Chương 6

Thấy tứ thử đi đến sau núi, Lô phu nhân không muốn đi theo, không phải nàng không lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, mà là, nàng thật sự không muốn lại nhìn thấy bộ dạng Bạch Ngọc Đường tự hành hạ mình, thật sự không đành lòng.

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài, Lô phu nhân lo lắng đi tới đi lui, chốc lát lại nhìn ra ngoài, không lúc nào an tâm được.

Ngay lúc nàng sắp không kìm chế được muốn đi vào núi, âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến làm đôi mi thanh tú của nàng càng nhíu lại, ngưng thần lắng nghe loáng thoáng nghe thấy được Từ Khánh đang lớn giọng, về rồi sao?

Lô phu nhân vội vội vàng vàng chạy ra, đập vào mắt đầu tiên là Hàn Chương cùng Từ Khánh cả người bôi bác, tiếp theo là Bạch Ngọc Đường đang hôn mê được Lô Phương cùng Tương Bình đỡ vào, vết thương trên người họ cũng không nhẹ.

Chỉ nghe Từ Khánh lớn tiếng la hét: "Đại tẩu, bọn đệ đem Ngũ đệ về rồi đây."

"Trời ơi, sao có thể như vậy?" Lô phu nhân hoảng sợ, vội vàng bảo Lô Phương cùng Tương Bình đem Bạch Ngọc Đường đang hôn mê mang về phòng an trí, đồng thời cũng phân phó người hầu đem hòm thuốc của nàng tới.

Lô phu nhân trước mắt giúp bắt mạch cho Bạch Ngọc Đường đã hôn mê, xác định là bởi vì mê hương nên mới hôn mê sau mới bắt đầu xem xét và chữa vết thương trên người tứ thử, lúc này, Tương Bình chậm rãi nói mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Lô phu nhân.

"Khi bọn đệ tận mắt thấy... Ngũ đệ đang cuồng si, thật sự không tin nổi, người trước mắt, là Ngũ đệ thật sao? Thật sự là Ngũ đệ đã từng phong lưu phóng khoáng kia sao?" Tương Bình nói bằng ngữ khí đau đớn kịch liệt.

Khi tứ thử đi đến phía sau núi, theo lời Lô phu nhân đi vào sơn động, dọc đường, không ai nói một lời, chỉ lẳng lặng đi, cước bộ ổn trọng. Chuyến đi này, mọi người đều hiểu rõ, nếu khuyên nhủ không thành công, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ căm hận đám huynh trưởng bọn họ, dù cho bọn họ suy nghĩ vì Bạch Ngọc Đường đi chăng nữa.

Nhưng cho dù như thế, có thể nói là bọn họ ích kỷ đi, ích kỷ cho rằng nếu Triển Chiêu đã chết, thì vì sao phải mang cả linh hồn của Bạch Ngọc Đường đi? Bọn họ chỉ là muốn Ngũ đệ mình khôi phục dáng vẻ phi dương khoái hoạt ngày xưa mà thôi, cho nên, cho dù bị căm hận, cho dù Bạch Ngọc Đường không tha thứ, bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không thay đổi tâm ý.

Ý nghĩ này sau khi nhìn thấy Bạch Ngọc Đường lại càng thêm kiên định.

Sau khi bọn hắn đi vào sơn động như lời Lô phu nhân, bốn người liếc nhìn nhau, Lô Phương chần chờ một chút rồi dẫn đầu đi vào.

Trong sơn động đầy mùi rượu, nồng nhất là mùi hương của Nữ Nhi Hồng mà Bạch Ngọc Đường yêu nhất, có thể làm mùi rượu tràn ngập thế này, ước chừng có thể thấy, người ở đây căn bản là đang tự khiến mình say.

Khi bước vào sơn động, tất cả mọi người đều nhận ra, khi đi vào hơi ấm liền giảm xuống, trong sơn động lãnh lãnh thanh thanh, hai mắt Lô Phương nhanh chóng quét tới nơi sâu nhất trong sơn động, Bạch Ngọc Đường không có ở đây, đập vào mắt có thể thấy được chính là những vò rượu đầy đất cùng một tảng đá không nhỏ rất không hợp lý đặt ở giữa động.

Đám người Lô Phương tràn ngập nghi hoặc, Từ Khánh là người đầu tiên không chịu nổi bèn lớn giọng hỏi: "Ngũ đệ sao lại không ở đây? Nơi này là sơn động mà đại tẩu nói sao? Đại ca, có phải chúng ta nhầm chỗ rồi không?"

Lô Phương nhíu chặt mày lại lắc đầu nói: "Hẳn là sẽ không sai, chính là chỗ này, lão Tam, đệ nhìn trên mặt đất, đó là rượu mà Ngũ đệ hay uống."

"Vậy lão Ngũ đâu?" Hàn Chương hỏi ra nghi hoặc của mọi người, Lô Phương cũng cau mày, đến khi Tương Bình đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, trên mặt đại biến: "Có lẽ nào..."

Mọi người đều đồng nhất quay đầu nhìn chằm chằm Tương Bình, nhưng mà, Tương Bình không để ý tới mọi người mà tầm mắt dán thẳng vào nơi để hòn đá.

"Tứ đệ?"

"Lão Tứ?"

"Đại ca, Nhị ca, Tam ca, các huynh có nhớ vừa rồi đại tẩu nói gì không?" Tương Bình chậm rãi mở miệng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hòn đá trước mặt.

Mọi người nghe xong lời Tương Bình nói vẻ mặt đều mờ mịt, sao tự nhiên lại nói đến chuyện này?

Tương Bình tựa hồ cũng không chờ bọn họ trả lời lại hỏi: "Các huynh nói, lão Ngũ sao lại để hòn đá vô dụng này ở đây?"

"Ta nói Tứ đệ, đệ nếu biết cái gì mau nói ra đi." Lần này lại là Hàn Chương không chịu nổi mở miệng trước, thấy sắp mất kiên nhẫn, người cũng chậm rãi đến bên hòn đá, nhưng mà, ba người mới vừa đến bên hòn đá hay nói đúng hơn là cái được gọi là 'hòn đá', sau tất cả đều kinh ngạc nói không nên lời.

Tương Bình chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thấy nét kinh ngạc của ba vị huynh trưởng, gằn từng tiếng nói: "Đây là huyền băng ngàn năm mà đại tẩu nói, đây không phải là hòn đá, đây là băng quan chứa Triển Tiểu Miêu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro