Chương 15.
Đâu thể hỏi thẳng mặt Thiện Vũ như thế được, chỉ có thể mong ngóng Thiện Vũ chạm mắt với mình, ít nhất cũng phải đưa ra một vài chỉ thị gì đó, vụ này biết xử lý thế nào!
Nhưng Thiện Vũ cứ như tính chạy trốn vậy, anh chống nạng bước vào thang máy nhanh như một cơn gió, lại còn quay lưng về phía cửa thang, giơ tay ấn đầu nạng lên bảng điều khiển. Cửa thang máy đóng lại, sau đó bắt đầu chạy lên trên.
Thế mà cũng ấn trúng được?
Trần Giản ngây người, đỉnh dữ vậy?
Song rất nhanh, cậu sực tỉnh lại, ông chủ vứt quản lý lại đây để bỏ chạy rồi.
Để chừa cho mình ít giảm xóc, Trần Giản vội vã chỉ vào phòng ăn, nói với Tóc bện thừng: "Cậu qua bên kia đợi tôi chút, tôi xử lý xong việc hiện tại đã rồi qua ngay."
"Ok." Tóc bện thừng rất hợp tác, xoay người đi qua phía nhà ăn.
Bấy giờ Trần Giản mới phát hiện ra cô đeo mấy vòng xích có treo lục lạc quanh eo, leng keng kêu theo mỗi nhịp bước.
"Quản lý nhà nghỉ?" Triệu Phương Phương đang lau sàn nhanh chân bước tới, hơi ngạc nhiên nhìn Trần Giản, "Giờ cậu là quản lý nhà nghỉ rồi à?"
"...Vâng." Trần Giản nhẹ giọng.
Chị Triệu, em xin chị đừng đến mức làm cái trò tuyên bố về quản lý mới ngay trước mặt ứng viên.
"Thế thì tốt!" Triệu Phương Phương phấn khởi vỗ đét một cái lên cánh tay cậu, "Trần Giản, cậu khá lắm!"
"Chị Triệu." Trần Giản vội dịch hai bước so với quầy bar hòng cố gắng tránh khỏi Tóc bện thừng, "Chị..."
"Chị Triệu, chị Triệu." Tam Bính đứng sau quầy bar giơ ngón trỏ thì thào, "Đừng làm lố, có người ngoài."
"Ờ ha!" Bấy giờ Triệu Phương Phương mới nhận ra.
"Nghe thấy rồi." Tóc bện thừng ngồi xuống ghế trong nhà ăn, nói.
Trần Giản cũng cạn lời, cậu đặt trà sữa trong tay lên quầy bar, nói khẽ: "Trà sữa đem từ trấn cũ về, để trong tủ lạnh đi, ai muốn uống thì lấy."
"Cảm ơn quản lý." Tam Bính cười nói.
Trần Giản đi đến trước thang máy, lúc ấn nút còn liếc thấy Tóc bện thừng đang ló đầu nhìn về phía bên này.
Thang máy dừng ở tầng ba, thế là cậu quay người đi cầu thang bộ, chạy thẳng lên tầng bốn.
Nhưng Thiện Vũ không ở trong văn phòng.
Vừa nãy thang máy dừng ở tầng ba.
Trần Giản thở dài, cả não lẫn mắt đều mù rồi.
Cậu lại chạy xuống tầng ba, thấy trong phòng tập thể thao có người thì bước vào bật đèn lên.
Thiện Vũ đang ngồi trước giàn tập tạ, hai tay kéo tay cầm bên trên, tư thế thì cũng chuẩn chỉ đấy, nhưng mà...
"Ông chủ Thiện đang làm cái gì vậy?" Trần Giản hỏi.
"Thắt cổ chứ còn gì." Thiện Vũ đáp.
Trần Giản im, thật sự không biết nói gì hơn cho phù hợp.
"Không phải cậu đang phỏng vấn à, sao lại chạy lên đây?" Thiện Vũ hỏi.
"Tôi phỏng vấn cái gì?" Trần Giản đi đến bên cạnh anh, "Anh có nói gì với tôi đâu, tôi biết đối diện thế nào?"
"Nói gì?" Thiện Vũ đứng dậy buông tay cầm, nhìn cậu.
"Tiêu chuẩn tuyển dụng của chúng ta, bằng cấp, kinh nghiệm làm việc các kiểu, với cả mức lương, đãi ngộ từng vị trí nữa." Trần Giản nói, "Tôi có biết gì đâu..."
"Không phải cậu biết hết rồi sao?" Thiện Vũ nói, "Bằng cấp, kinh nghiệm làm việc, mức lương, đãi ngộ."
"Tức là muốn bằng cấp thế nào, kinh nghiệm làm việc ra sao? Tiền lương thì sao, vẫn hai nghìn à?" Trần Giản hỏi.
Thiện Vũ cười: "Cậu nhìn những người khác trong homestay mà vẫn chưa tự có được con số sao?"
Trần Giản hít một hơi: "Được rồi, tôi biết rồi."
"Đi đi, quản lý, không sao đâu." Thiện Vũ nói.
"Tôi xác nhận cái cuối." Trần Giản nói.
"Hửm?" Thiện Vũ nhìn cậu.
"Cô gái đang ở dưới tầng kia." Trần Giản nói, "Hình tượng của cô ấy, nếu chúng ta cần, có yêu cầu sửa lại không? Hay cứ đứng trước quầy lễ tân như thế?"
"Đừng có thành kiến." Thiện Vũ nói.
Trần Giản nhất thời không hiểu nổi câu này.
"Cậu có biết lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi có ấn tượng gì không?" Thiện Vũ hỏi.
"...Ướt như chuột lột?" Trần Giản nhớ lại.
Thiện Vũ nhìn cậu, khóe môi gắng kiềm nụ cười.
"Không phải à?" Trần Giản nói.
"Nhiều khi cái đầu óc của cậu," Thiện Vũ nói, "cũng đừng đòi hỏi quá cao với nhân viên cấp dưới làm gì."
Lúc quay trở lại tầng một Trần Giản vẫn chưa dám chắc lắm, ngoại trừ trên tay có thêm một cuốn sổ để làm bộ làm tịch ra thì đầu óc vẫn cứ rối như tơ vò.
Song, câu cuối cùng của Thiện Vũ đã khích lệ cậu phần nào.
"Cho một cơ hội, nếu sẵn sàng làm tốt ắt sẽ tự nắm bắt được thôi." Thiện Vũ nói, "Làm không tốt thì lại sa thải, cậu là chủ chứ đâu phải cha, tuyển người thôi mà, đừng có áp lực quá làm gì."
Tóc bện thừng ngồi trên băng ghế dài trong nhà ăn, lúc thấy cậu đi tới, cô giơ cốc trà sữa trong tay lên, nói: "Cảm ơn quản lý Trần."
"...Không có gì." Trần Giản nhìn thoáng qua phía quầy bar.
"Tam Bính cho tôi, bảo là thừa một cốc." Tóc bện thừng nói.
Mua tính theo đầu người, cốc kia của cô thuộc về anh đại của Tam Bính đấy.
"Ừ." Trần Giản gật đầu, chợt thấy trong gạt tàn trên bàn có một tàn thuốc.
Thoải mái dữ?
Cậu đặt sổ lên bàn, đẩy gạt tàn sang một bên rồi ngồi xuống đối diện tóc bện thừng: "Chúng tôi chưa đi vào kinh doanh chính thức, vẫn còn đang chuẩn bị rất nhiều việc, thế nên hôm nay phỏng vấn sơ sơ thôi nhé."
"Ừm." Tóc bện thừng gật đầu.
"Cậu tên là gì?" Trần Giản mở sổ ra.
"Hồ Bạn, Bạn trong hà bạn, hồ bạn (bờ sông, bờ hồ) ấy." Tóc bện thừng nói, "Có thể gọi tôi là Bạn Bạn."
Trần Giản gật đầu, viết tên cô xuống sổ: "Mười chín tuổi đúng không?"
"Đúng vậy, tốt nghiệp trường trung cấp nghề." Hồ Bạn nói, "Học hộ lý, trước đây làm thu ngân ở siêu thị trong thành phố, biết sử dụng các phần mềm văn phòng thông dụng, vị trí mong muốn là lễ tân, đã từng làm lễ tân khách sạn khi đi làm thêm hồi nghỉ hè nên biết hầu hết nội dung công việc cơ bản, nếu không thì làm nhân viên phục vụ cũng được, tôi cũng đã từng làm rất nhiều việc khác như telesales, giáo viên dạy nhảy đường phố, làm móng, giao đồ ăn, tôi không yêu cầu cao về lương thưởng nhưng cần có chỗ để ở."
Trần Giản ngừng bút, ngẩng đầu lên nhìn cô, một tràng dài nói hết tất cả những điều cậu muốn hỏi.
Mức độ phức tạp của các loại công việc mà Hồ Bạn từng làm sắp ngang bằng cậu tới nơi rồi.
"Lương lễ tân là hai nghìn hai, thời gian thử việc một tháng, lương một nghìn tám, chúng tôi có ký túc xá và các bữa ăn cho nhân viên." Trần Giản nói.
"Tôi có thể nhận việc." Hồ Bạn nói.
Trần Giản nhìn cô, đang định mở miệng thì cô bổ sung thêm: "Nếu các anh có yêu cầu về hình tượng thì tôi cũng có thể... tém tém lại chút cho phù hợp, lúc làm thu ngân tôi..."
Hồ Bạn chỉ vào mặt mình: "Không trang điểm như thế này."
Nhưng để kiểu tóc như thế này?
"Tạm thời không có yêu cầu đó, trong thời gian làm việc đừng hút thuốc." Trần Giản nói, "Ngoài ra, tôi cần một bản sao chứng minh nhân dân của cậu để lưu làm hồ sơ."
Hồ Bạn khựng lại giây lát mới mở miệng: "Bắt buộc à?"
Cậu là tù trốn trại hay sao?
Chỗ chúng tôi chỉ nhận người mãn hạn tù thôi.
"Bắt buộc, không giữ chứng minh nhân dân của cậu đâu, chỉ photo một bản thôi." Trần Giản nói.
Hồ Bạn ngừng lại hai giây như muốn hạ quyết tâm, đoạn cúi đầu luồn tay vào cổ áo thun lục lọi bên trong.
Trần Giản vội vàng đánh mắt đi.
"Này." Hồ Bạn lấy chứng minh nhân dân trong cổ áo ra, đưa tới, "Chỉ có một mình anh xem thôi đúng không?"
"Ông chủ cũng sẽ xem." Trần Giản nhận lấy chứng minh thư.
"Ừ." Hồ Bạn gật đầu.
Trần Giản đứng dậy đi tới trước quầy photo, tiện thể xem lướt qua thông tin trên chứng minh thư, Hồ Bạn để tâm chuyện người khác nhìn thấy chứng minh thư của mình như vậy, chẳng lẽ còn là vị thành niên?
Tuổi thì đúng rồi, ảnh chụp tuy không kẻ mắt đen đậm nhưng vẫn có thể nhìn ra là cô, có điều tên họ lại không phải là Hồ Bạn.
Hồ Phán Đệ.[1]
[1] Phán Đệ nghĩa là Muốn có em trai, một số gia đình cổ hủ trọng nam khinh nữ thường đặt tên con gái lớn như vậy.
Trần Giản sững người, thời đại nào rồi, không ngờ một cô gái mười chín tuổi lại mang trong mình cái tên thẳng thắn đến khó tin như vậy.
Photo xong, cậu trả chứng minh thư lại cho Hồ Bạn: "Tôi muốn hỏi một câu."
"Ừm." Hồ Bạn đáp.
"Cậu biết tin chỗ chúng tôi đang tuyển dụng từ đâu?" Trần Giản hỏi.
"Bạn tiểu học của tôi làm thêm ở cửa hàng đồ trang sức đằng trước kia." Hồ Bạn nói, "Cô ấy nói với tôi là nhà ma rất khó tuyển người, chắc chắn vẫn chưa tuyển đủ, thế nên tôi tới đây."
...Dẫu homestay đã đổi tên, e rằng vẫn rất khó có thể cắt đứt hoàn toàn với ngôi nhà ma ám.
"Tôi không sợ người chết." Hồ Bạn nói, "Cũng không sợ ma."
"Cậu đạp cái xe đạp kia đến đây à?" Trần Giản lại hỏi.
"Đúng vậy." Hồ Bạn gật đầu, "Có người khóa xe lại [2], tôi phá khóa đạp đến đây, trên người tôi... không còn một đồng, không bắt được xe nào cả."
[2] Trường hợp một số người muốn biến tài sản chung thành tài sản riêng, sử dụng xe đạp công cộng nhưng lại khóa xe lại bằng khóa riêng của mình để người khác không dùng được.
"Hành lý của cậu đâu?" Trần Giản hỏi, "Tôi đưa cậu tới ký túc xá nhân viên trước đã."
"Ừa." Hồ Bạn đứng dậy chạy tới trước sô pha, xách tới một cái ba lô nhỏ cỡ lòng bàn tay, "Đồ của tôi trong này hết."
Hành lý cỡ này thì cất hay không cất cũng chẳng quan trọng, thế nên Trần Giản dẫn cô đi một vòng bắt đầu từ tầng một, sau đó là tầng hai, rồi lên tầng ba, cuối cùng là tầng bốn. Cửa văn phòng đang đóng, không biết có phải vì nghe thấy tiếng nói chuyện hay không, để quản lý phải gánh cho trọn vẹn trách nhiệm mà ông chủ Thiện vốn chưa - từng - đóng - cửa giờ lại đóng kín cửa văn phòng.
"Cái phòng ở tầng ba kia." Hồ Bạn hỏi, "Sau này còn mở cửa cho khách không?"
"Nếu kín phòng rồi thì mở, chưa kín phòng thì cứ sắp xếp các phòng khác." Trần Giản nói.
"Biết đâu có ai to gan đòi được ở phòng đó." Hồ Bạn nói.
"Ở cũng chẳng sao, phòng đó đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi." Trần Giản nói.
"Mời thầy tới cầu siêu chưa?" Hồ Bạn hỏi.
Đừng bảo là cậu còn biết nhảy gọi thần [3] đấy nhé?
[3] Nghi thức của đạo Shaman tộc Mãn để cầu thần Shaman giải quyết các vấn đề chữa bệnh, trừ tai, cầu phúc, xem bói, tiên đoán. Người phụ trách nghi thức phải đội mặt nạ, dùng mũ thần che mặt, mặc trang phục Shaman, tay trái cầm trống, tay phải cầm roi vừa nhảy múa vừa hát thần ca theo nhạc.
"Không làm mấy cái đó." Trần Giản nói.
"À." Hồ Bạn cười cười, đi vào ký túc xá nhân viên.
"Đây là phòng dành cho nữ, cửa khóa trái được, chìa khóa thì lát tôi bảo chị Triệu đưa cho." Trần Giản nói, "Cậu cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, khách đã trả phòng rồi..."
"Không sao đâu, tôi bỏ đồ đây rồi xuống ngay."
Sắp xếp cho Hồ Bạn xong xuôi, Trần Giản xoay người băng qua hành lang tới văn phòng, gõ cửa.
"Vào đi." Thiện Vũ bên trong nói.
Trần Giản đẩy cửa bước vào.
"Tiền Vũ cứ như thằng biến thái." Thiện Vũ nằm trên sô pha, "Văn phòng lại đi xếp cùng tầng với ký túc xá nhân viên, hành vi của bọn tư bản biến thái."
"Phỏng vấn xong rồi, một lát nữa cô ấy sẽ bắt đầu đi làm luôn." Trần Giản đặt bản sao chứng minh nhân dân lên bàn, "Có chuyện này tôi muốn nói với anh."
"Gì?" Thiện Vũ ngồi dậy.
"Cô gái đó bảo mình tên là Hồ Bạn, là Bạn trong hà bạn, hồ bạn..." Trần Giản nói.
"Cậu biết viết không?" Thiện Vũ hỏi.
Trần Giản nhìn anh: "Tôi lên cấp ba rồi đấy, hai chúng ta cũng như nhau thôi."
"Ờ." Thiện Vũ cười cười.
"Nhưng trên chứng minh thư của cô ấy viết tên là Hồ Phán Đệ." Trần Giản nói, "Hẳn cô ấy không muốn dùng cái tên này."
"Chả sao, đến giờ tôi cũng còn chưa biết Tam Bính tên là gì mà." Thiện Vũ nói.
"Tam Bính tên là Trần Giai Lễ." Trần Giản nói.
"Nghe như tên địa danh ấy." Thiện Vũ nghĩ ngợi, "Vương Gia Lý, Triệu Gia Đồn[4]..."
[4] Trần Giai Lễ (Chén Jiālǐ) gần giống với Vương Gia Lý, Triệu Gia Đồn, là tên địa danh.
"Cứ gọi Tam Bính là được." Trần Giản thở dài.
"Đi làm việc đi." Thiện Vũ nói, "Cơm tối không phải gọi tôi đâu, tôi đau đầu, muốn ngủ một lát."
"Đau đầu?" Trần Giản nhìn anh, "Bún thịt dê bị thiu à?"
"Có một cuộc phỏng vấn thôi mà thật sự hao tốn hết khả năng động não của cậu rồi quản lý ạ." Thiện Vũ nói.
"...Bị cảm à, sao tự dưng lại đau đầu?" Trần Giản sống hai mươi năm cuộc đời chưa từng bị đau đầu bao giờ nên không tài nào hiểu được, "Cần uống thuốc gì không?"
"Uống thuốc giảm đau, ngủ một giấc là được." Thiện Vũ nói.
"Ừm." Trần Giản đáp, chuẩn bị xuống tầng.
"Sáng mai mở họp, cậu thông báo với mọi người đi." Thiện Vũ nói, "Ngoại trừ mấy người trong homestay thì bên phía Trần Nhị Hổ, tất cả những người đã được yêu cầu phân công tới làm ở chỗ chúng ta trong vòng ba tháng qua đều phải tham gia."
"Ừm." Trần Giản định quay người đi, chợt ngừng lại, "Nội dung cuộc họp là gì, tôi có cần nói không?"
"Đã học được rồi đấy." Thiện Vũ cười, cầm lấy một tờ giấy trên mặt bàn bên cạnh đưa tới, "Đại loại là mấy nội dung này, xem qua một chút đi để còn nắm cho chắc."
Trần Giản cúi đầu nhìn qua tờ giấy một lượt, trên đó là nội dung cuộc họp do Thiện Vũ viết tay, đại khái là phân công công việc và một số quy định các kiểu mới thêm vào của cửa hàng.
Còn có cả ngày khai trương.
"Tuần sau khai trương à?" Trần Giản hỏi.
"Ừ." Thiện Vũ gật đầu.
Nói là tuần sau, nhưng hôm nay đã là thứ năm rồi.
Trần Giản nhanh nhảu nhẩm tính thời gian trong đầu, đã liên hệ với người dọn vườn hoa rồi nhưng chiều mai mới đến được, cậu phải đích thân đi bê thêm hoa và cây bổ sung tới, chắc để sáng đi lấy vậy... Còn cải tạo tường ngoài và hàng rào, với lại lối đi trước cửa nữa...
"À đúng rồi." Thiện Vũ gối lên cánh tay nằm lại xuống sô pha, ngón tay xoay tròn bên thái dương, "Quản lý Trần, nghĩ kĩ đi, lên kế hoạch xong xuôi rồi báo kết quả cho tôi biết là được."
"Không thể xong trong hai ngày được." Trần Giản nói luôn kết quả.
Thiện Vũ chậc lưỡi: "Thì tôi có bảo khai trương ngay thứ hai đâu."
"Với lại anh bảo muốn đổi tên Chẩm Khê, đổi thành gì?" Trần Giản hỏi.
"Tôi đã nghĩ xong rồi, mai sẽ nói trong buổi họp, mấy người vỗ tay tán thành là được." Thiện Vũ nói.
Còn phải làm lại biển hiệu nữa chứ.
"Thôi được rồi." Trần Giản xoay người đi ra ngoài, "Tôi đi làm việc trước đã, có chỗ nào cần chi đến tiền sẽ nói với anh..."
"Sau hai tiếng nữa, tôi muốn ngủ hai tiếng." Thiện Vũ nói, "Ước tính đại khái đi, tôi ứng trước cho cậu một khoản tiền tạm chi."
"Được rồi, ông chủ." Trần Giản nói.
Lúc Thiện Vũ nằm lại xuống sô pha, Trần Giản nhận ra sắc mặt anh thực sự khá tệ, có thể thấy rõ cơn đau đầu không hề nhẹ chút nào.
Trần Giản nhìn thoáng qua bàn trà trống không, hỏi nhanh một câu: "Anh có còn cần gì nữa không, Coca nước cam nước khoáng?"
"Cần cậu đóng cửa và biến." Thiện Vũ đè cánh tay lên trên mắt, nói.
Trần Giản nhẹ nhàng đóng cửa lại, cầm tờ giấy kia vừa xem vừa đi xuống tầng.
Chữ của Thiện Vũ rất đẹp, nhiều nét nối liền nhau song vẫn có thể nhận ra từng mặt chữ. Đương nhiên cũng có thể là do anh đã học cách viết nguệch ngoạc kiểu gì đó nhưng không thành thạo.
Bản nội dung cuộc họp này tuy không lắm chữ nhưng tính ra viết rất chi tiết, ngoại trừ nội dung tổng thể ra thì còn nhiều thứ như là ai sẽ nói phần nào, nói chung quy trình cơ bản đã được viết hết ra, chỉ cần làm theo thôi thì đây sẽ là một buổi họp cực kỳ suôn sẻ, cũng sẽ là buổi họp đầu tiên sau khi cái homestay này gom loạn được một đám người tạp nham.
Khi Trần Giản quay trở lại tầng một, Hồ Bạn đã đứng sau quầy bật máy tính lên xem, Triệu Phương Phương chuẩn bị nấu bữa tối hôm nay ở trong bếp, Tam Bính với Trần Nhị Hổ thì đang đứng nói chuyện với nhau ngoài cửa sân.
Cái nhà trọ ma ám trông như thể đã đang hoạt động được ba ngày.
Cậu đi ra sân định chụp mấy tấm ảnh, dự tính xem cần bổ sung thêm bao nhiêu cây và hoa.
Thấy cậu ra, Trần Nhị Hổ lập tức nghiêng đầu về phía cậu: "Trần Giản, lại đây."
Trần Giản đi qua.
Vẻ mặt nghiêm trọng, Trần Nhị Hổ thì thầm: "Vừa nãy ông chủ ở trong kia ghé đây một chuyến, hỏi thăm về tình hình khai trương các kiểu."
"Hỏi thăm thì cũng bình thường mà?" Trần Giản nói.
"Không bình thường tí gì." Trần Nhị Hổ chậc chậc, "Quan trọng là thái độ của anh ta kìa, còn hỏi ông chủ có ở đây không, tôi bảo ông chủ đi bàn việc làm ăn rồi, không ở đây."
"...Ừ." Trần Giản gật đầu, "Ông chủ Trần phản ứng nhanh thật."
"Cẩn thận chút không thiệt gì." Trần Nhị Hổ nói, "Mày chưa quên trận xung đột mà mấy homestay từng trải qua trước đây chứ?"
Đó là hồi hai năm trước, mấy homestay từng đánh nhau một trận để tranh giành quyền sở hữu vị trí giao nhau của các mặt đường, cuối cùng ủy ban quản lý thị trấn đã xây một cái đình hóng gió ngay chỗ đó.
"Toàn là bọn nhỏ nhen thủ đoạn." Tam Bính nói.
"Hai hôm tới nhờ bọn mày canh chừng gắt gao hơn chút vậy." Thật ra Trần Giản chẳng nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra, suy xét về một người chủ bằng tư duy của bọn côn đồ thì... nhưng cậu vẫn nhắc hai người họ một câu.
Ấy thế mà ngay ngày hôm sau thôi cậu đã biết được rằng, có đôi khi độ nhạy bén của đám côn đồ lại rất đáng tin cậy.
Còn người có thể lên làm chủ cũng chưa chắc đã thượng đẳng hơn, dù sao Tiền Vũ – chủ của Chẩm Khê không phải loại tốt đẹp gì, mà trong mắt người ngoài thì Thiện Vũ cũng chẳng phải người tốt lành là bao.
Sáng sớm, Trần Giản khử trùng chân cho Thiện Vũ trong phòng, hôm qua anh ngủ trong văn phòng đến nửa đêm, nom có vẻ rất khó chịu nên Trần Giản cũng không dám đánh thức anh, không ngờ sang hôm nay anh vẫn còn đau đầu.
"Có cần đi bệnh viện kiểm tra qua không, hay là bị..." Trần Giản còn chưa nói hết.
"Đúng rồi, bệnh nan y." Thiện Vũ nói, "Tôi chỉ còn sống được hai tháng nữa, thế nên mới tới đây dốc hết sức tàn lực kiệt, tiêu nốt số tiền cuối cùng để cứu rỗi những kẻ bất lương trong thị trấn nhỏ này."
Trần Giản thở dài.
"Ông chủ Thiện!" Ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tiếng la hét và tiếng bước chân có phần hỗn loạn của Triệu Phương Phương.
Ngay sau đó Triệu Phương Phương xô cửa phòng Thiện Vũ ra mà không buồn gõ, Trần Giản giật mình vô thức vươn tay bảo vệ chân trái của Thiện Vũ, sợ chị không phanh kịp lại bổ nhào người vào cái nẹp của ông chủ Thiện Nhân.
"Ngoài kia! Ngoài kia xảy ra chuyện rồi! Ngoài kia! Cửa! Cửa!" Xem chừng Triệu Phương Phương hoảng loạn đến mức nói năng không còn lưu loát nữa.
"Ngoài cửa sân với tường bị hắt đầy máu." Hồ Bạn đi theo sau chị, đứng ngoài cửa, "Khắp mọi nơi, Trần Nhị Hổ với Tam Bính đang canh bên ngoài, có người còn hóng hớt muốn tới chụp ảnh."
"Đúng vậy!" Triệu Phương Phương nói, "Trông sợ lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro