07
Một ngày mới, theo ánh mặt trời lên, toàn bộ mọi thứ đều lộ ra khí chất mới. Ánh bình minh bắt đầu tản bộ trong viện, chim chóc dậy sớm cũng bắt đầu hát ca rồi.
Bởi hôm nay thứ bảy, Triển Chiêu được nghỉ hiển nhiên không tới trường. Cuộc sống năm ba đại học vốn thoải mái hơn trước rất nhiều, thời gian trước cậu thường sẽ tới thư viện vào lúc nghỉ để lấy thêm nhiều tri thức, song sau khi đọc phần lớn sách cậu cảm thấy hứng thú ở thư viện, cậu đã không cần phí quá nhiều sinh lực ở đây nữa.
Có điều, không tới trường không có nghĩa là không bận. Thường ngày Bách Thần luôn bận chuyện đoàn thể, làm hội trưởng hiệp hội võ thuật, thứ bảy thường là ngày đoàn thể bọn họ đặc huấn. Mà Triển Chiêu không gia nhập đoàn thể nào, một mặt là không có thời gian, mặt khác là không hứng thú.
Trong lòng Triển Chiêu hiểu rõ, không tham gia đoàn thể, kỳ thật còn có một nguyên nhân là —— Chính cậu muốn rời xa đám đông.
Bởi từ nhỏ cậu đã mang theo trí nhớ kiếp trước, cho nên võ công kiếp trước cũng không xuống dốc, đều được cậu lén lút luyện lại từng chút. Tuy không lợi hại như kiếp trước, nhưng cũng có bảy tám phần. Người mang theo quá khứ, khi đối mặt với cái gọi là bạn cùng trang lứa hiện tại, bất kể là tâm tính hay thứ khác, đều khó tránh khỏi không hợp với mọi người —— Cho dù người muốn thân thiết với Triển Chiêu rất nhiều, Triển Chiêu cũng không hẳn muốn gần gũi mọi người như thế.
Tuy không phải cố ý, nhưng là lựa chọn rời xa theo bản năng.
Chuyện biết võ công này cũng giống chuyện cậu giữ trí nhớ kiếp trước, bị Triển Chiêu tận lực giấu đi, biết rõ chỉ có cha mẹ cậu, cùng với "những người đó".
Cái gọi là "những người đó", chính là chỉ "Long tổ" thuộc về tổ chức bí mật của Trung Quốc. Sở dĩ có quan hệ với Long tổ, là vì cậu từng dùng võ công của mình cứu hai người: Bao Chửng phụ trách Long tổ và Công Tôn Sách.
Lại nói Triển Chiêu cùng xuất hiện với Long tổ cũng là trùng hợp. Bởi quan hệ kiếp trước, với nhóm người Bao Chửng từng quen, cậu luôn có loại cảm giác đối mặt bề trên. Ngày đó trên đường cậu tan học về, đúng lúc gặp hai người cực kỳ quen thuộc này bị truy sát. Xuất phát từ cảm giác quen thuộc do chung sống cùng rất lâu sinh ra này, cậu không chút nghĩ ngợi liền ra tay.
Từ đó, chuyện Triển Chiêu thân mang võ công đã được ghi trong hồ sơ của Long tổ, hai người Bao Chửng cũng từng mời cậu gia nhập Long tổ, nhưng đã bị cậu khéo léo từ chối. Có điều cậu hứa với bọn họ, nếu Long tổ gặp nạn, nhất định cậu sẽ ra tay giúp đỡ.
Tuy không trở thành thành viên chính thức của Long tổ, nhưng Bao Chửng vẫn cho cậu giấy chứng nhận thành viên bên ngoài của Long tổ, nói là để cậu dễ ra vào. Dù sao kiếp trước làm "Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ" lâu như vậy, Triển Chiêu đã coi "bảo vệ Bao đại nhân" là chức trách của bản thân từ lâu, bởi vậy cũng liền nhận giấy chứng nhận có ý nghĩa qua cửa và trách nhiệm này.
Nhận giấy chứng nhận không có nghĩa là vào Long tổ, đổi lại nếu Triển Chiêu không chút vướng bận, có lẽ sẽ vui vẻ nhận lời mời của Bao Chửng. Nhưng —— hiện tại không thể. Chỉ có chính cậu biết, vì sao cậu từ chối lời mời của Bao Chửng.
"Bạch huynh, ngươi kiếp này, làm gì vậy? Ta không phải quan, hẳn sẽ không có chỗ đụng độ đi!"
Cậu nhớ rất rõ, chính bởi cậu ở quan trường, mới có Trùng Tiêu lâu, mới mang lại tai ương ngập đầu cho Bạch Ngọc Đường...
Cho nên, kiếp này, xin cho cậu ích kỷ một lần, cậu chỉ mong... Chỉ mong trở lại làm bản thân tự do, trở về làm một người khởi điểm giống với Bạch Ngọc Đường...
** ** **
"Cậu nói gì? Tập đoàn Giang Ninh?"
Bao Chửng nhìn tài liệu trong tay, có chút không xác định hỏi Công Tôn Sách trước mặt.
"Đúng vậy." Công Tôn Sách nâng chén trà trước mặt uống một ngụm, "Tôi cũng không nghĩ tới đám kia lại to gan muốn động tập đoàn Giang Ninh. Bối cảnh gia đình kia anh cũng không phải không biết, chỉ sợ đến lúc đó sẽ có chút phiền phức."
"Tin tức có thể tin được không?" Bao Chửng cau mày, thận trọng hỏi lại lần nữa.
"Tuyệt đối tin cậy!"
"Chuyện này phiền phức rồi!"
Nghĩ đến mấy người chủ tập đoàn Giang Ninh không sợ trời không sợ đất kia, Bao Chửng trầm ổn cũng hiểu được không thể xuống tay.
"Hết cách rồi! Chỉ có thể để Trương Long đi trước thôi!"
Suy nghĩ hồi lâu, Bao Chửng mới ra quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro