[THREESHOT] A Superman Cannot Fly [Chap 2]
2. Missing You
Cảm giác ấm áp này, Sica tưởng chừng sẽ không bao giờ được cảm nhận một lần nữa. Đã rất lâu rồi cô mới tựa vào một vòng tay mạnh mẽ và dịu dàng. Vòng tay siết khẽ, cô cảm thấy mình như được che chở.
Người ấy... đã từng trao cho cô những cái ôm ấm áp như thế này mỗi khi mùa đông đến.
Đôi môi lướt trên vầng tráng, rơi trên sống mũi, trên bờ môi mềm như thể đây là lần đầu tiên Sica được hôn. Cảm giác ngọt ngào đến nao lòng.
Người ấy... đã trao cho cô nụ hôn đầu dưới ánh đèn đường, nơi con phố vắng, trong sự bối rối và ngượng ngùng.
Người ấy... người có tên là Kwon Yuri. Cô biết là cô đã mất người ấy, đã không còn người ấy ở bên cạnh nhưng cảm giác cứ như hơi thở của người vẫn còn vương vấn đâu đây trong cuộc đời cô.
-Sooyeon... unnie...
-...
-Sooyeon...
Sica vẫn nhớ Yuri thường gọi tên mình bằng chất giọng rất ấm. Nhưng chưa bao giờ Yuri gọi cô là Sooyeon cả. Chỉ có Yoona mới gọi cô là Sooyeon. Sica chợt tỉnh. Bằng chút sức lực ít ỏi còn lại của một kẻ say, cô đẩy mạnh Yoona ra khỏi người mình.
-Em đang làm gì vậy?
Ánh mắt Sica đau đớn pha lẫn cảm giác bị xúc phạm. Chỉ là những nụ hôn, nhưng với cô như thế đã là sai lầm lắm rồi.
-Unnie... unnie cũng muốn như thế này mà, phải không?
Giọng nói của Yoona chứng tỏ rằng cô ấy vẫn tỉnh táo, chỉ có Sica mới là người say. Điều đó khiến sự tổn thương trong cô hóa thành giận dữ.
"Bốp!"
-Unnie là người yêu của Yuri cơ mà! Dù Yuri đã mất nhưng em không được phép làm như thế! Em có biết em đang làm gì không?
Khuôn mặt Yoona hằn rõ vết tay của Sica. Nó ửng đỏ, bỏng rát.
-Tại sao? - Yoona hét lớn, cô đẩy mạnh Sica xuống giường và dùng hết sức lực giữ lấy đôi cổ tay yếu ớt. Cô đang giận, rất giận. - Tại sao unnie không thể xem em là Yuri? Em thua Yuri ở chỗ nào cơ chứ?
-...
-Em đã yêu unnie ngay từ khi em chỉ là một đứa nhóc, và yêu đến tận bây giờ. Tại sao unnie không thể chấp nhận em? Tại sao?
-Vì unnie yêu Yuri và... dù em giống cậu ấy đến bao nhiêu đi nữa, em vẫn mãi là Kwon Yoona...
Có những giọt lệ trong suốt như thủy tinh nhưng sắc nhọn tựa dao bén, cắt nát trái tim người khác. Sica khóc, và trái tim Yoona nghe như có tiếng vỡ vụn.
Lần đầu tiên Sica rơi nước mắt vì Yoona, nhưng đây không phải là điều Yoona chờ đợi. Cô nhận ra mình đã làm Sica tổn thương. Buông tay Sica, cô quay mặt đi để che đôi mắt đỏ hoe và bờ môi mím chặt.
-Unnie hãy đi khỏi đây, đi ngay đi!
-...
***
Yuri à, tớ đã làm một chuyện thật tệ!
Tớ biết, tớ biết... Yoona là đứa em cậu yêu thương nhất. Nếu cậu biết chuyện gì vừa xảy ra, có lẽ cậu sẽ không thể nào tha thứ cho tớ. Nhưng Yuri à, mỗi lần nhìn Yoona tớ không thể ngăn bản thân mình nghĩ về cậu. Tất cả kí ức về cậu trong tớ, từng chút, từng chút một hiện lên như một thước phim quay chậm...
...
...
...
Năm tớ mười tám tuổi, cậu bước vào cuộc sống cô độc của tớ...
-Con nhỏ đó... đó... tóc vàng đó... cậu nhìn đi, nó thật lập dị phải không, Yuri?
Tớ cố che đi mái tóc vàng bằng chiếc mũ len to sụ và giấu khuôn mặt mình sau cặp kính gọng đen bản dày. Khi ấy, tớ chỉ muốn như chú sâu róm ngủ vùi trong lớp kén an toàn và kín đáo.
Cuộc sống ở Hàn Quốc quá lạ lẫm so với những gì tớ đã trải nghiệm ở Mỹ. Điều đó khiến tớ bị shock. Vốn tiếng Hàn ít ỏi càng khiến tớ ngại giao tiếp và không muốn nói chuyện với ai. Thú vui duy nhất của tớ là được ngồi trong góc khuất nhất của thư viện và ngốn những cuốn sách tiếng Anh khó hiểu. Có lẽ vì thế mà tớ càng trở nên kì lạ trong mắt mọi người. Ngày hôm ấy cũng như thế, lại là những lời xì xầm quen thuộc. Và có lẽ, cậu đang được nghe những điều thiêu dệt về mình. Nhưng cậu không bỉu môi, không chỉ trỏ tớ, không bàn tán mà chỉ ngồi xuống chiếc ghế trống đặt đối diện nơi tớ ngồi...
-Hình như những cuốn sách này là bạn thân của cậu. Đọc sách là rất tốt, nhưng tự cô lập mình thì không hay chút nào đâu. Tại sao cậu không thử kết thân với mọi người xem?
-Tôi không thích!
-Tin tớ đi, tớ không nói dối đâu.
Cậu là kẻ gan lì. Mặc cho thái độ khó chịu của tớ là nụ cười rộng đến mang tai và bàn tay xòe rộng của cậu đưa về phía tớ.
-Vậy thì hãy thử làm quen với tớ trước đi, tớ sẽ không khiến cậu thất vọng. Tớ là Kwon Yuri!
-...
Cậu có biết điều tớ nhớ nhất trong lần gặp đầu tiên đó là gì không?
Là lòng bàn tay mở rộng khiến tớ nghĩ rằng cậu sẽ sẵn sàng đưa tay giúp đỡ cho bất cứ ai cần tình yêu thương trên cuộc đời này.
-Gọi tôi là Sica hoặc Sooyeon...
-Sica! Như vậy sẽ gần gũi hơn, phải không?
Tớ đã không lầm khi nắm lấy bàn tay cậu. Cậu là người như thế, luôn sẵn mở rộng lòng mình.
...
...
...
-Tớ có một đứa em gái nhỏ hơn ba tuổi, nó là Yoona. Nó giống tớ lắm!
-...
-Nó sắp thi vô trường mình rồi đấy. Con bé cũng hay đọc những cuốn sách tiếng Anh, hôm nào cậu đến nhà tớ chơi nhé. Có lẽ cả hai sẽ hợp nhau lắm, vì cả hai đều ít nói như nhau...
-Uhm...
Tớ không hay nói nhiều khi ở bên cạnh cậu, chỉ là vì tớ muốn đôi tai mình luôn tràn ngập giọng nói ấm áp của cậu.
-Nó chịu nhiều thiệt thòi hơn tớ, nhưng chẳng bao giờ nó phàn nàn điều gì cả. Bố mẹ tớ mất khi nó chỉ mới biết đi chập chững, có lẽ đó là lí do khiến nó ít nói...
-Vậy sao cậu nói nhiều thế?
Tớ cố tình trêu cậu, nhưng cậu vẫn kể chuyện cho tớ nghe bằng giọng đều đều...
-Nếu tớ im lặng, cuộc sống sẽ buồn tẻ lắm. Mà cậu biết không, mọi người vẫn gọi tớ là siêu nhân đấy.
-Thật ư?
-Vì trong mắt họ tớ là người có thể làm được mọi việc. Tớ cũng thích cái tên ấy vì tớ luôn muốn là người giỏi nhất. Chỉ khi là người giỏi nhất, tớ mới có thể bảo vệ cho em tớ. Mà đã là siêu nhân, thì bảo vệ em mình càng tốt, phải không?
-Làm ơn ngừng ba hoa đi, cậu tin là cậu luôn làm tốt ư? Vậy cậu có thể làm cho da cậu trắng hơn không? Tớ không nghĩ là trên đời này có siêu nhân nào đen như cột nhà cháy đâu.
-Yah! Sica! Cậu không thể ngừng phản bác lại tớ sao?
Tớ thích thú nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cậu khi bị chọc tức. Cũng chính vì mãi ngắm cậu nên tớ lơ đễnh, bước qua đường khi đèn xanh dành vẫn còn.
Chiếc ô tô lao tới bất ngờ, tớ không kịp phản ứng. Nhưng nhanh như cắt, cậu kéo tớ lại khiến tớ mất đà ngã lên người cậu. Cậu cười một cách đáng ghét.
-Siêu nhân sẽ không bao giờ để cho người mình yêu bị thương, đúng không?
-...
Kể từ phút giây đó, cậu thật sự là siêu nhân trong lòng tớ...
***
Cả một đêm dài, Sica không tài nào chợp mắt được.
Cô cảm thấy hối hận vì đã uống quá nhiều rượu, và càng hối hận hơn khi nhớ đến những kỉ niệm giữa mình và Yuri.
Rồi cô chợt ánh mắt đau đớn của Yoona. Trái tim cô như thắt lại. Cô cũng là người sai, nhưng cô lại đổ hết mọi tội lỗi lên Yoona. Là cô ích kỉ? Hay là chưa bao giờ cô nghĩ rằng Yoona có thể yêu cô?
Yuri đã từng nói rằng Sica là người đầu tiên có thể xoa đầu Yoona mà không khiến con bé khó chịu. Yuri cũng từng nói rằng Yoona đã nói chuyện nhiều hơn kể từ ngày gặp Sica. Và điều tuyệt vời nhất với Yuri là nụ cười rạng rỡ của Yoona mỗi lần được ngồi bên Sica.
Chẳng lẽ Yoona đã yêu cô từ ngày đó ư? Chẳng lẽ những lời hứa sẽ che chở, sẽ bảo vệ Sica của Yoona sau cái chết của Yuri là xuất phát từ chính trái tim Yoona chứ không vì trách nhiệm của một đứa em sao?
Lẽ ra Sica nên nhận ra rằng Yoona đã lớn lên rất nhiều, đã không còn là đứa nhóc chỉ đứng đến tai cô như ngày nào...
Yoona đã biết yêu, biết ghen từ lâu lắm rồi. Giờ thì có lẽ Sica đã hiểu tại sao Yoona không vui sau khi giành chiến thắng trong cuộc thi chạy, và cũng hiểu vì sao ánh mắt của Yoona chứa đầy chênh vênh. Vậy mà hồi trước, cô cứ tưởng Yoona buồn là vì biết Yuri đã không trung thực...
***
Cuộc thi ngày hôm ấy, lẽ ra cậu đã thắng.
-Cậu cố tình chạy chậm hơn, phải không, Yuri?
Tớ nhìn thẳng vào mắt cậu nhưng cậu chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi lại nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Đôi mắt màu xám tro như hòa vào cả vũ trụ.
-Yoona muốn thắng! Tớ là chị, nên tớ phải nhường cho em mình chứ...
-Vậy câu nói khích của cậu lúc đầu là...
-Nếu tớ nói vậy, thì con bé sẽ tin là nó đã thắng bằng chính thực lực của mình. Nhưng Yoona của tớ giỏi lắm, tớ tin là nó sẽ làm mọi việc còn tốt hơn cả tớ nữa. Chỉ là nó chưa bộc lộ hết khả năng của mình thôi...
-...
...
...
...
Siêu nhân của tớ là như vậy, luôn nghĩ cho người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình. Chính vì cái tính cách đó nên tớ càng yêu cậu hơn.
Nhìn vào mắt cậu, tớ biết cậu thương Yoona nhiều lắm.
Yêu một người không chỉ là yêu người đó, mà còn là yêu những gì thuộc về người đó. Cậu thương Yoona, nên tớ cũng rất thương em ấy. Khi tớ gặp Yoona lần đầu, tớ cứ nghĩ rằng tớ đang nhìn thấy hình ảnh của một Kwon Yuri khi mới mười lăm tuổi nên điều đó khiến tớ thích thú vô cùng. Và kể từ khi yêu cậu, tớ càng quan tâm đến Yoona nhiều hơn.
Cậu đã từng nói với tớ rằng hãy giúp cậu trông nom cho Yoona nếu như cậu không thể ở bên cạnh nó. Và tớ đồng ý vì tớ nghĩ rằng đó là điều đương nhiên. Nhưng cho tới ngày cậu mất... tớ mới nhận ra rằng mình đã không mạnh mẽ được như thế, tớ suy sụp rất nhiều. Và điều ngược lại đã xảy ra, chính Yoona là người luôn ở bên quan tâm đến tớ, từng chút, từng chút một. Yoona trưởng thành hơn tuổi thật của em ấy rất nhiều...
Vậy nên mỗi khi tớ khóc, hay nhớ cậu... Yoona đều an ủi tớ như cậu đã từng. Rồi em ấy khoác lên mình bộ quân phục màu xanh giống hệt cậu, trái tim tớ như muốn vỡ tung. Tớ đã nghĩ rằng cậu đã sống lại, và đang đứng trước mặt tớ...
Nhưng không, Kwon Yoona mãi mãi là Kwon Yoona.
Một tuần qua là quãng thời gian thật khó khăn với tớ. Tớ cảm thấy có lỗi và luôn tìm cách tránh mặt Yoona. Nhưng em ấy vẫn kiên nhẫn đợi gặp tớ để nói lời xin lỗi... và muốn được ở bên cạnh tớ như lúc trước...
Phải nói sao để cho Yoona hiểu hả Yuri? Tớ chỉ có thể thương Yoona như cách cậu thương em ấy...
***
Trời đổ mưa. Mưa nặng hạt và rất lạnh.
Cả một tuần nay thời tiết vẫn luôn tệ như thế, nên đường phố vắng bóng người và có chăng vài bóng người cũng chỉ là những dáng dấp vội vã lướt đi. Nhưng Yoona thì vẫn đứng yên nơi này, dưới ban công nhà Sica với ánh mắt chờ đợi và cả thân người ướt sũng vì mưa. Đôi vai run lên vì lạnh và bờ môi tím tái không thể khiến cô ngừng chờ đợi. Cô chờ Sica, cô muốn nói xin lỗi...
...
...
...
Yoona nhìn lên, cô bắt gặp ánh mắt Sica nhìn mình, ánh mắt buồn bã hệt như cô vậy. Cô biết là Sica sẽ gặp cô, chắc chắn là như thế...
-Đừng đứng ở đây như thế này nữa. Em sẽ chết mất nếu cứ như thế này...
-Em...
-Vào nhà đi mà...
-Không! Em không...
Yoona đẩy cây dù Sica che cho mình và gần như quỵ xuống. Cô không thể đứng vững được nữa rồi.
-Unnie đã mất Yuri, unnie không thể mất luôn cả em! Hãy hiểu cho unnie... unnie không thể...
Sica chợt vòng tay ôm lấy Yoona dưới cơn mưa lạnh. Cô hết cách rồi, chỉ có cách này mới có thể thuyết phục Yoona.
-Tha lỗi...
-Không... em không... có lỗi...
-Em yêu unnie...
-Unnie...
Yoona đã kịp chặn những lời Sica định nói bằng nụ hôn bất ngờ và mạnh bạo. Đôi tay cô khóa chặt quanh người con gái cô yêu khiến cô ta chẳng thể nào động đậy. Nhưng Sica không phản đối hay chống cự lại, đôi mắt của cô mở to và rưng rưng, cả thân thể như chẳng còn chút sức lực. Trong phút chốc, Sica ngất đi trong vòng tay của Yoona.
Còn Yoona, cô không thể tin vào mắt mình được nữa rồi...
***
Yuri...
Cậu luôn nói cuộc sống là một vòng tròn của số phận. Những người yêu nhau dù có xa nhau bao lâu đi chăng nữa thì cuối cùng họ cũng sẽ quay về bên cạnh nhau...
Sự thật là như vậy sao?
(to be continued)
========================
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro