Chap 15 tt

Lại thêm 1 ngày nữa đã trôi qua...

Sáng sớm, mọi người đã có mặt đông đủ ở phòng khách. Dường như đêm qua bọn họ ko ai chợp mắt ngủ cả. Trong lòng họ đều đang rất lo lắng cho Thế huân và Lộc hàm nhưng ko ai dám vào trong.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào phòng của Thế Huân. Lộc hàm nằm trên giường, hai mắt khẽ cử động. Chưa bao giờ cô cảm thấy mệt mỏi như thế này, cổ họng vô cùng khó chịu như vừa nuốt phải thứ gì đó có mùi tanh. Cô lòm còm ngồi dậy, mắt dừng lại ở người đang gục ở mép giường.

- Này....- Cô đưa bàn tay yếu ớt của mình lay nhẹ người cậu. Vẫn ko có phản ứng gì. Cô cố dùng hết sức lay cậu khiến cậu ngả ra nền.

- Thế Huân...- Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, cô vội vã xuống giường đỡ cậu dựa vào người mình. đập vào mặt cô là cánh tay có vô số vết thương của cậu. Cô nhớ chuyện hôm qua. Hai hàng nước mắt ko tự chủ rơi xuống.

- Tuyệt à,...anh làm sao vậy...sao lại phải vì tôi chứ...tôi ko mún...- Cô bật khóc nức nở khẽ lay cậu.

- đừng khóc...xin em đấy..- 2 hàng mi rậm Thế huân khẽ động đậy, sắc mặt nhợt nhạt. Thật ra cậu rất mệt, 2 mắt thật sự ko mở được. Nhưng làm sao cậu có thể ngủ khi nghe thấy người con gái đó khóc và gọi tên mình, người con gái mà cậu yêu thương vì cậu mà rơi lệ.

- Anh...ko sao chứ.chung đại..tôi gọi Chung đại vào ngay...- lộc Hàm hai mắt ướt nhoè luống cuống định đứng dậy thì bị cậu giữ lại.

- tôi ko sao. đồ ngốc!- Nhìn sắc mặt cô hồng hào trở lại trong lòng cậu nhẹ nhõm đi phần nào.

- hic..hic..tôi ngốc mặc tôi. Vì kẻ ngốc như tôi mà anh...anh...anh mới là tên đại ngốc..huhu- Ko hiểu sao cô lại khóc thét lên nức nở. Tên chết bầm này vì cô mà làm tổn thương chính mình.

- thích khóc như vậy sao?-thế huân cố ngồi dậy đối diện nhìn cô.

- Ừ, tôi thích khóc đấy. Huhu..- cô ngang bướng nghênh mặt lấm lem của mình lên cãi.

- Nín!- chất giọng lạnh lùng thốt ra.

- huhu...huhu...- ko bị uy thế của cậu khuất phục, Lộc hàm càng khóc càng linh đình hoành tráng hơn.

- Thật ầm ĩ mà..- Thế huân cười gian trá than phiền, xoay người dùng hai tay giữ chặt sau gáy cô, đặt lên môi cô 1 nụ hôn. Chiêu này thật hữu ích nha, cô lập tức nín khóc, 2 mắt mở to tới nổi ko sao khép lại được.( =.=", có ai hôn mà mở mắt như chị ấy ko?)

- Coi lần sao còn dám khóc nữa hay ko?- Sau 1 cậu buông cô ra bá đạo lên tiếng.

Lộc hàm mặt ửng hồng đỏ hơn quả cà chua, ngồi ngây người ra đó như bị điểm huyệt. Thấy phản ứng kì lạ của cô, Thế huân lại nở 1 nụ cười gian hết ý.

- Mún thử lần nữa sao?- Thế huân nhìn cô hỏi.

- ko...ko..ko cần.- Cô lập tức choàng tỉnh, xua tay lắc đầu lia lịa mà mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn. Cướp đi nụ hôn đầu của cô giờ lại muốn hôn cô. đồ biến thái mà. Trong lòng cô âm thầm mắng chửi. Xoay qua lại nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của Thế Huân khiến cô càng ngượng ngùng hơn. Cô đứng dậy toan quay đi thì lại bị Thế Huân giữ chặt tay.

- Mún đi đâu?- Cậu nhìn cô hỏi.

- Ờ...thì...tìm Chung Đại.- Cô cố gắng nói ra từng chữ.

- Họ đều ở ngoài cửa. Gọi lớn là được rồi.- Cậu dịu dàng nói sau đó từ từ đứng đậy kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa.

-Ờ...Chung Đại...- Cô chưa kịp gọi hết câu thì Lãnh Tuyệt đưa mắt liếc nhìn cánh cửa nó đã lập tức mở ra. Lộc Hàm nuốt khan, âm thầm tán thưởng. Võ công thâm hậu nga.

Thật như những gì Thế Huân nói, bọn họ thật sự đã ngồi chờ ở ngoài đó suốt 1 ngày trời chỉ mong được "yết kiến". Thấy cửa mở, tất cả ùa vào trong, Chung đại là người đi tới nhanh nhất, nhìn cánh tay bị thương của Thế huân cậu khẽ nhíu mài.

- Biết ngay mày sẽ dùng cách này.- Chung đại nói sau đó xử lí vết thương cho Thế huân

- Lộc hàm, chị khoẻ rồi...hưhư làm người ta sợ chết đi mà.- Xán ngọc nhào tới ôm chằm lấy Lộc hàm. Bất ngờ bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Thế Huân cô mới để ý tới 1 tay của Lộc hàm đang nằm gọn trong bàn tay rộng lớn rắn chắc của cậu. Cô hiểu chuyện gì rồi, cừời trừ vội buôn lộc hàm ra. Xán Liệt mặc dù mún mở lời hỏi han nhưng thấy thế huân vì Lộc Hàn mà ko màn nguy hiểm, cậu chợt nhận ra tình cảm của mình đối với Lộc hàm ko là gì hết so với Thế Huân Cậu chợt thở mạnh ra nhẹ nhàng nở nụ cười.

- Hai người...hiện giờ là sao?- Xán ngọc chỉ về phía 2 người đang tay trong tay. Tới giờ Liệt-Đại-Phàm mới để ý ồ lên 1 tiếng.

- hở?...ko..ko phải như mọi người nghĩ đâu?- Cô vội vàng phủ nhận.

- cô biết bọn này đang nghĩ cái gì à.- Diệc Phàm kên tiếng trêu ghẹo.

- ko, ko phải như vậy mà!- Lộc hàm khổ tâm phản bác, tay mún rút ra khỏi bàn tay ấp áp của Thế Huân nhưng hoàn toàn vô ích.

- Ko? Em ko mún chịu trách nhiệm sao?- Thế huân tàn ác cố tình gieo tiếng oan.

- Ồ...- Bao nhiêu ánh mắt mở to cùng với sự ngạc nhiên.

- What? Trách....trách...nhiệm...- lộc hàm là đứa sốc nhất, mồm mở to nhất, nhìn chăm chăm Thế Huân.

- Chúng ta chẳng phải...- Thế huân miệng hiện rõ nụ cười nhìn cô, nói mới nửa câu liền dừng lại khiến bao nhiêu ánh mắt trố ra trông chờ cậu nói tiếp.

- Phải cái gì cơ? Mau nói đi huân ca.- Câu nói bỏ ngang của Thế huân làm Xán ngọc tò mò.

- Thế huân, anh đang nói nhảm gì vậy?- Lộc Hàm nghiến răng nhìn Cậu.

- Em thật sự mún tôi nói cho họ biết...- Nói tới đây, thế huân ghé sát tai Cô thì thầm nói cái gì đó, phút chốc mặt cô lại đỏ ửng lên.

- Tên biến thái, đại biến thái...-lộc hàm hét toáng lên khiến ai cũng phải nhăn mặt bịt tai lại. Tên Thế Huân chết bầm, dám cưỡng hôn cô giờ lại dùng chuyện đó uy hiếp cô. Aaa!!! Cô sập bẫy Sói rồi.

- Hai người thật ra là sao rồi.- Diệc Phàm hỏi.

- Thì...- Thế huân mới mở miệng liền bị cô dùng tay che lại. Hành động này khiến mọi ngươi thêm nghi ngờ. Còn Thế Huân thì trong lòng được 1 trận cười hả hê.

- lộc hàm, chị có tật giật mình nha.- tiểu ngọc lên tiếng.

- ko, ko phải vậy mà.- Lộc hàm cố nén thương đau cười như mếu.

- Vậy thì để Huân nói đi! Thế huân, hai người làm sao?- Xán liệt góp vào.

- Thì... đã nắm tay rồi còn gì?- Thế Huân cười siết chặt tay cô đưa về trước.

- Mọi người giải tán thôi!- 4 người kia hô lớn rồi rời khổi, thầm nghĩ 1 kẻ đẹp như Lãnh Tuyệt thế mà bị điên. Chỉ mới nắm tay thôi mà bắt người ta chịu trách nhiệm.

Giờ cũng chỉ còn 2 người ở lại, Lộc Hàm cứ mún lấy lại tay. Sau 1 lúc thấy cô cứ mún rút tay ra khỏi tay mình, cậu lên tiếng phản bác:

- Người ta chỉ mủn nắm tay thôi, đừng giật tay lại chứ!- Xán Liệt nhìn cô.

- Biết có nắm suốt đời ko mà nắm?- Cô nói nhỏ nhưng đủ để cậu nghe thấy.

- Có mún như vậy ko?- Cậu nhìn gương mặt thoáng chốc lại đỏ lên của cô nghiêm giọng nói.

- Anh đang tỏ tình đấy à?- Cô ngây ngô hỏi, dáng vẻ bá đạo đã khôi phục trở về.

- Ko nói 2 từ đó thì chết à?- Cậu lãng lãng nói, cậu rất nhạy cảm với 2 chữ "tỏ tình". Nghe sến vô bờ bến lun vậy đó.

- Tôi chết rồi thì lấy ai cho anh nắm tay?- Lộc Hàm nói làm cậu cứng họng hết đường cãi lại.

- Lộc Hàm!- Thế Huân lên tiếng gọi.

- Hửm!- Cô nhìn cậu khó hiểu.

- Tôi mún...- nụ cười gian trá thứ n+1 lại nở ra trên môi thế huân khiến mặt lộc hàm tái méc, cậu ko nhịn được liền bật cười véo má cô- Tôi mún đi ngủ, em xuống nhà kiếm gì đó ăn đi.

Cô ko nói gì chỉ đứng dậy rời đi. Mới vừa ra khỏi phòng khép cửa lại, Lộc Hàm đưa đầu gõ nhẹ vô tường liên tiếp. Lúc nãy khi hắn ta bỏ dở câu nói cô đã nghĩ cái quái gì vậy chứ. Cô điên rồi! điên rồi!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro