CHƯƠNG XII

Chương XII
Bích Dao Ký
Triển Chiêu hữu ý cản hành hình
Bao Công vô tình bị ám sát

Pháp trường ở Lư Lăng. Tiếng trống báo hiệu giờ Ngọ đã tới. Mặt trời treo cao giữa đỉnh đầu. Trên pháp trường, một phạm nhân khắp người đầy thương tích, mang đầy gông xiềng đang chờ hành quyết. Y chính là Chu Đức. Viên huyện lệnh ánh mắt trầm buồn với bộ râu đen mướt rút ra một thẻ bài:

- Đã tới giờ. – Ném thẻ - Trảm!

Đao Phủ giơ cao đại đao. Ánh đao sáng lạnh đáng sợ. "Cheng!", lưỡi đao chỉ còn cách cổ phạm nhân vài phân thì bất thình lình bị một thanh kiếm phi tới đánh rơi xuống. Huyện lệnh sửng sốt. Một bóng người từ xa phi tới kèm tiếng nói dõng dạc: "Đao hạ lưu nhân!". Bóng người đó chụp lấy thanh kiếm vừa đánh rơi đao hành quyết, hiên ngang đáp xuống giữa pháp trường.

- Là kẻ nào to gan dám náo loạn pháp trường? – Huyện lệnh tức giận quát hỏi.

Gió thổi vạt quan phục đỏ rực tung bay, là Triển Chiêu vừa tới ngăn cản hành hình.

- Khai Phong Phủ Triển Chiêu phụng mệnh Bao đại nhân yêu cầu huyện lệnh hoãn thi hành án! – Triển Chiêu giơ cao lệnh bài nha môn, hiên ngang bước từng bước đến gần tri huyện.

Huyện lệnh bước ra vái chào:

- Thì ra là Triển Đại Nhân, không kịp nghênh tiếp, thất lễ thất lễ.

Triển Chiêu thu lệnh bài, nói:

- Huyện lệnh đại nhân đừng đa lễ. – Xoay kiếm – Đắc tội rồi.

Huyện lệnh cười khẩy một cái nhưng vẫn làm vẻ cung kính hỏi:

- Chẳng hay Triển đại nhân từ Khai Phong Phủ xa xôi quang lâm đến đây có điều chi dạy bảo?

Triển Chiêu thái độ khiêm nhường nhưng vẫn đầy uy phong:

- Xin hỏi đại nhân kẻ đang bị hành hình là ai?

- Là tội phạm giết người Chu Đức. – Huyện lệnh đáp.

Triển Chiêu lại nói:

- Huyện Thái Gia, có người đến Phủ Khai Phong kêu oan cho Chu Đức nên Bao đại nhân sai Triển mỗ đến đây ngăn cản hành hình, chờ Bao đại nhân đến sẽ tiến hành điều tra.

- Thì ra là vậy. – Huyện lệnh nhếch mép – Bao đại nhân đã nhọc lòng rồi.

Huyện lệnh nói đến đây thì lẳng lặng quay lại chỗ ngồi. Triển Chiêu nhìn ông ta có chút khó hiểu. Huyện lệnh ngồi xuống ghế, quát:

- Lập tức hành hình cho ta!

Đao phủ đã nhặt lại đao, nghe quan huyện phán liền "dạ" rồi nâng đao lên. Triển Chiêu lập tức xông tới cản. Huyện lệnh hét:

- Trảm nhanh!

Đao phủ đẩy Triển Chiêu ra, nâng đao giáng xuống. Triển Chiêu trở mũi kiếm đánh vào tay đao phủ. Đao phủ bị đánh trúng huyệt đạo, đau đến mức rơi đao, ôm tay nhăn nhó. Triển Chiêu hất mặt nói với huyện lệnh:

- Huyện thái gia, lời của Triển mỗ chẳng lẽ ngài nghe không hiểu sao? Bao đại nhân có lệnh hoãn thi hành án!

Huyện lệnh cười nhạt:

- Triển đại nhân, lời của đại nhân dĩ nhiên bản huyện hiểu. Nhưng Lư Lăng không thuộc Khai Phong, Bao đại nhân không có quyền can thiệp. Vụ án này chứng cứ đều đủ, giết người đền mạng, Chu Đức bị xử trảm là đúng. – Lạnh giọng – Triển đại nhân đừng ngăn cản!

Triển Chiêu nhìn thái độ của tri huyện thì chỉ khẽ nâng môi vẽ một nụ cười nửa miệng. Chàng lẳng lặng tháo gói vải màu vàng vẫn đeo trên lưng xuống. Chuôi kiếm nạm vàng nhô lên sau lớp vải lụa. Triển Chiêu nâng cao Thượng Phương Bảo Kiếm, uy nghi nói:

- Thượng Phương Bảo Kiếm ở đây! – Trừng mắt nhìn huyện lệnh – Thượng Phương Bảo Kiếm như hoàng thượng thân lâm. Còn không mau hành lễ?

Huyện lệnh nhìn rõ vật trên tay Triển Chiêu, vội vàng rời chỗ ngồi, bước ra trước, quỳ xuống hành lễ.

- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. – Huyện lệnh khấu lạy Thượng Phương Bảo Kiếm.

Tất cả những người có mặt ở đó đều đồng loạt quỳ bái. Triển Chiêu uy vệ cầm Thượng Phương Bảo Kiếm tiến về chỗ ngồi của huyện lệnh. Triển Hộ Vệ mắt lộ thần uy, nghiêm giọng nói:

- Lập tức đưa Chu Đức trở lại đại lao chờ Bao đại nhân đến tra xét!

Huyện lệnh không dám trái, vội nói:

- Hạ quan xin tuân mệnh.

Chu Đức thoát chết, được giải trở lại đại lao.

Trong đại sảnh của một dinh thự rộng lớn có treo bức hoành môn đề ba chữ "Lăng Vương Phủ", huyện lệnh khúm núm hành lễ:

- Hạ quan bái kiến vương gia.

Trên chiếc ỷ tọa bằng gỗ quý cẩn xà cừ, một nam nhân tuổi ngoại ngũ tuần (ngoài 50), mình mặc cẩm bào bằng tơ lụa thượng hạng, vừa nhấp ngụm trà sâm đựng trong cái chén bằng gốm Định Diêu (1) vừa nói:

- Miễn lễ đi.

Huyện lệnh vái tạ. Người đàn ông ngồi trên ghế uống trà đó chính là Lăng Vương. Lăng Vương buông ly trà xuống, thủng thẳng hỏi:

- Thế nào? Đã làm xong rồi chứ?

- Dạ... huyện lệnh ấp úng – vốn dĩ là xong rồi nhưng không ngờ lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.(2)

Lăng Vương nhìn tri huyện:

- Là kẻ nào to gan vậy?

Tri huyện đáp:

- Là Ngự Miêu Triển Chiêu.

Lăng Vương nhướn mày:

- Hả?! – Khinh khỉnh – Chỉ là một tứ phẩm thị vệ nhỏ nhoi, con mèo cảnh của hoàng thượng, xá gì?

- Dạ... - Huyện lệnh nói tiếp – Nhưng Triển Chiêu là tứ phẩm còn hạ quan chỉ là một huyện lệnh thất phẩm. Y còn nói là phụng lệnh của Bao đại nhân tạm hoãn hành hình nên...

Nghe đến đây, Lăng Vương đập bàn một cái, quát:

- Quá quắt! Lư Lăng đâu có thuộc quản hạt của Khai Phong, Bao Chửng thì có quyền gì chứ?!

Huyện lệnh có chút run sợ:

- Dạ... lúc đầu hạ quan cũng cho là như vậy nên Triển Chiêu nói gì hạ quan cũng không nghe nhưng không ngờ...

- Không ngờ làm sao? – Lăng Vương lấy một trái nho trên đĩa cho vào miệng.

Huyện lệnh đáp:

- Không ngờ Triển Chiêu lại mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm. – thở hắt ra – Hạ quan không thể không tuân.

- Cái gì? Thượng Phương Bảo Kiếm?! – Lăng Vương có chút kinh ngạc – Tại sao Bao Chửng lại cố ý nhúng tay vào chuyện này chứ?

Huyện lệnh lại nói:

- Bẩm vương gia, nghe Triển Chiêu nói là có người đến Khai Phong Phủ kêu oan cho Chu Đức.

Lăng Vương ngẫm nghĩ:

- Kêu oan?! Không lẽ... - trừng mắt – Không lẽ là Chu Diên Thị? – nhìn huyện lệnh – nói vậy là Bao Chửng sẽ đến?

- Sẽ đến. – Huyện lệnh nói – Triển Chiêu cản trở hành hình là để chờ Bao Chửng đến.

Lăng Vương nhếch mép cười:

- Tốt. Rất tốt. – Nhìn huyện lệnh – Ngươi có thể về, chờ lệnh của ta.

Huyện lệnh có chút ngập ngừng:

- Vương gia, có thể cho hạ quan...?

Lăng vương khẽ gật đầu, phất tay:

- Người đâu?! Đưa hắn đi.

Một người mặc y phục võ tướng vẫn túc trực bên Lăng Vương liền bước đến mời huyện lệnh. Huyện lệnh đi theo hắn đến hậu viện. Hai người đứng ở hành lang. Viên võ tướng chỉ tay ra xa:

- Ông nhìn đi.

Huyện lệnh nhìn theo tay hắn. Từ xa, thấp thoáng bóng một bà cụ đang ngồi trên bàn thạch may vá cùng một người phụ nữ đang gọt trái cây với hai đứa bé đang chơi đùa. Huyện lệnh xúc động chừng như muốn bật thét nhưng viên tướng đã nhanh tay bịt miệng và giữ chặt ông lại.

- Ông thấy đó, mẹ và vợ con ông đang sống rất vui vẻ, rất khỏe mạnh. – Lăng Vương dần bước lại – Chỉ cần ông giúp ta giải quyết cho xong chuyện này thì ta đảm bảo cả nhà ông sẽ được đoàn tụ.

Vương Gia liếc mắt một cái. Viên tướng lập tức lôi huyện lệnh trở vào lại đại sảnh.

- Vương gia, hạ quan cầu xin ngài... - huyện lệnh quỳ thụp xuống chân Lăng Vương – hãy buông tha cho họ. Những gì cần làm hạ quan đã làm hết rồi. Cầu xin vương gia.

Lăng Vương nhàn nhạt nói:

- Đáng lý ra ngày hôm nay ông và gia quyến có thể đoàn tụ rồi nhưng... - nhếch mép – Có trách thì trách tên Bao Hắc Tử đó. – Ngồi xuống ghế - Chờ khi xử lý xong đám người của Khai Phong Phủ thì lúc đó chẳng những ta thả người nhà ông ra mà ông còn được thăng quan hai bậc.

Huyện lệnh co cơ mặt đau khổ. Lăng Vương lạnh lùng nói:

- Bây giờ thì hãy về và ngoan ngoãn chờ lệnh ta.

- Hạ quan cáo lui. – Tri huyện nghèn nghẹn bái lạy.

Huyện lệnh đi khuất bóng. Lăng Vương khảy ngón tay gọi viên cận tướng nói nhỏ gì đó.

Một đoàn sai nha cờ biển võng lọng vô cùng trang nghiêm tháp tùng theo đại kiệu. Bao Đại Nhân đã đến Lư Lăng. Đoàn người đi trên con đường mòn vắng vẻ, hoang vu. Công Tôn Tiên sinh cẩn thận dặn dò tứ trụ:

- Vùng này chướng khi nặng nề, Triển Hộ Vệ không có ở đây, các cậu phải hết sức chú ý an toàn của đại nhân.

Vương Triều xiết tay đao nói:

- Tiên Sinh yên tâm, chúng tại hạ nhất định sẽ cẩn thận.

Vừa lúc đó, trên không bỗng phát ra những tiếng "phần phật", sáu tên hắc y nhân đeo mặt nạ hổ bằng đồng bất thần lao xuống chặn kiệu. Cả đoàn người của Bao Đại Nhân lập tức dừng lại. Chỉ thấy ánh đao nhá lên và tia máu đỏ bắn ra, tất cả các sai nha đi theo đều bị hạ sát. Sáu tên hắc y nhân dàn hàng tiến về kiệu của đại nhân. Tứ trụ rút đao cản trước kiệu. Hai bên giao chiến. Bốn vị Giáo Úy không thể địch lại sáu tên thích khách. Tiếng binh khí chạm nhau dữ dội. Bốn chàng thị vệ đều bị đánh đến ói máu, thọ thương nằm dưới đất. Chỉ còn trơ lại cái kiệu của Bao Đại Nhân cạnh Công Tôn Tiên Sinh. "Soạt!", mỗi lưỡi đao nhè thẳng Tiên Sinh đâm tới. "Keng! Bốp!", một vật bằng kim loại đánh bạt lưỡi đao kèm một cước bất thình lình đáp thẳng vào ngực tên thích khách định làm hại Công Tôn Tiên Sinh. Trương Long ôm ngực, nhếch khóe môi nhễu máu đỏ cười mừng rỡ:

- Triển đại ca, huynh tới rồi!

"Rẹt.... Huỳnh...", chiếc kiệu của Bao Đại Nhân bị tách ra làm bốn mảnh. Bụi tung mù trời. Một lưỡi đao nhè thẳng Bao đại nhân đang trơ trọi giữa đường chém tới. Lại tiếng kim khí chạm nhau. Kiếm tuệ vàng xoay tích, tà áo đỏ bay qua lượn lại, Triển Chiêu nhanh nhẹn đánh gạt tất cả các đòn tấn công của nhóm thích khách đang dồn vào Bao Đại Nhân.

Sáu tên thích khách bị tấn công bất ngờ, lùi lại phía sau, đứng sát vào nhau. Triển Chiêu đáp xuống đất, hỏi vội:

- Mọi người không sao chứ?

Công Tôn Tiên Sinh bước lại gần:

- Triển Hộ Vệ, may mà cậu tới kịp.

Triển Chiêu liếc nhìn bốn đệ đệ đang oằn oại dưới đất, nói:

- Thương tích không nhẹ đấy. – Quay nhìn Bao Đại Nhân – Đại nhân đừng lo lắng, người và Tiên Sinh hãy lại gốc cây đằng kia cho an toàn. Đao kiếm không có mắt đâu. Chờ thuộc hạ giải quyết hết bọn này sẽ tính tiếp.

- Triển Hộ Vệ, hãy cẩn thận. – Bao Đại Nhân vỗ nhẹ lên vai chàng.

Triển Chiêu gật đầu. Bao Công và Công Tôn Sách vội đi đến gốc cây to theo lời chàng. Tứ đại Giáo Úy cũng cố dằn đau đớn, gắng sức đi lại chỗ gốc cây.

Triển Chiêu ánh mắt thoát ra hàn khí, cầm chắc bảo kiếm thủ thế. Sáu cặp mắt của hắc y nhân trừng trừng sau lớp mặt nạ đồng. Triển Chiêu trầm giọng quát:

- Là kẻ nào sai các ngươi đi hành thích Bao Đại Nhân?

Bọn thích khách không trả lời. Chỉ nghe "ùy" một tiếng, sáu cái bóng đen đồng loạt xông lên tấn công Triển Chiêu. Lưỡi kiếm sắc bén bay khỏi võ, Triển Chiêu bình tĩnh chống trả. Sáu tên hắc y nhân quây lấy Triển Chiêu như nhân bánh. Từng đòn từng thế của bọn thích khách đều tàn độc vô cùng. Gió thổi cát bụi bay mù trời. Tiếng "leng keng" của kim khí chạm nhau chen cùng tiếng gầm thét của nhóm sát thủ làm náo động cả một góc. Bao Đại Nhân nhìn trận chiến mà lo lắng vô cùng. Sáu tên sat thủ cứ ra đòn tới tấp vây phủ lấy Triển Chiêu. Triển Chiêu động tác tuy cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt nhưng cũng nhiều lúc bị đao đâm sượt qua tóc, qua áo. Triển Chiêu giao đấu với sáu tên mặt nạ hổ, không tránh khỏi rúng động: "Bọn chúng thật sự quá lợi hại." "Vù...", có tiếng khinh công dần tới. Triển Chiêu vừa nghe âm thanh đó liền vội vàng gạt chân một tên thích khách, đánh bạt một đường đao và phi thân lên. "Xoẹt...", một tên hắc y nhân cũng đeo mặt nạ hổ không biết từ đâu xuất hiện đã nhân lúc Triển Chiêu đánh nhau với sáu tên thích khách mà ra đao toan sát hại Bao Đại Nhân. Khoảng cách giữa đao và đại nhân chẳng tày gang. Một luồng khinh lực vụt qua trước mặt đại nhân, tên thích khách bất ngờ văng ra, Triển Chiêu thình lình đứng cản trước mặt Bao Đại Nhân. Sáu tên thích khách khi nãy lao tới nhập với tên mới tới thành nhóm bảy tên. Chúng nhất tề xông lên. Triển Chiêu vung kiếm lướt tới. Một loạt chuỗi âm thanh "xoẹt xoẹt" vang lên. Mấy dòng máu đỏ phún ra. Ánh kiếm sáng ngời vút trong không trung. Bảy tên hắc y nhân đều bị Triển Chiêu thích thương bất ngờ. Chúng chống đao xuống đất giữ cho mình không ngã quỵ. Triển Chiêu cầm xuôi thanh kiếm, sắc mặt tựa hồ một dãy Thiên Băng Sơn. Có tiếng nói phát ra từ sau chiếc mặt nạ hổ:

- Quả nhiên không hổ danh Nam Hiệp Triển Chiêu tuyệt thế thân thủ.

Triển Chiêc cười khểnh:

- Đã biết Triển Mỗ thì nhanh chóng quy hàng đi.

Một tiếng nói khác vang lên:

- Rất tiếc, ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng nhân gian nhìn thấy Nam Hiệp múa kiếm!

Tên thích khách vừa nói tới đây thì từ bốn phía vang lên một tiếng nổ khủng khiếp. Sau tiếng nổ ấy là bốn người đều mặc tử y và đội một cái nón lớn có sa (2) tím phủ kín mặt từ bốn phía lướt màn bụi bay ra.

Bốn tử y nhân nhanh chóng bao vây nhóm người của Triển Chiêu. Vương Triều, Mã Hán, Trương Long và Triệu Hổ gắng gượng tàn lực quây lấy Đại Nhân và Tiên Sinh, cầm chắc đao trên tay. Triển Chiêu nhận thấy tình hình có chút bất lợi nhưng vẫn trấn an mọi người:

- Bình tĩnh, đừng hoảng sợ. Sẽ nhanh chóng dọn sạch bọn này thôi.

- Triển Hộ Vệ... - Bao Đại Nhân trong lời nói đầy lo lắng.

Triển Chiêu mắt ánh vẫn dán vào quân địch.

- Đại nhân cứ yên lòng. – Lời nói của chàng đầy tự tin – Thuộc hạ sẽ dạy chúng một bài học.

Vũ lực thoát ra mãnh liệt, từ bốn phía, bốn tử y nhân đồng loạt múa song kiếm xông tới. Triển Chiêu quét kiếm một vòng, liên tục xuất tuyệt chiêu. Triển Chiêu vừa đánh vừa lùa bốn tên tử y nhân về một phía, giải phóng bao vây cho Bao Đại Nhân vào mọi người. Từng chiêu thức của Ngự Miêu đều vô cùng chuẩn xác và đẹp mắt, không thiếu không thừa. Bảy tên hắc y đeo mặt nạ dần dần tắt tia hân hoan trong ánh mắt. Không như chúng tưởng, Triển Chiêu sắc mặt bình lặng như không, ra đòn không hề nôn nóng và rất ung dung tự tại. Tám lưỡi kiếm chém tới tấp, một mình Triển Chiêu đương cự hết. Cả một đoạn đường chỉ thấy lá cây lẫn bụi cát tạo thành một lớp màn mờ. "Cheng! Cheng! Cheng... Bịch! Bịch...", tia lửa tóe ra từ những lưỡi kiếm sắc. Bốn tử y nhân đồng loạt thọ chưởng, phun ra bốn ngụm máu đỏ, loạng choạng té xuống đất. Triển Chiêu cũng đáp xuống đất và thụt lùi mấy bước. "Triển Hộ Vệ!", Công Tôn Tiên Sinh bất ngờ lao đến đỡ lấy Triển Chiêu. Từ cánh tay trái của Nam Hiệp ứa ra một dòng máu đỏ.

- Hừ! Triển Chiêu! Ngươi giỏi lắm! Hôm nay tạm tha cho Bao Hắc Tử! – Một tên tử y nhân hét lớn.

"Ào" một tiếng, cả bọn bảy đen bốn tím đã phi thân mất dạng. Mặt đất còn vương vãi máu. Bao Đại Nhân bước đến đỡ lấy bảo bối, xót xa vô cùng:

- Triển Hộ Vệ, cậu bị thương rồi.

- Không sao. – Triển Chiêu xé vội một mảnh vải trong y sam buộc lấy vết thương – Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Đại nhân đừng lo.

Bốn chàng Giáo Úy đã lại gần. Vương Triều yếu ớt nói một câu:

- Triển đại ca quả nhiên lợi hại.

Chỉ nói được tới đây, Vương Triều bất tỉnh. Ba người còn lại phải gắng đỡ. Công Tôn Tiên Sinh vội vã nói:

- Họ bị thương rất nặng, phải nhanh chóng chữa trị gấp.

- Đến quán trọ Ngan Hi. Tại hạ đang thuê phòng ở đó. – Triển Chiêu lên tiếng.

Mã Hán nhăn mặt nói:

- Nhưng mà Vương Triều...?

Triển Chiêu bước lại, cúi người xuống, xốc Vương Triều lên vai:

- Ta cõng đệ ấy là được mà. Ba người phải cố gắng đấy. Quán trọ không xa đâu.

- Nhưng đại ca... - Triệu Hổ có chút không nỡ.

- Không lo được nhiều vậy đâu. – Triển Chiêu khẩn trương – thích khách sẽ quay lại bất cứ lúc nào.

Công Tôn Tiên Sinh gật đầu nói:

- Phải. Đi nhanh mới được. – Kéo tay Bao Công – Đại nhân, mau đi.

Triển Chiêu nhanh chóng bước đi. Đại nhân và tiên sinh giúp một tay dìu cho ba người Mã, Trương, Triệu bước theo. Tình cảnh hiện giờ của Khai Phong Phủ áo não chưa từng thấy.

Mọi chuyện sẽ tiếp diễn thế nào? Chờ xem chương sau

------

Chú thích:

(1) Định Diêu: tên một loại gốm quý thời Tống.

(2) Trình Giảo Kim: người Trung Hoa thường dùng danh từ này để chỉ kẻ phá đám.

(3) Sa: loại vải mỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro