chương 43
Chương 43: Từng Bước Một
Những ngày sau đó, Tóc Tiên không vội vàng ép buộc Minh Tuyết quay lại. Cô kiên nhẫn hơn, nhẹ nhàng hơn.
Mỗi sáng, Minh Tuyết đều nhận được một tin nhắn.
Tóc Tiên: Chúc em một ngày tốt lành. Đừng quên ăn sáng nhé.
Đôi khi là một ly trà sữa được giao đến tận phòng thu. Đôi khi là một chiếc ô được gửi đến khi trời mưa. Và có những hôm, chỉ là một tin nhắn đơn giản:
Tóc Tiên: Hôm nay em có vui không?
Không còn những lời lẽ chiếm hữu. Không còn những yêu cầu vô lý.
Chỉ là sự quan tâm, thuần túy và chân thành.
---
Một buổi tối, Minh Tuyết bước ra khỏi phòng tập, mệt mỏi nhưng tâm trạng thoải mái. Khi vừa định gọi xe về, một chiếc ô tô quen thuộc dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Tóc Tiên nhìn cô, mỉm cười. "Có muốn đi hóng gió một chút không?"
Minh Tuyết hơi chần chừ, nhưng rồi gật đầu.
Họ lái xe ra ngoại ô, nơi có một con đường vắng, hai bên là những hàng cây trải dài.
Gió đêm thổi mát lạnh, mang theo mùi cỏ cây.
Tóc Tiên dừng xe, cả hai cùng dựa vào mui xe, lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao.
"Em có biết không?" Tóc Tiên cất giọng trầm thấp. "Trước đây chị cứ nghĩ tình yêu là nắm giữ. Nhưng bây giờ chị mới hiểu, đôi khi, yêu là phải học cách chấp nhận mất đi."
Minh Tuyết quay sang nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
Tóc Tiên cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt lại có chút chua xót. "Chị không mong em tha thứ ngay lập tức. Chị chỉ muốn nói rằng... chị sẽ vẫn ở đây, đợi em. Dù em có chọn quay lại hay không, chị vẫn muốn được quan tâm em theo cách mà em xứng đáng."
Trái tim Minh Tuyết như siết chặt.
Cô im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cô khẽ nói: "Tóc Tiên, nếu bây giờ em vẫn chưa sẵn sàng để yêu chị lần nữa, chị có còn chờ em không?"
Tóc Tiên không chần chừ.
"Chị sẽ đợi."
Một cơn gió lùa qua, nhưng lần này, Minh Tuyết không còn thấy lạnh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro