Chương 1: Cậu bị làm sao vậy?

"A.........người đau quá......" sao thế này, mình không phải đang ở trên giường sao? Sao giường lại cứng như vậy, anh trai nhiều năm của mình đây á? Lam Thiên theo bản năng mở mắt ra nhìn cái giường của mình một chút, nhưng vừa cúi đầu cậu liền ngây ngẩn cả người! Đây là chuyện gì a! Cả người cậu đang đè lên cỏ nhỏ xanh bên dưới, là chuyện gì xảy ra!
Cậu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt thử, xúc cảm thanh lương kia nói cho cậu rằng đây là sự thật, nói cho cậu biết đây không phải nằm mơ. Là tại sao vậy?
Cậu chậm rãi cúi đầu, rơi vào mắt vẫn là màu hồng nhạt thản nhiên như trước, chiếc áo ngủ đã làm bạn lâu năm với cậu. Mà bốn phía là rừng rậm nguyên thủy không khác gì Amazon là mấy, đại thụ rậm rạp hùng vĩ che trời, rất nhiều dây leo quấn quanh, cỏ dại mọc thành bụi, và cậu đang ở giữa một khoanh đất trống nhỏ, cậu cảm thấy mê mang. Là sao???? Bị bắt cóc à, nhà cậu không có tiền đâu.
Nói trắng ra, Lam Thiên chính là một tiểu thường dân như bao người khác, tuy rằng có cố gắng được một chút thành tựu, nhưng đầu năm cậu đã bị cướp như vậy, chắc chắn bọn bắt cóc này đúng là không có đẳng cấp.
Cho nên cuối cùng tổng kết lại, cậu đã rơi vào hố đen rồi.
Nhưng đúng là không hay ho gì mà, vì sao mà ngay cả một bóng người cũng không có, ngoài giun, kiến trên mặt đất, sóc với chim líu ríu không ngừng trên cây.
"Ai~~" cậu thở hắt một hơi, khổ thân chưa. Ngoài áo ngủ quần lót ra cái gì cũng chẳng có. Ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời đã nhô cao, bây giờ chắc khoảng buổi chiều. Bây giờ ở hoang sơn thế này cái gì cũng đều là vấn đề đối với cậu, chỉ có thể nhìn xem có cái gì......không có quả dại, nếu có, buổi tối mới có thêm manh mối.
Lam Thiên đứng dậy hướng rừng mà đi. Cậu vừa đi vừa đánh giá bên đường, cậu phát hiện mấy thứ kia thật lớn a. Cái gì cũng dài cũng lớn, ngay cả 'cỏ nhỏ' cũng tới đầu gối cậu. Lam Thiên không cao nhưng tốt xấu gì cũng được 1m75, cũng không phải là 'tàn phế' trong mắt bọn con gái.
Đang lúc nói thầm, bỗng nhiên cậu bị cái gì đó hồng hồng phía trước hấp dẫn ánh mắt, bởi vì nhìn rất quen. Cậu nhanh chóng đi lên.........nghĩ thầm, buổi tối có rơi xuống không nhỉ. Nhưng chờ tới khi cậu nhìn thấy rõ liền choáng váng. Đây là cái gì a, ngươi xem quả này rất giống lựu đi, nhưng vì cái gì nó lại còn lớn hơn cả cây sầu riêng! Ở đây tất cả đều đột biến gen à! Lam Thiên hái được một quả, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Đột biến gen trâu bò luôn! Một trái cậu có thể ăn được hai bữa đấy, cố gắng tiết kiệm.
Sau đó cậu mang theo trái cây đi lang thang tìm kiếm chỗ ở đêm nay, nhưng kiếm đâu ra người ở nơi hoang vu này a.
Không còn cách nào khách cậu chỉ có thể đi tìm một cái sơn động nào đó để qua đêm nay, nhưng kỳ quái là không biết sao những thứ ở đây rất cứng, thân cổ thụ cậu chạm qua cũng cứng như sắt vậy. Cho nên lúc Lam Thiên tìm được một cái động nhỏ, trên người không biết đã có bao nhiêu vết thương, tuy rằng không chảy máu nhưng tất cả đều hồn hồng. Thoạt nhìn rất thê thảm, không đành lòng chút nào.
Có ăn, buổi tối sẽ không phải lo lắng nữa, nhưng mà cậu phải đi tìm một ít củi nhóm lửa để phòng dã thú tiếp cận. Nhân tiện tìm một ít cỏ khô để buổi tối trải ra ngủ. Chờ ngày mai lại tiếp tục đi xem xung quanh. Đương nhiên tạo lửa phải sử dụng cách nguyên thủy nhất rồi.........đánh lửa.
Sau khi ăn xong, Lam Thiên đi ra ngoài cửa động, nhìn thấy ánh trăng trắng sáng chiếu rọi trên mặt đất, trong lòng cảm thấy rất cô đơn, hơi gió lạnh thổi qua mặt, tạo ra tiếp rít bên tai, phía trước mắt cậu là một mảng mông lung. Cậu chậm rãi vươn tay vuốt tai, chậm rãi thở ra một hơi.
Cậu là một cô nhi, không cha, không mẹ, chỉ có một mình. Ngay cả như vậy cũng không phải là điều phiền não nhất, mỗi ngày cậu đều phải lo lắng rất nhiều chuyện khác nhau, thậm chí cậu còn cảm thấy mình không có ngày nào được thoải mái.
Đi tới nơi này, cậu ít có khi lại cảm thấy vui sướng. Cho nên lúc đó chính là hiểu có được có mất. Khi mấy đi ta sẽ được bồi thường tương ứng.
Cậu nhìn thoáng qua màu xanh mênh mông vô bờ, không suy nghĩ nữa, xoay người vào động.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng cậu đã tỉnh, không có cách nào khác a, thật sự không thích ứng được việc không có giường mà. Hoạt động chân tay, duỗi lưng, hít vào một hơi không khí mới mẻ. Đột nhiên cảm thất thế giới này thật rõ ràng, nhìn áo ngủ ở trên người, haizzz.....đã không còn như cũ nữa rồi, ngày hôm qua đi tìm hang động bị nhánh cây bên này móc một cái bên kia quẹt một cái, có lẽ không có quần áo còn tiện hơn.
Ăn xong nửa trái lựu phải đi đến gần đó xem có thể đi ra rừng rậm được không, cậu vừa đi vừa nhìn, không biết hôm qua không thấy rõ hay mắt cậu xảy ra vấn đề, nơi này sóc với mèo đều lớn như nhau, chim cùng vẹt cũng rất lớn. Như vậy cậu cảm thấy mình rất nhỏ bé, nếu đi ra, gặp một con sói hay lão hổ còn không một ngụm nuốt chửng mình, nếu thực sự nuốt chửng cậu cũng biết làm sao bây giờ? chỉ đành chấp nhận thôi.
Ở đây, con rắn nhỏ trở thành mãng xà, mấy thứ ở nơi này tùy tiện cũng có thể xử đẹp cậu.
Đi dạo thật lâu, phát hiện ở đây có rất nhiều loại thực vật cậu chưa thấy qua bao giờ, còn có rất nhiều động vật cái đầu không phải rất lớn, bằng không cậu chạy mất tiêu rồi chứ còn hóng gì đây nữa. Hơn nữa chúng cũng không có ý làm tổn thương cậu, kỳ quái là trong mắt chúng giống như có sự kích động không hiểu nổi, cho nên dọc đường đi có rất nhiều tiểu tử kia đi theo cậu, làm cho cậu cảm thấy trên người mình cũng nhiễm một loại mùi động vật?
Lam Thiên đưa ta lên trước mũi ngưởi ngưởi. Phát hiện cũng không có mùi gì khác thường. Hơn nữa cậu cũng không làm chuyện gì đặc biệt, kỳ quái, nhưng bây giờ không phải làm lúc lo chuyện này, bây giờ cậu rất khát, lập tức phải tìm nước.
Đi dọc theo một cái đường món, chợt nghe tiếng nước ào ào cách đó không xa, cậu chạy nhanh hơn. Không biết vì sao, cậu chưa bao giờ cảm giác mình khát tới như vậy.
Chốc lát sau, liền thấy một cái sông nhỏ. Nước sông màu xanh biếc như ngọc bích rất đẹp, cậu liền bị hấp dẫn. Không tự chủ được bước xuống, ngay cả nước ướt tới thắt lưng cậu cũng không hề phản ứng. Cậu vươn tay vốc nước uống vào, không biết vì sao cảm thấy chỉ có nó mới đủ để giúp cậu giải khát, uống xong, có cảm giác mát ngọt tận đáy lòng, thân thể cũng trở nên rất nhẹ nhàng. Hơn nữa đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, cảm giác rất buồn ngủ.......lui về phía sau vài bước, nhưng vừa mới chạm tới bờ liền mất đi tri giác.
Chờ tới lúc mở mắt ra, mặt trời đã lặn về tây, ánh chiều tà chiếu rọi cả dòng sông, một màu vàng mông lung kì ảo, làm cho cậu trong phút chốc liền sửng sốt, lấy lại tinh thần, cậu phát hiện nửa người mình đang ở dưới sông, hơn nữa cậu cảm thấy cơ thể rất thoải mái, tóc ướt sũng trượt xuống dưới, nhưng sao lại tóc dài ra, sẽ không phải ngủ một giấc biến thành tóc dài chứ.
Cậu hôm qua tới giờ có làm gì đâu, chỉ uống một chút nước thôi. Đúng rồi! chính là nước này, uống nó xong liền mơ mơ màng màng ngủ đi, cậu vội vàng cúi đầu, tóc cũng theo động tác của cậu trượt xuống dưới, cậu mở mắt ra.
Bởi vì người trong nước kia là cậu rồi không phải là cậu. Mắt cậu không có lớn như vậy, cũng không sáng như vậy, làn da cũng không trắng nộn như vậy, tóm lại vì cái gì "cậu" lại xinh đẹp như vậy. Rất đẹp, nhưng không hề nữ tính một chút nào.
Lam Thiên không phải người tự kỷ, cậu rất tự biết mình, bộ dạng trước kia của cậu chỉ có thể gọi là thanh tú một chút, hoàn toàn không phải như bây giờ. Còn nữa cậu là một thằng đàn ông con trai xinh đẹp như vậy để làm gì???? lại không thể mài ra cơm ăn. Huống chi ở thế giới như vậy, cũng chả dùng được.
Lam Thiên thở dài, kéo thẳng vai, quay lại theo đường cũ, về cái động nhỏ kia nhóm lửa đợi ngày mai đến???
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bây giờ tôi sửa lại một chút, có hay hơn chút nào không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro