortrom chăm chú nhìn và con ác điểu. trong ánh mặt ông lại không hề có sự sợ hãi mà thay vào đó là những tia sáng kỳ lạ
Với sải cánh dài và thân hình khổng lồ, chỉ trong vài giây con quạ đã lao đến trước mặt 2 con người nhỏ bé, nó hạ xuống, đôi cánh khổng lồ quạt bụi bay mù mịt. Con quạ đáp xuống, nhìn 2 kẻ trước mặt với ánh mắt nâu lạnh lùng, rồi cả thân hình khổng lồ của nó bỗng run lên, những chiếc lông vũ rụng xuống, xoáy tròn lại, cuộn với nhau rồi tan thành một nàn khói đen. Cùng với đó, con quạ bỗng co rút lại, một luống sáng tím hiện ra, bao quanh thân hình đang dần nhỏ lại. Lông vũ biến mất dần., đôi chân với những vuốt sắc rút lại, lớp lông trên người thành làn khói tím mờ ảo, chùm lấy cả thân hình con quạ. Việc biến hình đã chở lên rõ ràng, một bóng dáng người hiện ra trong làn khói, tấm áo choàng nâu hình thành, một bàn tay già nua cầm chắc cây gậy gỗ có đầu khắc một con quạ. Bộ râu đen trên khuân mặt huyền bí ẩn sâu trong chiếc mũ vải. Vài chiếc lông vũ đọng lại, rơi quanh chân kẻ mới xuất hiện…Khi mà Davion chưa biết phải làm gì mà vẫn chìm trong khinh ngạc thì Nortrom đã thốt lên với một âm thanh đầy xúc động:
-Rubick !!!
Một thoáng xao động hiện ra trong ánh mắt nâu của kẻ vừa xuất hiện, hắn nhìn Nortrom như cố kìm nén điều gì ghê gớm lắm, rồi hắn cũng trấn tĩnh lại như nhớ ra điều gì. Người đàn ông nhìn vòng xoáy đen tạo thành từ những chiếc lông vũ vẫn đang cuộn trước mặt, bán tay ông đưa lên, một tia sáng tím pháp ra, bay vào giữa vòng xoáy, tác động vào đó khiến nó nở ra rồi tan thành nàn khói mỏng. Nhưng khi lớp khói tan biến, 2 thân hình bỗng rơi xuống đất.
2 cô gái trong bộ y phục xanh dương và đỏ thậm, duy chỉ có điều, thân thể họ đã bất động với những vết cứa và cháy xém quanh người. Davion là người nhận ra trước tiên, anh hét lên:
-Lina….Rylai!!!
Người đàn ông mới xuất hiện nhìn Davion lao đến 2 cô gái ông vừa cứu mà thở dài ái ngại, rồi ông ta chợt lên tiếng:
-Họ không sao đâu, chỉ là bị phá vỡ hết năng lượng trong người thôi.
Rồi cũng chẳng để 2 người kịp phản ứng gì, ông ta vội quay ra sau, cố gắng không để bắt gặp ánh mắt Nortrom đang nhìn ông, người đàn ông định bước thig Nortrom như lấy hết dũng khí thốt lên lần nữa:
-Nhất định là ông rồi !
Ông ta vẫn không quay lại, khẽ mỉm cười rồi nói:
-Chúng ta sẽ nói chuyện nay sau.Nortrom. Bây giờ ta có chút chuyện với anh bạn trẻ kia trước đã.
Nortrom ngạc nhiên tột độ, ông nhất thời không nói được điều gì nữa, ánh mắt mệt mỏi dán chặt lên chiếc lưng nhỏ của người đang dần đi xa. Ông đã có thể chắc chắn được đó là người bạn của ông, người bạn đồng môn mà ông tưởng như đã mất, nhưng ông không ngờ lại gặp lại người đó trong hoàn cảnh này, và đặc biệt hơn bây giờ ông chợt hiểu ra, con quạ hay chính vị pháp sư đó, đã xuất hiện một cách kỳ diệu và không biết bằng sức mạnh gì đã kháng lại vụ nổ kinh hoàng đó mà cứu được 2 nữ phù thủy trẻ kia. Pháp thuật đó, ông chưa từng biết đến trên người bạn thân quen này. Phải chăng sau thời gian dài xa cách, có những biến cố lớn đã xảy ra với ông ấy.
Rubick tiến tới xát miệng hố tròn, Invoker đứng phía đối diện với vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn không mất chút kiêu hãnh nào. Cả hai cứ đứng lặng im nhìn nhau như vậy mà chẳng có vẻ gì là muốn làm gì cả. Đằng xa, Nortrom chợt chết lặng trước cảnh tượng trước mắt, một hình ảnh thân quen hiện về, trận đấu phép nhiều năm trước, cũng tại quảng trường này, giữa hoàng tử Kael và pháp sư Medivh. Cũng tại quảng trường này, Nhưng giờ đây mọi thứ đã có phần thay đổi, cả về khung cảnh đổ nát và 2 con người đã thay đổi quá nhiều. Cái ấn tượng đó cứ mãi lởn vởn tỏng đầu Nortrom khi mà ông cố tự nhủ người đứng kia là bạn ông Rubick chứ không phải Medivh huyền thoại. Nhưng ông không thể nào phủ nhận được rằng người đó qua giống Medivh con trai của Aghanim lỗi lạc hay là cả hai đã có nét giống nhau mà trước đây ông không thể nhận ra được. Nhưng có một điều ông vẫn chắc chắn và tin rằng đó là Rubick bởi chính ánh mắt đó, sau những năm tháng cùng nhau tại học viện phép thuật ở Dalaran ông không thể nào nhầm lẫn được.
Cuối cùng thì Invoker vẫn là người lên tiếng trước sau một hồi quan sát thật kỹ kẻ lạ mặt vừa xuất hiện:
-Là ông thật sao. Pháp sư trong lốt quạ ???
Rubick cười lạnh:
-Có thể đúng, có thể sai. Điều đó không quan trọng. Medivh chỉ chết khi nào ngươi từ bỏ cái tham vọng muốn đấu lại với ông ấy. Còn khi ngươi vẫn muốn đánh bại những pháp sư mạnh nhất thì ông ta vẫn sẵn sàng xuất hiện để giúp ngươi làm được điều đó. Nếu ngươi thấy bóng dáng của vị pháp sư vĩ đại đó trong ta thì ta cũng không thể chối bỏ định mệnh này. Dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có….Rất vinh hạnh được đấu với ngài. Hoàng tử của Quel’Thalas. Kael.( Xem lại chương IV phần 2)
Rồi Rubick bước xuống dưới vòng hố tròn khi mà Invoker vẫn đang bất động trong kinh hãi. Rồi hắn cũng lấy lại bình tĩnh, tỏ vẻ phấn khích rồi cũng bước xuống. Rubick nhìn hắn một lượt rồi nói:
-Để công bằng, ngươi hồi phục lại đi.
Vừa nói ông vừa lấy từ trong áo ra 2 lọ thủy tinh tròn và dài chứa hai loại chất lỏng mà lục và xanh dương rồi ném cho Invoker. Hắn chụp lấy, gật đầu cảm ơn rồi uống cạn trong khi Rubick vẫn đứng điềm tĩnh nhìn hắn.
Sự nóng vội hiện rõ trên khuân mặt Invoker, không cần Rubick phải đợi, hắn đã lên tiếng ngay khi uống xong hai bình dược liệu:
-Bắt đầu đi.
Ngay sau đó, Invoker đưa 2 bàn tay lên, 2 nguồn năng lượng đỏ và trắng tràn đầy. 2 tinh cầu lửa và 1 tinh cầu sét cuộn lại, xoáy quanh đầu chàng pháp sư đang dần dần bay lên. Đôi bàn tay hắn tích tụ năng lượng cực đại rồi bùng lên hai ngọn lửa trong tâm của 2 cơn gió xoáy. Rồi hắn đưa tay lên cao, hai ngọn lửa và gió ở hai bàn tay chập lại thành một vòng xoáy lửa. Đất đá dưới chân bỗng rùn chuyển rồi những tảng đá lớn nhỏ như bị một pháp lực tác động vào, kháng lại lực hút của mặt đất mà từ từ bay lên cao rồi bị hút và vòng xoáy lửa. Ngọn lửa ma thuật bùng cháy như có thêm chất đốt, nó thiêu đốt những khối đá, nén chúng lại rồi xoay chòn thành một khối cầu đỏ rực. Trước đòn phép uy lực mà Invoker đang thi triển, mặc dù mọi việc diễn ra rất nhanh và khốc kiệt nhưng Rubick vẫn không có vẻ sợ hãi mà vẫn giữ được nét điềm tĩnh trên khuân mặt.
Thân hình Invoker khẽ run lên vì sức nặng của quả thiên thạch lửa trên tay, hắn cũng như đã thỉa mãn với kích thước khổng lồ đó. Một cách đột ngột, Invoker hét lên:
-Chaos Meteor.
Rồi với một động tác dứt khoát, Invoker ném quả thiên thạch khổng lồ về phía Rubick. Tuy vậy, Rubick vẫn không vộ vàng, thân hình ông khẽ xao động, tấm áo choàng bay lên trước áp lực của quả thiên thạch đang lăn tới. Sức nóng tăng lên đột ngột, với sức nặng và kích thước khổng lồ, chỉ sau vài giây, quả thiên thạch đã tới xát, sẵn sàng đè bẹp kẻ nào trên đường đi của nó. Bây giờ thì Rucbick mới có vẻ bắt đầu động thủ. Bằng một động tác điêu luyện, ông đưa cây quyền trượng lên ngang trước mặt. Một luống sáng tím chợt hiện ra, bao xung quanh đầu gậy khắc hình con quạ. Rồi luồng sáng đột nhiên tăng mạnh, một luồng hào quang tím bùng phát ra, lập tức tạo thành một lớp khiên chắn trước vị pháp sư, cản bước tiến của quả cầu lửa lại.
Đột ngột bị cản lại nhưng quả cầu lửa vẫn không hề mất đi uy lực, áp lực đè nén xuống tấm lá chắn không ngừng. trước sức nặng đó, Rubick cũng không thể tỏ ra chủ quan được nữa, ông dồn năng lượng lại, những luồng sáng tím cuộn quanh người vị pháp sư, truyền lên cây quyền trượng, ra tăng thêm sức mạnh cho tấm khiên. Nhất thời cũng chỉ tạo được một thế cân bằng cản quả cầu đá lại. Nhưng Invoker đã không thể kiên nhẫn. Trong lúc đang phải chống trọi với quả cầu lửa, một sự thay đổi đã hiện ra xung quanh Invoker. 1tinh cầu lửa bị thay thế bằng một tinh cầu băng. Giờ thì 3 tinh cầu băng, cầu, lửa luân chuyển xoay quanh đầu hắn. Rubick chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra thì đã lại nghe tiếng Invoker vang lên:
-Deafening Blast.
Khi mà Rubick chưa kịp hiểu điều gì thì mặt trăng hình liềm đã được tao ra trước ngực Invoker, và cũng không để Rubick kịp phản ứng, hắn đẩy mạnh nguồn năng lượng kết tinh đó lao tới.
“Rầm” tấm lá chắn năng lượng run lên trước sự công phá bất ngờ của mặt trăng sắc nhọn, Phản lực từ đó dội lại, tác động lên thân hình Rubick là ông chao đảo và cũng chỉ cần từng đó dao động. Quả cầu đá thừa thế ào lên, lăn tới Rubick đang mât kiểm soát. Chỉ trong phút chốc, bóng hình nhỏ bé của vị pháp sư hoàn toàn bị nhấn chìm trong biển lửa.
Bỗng ngay tức khắc, một tiếng gầm vang lên, một nguồn năng lượng phát ra giữa tâm quả cầu đang đè chặt Rubick. Những chiếc lông vũ đen chợt bay ra tứ phía từ tâm quả cầu. Chúng bay nhanh và mạnh tới mức tuy chỉ mỏng manh nhưng ánh lửa cũng không thể kịp thiêu cháy được. Không những thế, hàng vạn chiếc lông vũ như ngững mũi tên nhọn, xé nát quả cầu thành nhiều mảnh. Khối nham thạch tan vỡ, lộ ra thân hình Rubick bên trong. Tuy rằng ông không tới mức kiệt quệ nhưng cả cơ thể đã cháy xém nhiều phần.
Invoker thoáng lộ vẻ bất ngờ và tức giận. Hắn đã tung liên tiếp hai đòn phép vô cùng mạnh mẽ vào đối phương như vậy mà ông ta vẫ có thể đứng thẳng dậy được. Không những thế, ông ta còn đang dần lấy lại tư thế một cách nhanh chóng. Rồi ý định cũng đã lộ rõ trong ánh mắt Invoker, 2 ngọn lửa bùng cháy trong đó cùng 2 tinh cầu lửa vụt lên. Hắn quyết dồn hết sức cho trận đấu này.
Rubick đã lấy lại được phần nào sức lực sau pha giao tranh vừa rồi, nhưng ông vẫn phải cố nghiến răng nén cơn đau rát từ những vết bỏng xuống. Chợt ánh mắt ông dao động.
Những mảnh vỡ từ khối đá nham thanh chưa tắt hẳn chợt rung động như chịu sự điều khiển của Invoker, chúng dịch chuyển lại gần nhau, kết tinh lại thành 2 khối. Rồi từ hai khối đó bắt đầu hình thành hai con quái vật lửa hung tợn. Và cũng không cần chủ nhân chúng phải ra lệnh, 2 con quái vật lao lên, ném những viên đá lửa về phía Rubick.
Trước sự tấn công bất ngờ của hai sinh vật vừa xuất hiện, Rubick vẫn tỏ ra bình tĩnh mà nhanh nhẹn né tránh nhưng cơ bản những vết thương trên người ông cũng đồng thời phát huy tác dụng khiến ông không cản được hêt những phát ném gian xảo của hai con quái thú kết tinh từ lửa. 2 quả cầu lửa vụt tới, trúng ngay giữa ngực vị pháp sư. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, thiêu rụi lớp áo bảo vệ, đốt cháy da thịt ông. Vị pháp sư gầm lên tức giận, cây quyền trượng cảm ứng sáng lên đầy năng lượng. Rubick hét lên đau đớn:
-Fade Bolt.
Ngay sau câu thần chú, một luồng năng lượng tím bùng phát ra, hướng thẳng đến 2 con quái vật lửa, xuyên thấu hai thân hình chúng. Cả hai con quái vật chỉ kịp rên lên đau đớn rồi vỡ vụn ra thành những mẩu đá tắt ngấm. Nhưng tia sét chưa dừng lại, sau khi kết kiễu 2 tên thuộc hạ, nó lao tới vị chủ nhân. Invoker không thể cản được tia sét. Nguồn năng lượng tím lao thẳng vào ngực Invoker, làm hắn bị hất văng ra sau một đoạn.
Nhưng với sự kiêu hãnh của mình, Invoker bật dậy ngay sau đó, tuy rằng trước ngực hắn là một vùng đen sậm nhưng trên khuân mặt vẫn toát ra 1 vẻ sáng ngời không chút đau đớn. Bây giờ Rubick đã không thể nhân nhượng, ông múa trượng lao lên.
Trước sự tấn công bất ngờ đó, Invoker vẫn không hề lao lúng, hắn vận nguồn lăng lượng xung quanh người và rồi một lần nữa, những tinh cầu trên đầu lại thay đổi. Từ chỗ 2 lửa một băng bỗng chuyển sang hai băng 1 lửa. Rubick chợt nhận ra điều này và ông cảm thấy điều khác lạ. Nhưng vị pháp sư lại một lần nữa chậm chân hơn, một bức tường băng bỗng hiện ra trước mặt ông mà theo đà ông không thể dừng lại đột ngột được. Cả thân hình vị pháp sư lao lên, chìm trong khối băng lạnh giá.
Tuy rằng sức lạnh của khối băng này không quá lớn nhưng nó lại cản bước đi của ông khi mà giờ đây ông dương như đã không thể di chuyển được. Lợi dụng chút thời gian đó, vẻ mặt Invoker trước mặt dãn ra, hắn tranh thủ trấn tĩnh lại, hồi phục phần nào sức mạnh.
Theo đó, 3 tinh cầu xoáy nhanh hơn và lại bắt đầu biến chuyển. tinh cầu băng duy nhất đã lại thay đổi và dần biến thành một tinh cầu lửa. Rubick trong lớp băng cau mày, với sự nhạy bén của 1 vị pháp sư lỗi lạc ông cũng đã chợt ngộ ra pháp thuật của Invoker. Một nụ cười nở trên khuân mặt vị pháp sư già cùng với lớp băng xung quanh đã tan dần.
“Bùng”
Một ngọn lửa đột ngột bùng lên dưới chân Rubick nhưng cũng vào ngay khoảnh khắc đó, vị pháp sư đã đọt ngột bật người ra sau, né đong chí mạng trong tích tắc.
Ông không hề tỏ ra nép vế mà một sự tự tin bỗng tràn về sau khi né được đòn đánh chết người của Invoker. Ông nhìn thẳng vào ánh mắt đang bất ngờ của hắn, xuyên qua đó, xâm nhập và bộ não hắn như thể giở từng trang của một cuốn sách.
Invoker chợt nhận ra điều này khi mà anh cảm thấy tâm trí mình như đang bị một thế lực vô hình xâm phạm, nhưng lần này kẻ muộn lại là anh. Khi anh chưa kịp làm gì thì tiếng Rubick đã vang lên:
-Telekinesis.
Cùng với câu thần chú, bàn tay vị pháp sư già đưa lên cao như cố nắm lấy vậy vô hình nào đó. Rồi một điều kỳ diệu xảy ra, cả thân hình Invoker bỗng dưng bị một lực vô hình chế ngự, cả cơ thể bỗng bị nhấc lên cao theo sự điều khiển từ bàn tay màu nhiệm của Rubick. Ông nâng hắn lên như nâng một con búp bê không thể kháng cự.
Bỗng bàn tay đột ngột bóp lại cùng với tiếng hét đau đớn của Invoker, chỉ bằng một động tác đơn giản, Rubick ném Invoker vể một phía. Hắn rơi xuống như một quả táo rụng nhưng vẫn chưa khoi kinh hãi thì ngay tại chỗ hắn vừa rơi xuống, một ngọn lửa bùng lên, bao chùm lấy cả cơ thể hắn. Ngọn lửa quen thuộc mà hắn vừa điều khiển giờ đay đang nuốt chửng hắn, thiêu đốt từng mạch máu đang sôi lên trong huyết quản.
Nhưng với một pháp sư giỏi và tự nhiên ngọn lửa do hắn tạo ra cũng không thể phát huy hết sức mạnh đối với chủ nhân của nó. Invoker trong cơn đau đớn vẫn cố tạo ra được một lớp màng băng bảo vệ cơ thể. Hắn gượng dậy, bước ra khỏi đám lửa với thân hình tả tơi và ánh mắt đỏ rực như thể đã hút hết lửa từ ngọn lửa phía sau vậy. Rubick không tỏ vẻ gì, ông cắ cây quyền trượng xuống đất. Một luồng hào quang tỏa ra xung quanh ông, tác động tới Invoker, dễ dàng phá bỏ lớp băng yếu ớt bảo vệ xung quanh hắn. Rồi cây gậy trên tay ông run lên, phát ra những tiếng kêu rắc rắc, lớp gỗ bao bọc đầu gậy bong ra, để lộ một viên ngọc màu đỏ sáng rực bên trong. Viên ngọc liên tục phát ra hào quang sáng chói rồi chúng kết đọng lại nơi đầu gậy, dưới sự trợ giúp của hào quang dưới chân, một tia sét đỏ hình thành nơi đầu gậy, chỉ trực chờ phóng ra.
>>Tóm tắt phần trước: Trong phần trước chúng ta đã chứng kiến trận đấu giữa Invoker với Lina và Rylai. Bằng sức mạnh của mình, Invoker đã đánh bại cả 2 nữ phù thủy trẻ. Trong giây phút cuối cùng, bỗng xuất hiện một pháp sư trong lốt quạ, ông ta đã cứu Lina và Rylai. Ngay sau đó, 1 trận so tài lịch sử đã diễn ra giữa vị pháp sư bí ẩn và Invoker. Với pháp thuật bí ẩn của mình và cây quyền trượng Dagon đầy sức mạnh trên tay, pháp sư trong nốt quạ đã đẩy Inv
oker và thế sinh tử. Liệu số phận của Invoker sẽ như thế nào, pháp sư trong nốt quạ là ai? Mời các bạn đọc phần truyện tiếp theo:
Phần 10: Kho báu.
"Trong cái ngày định mệnh mà Arthas đã dẫn quân tràn vào Dalaran. Khi mà tôi với ông bị tách nhau ra trong cuộc giao chiến khốc liệt lúc quân ta đã vào thế bí. Tôi dần bị đẩy ra phía ngoài lâu đài để cản quân Scougre lại cho mọi người tẩu thoát. Vừa đánh nhau, tôi vừa nghe nghóng tin tức của ông và Ezalor. Và có người đã nói ông đã trốn được ra khỏi lâu đài. Điều đó cũng đúng và nên như vậy. Tôi nghĩ thế. Nortrom à. Ông không đáng bị liên lụy. Ông còn bộ tộc của ông. Ông còn Quel'Thalas. Đó là trận chiến của Human. Các ông, những con người Elf vĩ đại đã dạy cho chúng tôi phép thuật. Chúng tôi sẽ dùng nó để bảo vệ quê hương mình. Để không một người Elf nào chết trên đất Human. Tôi mừng là ông đã trốn được. Nhưng còn Ezalor, bạn của chúng ta. Lúc quân Scougre đã gần như kiểm soát cả lâu đài thì ông ấy vẫn ở trên đỉnh tháp để bảo vệ quyển sách của Medivh. Mục đích của Arthas khi tới Dalaran là chiếm quyễn sách đó. Hắn cần quyển sách của vị pháp sư huyền thoại e để triệu hồi tên chúa quỷ Archimonde. Tôi nhanh chóng phá vòng vây lên đó hỗ trợ cho ông ấy. Nhưng Ezalor đã đưa quyển sách đó cho tôi. Ông biết đấy, Ezalor luôn cho rằng tôi có trí thông minh và trí nhớ tuyệt vời. Và ông ta muốn tôi học thuộc quyển sách đó nhanh nhất có thể. Trong tình cảnh nguy cấp, khi mà Arthas dưới sự chỉ dẫn của Kel'Thuzad (Lich) đã đánh tới xát. Tôi cũng đành làm theo Ezalor. Và khi tôi đọc đến trang cuối cùng thì cũng là lúc Arthas bước vào. Hắn có pháp sư Antonidas(BỐ của Ezalor) trong tay, tên hoàng tử phản bội muốn dùng ông ta làm con tin để ép Ezalor đưa ra quyển sách. Và cuối cùng, không chịu được sức ep, Ezalor đã giao cho hắn quyển sách đó. Nhưng tên phù thuỷ nham hiểm Kel'Thuzad đã thất lời, hắn đã ra tay giết chết ngài Antonidas. Quá đau đớn, Ezalor định liều mình trả thù cho cha nhưng tôi đã kịp ngăn lại, mang ông ta chạy trốn. Vì đã đạt được mục đích lên Scougre cũng không cho quân đuổi theo chúng tôi. Tuy nhiên trong đoàn người sơ tán hỗn loạn, tôi và Ezalor đã lạc mất nhau. Trong những ngày tháng sau đó, tôi lưu lạc khắp các vùng đất phía nam. Tôi bắt đầu nhớ lại những trang sách mà tôi đã ghi nhớ và phát hiện ra những điều kì diệu ẩn trong đó. Những câu thần chú cổ xưa mà chúng ta chưa từng biết đến. Tôi miệt mài nghiên cứu chúng, chúng rất khó lĩnh ngộ nhưng cứ mỗi lần gặp khó khăn thì Medivh lại hiện ra chỉ bảo tôi. Tôi đã tưởng đó chỉ là ão giác, chỉ là những giấc mơ.
Nhưng Nortrom ạ, càng ngày Medivh càng hiện ra rõ nét và càng nghiên cứu phép thuật của ông ta thì tôi lại càng dần biến thành ông ấy..."
Rubick dừng câu truyện lại, cả người ông run lên vì xúc động, đối diện, Nortrom cũng không khá hơn. Đôi mắt ông hướng vào ngọn lửa bập bùng, như thể ngọn lửa đó thắp lên trong lòng ông những ký ức ngày xưa. Những niềm đau đớn mà ông đã dằn vặt suốt bao năm dài. Giọng ông run lên:
-Đáng ra lúc đó tôi phải ở lại với 2 ông.
Rubick bỗng nở nụ cười an ủi:
-Nortrom. Chúng ta đạ gìa cả rồi, truyện của ngàn năm trước đừng nên suy nghĩ quá. Chẳng phải cả 3 chúng ta vẫn đang sống sao.
Nortrom nhìn Rubick với sự khâm phục:
-Ông nói phải. Và giờ chúng ta lại được chiến đấu cùng nhau.
Rubick mỉm cười, ông liếc nhìn sang góc của căn phòng đá đổ nát. Nơi đó, 2 nữ phù thủy vẫn chìm trong giấc ngủ và chàng kiếm sĩ gật gù bên cạnh. Rubick như chợt nhớ ra điều gì, ông quay sang nói với Nortrom:
-Còn về Kael, giờ hắn đã tự gọi mình là Invoker, nhưng tôi dám chắc đó là hoàng tử của ông.
Nortrom giật mình trước câu hỏi của Rubick. Nhưng rồi ông thở dài đáp:
-Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng hắn đã thay đổ quá nhiều. Cũng may là khi nãy ông lương tay. Tha cho hắn 1 mạng.
Rubick bật cười:
-Tôi mà giết hắn, chắc giờ này ông đã xẻ thịt tôi rồi.
Trong một cái hang ẩm ướt, tiếng nước nhỏ trên đá tinh toong thành một giai điệu nhịp nhàng. Người đàn ông khoác trên mình bộ áo choàng trắng cháy xém và lấm lem. Mái tóc của ông ta rối bù nhưng vẫn toả ra vầng hào quan vàng kim trong ánh sáng của ngọn lửa. Invoker ngồi im bất động. Hắn đang cố gắng kìm cơn giận lại. Nhưng thi thoảng thân hình hắn vẫn cứ run lên. Mà mỗi lần như vậy, tên Troll bên cạnh lại giật thót sợ hãi. Dazzle nhìn Invoker, hắn có một sự kính trọng người này một cách tuyệt đối. Mặc dù chính Invoker mới là người chịu ơn của hắn. Nhiều năm về trước, Dazzle đã tìm thấy Invoker dưới lớp tuyết dày của vùng Northrend lạnh giá, nơi mà hoàng tử Kael'thas của Quel'Thalas cùng với Illidan và đội quân Naga tấn công Lich King tại đỉnh Ice Grown và thất bại dưới thanh kiếm Frostmoune của Arthas. Bằng ma thuật của mình, Dazzle đã cứu sống Kael và đi theo hắn, giờ đây. Hắn tự gọi hắn là Invoker với sức mạnh phép thuật kinh hoàng. Nhưng vừa mới đây, hắn lại một lần nữa bại dưới tay 1 pháp sư khác. Và nếu như Dazzle không kịp thời cứu hắn trong khoảnh khắc sinh tử thì có lẽ giờ hắn chỉ còn là 1 đống tro tàn. Invoker mở mắt nói:
-Cám ơn ngươi. Dazzle.
Tên Troll giật mình sợ hãi như thể câu cảm ơn đó như 1 lời kết án mà Invoker dành cho hắn. Hắn lấy lại bình tĩnh nói:
-Đó là vinh dự của tôi. Thưa ngài.
Invoker chẳng để ý lắm đến thái độ của Dazzle.
Nhưng bỗng một tiếng nổ vang lên, tuy rằng có vẻ phát ra ở xa nhưng âm thanh chói tai ấy vẫn làm mặt đất khẽ rung chuyển. Invoker không tỏ thái độ gì, hắn lạnh lùng nói:
-Ngươi hãy ra ngoài nghe ngóng tình hình đi.
Dazzle cúi chào đầy kính trọng rồi đi ra khỏi hang.
Cả căn phòng đá rung lên sau tiếng nổ kinh hoàng. Đá từ trần nhà rơi xuống rào rào. Rubick và Nortrom bật dậy trong khi Davion giật mình tỉnh giấc, tay nắm chắc kiếm mà không hiểu truyện gì đang xảy ra.
Tiếng nổ dừng hẳn nhưng 1 loạt tiếng đất đá đổ vỡ lại bắt đầu. 3 người dần tiến tới nơi phát ra tiếng động, nó nằm ngay đối diện, sau 1 hành lang dài với những cột đá xiêu vẹo. Rubick ra hiệu cho Nortrom và Davion giữ yên lặng. Cả 3 nhẹ nhàng tiến xát vào vách tường, men theo đó, nhì qua một lỗ hổng trên vách đá.
Phía trong 1 sảnh đường dài và rộng đã bị đá ngăn cách làm 2, 2 sinh vật thấp bé đang đào bới, chúng tạo thành những lỗ tròn rồ rắc 1 thứ bột màu xám từ những chiếc thùng bên cạnh vào. 1 tên có bộ tóc màu đỏ như bờm ngựa trên đầu và đeo 1 chiếc kính nơi ống mũi. Còn tên kia thì lại có cái đầu trọc với 1 chiếc khăn màu xanh quấn trên đầu như 1 tên cướp biển. Tên tóc đỏ nói:
-Ê Spoon, mày nghĩ chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu?
Tên quấn khăn đáp trong khi vẫn không ngừng nhồi chất bột màu xám vào những cái lỗ tròn:
-Tao nghĩ sẽ là cả 1 núi vàng.
Tên tóc đỏ tỏ ra bất ngờ,hắn mơ màng tưởng tượng cảnh hắn bơi trong đống vàng mà tên kia nó tới. Chợt Spoon lên tiếng làm hắn giật mình:
-Đưa cho tao cái kíp nổ rồi mày sẽ sớm được toại nghuyện Splee à.
Splee ném cho bạn hắn 1 cuộn dây trong vẻ mặt cau có như vẫn tiếc rẻ giấc mơ của mình. Rồi hắn vội chạy ra xa nấp sau 1 tảng đá lớn khi Spoon ra hiệu.
Một ngọn lửa nhỏ bùng lên trên tay nhỏ bé của Spoon, hắn châm vào 1 đầu dây. Những tia sáng loé lên rồi chạy dọc theo sợ dây dài. Tiến đến những cái lỗ đã được nhồi chặt thuốc nổ.
"Cúi xuốnggg...!!!"
Nortrom chỉ kịp hét lên có thế. Ngay sau đó là một loạt tiếng nổ đinh tai vang lên. Cát bụi mịt mù, mặt đất rung chuyển, đá rơi ào ào. Bức tường che chắn 3 người rung lên rồi sập xuống.
Phải mất 1 lúc cả 3 người mới dám mở mắt và từ từ đứng dậy, mùi thuốc nổ khét lẹt trong những đám khói mù mịt. Rồi khói cũng tan dần, lộ ra 1 cảnh hoang tàn khi má đống đá ngăn cách đã bị san phẳng. Giờ thì căn phòng đã được thông suốt. Nhưng điều kinh khủng cũng mở ra.
Phía cuối phòng, trên bục cao của sảnh đường, 1 con rồng đen tuyền từ từ mở mắt. Tiếng nổ vừa rồi đã đánh thức nó, chiếc đầu đầy gai với đôi mắt đỏ lòm và cái mũi phì phì ra khói. 2 chiếc cánh dơi của nó khép 2 bên sườn, nhưng thân hình của nó vẫn chiếm gần hết độ rộng của căn phòng. Con rồng lắc lư đầu nhìn quanh. Nó luớt qua chỗ 2 tên Gobil đang lấp làm chúng run bắn lên nhưng vì chúng quá nhỏ bé và được che chắn tốt nên không bị con bò sát để ý. Splee sợ hãi nói:
-Mày có biết vụ này không hả Spoon.
Spoon cố tỏ ra bình tĩnh:
-Tất nhiên là tao biết có cái gì đó giữ vàng.
Splee nhìn co quái vật khổng lồ, nuốt nước bọt hỏi:
-Thế giờ chúng ta phải làm gì?
Spoon ra vẻ điềm tĩnh:
-Chạy chứ làm gì, trước khi nó xơi tái 3 người kia và tới lượt chúng ta.
Splee giật mình, nhìn về phía Spoon chỉ. Nơi đó có 3 con người to lớn, họ đang đứng chết lặng trong tầm mắt của con rồng. Nhưng rồi cả 2 con Gobil cũng không trần trừ thêm, chúng chạy biến sang căn phòng bên cạnh.
Davion tiến lên chắn trước 2 vị pháp sư. Kể từ khi anh đánh bại con rồng ở ngôi làng kia thì tự nhiên anh lại có 1 sự hứng thú đặc biệt với những con rồng. Thanh Sane trên tay anh cũng vậy, nó sáng lên lấp lánh, nóng vội muốn tắm máu rồng 1 lần nữa.
Và cái thái độ đó ảnh hưởng đến con rồng rất lớn. Từ chỗ nó chỉ gầm gừ thăm dò 3 người thì giờ đây con quái vật đã giận dữ thật sự. Ánh mắt nó nổi lên đỏ lòm, cái miệng lởm chởm răng nhọn ngoác ra to tướng. Và chỉ sau 1 tiếng rống kinh hoàng. Lửa phun ra từ cổ họng con rồng, quyết thiêu cháy 3 con người nhỏ bé.
Nhưng ngọn lửa chưa kịp chạm vào tấm khiên cùa Davion thì một vầng năng lương màu tím đã hiện lên, cản ngọn lửa lại. Con rồng rống lên giận dữ, nó quật mạnh chiếc đuôi đầy gai góc về phía trước. Cả 3 người tách nhau ra kịp thời. Phát đánh của con rồng làm mặt đất rung lên dữ dội. Nhung nó càng rung lên mạnh hơn khi con quái vật bắt đầu đứng dậy. Đôi chân khổng lồ bước chậm chạp, 2 cánh dơi sải ra kín hết căn phòng. Nhưng điều bất ngờ là dưới lớp cánh đó. 2 con rồng con từ từ chui ra.
Rubick có phần nóng ruột hơn cả. Đầu cây gậy Dagon trong tay ông sáng lên đỏ rực, những tia sét tích tụ quanh đầu gậy phát nổ nép bép. Rồi khi đã tích tụ tới giới hạn, Rubick niệm câu thần chú, bàn tay múa cây quyền trượng đỏ rực vào con bò sát. Tia sét đỏ phóng ra, giật thẳng vào ngực con rồng.
Nhưng tia sét bị dội lại, nổ tan tành thành những tia sáng đỏ, trong khi đó, lớp vảy của con rồng chỉ bị cháy xém đôi chút. Điều đó làm Rubick nhất thời choáng váng. Ông không ngờ đòn phép tuyệt mệnh đó lại không làm ảnh hưởng gì đến con rồng. Nhưng Nortrom đã quay sang giải thích:
-Càng sống lâu thì lớp vảy của loài rồng càng cứng và có khả năng kháng lại phép thuật.
Tuy vậy, Rubick vẫn chưa thể bình tĩnh, sự kiêu hãnh của ông đã có phần giảm sút. Nhưng Davion lại tiến lên, tự tin nói :
-Vậy thì hãy để nó chết dưới thanh kiếm của tôi. Còn 2 con thằn lằn con kia. Xin giao cho 2 ngài.
Dứt lời, Davion lao lên trước. Tay phải cầm thanh Sane tỏa ánh bạc, tay trái đeo chiếc khiên Vanguard sáng lên sắc đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro