CHƯƠNG LI (51)

Chương LI (51)

Bách Hoa Thôn lang sói nhe nanh

Hoàng Cung Tống nữ quan kinh động

Hoàng cung. Thái Hậu tựa lưng vào phượng kỷ, hai mắt nhắm hờ, say sưa thưởng thức tiếng đàn tranh réo rắt du dương của Văn Xảo Di. Tiếng đàn đang lúc dìu dặt thì chợt có tiếng hô lanh lảnh: "Hoàng thượng giá đáo!". 

Xảo Di ngừng đàn. Thái Hậu cũng mở mắt nhìn ra cửa. Tống Nhân Tông một thân hoàng bào uy nghi tiêu sái bước vào, hướng Thái Hậu cúi người:
- Hoàng nhi xin ra mắt mẫu hậu.
Thái Hậu thẳng người dậy, ôn từ nói:
- Hoàng thượng không cần đa lễ.
Hoàng đế thẳng người dậy. Xảo Di ngay lúc này lập tức rời ghế ngồi, hai gối chạm đất, cúi đầu khấu bái:
- Hạ thần khấu kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tống Nhân Tông nhìn nữ nhân đang hành lễ, ưu nhã nói:
- Văn Nữ Quan đấy phải không? Bình thân đi.
- Tạ hoàng thượng. – Xảo Di khấu tạ rồi đứng dậy.
Mắt rồng quét nhanh qua giai nhân trong lớp quan phục nữ quan đang khép nép chẳng dám ngẩng cao đầu, Tống Nhân Tông hơi mỉm cười:
- Lâu rồi không gặp khanh, khanh xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Xảo Di rúng động tâm thần, vội vã nói:
- Tạ hoàng thưởng ban khen, hạ thần hổ thẹn.
Thái Hậu có chút lạ lẫm nhìn hoàng thượng. Rồi bà lấy lại điềm tĩnh, hỏi:
- Hoàng thượng hôm nay là đến thăm ai gia hay còn có điều chi?
Tống Nhân Tông nói:
- Hoàng nhi chỉ là đến vấn an mẫu hậu thôi – nhìn qua cây đàn trong phòng – hình như con đã phá hỏng nhã hứng của mẫu hậu?
Thái hậu cười:
- Cũng không có gì đâu.
Tống Nhân Tông lại nói:
- Cũng biết Văn Nữ Quan cầm kỳ thi họa đều trác tuyệt... hay là như vậy đi... - nhìn Xảo Di – khanh hãy đàn lại khúc đàn khi nãy để trẫm và thái hậu cùng thưởng thức.
Xảo Di run run:
- Hạ thần kỳ nghệ kém cỏi, chỉ e thánh thượng phật lòng.
- Không sao. – Tống Nhân Tông đến ghế ngồi – cứ việc trổ tài.
Xảo Di chỉ còn cách trở lại vị trí đàn. Tiếng tơ trầm bổng ngân lên. Không gian lắng vào tiếng nhạc. 

Xảo Di đàn xong, Tống Nhân Tông mỉm cười nhìn nàng, khen:
- Quả là tuyệt diệu. Không hổ danh thiên kim của Đại Học Sĩ.
Xảo Di e thẹn hành lễ:
- Tạ hoàng thượng khen tặng.
Thái Hậu trong ánh mắt có vài phần kinh dị. Tống Nhân Tông bảo Xảo Di lui ra để ngài trò chuyện cùng thái hậu. Xảo Di lui khỏi tẩm cung thái hậu, trong đầu miên man nghĩ về thái độ của Tống Đế, lòng cứ thấy lo lắng không yên.

"Vút... chát... chát... chát.... chát....", trong bốn bức tường hẹp của căn mật thất dơ bẩn, tối tăm vọng ra tiếng roi dễ sợ. Dưới sàn gạch lạnh, một hắc y nam tử hai tay hai chân đều bị trói bằng xích sắt nằm úp người xuống, cơ thể hoàn toàn bất lực chịu đựng làn roi khốc liệt. 

"Chát...chát...chát...chát...chát...", tiếng roi rít vang rền như tiếng gào thù hận. Một kẻ cao lớn, người vận huyết y đỏ rực, đeo mặt nạ che kín mặt không tiếc tay quất roi da vào cơ thể nằm dưới đất. "Chát... chát...chát...chát... vút... chát... chát... chát...", ngọn roi vô tình mang theo sức mạnh hung hãn kịch liệt tàn phá và không nhận lại chút phản kháng nào. Huyết y nhân bịt mặt đánh một lúc thì chợt ngừng lại, đầu roi trỏ thẳng người dưới đất, quát:
- Mạc Nam Phong! Rốt cuộc ngươi có chịu nói không? Các ngươi đã biết được những gì rồi?
Giọng nói yếu ớt nhưng đầy quyết liệt đáp lại:
- Cho dù ngươi có giết chết ta thì ta cũng không nói cho ngươi biết. Lũ ác tặc các ngươi cứ chờ nhận Trát Đao của Khai Phong Phủ đi!
Giọng nói lạnh nhạt thoát ra từ chiếc mặt nạ:
- Có khí phách lắm. Ta biết ngươi võ công cao cường, chút đau đớn thể xác không làm khó được ngươi. Nhưng ngươi đừng quên rằng tên tiểu tử trói gà không chặt đi chung với ngươi thì khác. Tốt nhất đừng có chọc giận ta, bằng không thì có kẻ chết thảm đấy.
Trong bóng tối, Nam Phong vẽ trên môi một nụ cười khinh bỉ:
- Ngươi đừng có hù dọa ta. Cho dù ngươi có nói gì cũng đừng hòng thu thập được bất cứ tin gì từ ta.

Không một lời nói thêm, chỉ có tiếng roi quất đều. "Chát... chát... chát... chát... chát... vút... chát... chát... ". "Chát.... vút... chát... chát... chát". "Chát.... chát.... chát... vút... vút.... Chát...". Huyết y nhân đem cơn lửa giận châm vào ngon roi, "tận tâm" đánh xuống. Nam Phong cảm nhận được vị mặn nơi đầu lưỡi nhưng do mật thất tối om nên chàng không nhìn thấy được máu của mình đang rỉ ra từ nơi bờ môi bị răng cắn chặt lấy. Dây xích xiết chặt tứ chi, phần cơ thể từ lưng xuống tới chân đau nhức do roi da không ngừng xé da cắt thịt, Nam Phong ngay lúc này chỉ trách mình quá bất cẩn để sa vào địa võng hung đồ. Cơn đau tàn khốc, chàng không quan tâm. Điều chàng quan tâm nhất hiện giờ chính là an nguy của những người còn lại. "Chát... chát... chát...". Huyết y nhân quất xuống mấy roi thật mạnh rồi ngừng lại. Hắn nhìn kẻ dưới đất đã toàn thân mềm nhũn. Nam Phong gần như mất hết tri giác. Tiếng xích sắt khua lẻng kẻng, Nam Phong bị treo lên trần mật thất. Huyết y nhân giậm những bước chân đầy bực tức bỏ ra ngoài.

Trong căn phòng trọ đơn sơ, Tuệ Lâm không ngừng đi đi lại lại, lo lắng bất an. Nam Phong bặt tin, tiểu tiên sinh thật sự như ngồi trên đống lửa. Có tiếng gõ cửa. Tuệ Lâm tức thì dừng bước đi, nhìn ra cửa, cất tiếng hỏi:
- Ai đó?
- Là ta. Con mau mở cửa đi. – Giọng của "Công Tôn Tiên Sinh" vang lên.
Tuệ Lâm xiết cán quạt, thần sắc trở lại không nét cảm xúc, hít thở sâu rồi bước tới mở cửa.
- Phụ thân tìm con có việc gì? – Tuệ Lâm hỏi "Công Tôn Tiên Sinh" trước cửa.
"Công Tôn Tiên Sinh" vừa bước vào vừa nói:
- Ta mang thức ăn ngon cho con.
Tuệ Lâm vừa đóng cửa lại vừa mỉm cười nhạt nhẽo. "Công Tôn Tiên Sinh" đặt một cái bát tỏa khói xuống bàn, nói:
- Con ăn đi cho nóng.
- Tạ phụ thân. – Tuệ Lâm hờ hững đáp.
Ngồi xuống ghế, nhìn vào cái bát trên bàn, Tuệ Lâm trong lòng dao động tột độ. "Công Tôn Tiên Sinh" vẫn chăm chút nhìn chàng, giục:
- Con mau ăn đi.
Tuệ Lâm chợt cười rồi múc một muỗng canh trong bát đưa đến gần miệng "Công Tôn Tiên Sinh":
- Phụ thân cũng ăn một chút đi.
"Công Tôn Tiên Sinh" vội vàng đẩy ra, nói:
- Ta chuẩn bị cho con mà. Mau ăn đi. Không ăn là phụ lòng phụ thân đó.
Tuệ Lâm khe khẽ gật đầu, bỏ lại muỗng canh vào bát. Chàng thầm nghĩ: "Chắc chắn trong này có độc...".

 Chàng chậm rãi nâng bát. Chợt... "Ai... nóng quá...", Tuệ Lâm buông rơi cái bát. 

Cát bát rơi xuống nền, vỡ ra, xông lên một cột khói. "Công Tôn Tiên Sinh" trợn mắt nhìn. Tuệ Lâm làm ra vẻ ung dung:
- Phụ thân, con không cố ý, canh nóng quá thôi.
"Công Tôn Tiên Sinh" đột ngột cười quỷ dị rồi đánh một cú thật mạnh làm Tuệ Lâm ngất đi tức thì. Sau đó, y lẳng lặng đến gần chàng, đôi mắt chiếu hàn quang. 

Nhưng... 

"Công Tôn Tiên Sinh" nhìn bạch y nam tử đang chìm vào mê man. Đột ngột, thần sắc y thay đổi. Y chợt thấy trước mắt từng cử chỉ chăm lo, săn sóc của người vừa bị y đánh ngất đối với y suốt mấy ngày qua. Y biết rõ chẳng qua vì y giả mạo làm phụ thân của người ta nên mới được chăm lo như thế nhưng trái tim y thật sự đã cảm động. Từng ánh mắt, từng nụ cười của Tuệ Lâm bắt đầu ám ảnh y. Mệnh lệnh của thượng cấp buộc y phải mang Tuệ Lâm về giao nộp nhưng ngay lúc này y lại không thể ra tay. Y biết chắc chắn nếu y mang Tuệ Lâm đi thì chính là đẩy chàng vào địa ngục. Y đưa tay toan chụp lấy tay Tuệ Lâm nhưng rồi lại ngập ngừng để xuống. Y do dự rồi cuối cùng quyết định: "Ta không thể đẩy ngươi vào chỗ chết..."

Tuệ Lâm dần dần tỉnh lại. Đầu vẫn còn âm ỉ đau. Chàng căng mắt cố nhận cho rõ nơi mình đang ở. Hoàn toàn xa lạ. Nhìn khắp người không có thương tích, Tuệ Lâm có chút kinh ngạc. Rồi chàng dần hiểu ra. Chàng khẽ mỉm cười. Gượng sức đứng dậy, chàng quan sát tứ bề. Rừng núi vắng lặng. Chàng nói thầm: "Xem như nợ một ân tình. Ngày sau có cơ hội sẽ đền trả". 

Rồi chàng bắt đầu tìm lối đi với ý định tìm gặp Triển Chiêu.

Hoàng Cung. Tống Nhân Tông khoan thai rảo bước đến tẩm cung phi tần. Nơi Nghinh Hương Cung vang lên tiếng thái giám: "Hoàng thượng giá lâm!!!". 

Cung nhân đồng loạt quỳ xuống khấu lễ vạn tuế. Hoàng đế vừa phất tay cho chúng nhân bình thân vừa bước qua bậc cửa. Trong tẩm phòng xông hương mê mị, một nữ tử yêu kiều diễm lệ cùng cung nữ đồng loạt hạ quỳ bái lạy. Tống Nhân Tông nhìn nữ tử vận trên người y phục phi tần Đại Tống thì có chút ngạc nhiên. Ngồi xuống ghế, hoàng đế ra lệnh:

- Bình thân.

Tiếng "tạ hoàng thượng" vang lên và mọi người đều đứng dậy. Hoàng thượng bảo hạ nhân lui ra. Ánh mắt thích thú nhìn vị phi tử trước mặt, Tống Nhân Tông mỉm cười:
- Nàng đã chịu thay đổi y phục rồi sao? Lại thôi không sầu muộn nữa?
Phi tử cúi đầu không nói. Tống Nhân Tông liền cho gọi cung nữ tổng quản Nghinh Hương Cung đến. Tổng quản quỳ mọp chờ nghe thánh ý. Tống Nhân Tông hỏi:
- Các ngươi đã làm cách nào khiến cho Tường Phi nương nương đổi ý?
Cung nữ tổng quản tâu:
- Hồi bẩm hoàng thượng, không phải chúng nô tì mà là nhờ Văn Nữ Quan.
Tống Nhân Tông vô cùng kinh ngạc:
- Văn Nữ Quan ư? Chuyện này là sao mau nói rõ.
Cung nữ Tổng quản bắt đầu kể sự tình.

Ngày hôm đó, khi Tống Nhân Tông bảo Xảo Di lui thì nàng cũng rời cung thái hậu. Xảo Di đi thăm một vị phi tần là chỗ quen biết. Trên đường trở về, nàng gặp dị sự. Một nữ nhân trong trang phục Tây Vực bỏ chạy ra khỏi Nghinh Hương Cung. Một vài thái giám cầm roi đuổi theo cô. Cô vấp ngã. "Vút...chát...chát...chát...chát...", mưa roi từ tay thái giám đổ ập lên thân bồ liễu. Hoàng hậu từ bên trong bước ra, giận dữ quát:
- Đánh cho ta. Một bộ y phục cũng không chịu thay còn mặt ủ mày chau làm phật lòng hoàng thượng. Đánh cho cô ta biết thế nào là lễ độ.
"Chát... vút...chát...chát...vút...", roi quật tới tấp. Cô gái Tây Vực nhăn nhó mặt mày vì đau, nước mắt tuôn như suối. Xảo Di thấy cảnh tượng đó thì không cầm lòng được, bèn bước tới. Nàng hô lớn:
- Dừng tay lại đi.
Thái giám dừng tay quay nhìn. Xảo Di hướng hoàng hậu hành lễ:
- Tham kiến hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nhìn nàng, cười qua loa:
- Ra là Văn Nữ Quan, miễn lễ.
Xảo Di hỏi liền:
- Nương nương thứ Xảo Di mạo phạm nhưng xin hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây?
- À... - hoàng hậu nhàn nhạt nói – chút chuyện của hậu cung thôi.
Và rồi Xảo Di được cho biết thì ra cô gái bị đánh đó chính là mỹ nữ Tây Vực được tiến cống cho Tống Nhân Tông. Nàng xinh đẹp mặn mà lại đủ tài ca múa nên hoàng đế rất yêu thích, liền phong làm Tường Phi. Nhưng mỹ nhân Tây Vực quá ngoan cố, kiên quyết không chịu thay y phục Đại Tống lại còn rầu rầu rĩ rĩ mỗi khi hoàng thượng đến thị tẩm làm ngài mất hết hứng thú. Hoàng thượng đem chuyện này kể với hoàng hậu. Hoàng hậu cho người khuyên bảo thế nào Tường Phi cũng không nghe. Hoàng hậu đành phải dùng biện pháp mạnh. Xảo Di biết chuyện thì mủi lòng, nàng liếc nhìn mỹ nhân Tây Vực mặt hoa thất sắc, đau đớn khổ sở mà thương cảm. Cung kính, lễ độ, Xảo Di hướng hoàng hậu nói:
- Nương nương xin bớt giận. Hay là để Xảo Di thử khuyên giải cô ấy?
Hoàng hậu cười:
- Cô có thể khuyên cô ta sao?
Xảo Di nhỏ nhẹ:
- Thì nương nương cứ để Xảo Di thử đi. Được hay không sẽ liệu.
Hoàng hậu nghĩ ngợi rồi gật đầu, ra lệnh cho thái giám lui. Xảo Di đỡ Tường Phi Tây Vực vào trở lại trong phòng. Cũng chẳng biết Xảo Di khuyên giải thế nào, chỉ biết là sau khi Xảo Di ra về thì Tường Phi đã gọi người mang y phục đến cho mình thay và thay đổi thái độ.

Tống Nhân Tông nghe xong câu chuyện thì lấy làm thích thú, lẩm bẩm: "Văn Xảo Di tài giỏi thật..." và trong ánh mắt ngài hiện lên một sự tính toán. Qua một lúc, hoàng thượng lấy lại dáng vẻ uy nghi, truyền lệnh cho cung nữ tổng quản lui ra ngoài.

Gian phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người. Tường Phi xinh đẹp mỹ miều yên lặng cúi mặt nép sau tấm màn lụa. Tống Nhân Tông từ từ nâng mình khỏi ghế, tiến về phía nàng. Mắt rồng đê mê nhìn giai nhân, bước chân rồng càng thêm gấp gáp, nôn nao. Tống Nhân Tông đến gần, lập tức bồng Tường Phi lên, mỉm cười say đắm rồi bước nhanh qua lớp màn ngăn cách giường ngủ với bên ngoài. Màn lụa buông xuống. Ánh nến phụt tắt.

Căn mật thất vốn tối được màn đêm làm cho càng tối hơn nữa. Nam Phong đã tỉnh trí nhưng chàng chẳng thể nhìn thấy gì. Bốn bề chỉ có bóng tối dày đặc. Chàng nheo nheo mắt. Qua một lúc, đôi mắt vốn quen xuyên thấu màn đêm của chàng cũng hồi phục lại bản năng của nó. Chàng nhận ra mình bị treo lơ lửng trên trần mật thất trong tư thế nằm sấp bằng sợi xích quấn quanh bụng. Hai tay chàng bị khóa vào hai cái cùm sắt nối với nhau bằng một sợi xích đủ dài, hai chân chàng cũng vậy. Vết thương do roi đánh còn đau rát. Trong mật thất không có ai, Nam Phong quyết tâm phải trốn thoát. Chàng lần tay lấy ra một đoạn dây chì mảnh mà chàng đã gài thật kỹ phía trong chỗ giao nhau của cổ áo. Khéo léo, cẩn thận, Nam Phong khẽ khàng mở khóa cùm tay. Kỹ năng thần trộm chuyên nghiệp đã không phụ chàng. Tiếng "tách" vang lên, một bên cùm tay bật mở. Nam Phong rút tay khỏi cùm rồi lại dùng dây chì mở tiếp bên còn lại. Sợi xích sắt mang hai cái cùm tay rơi xuống nền gạch tạo ra âm thanh không mấy hay ho. Nam Phong cất sợi dây chì vào chỗ cũ rồi dùng hai tay vịn chặt lấy phần dây xích quấn nơi bụng. Dòng nội lực trong cơ thể chàng bắt đầu dịch chuyển. Một luồng kình lực kinh hồn tỏa ra. Trán chàng bắt đầu rịn mồ hôi. Môi chàng bặm chặt. Chàng cố gắng hết sức dùng công phu luyện võ bao nhiêu năm vận nội công tạo thành lực đạo. Một tiếng "keng" chát chúa vang lên. Nam Phong cảm nhận được mình đang rơi xuống cùng với đoạn dây xích đứt ra từ chỗ cột nơi bụng. Cú tiếp bộ không mấy hoàn hảo, Nam Phong bị ngã bẹp xuống nền mật thất nhưng may có nội lực chống đỡ nên chàng không bị chấn thương. Nam Phong chống tay nâng cơ thể ngồi dậy rồi lại lấy sợi dây chì ra để mở khóa cùm chân. Rất gọn gàng, hai cái cùm chân bị chàng mở bật.

Sau khi đã giải phóng cơ thể, Nam Phong bắt đầu tìm lối thoát khỏi mật thất. Chàng cũng không quên là thanh trường kiếm yêu quý của mình hiện giờ không biết đang ở nơi nào. Nhưng chàng biết bây giờ không phải lúc tìm kiếm, thoát thân được mới là quan trọng. Điều chàng không yên tâm nhất hiện giờ chính là vị tiểu tiên sinh một chút võ công cũng không biết lại đang ở giữa muôn trùng nanh vuốt lang sói. Chàng thật không có chút lòng tin nào về khả năng tự vệ của tiểu tiên sinh. Nam Phong ép sát người, hai bàn tay bám dính lấy mặt tường và nương theo bờ tường di chuyển như thể một con thạch sùng. Cuối cùng tay chàng cũng chạm vào được thứ cần chạm, chính là mép cửa mật thất. Nam Phong ngồi bệt xuống, lần mò và tìm ra một vị trí thích hợp. Chàng lần tay vào phía trong áo rút ra bảo bối của mình, một vật dụng dùng để đục tường khoét vách với kích cỡ chỉ vừa bằng một thanh trủy thủ. Nam Phong bắt đầu giở ngón nghề gia truyền, thận trọng đục khoét.

Trong một căn phòng kín đáo, một nam nhân trung niên yên lặng cúi mặt đứng sau một nam nhân mặc y phục màu đỏ máu. Giọng nói lạnh lùng cất lên từ phía người áo đỏ:
- Công Tôn Tuệ Lâm đâu rồi?
Chỉ thấy nam nhân trung niên đột ngột quỳ xuống, run run nói:
- Ta... ta không thể giao hắn ra...
Huyết y nhân quay phắt lại, chiếc mặc nạ hắt ánh đèn sáng choang. Giọng huyết y nhân đầy kích động:
- Ngươi dám chống lại mệnh lệnh của Đại Tướng Quân?
- Ta... ta... không có... nhưng... - nam nhân trung niên lúng túng.
Huyết y nhân trừng mắt nhìn y rồi chậm rãi tiến đến. Huyết y nhân cúi xuống nâng mặt trung niên nhân lên, nhìn thẳng vào mắt y, cười tà ác:
- Ngươi mềm lòng chứ gì? Giả mạo Công Tôn Sách tiếp cận hắn, được hắn đối xử tử tế nên ngươi lầm tưởng hắn con mình thật rồi chứ gì? – Hất mạnh tay ra.
Trung niên nhân im lặng không lên tiếng. Huyết y nhân thẳng người dậy, xoay lưng, bước tới cái ghế gần đó. Y chễm chệ ngồi lên ghế, hất mặt nói với trung niên nhân:
- Ta không có quyền xử lý ngươi, sẽ bẩm báo với Đại Tướng Quân sau. Nhưng ta dám chắc kết cục của ngươi chẳng sáng sủa gì đâu.
Trung niên nhân nói:
- Ta chấp nhận. Ta không muốn tiếp tục nữa.
Huyết y nhân vẽ trên môi nụ cười khinh miệt. Vừa lúc này, cửa sổ trong phòng đột ngột bật tung, một hắc y nhân theo đó nhảy vào phòng, quỳ một gối trước mặt huyết y nhân, bẩm báo:
- Phó tướng, không xong rồi. Mạc Nam Phong biến mất rồi!
Huyết y nhân tức thì bật dậy khỏi ghế, ánh mắt đầy kinh dị. Rồi chừng như nhận ra điều gì đó, y không nói tiếng nào, phi thân qua cửa sổ lẩn mất vào bóng tối.

Huyết y nhân đến thẳng mật thất. Rất nhiều hắc y nhân bịt mặt đang tụ tập ở đấy, đuốc cháy sáng rực. Huyết y nhân nhìn qua mấy cái cùm bị bật khóa, đoạn dây xích đứt và lỗ hổng dưới chân tường mật thất thì đã hiểu ra cớ sự. Y gằn giọng bực tức:
- Là ta quá khinh suất. Tại sao ta thể quên mất hắn chẳng những võ nghệ tuyệt luân mà còn có kỹ xảo gia truyền chứ?
Rồi y bất mãn đấm một đấm vào vách mật thất. Qua một lát, sau khi đã bình tĩnh lại, y mới quay bảo đám hắc y nhân:
- Các ngươi hãy đi tìm bắt lại Mạc Nam Phong và cả Công Tôn Tuệ Lâm. Một kẻ bị thương, một kẻ không biết võ công, chúng chưa thể chạy xa đâu. Nhất định phải bắt sống!
Hắc y nhân dạ ran rồi phóng đi các ngã.

Hoàng Cung. Xảo Di gấp lại quyển thi thư, hướng xuống các cung nữ, nói:
- Hôm nay học đến đây thôi. Mọi người có thể nghỉ được rồi.
Các cung nữ hí hửng hô đều "đa tạ nữ quan" rồi lục tục thu dọn. Xảo Di rời cái bàn nhỏ, thong thả bước ra hướng cửa. Nhưng nàng chỉ đi được vài bước thì có một công công gấp gáp bước vào. Công công vội vã cản Xảo Di lại. Xảo Di nhìn ra là Tần công công thân cận của hoàng thượng, có chút ngạc nhiên:
- Tần công công tìm ta có việc gì?
Tần công công nhìn khắp các cung nữ một lượt, nói:
- Các ngươi không có việc thì hãy đi đi.
Cung nữ vâng dạ rồi lục tục kéo đi. Xảo Di thật sự rất tò mò. Chờ mọi người đi hết, Tần công công lấy giọng nghiêm chỉnh, nói:
- Phụng khẩu dụ của thánh thượng, truyền Văn Nữ Quan ngày mai sau giờ thiết triều đến Phúc Long Điện diện thánh.
Xảo Di giật mình nhưng vẫn giữ lễ:
- Hạ thần lãnh chỉ.
Rồi nàng e dè hỏi:
- Tần công công, xin hỏi là hoàng thượng triệu kiến ta vì lẽ gì?
Tần công công lắc đầu:
- Cái đó ta không biết. Nhưng nữ quan cứ chuẩn bị đi.
Nói rồi công công cáo từ rời đi. Xảo Di bồn chồn lo lắng không yên.

Xảo Di hồi phủ với bộ dạng ủ ê khác thường. Văn Học Sĩ gạn hỏi, nàng đem chuyện hoàng thượng triệu kiến kể lại. Văn Học Sĩ cũng lấy làm lạ. Ông suy nghĩ một lúc rồi chợt nhìn Xảo Di bật cười:
- Ha ha ha... tổ tiên phù hộ Văn Gia ta có ngày hiển đạt. Xảo Di của ta tài mạo đều xuất chúng hiển nhiên phải thành phụng hoàng bay cao rồi.
Xảo Di hiểu ý câu nói của phụ thân, vô cùng hoảng hốt:
- Không, không thể như thế được!
Văn Học Sĩ nắm tay con gái, âu yếm:
- Có gì mà không được? Văn gia ta có phúc sinh được quý nữ như con làm rạng rỡ tông môn. Con có thấy Bàng Thái Sư không? Ông ta có địa vị như vậy cũng nhờ có con gái làm quý phi.
Gương mặt hoa lệ của Xảo Di phủ đầy dị sắc. Nàng gỡ tay phụ thân ra, vừa liên tục lắc đầu vừa nói:
- Con không muốn... con không cần... không thể...
Rồi tâm trí nàng lóe lên tia sáng. Nàng lẩm bẩm: "Phải rồi phải rồi... Là huynh ấy. Huynh ấy nhất định có cách giúp ta. Phải đi tìm huynh ấy".
Nghĩ rồi, nàng nói vội với Đại Học Sĩ:
- Con ra ngoài một lát.
Và nàng liền đi thẳng ra cửa. Văn Học Sĩ kinh ngạc gọi theo nhưng bước chân Xảo Di gấp gáp đã khuất cửa phủ đệ.

Xảo Di dừng kiệu trước cửa Khai Phong Phủ. Vừa nhìn thấy nàng bước xuống kiệu thì sai nha gác cổng liền chào hỏi ngay:
- A... Văn Nữ Quan lại tới sao? Nữ quan tới có việc gì?
Xảo Di toan nói ra ý định của mình nhưng kịp kiềm chế lại. Nàng mỉm cười nhu thuận, nói:
- Ta tới tìm Hoa tiểu thư.
Một sai nha nhanh chân chạy đi báo tin trong khi sai nha khác dẫn đường cho nàng vào phủ.

Tiểu Hoa đón tiếp Xảo Di. Nhìn thấy Văn Nữ Quan thần sắc đầy nét hoang mang, mặc nguyên quan phục đến Khai Phong Phủ thì Tiểu Hoa đoán rằng đã có chuyện gì đó xảy ra. Rót cho Xảo Di một ly trà, Tiểu Hoa thân mật hỏi:

- Tìm ta có chuyện gì?
Xảo Di nâng ly trà thổi vài cái, nhấp một ngụm để bình tâm lại rồi đáp:
- Ta tới tìm Tuệ Lâm. Huynh ấy có trong phủ không?
Tiểu Hoa nói:
- Huynh ấy đã rời phủ mấy hôm giúp dưỡng phụ tra án rồi.
Xảo Di tức thì ỉu xìu:
- Biết làm sao đây? Ta đang có việc cần nghe lời khuyên của huynh ấy.
Tiểu Hoa bắt đầu tò mò. Nàng ghé sát lại, nói nhỏ:
- Có chuyện gì có thể nói cho ta nghe không?
Xảo Di uống thêm ít trà rồi đặt ly xuống. Nàng nhìn Tiểu Hoa một cái, thở dài, kể:
- Hoàng thượng khẩu dụ sau buổi thiết triều ngày mai triệu kiến ta đến Phúc Long Điện. Ta không biết thật ra có chuyện gì nữa. Thật sự rất lo lắng...
Tiểu Hoa nghe xong cũng lấy làm lạ. Nàng suy suy nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thật sự rất lạ... - chợt reo lên... chẳng lẽ... - ánh mắt nàng có chút nghi ngại nhìn Xảo Di.
Xảo Di chợt rùng mình, ngập ngừng hỏi:
- Chẳng lẽ... cô... cũng... nghĩ vậy...?
Tiểu Hoa chau mày liễu, chậm rãi nói:
- Vạn Tuế Gia là nam nhân phong lưu. Cô có tài có sắc lại thường xuyên ra vào cung nội. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi mà...
Xảo Di hoang mang tột bực, lòng đầy lo sợ.

Chuyện nên đến cũng phải đến. Hoàng thượng truyền lệnh không thể không tuân. Xảo Di đúng giờ vận quan phục đến Phúc Long Điện chờ kiến giá. Sau khi tan buổi triều, Tống Nhân Tông trở về Phúc Long Điện.

Tống Nhân Tông an ổn ngự nơi long ỷ. Trong phòng lúc này chỉ có ba người, Tống Nhân Tông, Văn Xảo Di và Tần công công. Xảo Di quy củ hành lễ:
- Hạ thần Thư Lễ Nữ Quan Văn Xảo Di khấu kiến thánh thượng, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tống Nhân Tông phất tay:
- Bình thân.
Xảo Di khấu tạ rồi đứng dậy. Nàng đứng im không dám nhúc nhích. Tâm tư nàng bị giăng kín bởi lo âu. Tống Nhân Tông chăm chú nhìn nàng một lúc rồi hỏi:
- Khanh có biết vì sao trẫm triệu kiến khanh không?
Xảo Di đáp:
- Hồi bẩm hoàng thượng, thứ tội hạ thần ngu muội chưa được tường tri.
Tống Nhân Tông mỉm cười, bí hiểm nói:
- Rồi khanh sẽ biết.
Đến đây, hoàng thượng rời long ỷ, cất bước đi. Tần công công theo phía sau. Bước ngang qua Xảo Di, hoàng thượng bảo:
- Đi theo trẫm.
Xảo Di đành vâng dạ rồi nối bước theo sau Tần công công. Tống Nhân Tông tiêu sái sải bước. Xảo Di cúi đầu đi phía sau mà cứ nơm nớp không yên. 

Những người ở Bách Hoa Thôn an nguy ra sao? Tống Nhân Tông đang định làm gì? Hạ hồi phân giải.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro