Chương 71.
Tôi muốn bay cao hơn, bay cao hơn nữa, nhảy múa như gió lộng tránh thoát khỏi vòng ôm... Đôi cánh cuốn bão tố, lòng rộn tiếng reo hò... Tôi mong cầu một cuộc đời rực rỡ hơn, tôi khát khao một vùng trời thẳm xanh hơn...
Hồi đi học Trần Giản không có cảm giác gì đặc biệt với bài hát bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên vang lên từ loa phát thanh, cùng lắm chỉ ngân nga theo vài câu, ngoại trừ đoạn điệp khúc ra, những câu từ còn lại phải đến tận hôm nay cậu mới hiểu rõ.
Cảm giác bọn Trần Nhị Hổ cũng vậy, đều biết hát nhưng không rõ từng lời.
Không biết có phải vì bầu không khí đã khác đi so với hồi cấp ba hay không, đám bọn họ tuy cả ngày chẳng làm được việc gì nghiêm túc nhưng cũng đã lêu lổng ngoài xã hội nhiều năm rồi, tâm cảnh đều đổi thay, giờ quay lại hát bài hát này mỗi người đều có những xúc cảm khác nhau.
Khi Tam Bính ngửa đầu gân cổ lên hát, trong mắt cậu ta lấp lánh ánh lệ, Trần Nhị Hổ thì buông mic quay mặt đi, nhìn là biết đang lén lau nước mắt vì khóc, thằng Năm tuy không khóc nhưng giọng nghèn nghẹt như vừa khóc xong, cho người ta cảm giác sắp sửa òa lên ngay lập tức, chỉ có thằng Tư thô lỗ nhất là không khóc, cũng không nức nở, nhưng trạng thái nghiêm túc như muốn ăn luôn cái mic.
Trần Giản phải đích thân ghi nhớ cái bọc mic dùng một lần kia màu xanh dương, nhất định không được lấy nhầm. Tuy cả tối nay cậu hát chắc không nổi hai bài nhưng cũng không muốn dùng cái mic mà thằng Tư đã ăn.
Thiện Vũ hát xong bài này thì đặt mic trở lại bàn trà, lấy một gói khoai tây chiên ra ăn.
Tôn Na Na gọi một bài hát tiếng Anh rất nhẹ nhàng, đỡ giá mic, bắt đầu ngân nga khẽ, cơ thể hơi đong đưa theo nhạc, so với cảnh tượng ma quỷ nhảy múa ban nãy, giờ phút này trông cô như một ca sĩ thực thụ.
Tuy Trần Giản chưa từng nghe bài hát này nhưng ít nhất cũng nghe ra Tôn Na Na hát rất hay, có thể sánh ngang với Thiện Vũ.
"Anh muốn hát bài gì? Tôi gọi giúp anh." Trần Giản tựa vào sô pha chen chúc bên cạnh Thiện Vũ, thì thào hỏi.
Ánh sáng trong phòng khá tối, mọi người ngồi sát nhau, lúc này tay cậu chen vào bên cạnh Thiện Vũ rất thoải mái, không còn cảm giác lén lút như ăn trộm nữa.
"Tôi thường nghe là chính," Thiện Vũ quay đầu lại nói nhỏ, "Hiếm khi bọn họ được ra ngoài chơi một chuyến, cứ để họ hát cho đã đời đi, tư bản thì lúc nào muốn ăn chơi hưởng lạc chẳng được."
"Ừm." Trần Giản cười.
Khi Thiện Vũ nói chuyện, hơi thở lướt qua tai cậu cùng một sự dịu dàng bí ẩn khiến cậu thoải mái nhắm mắt.
"Cậu hát đi." Thiện Vũ nói.
"Tôi vừa xem qua rồi, cơ bản toàn bài không biết hát." Trần Giản nói, "Tôi nghe bọn họ hát thôi."
"Trước đây cậu không bao giờ giải trí đúng không?" Thiện Vũ hỏi.
"Giải trí kiểu này thì..." Trần Giản nghĩ ngợi, "Về cơ bản là không, cũng không nghĩ đến."
"Vậy còn giải trí kiểu nào khác sao?" Thiện Vũ hỏi.
Trần Giản nhìn anh, hồi lâu sau mới hỏi khẽ: "Sao anh hỏi nghe kì quặc vậy?"
"Cậu..." Thiện Vũ nhìn cậu vài giây, bật cười, "Tôi cứ tưởng cậu đứng đắn lắm chứ."
"Không phải chứ," Trần Giản đè giọng thật thấp, "Tôi làm gì mà không đứng đắn, anh là người hỏi mà, hỏi gì kì vậy."
"Cậu bảo "giải trí kiểu này", thế tôi hỏi cậu "còn kiểu giải trí nào khác" thì chẳng đúng à?" Thiện Vũ nói.
Trần Giản khựng người một lúc, sau đó mới ngửa đầu dựa vào gối sô pha bật cười: "Đm."
"Ai mới là người không đứng đắn vậy quản lý?" Thiện Vũ hỏi.
"Thi thoảng tôi hay chơi game." Trần Giản cười nói.
"Cái đó tôi cũng chơi." Thiện Vũ nói.
Tôn Na Na hát xong bài tiếng Anh thì chuyển sang Hồ Bạn, phong cách cũng thay đổi, Hồ Bạn hát Phượng Hoàng Truyền Kỳ.
"Nhắm mắt chọn bừa đi, theo thứ tự từ trên xuống dưới, không có bài nào tôi không hát được cả." Hồ Bạn lắc mái tóc Afro xù cầm lấy micro, giậm giậm chân xuống đất theo từng nhịp bài hát.
Giọng hát của Hồ Bạn cũng giống như giọng nói của cô, rất sáng, rất rành rọt rõ ràng.
Không lạc tông.
Cô hát xong thì đến lượt Tam Bính, Tam Bính bắt đầu gào rống theo từng lời nhạc Quảng Đông, đám Trần Nhị Hổ đều rất đam mê hát nhạc Quảng Đông, tuy phát âm kỳ cục nhưng về cơ bản vẫn đúng tông.
Trần Giản đột nhiên phát hiện số người hát lạc tông thực ra cũng không nhiều lắm, không nhịn được bèn hỏi Thiện Vũ: "Anh nói trong bài đăng trên mạng của anh, một bài mà hát đến tám kiểu..."
Thiện Vũ nở nụ cười.
"Là do mọi người đều lạc tông, hay chỉ có một mình anh Lãng lạc đến chừng ấy tông giọng vậy?" Trần Giản hỏi.
"Có vài người lạc tông," Thiện Vũ cười nói, "Có người bình thường không lạc, nhưng Nhạc Lãng vừa cất lời là cũng lạc theo, khả năng lãnh đạo của cậu ta trước giờ rất mạnh."
Mọi người trong phòng rất hào hứng, hát hết bài này đến bài khác, ai cũng kiên trì với phong cách của riêng mình, tuyệt đối không lạc theo người khác.
Tôn Na Na chỉ hát tiếng Anh, Hồ Bạn là chuyên gia biểu diễn Phượng Hoàng Truyền Kỳ, đảng chuồng lợn thì luôn là những bài tiếng Quảng Đông pha loãng, giữa chừng Tam Bính thậm chí còn xướng một đoạn kịch tiếng Quảng Đông kì dị, cũng vì quá kì dị nên Tôn Na Na đã phải tắt vội đi nhằm bảo vệ văn hóa truyền thống.
Trần Giản vui vẻ lắng nghe, ngoài mấy lần sinh nhật bạn hồi đi học, đây là buổi tụ tập vui vẻ nhất của cậu suốt mấy năm nay.
Khi ra khỏi phòng đi vệ sinh, cả người cậu lâng lâng.
Còn hơi ù tai, nghe giọng nói cũng không quá rõ ràng.
Trong phòng riêng cũng có nhà vệ sinh, nhưng Tôn Na Na nói nhà vệ sinh đó dành cho con gái, đám đàn ông bọn họ phải ra nhà vệ sinh ngoài hành lang.
Trần Giản nhìn biển chỉ dẫn, đi về phía cuối hành lang.
Hai bên đều là phòng riêng, nhìn qua cửa sổ nhỏ mờ mờ bên trong cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hát, dọc đường vừa đi vừa nghe, hóa ra phòng của họ hát hay nhất.
Gần đến cuối hành lang, Trần Giản nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Cậu không ngoái đầu lại, đoán không phải nhân viên phục vụ thì cũng là khách phòng nào đó.
Nhưng một tiếng huýt sáo ngắn vang lên từ phía sau.
Trần Giản đột ngột quay người.
Quả nhiên thấy Thiện Vũ đi theo sau.
"Anh làm gì vậy?" Trần Giản nhìn về phía phòng riêng của họ, năm phút trước Thiện Vũ vừa đi vệ sinh, lúc này lại đi theo ra ngoài, khiến cậu khó mà nghĩ được theo hướng đứng đắn.
"Tôi ra hít thở không khí." Thiện Vũ nhếch miệng cười, khi đi ngang qua khẽ đụng vào vai cậu một cái, sau đó đẩy cửa cầu thang thoát hiểm bên cạnh đi ra ngoài.
Khi Trần Giản ra khỏi nhà vệ sinh, hành lang không một bóng người, cậu thoáng do dự một chút rồi cũng đi đến đẩy cửa cầu thang thoát hiểm ra nhìn.
Bên ngoài là một góc cầu thang, đèn ở tầng này có lẽ đã hỏng, chỉ có đèn ở tầng trên sáng.
"Thiện Vũ?" Cậu thử gọi khẽ một tiếng.
Không ai đáp lại.
Thiện Vũ không thể về phòng rồi, cho dù chỉ là "hít thở" cũng không thể xong trong chừng ấy thời gian.
Trần Giản bước ra, nghĩ xem nên xuống tầng dưới hay lên tầng trên xem.
Ngay khi cửa thoát hiểm đóng lại sau lưng, cậu nghe có tiếng thở phía sau, rất gần.
Khoảnh khắc đó đầu óc đã kịp phản ứng ngay đây chắc chắn là cái đồ thần kinh Thiện Vũ.
Nhưng cơ thể vẫn theo phản xạ có điều kiện giật mình nhảy vọt về phía trước một bước.
Rồi bất chợt dừng lại, Thiện Vũ ôm lấy cậu từ đằng sau chặn lại đà tiếp tục tiến lên trước, sau đó hôn lên gáy cậu.
Hơi thở thuộc về riêng Thiện Vũ bao trùm lấy cậu.
Trần Giản tạm ngưng thở hai giây.
Bàn tay của Thiện Vũ mang theo hơi ấm còn sót lại luồn vào trong áo cậu, đầu tiên bám nhẹ lên eo cậu, sau đó sờ soạng lên đến ngực.
Trần Giản hoàn hồn nắm chặt lấy tay anh, bỗng dưng quay lại khiến cả người cậu đâm sầm vào người Thiện Vũ.
Thiện Vũ bị cậu đẩy tựa vào tường phía sau, nói trong tiếng cười rất khẽ: "Mẹ kiếp."
Sau đó cậu áp tới ôm Thiện Vũ, hôn lên môi anh.
Trong cầu thang khá lạnh, cửa sổ mở hé một khe nhỏ cho gió lạnh liên tục thốc vào, cả hai đều không mặc áo khoác, chỉ trong một nụ hôn đã bị gió thổi thấu da.
Phải dán chặt vào đối phương mới có thể ấm lên được.
Trần Giản lưu luyến buông tay đang ôm siết rất chặt quanh eo Thiện Vũ dưới lớp áo, vùi mặt dụi dụi vào vai anh.
"Lát nữa có người đến bây giờ." Thiện Vũ nói.
"Anh cũng biết thế à?" Trần Giản nói.
Thiện Vũ cười không đáp.
Trần Giản lại dán mũi vào cổ anh hít lấy hai hơi nữa mới chậm rãi buông tay.
Một cơn gió thổi vào từ khe cửa sổ, lạnh đến mức cậu thoáng rùng mình.
"Mau vào thôi." Thiện Vũ véo cằm cậu, rồi vỗ nhẹ lên má cậu.
"Ừm." Trần Giản đáp.
Trong phòng riêng vẫn đang ầm ĩ hát, lúc này Trần Giản và Thiện Vũ lần lượt trở về phòng cũng không ai chú ý, Trần Giản cảm giác hình như không ai nhận ra họ đã đi ra ngoài, giống như khi nãy Tam Bính đã đi vệ sinh hai lần mà cậu cũng không phát hiện ra.
Tự dưng có cảm giác thỏa mãn như vừa ăn trộm trót lọt.
Một bài hát nữa kết thúc, Hồ Bạn mới cầm mic hỏi: "Chắc cũng muộn rồi nhỉ?"
Trần Giản lấy điện thoại ra xem giờ: "Gần mười hai giờ rồi."
"Sướng cả người." Hồ Bạn giơ mic kêu lên, ngả người ra sau sô pha.
"Về thôi," Tôn Na Na nói, "Mai không được nghỉ đâu, còn phải đi làm nữa."
"Mai quản lý không nghỉ, còn mọi người nếu dậy không nổi thì có thể đi làm muộn một tiếng." Thiện Vũ nói.
Mọi người lập tức reo hò.
Trần Giản quay đầu nhìn anh.
Thiện Vũ tay chống cằm, khẽ nhấc ngón tay áp trên môi ném cho cậu một nụ hôn gió hết sức kín đáo.
Trần Giản thở dài, không nói gì.
Sau khi buổi ca nhạc Đại Ẩn kết thúc, cả nhóm vẫn còn chưa đã thèm, vừa ca hát vừa nói chuyện đi về phía bãi đỗ xe.
Trên đường đi ngang qua quán thịt nướng, Thiện Vũ lại vào mua thêm một ít mang về.
"Chắc về rồi các cậu còn phải buôn chuyện một lúc," Anh đưa đồ nướng cho Tam Bính cầm, "Đâu thể nói không có mồi được."
"Ông chủ Thiện," Tam Bính hết sức vui sướng, "Anh là anh trai ruột của em."
"Đồ phản bội." Thằng Năm nói.
"Ông chủ Thiện là anh cả ruột của tao," Tam Bính nói, "Anh Nhị Hổ là anh hai ruột của tao."
"Đồ gió chiều nào theo chiều ấy." Thằng Năm nói.
"Tùy mày," Trần Nhị Hổ rộng lượng xua tay, "Con lớn..."
"Không nghe lời mẹ." Thằng Tư nói.
"Mày hát đến nỗi não hết oxy rồi à!" Trần Nhị Hổ nói.
Cả chiều cộng thêm cả tối toàn bộ nhân viên Đại Ẩn mất tích, nhưng mọi thứ trong nhà nghỉ về cơ bản vẫn bình thường, khách lấy mì gói và nước uống trong nhà ăn đều quét mã trả tiền.
Tuy nhiên, khi Hồ Bạn kiểm kê thì phát hiện vẫn có người lấy không trả tiền.
"Thiếu hai chai trà chanh đá." Cô nói nhỏ.
"Không sao," Trần Giản nói, "Để người ta tự phục vụ thì đã tính đến tổn thất này rồi."
"Tôi có thể đoán được là ai đấy." Hồ Bạn bĩu môi.
"Không có chứng cứ thì đừng có đoán mò." Trần Giản cười.
"Thì đoán trong lòng thôi." Hồ Bạn vỗ ngực.
Tuy rằng khi trở về cửa hàng đã nửa đêm, nhưng đúng như Thiện Vũ nói, cả nhóm dọn dẹp xong không có ý định đi ngủ ngay.
Dọn đồ ăn khuya lên bàn trong ký túc xá, tiếp tục trò chuyện.
Trần Giản đến văn phòng một chuyến, còn chưa nói được hai câu với Thiện Vũ thì bộ đàm của Trần Nhị Hổ đã vang lên: "Trần Giản mày đi đâu đấy? Đang đợi mày đây."
"Đi đi," Thiện Vũ ngáp một cái, "Hôm nay chắc tôi ngủ được, mệt lắm rồi."
"Ngủ không được thì nhắn tin cho tôi." Trần Giản nói.
"Ừm." Thiện Vũ cười.
Trần Giản hôn một cái lên khóe miệng anh: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Thiện Vũ nói.
Có lẽ thật sự phải mệt mới ngủ được, Trần Giản đặt điện thoại bên cạnh gối, Thiện Vũ vẫn không nhắn tin đến.
Sáng hôm sau cậu dậy đúng giờ, cả phòng đều đang ngủ. Cậu lên văn phòng xem trước, Thiện Vũ đang ngủ trong phòng vẫn chưa dậy.
Trần Giản rón rén rời khỏi phòng, xuống tầng.
Triệu Phương Phương và chị Hoàng đều đã đến, đang dọn dẹp trong bếp, chuẩn bị bữa sáng hôm nay.
Trần Giản ăn qua loa vài miếng, rồi có khách trả phòng nên cậu đến quầy lễ tân.
"Lễ hội lửa trại của các anh sau này còn tổ chức không?" Hai cô gái trả phòng, vừa bấm điện thoại vừa nói chuyện với cậu.
"Chắc là có đó." Trần Giản nói.
"Chúng tôi đến muộn nên không kịp tham gia," Một cô gái có chút tiếc nuối nhìn điện thoại, "Trông có vẻ thú vị quá."
"Vậy à." Trần Giản cười, đoán là cô ấy đã xem những bức ảnh du khách đăng trước đó.
"Bộ ảnh do báo Thành thị chụp rất cảm xúc." Cô gái còn lại nói.
"Gì cơ?" Trần Giản ngẩn người.
"Cái này," Cô gái đưa điện thoại đến trước mặt cậu, "Giống như phim vậy, các anh có mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp không?"
Trần Giản ghé lại gần để xem, cậu cũng không nhìn kĩ ảnh, chỉ liếc mắt qua đã thấy đó thật sự là bài do báo Thành thị địa phương đăng.
Thế lực mới trong du lịch mùa đông, khám phá thị trấn kho báu.
Thị trấn lá đỏ mùa đông này quyết "cháy" hết mình.
...
"Viết hay thật đấy!" Hồ Bạn ôm điện thoại, "Trước đây những tin tức kiểu này tôi lướt qua cũng không xem... Xem ra cũng thú vị phết."
"Đó là vì họ viết về chúng ta." Trần Giản cười.
"Hình như cũng đúng." Hồ Bạn nghĩ ngợi.
"Mấy ngày nay tôi lướt thấy mấy lần rồi," Tam Bính nói, "Với cả mấy bài cẩm nang du lịch hướng dẫn đến đây chơi."
"Trong cẩm nang có nhắc đến Đại Ẩn không?" Hồ Bạn hỏi ngay.
"Có, mấy homestay này đều được nhắc đến," Tam Bính nói, "Nhưng mà khi nói đến Đại Ẩn tôi thấy có người nhắc một câu đại loại là "rất cá tính", homestay của chúng ta thì có cá tính gì?"
Có cá tính của người mới mãn hạn tù.
"Hôm nay có rảnh thì dán hết mấy tấm mà chúng ta đã in lên tường đi," Trần Giản nói, "Ảnh chụp các thứ chia ra theo chủ đề, lễ hội lửa trại, bữa tiệc nướng cùng du khách của homestay mình, rồi bảo Thiện Vũ viết thêm mấy tiêu đề, cả mấy thứ như tập huấn phòng cháy chữa cháy cái nào dán được thì dán hết lên."
"Tao làm đây." Trần Nhị Hổ nói.
"Để Bạn Bạn với Nana thiết kế trước đã." Trần Giản bổ sung thêm một câu, cậu thật sự không yên tâm với mắt thẩm mỹ của đảng chuồng lợn.
Thực tế chứng minh thiết kế xong tường ảnh sớm là một việc đúng đắn, không chỉ để du khách đến có thể nhìn thấy mà chưa đầy hai ngày sau, Trần Giản đã nhận được điện thoại từ ban quản lý thị trấn, nói có lãnh đạo đến tham quan.
"Vl," Tam Bính ngẩn người, "Tham quan cái gì? Khi nào đến?"
"Không biết, chưa xác định," Trần Giản vừa đi lên tầng vừa dặn dò Hồ Bạn, "Bạn Bạn, cậu kiểm tra lại tất cả giấy tờ của nhà nghỉ và nhân viên, lỡ người ta có muốn xem thì phải lấy ra được ngay."
"Ừm." Hồ Bạn đáp.
"Thế còn tao?" Tam Bính la lên.
"Dọn dẹp vệ sinh!" Trần Giản cũng la lại.
Lên tầng bốn, cậu gõ cửa văn phòng.
"Vào đi." Thiện Vũ nói.
Cậu đẩy cửa bước vào văn phòng.
"Gấp gáp thế." Thiện Vũ ngồi trên sô pha, bỏ điện thoại đang xem xuống, "Sao vậy?"
Trần Giản theo bản năng nhìn lướt qua màn hình điện thoại, thấy một hàng thời gian biểu.
"Anh..." Cậu ngẩn người, "Đang đặt vé à?"
"Vẫn chưa." Thiện Vũ nhìn màn hình, "Còn đang xem thời gian đã."
Trần Giản đi tới ngồi xuống bên cạnh anh: "Định về hôm nào?"
"Hôm nào có vé hạng thương gia thì về hôm đó." Thiện Vũ cười rồi lại cầm điện thoại lên bấm bấm.
"Anh nói với người nhà chưa?" Trần Giản hỏi.
"Chưa." Thiện Vũ đáp.
"Thật ra có thể... báo trước với họ một tiếng mà." Trần Giản nói.
"Nói cho họ biết thì sẽ hết đường suy nghĩ lại." Thiện Vũ chậc lưỡi.
Trần Giản nhìn anh, không nói gì.
"Yên tâm đi, tôi sẽ về mà." Thiện Vũ lại nói.
"Ý tôi không phải vậy, tôi định nói là," Trần Giản thoáng do dự, xáp lại gần anh, "Nếu anh... đừng về chỉ vì tôi khuyên anh như vậy, nếu anh vẫn chưa nghĩ thông suốt thì... không cần cố ép mình về đâu, tôi chỉ..."
"Tôi biết." Thiện Vũ cười, sờ má cậu, "Tôi biết rồi."
"Ò." Trần Giản đáp.
"Chạy lên đây có việc gì?" Thiện Vũ hỏi.
"À." Trần Giản nhớ ra vấn đề chính, "Vừa mới nhận được điện thoại từ ban quản lý, nói mấy hôm tới sẽ có lãnh đạo đến tham quan."
"Lãnh đạo gì, khi nào?" Thiện Vũ vừa hỏi lại vừa bấm mở điện thoại.
"Không biết, chưa xác định." Trần Giản nói.
"Không sao đâu." Thiện Vũ lướt thông tin đặt vé, "Cậu cứ tiếp đón là được."
"Tôi tiếp đón?" Trần Giản sốc, "Bình thường anh phủi bỏ trách nhiệm làm chủ thì thôi đi, nhưng lãnh đạo đến tham quan mà, là lãnh đạo đó, anh cũng mặc kệ sao?"
"Quản lý của tôi am hiểu tình hình trong nhà nghỉ hơn tôi mà," Thiện Vũ nói, "Sau này cậu sẽ còn gặp nhiều những tình huống như thế này nữa, dù sao cũng phải bắt đầu một lần chứ."
Trần Giản nhìn màn hình điện thoại của Thiện Vũ mà im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi một câu: "Anh về rồi còn quay lại không?"
"Hm?" Thiện Vũ dừng lại, quay đầu nhìn cậu, "Sao quản lý lại hỏi vậy?"
Trần Giản không đáp.
"Cậu nghĩ tôi đành lòng không quay lại sao?" Thiện Vũ hỏi.
"Tôi nghĩ có lẽ anh..." Trần Giản nhìn anh, "không đành đâu nhỉ?"
"Vậy sao còn phải do dự," Thiện Vũ ném điện thoại sang bên cạnh, "Tôi không về hẳn đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro