Tiểu Biệt Thắng Tân hôn (H)
-
Bạch Ngọc Đường từng nói, Triển Chiêu đối với chuyện tình cảm thật quá lạnh lùng vô tình, mỗi lần như vậy, Triển Chiêu lại ném cho hắn một cái bạch nhãn, cách xa ba trượng rồi lẩm bẩm, 'Chớ có làm vẻ mặt oán phụ khuê phòng như thế.' Thật ra không nên trách Bạch Ngọc Đường, sau khi biết được chân tâm, chấp thủ tương theo, hẹn thề bạc đầu, hắn mới nhận ra con mèo kia không chỉ có bệnh mặt mỏng, quân tử, thủ lễ, cuồng công việc, cuồng Thanh Thiên, không biết từ chối, tò mò, bao đồng,... Thôi đủ rồi - Bạch Ngọc Đường quát lên một tiếng rồi im lặng thở dài, y rất lãnh đạm.
Cho nên, khi Bạch Ngũ gia nắm bắt được điểm yếu của Triển đại nhân, cũng là ngày hắn âm thầm ôm người trong lòng mà hung hăng cảm tạ lão thiên gia một trận. Chẳng qua lần đó hắn vừa nhìn thấy Mèo con một thân phong sương liền không nhịn được muốn hôn, lại chẳng ngờ Mèo kia không đánh cũng chẳng mắng, chỉ một thanh kéo tay hắn, ôn nhu đáp lại. Kể từ đó, hắn nhận ra không phải ngẫu nhiên mà chín phần mây mưa của hai người đều là khi hoặc y hoặc hắn trở về từ công vụ. Có lẽ là về bên hắn nên buông lỏng cảnh giác, hay là cách biệt nhớ nhung dài lâu, Bạch Ngọc Đường không rõ, chỉ biết con mèo nhà hắn luôn dễ dàng chủ động nhiệt tình câu dẫn mị hoặc hơn thông thường bội phần. Còn là nhất mực dung túng hắn.
"Công Tôn tiên sinh, ông đừng giận."
Bạch Ngọc Đường đang ngồi trong phòng dược lý cùng với Công Tôn Sách, hắn vừa mới thay Bao đại nhân thị sát mấy trấn có đạo tặc phía Tây Nam, mất hẳn 3 tháng mới xong việc, vừa trở về đã nghe tin mèo kia mới tha một thân thương tích về tới được hai ngày, mà bản thân hắn cũng không khá hơn gì, đem cả cánh tay quấn băng trắng xóa về phủ làm hại Công Tôn tiên sinh đen mặt mắng tới cẩu huyết lâm đầu. Cuối cùng chờ cho tiên sinh giao dược cao trị thương cho hắn, cùng dặn dò đủ một vạn tám trăm điều, Bạch Ngọc Đường đã sớm muốn giết người, vội vàng chạy đến phòng Triển Chiêu. Nhìn người kia an tĩnh nghỉ ngơi trên giường, lại lật chăn sờ soạng hết một lượt mới phát hiện Công Tôn tiên sinh là tức giận chỉnh hắn mà thôi. Ngoài một vết thương khá sâu ở đùi phải, vẫn còn rướm máu nhàn nhạt thấm ra tận lý y, chỉ có vài vết xây xước nhỏ. Hắn thoáng nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi của Công Tôn tiên sinh bên ngoài cửa, cũng biết ông đau lòng hai người bọn hắn, nhìn lọ dược cao và mấy cuộn băng vải đủ cho hai người, Bạch Ngọc Đường nhẹ thở dài.
Chờ cho người ngoài cửa đi mất, Bạch Ngọc Đường vẫn không thay đổi tư thế, yên lặng ngắm nhìn Mèo con ngủ đến thật trầm.
"Nhớ ngươi." Cúi người chạm nhẹ lên khóe môi y, Bạch Ngọc Đường ôn nhu cười.
Đưa mắt nhìn khắp một lượt thân hình yên tĩnh trên giường, cuối cùng dừng lại ở vệt máu trên bắp đùi, Bạch Ngọc Đường tặc lưỡi. Không vội đánh thức y dậy, Bạch Ngọc Đường trước đi vào tủ trong góc tường lấy một bộ y phục bạch sắc rồi bước ra ngoài. Sau khi ra giếng tẩy trần sơ, vừa suy nghĩ xem phải làm sao để con mèo kia an tâm dưỡng thương mấy ngày tới.
Bị mùi máu tươi nhàn nhạt đánh thức, Triển Chiêu hé mi mắt, vừa nhìn chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ngồi bên bàn, nửa thân trên để trần, phơi bày làn da đầy những vết sẹo lớn nhỏ. Bạch Ngọc Đường ngồi nghiêng, hơi quay lưng về phía giường, ánh nến chập chờn hắt lên nửa khuôn mặt hắn, vẽ lại đường cong mạnh mẽ cường tráng của cơ thể, cũng chiếu sáng mấy dải băng lốm đốm đen trên bàn. Mùi máu kích thích khướu giác của y, làm thần trí y nhanh chóng tỉnh táo.
"Ngọc Đường, ngươi về khi nào?" Chống tay ngồi dậy, cẩn thận tránh động thương, Triển Chiêu thấp giọng hỏi.
"Mới chiều nay. Ngươi ngủ rất sâu, hẳn là Công Tôn tiên sinh thêm dược liệu an thần vào thuốc." Hắn không ngẩng đầu lên, tập trung tháo băng chất đống lên bàn, thanh âm vẫn đều đều không rõ buồn vui.
"Ngọc Đường, ta giúp ngươi làm." Đưa mắt nhìn đôi tay thuần thục xử lý thương tích trên người, Triển Chiêu bình thản nói, dường như đang đề nghị giúp hắn châm một tách trà.
"Con mèo ngươi đã thành mèo ba chân thật rồi, còn đòi giúp ta?" Đến lúc này, Triển Chiêu mới nghe được giọng điệu châm chọc vốn có của ái nhân, bỗng nhiên trong ngực cũng vui vẻ, mím môi cười, "Còn không phải chờ ngươi tự giác đến đây để ta giúp sao." Cuối cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, đôi ánh phản chiếu ánh nến, thâm sâu như đêm đen, khiến Triển Chiêu có cảm giác mọi ý niệm trong đầu nhất thời bị Bạch Ngọc Đường cuốn trôi mất.
Hắn hấp háy mắt, trào phúng nhìn Triển Chiêu, dần dần quay người đối diện giường. Lúc này y mới thấy rõ thương thế của Bạch Ngọc Đường. Một vết chém kéo dài từ đầu vai xuống nửa bắp tay, chiếu theo độ rộng của miệng vết thương là do đao chém, máu đã ngừng, có lẽ thương không còn mới, chẳng qua liên tục hành tẩu khiến thương lại hở ra.
"Qua đây, chuột ba chân." Triển Chiêu kéo khóe miệng, mỉm cười câu người. Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn gương mặt thanh tú bị bóng đêm che khuất một nửa, cùng đôi mắt hoa đào sáng lấp loáng tạo cảm giác ranh mãnh khác thường, trong lòng bất giác cuộn trào xung động muốn đè y ra dày vò một trận. Hắn cầm theo dược cao và cả đống băng vải ném đến trên giường, rồi lại ngồi lên ghế trúc đặt cạnh giường.
"Che ánh sáng, ta không nhìn thấy." Triển Chiêu nói, thanh âm có chút ám ách. Thật ra đôi mắt nhìn xuyên đêm làm sao bị chút bóng tối mờ mịt này làm khó dễ, chẳng qua thân hình to lớn của Bạch Ngọc Đường che khuất nguồn sáng nhỏ nhoi trong phòng, khiến không khí ba phần khẩn trương, bảy phần ám muội.
Bạch Ngọc Đường cười khẽ, xê dịch một chút, cũng đồng thời áp sát y một chút.
"Tay ngươi." Triển Chiêu vươn tay nhặt lấy lọ thuốc lăn lóc trên đệm, một bên mở nắp, một bên đưa tay lên chờ đợi. Bạch Ngọc Đường nhìn bàn tay mở rộng của ái nhân, âm thầm nuốt nước bọt, đặt cánh tay còn hơi âm ỉ đau cho y muốn chém muốn giết tùy thích. Triển Chiêu nương theo ánh nến mông lung, xem xét lại thương thế hắn một lượt, rồi chậm rãi đổ dược cao lên vết thương.
"Đừng động." Triển Chiêu phân phó Bạch Ngọc Đường, rồi lại cúi người nhặt lấy cuộn băng sạch trên đệm, giũ ra, bắt đầu băng bó cho hắn. Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, đôi mắt phượng xoáy chặt vào gò má kia. Triển Chiêu tập trung đỡ lấy bắp tay to lớn, cẩn thận sợ động vào thương thế của hắn, lại tinh tế cuốn từng lớp băng. Từ góc độ của Bạch Ngọc Đường, hắn nhìn thấy được hàng mi dài rợp bóng che đi đôi mắt sáng như sao đêm, thấy được nửa khuôn mặt băng thanh ngọc khiết, hai cánh mũi nhẹ nhàng phập phồng, bờ môi mỏng hơi mở ra, chiếc cằm thon, cùng làn da như mật ong thấp thoáng dưới lớp tiết y nguyệt sắc...
"Chiêu, ta..." Bạch Ngọc Đường vô thức gọi người, còn chưa kịp thông suốt mình muốn nói gì, đã bị một cảm giác mềm mại mát rượi chặn lấy môi. Hắn mở to mắt, chỉ thấy đôi mắt đá mèo thật to nhìn mình, đuôi mắt loan loan hình nửa vầng trăng, lấp lánh tiếu ý.
"Sắc chuột, kiên nhẫn một chút." Khẽ tách ra, khí tức của Triển Chiêu vờn quanh, hắn nghe được mùi cỏ xanh, cùng mùi dược thảo ngai ngái nhàn nhạt, trong lòng càng là rung động, ngược lại lý trí lại trở nên thanh tĩnh. Hắn yên lặng ngắm nhìn mấy ngón tay thon dài lướt như bay trên tay mình, đến tận khi chúng nắm lấy lọ dược cao, nhét vào trong tay hắn. "Xong rồi đây."
Bạch Ngọc Đường liếc cánh tay được băng bó hoàn hảo, lại đưa mắt nhìn vẻ mặt chờ đợi của ái nhân, nhếch môi lưu manh nói, "Tay ta bị thương, không tiện cử động, ngươi tự tới đi."
Dưới ánh mắt tự tiếu phi tiếu của con chuột, Mèo con chỉ có thể bất mãn trừng hắn, lại không phản bác được gì. Ai bảo y đau lòng hắn chứ.
Bạch Ngọc Đường nghiêm nghị nhìn Triển Chiêu cởi đai lưng, nâng eo rồi kéo quần xuống. Thẳng một đường diện vô biểu tình, nhưng ánh mắt hắn bị bóng tối che khuất, lại bắn ra khát cầu thâm sâu như dã thú nhìn con mồi.
"Đưa chân lên, để ta xem một chút." Triển Chiêu liếc hắn, động tác không có lấy một phân ngượng ngùng, nhưng khuôn mặt dưới ánh nến vàng nhạt đã đỏ bừng diễm lệ. Lầm bầm mắng đối phương một tiếng "chuột chết", Triển Chiêu chống tay lên đệm giường, hơi ngả người rồi chậm rãi nâng chân. Bạch Ngọc Đường chờ đến góc độ vừa phải, đưa tay đỡ lấy gót chân y, kéo cao lên một chút.
"Không phải ngươi nói bị thương sao?" Triển Chiêu lại ngả người về sau để giữ thăng bằng, bất mãn nói.
"Thủ nghệ của Triển đại nhân cao siêu, ta đã không còn đau rồi." Tà mắt nhìn bàn chân trong tay, ngón chân thon dài tinh tế, lòng bàn chân thô ráp mà sạch sẽ, hắn hạ môi lên mắt cá, trở tay nắm lấy cổ chân rồi đặt lên đầu vai, Triển Chiêu nhíu mày chờ xem hắn sẽ làm tới đâu. Bạch Ngọc Đường như cảm nhận được nhãn phong của y, nâng mắt nhìn người sau, khẽ bật cười. Hắn khóa chặt lấy ánh mắt của Triển Chiêu, từ ảnh phản chiếu thấy được đôi mắt kia theo dấu bàn tay hắn, dần dần từ cổ chân dẻo dai trượt lên bắp chân rắn chắc. Bất chấp những vết sẹo cũ mới, làn da y vẫn mượt mà như lụa thượng đẳng, Bạch Ngọc Đường vô thức tăng lực đạo, tham lam mơn trớn dọc theo bắp chân, kéo lên đến huyệt Vỹ Trung, nắn bóp da thịt trong tay một thoáng rồi mới tiếp tục di chuyển. Đầu ngón tay chạm đến băng trắng đã vương đầu những đốm máu tươi, hắn nhanh nhẹn tháo nút buộc, thả băng ra, ánh mắt cuối cùng nhìn rõ vết thương của Triển Chiêu, hắn khẽ cau mày.
"Bị bắn lén à?" Vết tên bắn xuyên đùi, góc độ hơi chếch, khiến đầu ra nằm hướng về phía đùi trong. Mặt vết thương đã kết mày, nhưng máu vẫn lấm tấm trên mặt vảy.
"Không hẳn, là bị tập kích." Hay phải nói rằng y rất may mắn mới chỉ bị thương có bấy nhiêu, Triển Chiêu không kể lại cho hắn, cũng như y biết Bạch Ngọc Đường đã thoát khỏi bao nhiêu nguy cơ, trên người mới lưu lại một đao thương lớn như vậy. Bọn họ chẳng qua im lặng, âm thầm biết ơn đối phương đã toàn mạng trở về.
"Vì sao lâu khỏi như vậy?" Hắn chỉ là sợ Mèo con trúng độc, độc còn phiền hơn đao quang kiếm ảnh gấp vạn lần.
"Công Tôn tiên sinh nói do động đến gân cơ, ta lại không xử trí sớm, nên hồi phục sẽ tương đối lâu." Triển Chiêu trầm mặc nói. Y vẫn nhìn đôi tay của Bạch Ngọc Đường, mà hắn vẫn chưa hề dời mắt khỏi khuôn mặt y. Hắn im lặng một lát, rướn người lên, nhẹ nhàng bắt lấy đôi môi Mèo con rồi dứt ra.
"Chiêu..." đổ tràn hơi thở của bản thân vào hô hấp của đối phương, Bạch Ngọc Đường chỉ gọi một tiếng rồi im lặng, đáp lại, Triển Chiêu hôn khẽ lên phiến môi còn lửng lơ trước mắt, khẽ đáp, "Ngọc Đường." Hắn mỉm cười, từ từ ngồi thẳng lại, cầm lấy dược bôi lên mặt vết thương, rồi nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân Triển Chiêu hạ xuống, quấn quanh thắt lưng mình. Hắn đánh giá vết thương ở phía đùi trên, tình trạng có tốt hơn mặt bên kia, sau khi cẩn thận đổ dược cao, hắn một tay giữ chân y, một tay với lấy cuộn băng vải, bắt đầu quấn quanh bắp chân trắng nõn. Triển Chiêu nhặt lấy lọ sứ đậy kín nắp, một bên tiếp tục dõi theo đôi tay hắn, khóe môi cong lên một độ cung rất nhỏ.
Hai người một mực im lặng. Đối với bọn họ, có những việc không cần phải nói thành lời.
"Xong rồi." Thắt nút buộc, vỗ vỗ vào bắp chân Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường tà mị cười.
Triển Chiêu hóm hỉnh cười, "Vậy thì nhờ Bạch Ngũ gia ngài mặc lại quần cho Triển mỗ đi. Để ngươi nhìn thêm một lúc chắc người ta cũng bị bào mòn mất."
"Sao ngươi không nói," Bạch Ngọc Đường ép sát một chút, Triển Chiêu vì mất thăng bằng lại ngã về sau, chịu đựng một con chuột bán thân xích lõa áp trên người, "Nhờ Bạch Ngũ gia cởi nốt lý y của ta."
"Lời như vậy, chỉ có con chuột mặt dày ngươi mới dám nói." Triển Chiêu hơi đỏ mặt, lại không yếu thế mà trừng mắt nhìn hắn. Thật ra cũng không cần trừng làm gì, vì đôi mắt phượng kia đang từng chút từng chút dán lại gần, cho đến lúc chóp mũi hai người chạm nhau, Bạch Ngọc Đường nghiêng mặt, nhe răng cắn đầu mũi Triển Chiêu một cái, rồi vừa cười hì hì vừa hôn xuống đôi môi mỏng mà hắn hằng cơ khát.
"Chiêu, nhớ ngươi." Hơi thở Bạch Ngọc Đường phả trên môi Triển Chiêu, mê luyến nói ba chữ, rồi lại chìm đắm vào nụ hôn dai dẳng
"Ta... cũng nhớ ngươi... Ngọc Đường..."
Bắt lấy những khoảnh khắc thở dốc giữa nụ hôn mềm nhẹ mà cuồng nhiệt, Triển Chiêu tìm được hơi thở để thốt ra những lời y chôn sâu trong lòng. Không phải ngẫu nhiên mà sau mỗi lần công vụ, y lại nuông chiều dung túng cho Bạch Ngọc Đường, chỉ vì y vốn không phải người giỏi thể hiện ra ngoài, không có nghĩa y không có khát cầu. Y nhớ nhung hắn, khi tức bá đạo mà ôn nhu này, thái độ buông thả mà chiếm hữu, đôi tay vững vàng, lực đạo mạnh mẽ khi ôm y trong vòng tay, những động tác kích tình làm y phải đỏ mặt, cùng những cái hôn dài đầy khao khát, Triển Chiêu nhớ hắn.
"Chiêu, cố nhịn một chút." Không biết từ lúc nào, Bạch Ngọc Đường đã kéo Triển Chiêu ngồi lọt thỏm vào trong lòng hắn, hai chân Triển Chiêu vòng lấy thắt lưng, tay ôm lấy cổ hắn, môi lưỡi hai người vẫn quấn quít không ngơi nghỉ. Bạch Ngọc Đường vội vàng luồn tay vào lý y, vừa mơn trớn làn da ngọt ngào như mật, vừa tìm cách cởi bỏ lớp y phục vướng víu này.
"Giữ chặt, ta đứng dậy đây." Tư thế tuy thân mật nhưng lại vất vả, nhất là khi cả hai người đều bị thương, Triển Chiêu nhịn đau dùng chân quấn chặt lấy thắt lưng Bạch Ngọc Đường, đồng thời giữ lấy vai hắn để giảm sức nặng. Bạch Ngọc Đường bị động đến thương thế thoáng nhíu mày một chút, nhưng căn bản Mèo con đang bị hắn hôn đến mơ hồ không kịp nhìn thấy. Tranh thủ từng khắc, Bạch Ngọc Đường chờ người kia như mèo dùng cả tứ chi bám chặt lấy cơ thể mình liền đứng dậy, gấp gáp cởi đai lưng, kéo quần xuống, nhân tiện cũng cởi bỏ tiết khố của cả hai. Sau khi rảnh tay, Bạch Ngọc Đường một tay đỡ lấy chân Triển Chiêu, tay còn lại vừa vặn chạm tới lớp băng vải, hắn nghĩ nghĩ rồi liếm môi, lùi tay lại, thay vì ôm lấy bắp chân lại bao quanh mông y.
"Ngọc Đường," Chờ Bạch Ngọc Đường vừa ngồi vững trên giường, Triển Chiêu liền đẩy vai hắn tách ra, mở đôi mắt mèo hơi mờ mịt nhìn đối phương. Đầu óc cũng có chút choáng váng, trong đầu chỉ còn lại tên của người kia và cảm giác nóng cháy khi ngón tay hắn lướt trên da thịt. Triển Chiêu theo phân phó của hắn mà di chuyển, nâng hông, gập chân lại, nhẹ nhàng ngồi xuống để tránh dồn sức nặng lên đùi phải. Trong lúc sắp xếp tư thế, cơ thể của Bạch Ngọc Đường mơ hồ ma sát với y, Triển Chiêu nhận ra cảm giác cứng rắn loáng thoáng chạm vào bờ mông, trong lòng dần dần căng thẳng.
"Mèo, ngậm vào." Chất sứ lành lạnh chạm vào da khiến y giật mình, thanh tỉnh lại một ít. Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đưa lọ dược cao trị thương đặc hiệu cho mình, Triển Chiêu thừa hiểu hắn muốn làm gì, chỉ đành cười khổ, "Ngươi không sợ Công Tôn tiên sinh phát hiện sao?" Lại thấy bàn tay kia đã trượt theo cánh mông, đẩy sâu vào nơi tư mật, khiến y phải cắn môi để ngăn mình rên rỉ.
"Đã là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm trí nhớ đến nam nhân khác!"
"Ngươi đừng quá vô lý... A!" Triển Chiêu vội vàng thở dốc, cảm thấy ngón tay kia sau khi tiến vào, bắt đầu không an phận lục lọi khắp nơi, y không kịp suy nghĩ cắn lấy nút đậy lọ sứ rồi hất đầu, tạo ra một thanh âm kỳ quái ám muội.
"Mèo ngoan." Bạch Ngọc Đường nhếch môi cười, rút tay ra đổ một ít lên đầu ngón tay, sau đó tiến vào lần thứ hai. Hắn nhanh chóng dùng hai ngón tay khuếch trương cúc hoa, thẳng đến khi Triển Chiêu đột ngột run rẩy, bấu chặt lấy vai hắn, Bạch Ngọc Đường tà mắt nhìn làn da ướt mồ hôi của Mèo con, đặt ngón tay thứ ba nơi hậu đình...
"Khoan!" Triển Chiêu cất tiếng hô, thanh âm khàn khàn yếu ớt, nghe như một tiếng quyến dụ hơn lời ngăn cản. Bạch Ngọc Đường chỉ cười, hôn phớt lên phiến môi đỏ mọng, động tác tay ngược lại càng không ngừng. Tăng thêm hai phần sức mạnh, đâm thẳng vào huyệt đạo yếu đuối của Mèo con, khiến y cong lưng hét lên một tiếng dâm mỹ, Bạch Ngọc Đường hôn dần từ cằm xuống cổ, giữ y trong tư thế ngưỡng đầu, tạo thành một vòng cung xinh đẹp.
"Ta chờ cũng đã ba tháng, ngươi còn muốn ta chờ?!" Bạch Ngọc Đường gằn giọng, răng đã dời xuống trên đầu vai y, bắt đầu gặm cắn. Những ấn ký đỏ rực kéo dọc trên làn da màu mạch như từng cánh hoa đào kiều diễm. Hắn há miệng, phả hơi trên lồng ngực Triển Chiêu, khiến trên người y nổi lên một tầng da gà rồi lướt ngón tay dọc theo cánh tay y, cảm nhận sự gai góc kỳ lạ mà gợi cảm. Liền không một lời báo trước, Bạch Ngọc Đường há miệng, một hớp ngậm lấy khỏa thù du đỏ hồng trước ngực Mèo con, y giật nảy người, trong cơ thể bị hắn lộng hành khuấy đảo, y rốt cuộc không nhịn được mà buông ra những tiếng nỉ non đường mật.
"Ngọc Đường... Ngọc Đường..." Song trùng công kích, Triển Chiêu cũng rất nhanh dần dần bốc lửa, nhất thời y cảm thấy bản thân mình sắp hỏng thật rồi, Bạch Ngọc Đường lại đồng thời trên dưới thoái lui. Đôi mắt bị tình ý phủ mờ lăng lăng nhìn hắn, cảm giác trống trải trong cơ thể khiến y khó chịu xoay người, eo lại bị đôi tay cường thế của Bạch Ngọc Đường giữ chặt.
Bị đôi mắt đá mèo xinh đẹp đầy ý loạn tình mê nhìn chăm chú, tim Bạch Ngọc Đường không khỏi đập dồn. Hai bàn tay đỡ lấy thắt lưng Mèo con nâng lên, chờ y bám vào vai mình rồi thả tay, đặt đỉnh phân thân đã sớm sưng trướng nơi hậu huyệt, chậm rãi xoay tròn thăm dò. Cảm thấy thân hình trong ngực khẽ run rẩy, Bạch Ngọc Đường yêu thương hôn vào dái tai, ngậm lấy nhĩ châu khả ái, ôn nhu thì thầm,
"Chiêu, ta vào đây."
Hắn gác trán vào hõm vai Triển Chiêu, hít sâu một hơi, hai tay giữ chặt hông y, từng chút tiến vào. Chỉ biết Mèo con bấu chặt lấy vai y, cơn đau từ vết thương giữ cho hắn một phần lý trí, khiến hắn không một đường đánh thẳng vào nơi ấm áp mềm mại kia. Hỏa nhiệt lướt qua yếu huyệt, Triển Chiêu bật ra một tiếng rên rỉ, làm một tia cảnh tỉnh còn sót lại kia cũng tan biến thành tro bụi, Bạch Ngọc Đường siết chặt bờ eo người trong lòng, ấn mạnh xuống, đem dục vọng của hắn hoàn toàn chôn sâu vào cơ thể y.
"A..." Cả hai cùng sảng khoái. Bạch Ngọc Đường đã lâu chưa gần gũi ái nhân, nay có chút không khống chế được, mà con mèo kia bị hắn trêu chọc mấy phen cũng đã sớm động tình, giờ được lấp đầy cũng thấy thoải mái. Bạch Ngọc Đường một bên chậm rãi đưa đẩy hông, một bên ôm lấy người nâng lên, phân thân nhẹ nhàng cọ sát bên trong tràng bích, chờ y thích ứng. Triển Chiêu lại không an phận, ngồi trên người hắn giãy dụa một hồi, cuối cùng không nhịn được, vùi mặt vào tóc hắn thở ra một câu, "Ngọc Đường, mau, động."
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con mèo đỏ bừng như tôm luộc, giấu mặt vào tóc mình, hai tay lại ôm chặt lấy cổ hắn. Bạch Ngọc Đường mỉm cười đắc ý, bất chấp thương tích của đôi bên, nhanh chóng siết chặt lấy bờ eo dẻo dai, tốc lực đâm thẳng vào điểm sâu nhất, rồi một đường rút ra đến cùng, dồn dập chiếm đoạt. Mỗi lần hắn tiến vào, nội đình ôn nhu bao bọc lấy hỏa nhiệt của hắn, hút chăt như không muốn rời. Triển Chiêu đã sớm buông tay, hòa cùng nhịp điệu của Bạch Ngọc Đường, để mặc cho hắn thao túng. Từng cử động như một vũ điệu hoang dại mà dịu dàng, như tình cảm êm ái không lời của đôi lão phu phu, lại quen thuộc thân thiết len lỏi đến từng ngóc ngách, mang lại những đợt sóng khoái cảm bủa vây lấy tâm trí thân thể cả hai.
Cuối cùng, một đợt cao triều cuốn bay mọi ngăn cách, Bạch Ngọc Đường ôm siết lấy cơ thể Triển Chiêu, đẩy dục vọng của bản thân vào tận cùng cơ thể y, đồng thời phóng thích mọi nhớ nhung chất chứa. Triển Chiêu run rẩy kịch liệt, cơn khoái cảm mãnh liệt khiết thần trí y mê dại, nhưng cơ bắp căng cứng khiếp cơn đau trên đùi càng lợi hại, đánh thức y từ trong cơn kích động điên cuồng, làm y cảm nhận được càng nhiều hơn niềm hoan lạc tràn đầy mà Bạch Ngọc Đường đang rót vào cơ thể y. Thình lình dục vọng ngẩng đầu bị bàn tay hắn quấn lấy, y không kịp phòng bị, chỉ có thể giơ tay đầu hàng, dịch thể nóng bỏng phóng xuất giữa mấy ngón tay thô ráp.
Thân thể ngã vào lòng hắn, nghe được nhịp tim dồn dập của ái nhân, Triển Chiêu mệt mỏi mỉm cười.
"Chân ta đau."
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, nhẹ hôn vào bên cổ y, Triển Chiêu còn cảm nhận được khóe miệng hắn đang cong lên.
"Tay ta cũng đau."
Dùng mấy cuộn băng vải còn thừa làm sạch sơ sài, hai người lười nhác nằm xuống giường. Triển Chiêu hơi nép mình vào góc, lại bị con chuột kia cào ra. Bạch Ngọc Đường ôm lấy mèo trong lòng, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, hít sâu hương vị nam tính vương mùi thảo dược thanh mát của ái nhân.
"Ngươi nói xem, Công Tôn tiên sinh sẽ xử lý chúng ta thế nào." Dựa đầu vào vai Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhướng mày nhìn sang cánh tay băng trắng đã rướm một vệt máu lốm đốm của hắn, khó khăn cười.
Bạch Ngọc Đường vuốt ve thắt lưng y, từ từ trượt xuống hông, mớn trớn bắp đùi. Thương trên chân Triển Chiêu cũng hở ra rồi.
"Có khi là dùng ngân châm chỉnh chết chúng ta." Hắn hôn lên tóc mai của Mèo con, bật cười, "Hoặc là, kê mê dược cho chúng ta ngủ bảy ngày bảy đêm. Hoặc là,... Hoặc là cho chúng ta uống đủ mười cân hoàng liên. Ta không biết nữa." Bạch Ngọc Đường ngừng một lúc, chờ đến khi Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn mới tiếp lời, nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp lấp lánh như sao khẽ bắn ra một tia sợ hãi, hắn bật cười ha hả.
"Ngươi bớt đùa giỡn. Chúng ta có họa cùng chịu đây." Triển Chiêu cau mày bấm hắn một cái, là con chuột la oai oái.
Nháo một lúc, trong phòng lại yên tĩnh, chỉ còn hơi thở êm ái của hai người, ôn nhu hòa vào nhau. Bạch Ngọc Đường lại cất tiếng. "Mèo con, gần hai năm rồi ngươi chưa nghỉ phép, có muốn đến Hãm Không Đảo không?" Thấy Triển Chiêu ngần ngại, hắn nhếch môi cười, bồi thêm cú đánh quyết định, "Trốn tiên sinh."
Triển Chiêu biết hắn chỉ đùa, nhưng ngược lại không nỡ cự tuyệt đề nghị đáng ao ước này, suy đi nghĩ lại, cuối cùng khẽ gật đầu. "Ừ, ngày mai ta xin đại nhân nghỉ phép."
Bạch Ngọc Đường vuốt ve bờ vai trần của ái nhân, từ từ nhắm mắt. Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng bọn họ đã là lão phu phu rồi, tiểu biệt hay tân hôn, cũng không bằng bình bình an an, nắm tay du ngoạn.
"Yêu ngươi."
"Ta cũng yêu ngươi."
- Hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro