Vô luận Triển Chiêu không tình nguyện ra sao, chính là tứ thử Hãm Không đảo kia sống chết nhờ cậy dù thế nào cũng phải cứng rắn nhét Bạch Ngọc Đường lên thuyền, tìm cơ hội tống sao gây họa này đi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Bạch Ngọc Đường cầm kiếm buộc bọn họ làm như vậy, dù sao Bạch Ngũ gia cũng không thể tự mình mặt dày nói ra thế nào cũng phải theo Triển Chiêu về Khai Phong Phủ đi?
Thủ đoạn cũng không phải trọng yếu, quan trọng là... kết quả, kết quả chính là Bạch Ngũ gia rốt cục đã ngồi trên thuyền cùng Triển tiểu miêu về Khai Phong Phủ.
Non xanh nước biếc, Đông Kinh là một nơi tuyệt. Đông Kinh đương nhiên là nơi tuyệt rồi, Đông Kinh có Khai Phong Phủ, trong Khai Phong Phủ có Triển tiểu miêu mà. Hả, ngươi hỏi Đông Kinh không còn gì tốt nữa sao? Đương nhiên là không, không phải là người đông chút, nhà cửa sát chút, cửa hàng nhiều chút ---- Khiến Bạch Ngọc Đường phiền chính là, nơi này vì cái gì có nhiều thanh lâu như vậy chứ. Ngươi nói thanh lâu này cũng không phải buôn bán đứng đắn gì, không tìm một chỗ không người mà mở, ngươi nói ngươi lại chạy đến bên cạnh đường lớn làm gì hả? Cái gì, ngươi nói mở ở nơi không người lấy đâu ra tiền, cái đó Bạch Ngũ gia không xen vào, nhưng Bạch Ngũ gia thấy mỗi lần Triển Chiêu tuần nhai đám nữ tử trang điểm dày cộm lại đứng ở trên lầu nhìn, liền bực bội, ngươi xem đi, còn thét chói tai nữa? Ta thừa nhận, Triển Chiêu bộ dáng không tồi, thế nhưng, cái dạng này, cũng quá khoa trương đi?
"Cái gì?" Triển Chiêu thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy xuống, mở to hai mắt nhìn, "Ngươi nói cái gì? Bạch Ngọc Đường, ngươi cũng muốn đi tuần nhai? Ta không có nghe lầm chứ."
"Ta mặc kệ, ta chính là muốn đi." Bạch Ngọc Đường ngược lại cưỡi trên ghế, nghiêng về phía trước, cơ hồ dán tới mặt Triển Chiêu, trên người Miêu Nhi luôn có hương thơm nhàn nhạt, hít vào khiến người muốn gặm một cái.
Triển Chiêu theo bản năng lui về phía sau một chút: "Này, Bạch Ngọc Đường, ngươi có thể cách xa ta chút được không hả?"
"Không thể!" Bạch Ngọc Đường cự tuyệt dứt khoát yêu cầu vô lý này của Triển Chiêu, "Ồ, hiện tại chê ta cách ngươi gần, ngày đó không biết là ai chủ động lên nóc phòng Bạch Ngọc Đường ta, muốn dâng ta hôn----" Thân mình mãnh mẽ nghiêng về phía sau, chưởng phong của Triển Chiêu quét qua mũi.
Ngẩng đầu lại nhìn, khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu đã đỏ lên, thật sự là rất hối hận á~~~
Từ lúc nghe cái chủ ý kia của Tưởng Bình, cái gì mỹ nhân kế chứ, tam bảo đúng là lấy lại được, danh hiệu Ngự miêu cũng đã bảo vệ, nhưng nhược điểm này bị Bạch Ngọc Đường tóm chặt trong tay, biết vậy chẳng làm, biết vậy chẳng làm mà, đường đường danh dự của Nam hiệp Ngự miêu Triển Chiêu liền cứ như vậy bị hủy á!
"Liền định vậy đi." Bạch Ngọc Đường đắc ý dạt dào tuyên bố, có biết Triển tiểu miêu lúc nào thì hấp dẫn người ta nhất hay không hả? Chính là thời điểm tức giận, mặt có chút hồng, mắt trừng thành tròn, không hổ là Miêu Nhi á, mèo đương nhiên là của nhà mình tốt nhất, thế nhưng vấn đề là con mèo này tựa hồ vẫn chưa thể tính là của nhà Bạch Ngũ gia, vả lại, hình như còn có rất nhiều người có ý định bất lương, mưu toan lừa gạt ---- Này rất khủng khiếp này rất khủng khiếp, tục ngữ nói rất đúng, tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tao ương (ra tay trước chiếm được lợi thế, ra tay sau gặp phải tai ương) mà, không nhìn được cả điểm này thì còn gì là khủng khiếp.
Sáng sớm hôm sau, bên người Triển Chiêu liền thừa ra một con bạch thử.
"Triển đại nhân, Triển đại nhân đi tuần nhai rồi!" --- Vô nghĩa, không tuần nhai Bao đại nhân lại để yên chắc!
"Ai nha, thật là quá đẹp trai mà---" Lời này nghe nhiều đến lỗ tai đóng kén rồi.
"Phải đó, nhìn thế nào cũng không chán á~~" Nhưng người nghe được chán đó, có cái gì mới mẻ không hả?
"Nếu có thể gả cho Triển đại nhân, bảo ta chết cũng nguyện ý."
"Vậy ngươi liền đi chết đi!"
Hả?
Chẳng qua là ngẫm ở trong lòng thôi mà cũng phát ra tiếng sao? Triển Chiêu theo bản năng che miệng lại. Không đúng mà? Thanh âm này---
Quay đầu vừa nhìn, Bạch Ngọc Đường đang ngửa đầu nhìn Di Hồng lâu, vẻ mặt ai dám đụng đến ta thử xem --- Con chuột chết này, chẳng trách ngay cả bốn ca ca kia của hắn, cũng nói hắn thích gây chuyện thị phi, hơn nữa người ta nói ta bảo ta, mắc mớ gì tới ngươi chứ? Thật là nhiều chuyện!
"Oa --- Anh đẹp trai này là ai vậy?"
"Nghe nói là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường uy danh hiển hách trên giang hồ đó---"
"Trời ơi, hắn thật đẹp trai quá đẹp trai~~~" Lại tới nữa! Triển Chiêu thống khổ nhẹ day đầu, đi về phía trước.
"Này, Miêu Nhi, Miêu Nhi, đừng đi nhanh như vậy chứ, sẽ không phải người ta vừa mới khen ngợi ta đây vài câu ngươi liền ghen tị đi?"
"Ghen tị?!" Triển Chiêu trên mặt lộ vẻ bất khả tư nghị: "Ngươi không phải phát sốt rồi đi? Ta thật ước gì ngươi mau cưới một vị nào đó trong các nàng, để tránh ngươi cả ngày ở bên cạnh ta---"
"Nói như vậy ngươi đối với ta là một chút cảm giác cũng không có?"
"Không có!"
"Vậy ngươi cũng không có khả năng dâng một người ngươi một chút cảm giác cũng không có hôn đi?"
BẠCH! NGỌC! ĐƯỜNG!
"Ngươi có nhớ ngày đó là ai không hả? Rất tình nghĩa gọi ta thật dài cái gì mà ---- Ngọc ~~ Đường ~~ à! Triển tiểu miêu, quân tử động khẩu bất động thủ, ngươi thế nào thô lỗ như vậy chứ?"
Quân tử? Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, ngươi cư nhiên cùng ta nói quân tử? Thôi đi!
Buổi tối, Bạch Ngọc Đường ngồi ở trên nóc phòng Triển Chiêu, bộ dáng tựa hồ tâm sự nặng nề.
Triển Chiêu ngẩng đầu lên ngắm trăng, đêm nay căn bản không có trăng gì cả, trời đầy mây thôi, thật sự là kỳ quái, bất quá, mau mau thừa dịp cái con chuột kia quên quấy rầy chính mình mà ngủ một giấc thật ngon. Mệt quá đó----
Kỳ quái chính là, không chỉ đêm qua, sáng sớm hôm nay cũng không thấy con tiểu bạch thử kia, từ lúc từ Hãm Không đảo tới, Bạch Ngọc Đường vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, thật sự là quấy nhiễu không ngừng, thế nhưng một khi không có, bên tai thanh tĩnh, như thế nào bỗng cảm thấy có chút là lạ chứ?
Triển Chiêu một đường tuần nhai không tư không vị, những nữ nhân mỗi ngày tựa như nổi điên kia như thế nào cũng không thấy nữa? Chuyện này cùng việc đột nhiên mất tích của Bạch Ngọc Đường có liên hệ hay không chứ?
Một ngày trôi qua, Bạch Ngọc Đường vẫn chưa có trở về.
Chẳng lẽ con chuột này ngại cuộc sống buồn chán loại này, quay về Hãm Không đảo tiếp tục tra tấn bốn vị huynh trưởng kia của hắn? Phì, cơm này sao khó như vậy ăn chứ!
"Ai, các ngươi nghe nói chưa hả, tên Bạch Ngọc Đường kia gần đây á, đã chinh phục toàn bộ tâm của nữ tử Đông Kinh rồi đó!"
"Thật sự hả?"
"Lại chẳng, ngươi xem, có câu châm ngôn không phải nói đó sao, nam nhân không xấu nữ nhân không thương mà, hắn cùng Triển đại nhân không giống nhau. Ta đi Di Hồng lâu thu thuế, trông thấy---"
Đó là đương nhiên, Triển Chiêu sao có thể cùng một dạng với Bạch Ngọc Đường? Triển Chiêu là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường là Bạch Ngọc Đường mà!
Triển Chiêu đặt bát xuống bàn, quay đầu bước đi.
Y quyết không phải là sinh khí, quyết không phải là sinh khí, rốt cục đã thoát khỏi con bạch thử kia, y sao có thể sinh khí chứ? Vui vẻ còn không kịp nữa mà.
Bạch Ngọc Đường cười hì hì từ trên cây bên cạnh nhảy xuống.
Miêu Nhi à Miêu Nhi,mặc kệ ngươi vui hay là không vui, dù sao hiện tại người sùng bái của ngươi đềurơi vào trong túi Bạch Ngũ gia, từ gốc rễ chặt đứt mọi nguy hiểm. Chiêu này gọilà gì nhỉ? Phải rồi, giải quyết tận gốc, chính là nó!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro