17. Một vài trích dẫn lời nói rất văn nghệ của các danh nhân đáng để lưu giữ


01. Mỗi một người chưa từng hăng hái khắc khổ rèn luyện một ngày, thì đều không xứng đáng với sinh mệnh mà bản thân đang nắm giữ. (Friedrich Nietzsche)

02. Là người khách cuối cùng bước qua đoạn đường của em, là một mùa xuân sau cuối, là trận tuyết sau cùng, là lần đấu tranh sau chót để tìm lấy sự sống cho mình. (Paul Éluard)

03. Tinh sương bốn giờ, nhìn thấy hải đường hoa chưa ngủ. (Kawabata Yasunari)

04. Làm gì có người thích sự cô độc chứ, chẳng qua là không thích bị thất vọng mà thôi. (Murakami Haruki)

05. Em đáng yêu nhất, lúc anh nói không kịp suy nghĩ, nhưng sau khi suy nghĩ rồi, anh cũng sẽ cứ nói như vậy. (Pushkin)

06. Vì em, ngàn vạn lần rồi. (Khaled Hosseini)

07. Tôi chỉ là một diễn viên, trong câu chuyện của người khác, rơi xuống nước mắt của mình. (Tịch Mộ Dung)

08. Không nhiều không nhiều đâu, sau này vẫn có thể ăn ít một chút mà. (Tam Mao)

09. Em ghi nhớ cũng được, nhưng quên hết đi lại là tốt nhất, chỉ cần thời khắc gặp gỡ soi sáng lẫn nhau. (Từ Chí Ma)

10. Anh, một lúc nhìn em, một lúc lại nhìn mây; em nhận thấy, lúc anh nhìn em xa xôi biết bao, lúc anh nhìn mây ấy vậy mà gần gũi đến thế. (Cố Thành)

11. Một người có hai cái tôi, một cái tỉnh thức trong đêm đen, một cái ngủ say dưới ánh mặt trời. (Kahlil Gibran)

12. Nếu như em sẽ lại gặp anh, chuyện cách nhiều năm. Em làm thế nào chào hỏi anh bây giờ, dùng nước mắt hay là dùng lặng im đây. (Lord Byron)

13. Sách Chấm thượng thư hay ở chỗ nhàn rỗi, trước cửa quang cảnh mưa rơi đến đẹp lòng người. (Lý Thanh Chiêu)

14. Thỏa thích đậu khấu từ công, mộng đẹp thanh lâu, khó trao thâm tình. (Khương Quỳ)
(Đậu khấu từ công nghĩa là hình dung bản lĩnh văn chương vững vàng của ai đó)

15. Điều quan trọng nhất là, chúng ta trước hết cần phải thiện lương, sau đó mới nên thành thật, sau nữa là sau tất cả mãi mãi không được lãng quên nhau. (Fyodor Mikhaylovich Dostoyevsky)

16. Nếu như em quen biết tôi từ trước đó rồi, như vậy em sẽ tha thứ cho tôi của bây giờ. (Trương Ái Linh)

17. Chuyện khiến cô ấy gai mắt mãi mãi không phải là sự xấu xí của thế giới này, mà là tất cả những bộ mặt giả dối tốt đẹp đang được kính trọng của cuộc đời kia. (Milan Kundera)

18. Anh gặp được em, anh nhớ thương em, thành phố này vốn dĩ phù hợp để yêu đương, em bẩm sinh cũng đã phù hợp với linh hồn anh. (Marguerite Duras)

19. Em đã về đến thành phố của mình, nhận ra bản thân lại hiểu rõ nó đến thế, như nước mắt căng tràn bờ mi, như máu đỏ tươi chảy trong huyết quản, như trẻ em với tuyến thể sưng phồng. (Osip Emilyevich Mandelstam)

20. Một người chỉ có đời này kiếp này là chưa đủ, anh ta vẫn cần phải có một thế giới đầy ắp ý thơ. (Vương Tiểu Ba)

21. Yêu bản thân là bắt đầu cho một đời lãng mạn. (Oscar Wilde)

22. Đôi mắt vì cô ấy mà đổ mưa, tim lại vì cô ấy mà mở ra ô chắn, đây chính là tình yêu. (Rabindranath Tagore)

23. Em đi du lịch, là vì em đã quyết định muốn đi, không phải là bởi vì có hứng thú với phong cảnh trên đường.( Gabriel García Márquez)

24. Dấu hiệu đầu tiên của tình yêu chân chính là, trên thân thể người con trai thể hiện ra sự nhút nhát, trên thân thể người con gái nổi bật lên lòng gan dạ. (Victor Hugo)

25. Lúc còn trẻ, chúng ta yêu thương lẫn nhau nhưng lại hồn nhiên không hay biết. (William Butler Yeats)

26. Tôi là một đứa trẻ bảo sao làm vậy, đến chết không thay đổi, nhưng chỉ thuận theo bản thân mình. (Jean-Paul Sartre)

27. Giày vò lớn nhất trên đời này cũng chẳng qua chỉ là cùng lúc đang yêu lại hàm chứa ý coi thường rồi. (William Somerset Maugham)

28. Cùng với thời gian trôi đi, em chầm chậm hiểu rõ rồi, chỉ có những thứ có tồn tại rồi mới có mất đi, cho dù là thành phố, tình yêu hay là cha mẹ đi chăng nữa. (Italo Calvino)

29. Anh phải dùng cái gì mới có thể giữ em ở lại? Anh cho em đường phố nghèo nàn, hoàng hôn nhuốm màu tuyệt vọng , ánh trăng vùng ngoại ô đổ nát. Anh cho em sự đau xót của một con người ngắm nhìn mặt trăng cô độc cũng đã rất lâu rồi.( Jorge Luis Borges)

30. Ngay lúc này có ai đó đang khóc ở một nơi nào đó trên thế giới này, vô duyên vô cớ ở trên cuộc đời này khóc lóc, là đang khóc tôi chăng. Giờ phút này có ai đó tại một nơi nào đó trong đêm đen mà cười, vô duyên vô cớ cười rạng rỡ trong bóng đêm, phải chăng là đang cười tôi. Thời khắc này có ai đó đang dạo bước ở một nơi nào đó trên thế giới này, vô duyên vô cớ bước đi trên thế giới này, đi về phía tôi. Khoảng khắc này có ai đó đang chết đi ở một nơi nào đó trên thế giới này, vô duyên vô cớ ở trên thế giới này mà chết đi, nhìn về phía tôi. (Rainer Maria Rilke)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chill