CHƯƠNG XXVI
(Viết chương này mà cảm thán quá mức. Không biết mọi người sao chứ ta là ta thương hai người cha của Khai Phong Phủ ghê luôn hà. Quản lý đám con tài nhiều tật lắm này cũng mệt chứ bộ. *lấy hộp khăn giấy để ra, chậm chậm* tội nghiệp Chiêu ca quá a)
Chương XXVI
Giáo huấn
Lời giáo huấn thức tỉnh một chân tình
Cùng nhau nối lại đoạn nhân duyên
Công đường Khai Phong Phủ. Bao đại nhân truyền đem Bách Lộc xử tội Cẩu Đầu Trảm đồng thời thông báo đến các gia đình nạn nhân đến Tuyết Sơn nhận xác còn dự định soạn tấu gửi lên triều đình xin viện trợ một khoản cho họ. Vụ án Tuyết Sơn khép lại. Tiếng hô "bãi đường" vừa dứt, Bao đại nhân rời cao tọa xử án bước đi. Bước ngang qua trước mặt hồng y hộ vệ Triển Chiêu, đại nhân không nặng không nhẹ nói một câu: "Thay y phục rồi đến thư phòng gặp ta". Bao Công nghe lọt tiếng "dạ" của Triển Chiêu thì mới an nhàn rời khỏi công đường.
Triển Chiêu thay đổi xong y phục thì đến gõ cửa thư phòng. Được đại nhân cho phép, chàng đẩy cửa vào. Triển Chiêu vừa đặt chân vào đã nghe tiếng Bao Công: "đóng chặt cửa lại". Triển Chiêu đóng chặt cửa rồi rảo bước đến hành lễ. Gian phòng rộng im lìm. Triển Chiêu nhanh chóng quan sát một lượt, Bao đại nhân đã thay thường phục, có khoác thêm một áo choàng ngắn bên ngoài. Đập vào mắt chàng là hai vật đang nằm trên án thư, cây mộc bảng rộng bằng ba ngón tay, dài 2 xích, dày 2 phân lần trước và một cây roi mây đen bóng. Cây roi tạo thành bởi hai cây mây già mà mỗi cây cỡ bằng ngón tay trỏ chập lại, dài cũng độ 2 xích. Triển Chiêu nhớ rõ ràng là nó đã được Bao quản gia ngâm qua nước một thời gian rồi còn phơi thêm mấy lượt nắng và sơn phết một màu đen đến bóng bẩy. Bấy lâu nay nó được gác trên giàn bếp, khói lửa nhà bếp hun nó thêm đen bóng và thêm dẻo dai, dẻo dai cơ hồ chẳng thua gì bạch lạp (1). Là Bao đại nhân đã dặn quản gia làm thế. Xưa nay Triển Chiêu và mọi người cứ nghĩ là thứ đồ "dễ sợ" đó cốt chỉ để dọa. Cây roi đó vừa nhìn là đã thấy hãi, nếu nó thật sự "thân mật" với da thịt thì chắc ba hồn bảy phách cũng lên mây mất. Triển Chiêu hiện tại đang nghĩ mình chắc không xúi quẩy tới mức là người đầu tiên làm "vật hiến tế" cho "thần roi" này đấy chứ. Bao Công thì sắc mặt không hiện cảm xúc, ánh mắt không yêu không ghét nhìn Triển Chiêu thật kỹ. Triển Chiêu hôm nay bên ngoài lớp áo bào lam thì có khoác thêm một chiếc áo rét ngắn tới thắt lưng, ôm sát lấy cơ thể, cổ may chéo hở về bên phải, màu trắng viền lam trang nhã. Triển Chiêu từ vóc dáng cho tới gương mặt đều xứng đáng là "kiệt tác của Hóa Công" bởi vẻ đẹp hoàn mỹ vô khuyết. Hiện thời, "kiệt tác Hóa Công" đó lại mang một nét u sầu phảng phất càng làm cho người nhìn thêm tê lòng tái dạ. Bao Công chợt rúng động, lần nào cũng vậy, mỗi lần sắp dạy dỗ bảo bối thì ông luôn chờn chợn vì nghĩ tới lúc phải nhìn thấy gương mặt ưu mỹ nhăn nhó vì đau đớn mà khổ một cái, lúc nhăn nhó lại càng ưu mỹ hơn nữa của kẻ chịu phạt. Cái tích "Tây Thi nhăn mặt" (2) của đời xưa nếu đem áp dụng lên người Triển Chiêu thì Bao đại nhân thấy hợp vô cùng. Dù là vẻ đẹp của nam khác với nữ nhưng thế nào thì cũng là một nét khiến lòng người chao đảo. Mà người có lương tâm thì ai lại nỡ tàn phá một "sinh vật đẹp đẽ" nhường ấy, huống chi lại là tâm can bảo bối, Bao đại nhân chính là ngại lúc Triển Chiêu trưng ra dáng vẻ đó thì ông lại chùng tay. Nhưng dù thế nào thì hôm nay Bao Thanh Thiên cũng quyết phải đánh cho kẻ cứng đầu trước mặt một trận nhớ đời.
Nhấp một ngụm trà lấy lại cân bằng, Bao Công lên tiếng nói:
- Trong hai món trên bàn, chọn một món đi.
Triển Chiêu khó tránh giật mình: "lại còn có chuyện tự chọn hình phạt. Đại nhân dạo này xử phạt mà cũng tốn tâm huyết ghê"
- Nhanh! – Bao đại nhân lớn tiếng hối thúc.
Triển Chiêu không thể rề rà, đành chầm chậm cầm lên cây mộc bảng. Triển Chiêu nghĩ rằng dù sao mộc bảng với cái mông mạng khổ của chàng cũng là "chỗ quen biết" vả lại "sức công phá" của nó chắc chắn đỡ khủng khiếp hơn "kẻ xa lạ" roi mây kia nhiều. Bao Công cầm cây mộc bảng mà Triển Chiêu dâng, hỏi lại:
- Chọn món này?
Triển Chiêu khẽ gật đầu. Bao Công trừng mắt:
- Đang nói chuyện với ai thế hả?
Triển Chiêu vội lên tiếng:
- Dạ thưa đại nhân, thuộc hạ chọn món đó.
Bao đại nhân nhếch khóe môi rồi hạ xuống thật nhanh:
- Ngươi chọn món này... - Bỏ mộc bảng xuống, cầm roi mây lên – Vậy bổn phủ chọn món này.
Triển Chiêu chưng hửng. Hóa ra Bao đại nhân đã đào sẵn cái hố chờ chàng nhảy xuống. Vạn lần ủy khúc, Triển Chiêu thầm than: "đại nhân cũng thật nhẫn tâm mà". Bao Công nhìn vẻ mặt thất vọng đến đáng thương hại của Triển Chiêu thì phải cố kìm chế không bật cười để giữ uy nghiêm. Hắng giọng, Bao Công nói:
- Luyến tiếc à? Đã vậy thì ta chiều ý ngươi...
Triển Chiêu khấp khởi mừng.
-... Dùng cả hai. – Bao Công nói như tạt nước lạnh vào Triển Chiêu.
Cơ mặt Triển Chiêu vừa mới giãn ra thì giờ liền co lại, ảm đạm bao trùm ảm đạm. Bao Công nhướng mày:
- Còn chờ gì nữa?
Triển Chiêu hiểu kiếp nạn cuối cùng đến. Chàng chậm rãi bước tới, đặt thanh kiếm ngay ngắn lên bàn, tay trái chống lên mặt bàn, dần dần hạ cẳng tay tỳ lên mặt bàn, tay phải kéo vạt áo phía sau ra trước và giữ trên mặt bàn, gập người xuống, hai chân mở rộng. Bao Công chờ Triển Chiêu bày xong tư thế mới thong thả cầm mộc bảng bước ra phía sau chàng. Bề mặt mộc bảng lạnh lẽo vỗ vỗ nhẹ nhàng vào mông Ngự Miêu, Bao đại nhân nhàn nhạt hỏi:
- Tại sao bị phạt?
Triển Chiêu có chút lay động. Bản thân biết rõ chuyện mình làm sẽ đưa đến kết cuộc này, trong lòng cũng thầm muốn điều này với ý nghĩ nỗi đau xác thịt sẽ làm nhạt nhòa đi cái đau đang gặm nhấm trái tim nhưng bây giờ khi thật sự phải đối mặt thì chàng lại thấy nao núng. "Bốp!", một bảng phũ phàng đánh vào. Triển Chiêu bất ngờ phải đòn, không kịp giữ mình khỏi ngã về phía trước.
- Trả lời! – Bao đại nhân giọng nói không chút tình cảm.
Triển Chiêu bày lại tư thế, hít sâu một hơi rồi nói:
- Hồi đại nhân, thuộc hạ tri pháp phạm pháp, ẩu đả với bá tánh ngoài đường phố, nhìn thấy đại nhân không hành lễ mà còn lảng đi, đến tửu lầu uống rượu trong giờ tuần tra, đại nhân cho người đi gọi không chịu về ngay, lúc về lại có thái độ không đúng mực với đại nhân.
Triển Chiêu nói xong thì tự thấy cứng lưỡi, với chừng ấy tội, chàng cũng tự đoán được thảm kịch sắp tới của mình. Bao Công lên tiếng hỏi:
- Chỉ bấy nhiêu?
Triển Chiêu chau mày: "Còn nữa sao?". Mộc bảng vẫn nhịp nhàng nhịp. Triển Chiêu nói:
- Thưa đại nhân, thuộc hạ thật chỉ thấy có bấy nhiêu.
Bao Công lấy mộc bảng ra, bước tới một cái ghế gần đó ngồi xuống, nói:
- Chừng nào ngươi nghĩ ra thì chúng ta tiếp tục.
Triển Chiêu suy nghĩ. Chàng liếc mắt xuống vạt áo của mình thì chợt hiểu ra. Nuốt nước bọt lấy hơi, Triển Chiêu nói:
- Bẩm đại nhân, thuộc hạ mình mặc quan bào, đầu đội quan mão mà không biết cân nhắc hành sự, đánh nhau, trốn việc trong khi vận y phục của triều đình gia ban, như vậy là không tôn trọng triều đình.
- Tốt! – Bao đại nhân đứng dậy – Quả nhiên hiểu chuyện.
Mộc bảng lại vỗ nhè nhẹ, giọng Bao đại nhân đều đều:
- Không biết khống chế hành động, chỉ bị nói khích vài câu mà đã động thủ với bá tánh, cái này là bất nhẫn với tâm mình!
Tiếng "mình" vừa dứt thì một bảng liền thô bạo đánh vào.
- Gặp bổn phủ không hành lễ mà còn lẩn tránh, gọi không chịu về, về rồi thì thái độ không đúng mực là bất kính với bổn phủ!
Lại một bảng "bốp" đánh vào, lực thẳng tay không giảm.
- Trong giờ công vụ mà tự bỏ đi uống rượu là bất tín với với lê dân!
Thêm một bảng đánh vào chỗ sát với chỗ vừa bị đánh.
- Không tôn trọng triều đình là bất trung với hoàng thượng!
Bảng tiếp theo giáng xuống với cùng một lực. Triển Chiêu bây giờ đã cảm nhận được mông đang nóng lên, bốn mộc bảng vừa rồi đã phủ kín lực đánh lên khắp mông. Bao đại nhân lại hỏi:
- Một Triển đại nhân của Khai Phong Phủ mà bất nhẫn, bất kính, bất tín, bất trung thì ngươi nghĩ nên xử thế nào?
Triển Chiêu không biết trả lời ra sao lại không thể im lặng nên đành nói:
- Thỉnh đại nhân trách phạt.
- Ngươi là cam tâm chịu phạt? Nguyện ý chịu phạt?
- Thuộc hạ... - Triển Chiêu nuốt nước bọt – thuộc hạ cam tâm chịu phạt, nguyện ý chịu phạt.
- Ngươi có biết tội mình không nhẹ? – Bao đại nhân nhắc chừng.
Khẽ gật đầu, Triển Chiêu kìm lòng nói:
- Vâng, thuộc hạ biết. Nhưng Triển Chiêu dám làm dám chịu.
Bao đại nhân cười nhạt:
- Khen cho câu "Triển Chiêu dám làm dám chịu". Nếu vậy thì bổn phủ cũng không cần thương xót ngươi.
Triển Chiêu nghe câu này thì lòng đau như dao cứa, tự trách mình đã quá thiếu suy nghĩ, thật không nên làm lão nhân gia đau lòng đến như vậy. Chàng biết rõ đòn roi tuy đánh trên da thịt chàng nhưng lại đau trong tâm Bao đại nhân. Biết rõ mà vẫn làm. Chàng tự mâu thuẫn chính mình. Triển Chiêu, phải chăng ngươi đang thay đổi? Một Triển Chiêu hành sự thận trọng, chính chắn, nghiêm túc giờ đây lại làm cái chuyện ngu xuẩn là cố ý chọc cho Bao đại nhân phải nổi trận lôi đình mà đem ra xử phạt.
Giọng nói của Bao đại nhân lại cất lên, một âm trầm lạnh:
- Chữ "nhẫn" rất quan trọng, người làm quan lại càng phải đặt chữ "nhẫn" lên đầu. Ngươi không thể nhẫn, phạt 30 roi và viết 1000 chữ "nhẫn" cho nhớ. Chuyện ngươi bất kính với ta, ta có thể không truy cứu nhưng ngươi ở phủ Khai Phong này dưới một người trên mọi người lại không biết làm gương thì đáng phạt 50 bảng. Thánh hiền có dạy: "Dân vi quý"(3), dân là gốc của nước mà ngươi làm quan lại bất tín với dân, đáng tội trăm roi nhưng niệm tình ngươi đã hết lòng trong vụ án Tuyết Sơn, phá án có công nên chỉ phạt năm mươi roi. Phận làm thần tử mà bất trung với hoàng thượng thì không xứng đứng trong thiên hạ, để ngươi nhớ kỹ một chút, ta phạt 20 roi, 50 bảng. Ngoài ra, hai chân ngươi thích chạy nhảy lung tung, bất chấp quy củ, phải đánh 30 roi. Hai tay ngươi cứ hở ra động kiếm động quyền, cũng phải đánh 20 bảng. Không kể lúc dưỡng thương, cấm túc ngươi một tháng không được bước chân ra khỏi phủ nửa bước, một tháng cấm túc thì phải giúp hạ nhân làm việc nhà, quản gia sẽ giám sát. Ngươi có phục không?
Triển Chiêu nghe hỏi liền đáp ngay:
- Thưa đại nhân, nếu trong thời gian thuộc hạ bị cấm túc mà có trọng án cần thuộc hạ điều tra thì phải làm sao?
- Cái đó bổn phủ tự biết sắp xếp. – Bao Công hơi cười – Ngươi cứ lo chịu phạt cho tốt, trước khi ngươi được giải cấm thì Nam Phong sẽ gánh vác thay ngươi. Ngươi còn ý kiến gì nữa?
Triển Chiêu ngậm miệng. Lòng có chút bất mãn: "Tự nhiên bây giờ lại có thêm phạt cấm túc. Nếu là trước đây thì..." Chàng bỗng nhiên ngừng ngay suy nghĩ đó. Để tránh nghĩ điều không nên nghĩ, Triển Chiêu ngay lập tức chuyển ý niệm sang cơ thể đáng thương của mình. Nhẩm đếm tất cả là 130 roi mây, 120 mộc bảng, Triển Chiêu không khỏi phát rét. Mộc bảng đánh cũng đã là thấu xương rồi, lại còn thêm cái cây "thần roi" đáng sợ mới thử qua lần đầu đã phải lên hàng trăm, chuyến này tan da nát thịt chứ chẳng chơi. Ngoài trời thì càng lúc càng lạnh, vết thương sẽ được thể hoành hành. Triển Chiêu tuy nói nội công thâm hậu nhưng cũng cơm gạo nuôi lớn chứ có phải cái gối đâu, chỉ sợ là bản thân không chịu nổi. "Bốp!", Triển Chiêu còn đang than thân trách phận thì cái mông vừa nguội bớt lại bị đánh một phát đau điếng.
- Nói! – Bao đại nhân tức thì gắt gỏng.
Triển Chiêu tự biết nếu có xin xỏ cũng chẳng ít gì, vả lại cũng đã mở miệng nói hai tiếng "cam tâm". Tự cười chính mình: "Triển Chiêu ơi, đây là cái ngươi muốn mà!", chàng thủng thẳng đáp:
- Hồi đại nhân, thuộc hạ không còn ý kiến gì nữa. Thuộc hạ tâm phục khẩu phục.
- Tốt! – Bao đại nhân nhắc nhở - Vẫn còn nhớ quy tắc, đếm số cho ta nghe thấy, nếu không thì bản thân ngươi chịu thiệt. Bất luận là xoa, che, hay tránh né thì đều phạt lại từ đầu chứ?
Cái quy tắc rùng rợn đó thật là khắc cốt ghi tâm nha, Triển Chiêu không cam tâm đáp:
- Thuộc hạ vẫn nhớ.
Bao đại nhân khẽ gật đầu:
- Chúng ta bắt đầu nhé.
Vừa dứt tiếng, chưa kịp để cho "tội đồ" có thời gian chuẩn bị, Bao đại nhân liền vung tay ra đòn. Từng tiếng bôm bốp vọng lên, lực đánh thẳng tay chẳng chút lưu tình. Một luồng lực đạo chạy rân rân trong cơ thể Triển Chiêu nhưng xem ra nội công cũng chẳng ít gì. Tốc độ đều đều 1 phân (3) 5 bảng đánh vào cùng một chỗ thì dẫu Triển Chiêu có được đúc bằng sắt cũng không thể không thấy đau. Triển Chiêu nhíu chặt mày, cố gắng đếm thật rõ. Mười, mười một, mười hai... hai mươi... ba mươi... Triển Chiêu bắt đầu cảm giác mông đang sưng lên, cái đau ngày càng rõ rệt. Bốn mươi... năm mươi... Triển Chiêu xiết chặt nắm tay giữ cho cơ thể khỏi run rẩy. Bao đại nhân nhận ra giọng Triển Chiêu đang lạc dần đi nhưng ông vẫn cố kiềm đi nỗi xót xa đang lấn chiếm. Không một tiếng kêu rên hay xin tha, Triển Chiêu vẫn rõ ràng đếm từng bảng. Sáu mươi... bảy mươi... mồ hôi Triển Chiêu tuôn dòng dù trời đang lạnh.
- A... đại nhân... - Triển Chiêu không nhịn được bật lên tiếng kêu.
Bao đại nhân xoay cạnh mộc bảng đánh mười phát liền vào phần tiếp giáp giữa mông và đùi làm Triển Chiêu đau thấu mây xanh.
- Bao nhiêu rồi? – Bao đại nhân nhịp mộc bảng hỏi.
- Hồi đại nhân, 80 rồi. – Triển Chiêu nuốt nước bọt đáp.
Bao đại nhân lạnh nhạt phán:
- Xoay lại đây, xòe thẳng hai tay ra.
Triển Chiêu chậm chạp xoay người lại, xòe thẳng hai tay ra trước. Bao đại nhân nhìn hai bàn tay chàng, những ngón tay thon dài tao nhã, tuy là bàn tay của kiếm khách nhưng chẳng hề thô kệch, chỉ có ít vết chai sần ở những chỗ cầm binh khí. Bao đại nhân chợt trêu đùa:
- Tại sao lâu nay ta không nhận ra tay của Triển Hộ Vệ đẹp như vậy nhỉ?
Triển Chiêu không cười nổi, chỉ thầm oán thán: "đại nhân đánh thì đánh đi, cứ vờn kiểu này làm thuộc hạ căng thẳng quá".
Mộc bảng lạnh toát chạm vào hai lòng bàn tay Nam Hiệp, Bao đại nhân nhịp bảng, đổi giọng nghiêm khắc nói:
- Tay của ngươi rất đẹp nhưng đáng tiếc ngươi lại không biết sử dụng sao cho đẹp. Hôm nay đánh 20 bảng cũng chỉ là cảnh cáo, nếu còn lần sau nữa thì ngươi tự hiểu hậu quả.
Lời vừa dứt thì đã "bụp bụp" năm bảng liên tiếp đánh xuống. Đánh vào tay thống khổ hơn đánh vào mông là dĩ nhiên rồi. Triển Chiêu khó tránh nhăn mặt chau mày. Theo phản xạ, chàng rụt hai tay lại. Ánh mắt của Bao đại nhân rất không hài lòng nhìn chàng. Triển Chiêu nhận thấy bất lợi, đành nuốt cay đắng, lại xòe thẳng hai tay ra trước. Hai lòng bàn tay chàng bây giờ đã ửng đỏ một mảng.
- Khi nãy ngươi không đếm lại còn rụt tay lại, không tính. Bây giờ đếm bắt đầu từ một. – Bao đại nhân lạnh lùng nói.
Triển Chiêu chới với, tự nhiên bị ăn thêm 5 đòn oan uổng. Ẩn nhẫn cam chịu, chàng đáp khẽ:
- Thuộc hạ đã rõ.
Âm thanh đau đớn lại vang lên khắp căn phòng. Triển Chiêu dồn lực đạo xuống hai chân, cắn răng giữ yên hai bàn tay để chịu phạt. Gương mặt anh tuấn dần dần chuyển sắc. Mười... mười lăm... bảng thứ hai mươi Bao đại nhân dùng toàn lực đánh xuống làm Triển Chiêu không chịu nổi mà khuỵa người và "A" lên một tiếng. Hai bàn tay chàng bây giờ đã sưng to, đôi chỗ còn bầm tím. Triển Chiêu thổi thổi hai bàn tay tội nghiệp bị đánh còn nóng hổi cơn đau. Bao đại nhân lẳng lặng đặt cây mộc bảng xuống bàn, bước đến ghế ngồi rồi nói:
- Dọn án thư cho ta.
Triển Chiêu tròn xoe mắt nhìn. Đại nhân thái độ không thân không thiện nhấn mạnh lời nói:
- Dọn nhanh!
Không thể làm khác, Triển Chiêu đành phải nghe theo. Hai tay bị đánh đến tổn thương, mông cũng đã bị thương mà còn phải cầm nắm các đồ vật đi tới đi lui thì đúng là khổ hình. Dù là rất đau, rất khổ nhưng Triển đại nhân cũng phải cố không để rơi món đồ nào xuống vì chàng không muốn phải lãnh thêm một roi nào. Triển Chiêu làm việc một cách chậm rì. Bao đại nhân cũng không vội, ông cứ chăm chú quan sát con mèo khổ sở đang dọn án cho mình. Sổ sách giấy tờ thì mang để lại trên kệ sách, bút mực nghiên các thứ thì cũng để vào chỗ quy định, cả thanh kiếm của mình Triển Chiêu cùng mang dựng ở góc phòng. Án thư bây giờ hoàn toàn trống trải, chỉ còn trơ cây mộc bảng và cây roi mây. Triển Chiêu đứng trước án thư chờ lệnh. Bao đại nhân nói:
- Đem mộc bảng để lên kệ đi. Cầm bằng hai tay đấy nhé.
Triển Chiêu vâng dạ làm y lời. Sau khi Triển Chiêu quay trở lại thì Bao đại nhân mới cầm cây "thần roi" lên, quất vào không khí. Tiếng "vút..." xé gió rợn cả người. Triển Chiêu không tự chủ được, rùng mình một cái. Bao đại nhân cầm roi trỏ Triển Chiêu, chắc nịch phán:
- Đem toàn bộ hạ y thoát ra hết, thảo cả thắt lưng rồi nằm sấp lên bàn.
Triển Chiêu nghe lời nói của đại nhân mà tưởng như trời đất sụp đổ, chàng thảng thốt:
- Đại nhân...
Bao đại nhân không nói thêm lời nào, chỉ một sắc mặt lạnh đến kinh xương nhìn chàng. Triển Chiêu đỏ cả mặt lẫn tai. Dù gì cũng là một đại nam tử, bị đánh đòn đã là mất mặt lắm rồi nhưng dù sao cũng thường bị đại nhân đánh, cũng xem như đã quen chứ chuyện phải phơi mông ra thế này thì trước nay chưa từng có, Triển Chiêu làm sao mà chấp nhận cho được. Chàng cứ đứng sớ rớ một chỗ. Bao đại nhân bất chợt trừng mắt:
- Nhanh! Hay là muốn ta gọi người tới giúp ngươi?
- Đừng! – Triển Chiêu hốt hoảng – Thuộc hạ tự làm được.
Triển Chiêu nóng ran cả mặt. Tình cảnh này không cho chàng có sự lựa chọn. Hai bàn tay sưng húp chậm rề rà tháo sợi thắt lưng trắng bỏ xuống đất. Rồi toàn bộ y phục mấy lớp che đậy nửa thân dưới Triển Chiêu cũng phải ngậm ngùi "tiễn" đi hết. Triển Chiêu vừa thoát xong lớp hạ y cuối cùng thì lại nghe tiếng đại nhân:
- Mang sợi thắt lưng qua đây cho ta.
Bước chân nặng như mang đá, chàng hồng y hộ vệ trì trì trệ trệ cầm sợi thắt lưng đến án thư. Bao đại nhân cầm lấy sợi thắt lưng rồi chỉ chỉ đầu roi lên mặt bàn. Triển Chiêu ngoan ngoãn trèo lên bàn, nằm sắp xuống. Bây giờ thì chàng đã ngượng đến rúm đỏ cả người như con tôm luộc rồi. Bao Công chờ Triển Chiêu nằm ngay ngắn trên bàn rồi thì mới đứng dậy, đem cái ghế bỏ sang một bên rồi quàng sợi thắt lưng ngang qua người Triển Chiêu. Triển Chiêu giật mình:
- Đại nhân đang làm gì?
- Trói ngươi lại để ngươi không nháo. – Bao đại nhân trả lời rất lạnh nhạt.
Sợi dây vải cột chặt vùng thắt lưng của Triển Chiêu vào mặt bàn, kể như chàng hết phương né roi. Triển Chiêu buồn tủi vô cùng, chưa lần nào xử phạt mà đại nhân lại "thô bạo" với mình như vậy, cảm giác như đời mình đến đây là kết thúc rồi. Bao đại nhân lấy đầu roi hất vạt áo lam của kẻ chịu phạt sang một bên để lộ ra phần mông đã sưng phù, đỏ tím lẫn lộn. Bao Công chợt nhíu mày xót xa nhưng ngay tức khắc, ông liền nghiêm nghị lại, đã hạ quyết tâm dạy dỗ con mèo này một trận nên thân thì quyết không thể nương tay. Triển Chiêu cảm giác được cây roi lạnh "sát khí" đang nhịp trên mông mình. Bây giờ thì chẳng còn Nam Hiệp anh hùng hay Triển đại nhân uy dũng gì nữa, chàng đã run lên như một đứa trẻ sợ đòn. Bao đại nhân tất nhiên là nhận ra nhưng ông vẫn mặc kệ.
"Vút... Chát!", một roi thẳng tay đánh xuống giữa mông, Triển Chiêu bật kêu lên một tiếng. Chàng biết sự thống khổ bây giờ mới thật sự đến. Cây "thần roi" quả thật lợi hại, đánh roi nào là đau tới óc roi đó. Một chuỗi âm thanh thanh thúy vang lên "Chát... chát... chát..." mười tiếng liên tục. Triển Chiêu cố giữ tiếng rên trong cổ họng. Bao Công nhịp roi, hỏi:
- Triển Hộ Vệ, bao nhiêu roi rồi?
- Hồi đại nhân... 11 rồi... - Triển Chiêu đáp khẽ.
"Chát!", một roi bất ngờ quất mạnh xuống vùng giữa mông và đùi làm hai chân Triển Chiêu phải bật lên. Bao Công nghiêm giọng trách:
- Ta chưa nghe ngươi đếm số 1 nữa thì lấy đâu ra 11?
Triển Chiêu suýt ngất, lại vô duyên bị đánh thêm 12 roi đầy oan khuất. Nén nổi bi thương, Triển Chiêu đáp lời:
- Thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ sẽ đếm lại từ 1.
Bao đại nhân lại vung roi lên. Âm thanh chan chát của roi mây xen lẫn với tiếng đếm sắp lạc thành tiên nấc. Từng roi từng roi đánh xuống là từng đợt từng đợt Triển Chiêu sống không bằng chết.
"Chát... hai mươi..." "chát... hai mốt..." "chát.... hai hai..." "chát.... hai ba..." "chát.... hai bốn..." "chát.... hai lăm..."
Bất chấp cái đau ở bàn tay, Triển Chiêu nắm chặt lấy chân bàn. Cái mông tội nghiệp bây giờ vết roi ngang dọc. "Chát... ba mươi...". Bao đại nhân tuy là quan văn nhưng sức vóc hơn người, lại thêm cây roi trên tay vô cùng lợi hại nên Nam Hiệp dù thân thủ phi phàm cũng không thể chịu nổi. "Chát... bốn mươi". Triển Chiêu không thể khống chế bản thân nữa, gào lên:
- Đại nhân, thuộc hạ đau... đại nhân nương tay.
Bao Công chợt dừng roi. Ông có một chút kinh ngạc. Phải, vừa rồi ông không nghe lầm, chính miệng Triển Chiêu van xin. Triển Chiêu bị đánh không phải lần đầu nhưng trước đây dù trong trường hợp nào cũng không hề mở miệng van xin, bất quá cũng chỉ là rên la vài tiếng. Lần này chàng thật sự đã van xin. Bao đại nhân liếc nhìn cây roi trên tay mình rồi lại nhìn vết thương của Triển Chiêu, cũng khá kinh hoàng trước sức sát thương của "thần roi". Triển Chiêu thấy đại nhân bất chợt ngừng đánh, nghĩ là lời cầu xin của mình có tác dụng nên đã gạt phắt cái gọi là "tôn nghiêm", dùng giọng đáng thương nhất có thể, nài nỉ:
- Đại nhân, thuộc hạ biết sai rồi, đại nhân xin hãy tha cho thuộc hạ. Thuộc hạ thật sự rất đau.
Bao Công bị choáng. Hôm nay mèo nhỏ còn biết làm nũng nữa. Ông từ đầu đã ngại lúc Triển Chiêu trưng ra cái vẻ "Tây Thi nhăn mặt" mà bây giờ còn thêm cái cảnh kì kèo nũng nịu này thì thật là làm khó người ta mà. Một chút mủi lòng. Bao đại nhân liền nhanh chóng bước lại bàn trà. Một ngụm trà trôi xuống cổ, Bao Công lấy lại tinh thần. Dằn mạnh cốc trà xuống bàn, ông tự dặn lòng: "hôm nay bất luận hắn có van xin thế nào thì cũng quyết không dễ dàng bỏ qua". Nghĩ rồi, đại nhân lấy lại vẻ mặt lạnh băng, quay lại chỗ "xử án".
Cây roi lạnh toát lại nhịp đều lên cái mông đã đầy vết thương, Bao đại nhân lạnh nhạt nói:
- Ngươi cứ việc la hét đi. Tốt nhất là la to một chút để cả phủ đều tới đây xem Triển đại nhân bị phạt đòn.
Triển Chiêu câm nín. Chàng không ngờ Bao đại nhân có thể nói ra một câu vô tình như vậy. Hi vọng được tha xem như tan thành mây khói. Bao Công thấy Triển Chiêu có vẻ đã cam chịu thì bèn tiếp tục hình phạt.
"Vút... chát...chát... chát... chát... chát....". Roi thứ năm mươi qua đi. Toàn thân Triển Chiêu bây giờ ướt đẫm mồ hôi. Giọng chàng đã lạc đi nhưng vẫn phải đếm. Triển Chiêu ngậm chặt miệng không bật ra tiếng kêu dù cho môi đã bị cắn đến bật máu. Đau thì đau nhưng thể diện vẫn lớn hơn, Triển Chiêu vẫn là sợ tiếng hét của mình sẽ bị người khác nghe thấy. Roi vẫn không chút dung tình đánh xuống. "Chát... bảy mươi". Bao đại nhân chợt dừng một chút. Nhưng chỉ một chỉ một mảy may, ngọn roi lại di chuyển xuống bắp chân Triển Chiêu. Triển Chiêu nín thở chờ đợi. "Chát!", một roi như trời giáng làm tiếng hét bị ghim chặt trong miệng vọt ra ngoài. Triển Chiêu lại cầu xin lần nữa:
- Đại nhân, cầu người nhẹ tay.
Bao đại nhân vẫn không chút quan tâm, chỉ chuyên tâm vụt roi. Đánh vào bắp chân đau hơn nhiều. Lời cầu xin cũng đã nói ra mà roi thì vẫn không nhẹ đi chút nào, Triển Chiêu đành phải nín chịu. Hai mươi roi đánh xuống bắp chân trong tiếng đếm đã khàn đục. Bao đại nhân lại chuyển đầu roi lên vùng đùi. Tận cùng của thống khổ là đây. Hai mắt Triển Chiêu giăng một màng nước trong veo. "Chát... ba mươi". Tiếng đếm yếu ớt vừa dứt thì "rắc" một cái, hai cái chân bàn chỗ bị Triển Chiêu nắm chặt đã gãy ngang. Thì ra vì quá đau, Nam Hiệp đã xiết tay thật chặt, nội lực kinh hồn dồn vào đôi tay làm gãy cả hai cái chân bàn. Thêm một tiếng "rắc", trên người Triển Chiêu vẫn còn luồng nội công dịch chuyển, hai cái chân bàn còn lại không đủ sức chống đỡ nên cũng ngay lập tức gãy theo. Cái bàn cao "rầm" một cái thành cái bàn thấp nằm dưới đất. Bốn cái chân bị gãy ngã lăn lóc. Bao Công trừng mắt đầy sửng sốt. Vốn biết hồng y hộ vệ võ công cái thế nhưng đến mức này thì ông thật không ngờ được. Triển Chiêu thừa hiểu chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt hối lỗi nhìn Bao Công, giọng thều thào:
- Đại nhân, thuộc hạ... thuộc hạ không cố ý.
Bao Công uy nghiêm lại, nói:
- Bỏ đi, cái này ta không trách ngươi.
Nói rồi ông bỏ roi xuống và mở trói cho Triển Chiêu. Vừa mởi trói, Bao Công vừa nói:
- Hôm nay ta cho ngươi nợ ba mươi roi và hai mươi bảng xem như thưởng công cho vụ án Tuyết Sơn, tốt nhất đừng có lần sau, nếu không ta cộng lại đánh luôn thể.
Triển Chiêu rưng rưng mình rỡ:
- Tạ đại nhân khai ân.
Dây trói đã mở nhưng Triển Chiêu hầu như không thể cựa quậy gì được. Cái mông sưng cao, đôi chỗ gần bị toét da, chân và đùi cũng đấy vết roi. Thật ra Bao đại nhân cố tình không đánh quá nhiều roi vào cùng một chỗ để tránh gây thương tích nặng cho Triển Chiêu, mấy roi cuối cũng đã giảm bớt lực đánh chứ nếu không thì từ lâu mông Triển Chiêu đã bết máu rồi. Để Triển Chiêu nằm yên đây, Bao đại nhân đi lấy y phục của chàng mang lại. Vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lùng biến mất, bàn tay ấm áp của Bao Công chạm vào cơ thể Triển Chiêu, giúp chàng mặc lại y phục. Triển Chiêu không phản ứng, cũng không nói lời nào, bây giờ chàng không còn sức lực, hai mắt nheo lại, hít hà cái đau thấm tận xương. Mặc xong y phục cho Triển Chiêu, Bao Công lại nhẹ nhàng xoa đầu chàng, ngữ khí ấm áp chưa từng thấy:
- Tiểu Chiêu (đừng liên tưởng tới Tiểu Chiêu trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký nhá) số roi con nợ ta, ta không đòi, con cũng đừng bao giờ trả.
Màng nước trong suốt nơi mắt Triển Chiêu vỡ ra, kết hạt rồi rơi xuống. Triển Chiêu hiểu ý câu nói này. Giọng chàng nghẹn lại:
- Lão gia, Tiểu Chiêu sẽ không để người có cơ hội đòi nợ Tiểu Chiêu đâu. Người cứ yên lòng.
Bao Lão Gia ngẩn ra. Tiểu Chiêu của ông đã rơi lệ. Lần đầu tiên Bao Đại Nhân nhìn thấy Triển Hộ Vệ của mình rơi lệ. Tim ông đau nhói. Ông đỡ Triển Chiêu lên, ôm lấy chàng, lau đi hai giọt nước mắt trong veo đang lăn trên gương mặt anh tuấn, âu yếm nói:
- Ta đánh con đau lắm sao mà con lại khóc?
Triển Chiêu nhẹ lắc đầu, đáp:
- Con bị đánh là đáng. Con khóc là vì thương cho cái thân phận của mình mà thôi...
Bao đại nhân thật lòng không hiểu. Ông biết là Triển Chiêu không phải khóc vì đòn đau nhưng khóc vì cái gì thì ông không rõ. Triển Chiêu chợt định thần lại, chàng nhận ra mình đã quá đà. Triển Chiêu hiểu rõ nguyên nhân thật sự khiến mình rơi lệ là vì trái tim bị tổn thương. Một Nam Hiệp uy chấn giang hồ, chưa từng biết và chưa từng nghĩ sẽ rung động trước giai nhân mà nay lại bị một ánh mắt làm cho chìm đắm không lối thoát. Tim chàng mong manh như tơ trời, Tuệ Linh nhẫn tâm vùng vẫy để nó tan tành, vụn vỡ, Triển Chiêu đã cố giấu kín nỗi đau này nhưng những đòn roi xé thịt hôm nay lại khiến nó trỗi dậy mạnh mẽ hơn, cơn đau da thịt cộng bồi vào cơn đau tinh thần đã nặn ra giọt lệ nóng hổi của bậc nam nhi đội trời đạp đất. Triển Chiêu hít sâu một hơi, khẽ khàng nói:
- Lão gia, con xin lỗi. Từ nay con sẽ không như vậy nữa, đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng lão gia nhìn thấy nước mắt của Tiểu Chiêu.
Bao Công ôm chặt lấy chàng, chua xót nói:
- Tiểu Chiêu, đừng như vậy. Con người thì phải có cười có khóc. Nếu con đau, nếu con buồn thì cứ việc khóc, khóc thật to, hãy tựa vào ta mà khóc. Lão gia sẽ lau nước mắt cho con.
Triển Chiêu không lên tiếng. Bao đại nhân chờ yên lặng một lúc thì bỏ Triển Chiêu ra, lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa thư phòng bước ra. Tiếng truyền lệnh đưa ra ngoài:
- Người đâu?! Đi mời tứ đại giáo úy đến đây.
Và rồi Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ nhanh chóng đến thư phòng đưa Triển đại ca của họ về phòng riêng dưỡng thương. Nhìn thấy cái bàn bị gãy cả bốn chân thì ai cũng lè lưỡi kinh hãi, thư án của Bao đại nhân vốn làm bằng loại gỗ thượng hạng, vô cùng rắn chắc mà bị gãy ngọt như thế, thật đúng là khâm phục đại ca mà. Bao quản gia khi hay tin bàn gãy thì lại càm ràm: "lại phải xuất tiền ra rồi".
Triển Chiêu được đưa về phòng, Công Tôn tiên sinh giúp chàng xử lý thương tích cẩn thận. Chàng chìm sâu vào giấc ngủ mệt nhoài.
Công Tôn Tiên Sinh sau khi phục thuốc cho Triển Chiêu xong thì đi vòng ra hậu viên tìm kiếm gì đó rồi đi dọc dãy hành lang, bước chân ông chầm chậm, nét mặt nặng nề, tay ông giấu vật gì đó ở phía sau. Nơi mà ông dừng lại là trước phòng của Tuệ Linh. Cửa phòng mở. Từ bên ngoài nhìn vào, tiên sinh thấy nàng đang chải tóc trước gương. Mái tóc dài tuôn như suối óng. Tiên sinh đưa tay gõ lên cửa. Tuệ Linh bỏ lược xuống bàn gương, quay ra nhìn. Thấy phụ thân đứng trước cửa, nàng vội vàng rời chỗ ngồi, đi nhanh tới trước, nhún chân thủ lễ mời phụ thân vào. Tiên sinh chậm rãi bước vào và nói:
- Đóng cửa lại.
Tuệ Linh đi đóng cửa. Lúc nàng quay trở vào thì thấy phụ thân đã ngồi trên ghế bên bàn trà. Nàng bước đến định rót trà thì chợt giật mình. Trên tay tiên sinh là một cây roi mây cỡ bằng ngón tay út. Tuệ Linh hớt hãi lùi mấy bước:
- Phụ thân định làm gì? – Tuệ Linh hai mắt long lanh khó hiểu.
"Vút...", tiếng roi vụt vào không khí nghe lạnh cả người. Tiên sinh ngang tròng mắt nhìn Tuệ Linh, ngữ khí lành lạnh:
- Con không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?
Qua một thoáng ngỡ ngàng, Tuệ Linh cũng hiểu ra. Mi mắt cụp xuống, nàng lặng lẽ trở bước đến chiếc giường ngủ. Tuệ Linh lấy một cái gối kê dưới bụng rồi nằm sấp lên giường, gác cằm lên hai tay xếp trước mặt. Công Tôn tiên sinh nhìn nàng, mái tóc dài phủ xuống, tuôn dòng theo cơ thể, tấm áo choàng màu hồng nhạt phủ kín cả chân, gương mặt hoa lệ phảng phất một nét buồn man mác. Tiên sinh chợt có chút không nỡ. Nhưng khi nhìn nét xanh xao, hao gầy trên thần sắc của nàng thì ông nhanh chóng xiết chặt cây roi trong tay, tự dặn mình: "Tuyệt đối không được mền lòng! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại đứa con gái này." Nghĩ rồi, ông bước nhanh đến chiếc giường giănng mắc những màn sa hồng trang nhã và thoảng mùi hương dịu ngọt. Tiên sinh lấy tay vén tóc Tuệ Linh sang một bên rồi lấy đầu roi vén áo choàng của nàng sang cùng một bên với tóc. Cặp mông thiếu nữ căng tròn nâng cao hơn cơ thể sẵn sàng cho roi đòn đánh xuống. Cảm nhận được cây roi mây lạnh lùng đang nhịp trên mông, Tuệ Linh chợt đỏ mặt, thật sự đã lâu rồi nàng không bị phụ thân đánh đòn và vốn đã nghĩ rằng phụ thân sẽ không bao giờ đánh nàng nữa vì nàng cũng đã không còn nhỏ . Nhưng hôm nay thì nàng biết nàng đã suy nghĩ quá ngây thơ. "Chát!", một roi bất ngờ đánh xuống. Tuệ Linh không đề phòng, bị đau bất thình lình nên không kiềm chế mà khẽ kêu lên một tiếng, hai tay nàng ôm mông xoa xoa. Ngọn roi di chuyển trên tay nàng, nàng bây giờ mới giật mình. Tuệ Linh biết mình vừa phạm sai lầm.
- Xòe thẳng hai tay ra trước. – Giọng tiên sinh lạnh nhạt.
Chậm rãi, rụt rè, Tuệ Linh xòe hai bàn tay trắng mềm xinh đẹp ra trước mặt. "Vút... chát!", một roi đánh thẳng vào giữa hai lòng bàn tay Tuệ Linh làm hiện lên một lằn đỏ sậm. Tuệ Linh nắm hai bàn tay lại, gương mặt kiều diễm nhăn lại vì đau. Công Tôn tiên sinh lại đặt roi lên mông nàng, nói:
- Cảnh cáo lần đầu, còn tái phạm đừng trách. Bây giờ thì nói xem con có biết vì sao hôm nay ta muốn đánh con?
Tuệ Linh đáp liền bằng một giọng nhạt nhẽo pha chút dỗi hờn:
- Thưa phụ thân, là vì con mà Triển đại nhân mới gây chuyện và bị phạt.
"Chát!", lại một roi đánh xuống. Tuệ Linh bấu chặt tay vào nệm. Công Tôn tiên sinh nói:
- Đúng là có chuyện đó nhưng không phải vì chuyện đó mà ta đánh con. Triển Hộ Vệ đâu phải con nít, hắn tự biết suy nghĩ về hành động của mình, là tự làm tự chịu. – Nhịp roi – Con thật sự không biết?
Tuệ Linh lắc đầu:
- Con không biết.
Công Tôn tiên sinh cầm roi bước lại bàn trà, ngồi xuống ghế, nói:
- Ta cho con thời gian 3 chung trà để suy nghĩ.
Nói rồi, ông rót đầy một ly trà và bắt đầu uống. Ba chung trà nhanh chóng cạn, cũng chẳng biết Tuệ Linh có suy nghĩ hay không. Công Tôn tiên sinh trở lại, hỏi:
- Con nghĩ ra chưa?
Tuệ Linh vẫn lắc đầu:
- Thật sự là con không biết.
Công Tôn tiên sinh cười lạnh nhạt:
- Vậy thì để ta nói cho con biết. – Chậm lại – Con đã phạm phải ba điều cấm kỵ trong giáo huấn của ta. Đó là giả dối...
Thêm một roi đánh xuống.
- ... tàn nhẫn...
Lại một tiếng "chát"
- ... và chà đạp người khác.
Một roi thật mạnh giáng xuống. Tuệ Linh cắn môi nuốt ngược nước mắt vào trong. Công Tôn tiên sinh bắt đầu đều giọng giáo huấn:
- Con tự dối mình, gạt người, không dám thừa nhận tình cảm của mình, chính là giả dối. Con làm cho Triển Hộ Vệ đau khổ là tàn nhẫn với cậu ậy, làm chính mình đau khổ là tàn nhẫn với bản thân, mãi sầu muộn, u phiền, không thiết ăn uống để cơ thể ngày một hao mòn là tàn nhẫn với phụ thân này. Triển Hộ Vệ là thật tâm thật ý, hết lòng hết dạ với con mà con lại khiến cậu ấy đau lòng như vậy, cậu ấy không phải là một món hàng mà con muốn nhường là nhường, muốn tặng là tặng, con làm vậy chính là đang chà đạp cậu ấy. Con thấy mình không có lỗi sao?
Tiên sinh tuy chỉ nói mấy lời ngắn gọn nhưng cũng đủ đánh vào suy nghĩ của Tuệ Linh. Nàng thật sự đã hiểu, đúng là nàng đã giả dối, tàn nhẫn và chà đạp người khác. Nhưng dù vậy, trong lòng vẫn có chút không phục, Tuệ Linh cãi lại:
- Phụ thân, trước đây phụ thân đã dặn con khi ở lại đây thì cái gì nhẫn được thì nhẫn, không nhẫn được cũng phải nhẫn sao? Con chính là đang nhẫn đấy.
- Con... - Tiên sinh vung roi lên.
Nhưng ông đột ngột hạ xuống. Ông không đánh mà chỉ hỏi xoáy:
- Con tự nghĩ lại xem việc mình làm chính là "nhẫn" sao? Con là đang "nhẫn" hay chỉ vì chút cao ngạo hão huyền?Công Tôn Tuệ Linh, con nên biết hành vi cao thượng không đúng chỗ thì chính là sự tàn nhẫn đó.
Tiên Sinh quay lưng lại, tiếp tục nói:
- Dù sao đây cũng là chuyện riêng của con, hôm nay ta đánh con cũng không phải muốn phạt con mà là đánh cho con tỉnh. Ta cho con hai sự lựa chọn, một là sau trận đòn hôm nay, con hãy trở về đúng bản tính thật của mình, đối diện thẳng với lòng mình, đừng trốn tránh nữa. Còn hai là con sẽ không bị đánh nhưng phải lập tức rời khỏi Khai Phong Phủ và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Triển Chiêu nữa, trả cậu ấy về lại với những ngày tháng mà con chưa đến.
Nói xong thì ông bước lại ghế ngồi rồi tiếp:
- Con có một khắc để đưa ra quyết định. Dù thế nào thì ta cũng tôn trọng ý muốn của con, đừng lo ta sẽ giận hay từ bỏ con, con đường là do con tự chọn, phụ thân không miễn cưỡng.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Không khí nặng nề bao phủ. Nước mắt Tuệ Linh rơi xuống. Nàng đã tỉnh ngộ. Nếu như hôm nay phụ thân không cảnh tỉnh thì có lẽ nàng vẫn tiếp tục sai lầm. Nàng thấy trước mắt mình quãng thời gian vui vẻ trước đây, nàng nhận ra rằng cuộc sống của nàng ngập tràn màu sắc kể từ ngày gặp được Triển Chiêu. Bên tai nàng vẫn còn lời nói hôm nào: "hãy cho phép ta được ở bên cạnh muội". Nàng thật sự không thể rời xa Triển Chiêu được nữa. Một khắc trôi qua rất nhanh. Tuệ Linh gạt nước mắt, chậm rãi bước xuống giường. Dịu dàng bước tới quỳ xuống trước mặt phụ thân, Tuệ Linh khấu đầu bái cha một cái rồi nói:
- Phụ thân, con không rời khỏi Khai Phong Phủ được nhưng phụ thân hôm nay có thể không đánh con không?
Tiên Sinh nhìn nàng, có một chút khó hiểu:
- Ý con là sao?
Tuệ Linh mỉm cười rồi nói:
- Nếu phụ thân đánh con bị thương rồi thì ai sẽ chăm sóc cho Triển ca ca?
Công Tôn tiên sinh liền tươi cười:
- Cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi. – Xoa đầu nàng – được, hôm nay phụ thân không đánh con.
Tuệ Linh cúi đầu:
- Tạ phụ thân.
Công Tôn tiên sinh đứng dậy, nói:
- Ta có chút việc, con không cần tiễn.
Dứt lời thì ông mở cửa ra ngoài. Tuệ Linh chờ phụ thân đi khỏi thì đóng cửa lại rồi lại bàn trang điểm tiếp tục chải tóc. Nàng cầm lên một cây trâm, xoay xoay rồi nghĩ ngợi điều gì đó.
Triển Chiêu không biết đã ngủ bao lâu. Lúc tỉnh dậy, chàng thấy có một gói giấy trong tay mình. Bàn tay Triển Chiêu đã băng kín nhưng mấy ngón tay vẫn còn cử động được, chàng lần mở gói giấy. Một cây trâm cài tóc của nữ nhân vẫn còn thơm hương hoa nhài cùng mấy câu thơ kèm theo:
"Đã gặp nhau thì hãy trọn duyên
Đời đời tạc dạ một câu nguyền
Tín vật làm tin trao người giữ
Anh hùng xin chớ phụ thuyền quyên"
Nét chữ thanh tú bay bướm quen thuộc, Triển Chiêu vừa đọc xong thì liền mỉm cười hạnh phúc. Trong nhất thời, cảm giác đau đớn chừng như tan biến mất. Tâm hồn Triển Chiêu lâng lâng vui sướng. Bàn tay thương tích xiết chặt cây trâm, Triển Chiêu cảm giác như có một bản nhạc tình yêu đang ngân vang trong lòng. Chàng tự nói với mình: "Tiểu Linh Linh, cuối cùng muội cũng hiểu tâm ý của ta. Có được kết cục này thì dẫu bị đánh đau hơn ta cũng vui vẻ chấp nhận. Nhất định ta sẽ không phụ muội..."
Phần Triển Chiêu đã xong, còn Tuệ Lâm thế nào? Chờ chương sau nhé.
------
Chú thích:
(1) Bạch lạp: một loại cây rất dẻo dai thường được dùng làm cán cho các loại binh khí như giáo, mác, thương,...
(2) Điển cố "Tây Thi nhăn mặt": Nàng Tây Thi là một trong tứ đại mỹ nhân Trung Hoa, rất đẹp, có lần bị đau, nhăn mặt lại càng đẹp hơn. Có người phụ nữ rất xấu, nghe thiên hạ đồn là Tây Thi nhăn mặt càng xinh đẹp hơn nên thử nhăn mặt xem có đẹp hơn không, ai ngờ càng nhăn càng xấu. Điển cố này nguyên có nghĩa là chỉ sự bắt chước lố bịch nhưng ở đây tác giả mượn hình ảnh "Tây Thi nhăn mặt" để ví với độ "soái" mà "càng nhăn mặt càng soái" của Triển Chiêu.
(3) Dân vi quý: Trích từ câu "Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh" hiểu nôm na là dân là quý nhất, thứ nhì là xã tắc (nước), vua thì xem nhẹ (so với dân và nước).
(4) Đơn vị đo thời gian cổ 1 phân = 15s. 1 phân 5 bảng tương đương 3s một bảng.
*Mộc bảng: kiểu như cây thước gỗ ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro