[THREESHOT] Wish [Chap 3-2]

Chap 3

Part 2

"Hey, nhóc đi đâu vậy?"

Nhảy vội ra khỏi vòng tay Fany, tôi chạy đi tìm Jessi

Tôi muốn ôm lấy cô ấy, tôi muốn nói cho Jessi biết là tôi yêu cô ấy đến thế nào...

"Ta xin lỗi nhưng nhóc Trí Tuệ cứ đòi nghỉ chơi ta hoài nên chắc chúng ta kết thúc ở đây đi"

Hm?

Kết thúc? Kết thúc gì chứ?

"Drama lúc nào cũng giúp tăng rating mà hả? Vậy nên ta sẽ lấy của ngươi một thứ nhỏ" kẻ lạ mặt cười thích thú và theo tiếng cười của hắn, bóng tối bắt đầu kéo đến

Không!!!

Tôi còn chưa gặp được Jessi. Tôi vẫn chưa nói cho cô ấy biết là tôi yêu cô ấy mà. KHÔNGGGGG~~~

...

..

.

"Yul~ nhóc đâu rồi~~~"

Hơ...cô chủ?

"Yul.....Yuri~~"

Hơ...

"YURI~~~ tỉnh lại đi đi Yuri~~~~"

Hơ...Ai?

Khó nhọc mở mắt, tôi nhẹ cựa quậy, cố để đẩy người vẫn đang rung lắc mình khí thế kia ra

"..........."

Im lặng nhìn người đối diện, tôi có cảm giác gương mặt phúng phính đó đang sắp khóc tới nơi

"...Taeyeon..." tôi thì thầm

"YURI~~~"

Chẳng còn nể nang gì nữa, bạn lùn bay luôn lên giường và ôm chầm lấy tôi

O___O

Hớ?

"Hơ...cậu..."

"Yah, đi ra!!! " tôi la lên và thuận tay đẩy Taeyeon bay luôn xuống giường. Rút sâu vào cái chăn, tôi hét lên

"Lấy cho tớ bộ đồ nhanh lên!!!"

"Àh..ờh..ờh..." tên lùn vội gật gật rồi lồm cồm bò dậy. Ngoái đầu nhìn lại, hắn ngập ngừng

"Cậu có thói quen cởi hết đồ ra ngủ từ khi nào vậy Yuri..."

"Cậu im đi~~" tôi hét lên và ném luôn cái gối trong tay vào mặt đang đỏ như gấc của nhóc lùn. Chuyện quái gì thế này?

".........."

Tôi có thói quen đó từ khi nào vậy?

Hm?

Nhẹ nhặt vật đang nằm lặng yên bên giường lên, đọc dòng chữ viết trên đó, tôi không khỏi băn khoăn tự hỏi

"Cấm sờ" ? Sờ cái gì mới được chứ?

...

"Cậu sao rồi Yuri?" đặt vào tay tôi một ly sữa, bạn lùn nhẹ nhàng hỏi

".............."

Sao? Sao là sao chứ? Tôi chỉ đang thấy có gì đó khó chịu, cảm giác như thiếu vắng gì đó thôi...

"Cả tháng nay cậu đi đâu vậy Yuri?" có lẽ vì sợ tôi sẽ cắn cậu ta tới nơi nên Taeyeon đã hạ giọng còn nhẹ hơn cả lúc nãy nữa

Cắn???

Một cảm giác kì lạ mà tôi không thể giải thích xuất hiện, cũng chẳng biết nữa, cứ thấy trong người khó chịu thế nào, tôi dốc cạn luôn cả ly sữa

Ưh~ nóng quá~ >.<

".........."

Nóng?

Sữa?

"......."

AIZ~

Tức giận vò đầu, một cảm giác kì lạ cứ ẩn hiện trong tôi. Là khó chịu? Là trống trải? Tôi chẳng hiểu gì cả

"Yuri...bình tĩnh. Cậu sao vậy?" Taeyeon lo lắng nói và giữ tay tôi lại.

Taeyeon? Kim Taeyeon?

"Chuyện gì vậy Yuri?"

Nhìn chằm chằm vào Taeyeon, tôi cố tìm kiếm một cái gì đó? Bất cứ cái gì, một cảm giác như tiếc nuối cứ trào dâng trong tôi. Tại sao?

"Taeyeon" nắm lấy cậu ta, tôi cố để điều hoà hơi thở mình

"Nói cho tớ nghe"

"Gần đây đã có chuyện gì xảy ra không? Bất cứ chuyện gì?" tôi hỏi và cậu ta lập tức la lên

"YAH ! Còn hỏi nữa hả? Câu đó là của tớ mới đúng. Cả tháng nay cậu đã đi đâu chứ?"

".........."

Tháng? Cả tháng nay ư?

"Trả lời tớ đi Kwon Yuri, cậu đã đi đâu cả tháng nay để rồi bây giờ lại đột ngột xuất hiện ở nhà như vậy chứ?" Taeyeon tức giận hét lên

Tôi...đi?

...tôi đã đi đâu chứ?

"Không...không biết" tôi yếu ớt lắc đầu, cảm giác như kiệt sức khi cố tìm kiếm câu trả lời

"Haz~ thôi được rồi, tớ sẽ không hỏi nữa. Cậu nghỉ ngơi đi" khẽ thở dài, Taeyeon vỗ nhẹ lên vai tôi rồi bỏ đi

"..cảm ơn...Taeyeon..." tôi khẽ thì thầm với sự biết ơn khó tả

".........."

Taeyeon, Kim Taeyeon? Tôi cứ có một cảm giác kì lạ khi nhắc đến tên cậu ấy. Sao vậy?

...

"Con đã đi đâu vậy Yuri?"

"Cậu đã ở đâu vậy?"

"Bọn tớ đã lo lắm có biết không? Cậu đã đi đâu vậy Yuri?"

"....."

Những ngày sau đó, hàng loạt những câu hỏi với nội dung tương tự nhau đó cứ dồn dập tấn công tôi. Không biết, tôi không biết, dù có hỏi cả trăm lần tôi cũng không biết mà~~~

...

"Hey, mà dạo này tớ thấy cậu trắng ra đấy, trốn ánh mặt trời hay sao thế bạn? Chẳng còn đen như xưa nữa" đấm nhẹ vai tôi, Sooyoung cười thích thú

Đen?

*bốp*

Chẳng cần suy nghĩ, tôi thẳng tay đập tên cao kều một phát ngã lăn ra đất

"Yah, làm cái quái gì vậy?" cậu ta tức giận hét lên

"Cậu dám bảo tôi đen, cậu còn nói mặt tôi "nhu" nữa" tôi nói

"Hồi nào chứ?" Sooyoung tức giận la lên

"........."

Phải rồi. Hồi nào chứ?

AIZ~ Thật không thể nào hiểu nổi. Tôi điên thật rồi.

"Xin lỗi..." tôi khẽ nói rồi chìa tay kéo cậu ta đứng dậy

"Cậu thật là..." Sooyoung cằn nhằn nhưng vẫn nắm lấy tay tôi mượn sức đứng dậy

"............"

"Đây là..." tôi ngạc nhiên hỏi và chỉ vào vết xước mờ mờ trên tay cậu ta

"Àh~ một con mèo đã cào tớ đấy. Cái con bốn chân mặt ngu vô lý đó" cậu ta le lưỡi

Mèo? Bốn chân mặt ngu?

"........."

*huỵch*

Bất ngờ hất tay ra và đẩy mạnh, tôi lại một nữa hạ đo ván Sooyoung

"Yah, gì nữa đây?" cậu ta gào lên

"Bây giờ thì cậu đúng là đáng đánh" tôi khó chịu đáp

"Tại sao chứ?"

"Không biết" tôi nói rồi bỏ đi, lòng thầm mong Sooyoung đừng nổi điên và rượt theo mình

Tại sao? Tôi không biết. Tôi chỉ có cảm giác là cậu ta đáng đánh, hừ~

...

"Hôm nay cậu sao vậy Yuri?" nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, Taeyeon e dè hỏi như sợ tôi sẽ phát điên đến nơi

"Không sao cả..." tôi lơ đãng đáp rồi lại chăm chú tập trung vào tivi

"Không sao? Tự nhiên cậu gây sự với Sooyoung làm cậu ta suýt nữa là cào nhà chúng ta lên, rồi cậu còn xem hoạt hình nữa chứ. Cái gì vậy? Tom&Jerry sao?" Taeyeon bắn một tràng rồi chỉ vào tivi với một vẻ kinh ngạc khôn tả

"Thì...cũng chỉ là film thôi mà..." tôi chống chế

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà xem loại film này chứ?"

"Không biết, tớ chỉ thấy con mèo với bốn chân trắng này có gì đó kì lạ, cả những bức hình nữa, tớ chẳng hiểu tại sao~~~" tôi đau khổ ôm đầu. Cảm giác cứ như có ai đó đang đùa giỡn với tôi vậy, chuyện gì vậy chứ?

"Haz~ cậu cứ như vầy thì làm sao tớ dám giới thiệu với Tiffany chứ?"

Hm?

Vội ngước lên, tôi hỏi lại

"Ai cơ?"

"Tiffany" Taeyeon nhún vai

"Tình yêu của tớ" cậu ta tiếp tục

"........."

Tiffany?

"Tại sao tớ không biết người đó?" tôi hỏi

"Àh~ tớ quen cô ấy trong thời gian cậu mất tích nên cậu không biết đấy mà, haha~" tên lùn lại cười ngố

"Fany cũng muốn gặp cậu lắm đấy" cậu ta cười toe

O___O

"Ai?" nắm vội lấy cổ áo Taeyeon, tôi hỏi lại

"Fany? Cậu sao vậy Yuri, bỏ ra nào" cậu ta khó chịu nói và gỡ tay tôi ra

Fany? Tiffany... Fany...

AIZ~ Tôi đã nghe cái tên này ở đâu vậy nhỉ?

"Hey, mà tại sao cậu cũng có cái đó vậy?" chỉ vào vật mà tôi đã quyết định cột luôn vào tay, Taeyeon ngạc nhiên hỏi

"Cũng?" tôi lặp lại

"Uhm, con mèo của Fany có một cái tương tự, bạn cô ấy đã rất khó chịu khi tớ định gỡ nó ra, hình như là của cô ấy làm thì phải" cậu ta gãi đầu

Bạn?

"Đó là ai, người đó là ai?" tôi hét lên như không thể kiểm soát chính mình, có gì đó, môt cái gì đó thôi thúc tôi phải có cho bằng được câu trả lời

"Ai gì chứ? Cậu đang bị gì vậy Yuri?" Taeyeon lo lắng hỏi, ánh mắt cậu ta nhìn tôi như muốn hỏi tôi có bị điên không?

"Người bạn đó, cô ấy tên gì? Tên cô ấy là gì?" tôi nói rõ ràng, rành mạch từng chữ một. Phải rồi, điên, tôi sắp điên tới nơi vì muốn biết câu trả lời đây

"Àh~ là Jessica..." Taeyeon xua tay, trông cậu ta như đã bớt được một gánh nặng. Vì sao ư?

Vì sự háo hức trên mặt tôi đã lập tức biến mất khi nghe đến cái tên đó.

Jessica...

Jessica ?

Tôi chẳng có chút cảm giác gì khi nghe đến cái tên đó cả. Thật sự trống rỗng. Vậy mà tôi đã mong chờ một cái gì đó lớn lao hơn rất nhiều.

...

"Ha~ xem cậu kìa, sao tự nhiên lại ỉu xìu vậy bạn?" nhẹ vỗ vai tôi, Taeyeon cười cười

"Tớ không biết. Cảm giác cứ như đã vuột mất một thứ rất quan trọng, một cái gì đó...một ai đó. Tớ chẳng biết nữa" tôi lắc đầu thất vọng

"Haha~ thôi nào, mọi chuyện sẽ ổn thôi" bạn lùn nhẹ nhàng an ủi. Lấy ra một xấp giấy, cậu ta cười nói

"Đây, xem thử đi, cậu sẽ thấy vui hơn đấy"

".........."

Nhận xấp giấy từ tay Taeyeon, tôi ngạc nhiên với những gì mình đang thấy

Mèo, cả một xấp giấy dày mà chỉ toàn hình mèo. Một con mèo đen chân trắng nữa chứ.

"Haha~ thấy mặt nó ngu hem?" chỉ vào bức hình,tên lùn cười ha hả

"........."

Không hiểu tại sao, nhưng tự nhiên tôi lại có cảm giác muốn đánh tên lùn này nhỉ?

"Đây là..." chỉ vào con mèo đen, tôi hỏi

"Àh~ con mèo của Fany đấy, nó bị mất tích mấy ngày nay nên bây giờ tớ phải giúp cô ấy dán mấy cái này để 'tìm mèo lạc' " ngừng một lúc, cậu ta tiếp tục

"Khó mà tưởng tượng có con mèo ngố đến thế này phải không, nhưng bức vẽ này chính xác một trăm phần trăm đấy, tớ đã thấy nó rồi" Taeyeon lại khoái chí cười và tôi lại có cảm giác muốn đánh ai đó. Sao vậy nhỉ?

"Hình như tất cả chỗ này...vẽ tay hả?" xem xét xấp giấy cẩn thận , tôi hỏi

"Ưhm, do Jessica vẽ cả đấy, chuyên ngành của cô ấy là mỹ thuật mà."

"Tớ và Fany đã bảo cứ in ra là được nhưng cô nàng cứng đầu đó cứ nhất quyết phải tự vẽ hết, cô ấy đã nghỉ học mấy bữa nay rồi đấy chứ. Thật ra, nhìn thế mà ai ngờ lại yêu con mèo đến vậy" Taeyeon khẽ thở dài và nói như trách móc mà cũng có phần...thương thương

"..........."

Mèo đen...Tiffany...mặt ngu...

"......."

*bốp*

"Yah, sao đánh tớ?"

"........."

Không quan tâm, tôi lại tiếp tục suy nghĩ

Vẽ...Fany...

"........."

Jessica!

...

"Taeyeon này..." quay sang bạn lùn đang suýt xoa ôm má, tôi hạ giọng

"What?" cậu ta càu nhàu

"Ngày mai, dẫn tớ đến gặp Fany được không?"

...

"Hai~~~ tới đây tới đây~~~"

Vội vã mở cửa căn hộ chỉ tuyệt một màu hồng, chủ nhân của giọng nói ấm áp đó rạng rỡ cười khi nhìn thấy Taeyeon

O____O

"TeTe~~~" vui mừng đón chào Taeyeon, đến tận khi cô gái dễ thương đó bắt đầu nhận ra sự có mặt của tôi và nghiêng đầu cười, tôi vẫn không thể dứt ánh mắt ra khỏi cô ấy

FANY...?

"Đây là..." vui vẻ chỉ về phía tôi và hỏi, cô gái xinh đẹp này cứ khiến tôi liên tưởng đến một điều gì đó ấm áp, dịu nhẹ như...vẻ đẹp của những thiên thần.

Thiên thần ư?

"Chỉ có mình cậu ở nhà àh? Jessica đâu?" nhón chân nhìn vào trong, Taeyeon ngạc nhiên hỏi

"Àh~, hôm qua dù tớ đã nói nhưng cậu ấy vẫn ngoan cố thức đến sáng để hoàn thành những bức vẽ nên bây giờ vẫn còn ngủ. Từ khi nhóc Yul biến mất, cậu ấy chẳng chịu nghe lời tớ nữa, Jessi~ thật là..."

O____O

YUL?

JESSI?

"Hey Yuri, cậu đi đâu vậy? Yuri~~~"

Có tiếng Taeyeon gọi từ phía sau nhưng tôi không nghe, tôi không quan tâm. Bước thẳng vào nhà, không hiểu vì sao nhưng mọi vị trí trong nhà tôi đều nắm rõ. Chân tôi cứ thế bước đi, biết chính xác nơi mình muốn đến.

...

".........."

Dừng bước trước cửa căn phòng xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc đó, "chiếc vòng" trên tay như đang hối thúc tôi mở cánh cửa đó ra.

Thì ra là vậy...

Buồn bã nhìn chiếc bao-tay-cỡ-nhỏ đó, tôi khẽ thì thầm

"Yul vẫn đang đeo nó đây...Yul chưa bao giờ bỏ ra cả..."

Nhẹ mở cửa phòng, tôi từng bước bước vào, cảnh vật trong căn phòng này, không cần ánh đèn tôi vẫn biết vị trí của chúng.

Người đang ngủ trong căn phòng này.

...không cần đến ánh sáng, tôi vẫn có thể nhìn thấy em.

END

Đùa thôi, bị oánh chết =.="

...

"Cô chủ..."

Nhẹ nắm lấy bàn tay mảnh mai đó, tôi khẽ gọi

"Cô chủ àh..." lay nhẹ cô gái nhỏ, lúc này tôi mới nhận ra Jessi của tôi yếu đuối mỏng manh đến thế nào. Vậy mà còn không chịu chăm sóc sức khoẻ của mình nữa,thật là thương ghê...

"Hưm..." nhẹ cựa quậy, Jessi của tôi nhăn nhó chu mỏ vì bị làm phiền. Haha~

"Cô chủ àh..." ngồi xuống bên giường, tôi gọi lần nữa và

*bốp*

Đạp một phát không thương tiếc, lần thứ hai trong cuộc đời, Jessi lại cho tôi bay thẳng xuống sàn

"MÉO~"

O___o

Ủa quên, "đau" mới đúng chứ.

"Yul?"

Ngay lập tức bật dậy, Jessi lại một lần nữa làm tôi bất ngờ vì lại một lần nữa, không cần ai gọi, cô chủ vẫn thức dậy.

Dù không có đèn, nhưng Jessi vẫn nhận ra sự có mặt của tôi. Ngạc nhiên, cô ấy hỏi

"Cô là..."

"..........."

Người đã luôn quan tâm đến tôi theo cách đặc biệt của cô ấy

Người mà tôi đã hứa sẽ bảo vệ

Người đã chăm sóc tôi với tất cả sự ấm áp và dịu dàng

Người đã cho tôi hơi ấm và tình thương khi tất cả đều đã quay lưng lại với tôi

Người mà tôi biết là mình sẽ phải mất rất nhiều thời gian để có thể tiếp cận và yêu thương

Cứ như trò đùa của số phận

Tôi đã từng rất ghét việc mình bị biến thành mèo

Nhưng nay tôi thật sự hạnh phúc, vì tôi đã gặp được em

Lần này hãy để Yul ôm cậu, Jessi nhé...

Cầm tay cô ấy đặt lên "chiếc vòng" trên tay mình, tôi nhẹ hôn lên đó và thì thầm

"Yul đã về rồi đây, thưa cô chủ..."

~^^~

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yulsic