chap 39
Chương 39: Gặp Lại
Tóc Tiên chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Minh Tuyết theo cách này.
Chuyến công tác kéo dài ba ngày, một hội nghị quan trọng quy tụ những nhân vật hàng đầu trong ngành. Cô vốn không có tâm trạng, nhưng công việc vẫn là công việc, cô không thể trốn tránh mãi.
Buổi tối đầu tiên, sau một ngày dài thảo luận và ký kết hợp đồng, cô rời sảnh khách sạn để tìm một chút không khí. Cơn mưa phùn bất chợt rơi xuống, lành lạnh và dai dẳng.
Và rồi, giữa màn mưa lất phất, cô nhìn thấy Minh Tuyết.
Cô ấy đứng đó, cách cô vài mét, trong một chiếc váy thanh lịch nhưng đơn giản. Mái tóc xõa nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn sâu thẳm như ngày nào. Nhưng có gì đó trong ánh mắt ấy đã đổi thay-không còn sự oán trách, chỉ còn lại một nỗi buồn lặng lẽ.
Tóc Tiên tưởng mình đang mơ. Cô đã thấy Minh Tuyết trong giấc mơ bao nhiêu lần rồi? Nhưng lần này không phải mơ.
Minh Tuyết cũng nhìn thấy cô. Cả hai đứng yên, không ai bước tới, không ai lên tiếng. Giữa họ là một khoảng cách mong manh nhưng nặng nề đến nghẹt thở.
Tóc Tiên muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. Có quá nhiều điều cô muốn nói, quá nhiều nỗi nhớ cô muốn trút ra, nhưng lời lẽ lại như bị mưa cuốn trôi.
Cuối cùng, chính Minh Tuyết là người phá vỡ sự im lặng.
"Chị vẫn ổn chứ?"
Giọng cô ấy nhẹ nhàng, nhưng Tóc Tiên nghe thấy cả cơn sóng lòng cuộn trào bên trong.
Cô cười khẽ, một nụ cười đầy cay đắng. "Còn em?"
Minh Tuyết không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh đèn đường. "Em vẫn sống tốt."
Lời nói ấy nghe như một lưỡi dao. Sống tốt. Nghĩa là không còn cần có cô nữa sao? Nghĩa là những tháng ngày xa cách đã giúp Minh Tuyết quên cô rồi sao?
Tóc Tiên siết chặt bàn tay, như thể nếu cô không làm vậy, trái tim cô sẽ rơi xuống ngay tại chỗ.
"Mình vào trong đi, trời lạnh lắm." Minh Tuyết lên tiếng, vẫn dịu dàng như ngày nào.
Tóc Tiên không từ chối.
Cả hai cùng bước vào quán cà phê bên đường. Mọi thứ thật quen thuộc mà cũng thật xa lạ. Như thể họ chưa từng rời xa nhau, nhưng đồng thời, cũng như thể giữa họ đã có cả một đại dương ngăn cách.
Tóc Tiên nhìn Minh Tuyết, và lần đầu tiên sau những tháng ngày cô độc, cô biết chắc một điều-cô không thể để người con gái này rời khỏi mình thêm lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro