Nhất, mỹ nhân kế của Miêu Miêu

Ngươi nói chuyện trên thế giới này vì cái gì không công bằng như vậy chứ?

Việc này muốn nói từ đầu cũng rất đơn giản, không phải là cái gì gì đó ngũ thử Hãm Không đảo đạo tam bảo Khai Phong Phủ đi sao, phải, tam bảo đối với Bao đại nhân, đối với Khai Phong Phủ mà nói là rất trọng yếu, ai có thể khiến hắn từ sáng đến tối luôn như đi vào cõi thần tiên, ngay cả quan ấn cũng xem không nổi nữa? Còn có Công Tôn Sách, ngươi nói ngươi mỗi ngày ở thư phòng là làm gì chứ? Một con chuột lớn như vậy vào phòng, đồ cũng tha rồi, ngươi nói ngươi thế nào lại không phát hiện chứ? Ngươi nói, ngươi nói! NÓI!!

Triển Chiêu một cước đá hai hòn đá trên đường sang một bên.

Bao đại nhân người ta là đại nhân, đương nhiên không thể tự thân xuất mã, Công Tôn tiên sinh, thư sinh, lo liệu việc này rõ ràng cũng không thích hợp. Thế nhưng, những người khác của Khai Phong Phủ đâu? Từ trên xuống dưới, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ không tính, còn có bảy tám chục nhân khẩu nữa, dựa vào cái gì việc này liền phải tự mình xuất mã chứ?

Công Tôn tiên sinh nói thế nào nhỉ, nói là mèo bắt chuột, đó là thiên kinh địa nghĩa, nhưng nhìn thế nào thì cái dáng tươi cười trung hậu thành thật của hắn, Triển Chiêu cũng cảm thấy mình mới là chuột, Công Tôn Sách mới là mèo.

Dù sao, là bị bọn họ khi dễ chắc rồi.

Mệnh khổ mệnh khổ mà, đều bởi lúc còn trẻ không biết, vào nhầm Khai Phong Phủ long đàm hổ huyệt này á~~~~

Làm sai rồi thì làm sai đi, ai kêu ta xui xẻo chứ, nhưng lộ phí này cho cũng quá ít đi? Mò mò hai đồng bạc, Triển Chiêu lại ai thán, liền ít như vậy, Công Tôn tiên sinh còn nói rất chắc chắn, phải tiết kiệm phải tiết kiệm, còn biện pháp tiết kiệm như thế nào hả, ngay cả ngựa cũng không cho, nói là khinh công luyện để làm gì?

Làm gì?

Ai~~~~

May mắn y thật sự đủ tiết kiệm, còn có tiền mướn thuyền, bằng không, cũng không biết làm sao đi vào Hãm Không đảo tứ phía bị nước bao quanh này, phải biết rằng, y khinh công đích xác rất tốt, thế nhưng, còn chưa có tốt đến độ một bước vượt sông, mà y cũng sẽ không bơi.

Hoàn hảo, rốt cục chịu đựng đến được Lô gia trang trên Hãm Không đảo, bạc còn lại cũng không nhiều, đếm, không hơn không kém, còn có năm mươi văn, vừa đủ mướn thuyền trở lại. Ở chỗ này là một ngày cũng không thể lưu lại thêm, bằng không thật sự đói chết.

Đi lên liền gõ cửa, "Có ai không? Triển Chiêu Khai Phong Phủ đến thăm."

Triển Chiêu?

Lúc này trong Lô gia trang, tứ thử đang khẩn trương hội nghị.

"Ai, các ngươi nói, Ngũ đệ hắn thế nào lại to gan như vậy, đạo tam bảo của Khai Phong Phủ người ta làm gì chứ?" Lô Phương mặt mày hiền hậu lộ vẻ u sầu. Đệ đệ nhỏ nhất này, trời sinh chính là một bộ tính khí gây chuyện sinh sự, từ ngày nhỏ đẩy Tam nha đầu của Đinh gia người ta xuống sông, hại người ta mắc chứng sợ nước, rồi đến mấy hôm trước ôm tam bảo Khai Phong Phủ trở về, liền không ngày nào khiến người ta bớt lo.

"Ta thấy đó, Ngũ đệ chúng ta là quản không được nữa rồi, kệ hắn quên đi!" Từ Khánh nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu là ta nói đó, dứt khoát giao hắn cho Khai Phong Phủ đi, chúng ta là không quản hắn tốt, để quan phủ quản hắn cho rồi!" Tưởng Bình phe phẩy quạt lông ngỗng.

--

"Báo - Triển Chiêu Khai Phong Phủ tới thăm----"

Hả?

Mau mời.

Triển Chiêu vừa vào cửa liền đánh giá bốn người trong phòng khách, "Tại hạ Triển Chiêu, kiến quá (ra mắt) bốn vị trang chủ."

Không trả lời.

"Tại hạ Triển Chiêu, kiến quá bốn vị trang chủ." Lặp lại lần nữa.

Vẫn là không phản ứng.

"Tại hạ Triển Chiêu, kiến quá bốn vị trang chủ!" Đây là ngũ nghĩa Hãm Không đảo trong truyền thuyết? Như thế nào một đám trợn mắt há mồm, nước miếng chảy ròng ròng, có phải là tập thể trúng gió hay không thế? Vậy thì có thể lý giải rõ vì sao nơi đây chỉ có tứ nghĩa, không có ngũ nghĩa rồi, lão ngũ Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường kia chạy đi mời thầy thuốc mà!

"À~~~ Ồ~~~" Dù sao đã trải đời hơn vài năm, Lô Phương là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần ----- Trời ơi, thần ơi, Ngọc đế ơi, này, này, này là, là, là người? Thật không phải là thần tiên? Ai, cùng là người như nhau, người nói người ta là làm sao lớn lên chứ? Vươn tay lau nước miếng bên miệng, thay bằng khuôn mặt tươi cười: "Vị này chính là Triển đại hiệp sao - ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."

"Vị này chắc hẳn chính là Lô trang chủ đi, thất kính thất kính." --- Nguyên lai không phải trúng gió.

Tưởng Bình là người thứ hai phục hồi lại tinh thần, "Triển đại hiệp lần này đến --- là muốn gì vậy? Ai da, nghe hiệp danh Nam hiệp đã lâu, nhưng không nghĩ tới cư nhiên là một bộ nhân tài, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái như này --- Không biết Triển đại hiệp bao nhiêu tuổi vậy? Đã có gia đình chưa ~~~~ ô ~~~" Lời hắn vẫn chưa nói xong, đã bị Lô Phương một chưởng đánh bất tỉnh ---- khỏi khiến Hãm Không đảo bẽ mặt!

Quay đầu lại lộ ra vẻ mặt tươi cười thứ lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, xá đệ gần đây bệnh chưa lành, hồ ngôn loạn ngữ, đừng để trong lòng."

Triển Chiêu hoài nghi nhìn nhìn Tưởng Bình, đích xác giống có bệnh. "Tại hạ lần này đến thăm, chỉ là vì thu hồi tam bảo của Khai Phong Phủ, kỳ thật ba món đồ kia, chế tác thô ráp, ở quý đảo không có giá trị gì, mong các vị đại hiệp thông cảm, trả lại cho tại hạ."

Tam bảo?

Giật mình.

Tứ thử rốt cục tỉnh táo lại. Nhìn nhau một cái, Lô Phương hắng giọng, vừa muốn mở miệng, chỉ nghe ở cửa một người tiếp lời, "Đạo tam bảo, là Bạch Ngọc Đường ta một mình làm, ngươi đừng hỏi bọn họ. Về phần ta ấy mà, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, cho ngươi thời gian ba ngày, chỉ cần ngươi có thể ở trong Lô gia trang của chúng ta tìm được tam bảo, tam bảo ngươi mang đi, Bạch Ngọc Đường ta cam bái hạ phong, nếu không tìm thấy --- Ngươi cũng không cần phải sợ, tam bảo vẫn trả lại cho ngươi, thế nhưng, ngươi phải hủy bỏ danh hiệu Ngự Miêu của người ---- Thế nào hả?"

Triển Chiêu quay đầu, thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa, ồ, người này bộ dáng tuấn tú hào phóng, mi thanh mục tú, chỗ nào giống chuột chứ?

"Thế nào? Miêu Nhi? Đồng ý hay không hả?" Bạch Ngọc Đường cười như không.

"Một lời đã định."

"Yên tâm đi, lời Bạch Ngũ gia nói đã bao giờ không giữ đúng?"

"Vậy~~~" Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng, "Ta còn muốn hỏi một chút, ba ngày này có phải bao ăn bao ở hay không vậy?"

Ờ ------- Hả? Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn --- Cái gì? Bao ăn bao ở?

Triển Chiêu vô tội nhìn ngũ nghĩa mắt to trừng mắt nhỏ, làm sao? Có cái gì không đúng à? Mèo vào trong ổ chuột còn phải cần bỏ tiền mua cơm sao? ---- Hơn nữa, chẳng phải đã không còn tiền mà.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ngày thứ ba ---- buổi sáng cũng trôi qua.

Ai~~~

Không phải vẫn nói một người giấu cái gì đó, mười người cũng tìm không ra sao, huống chi bọn họ bên này chỉ có năm người ---- Năm người ý là nói, Triển Chiêu cùng tứ thử trừ Bạch Ngọc Đường ra.

"Còn có chỗ nào chưa tìm?"

"Không đâu --- Ngay cả quần áo của Ngũ đệ ta cũng tại thời điểm hắn ngủ lục rồi."

"Ai, lão tứ, ngươi bình thường không phải luôn tự xưng cái gì tiểu Gia Cát sao, thế nào, không có biện pháp?"

"Này không phải đang suy nghĩ sao! ----- Có, có --- Đến đến đến, Triển đại nhân, ngươi xem kế này được không?" Tưởng Bình thì thầm với Triển Chiêu.

"Cái gì?" Triển Chiêu vẻ mặt bất khả tư nghị, "Việc này, việc này----"

"Ai nha, này kia cái gì chứ, qua đêm nay ngươi liền thua~~ Bằng không ngươi liền hủy bỏ cái danh hiệu Ngự Miêu cũng được, chỉ sợ Hoàng Thượng lão nhân gia hắn không đáp ứng thôi."

"Vậy----" Triển Chiêu khó xử nhìn nhìn Tưởng Bình, lại nhìn nhìn tam thử khác đều là vẻ mặt chân thành hết mực, im lặng thở dài một tiếng, trời ơi, đây là số mệnh.

Bạch Ngọc Đường đang ngồi ở trên nóc nhà uống rượu.

Đêm nay trăng rất sáng đó.

Hắc hắc, Triển tiểu miêu, ngươi cứ chờ xem.

Kỳ thật hắn cũng không phải thật muốn làm khó Triển Chiêu, thế nhưng, gần đây, đã sớm nghe người ta nói qua, sống trên đời này, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây thổi bạt gió đông. Nếu không nhân lúc trước khi lừa y về mà trừng trị y, tương lai mỗi ngày tới, liền khủng khiếp, con mèo nhỏ kia còn không leo lên đầu Bạch Ngũ gia sao --- Đương nhiên, trước mắt thì con mèo nhỏ kia thoạt nhìn tựa hồ hoàn toàn không có chút tình nghĩa nào với mình, bất quá không sao, Bạch Ngũ gia xuất mã, còn sợ không thu y vào tay --- Phòng họa trước ấy mà.

Thứ hai, trong nhà không phải còn có bốn vị ca ca sao, thế nào cũng phải để bọn họ nhìn trước đã, lại nói tiếp việc này Bạch Ngọc Đường còn có chút không thoải mái nho nhỏ, hắn đối với ánh mắt của mình đương nhiên là phi thường tin tưởng, thế nhưng hắn vạn lần không ngờ ấy mà, bốn tên kia thấy sắc quên nghĩa, cư nhiên thoáng cái toàn bộ đến bên Triển Chiêu, cả ngày tìm tam bảo, tại Lô gia trang khiến cho gà bay chó sủa ---- Hoàn hảo hắn giấu rất kỹ, bằng không liền thất sách. Tương lai --- nhất định không trở về Hãm Không đảo ở.

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn nóc phòng của Bạch Ngọc Đường, phía trên là con chuột đáng hận nọ, do dự một chút, vẫn là nhảy lên, buồn cười, từ xưa tới nay chỉ có chuột sợ mèo, ở đâu ra có mèo sợ chuột chứ, đi thì đi, sợ hắn ăn ta chắc?

"~~~ Ngọc Đường?" Triển Chiêu rùng mình, thật kinh.

Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ quay đầu, đụng vào mặt Triển Chiêu, a! Đau quá~~~

"Ngươi, ngươi làm gì thế hả, không tìm được tam bảo cũng không thể đánh lén đó!" Bạch Ngọc Đường bất mãn xoa mũi.

"Ai đánh lén ngươi, ta cho ngươi biết, Bạch Ngọc Đường, ngươi cũng đừng ngậm máu phun người!"

"Ngậm máu phun người, ngươi xem, ngươi xem, mũi của ta cũng đã chảy máu rồi, còn không phải đánh lén hả?"

"Này, Bạch Ngọc Đường, ngươi còn nói bậy nữa không khách khí với ngươi đó."

"Không khách khí thì không khách khí, ngươi có thể ăn ta chắc."

Bạch Ngọc Đường như hổ rình mồi --- Không, là chuột nhìn chằm chằm Triển Chiêu --- Khó trách bốn ca ca nghiêng về một phía, Miêu Nhi nhà ta chính là bộ dạng đẹp, à, y nửa đêm lên nóc nhà làm gì chứ? Dù sao cũng không phải chỉ là để đụng đau mũi của Bạch Ngũ gia đi? "Ta nói, đã trễ thế này ngươi không đi tìm tam bảo, lên trên này làm gì?"

Đúng vậy, lên trên này làm gì chứ? Nghĩ tới đây, không phải là ---- "Tam bảo với không tam bảo cái gì, ta cũng không để ở trong lòng, thế nhưng, Ngọc Đường qua đêm nay ta đi rồi, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại."

Chờ một lát ---- choáng váng choáng váng --- Không thể nào? Chẳng lẽ - con mèo này nhất kiến chung tình với Bạch Ngũ gia? Có khả năng có khả năng, bằng nhân tài vô song, phong lưu phóng khoáng, văn võ toàn tài (dưới tính tưởng N ngàn chữ khoe khoang của mỗ Bạch) Bạch Ngũ gia ta đây, con mèo này yêu ta cũng là thiên kinh địa ý, "Miêu Nhi, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý, cơ hội gặp mặt có rất nhiều."

Trời ơi, người phải phù hộ ta, đừng để ta thấy Bạch Ngọc Đường nữa, lúc này đây đã quá đủ để Triển Chiêu ta chịu đựng rồi. Cầu người ngàn vạn lần đừng để ta gặp lại Bạch Ngọc Đường nữa.

"Này, Miêu Nhi, ngươi phát ngốc cái gì chứ? Trăng thật sự đẹp vậy sao?"

"Không, không có, nghe người ta nói, cầu nguyện dưới ánh trăng, vô cùng chuẩn."

"Ngươi cầu nguyện cái gì vậy?"

"Này sao ---- Trước đừng nói cái này, Ngọc Đường, ngày mai ta đi rồi, cũng không có cái gì tặng ngươi, liền ----" Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng, mặt có chút hồng, chậm rãi tiền gần Bạch Ngọc Đường, miệng hơi khô, con bạch thử này thực đáng hận, thế nhưng, thế nhưng vì cái gì tim lại đập như trống gõ thùng thùng, Triển Chiêu theo bản năng liếm liếm môi, nhưng không biết động tác này ở trong ánh mắt Bạch Ngọc Đường là hấp dẫn nói không nên lời, hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Miêu Nhi----"

"Ngươi có thể nói cho ta biết, tam bảo rốt cuộc ở nơi nào hay không?"

"Ở dưới bàn trong đại đường, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà." Bạch Ngọc Đường vươn tay định ôm hông Triển Chiêu.

A!!!

Một tiếng hét thảm vang vọng toàn bộ bầu trời đêm.

Bạch Ngọc Đườngnghiêng thân từ trên mặt đất nhảy dựng lên, nhìn Triển Chiêu phi thân ảnh rờiđi, sờ sờ ngực bị khuỷu tay Triển Chiêu đụng ---- Triển Chiêu ha Triển Chiêu, BạchNgũ gia nói giữ lời, không lừa ngươi tới tay là không được!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro