Gặp được em chính là định mệnh của đời cuộc tôi

Gửi Vương Nguyên,

Tôi gặp được em nhờ sự an bày vô tình của Thượng đế dù tôi đến với em thực hơi muộn. Tôi chính là đã bị em thu hút ngay từ giây phút đầu nhìn thấy em trong 1 show truyền hình. Và rồi tò mò tìm hiểu về em, ngày 1 nhiều hơn. Nhưng là vì đến muộn nên có những chuyện về em tôi không biết, không tìm hiểu được. Có lẽ tôi không cần phải lo lắng bởi vì thời gian sau này còn rất nhiều, tôi có thể từng ngày từng ngày thấu hiểu em, dõi theo em.

Mỗi ngày tìm thông tin của em như là 1 thói quen, không thể dứt được và cũng không nỡ dứt ra. Em nói xem, làm sao mà buông tay đây? Chắc chắn là không thể rồi vì qua mỗi ngày tình yêu của tôi dành cho em lại ngày càng lớn hơn và tôi lại ngày càng tự hào hơn khi là 1 Tiểu Thang Viên trong Nguyên gia. Tôi cũng rất yêu mến 2 người anh em của em vì tôi biết họ trong lòng em là rất đặc biệt, là rất quan trọng. Nhưng em có biết rằng trong 3 người, người tôi lo lắng không yên lại chính là em không, Bảo Bảo?

Tôi rất vui khi gọi em là Bảo Bảo vì cái tên ấy cũng giống như em vậy: đáng yêu, chân thật và gần gũi. Phải em rất đáng yêu, điều này ai cũng biết cả nhưng bên cạnh vẻ đáng yêu mà mọi người thường thấy lại chính là một vẻ lạnh lùng, cô đơn. Dù dáng vẻ ấy không thường xuyên xuất hiện nhưng tôi lại cảm nhận được chúng mọi lúc mọi nơi, kể cả những lúc em cười, em đùa giỡn. Nhìn bờ vai rộng, vững chắc của em tôi lại đau lòng. Tại sao lắm lúc trông nó lại đơn độc, lạnh lẽo đến nao lòng? Tại sao có những lúc tôi tưởng chừng bờ vai ấy đang run lên một cách xót xa? Những lúc như thế, tôi lại mong có ai đó thực tâm đến bên em, vỗ vai, trấn an em: "Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi!"; ôm lấy vai em khi em buồn đến chực khóc và khoác vai em, cùng vui vẻ với em. Bờ vai ấy mang đến cho người khác cảm giác tin tưởng, an toàn nhưng cũng đem lại sự đơn độc đáng sợ. Nó vẫn rất nhỏ bé khi đứng 1 mình giữa thế giới rộng lớn này.

Bảo Bảo, em có biết rằng chính nụ cười tỏa nắng của em đã khiến tôi trở thành 1 Tiểu Thang Viên không. Em cười thật sự rất đẹp, một nét đẹp thuần khiết, tự nhiên và ấm áp nhất mà tôi từng thấy. Và khi em cười, đôi mắt hạnh nhân của em lại cong cong như cầu vồng. Thật đẹp! Như Thiên Tỉ cũng từng nói rằng trong đôi mắt em chính là có những vì sao vô tình trú ngự bên trong. Trông chúng lúc nào cũng sáng, cũng long lanh ánh nước. Hai thứ ấy kết hợp lại quả thật sức sát thương là không hề nhỏ. Và chính tôi đã đánh mất 1 nhịp tim, 1 phần linh hồn của mình vào đó mất rồi! Tôi hạnh phúc, tôi vui sướng khi nhìn thấy em cười. Nhưng liệu em có biết được càng về sau tôi lại càng ám ảnh, càng đau lòng, càng buồn khi nhìn em như vậy không? Tôi chính là hạnh phúc khi em vui vẻ thật sự. Nhưng bản thân lại không nhận ra được khi nào là lúc em thật sự vui vẻ, thật sự hạnh phúc. Có những khoảnh khắc tôi chợt thấy nụ cười em vuột tắt, ánh mắt em tối lại nhưng rồi em lại nở nụ cười như không có chuyện gì. Dù đó chỉ là khoảnh khắc nhưng sao lại đau lòng đến mức nước mắt tôi chợt rơi. Tôi không thể biết được những suy nghĩ của em vì thế có những khi có thể do tự mình đa cảm, đa nghĩ mà ra. Nhưng xin em, Bảo Bảo à, xin em đừng tắt đi nụ cười, đừng để đôi mắt sáng ấy tối đi, vì khi ấy tôi quả thật rất lo sợ. Sợ em đang đau buồn, sợ em đang bị tổn thương, sợ em đang cô đơn... Có rất nhiều thứ khiến tôi lo lắng cho em nhưng tôi cũng biết rằng bên cạnh 1 Nguyên Bảo luôn cười chính là 1 Nguyên Ca trầm lặng, sâu sắc. Em chính là 1 mỹ nam tử an tĩnh trong lòng tôi! Tuy vậy cũng đừng đánh mất đi nụ cười thiên thần của em bởi chính nó chính là ánh sáng ấm áp len lỏi vào tuổi thanh xuân của tôi.

Em có biết mỗi ngày tôi nhất định phải nghe thấy thanh âm của em thì mới có tinh thần chào ngày mới được. Thanh âm bạc hà ấy quả thật là không còn gì sánh bằng. Khi em còn bé, nó mang theo sự non nớt, ngây ngô nhưng ngọt ngào, tươi mát. Và khi em đã vỡ giọng thì sự non nớt ất đã được thay thế bởi sự sâu lắng, trưởng thành trong từng ca từ, mang theo những tâm tư, tình cảm của em vào bài hát khiến nó sâu lắng, chầm chậm chảy sâu vào tâm can. Tôi không quan tâm những lời nhận xét về giọng hát của em khi đã vỡ giọng vì với tôi, những thứ thuộc về em đều hoàn mỹ, giọng hát em chính là độc nhất, chính là ngọt ngào, trầm tư, sâu lắng nhất, chính là điều tuyệt vời nhất mà Thượng đế ban tặng cho em. Dù đôi lúc giọng nói và giọng cười của em thật muốn làm tôi bật ngửa nhưng biết làm sao đây khi nó lại đáng yêu đến mức khiến người say mê không lối thoát.

Và điều tôi kính nể, ngưỡng mộ ở em chính là con người em. Con người ấy thật như thiên sứ vốn dĩ không nên đến nơi trần thế đầy tăm tối này. Bảo Bảo à, chỉ vì tính cách em quá đáng yêu, hòa đồng, cởi mở nên có thể khiến người khác nổi lòng ghen tị. Chỉ vì em quá đơn thuần, tâm hồn đơn giản, hồn nhiên tựa hạt nắng, giọt sương nên cư nhiên lại bị cho là giả tạo. Chỉ vì em quá thật thà, thẳng thắn, chân thành thì bị gán cho là ngốc nghếch, yếu kém. Chỉ vì em luôn lo nghĩ cho người khác, luôn quan tâm họ, khi nhắc đến luôn đem những ưu điểm, thành tích của họ mà nói với thái độ tự tin, tự hào nhất, còn về mình lại quên mất nên lại bị xem là phiền phức, chướng mắt. Chỉ vì em luôn 1 mình chịu đựng, không nói, luôn cố nuốt những giọt nước mắt mặn chát ấy để rồi bị đem ra trêu chọc, đùa bỡn. Em nói xem, phải chăng bất cứ điều gì em làm đều tuyệt nhiên không được chấp nhận, đều bị phủ nhận rồi đào bới, xoi mói. Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của họ, không thể hiểu được họ quan sát em ở góc độ nào mà lại có thể nói ra những lời nói, làm những hành động tổn thương đến em. Một cậu bé mười mấy tuổi trở thành 1 thần tượng, ước mơ trở thành idol chân chính, hoàn mỹ, khát khao từng ngày tiến bộ hơn, hoàn thiện hơn đã làm sai điều gì, đã phạm phải lỗi lầm gì. Sự quan tâm, lo lắng của em dành cho người khác, những người quan trọng với em là chướng tai, gai mắt sao. Những cử chỉ thân thiết, những lời nói trêu đùa vui vẻ đều là những thứ phiền phức, khó coi trong mắt họ đúng không. Và khi đứng trước những cơn bão như thế, em đã làm gì, đã cảm thấy như thế nào? Em từ trước giờ chính là luôn lờ đi, không quan tâm đến những lời nói, những hành động đó. Em luôn đi ngang qua những con người đó, một cái liếc mắt của em cư nhiên cũng không dành cho họ. Tôi thật sự đã bị ý chí, tính cách của em đánh gục. Em im lặng trước những lời nói cay độc ấy, lẳng lặng hành động, âm thầm chứng minh năng lực thật sự của mình. Những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt lẳng lặng rơi xuống của em chính là minh chứng cho sự nỗ lực, sự cố gắng không ngừng, sự tận tâm theo đuổi ước mơ một cách chân chính, hoàn thiện. Vậy vì cớ gì mà em lại phải chịu đựng sự giày xéo, sự ganh ghét của người khác, tôi chợt nhận ra em là 1 người ở mọi lúc, mọi nơi luôn muốn có sự khẳng định cuả mọi người xung quanh, chỉ cần câu nói "Đúng vậy!" thì có thể khiến em vui vẻ, an tâm. Phải chăng em đang cô đơn, lạc lõng, cần 1 chỗ dựa, cần 1 lời thừa nhận cho những gì em đã tận tâm bỏ ra? Một fan như tôi lại không thể làm gì để giúp em, chỉ là lẳng lặng đứng sau mà dõi theo bước chân, bóng lưng của em, chỉ là âm thầm khóc cho em, chỉ là cố gắng từng ngày để được gần em hơn.

Cuộc đời vốn đã không công bằng mà nơi trần thế này lại đầy cạm bẫy, dối trá, lừa lọc. Một thiên thần như em vốn dĩ không nên đến đây vì nơi em thuộc về là 1 nơi ấm áp, bình yên, có đầy nắng và gió. Mỗi ngày trôi qua thật thanh thản, êm đềm. Mỗi sáng em có thể cất cao giọng hát của mình. Mỗi trưa có thể tận hưởng từng hạt nắng vương trên mi mắt, ngắm nhìn những đám mây trắng vắt ngang bầu trời xanh ngắt. Mỗi chiều lại có thể rong chơi với những cơn mưa rồi đứng ngắm cầu vồng ở phía chân trời. Và khi màn đêm buông xuống em có thể an tâm mà chìm vào giấc ngủ, không lo lắng, không sợ hãi, không đau buồn và sẽ không bị tổn thương. Nhiều lúc tôi tự hỏi nếu em không trở thàng 1 thần tượng như bấy giờ thì cuộc sống em sẽ như thế nào, em có vui vẻ không, em có bị tổn thương như bây giờ không? Và rồi tôi lại mong em không trở thành 1 thần tượng, tôi lại mong em như người bình thường, được sống, được học tập, được vui chơi như bao người khác. Nhưng đó là quyết định của em dù em biết con đường này chính là không dễ đi, sẽ bị vấp ngã, sẽ bị lạc bước, sẽ phải đơn độc. Và tôi tôn trọng quyết định của em dù là trước đây, hiện tại và cả trong tương lai, tôi đều nguyện ý tôn trọng nó.

Em đó, năm nay đã được 15 tuổi rồi, em là đang từng ngày trưởng thành hơn, chín chắn hơn, sẽ không còn là Vương Nguyên của tuổi 12, 13, 14, mai này em chính là Vương Nguyên của tuổi 16, 17, 18, ... Nhưng tôi biết rằng dù em có trưởng thành, chín chắn thì ánh mắt, nụ cười, bờ vai và con người của em vẫn như trước kia. Vẫn là Vương Nguyên mà tôi gặp lần đầu tiên đáng yêu, chân thật, gần gũi, nhân hậu và ấm áp. Tôi không biết được sự nhiệt huyết của tôi sẽ kéo dài bao lâu, ý chí kiên định của tôi sẽ lớn lên ra sao nhưng tôi đã quyết định tuổi thanh xuân này, cuộc đời này của tôi chính là nguyện bên em, dõi theo em, cùng em bước trên con đường đó, cùng sát cánh với em vượt qua những cơn bão, vượt qua những khó khăn, cùng em cố gắng từng ngày, cùng em tận hưởng những phút giây quý báu trong đời người. Cho nên em của năm 2016 này hãy chăm sóc tốt cho bản thân, muốn ăn cứ ăn, muốn ngủ cứ ngủ, muốn chơi cứ chơi. Trời lạnh phải mặc áo ấm, phải bảo vệ cổ họng và phổi, đừng ăn nhiều kem. Nếu muốn nghịch cũng phải chú ý an toàn, nhớ bảo vệ đôi chân gầy trơ xương của em. Em phải ăn nhiều một chút trong bữa chính để thêm tý thịt nữa đấy Bảo Bảo. Dù cho có khó khăn, trở ngại gì, dù em bị bất kỳ tổn thương, đau đớn gì cũng không nên giấu mọi người, muốn cười cứ cười, muốn khóc cứ khóc. Bên cạnh em còn rất nhiều, rất nhiều người, em còn có gia đình, anh em, bạn bè, còn có Tiểu Thang Viên, Tứ Diệp Thảo thậm chí có cả những Tiểu Bàng Giải, Thiên Chỉ Hạc nguyện cùng em cười, cùng em khóc, cùng em bước tiếp trên đoạn đường chông gai đó. Vì thế em đừng để nụ cười tỏa nắng của em vụt tắt, đừng để những vì sao trong mắt em biến mất, đừng để thanh âm bạc hà ấy không được cất lên, đừng để con người em bị lạc mất, đừng để ý chí bị lung lay, đừng để bản thân bị đè nén, bị giày vò, bị tổn thương, đừng để trái tim em bị rỉ máu. Tôi tin đây không chỉ là lời nói của cá nhân tôi, tất cả những người yêu em chắc chắn đều sẽ muốn nói những lời này. Dù thật rất khó để nó đến được với em nhưng tôi cũng mong những người bên cạnh em có thể thay những fan ở xa như tôi chăm sóc, lo lắng, quan tâm em thật tốt. Có thế tôi mới thật sự an tâm mà tiếp tục dõi theo em từ xa.

Cuối cùng là chúc em ngày càng thành công hơn trong những quyết định của mình. Việc học ngày càng tốt hơn, bản thân ngày càng khỏe mạnh hơn, việc hát, đàn, vũ đạo và diễn xuất ngày càng tiến bộ hơn, việc gia đình và tình cảm ngày càng trọn vẹn hơn, còn bản thân em chính là ngày càng đẹp trai hơn, cao hơn, khí chất hơn, hoàn thiện hơn về mọi mặt mà em ao ước. Em chính là hoàng tử mặt trời, là thiên thần ấm áp trong lòng Tiểu Thang Viên!

Cảm ơn Ngài, Thượng đế, vì đã mang em đến bên cuộc đời tôi. Làm cho cuộc đời tôi qua từmg ngày đều trở nên ý nghĩa, đều tràn ngập niềm vui, niềm hạnh phúc. Giúp tôi học cách trân trọng, đồng cảm, vị tha và bao dung. Khiến tôi mỗi ngày đều trở nên quyết tâm, cố gắng từng chút 1 hoàn thiện mình.

Cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều Bảo Bảo à!

Yêu em. Mãi cùng đồng hành bên em, Vương Nguyên.

Một Tiểu Thang Viên ở rất xa em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro