3

Jimin nhìn mình trong gương.

Hôm nay, cậu bỏ kính.
Chiếc sơ mi trắng vẫn còn đó, nhưng thay vì cài đến tận cổ, cổ áo được mở ra hai nút – vừa đủ để lộ đường xương quai xanh mảnh mai. Tay áo được xắn nhẹ lên, để lộ cổ tay thanh thoát và đồng hồ mảnh sang trọng. Cà vạt biến mất, thay bằng một sợi dây chuyền mảnh đeo thấp xuống cổ.

Quần tây vẫn ôm gọn dáng, nhưng thay vì giày đế bằng như mọi ngày, hôm nay Jimin mang giày cao da bóng, khiến bước đi thêm vững và dứt khoát.

Cậu không cố gắng trở nên gợi cảm. Cậu chỉ... muốn chứng minh:
Người ta có thể vừa thông minh, vừa hấp dẫn. Vừa lịch sự, vừa khiến người khác không thể rời mắt.

9 giờ 10 phút.
Min Yoongi đang họp cùng Kim Namjoon và Trưởng phòng Jungkook. Giọng anh đều đều, ánh mắt lướt qua slide trình chiếu trên màn hình lớn.

Cửa mở khẽ.
Jimin bước vào, mang theo tài liệu họp – dáng điềm tĩnh nhưng ánh nhìn thẳng thắn. Cậu đặt từng tập tài liệu lên bàn, đến đúng vị trí của từng người.

Yoongi không nhìn. Cho đến khi Jimin nghiêng người thấp xuống để đặt tài liệu trước mặt anh. Và trong một khoảnh khắc rất ngắn, anh thấy... chiếc dây chuyền nơi cổ cậu. Cổ áo mở. Và mùi hương thoang thoảng của nước hoa gỗ nhẹ nhàng.

Chết tiệt.

Anh nhìn thẳng vào tập tài liệu, không nhấc đầu lên. Nhưng mọi giác quan còn lại đều như bị kéo căng.

Namjoon khẽ nghiêng đầu, nhìn Jimin với ánh mắt bất ngờ – rồi nhếch môi cười. Jungkook huýt gió khẽ khi Jimin quay lưng rời đi.

Yoongi gõ nhẹ bút lên bàn.

— "Tập trung vào nội dung. Không phải trên cổ ai đó."

Cả phòng im lặng.

Sau cuộc họp, Yoongi gọi Jimin vào phòng riêng.

Cậu bước vào, khẽ khép cửa sau lưng.

— "Ngài gọi tôi?"

Yoongi đứng dậy, quay người ra cửa kính. Ánh sáng phản chiếu lên lưng áo vest khiến anh trông vừa quyền lực vừa... mâu thuẫn.

— "Cậu thay đổi cách ăn mặc."

— "Vâng. Tôi thấy mình cần thích nghi với môi trường. Có vấn đề gì không ạ?"

Yoongi quay đầu. Ánh mắt anh không còn lạnh lẽo như thường ngày. Nó có thứ gì đó... bất định. Như thể anh đang đấu tranh với chính mình.

— "Cậu định dùng ngoại hình để thu hút sự chú ý trong văn phòng?"

Jimin khẽ nhướn mày.

— "Nếu tôi làm việc kém, ngài có thể phàn nàn. Nhưng nếu tôi làm việc tốt... thì ngài đang nói đến vấn đề gì vậy? Định kiến cá nhân à?"

Một cú chọc thẳng.

Yoongi im lặng. Không phải vì không có lời đáp, mà vì Jimin... nói đúng. Anh đang định kiến. Anh đang không chịu nổi việc ánh mắt của mọi người – đặc biệt là những tên đồng nghiệp của mình – cứ nhìn cậu như nhìn thứ gì đó họ có quyền sở hữu.

Jimin nhẹ giọng, nhưng sắc lạnh:

— "Tôi là thư ký, không phải vật trưng bày trong văn phòng ngài."

Yoongi nhìn cậu thật lâu. Gương mặt ấy hôm nay không chỉ đẹp, mà còn đầy thách thức.

Anh hít sâu.

— "...Tôi không nghĩ mình lại khó chịu vì chuyện nhỏ như vậy."

Jimin mím môi, khẽ cúi đầu.

— "Tốt. Vì tôi không định trở lại làm người vô hình."

Cậu quay bước ra khỏi phòng. Lần này, chính Yoongi là người không thể rời mắt.

Anh đưa tay nới cà vạt, lẩm bẩm:
— "Park Jimin... cậu đang khiến tôi điên lên mất."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro