CHƯƠNG III
Chương III
Gặp quý nhân, Triển Chiêu thoát hiểm
Động xuân tình, công chúa tương tư
Khai Phong Phủ đêm khuya thanh vắng. Từng tiếng chim cô lẻ khàn đục vang vọng trong màn đêm lành lạnh. Cả phủ tĩnh mịch chìm trong giấc điệp.
"A... Triển Hộ Vệ! Triển Hộ Vệ... Công Tôn Tiên Sinh...", tiếng kêu thất thanh của Bao Đại Nhân bật lên giữa tĩnh dạ.
"Đại Nhân, Đại Nhân,...", Vương Triều hốt hoảng lay gọi. Bao Công mở mắt, bật dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi. Vương Triều lo lắng hỏi:
- Đại nhân gặp ác mộng chăng?
Bao Đại Nhân thở phù một cái, nhìn Vương Triều cầm đèn ngồi bên cạnh rồi lại nhìn xung quanh, Mã Hán, Trương Long và Triệu Hổ, người nào cũng mặt mày ngạc nhiên, căng thẳng. Bao Công mơ hồ hỏi:
- Triển Hộ Vệ đâu? Cậu ấy đâu rồi?
Vương Triều chau mày kinh ngạc, đáp:
- Hồi Đại Nhân, chẳng phải Triển Đại Ca nhận lệnh đi truy bắt khâm phạm rồi sao?
Bao Công vỗ trán:
- Bổn phủ nhớ rồi. Bổn phủ vừa trải qua một cơn ác mộng... - Nhìn Trương Long - đi mời Công Tôn Tiên Sinh đến đây.
Trương Long vâng dạ đi ngay. Mã Hán rót một ly trà mang tới:
- Đại Nhân uống chút trà định tâm lại.
Bao Công cầm chén trà nhấp một ngụm, vẻ mặt vẫn còn nét lo lắng.
- Bây giờ là canh mấy rồi? - Đại Nhân hỏi.
- Dạ bẩm, là cuối canh ba đầu canh tư. - Triệu Hổ đáp.
Bao Đại Nhân gật đầu, hờ hững uống trà.
Trương Long đưa Công Tôn Sách tới, Tiểu Hoa cũng đi theo. Vừa bước vào, Tiên Sinh hỏi ngay:
- Đại Nhân, học trò nghe Trương Long nói ngài mơ thấy ác mộng à?
Bao Công khẽ gật đầu. Tiểu Hoa sốt sắng:
- Dưỡng phụ, dưỡng phụ đã mơ thấy ác mộng gì mà trông người bất an vậy?
Bao Công ra hiệu cho Công Tôn Sách lại gần mình. Công Tôn Sách bước tới ngồi xuống bên giường cạnh Đại Nhân. Bao Công lúc này mới nói:
- Tiên Sinh, khi nãy ta mơ thấy Triển Hộ Vệ toàn thân đầy máu chạy tới khóc lóc trước mặt ta rất bi thương. Ta hỏi gì cũng không nói, chỉ thấy ánh mắt thập phần uẩn khúc. Chỉ một lát thì cả người đều tan thành mây khói và có tiếng nói văng vẳng: "Đại Nhân, thuộc hạ đã phụ lòng người...".
- Sao lại có thể chứ. Không thể nào. - Tiểu Hoa tỏ ra hoảng hốt.
Công Tôn Sách điềm tĩnh:
- Tiểu thư bình tĩnh đã.
- Tiên sinh bảo ta làm sao bình tĩnh được chứ? Triển ca ca... - Tiểu Hoa lo lắng vô cùng.
Bao Công lại nói:
- Bổn phủ cũng có chút không yên tâm nên mới mời Tiên Sinh đến.
Công Tôn Sách vuốt râu, nói:
- Đại Nhân xưa nay chiêm bao điều gì thì thường là điềm báo. Có lẽ Triển Hộ Vệ...
Công Tôn Sách bỏ lửng câu nói. Trương Long nóng ruột:
- Tiên Sinh à, ngài nói thẳng ra đi, cứ nói nửa vời như vậy làm mọi người lo chết đi được.
Công Tôn Sách đứng dậy, nói:
- Khoan nóng vội đã. Tốt nhất là để ta gieo cho Triển Hộ Vệ một quẻ xem hung kiết ra sao.
Bao Công gật đầu. Tiên Sinh vái chào rồi quay về phòng mình. Một lúc sau, Công Tôn Sách cầm một ống quẻ đến phòng Bao Đại Nhân. Ánh nến chập chình soi những gương mặt căng thẳng, Công Tôn Tiên Sinh xủ quẻ. Rút lên thẻ tre, Tiên Sinh vẻ trầm ngâm. Bao Đại Nhân hỏi:
- Sao? Quẻ bói nói sao?
Công Tôn Sách bỏ thẻ tre xuống, vòng tay hướng Bao Công, đáp:
- Hồi đại nhân, quẻ đại hung. E là Triển Hộ Vệ sẽ gặp đại nạn nguy hiểm đến tính mạng.
Tiểu Hoa thét lên: "Triển ca ca" rồi chực ngã xuống. Vương Triều vội đỡ lấy nàng:
- Tiểu Hoa, muội bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại. - ánh mắt chàng chứa đựng sự quan tâm sâu sắc.
Tiểu Hoa mắt đỏ hoe:
- Vương đại ca, Triển đại ca... huynh ấy...
Công Tôn Sách quay nhìn Tiểu Hoa, chép miệng:
- Ta nói cô đó tiểu thư, cô không nên mềm yếu như vậy chứ. Ta còn chưa nói xong mà đã hoảng lên như vậy rồi.
Vương Triều vội nói ngay:
- Tiên Sinh tại sao lại trách Tiểu Hoa chứ? Muội ấy cũng vì quá lo cho Triển Đại Ca thôi. Chẳng lẽ Tiên Sinh không lo sao? - Thái độ có chút thất kính.
- Ta trách cô ấy khi nào? - Công Tôn Sách có vẻ phật ý - cậu đang nghĩ cái gì vậy Vương Triều?
- Đủ rồi! - Bao Công lên tiếng - Các người trật tự một chút đi. - Nhìn Công Tôn Sách - Tiên Sinh nói tiếp đi, bổn phủ đang nghe đây.
Công Tôn Tiên Sinh chầm chậm nói tiếp:
- Tuy quẻ tượng là đại hung nhưng không hẳn là tuyệt vọng. Học trò xem thấy trong hung có kiết. Có lẽ Triển Hộ Vệ sẽ gặp được quý nhân phù trợ, hóa hiểm thành an. - Chân tình - nên xin đại nhân đừng quá lo lắng.
- Tiên Sinh nói thật chứ? - Tiểu Hoa sốt sắng - Triển đại ca sẽ tai qua nạn khỏi sao?
Công Tôn Sách gật đầu. Bao Công thở nhẹ một cái, nói:
- Tiên Sinh nói vậy thì bổn phủ tin làm vậy. - Bước ra cửa phòng, nhìn ra ngoài - Triển Chiêu ơi Triển Chiêu, cậu nhất định phải an toàn trở về, nếu cậu có mệnh hệ nào thì bổn phủ sẽ ân hận cả đời.
Công Tôn Sách bước đến phía sau Bao Công, an ủi:
- Đại Nhân, Triển Hộ Vệ suốt đời hành hiệp trượng nghĩa, trung thành nhân hậu, người tốt nhất định sẽ có phúc báo. Đại Nhân hãy an lòng.
Triệu Hổ sửa lại tấm áo choàng trên vai Bao Công, kính cẩn:
- Đại Nhân, Công Tôn Tiên Sinh nói hữu lý lắm. Xin đại nhân đừng lo nghĩ quá nhiều. Lúc từ giã Triển Đại Ca nhất mực mong cầu đại nhân bảo trọng quý thể, đại nhân hãy nghĩ cho huynh ấy mà chú ý sức khỏe. Triển Đại Ca võ công siêu quần, nhất định không sao.
Bao Đại Nhân xoay lại, nói:
- Ta biết rồi. Ta không sao đâu. Cũng không còn sớm nữa, mọi người hãy đi nghỉ ngơi. - Nhìn Mã Hán - Cậu và Vương Triều nhớ sáng mai phân công sai nha tuần tra sớm đấy. Dạo này tình hình hơi hỗn loạn.
- Dạ. Thuộc hạ ghi nhớ. - Mã Hán ôm quyền vâng lệnh.
Mọi người lần lượt vái chào Bao Công rồi lui ra. Vương Triều vẫn đỡ tay Tiểu Hoa, ân cần:
- Ta đưa muội về phòng nhé. Trông muội không được khỏe.
Bao Đại Nhân bước lại gần, hỏi Tiểu Hoa:
- Con không khỏe chỗ nào?
Tiểu Hoa chớp chớp mắt:
- Dạ con đâu có không khỏe.
Bao Công liền nhìn Vương Triều, nghiêm nghị nói:
- Tiểu Hoa nó đâu có chỗ nào không khỏe. Có lẽ không phiền tới cậu.
Vương Triều lập tức buông tay, đứng xa Tiểu Hoa một chút, áy náy:
- Thuộc hạ đã thất lễ.
Bao Công lại nói:
- Đi ngủ đi.
Vương Triều "dạ" một tiếng rồi lật đật vái chào đi ra. Vương Triều đi rồi, Tiểu Hoa lại nói với Bao Công:
- Dưỡng phụ cũng nghỉ ngơi đi ạ.
Bao Công vẻ mặt nghiêm khắc:
- Tiểu Hoa, ta nhắc nhở con này. Tuy là các thuộc hạ của ta người nào cũng tốt, người nào cũng là chính nhân quân tử nhưng lễ giáo "nam nữ thọ thọ bất thân" thì không thể phạm. Con nên chú ý khoảng cách với họ một chút. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, tránh để điều tiếng. Kể cả Triển Chiêu cũng vậy, con cũng đừng có mà thân mật quá. Nhất là đừng để cho bốn người Vương, Mã, Trương, Triệu có hiểu lầm không hay.
Tiểu Hoa cúi đầu lễ phép:
- Dưỡng nữ xin ghi nhớ. Dưỡng phụ cứ yên lòng, con đối với các vị ca ca xưa nay vẫn kính cẩn giữ lễ, quyết không phạm cấm kỵ.
Bao Công gật đầu, ra hiệu cho Tiểu Hoa lui ra. Tiểu Hoa cúi chào rồi ra ngoài. Cửa phòng khép kín, Bao Đại Nhân đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng khuya đang tàn.
Tàn đuốc đỏ rơi xèo xèo xuống nền đá lạnh toát. Triển Chiêu nặng nề mở mắt. Cơn đau âm ỉ chạy khắp từng thớ thịt. Trước mắt một không gian mờ mờ tranh tối tranh sáng, Triển Chiêu cố căng mắt lên nhìn. Trước mặt, mấy gã võ phu mặc y phục trắng xen đỏ, người nào người nấy mặt mày hung tợn cầm vũ khí đứng gác. Hai bó đuốc lớn cháy rừng rừng. Triển Chiêu nhận ra đây là một mật thất. Cổ tay cổ chân đau buốt, chàng biết mình đã bị trói chặt bằng những đoạn xích lớn. Chàng vùng vẫy, lớn tiếng hỏi:
- Đây là đâu? Các người là ai?
Không ai trả lời chàng. Triển Chiêu hồi tưởng lại việc vừa qua. Chàng đã đoán ra mình trúng gian kế. Tiếng mở cửa. Một nữ nhân tiến vào. Nữ nhân cũng toàn thân vận y phục trắng xen đỏ, thần sắc lạnh băng đứng trước mặt Triển Chiêu nhếch nụ cười khinh miệt. Triển Chiêu nhận ra là cô gái mình cứu tối qua. Ngữ ý phẫn uất, chàng gằn giọng:
- Cô là ai? Hãm hại ta là có mục đích gì?
Một tràng cười lạnh lẽo bật vào không gian đặc quánh, cô gái vung ngọn roi ánh bạc, nhướng mày nhìn Triển Chiêu:
- Triển Chiêu ơi Triển Chiêu, ngươi không ngờ có ngày này phải không? Đáng lý ra ta có thể một nhát chém chết ngươi nhưng mà như vậy thì quá dễ cho ngươi...- Đầu roi di chuyển trên người Triển Chiêu - Ta phải dày vò ngươi, hành hạ ngươi để ngươi sống không bằng chết. Có như vậy mới hả được lòng ta.
Triển Chiêu trừng mắt:
- Thật ra ta và cô có thâm thù đại hận gì?
"Chát!", tiếng roi chạm vào da thịt. Y phục trên người Triển Chiêu đỏ một vệt máu.
- Chờ khi ngươi đi gặp Diêm Vương Gia thì hỏi ông ấy nhé. - Cô gái liên tục vụt roi.
Cảm giác đau rát như đứt rời cả cơ thể, Triển Chiêu mím môi nén đau. Chàng thật sự không thể nhớ ra cô gái đó và mình có thù oán gì. Tiếng roi rợn người vụt mạnh không tiếc tay. Khắp người Triển Chiêu bê bết máu. Mồ hôi nhỏ vào vệt roi như xát muối. Chàng gồng người, dùng hết sức lực để chịu đựng. "Đại Nhân... ta nhất định không thể phụ lòng đại nhân... không được phép yếu mềm...", Triển Chiêu cứ nghĩ đến Bao Đại Nhân như một liều thuốc tinh thần. Cô gái dường như đang chờ đợi điều gì đó, mặt mày cau có. Đánh một lúc, cô ngừng tay, sắc lạnh hỏi:
- Tại sao chứ? Triển Chiêu, ngươi bị trúng mê dược của ta tại sao vẫn còn sức chịu đựng? Ngân tiên này không phải roi bình thường, cho dù là mãnh hổ cũng quất chết được nhưng tại sao ta đánh ngươi khắp người mang thương mà ngươi vẫn không hề kêu van? Tại sao?
Triển Chiêu cười nhạt:
- Tại vì ta là Triển Chiêu!
- Giỏi lắm! - Cô gái nghiến răng - Ngươi vẫn còn kiêu ngạo được sao? - Ánh mắt sắc bén - Triển Chiêu, chỉ cần ngươi van xin ta thì ta sẽ không hành hạ ngươi nữa.
- Ta có chết cũng không thèm van xin đâu! - Triển Chiêu phẫn nộ quát - Ngươi đừng mơ tưởng.
- Đáng ghét! Là ngươi buộc ta phải nhẫn tâm đấy nhé! - Cô gái lại vụt roi.
Lửa căm hờn trút nơi đầu roi, từng roi từng roi vụt xuống mang theo oán hận nặng trĩu. Đánh chán, cô gái lại ngừng tay. Bản thân cô rất bực bội vì Triển Chiêu cứ trơ ra như đá. Cô gái vứt cây roi xuống, quắc mắt:
- Triển Chiêu, khá khen cho ngươi gan liền tướng quân. Ngân tiên của ta không làm gì được ngươi... - cười một cái - nhưng ta còn trò khác.
Cô gái nói rồi lấy ra một viên dược hoàn. Cô cạy miệng Triển Chiêu, nhét viên thuốc vào, dùng nội công đẩy nó thẳng xuống bụng chàng. Làm xong, cô gái phủi tay, cười đắc ý:
- Để xem lần này ngươi có van xin không.
Đoạn, cô quay ngoắt đi, cùng tùy tùng đi ra. Tràng cười lanh lảnh dội lại như nhạo báng họ Triển.
Phòng giam lạnh lẽo. Triển Chiêu không biết hiện tại bên ngoài là sáng hay tối. Gian phòng này chỉ có ánh sáng của hai bó đuốc. Triển Chiêu nghe gan ruột như bị rắn cắn, từng bắp thịt tê cứng, cái đau xông lên tận não. Môi chàng bị cắn đến bật máu. Cái đau len lỏi vào từng mảng da thịt. Thật sự quá sức chịu đựng. Toàn thân Triển Chiêu bừng bừng như lửa đốt, đau đớn cơ hồ như có ai đang dùng chày giã nát cơ thể. Cửa thất lại hé mở. Lại là một cô gái bước vào. Triển Chiêu hướng mắt nhìn. Cô gái này trông rất giống cô gái hành hạ chàng nhưng sắc diện hiền lành hơn, cũng bộ y phục trắng xen đỏ. "Nhị tiểu thư", lính canh thấy cô gái liền cúi chào.
- Các ngươi ra ngoài hết đi. - Cô gái lên tiếng nói.
Thuộc hạ "dạ" ran rồi rời đi. Cô gái lại gần Triển Chiêu, gọi:
- Triển đại hiệp.
Triển Chiêu tỏ ra lạnh lùng. Cô gái chẳng nói thêm, nhanh nhẹn mở trói cho chàng. Dây xích vừa mở, Triển Chiêu lập tức khụy xuống, chàng hầu như không còn sức lực. Cô gái cúi xuống đỡ Triển Chiêu, nói nhỏ:
- Triển đại hiệp, ngài chịu khổ rồi.
Triển Chiêu đề phòng:
- Cô muốn gì?
- Đừng lo. - Cô gái nhỏ nhẹ - Tiểu nữ đến để giải thoát cho ngài.
- Cô... -Triển Chiêu nghi ngại.
Cô gái buồn bã nói:
- Để tiểu nữ nói thật cho đại hiệp biết vậy. Tiểu nữ là Lữ Hiểu Nhi còn người bắt giữ ngài là Lữ Hàn Nhi, là bào tỷ của tiểu nữ. Tiên phụ là Độc Trảo Hắc Nhân Hàn Võng...
- Độc Trảo Hắc Nhân Hàn Võng? - Triển Chiêu thảng thốt.
Hiểu Nhi gật đầu:
- Thời gian trước, tiên phụ vì bại dưới tay đại hiệp mà uất ức qua đời. Tỷ tỷ ghi hận trong lòng, rắp tâm trả thù.
- Cái gì? - Triển Chiêu chau mày - Hàn Võng vì ta mà uất chết ư?
Hiểu Nhi mắt ửng lên:
- Tiểu nữ biết tiên phụ đã làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, trời đất bất dung. Tiểu nữ đã nhiều lần khuyên can nhưng không thành. Cho tới ngày đại hiệp cùng tiên phụ giao đấu, vì bị đại hiệp đánh bại nên tiên phụ uất ức thành bệnh...
- Vậy tại sao cô không hận ta mà lại cứu ta? -Triển Chiêu hỏi.
- Triển đại hiệp... - Hiểu Nhi giọng nói rất thành thật - Hiểu Nhi không phải không hận mà là không thể hận. Hiểu Nhi tự biết tiên phụ là do tự chuốc tai họa, dám đâu trách ai. Đại hiệp phát dương chính nghĩa võ lâm, là anh hùng hảo hán người đời xưng tụng, đáng lý lúc đó đại hiệp có thể một kiếm kết liễu mạng của tiên phụ nhưng ngài đã không làm vậy, ngài cho tiên phụ cơ hội hối cải, chỉ là ông chấp mê bất ngộ... Tiểu nữ làm sao có thể hận một người làm theo chính nghĩa được chứ?
Triển Chiêu cảm động:
- Tấm lòng của cô nương quả thật cao thượng thuần khiết.
Hiểu Nhi hơi cười, lấy ra một viên dược hoàn:
- Chúng ta đừng dong dài nữa. Tỷ tỷ ta sẽ tới bất cứ lúc nào. Đại hiệp hãy tạm uống viên thuốc này, tuy nó không thể giải được độc dược mà tỷ tỷ cho ngài uống nhưng có thể giúp ngài bớt đau đớn. - Đưa cho Triển Chiêu thanh kiếm - Kiếm của ngài đây.
- Thật ra tỷ tỷ cô đã cho ta uống loại độc gì? - Triển Chiêu nhận viên dược hoàn.
- Ta không biết. Ta đưa ngài khỏi đây đã. - Hiểu Nhi dìu Triển Chiêu đứng lên.
Triển Chiêu nuốt viên dược hoàn, hỏi:
- Cô cứu ta, tỷ tỷ cô biết thì sao?
- Đại hiệp đừng lo, tỷ muội tình thâm, tỷ ấy có thể sẽ giận nhưng quyết không làm hại ta đâu. Chúng ta đi.
Hiểu Nhi nói rồi dìu Triển Chiêu đi theo một lối hầm tối. Hai người đi một lúc thì ra tới bìa rừng. Trời tối như mực. Một cỗ xe ngựa đợi sẵn.
- Ngươi mau giúp ta đưa Triển đại hiệp đến nơi an toàn. - Hiểu Nhi nói với người phu xe.
Phu xe giúp Hiểu Nhi dìu Triển Chiêu lên xe, nói:
- Tiểu thư yên tâm.
- Xin đa tạ ơn cứu mạng. - Triển Chiêu chân thành.
Cỗ xe ngựa lăn bánh giữa màn đêm u tịch. Triển Chiêu chìm vào mê man.
Ánh nắng chiếu vào ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Tiếng chim sáng hót nghe trong trẻo. Triển Chiêu hé mắt. Cơ thể nhẹ nhàng, cơn đau đã dịu hẳn. Chàng nheo nheo mắt cho đỡ chói và quan sát xung quanh. Chàng nhận ra mình đang nằm trong một căn nhà gỗ. Chàng cũng thấy mình được thay y phục tươm tất, các vết thương đã bớt nhiều đau đớn. Tay chàng sờ trúng thanh kiếm đặt bên cạnh. Chàng thử ngồi dậy nhưng không đủ sức.
"Này, huynh vẫn còn yếu lắm. Đừng nôn nóng như vậy", từ nhà sau vang lên tiếng nói trong thanh. Một bạch y nam tử vén màn bước ra. Tay cầm một chén thuốc, bạch y nam tử tiến tới bên giường:
- Cuối cùng cũng tỉnh. Huynh hôn mê ba ngày ba đêm rồi đấy.
Triển Chiêu nhìn người đó, vóc dáng nhỏ nhắn, nét mặt thanh tú, quả thật phi phàm mỹ mạo. Chàng lên tiếng hỏi:
- Là huynh cứu ta?
Bạch y nhân đặt chén thuốc xuống, đáp:
- Ừ. Ta lỡ độ đường, thấy ngôi nhà hoang này nên định vào trú qua đêm. Ai dè gặp huynh nằm ở đây. Thấy huynh vừa thọ thương vừa trúng độc, sẵn biết chút y thuật nên giúp đỡ.
"Thì ra đêm đó người đánh xe đã đưa ta tới đây", Triển Chiêu nhủ thầm.
Bạch y nhân nâng cầm thìa khuấy khuấy chén thuốc:
- Uống thuốc đi.
Triển Chiêu nhìn y, vòng tay kính cẩn:
- Đa tạ ân nhân cứu mạng.
Bạch y nhân xua tay:
- Hà tất? Thấy người hoạn nạn thì phải tương cứu. Y thuật của ta cũng là do gia truyền, chủ yếu là để giúp người khi cần.
- Thi ân bất cầu báo, thọ ân bất khả vong. - Triển Chiêu mỉm cười.
- Được rồi được rồi. Huynh muốn sao thì tùy. Nhưng phải uống thuốc nhanh đi. Nguội sẽ khó uống lắm. - Bạch y nhân cầm nâng chén thuốc hướng Triển Chiêu.
Triển Chiêu đỡ chén thuốc, uống cạn. Bạch y nam tử tỏ ra vừa ý. Y mang chén thuốc đi ra nhà sau một lúc thì trở ra.
- Trả cho huynh. - Bạch y nhân đưa cho Triển Chiêu một đạo kim bài.
- Đa tạ. - Triển Chiêu nhận lấy kim bài cất vào người.
Bạch y nhân kéo ghế ngồi cạnh giường Triển Chiêu:
- Ta có điều này hơi hiếu kỳ.
- Huynh cứ nói. - Triển Chiêu khẳng khái.
- Huynh là người cửa quan sao? - Bạch y nhân ánh mắt tò mò.
- Phải. - Triển Chiêu gật đầu- Tại hạ là người cửa quan.
- Ồ... - Bạch y nhân tỏ ra hứng thú - dám hỏi quý nha là nơi nào a?
Triển Chiêu lúc này cảm thấy ngại ngùng. Chàng do dự một lúc rồi ngập ngừng nói:
- Tại hạ... ở... Khai Phong Phủ.
- Khai Phong Phủ sao? - Bạch y nhân có chút kinh ngạc.
Triển Chiêu gật đầu. Bạch y nhân hào hứng hỏi tiếp:
- Ở Khai Phủ có một Ẩn Long Tiên Sinh, dám hỏi huynh có biết?
- À... Ý huynh là Công Tôn Bán Tiên (*), Công Tôn Sách Tiên Sinh đúng không? - Triển Chiêu nói.
Bạch y nhân gật đầu vui vẻ:
- Đúng, đúng a.
- Công Tôn Tiên Sinh là sư gia của Phủ Khai Phong, ai mà không biết. Đa mưu túc trí, liệu việc như thần, cả phủ kính phục. - Triển Chiêu giọng đầy cảm mến.
Bạch y nhân cười khẽ. Triển Chiêu lại hỏi:
- Huynh quen Tiên Sinh sao?
- Không chỉ là quen. - bạch y nhân tinh nghịch - mà còn rất thân nữa kìa.
Triển Chiêu bắt đầu tò mò:
- Dám hỏi quan hệ thế nào a?
Bạch y nam tử vẻ tự hào:
- Công Tôn Tiên Sinh là phụ thân của ta.
- Hả? - Triển Chiêu tròn mắt - Phụ thân? Tại sao trước giờ ta chưa từng nghe tiên sinh nhắc tới chuyện con cái.
Bạch y nam tử có chút hờn dỗi:
- Phụ thân ta là vậy. Ông ấy không bao giờ kể về chuyện tư gia đâu. - Lém lỉnh - nhưng mà chuyện ở Khai Phong Phủ thì ông thường xuyên kể trong thư a.
Triển Chiêu vẫn chưa hết ngạc nhiên. Bạch y nhân nghiêng đầu nhìn:
- Trông sắc mặt của huynh dường như không tin ta? Vậy để ta nói cho huynh nghe cái này. - Ghé tai nói nhỏ.
Bạch y nam tử vừa thì thầm xong thì Triển Chiêu liền nở nụ cười:
- Đúng là Công Tôn thiếu gia rồi. Nếu không phải được Tiên Sinh kể lại thì sẽ không thể biết được bài thơ này.
- Tin rồi phải không? - Bạch y nhân sờ lên thanh kiếm của Triển Chiêu - Bây giờ thì để ta đoán xem... nếu ta không lầm thì huynh chính là Triển Chiêu, Triển Đại Nhân.
- Tại sao Công Tôn huynh lại nghĩ vậy? - Triển Chiêu làm vẻ thần bí.
- Rất đơn giản. - Bạch y nhân đứng dậy di chuyển mấy bước - Ta có được thân phụ truyền dạy môn tướng thuật. Xem nhân tướng của huynh, ta đoán là bậc hảo hán xuất thế. Bên mình lại có bảo kiếm, kiếm này chẳng phải kiếm thường mà là cực phẩm thiên hạ. Theo như lời đồn đại và những điều phụ thân ta kể thì Triển Đại Nhân anh tuấn vô song, kiếm thuật bậc nhất, võ nghệ phi thường. Ta xem mạch cho huynh, biết huynh trúng kỳ độc thiên hạ, nếu không phải nội công thâm hậu thì đã chẳng sống được tới lúc gặp ta. Dựa vào những điểm này thì không khó để đoán huynh là Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu:
- Quả không hổ là quý tử Công Tôn gia. Huynh đài quan sát tinh tế, suy luận nhạy bén, tài hoa hơn người, Triển Chiêu bái phục. - ôm quyền làm lễ.
- Chỉ là khoác lác đôi chút, Triển đại nhân đã chê cười rồi, - Bạch y nhân lễ độ khiêm nhường.
Triển Chiêu chăm chú nhìn bạch y nam tử, tấm tắc: "Quả thật hổ phụ sinh hổ tử, hậu duệ Công Tôn Tiên Sinh có khác".
- Triển đại nhân nghỉ ngơi đi. Ta đi làm đồ ăn cho huynh. - Bạch y nhân quay hướng sau.
- Đừng gọi ta là Triển Đại Nhân. - Triển Chiêu khó chịu nói.
- Được - Bạch y nhân gật đầu - Triển huynh.
Bóng bạch y khuất sau lớp màn che. Thật là:
"Quẻ ứng nghiệm, trong hung có kiết
Công Tôn Gia y đạo cứu mạng người
Duyên gặp gỡ cũng tình Khai Phong Phủ
Người anh hùng Trời quyết chẳng phụ công."
Vùng biên cương Tống - Liêu. Chiến trường ngổn ngang xác chết. Bãi cát nóng loang lổ vết máu. Hai bên vừa trải qua một trận chiến quyết liệt. Quân Liêu đại bại, thương vong vô số. Ánh tà dương trùm phủ màu thê lương. Từng cơn gió khô khốc nghe như tiếng thở dài. Tiếng quạ kêu não ruột. Giữa bãi chiến địa ngập vẻ tang thương, tà bạch y mềm mại chao trong gió. Bóng bạch ảnh ảo mờ chìm lẫn vào màu nắng cam vàng ảm đảm. Tiếng tiêu trầm buồn lan tỏa trong không gian. Ấu Long một mình giữa chiến địa thổi tiêu, đôi mắt đượm sầu với cái nhìn không tiêu cự. Thanh âm thoát ra từ tiêu trúc tê tái cả gan ruột. "Các vị tử sĩ, dù là Tống hay Liêu thì cũng là vị quốc vong thân. Các vị không may đã ngã xuống tại nơi này. Âm dương cách biệt, tình thâm chia lìa... Áo não thay... Ta xin thổi khúc tiêu sầu đưa tiễn anh linh các vị về miền thiên thượng. Có linh thiêng xin phù hộ nhân gian thoát kiếp binh đao, chung hưởng thái bình...", Ấu Long thầm thì trong tư tưởng. Thanh âm dặt dìu, mê mải giữa không gian bao la lặng vắng. Ngón tay khéo léo di chuyển trên thân tiêu, Ấu Long trải lòng mình vào bản nhạc.
Gia Luật Vũ Thư toàn thân đau buốt. Trong lúc giao tranh, cô bị thương nằm lại chiến trường. Khắp người lấm lem, cô cố nhướng mắt tìm đường thoát. Tiếng tiêu tuyệt vời lọt vào tai. Gia Luật Vũ Thư gượng chút tàn lực tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Hình bóng nam nhân áo trắng trong ánh hoàng hôn đẹp đẽ trong ngần, cái điệu buồn lãng đãng xao động lòng người hiện ra trước mắt công chúa. Giữa bầu không khí chết chóc, quân sư Đại Tống nổi bật như đóa bạch liên trong khiết, vô nhiễm. Vũ Thư trong khoảnh khắc quên đi đau đớn. Tiếng tiêu tuyệt diệu quá. Tiếng tiêu như gột rửa trần cấu, làm tâm hồn nhẹ nhõm hơn. Vũ Thư đã bị tiếng tiêu và hình ảnh tuyệt đẹp của người thổi tiêu mê hoặc. Ấu Long thổi dứt khúc nhạc. Chàng trầm ngâm một lúc rồi cúi người đặt cây tiêu xuống đất, thầm thì: "Tiêu a tiêu, hãy ở lại đây làm nguồn vui cho những kiếp người bất hạnh...". Chàng lại đảo mắt nhìn khắp một lượt. Đôi mày thanh chau lại, Ấu Long chặc lưỡi chua xót:
- Oan nghiệt, thật oan nghiệt. Nếu chẳng phải vì "xã tắc lâm nguy, thất phu hữu trách", thân nam tử phải gánh món nợ non sông thì ta đã chẳng tham gia cuộc chiến này. Một mưu kế của ta mà bao người phải vong mạng. - Rút chiết phiến giắt ở thắt lưng - Ta sẽ lập đàn siêu độ cho các vị.
Chàng nói rồi thì bước chầm chậm tới trước. Vũ Thư nằm úp người dưới đất, ánh mắt mệt mỏi chăm chú nhìn. Ấu Long bắt gặp Vũ Thư thân thể vấy máu nằm lẫn trong cát. Chàng ngồi xuống trước mặt nàng. Vũ Thư xiết thanh kiếm luôn cầm chặt trong tay, ánh mắt đề phòng.
- Đừng sợ, cô bị thương rồi, Để ta giúp cô, - Giọng nói Ấu Long rất ấm áp.
Rồi không để nàng trả lời, chàng đỡ nàng dậy. Vũ Thư bị một vết chém ở cánh tay, một vết đâm ở đùi. Ấu Long quan sát một lúc rồi nói:
- Chỉ là bị thương ngoài da, không đáng lo.
"Xoạt", Ấu Long xé vạt áo băng vết thương ở cánh tay Vũ Thư.
- Tạm thời ta băng lại trước, khi nào về trại cô nhớ lau rửa sạch sẽ đấy.
Tay Ấu Long đặt trên đùi Vũ Thư. Nàng hoảng hốt:
- Ngươi làm gì vậy?
- Ta băng vết thương cho cô chứ làm gì. - Ấu Long lại xé tiếp một mảnh y phục.
- Nam nữ thọ thọ bất thân, ta không cần! - Vũ Thư đẩy tay chàng ra.
- Đã là lúc nào rồi mà còn chấp nhất tiểu tiết - Ấu Long lòn mảnh vải xuống đùi nàng - Giữ mạng quan trọng hơn.
Vũ Thư ngượng ngùng chẳng nói nên lời. Nàng nhìn người đang băng vết thương cho mình, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận. Chưa bao giờ nàng nghĩ địch nhân trên chiến trường lại có thể đối tốt với nhau như thế. Ấu Long băng xong vết thương cho Vũ Thư thì lại vén mái tóc lòa xòa của nàng sang một bên, mỉm cười:
- Vùng đầu không bị thương, vậy là yên tâm rồi.
Một cái mỉm cười thật nhẹ nhưng Vũ Thư chợt thấy tim mình đập mạnh, tuy chỉ thoáng qua nhưng cái mỉm cười đó cũng bừng sáng như nắng mai ló dạng. Từ phía Liêu, có bóng người đi tới. Ấu Long vội đưa cho nàng một lọ thuốc rồi đứng dậy, nói:
- Có lẽ người của cô đến tìm cô. Ta đi trước đây. Nhớ chăm sóc vết thương cho tốt. Nếu có biến chứng gì thì hãy lấy thuốc này mà uống.
Chàng liền quay lưng bước đi. Vũ Thư nói vọng theo:
- Quân sư Tống Quốc, tại sao lại cứu ta?
Ấu Long quay đầu nhìn lại:
- Ta làm quân sư chỉ là để đền nợ nước. Ta cứu cô, không nghĩ cô là tướng giặc mà chỉ xem cô là một người lâm hoạn nạn. - Chao nhẹ cây quạt - Chiến tranh tàn khốc thế nào cô cũng đã thấy. Có cần vì mấy tấc đất mà khiến sinh linh đồ thán hay không? Chung hưởng thái bình không phải là tốt ư?
Nói đến đây, Ấu Long lại quay lưng và bước thật nhanh. Chỉ nghe văng vẳng giọng chàng ngâm câu Đường thi: "Nhất tướng công thành vạn cốt khô..."
Vũ Thư thờ thẫn nhìn theo bóng áo trắng đang khuất dần về hướng Tống doanh.
"Công chúa", một viên tướng Liêu chạy đến cạnh Vũ Thư.
- Tạ ơn Trời Phật, công chúa không sao. Chúng tướng hộ giá bất lực, đã khiến công chúa kinh sợ. - viên tướng dìu Vũ Thư đứng dậy.
Hai viên tướng khác cùng một đoàn binh sĩ Liêu cùng chạy tới. Vũ Thư trỏ về trước, nói:
- Các ngươi tới đó, ở đó có một cây tiêu, nhặt nó về cho ta.
Một viên tướng mới tới ngạc nhiên hỏi:
- Công chúa nhặt tiêu làm gì?
- Ta bảo nhặt thì nhặt nhanh đi. - Vũ Thư cau có.
- Tuân lệnh. - Viên tướng vâng dạ chạy đi ngay.
"Tiêu của công chúa đây", viên tì tướng nhặt tiêu về dâng lên. Vũ Thư cầm lấy cây tiêu, khấp khởi vui sướng, lòng rộn ràng khôn tả. Những người có mặt ở đấy ai cũng ngạc nhiên nhưng không ai dám hỏi. Vũ Thư được hộ tống về doanh trại.
Doanh trại Liêu Quốc lập lòe ánh đuốc. Thập công chúa một mình trong trướng cứ say mê nhìn ngắm cây tiêu trúc. Bàn tay ngọc ngà vuốt ve thân tiêu, khóe môi xinh đẹp hé lộ nụ cười. Hình ảnh bạch y quân sư Tống Quốc một mình thổi tiêu giữa bãi chiến trường đẫm máu trong ánh hoàng hôn sắp tàn cứ vương vấn mãi trong lòng nàng. Vị công chúa 18 tuổi đầy kiêu hãnh, chỉ say mê thanh gươm yên ngựa đã bắt đầu biết rung động.
Chú thích:
(*) Công Tôn Sách vì tài chiêm bốc bói toán rất linh nghiệm nên còn được xưng tụng là Công Tôn Bán Tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro