[THREESHOT] Troubled Marriage [Chap 1-2], JeTi | PG | Update 14.02.2012

Chapter 1-2

Jessica thức giấc, đầu đau như búa bổ. Có lẽ uống nhiều rượu không phải là giải pháp hay cho mỗi lần gặp đối tác. Với tay lấy túi xách ở bên bàn trang điểm, chắc là đêm qua Tiffany đã giúp cô đem vào đó, Jessica mở máy ra xem có chuyện gì.

“Đáng ghét, điện thoại hết pin!” – Jessica lầm bầm một mình, ném lại chiếc điện thoại vào túi xách

Nói rồi cô vươn vai, bước vào nhà tắm, chuẩn bị cho một ngày đi làm khác. Jessica thay một bộ đồ để đi làm, một chiếc sơ mi màu xanh dương kết hợp hài hòa với chiếc quần jeans được mài bạc, những thứ khiến cho cô cảm thấy thật thoải mái.

Jessica không thích công việc kinh doanh cứng nhắc như của Tiffany, cô thích thứ gì đó bay bổng, nhẹ nhàng. Không nóng tính, mất bình tĩnh như Tiffany, trái ngược lại, Jessica là người sống nội tâm và khá trầm lặng. Chính vì vậy, cô chọn cho mình ngành thiết kế nội thất.

Ngắm nhìn hình ảnh của mình trong gương và tự hài lòng với nó, thêm một lớp make-up nhẹ nữa, Jessica rời khỏi phòng ngủ tiến vào bếp. Căn phòng bếp lặng thinh, không có bất cứ một âm thanh nào xuất hiện. Có lẽ Tiffany đã đưa Seo Huyn đi học trước. Jessica bước tới bên tủ lạnh, định lấy cho mình một li sữa. Một tờ note màu hồng khiến cho cô chú ý, là của Tiffany.

“Buổi sáng tốt lành, Jessica! Tớ đưa Seo Huyn đi học trước. Đồ ăn sáng của cậu ở trong tủ lạnh. Hâm nóng lại chúng rồi mới ăn nhé.

Tớ không muốn mọi chuyện trở nên khó khăn với chúng ta. Jessica, tớ và cậu cần có một cuộc nói chuyện nghiêm túc. Hi vọng tối nay 

cậu có thể về sớm và không có mùi rượu bia trên người!

P.s: Hôm nay tớ sẽ đón Huynie!”

Jessica nắm lấy tờ note màu hồng và suy nghĩ trong chốc lát. “Chuyện gì đã xảy ra đêm qua nhỉ?” Nếu như không nhầm, sau khi tiếp chuyện về bản hợp đồng mới với đối tác xong, tình trạng của Jessica đã ngà ngà say. Cô đã đón taxi về nhà và có một vài lời nói khó nghe với Tiffany. Khoan đã, hình như Jessica đã bỏ lỡ điều gì đó… Huynie!!! Cô đã quên không đón Seo Huyn về nhà và có lẽ đó là lí do khiến cho Tiffany bực bội nhất.

Jessica tự trách bản thân vì đã không làm tròn bổn phận của mình. Chắc hẳn Tiffany đã rất giận cô. Chẳng còn thời gian mà suy nghĩ, Jessica vội vã lấy áo khoác và túi xách, quên cả bữa sáng mà Tiffany đã chuẩn bị, rời khỏi nhà để tới công ty khi cô để ý đồng hồ đã chỉ 10h sáng. Lại là một ngày đi làm muộn…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiffany ngồi bên bàn làm việc giải quyết nốt chỗ hồ sơ còn tồn đọng của buổi họp ngày hôm qua. Công việc không quá khó khăn nhưng đòi hỏi một sự tập trung cao độ. Doanh thu vẫn tốt, chuỗi cửa hàng không có gì biến động, nói chung mọi chuyện đều ổn. Sau khi kí xác nhận cho bản báo cáo cuối cùng, Tiffany gọi thư kí vào để đem cất chỗ báo cáo đó đi.

Trong lúc chờ đợi, Tiffany ngắm nhìn khung ảnh bằng gỗ, được để ngay ngắn trên bàn làm việc của mình. Hình ảnh gia đình bé nhỏ của cô, có Jessica đứng ở bên trái, cô đứng ở bên phải, cả hai người đều đang ôm chắt bé Seo Huyn trong một lần đi chơi công viên giải trí. Tấm ảnh này luôn được Tiffany để ngay ngắn và cẩn thận trên bàn làm việc để mỗi lần mệt mỏi, nhìn thấy nụ cười của hai thiên thần đó, Tiffany sẽ có thêm năng lượng để giải quyết hết mọi công việc.

“Hình như đã lâu lắm rồi mình và Jessica chưa đưa Huynie đi chơi!” – Tiffany tự nhủ với bản thân

Mọi chuyện đều trở nên phức tạp hơn khi cả cô và Jessica đều có những bước tiến trong công việc. Tiffany được đề bạt từ Trưởng phòng Kế hoạch lên làm Giám đốc. Đó là một chuyện tốt nhưng cũng có nhiều áp lực. Giờ ngoài bản thân mình, Tiffany còn phải chăm lo thêm cho hàng trăm nhân viên cấp dưới, thời gian cô chăm lo cho gia đình từ đó cũng có phần suy giảm. Jessica cũng thế, công việc của cô ấy đòi hỏi sự sáng tạo, tỉ mỉ và cầu kì. Từ trước đó đã chẳng phải việc dễ làm, kể từ ngày Jessica đảm nhận vai trò thiết kế chính, càng nhiều gánh nặng đè lên đôi vai bé nhỏ ấy.

Tiffany thở dài, có lẽ cô và Jessica vẫn may mắn khi Huynie, kết tinh cho tình yêu của họ, là một thiên thần đáng yêu và ngoan ngoãn. Cô bé có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Seo Huyn học tốt ở trên lớp, về nhà luôn tự giác làm bài, chẳng phải chờ tới hai umma nhắc nhở. Chưa bao giờ cô bé bày trò nghịch ngợm hay khiến hai umma của mình đau đầu cả. Tiffany thích điều đó nhưng nhiều khi cô tự hỏi liệu con gái mình có quá khác biệt hơn so với bạn bè cùng trang lứa? Khi những đứa trẻ khác vẫn mải mê với những món đồ chơi, những bộ phim hoạt hình thì con gái cô đang mải mê với những cuốn sách triết lý, khoa học thiếu nhi. Đó cũng là một câu hỏi mà Tiffany phải quan tâm.

Tiếng gõ cửa của thư kí khiến Tiffany dừng những suy nghĩ này lại. Cô đưa tập tài liệu cho thư kí rồi quay lại bàn làm việc tiếp tục với những hồ sơ khác cần giải quyết xong trước giờ nghỉ trưa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Hơn một tiếng nữa thôi là tới giờ nghỉ trưa đấy, đồng nghiệp Jung à” – Sunny trêu chọc khi nhìn thấy Jessica đi tới văn phòng

“Sáng nay tớ dậy muộn” – Jessica trả lời, bỏ qua lời nói châm chọc của người bạn đồng nghiệp rồi ngồi xuống ghế giở các mẫu thiết kế ra xem lại

“Hợp đồng hôm qua thế nào, ổn chứ?” – Sunny tò mò hỏi

“Bên đó bảo sáng nay sẽ qua Công ty mình kí, nhưng có lẽ là chưa thấy đến” – Jessica trả lời – “Người ta vẫn chưa gọi điện cho tớ. Họ bảo lúc nào tới sẽ gọi trước”

“Nhưng sắp gần hết giờ làm buổi sáng rồi” – Sunny phàn nàn – “Chẳng lẽ họ không tới kí, cũng chẳng gọi điện báo cho cậu?”

Jessica nhún vai thay cho câu trả lời. Cô mở túi xách, dường như nhớ ra một điều gì đó: Điện thoại của cô vẫn hết pin từ hôm qua tới giờ. Jessica hét lên bực tức, mở ngăn kéo lấy sạc điện thoại ra cắm. Cô ngồi chờ một vài phút tới khi điện thoại có đủ năng lượng để khởi động nguồn. Jessica vội vã bấm mở máy. Chưa bao giờ, thời gian chờ khởi động danh bạ lại lâu đến như vậy. Sau khi điện thoại ổn định được một vài giây, tổng đài gửi tin nhắn tới cho Jessica thông báo về những cuộc gọi nhỡ.

“Gần hai mươi cuộc của Tiffany, chắc tối qua cậu ấy gọi mình…” – Jessica lẩm bẩm rồi kéo con trỏ xuống bên dưới xem những cuộc gọi gần đây – “Đại diện Kwon Group, 9 cuộc gọi nhỡ… THÔI XONG RỒI!”

Jessica than vãn rồi nhấn ngay nút gọi lại, chỉ sau một vài hồi chuông, đầu dây bên kia đã nhấc máy.

“Kwon Yuri xin nghe!”

“Tôi là Jessica Jung, gọi từ Công ty Thiết kế Sunshine” – Jessica tự giới thiệu

“Tôi biết, tôi có số điện thoại của cô mà, thiết kế Jung” – Yuri trả lời – “Tôi đã gọi cho cô từ sáng tuy nhiên tổng đài đều báo không liên lạc được. Hôm qua cô ổn chứ? Cô có vẻ hơi say sau buổi tối ngày hôm qua”

“Vâng, tôi vẫn ổn” – Jessica đáp lời – “Tôi muốn hỏi về việc kí hợp đồng thiết kế cho văn phòng tập đoàn tại trụ sở mới”

“Oh… Sáng nay tôi cũng định qua đó kí hợp đồng rồi, tuy nhiên không liên lạc được với cô. Có lẽ chiều nay tôi sẽ qua, dù sao bây giờ cũng gần tới giờ nghỉ trưa rồi. Tôi qua đó lúc này chắc không kịp” – Yuri trả lời

“Vâng, chiều nay cũng được” – Jessica trả lời – “Trước khi đến, cô có thể gọi điện báo trước để tôi chuẩn bị lại giấy tờ”

“Okay, hẹn gặp cô vào chiều nay” – Yuri đồng ý rồi cúp máy

Mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Dù sao thì Đại diện của Kwon Group cũng là người không quá khó tính. Jessica đã lo lắng rằng với Tập đoàn lớn như Kwon Group thì chẳng mấy khó khăn cho họ tìm được một Công ty thiết kế khác để thực hiện công việc lần này. Dù sao cô vẫn có chút may mắn khi vẫn lấy được bản hợp đồng lớn về cho Sunshine.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiffany nhanh chóng hoàn thành những hợp đồng cuối cùng của ngày hôm đó. Cô gấp chúng lại cẩn thận, đặt trên bàn để thư kí có thể vào lấy. Xong xuôi, Tiffany nhìn đồng hồ, đã gần tới giờ đón Huynie. Cô nhấc máy điện thoại, báo cho thư kí kêu người chuẩn bị xe còn mình thì đi ra thang máy để xuống tầng một.

Chiếc Bentley lăn bánh trên con phố rộng lớn của Thủ đô Seoul năng động. “Giờ tan tầm…”, Tiffany tự nhủ với bản thân khi nhìn dòng xe đang chầm chậm nhích từng chút ở làn đường bên cạnh, trái ngược với làn đường cô đang đi, khá rộng rãi và khoáng đãng. Tuy nhiên, Tiffany không phải là người may mắn khi chỉ đi được thêm khoảng năm mét nữa, chiếc xe của cô đột nhiên bị nổ lốp. Dù là Bentley hay Kia Morning, có nổ lốp thì cũng chẳng tiến thêm được.

“Tài xế Park, xe thế nào rồi?” – Tiffany bước ra khỏi xe, nhìn người tài xế đang loay hoay với chiếc lốp phía sau

“Thưa Giám đốc, xe bị nổ lốp. Tôi có thể thay lốp ngay tại chỗ, không cần gọi đội cứu hộ nhưng chỉ sợ như vậy muộn giờ tan trường của Seo Huyn” – Tài xế Park trả lời

“Ax…” – Tiffany thở hắt ra, bực bội. Hôm qua Huynie đã về nhà muộn rồi, cô không muốn Huynie lại phải chờ trước cổng trường cả ngày hôm nay nữa

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho hãng taxi, nêu rõ địa điểm cần đến. Tuy nhiên, với tình trạng tắc đường ở làn bên kia như vậy, thật khó để cho họ có thể đưa taxi tới đúng chỗ mà Tiffany đang đứng. Đang phân vân không biết làm sao thì một chiếc xe Audi màu trắng táp lại bên đường, ở ngay sau chiếc Bentley.

“Tiffany ssi?”

“Tae Yeon ssi?” – Tiffany giật mình quay ra khi nghe tiếng ai gọi tên mình. Tae Yeon, người phụ trách Tập đoàn Địa ốc nhà họ Kim, đã từng hợp tác với Công ty cô trong nhiều dự án. Một con người với vẻ bề ngoài trẻ con, vui tính nhưng bên trong lại là một người thừa kế quyết đoán, đầy tài năng

“Chiếc Bentley bị làm sao vậy?” – Tae Yeon hỏi khi nhìn thấy tài xế Park cố gắng nâng lốp sau lên

“Well… Tớ đang đi trên đường thì bị nổ lốp” – Tiffany thở dài ngao ngán, mắt liếc sang nhìn đồng hồ đeo tay. Cử chỉ đó đương nhiên không khỏi lọt vào mắt Tae Yeon

“Trông cậu có vẻ vội. Cậu đang định đi đâu gấp à?”

“Sắp tới giờ tan trường của con gái tớ. Nhưng nếu chờ sửa xong thì muộn mất. Tớ không an tâm khi để con bé đứng ngoài chờ…” – Tiffany trả lời

“Không phiền nếu tớ đưa cậu tới đó chứ?” – Tae Yeon vui vẻ đề nghị - “Dù sao thì tớ không bận gì vào lúc này cả. Trẻ con đứng ngoài đường không phải là tốt đâu!”

“Không phiền cậu chứ?” – Tiffany lưỡng lự. Tuy nhiên, điều đó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi Tae Yeon mở cánh cửa xe bên cạnh ghế lái

“Cậu lên xe đi”

Nhờ sự giúp đỡ của Tae Yeon, khi Tiffany vừa tới trường cũng là lúc chuông reo báo hiệu hết giờ học. Chỉ vài phút sau, cô đã thấy Huynie trong bộ váy trắng dễ thương. Tiffany tiến tới, bế Seo Huyn rồi đi về phía chiếc Audi của Tae Yeon. Cô mở cửa xe phía sau cho Seo Huyn vào trước rồi bản thân cũng ngồi cạnh cô bé. Tae Yeon cho xe nổ máy rồi lái về khu căn hộ của Tiffany.

“Omma, xe mới của omma à?” – Seo Huyn ngây thơ hỏi

“Không phải đâu, Huynie à” – Tiffany xoa đầu con gái – “Xe của omma bị hỏng giữa đường nên cô Tae Yeon đây cho omma đi nhờ tới đón con. Con chào cô Tae Yeon đi!”

“Con chào cô Tae Yeon” – Seo Huyn ngoan ngoãn làm theo lời của omma mình – “Cảm ơn cô đã cho omma con đi nhờ!”

“Wow, con gái cậu dễ thương thật đấy, Tiffany” – Tae Yeon không khỏi bất ngờ trước cách ứng xử của cô bé. Thật ít có đứa trẻ nào lại có thể nói lời cảm ơn như vậy trong hoàn cảnh này.

“Đương nhiên rồi, là Hwang Seo Huyn, con gái của Tiffany Hwang mà” – Tiffany hài lòng với biểu cảm của người bạn mình

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước cửa khu chung cư của Tiffany. Tae Yeon lịch thiệp bước xuống mở cửa xe cho Tiffany và Seo Huyn. Tiffany xuống trước, sau đó cô đứng ngoài, đỡ con gái mình ra sau. Tuy nhiên, do một chút sơ xảy hoặc cũng tại đôi giày đang đi quá cao, Tiffany ngã về phía sau. Nhanh chóng, Tae Yeon một tay vòng ra sau đỡ lấy Tiffany, kéo cô ấy về phía mình. Hoàn cảnh hiện giờ trông họ chẳng khác nào đang ôm nhau cả.

“Omma, omma không sao chứ?” – Seo Huyn vội vã chạy tới, nắm tay Tiffany hỏi

Tae Yeon bỏ tay mình ra khỏi Tiffany để cô ấy có thể trả lời với con gái mình

“Omma vẫn ổn” – Tiffany mỉm cười – “Cảm ơn cậu, Tae Yeon”

“Oh, không sao. Cậu đã cao hơn tớ rồi, không cần đi giày cao gót như vậy đâu. Đứng cạnh cậu, trông tớ chẳng khác nào người tí hon” – Tae Yeon tinh nghịch đáp

“Ai bảo cậu đã lùn mà cứ thích đi giày thể thao cơ” – Tiffany lè lưỡi trêu lại

“Đừng có lấy chiều cao của tớ ra để trêu chọc như thế!” – Tae Yeon phản đối lại – “Mà thôi, hai người vào nhà đi. Tớ phải đi luôn bây giờ rồi”

“Cảm ơn cậu hôm nay nhé” – Tiffany eye smile với Tae Yeon

“Cô Tae Yeon đi ạ!” – Seo Huyn cũng cúi chào lễ phép

“Tạm biệt, Tiffany. Cô về nhé, Seo Huyn” – Tae Yeon quay sang, thơm một cái vào má cô nhóc – “Học tốt đấy!”

Tae Yeon phóng chiếc Audi đi sau khi nhìn hai mẹ con Tiffany đi vào khu chung cư. Cùng lúc đó, một chiếc BMW tiến gần lại cửa. Ngồi trong xe là Jessica, người vẫn còn đang bàng hoàng vào những gì mình nhìn thấy. Nếu như không nghe thấy đoạn hội thoại giữa hai người bạn kia, những gì Jessica hiểu là Tiffany, chồng của cô, vừa được người khác đưa về. Hai người họ tạm biệt nhau bằng một cái ôm thật chặt và thậm chí Tiffany còn eye smile với cô gái đó. Và hơn hết thảy, hai người đó thản nhiên cười đùa thân mật trước mặt Seo Huyn, con gái cô.

Jessica nhấn ga cho chiếc BMW phóng đi. Cô không muốn về nhà, không muốn tra hỏi Tiffany. Cô không muốn bản thân mình căng thẳng thêm chút nào nữa. Công việc và cả bản hợp đồng lớn hôm nay cô vừa kí là quá đủ rồi. Jessica bị stress và cần phải giải tỏa. Cô quyết định đi tới một nơi mà nếu không phải vì công việc thì lúc tỉnh táo cô không bao giờ đến… một quán bar…

End Chapter 1-2

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: