[THREESHOT] Wish [Chap 3-1]
Chap 3
Part 1
"Con mèo của cậu dễ thương quá. Nó tên Yul àh?"
"Uh hm"
"........"
Vậy là tôi lại bị vỡ mộng.
Tên bạn lùn chẳng hề nhận ra tôi, đã vậy hắn còn khoe với cô chủ Fany là hắn rất thích mèo khi cô ấy giới thiệu về tôi nữa chứ. Tại ai mà tôi không thể nuôi mèo nào ? Cái tên họ Kim kia, đưa mông ra đây!!!
Haz~~ được gặp lại Taeyeon tôi cũng mừng lắm, ít ra là tôi biết hắn thật lòng lo lắng cho tôi. Đợi tớ bạn lùn nhé, nếu thoát được khỏi cái kiếp mèo này, tớ nhất định sẽ mua tặng cậu một bộ đế lót giày "xịn"
Bỏ qua cặp đôi đang yêu này, tôi đi vào trong nhà tìm kiếm
"Meo~"
[Jessi ơi]
"Meo~~~"
[Jessi đâu rồi~?]
...
*cạch*
"........."
Nhẹ đẩy tay ( hay chân ) vào cửa phòng cô chủ, tôi không khỏi ngạc nhiên, hôm nay cô ấy chẳng buồn khoá cửa nữa àh?
"Meo~~~~..."
*khều khều*
Jessi àh....
"........."
Ngủ rồi sao?
Nhảy phóc lên giường, tôi luồn lách len lỏn chui vào chăn rồi chui chui vào nằm gọn dưới tay cô chủ
"...Yul đi ra đi" cô ấy ra lệnh rồi nhẹ đẩy tôi ra khỏi chăn
"Mèo~~~"
Không chịu thua, tôi lại chui vào và lần này cô ấy đã đẩy ra với một lực mạnh hơn
"Tôi đang không vui, sẽ làm Yul đau đấy." cô chủ lạnh lùng nói
"Meo~~~"
Tôi hay tự cho mình là con mèo ngoan nhất vì tôi luôn nghe lời cô chủ, nhưng có vẻ lần này, danh hiệu "ngoan nhất" phải nhường cho một con mèo khác rồi
"Meo~"
Lắc lắc lắc, tôi lại chui vào
"Đi ra!"
"MÉO~"
*huỵch*
"Meo..." liếm liếm cái tay, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong tôi là hi vọng cái tay sẽ không bị gì vì Fany đã phải dành rất nhiều thời gian để chăm sóc nó
"..........."
"Meo~" ngẩng đầu lên nhìn cô chủ, tôi trề môi chớp chớp
"...tại sao, chẳng bao giờ nghe lời tôi vậy hả..." khẽ thở dài, cô chủ đành nhượng bộ rồi hai tay nhấc tôi lên giường
Yul cũng chẳng biết nữa...tại cô chủ toàn bắt Yul làm những việc khó khăn thôi...
Nắm nhẹ lấy tay tôi nắn nắn, cô ấy hỏi
"Có đau không, đồ ngốc?"
"Meo~"
[Hông sao đâu, hổng phải tại Jessi đâu mà] tôi cười toe
"Ngốc" cô chủ khẽ cười rồi búng cái "chóc" vào trán tôi
T____T
Hổng bao giờ hun người ta hết, toàn búng thôi
"...Ngốc."
O___o
"..........."
*dụi dụi*
"Meo~"
[Jessi àh, so với được Fany hôn thì Yul thích được Jessi ôm hơn]
...có vẻ danh hiệu "yêu Fany nhất" đành phải nhường lại cho Taeyeon rồi vì hình như tôi đã biết, người tôi yêu nhất là ai.
"Meo~~"
[Yul sẽ bảo vệ Jessi, Yul hứa đấy!]
...
*ầm ầm*
"Mèo~~"
Bịt chặt tai, tôi cằn nhằn luồn sâu vào gầm ghế. Tiếng sấm quá khủng khiếp so với thính giác nhạy bén của tôi. Aiz~ lại còn mưa nữa chứ, ông Trời ơi là ông Trời.
"Meo~"
Mặc dù có thể nhìn rất rõ trong bóng tối nhưng ở một mình trong nhà vào buổi tối thế này thì thật là cô đơn quá đi, sao hai cô chủ vẫn chưa về nhỉ, tôi không đủ cao để có thể bật được đèn, tôi ghét bóng tối lắm.
*cạch*
Hm?
Đang ư ử rên rỉ, một tiếng động lạ chợt lọt vào tai tôi, cô chủ về rồi ư?
Hehe!
Chui vội ra ngoài, tôi nhảy chân sáo ra cửa đón cô chủ nhưng có một điều lạ khiến tôi không khỏi thắc mắc
Tại sao cô chủ vẫn chưa bật đèn lên?
Kì lạ, dù là Fany hay Jessi thì khi trở về, điều đầu tiên họ làm là bật đèn lên mới đúng chứ, cả ba chúng tôi đều không thích bóng tối mà.
Một câu hỏi lớn chợt hiện lên trong tôi
Không lẽ là trộm?
"........"
Tôi đã từng nói rồi mà phải không? Tôi sẽ không cho phép bất cứ điều gì làm hại đến chủ nhân của tôi.
Đặt nhẹ những đệm thịt dưới chân xuống sàn và từ từ dồn sức nặng xuống đó, tôi đi dần đến nơi phát ra tiếng động. Dù kiểu di chuyển như ninja này thật mất thời gian, nhưng lúc này, tôi tự tin là mình đang đi nhẹ không kém bất cứ con "Spy-Cat" nào.
Núp sau tủ giày nín thở quan sát, tôi đã thấy "nó" . Cái bóng đen đang nằm trên sàn cách cửa khoảng ba bước kia. Tốt lắm, cơ hội của tôi đây...
"........."
Nằm...???
O___O
Êh, khoan đã!
Chạy vội đến, tôi dồn sức vào hai chân trước, cố để lay người đó
"Meo~~"
"..........."
"Meo!!!" thật sự hoảng, tôi càng cố lay mạnh hơn
[Jessi, cô sao vậy? Tỉnh lại đi mà]
"MEO~~~" tôi gào lên nhưng cô ấy vẫn nằm bất động. Tại sao vậy?
Dụi trán vào má cô chủ, tôi giật mình.
Sốt, cô ấy sốt mất rồi.
Tôi...tôi...
"Meo~~~"
Cào mạnh vào cửa, tôi cố níu lấy một tia hi vọng nhỏ nhoi là nó sẽ mở ra nhưng không được, Fany đã khắc phục tính hay quên khoá cửa của cô ấy bằng loại cửa tự khoá mỗi khi đóng vào này.
"Meo~"
Loay hoay nhìn quanh, tôi cố tìm một giải pháp
Điện thoại.
Lao vội vào phòng khách, tôi phóng lên bàn và hất cái điện thoại xuống đất rồi đè tay lên phím. Fany...giúp tôi với Fany...
".........."
Hơ, tôi...tôi đâu có biết số của cô ấy.
Càng lúc càng cuống, tôi nhấn đại vào phím nóng để gọi cấp cứu
"Alô?"
"MEO~~~" tôi gào lên ngay khi nghe tiếng nói từ đầu dây bên kia
"....alô? Ai đấy?"
"Méo...."
[Làm ơn, cô chủ tôi đang bệnh]
"Chúng tôi không đùa đâu đấy! Ai đó?" giọng nói từ đầu dây kia tức giận quát, ông ta nghĩ tôi đang đùa với ông ta sao, tôi đang rất cần gọi cấp cứu mà.
"Meo~~~" tôi gào thét, tôi cầu xin ông ta giúp Jessi,nhưng đó là tất cả những gì phát ra từ cổ họng tôi.
".....tút...tút..."
Bật ra một câu nguyền rủa, người đàn ông bực dọc cúp máy, bỏ lại tôi hoàn toàn bất lực bên điện thoại
"Meo~"
Chạy đến bên dụi vào Jessi , tôi có cảm giác nước mắt mình sắp trào ra tới nơi. Tôi biết làm sao đây? Tôi có móng, tôi biết cào cửa nhưng tôi lại không thể mở nó. Tôi có thể gọi điện nhưng tôi lại không biết nói. Tôi chẳng thể làm được gì cả.
Tôi chỉ là một con mèo. Một con mèo vô dụng không hơn không kém.
Tôi phải làm sao đây?
Ai đó làm ơn giúp Jessi của tôi với, muốn tôi làm gì cũng được, tôi sẽ chấp nhận tất cả mà...
"Thật không?"
Hm?
Ai vậy?
"Ta hỏi thật không?"
Hớ? Thật không gì?
Tôi ngớ người nhưng nghĩ đến Jessi tôi chẳng còn tâm trí nào mà phân bua với kẻ-mà-chỉ-có-au-mới-biết-là-ai-đấy đó
"MÉO!" tôi gào lên, chấp nhận bất cứ yêu cầu nào từ kẻ lạ mặt, chỉ cần Jessi được bình an
"Tốt" người đó cười khẩy
"............."
Thật kì lạ, mắt tôi, đôi mắt có thể nhìn rõ bất cứ chuyển động nào trong bóng đêm, trong phốc chốc nó bỗng mờ đi, tôi chẳng còn nhìn thấy gì cả.
*haz....haz...haz...*
Jessi.
Chẳng còn thời gian để quan tâm tiểu tiết, lần theo tiếng thở dồn dập, tôi đến bên Jessi
"Jessi~~" tôi gọi
O___O
"Ah...ah..." tôi thử lại.
Tiếng nói! Tôi nói được rồi.
Run run đưa tay sờ mặt.
Tôi...
Tôi đã trở lại thành người rồi
*cough...cough*
Jessi!
Chẳng còn thời gian để ăn mừng nữa, tôi vội bế cô ấy lên và chạy vào trong phòng. Ơn Chúa, tôi đã thuộc nằm lòng vị trí mọi vật trong nhà này nên chẳng cần có đèn, tôi vẫn có thể dễ dàng vào được trong phòng
"..........."
Nhẹ...
Thì ra cô chủ của tôi, nhẹ đến thế này đấy.
...
Nước, khăn, thuốc.
Đặt Jessi xuống giường, tôi chạy lòng vòng khắp nhà để tìm những thứ cho-người-bệnh đó.
".........."
Nói không phải khen, nhà hôm nay hình như hơi "mát mát" nhỉ?
Thôi, không quan tâm. Jessi~
...
"...tôi...tối quá..."
Hm?
"..tối..tôi..ghét bóng tối.." cô gái nhỏ của tôi đột nhiên nức nở khóc
Tối...tối hả?
Lật đật bò dậy, tôi chạy đến chỗ công tác đèn và nhấn nó
O____O
"ÁHHHHHHHHHH~~~~"
Đó là tiếng la của Jessi hay của tôi? Tôi không biết, tôi không muốn biết~
Chạy vội ra khỏi phòng, tôi dáo dác nhìn quanh, cố tìm kiếm bất cứ thứ gì để "che thân" .
Hoá ra đây là "cái giá" mà tôi phải trả sao? Tại sao cứ phải là cô ấy?
Mất "zin" nữa rồi trời ơi~~~~~~~~
"Hết giờ!"
Hm?
"............"
Rõ, mọi thứ trước mắt tôi đang hiện rõ dần lên dù cho tôi đang đứng trong bóng tối, cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu to dần lên
[Chuyện gì nữa vậy?]
"Méo~"
"............"
Rồi, hiểu luôn.
Cat.
...agains.
"Mèo~~~"
Ủ rũ lê bước, tôi đi vào phòng để xem tình trạng Jessi, văng vẳng bên tai tôi, kẻ đó vẫn đang khoái chí cười
"Sắp hết hạn rồi, tranh thủ đi nhé nhóc"
Tranh thủ cái gì nữa mà tranh thủ. Bị "xé tem" mất rồi còn đâu =.=
...
Vài ngày sau, tình trạng sức khoẻ của Jessi đã khá hơn, nỗi lo trong tôi cũng nhẹ bớt. Nhưng lại có một nỗi lo mới đang bắt đầu "phất cờ khởi nghĩa"
"Cậu có chắc là mình không quen người nào giống như vầy không vậy Fany?"
"Chắc, thật sự là tớ không quen mà" cô chủ Fany lắc đầu chán ngán vì đã bị hỏi không biết đến lần thứ mấy rồi
"Vậy người đó là ai chứ? Tại sao lại ở trong nhà chúng ta?" Jessi nóng nảy nói
"Tớ không biết, hôm đó chắc...cậu mê sảng nên nhìn nhầm thôi..." Fany ngập ngừng
"Không, nhất định là tớ đã thấy người đó..."
"..........."
Ngóc mỏ ngó hai cô chủ tranh cãi, tôi lủi lủi dần ra sau rồi chạy luôn vào bếp.
Haz~ ai mà ngờ hôm đó đang nửa mê nửa tỉnh mà Jessi vẫn có thể nhớ mặt tôi để vẽ ra một bức hình hoàn hảo đến vậy chứ? Jessi đúng là sinh ra để làm hoạ sĩ mà.
"..........."
May mà cô ấy chỉ vẽ có cái mặt.
"............"
Mất "zin" òi TT____TT
...
"Tz... Jessi~ thật lạ quá đi!"
Bực dọc đi vào bếp, vừa nhìn thấy tôi , cô chủ Fany đã hai tay tóm lấy mà "chọt chọt, nhéo nhéo" như một cách để giải toả
"Meo~~~~"
[Nhột!!]
"Meo!!!"
[Nhột mà >.<]
"Gần đây Jessi~ cứ thế nào ấy Yul nhỉ?" ôm lấy tôi, cô chủ lơ đãng hỏi
"Meo~" tôi gật đầu xác nhận mặc dù tôi biết rõ lí do khiến Jessi trở nên như thế
"Dạo này cậu cứ tránh mặt tao, lúc nào cũng ngồi ủ rũ một mình trong phòng, tao thật sự lo quá" Fany buồn bã nói
Thật ra thì không phải một mình đâu. Lúc nào Jessi chui vào phòng thì tôi cũng lon ton chạy theo mà, tôi đảm bảo sẽ không để Jessi làm chuyện gì dại dột đâu, đừng lo Fany nhé.
"Haz~ nhưng mà tao cũng thật ngạc nhiên, không ngờ một người như Jessi~ lại cũng có lúc quan tâm sâu sắc đến một người lạ như vậy. Cô gái tóc đen đó là ai chứ?" cô ấy lẩm bẩm
Tôi, Kwon Yuri nè !
"Ha~ nhìn Jessi~ kiên trì tìm kiếm tung tích cô gái đó, tao lại nhớ đến bộ dạng cậu ấy hôm ôm nhóc chạy về nhà, cả dù cũng không thèm che, ướt như chuột lột mà vẫn cứng đầu nhất định phải lau cho nhóc trước. Phải thương Jessi~ nhiều lên nghe chưa nhóc?" Fany cười nói
O____O
"Hey Yul? Nhóc sao vậy? Hey?"
"..........."
Hình như có tiếng cô chủ Fany gọi tôi nhưng lúc này tôi chẳng còn buồn đáp lại nữa.
Là cô ấy sao?
Người đã đem tôi về, người đã ôm tôi trong cái đêm đó.
Là Jessi sao?
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro