115
TNCTCQS – ☆ 115.
Posted by Hannah Nguyễn
10
Editor: Hannah Nguyễn
Không có ư?
Vốn tưởng nếu An Nhiên có thể, vậy nhất định không chỉ có một mình y. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không tin loại chức nghiệp pháp sư này là do An Nhiên sáng tạo ra đầu tiên, nếu có thể cho ra được hệ thống hoàn chỉnh cỡ này, vậy môn đồ đệ tử khẳng định sẽ không ít.
"Không có?"
An Nhiên gật đầu, lại xác nhận thêm lần nữa: "Theo ta biết, ít nhất đại lục Thú Nhân không có, phi thăng giới có hay không thì sau này nhìn mới biết được."
Tần Mộ Ngôn cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đều chưa từng tự mình đi qua phi thăng giới, lý giải hiện tại của bọn họ đều dựa trên những cuốn sách hoặc bản chép tay của các vị tiền nhân trước lưu lại. Truyền thừa của gia tộc Ngũ Thập Lam cũng rất lâu đời, nên biết được nhiều hơn đôi chút, riêng Tần Mộ Ngôn mang theo ký ức thần thú Arthes, đối với một ít thường thức nói chung đều có thể lý giải, Arthes năm đó đã mở ra thông đạo từ đại lục Thú Nhân đến phi thăng giới, nếu không phải trên đường gặp ám toán, chỉ sợ đã sớm lăn lộn trên phi thăng giới như cá gặp nước rồi.
Bi kịch là Cố Viêm.
Lần đầu tiên Cố Viêm biết đến phi thăng giới là sau khi nghe Tần Mộ Ngôn đề cập tới mối thù gia tộc về Arthes, tuy rằng hắn cũng xuất thân từ quý tộc Đế Đô, nhưng phi thăng giới là gì, chuyện này trước kia, hắn hoàn toàn chưa từng nghe tới.
Nói chung trong lòng An Nhiên đã có chút khái niệm mơ hồ, nếu [Thiên Địa Huyền Hoàng] thật sự cùng thế giới này có quan hệ nào đó, như vậy, chức nghiệp pháp sư ở thế giới này chỉ sợ thật sự tồn tại, có lẽ tại một hạ vị diện khác, hoặc có thể đây chính là phương thức tu luyện phổ thông của phi thăng giới. Những chuyện này vẫn chỉ là suy đoán riêng của mình An Nhiên. Y cũng không nói thẳng ra, cân nhắc đến con đường bọn họ phải đi, cách phi thăng giới còn khá xa, không cần phải cả kinh sợ hãi sớm như vậy.
Hơn nữa, tại thời điểm vẫn còn chưa xác định được lập trường của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, để lộ một chút tin tức tất nhiên sẽ khiến hắn chấn nhiếp ở mức độ nhất định, nhưng nếu nói quá nhiều, ngay cả gốc gác mình cũng nói ra, thì với thân phận phi thú nhân, trên người mang theo dị bảo, tuyệt đối là đối tượng đầu tiên bị cướp sạch. Tuy rằng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhìn không giống như kiểu người như vậy. Tri nhân tri diện bất tri tâm những lời này có thể truyền lưu đến ngày nay, khẳng định là có đạo lý.
Một mình đi đến thế giới này. Quả thật An Nhiên cần một ít đồng minh.
Vì thế tại thời điểm chọn lựa đồng minh, càng phải thật cẩn thận.
Tần Mộ Ngôn nhíu mày, tựa hồ muốn nói gì thêm, hắn đứng một bên cũng cau mày như Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói. An Nhiên đem tất cả phản ứng của bọn họ đều nhìn vào mắt. Nghĩ đến ba thú nhân đã tin tưởng những lời y nói là thật mà không phải là loại nói dối gạt người.
Trên thực tế [Bản chép tay Thụy Hi Nhĩ] tồn tại thật sự như trong trò chơi.
Chỉ là không thể xác định, là trò chơi bắt nguồn từ cuộc sống thực tế, hay cuộc sống thực tế bắt nguồn từ trò chơi.
Bí ẩn càng ngày càng nhiều. Nhưng nội tâm An Nhiên lại rất là thoải mái, nói chung, lúc trước y rất lo lắng phi thú nhân với thân thể yếu ớt không thể đảm bảo một thân dị bảo được. An Nhiên đối với Tần Mộ Ngôn tin tưởng. Phần lớn trình độ tin tưởng dựa trên tình thế bắt buộc, sinh ra trong thế giới Thú Nhân kẻ mạnh ăn kiếp kẻ yếu, lấy thân phận phi thú nhân thì có thể làm gì? Có năng lực làm được cái gì cơ chứ?
Cái gì cũng không làm được, Tô Túc cơ trí như vậy, người không nhìn xuất thân của y cũng rất ít. Nhưng một khi tên của An Nhiên bị lộ ra ngoài. Hiển nhiên sẽ bị xem thường, y không sợ bị khinh, chỉ sợ không làm được chuyện.
Người cùng đồng hành nếu không thể trao cho nhau tin tưởng, sẽ rất khó có thể đi tiếp, một khi phát hiện có người đỏ mắt vì báu vật. Nội chiến là điều nhất định. An Nhiên cho chính bản thân y một cơ hội, cũng là cho Tần Mộ Ngôn một cơ hội. Đây là một trận cá cược, và An Nhiên thắng. Có thể đặt cửa trên người Tần Mộ Ngôn là do chính bản thân Tần Mộ Ngôn có thứ An Nhiên thưởng thức, về phần Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, tạm thời vẫn chưa phát hiện.
Cho đến bây giờ, An Nhiên đã từ một phi thú nhân gầy yếu từng chút từng chút bắt đầu biến hóa, tại một thế giới lạ lẫm, y đã càng ngày càng thích ứng được, càng ngày càng như cá gặp nước, từ bị tính kế đến chủ động tính kế người khác, đây tuyệt đối là một tiến bộ nhảy vọt.
Kỹ năng dược sư đã bị khai phá, có dược sơn, có dược đỉnh, có phối phương. Hiển nhiên An Nhiên đã có hơn một lá bài tẩy để bảo vệ tính mạng.
Giá trị pháp lực đang từ từ hồi phục càng khiến cho An Nhiên thấy được một loại hy vọng, vốn lúc Tần Mộ Ngôn nói phi thăng giới An Nhiên không có bất kỳ suy nghĩ gì, y là phi thú nhân không thể tu luyện, tuy rằng biết đổ thạch, mặc dù có không gian, tuy rằng sẽ luyện dược, y kế thừa hai loại kỹ năng phụ trợ sinh hoạt bên trong trò chơi, chính là không kế thừa kỹ năng chiến đấu.
An Nhiên là pháp sư, tuy rằng thuộc tính không cao, trang bị không mạnh, thao tác lại rối tinh rối mù, nhưng những điều này cũng không thể làm biến mất một sự thật rằng y là một pháp sư. [Thiên Địa Huyền Hoàng] mãn cấp là 120, cấp An Nhiên là 90, dù cho không có lực, thì quái bình thường cũng có thể bị y dần từ từ đến chết, nếu hạ thêm độc dược, cái chết sẽ đến càng nhanh hơn. Một khi xuyên qua, nháy mắt trở lại thời kỳ đầu giải phóng là chuyện thế nào?
Thân thể hiện tại của y, sát gà còn khó, chứ đừng nói là sát quái.
An Nhiên tỏ vẻ thật tệ hại, mẹ nó trong trò chơi quái thấp nhất là bạch viên sơn cốc, loại hầu tử này so với đám gà con còn mạnh hơn, thời điểm y cấp 1 dùng pháp trượng cũng có thể đập vài lần chết một con. Ở cái giai đoạn mà pháp sư cấp 90, thì so ra càng giống như đồ ăn, nhưng làm sao mà hiện tại lại bi đát đến thế này!
Đã có lúc An Nhiên vô cùng oán niệm, thời điểm y cảm tạ đại thần xuyên việt đã ban cho y cái máy gian lận không gian vô địch này, thì đồng thời cũng yên lặng rủa xả hắn vì giá trị vũ lực thấp kém, kỹ năng sinh hoạt có ích lợi gì chứ? Có thể đổ thạch, có thể kiếm tiền, có thể luyện dược trị bách bệnh, còn có thể làm gì nữa đây? Ngươi nói còn có thể luyện độc dược sao?
Thân ái, độc dược là có thể tùy tiện lấy ra hả?
Cấp bậc đại sư của nghề dược mà An Nhiên có, vừa ra tay hiển nhiên sẽ là xác chết trôi vài thước, nhưng phương thức chiến đấu như vậy, mạnh thì mạnh thật, nhưng lại không phù hợp khi tác chiến đơn độc, ngẫu nhiên một lần trấn trường thì còn có thể.
Quan trọng nhất không phải là điều này, cũng không biết là a ba cố ý né tránh hay là do thân thể này đối với chuyện tu luyện không cảm thấy hứng thú, thường thức lý giải của An Nhiên đối với thế giới này chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là thiếu thốn. Tính theo cách nói của Tần Mộ Ngôn, chỉ có đột phá thần giai mới có thể mở ra thông đạo vị diện, từ đại lục Thú Nhân đi đến thượng vị diện.
Phi thú nhân không thể tu luyện, chính điểm này đã ngăn chặn bọn họ trên con đường phi thăng giới.
Tạm thời không bàn tới cấp bậc khó khăn khi đột phá thần giai, trên lý thuyết có thể làm được điểm này, cũng chỉ có thú nhân mà thôi. Vì thế An Nhiên còn vụng trộm tiêu cực một trận, nói chung thượng vị diện so với hạ vị diện thì tốt, nhưng tính ra vẫn không tốt, có thể đi ngắm cảnh du lịch một vòng cũng là không tệ, đáng tiếc về mặt bẩm sinh y đã bị hạn chế.
Nhưng sau khi lấy được [Bản chép tay Thụy Hi Nhĩ], An Nhiên rốt cuộc đã có loại cảm giác như khi ở trong trò chơi, giá trị pháp lực thong thả hồi phục, có kỹ năng pháp sư phụ trợ, An Nhiên cảm thấy thế giới đều như rộng mở sáng sủa hẳn ra. Tuy rằng không biết thế giới này cấp bậc pháp sư phân chia có phải giống cấp bậc chiến sĩ hay không, nhưng ít nhất y có thể chiến đấu có thể tu luyện, cái này thì có hy vọng rồi.
Cố Viêm nhìn [Bản chép tay Thụy Hi Nhĩ] trong tay An Nhiên, sâu trong mắt là tinh quang chớp động, rõ ràng là loại ánh sáng vô cùng hâm mộ.
An Nhiên nhướn mày, không biết tên này lại nghĩ cái gì nữa. Vừa định mở miệng hỏi, chỉ thấy Cố Viêm chân chó kề sát đến, hỏi: "Tiểu An Nhiên, đạo cụ đều có. Ngươi có thể đem kỹ năng pháp sư biểu diễn cho chúng ta nhìn một chút được không?"
Chân chó có thấy không!
An Nhiên hừ hừ một tiếng, "Các ngươi? Không phải chính ngươi muốn nhìn sao?"
Cố Viêm bị đâm trúng tim đen. Cũng không giận, ngược lại quay đầu khinh thường nhìn Tần Mộ Ngôn cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. "Rõ ràng cũng rất hiếu kỳ, vậy mà còn muốn bày ra bộ dạng thanh cao, cũng không ngại mệt à."
An Nhiên suy nghĩ, tính ra bộc lộ tài năng cũng tốt. Có thể khiến tên ngu ngốc này biết y có sức chiến đấu, phải nắm chặt quyền không chế đội ngũ, tương lai tài năng dự đoán của y mới có phương hướng phát triển. Nhất là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, An Nhiên rõ ràng cảm giác được hắn đang rối rắm. Một chân tiến vào trong, một chân vẫn còn bên ngoài. Hắn còn đang quan sát đánh giá, lúc này An Nhiên phản ứng là phi thường quan trọng.
Đoàn đội này, có thể hấp dẫn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không phải Cố Viêm, cũng không phải Tần Mộ Ngôn, mà là An Nhiên – một phi thú nhân – trên người không ít bí mật. An Nhiên đã đánh vỡ nhận thức cơ bản của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đối với phi thú nhân, nhất là phi thú nhân tồn tại như trung tâm của đội ngũ, mà hai tên thú nhân có thân phận có địa vị có năng lực đi cùng y lại không bực bội. Một khẩu lệnh một động tác, nhẫn nhục chịu khó, đặc biệt hai thú nhân này còn là một Cố Viêm bá vương đến từ Đế Đô cùng Tần Mộ Ngôn nổi tiếng với danh xưng lãnh đạm từ trước tới giờ.
Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không có quên dược An Nhiên lấy tới cứu hắn.
Thứ đáng thăm dò càng ngày càng nhiều, hắn đang đánh giá khả năng An Nhiên có thể mang đến giá trị bao nhiêu mới có thể quyết định bản thân có bước vào vũng nước đục này không.
Nhìn lại Cố Viêm cùng đức hạnh An Nhiên, nhất định không phải chuyện tốt quang minh lỗi lạc gì. May mà hắn lạc đường đến Nam đại lục. Nếu để đám lão nhân Bắc đại lục kia biết, còn không phải lập tức phái người bắt hắn trở về sao.
Cuộc sống mà. Trừ bỏ tu luyện chính là tu luyện, có thể không cần nhàm chán đến vậy không!
"Nha, đại diện bản thân ngươi thì cũng được đi, ngươi còn muốn đại diện cho A Ngôn cùng Tiểu Bạch sao, ngươi nói không tính!" An Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Cố Viêm liếc mắt một cái, sau đó xoay qua hỏi Tần Mộ Ngôn, "A Ngôn ngươi cũng muốn xem hả?"
Tần Mộ Ngôn gật đầu.
"Tiểu Bạch ngươi thì sao?"
Xưng hô này khiến Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lại một lần nữa rơi lệ. Hắn cũng không dám kháng nghị, trực giác thú nhân nói cho hắn biết, gặp phải loại người như An Nhiên, y nói gì ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe theo là được, thời điểm cần phụ họa thì phụ họa một câu, không có việc gì không cần nói lung tung. Sẽ bi kịch lắm.
Nhìn Cố Viêm bị huyết tinh trấn áp nhiều lần như vậy, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng có giác ngộ riêng của mình.
Không phải là xưng hô thôi sao? Danh tự chính là để người gọi, Tiểu Bạch tuy rằng không nghe hay lắm, ừm, trừ bỏ An Nhiên cũng không ai dám gọi hắn như vậy. Ai kêu An Nhiên trên người có bí mật, hắn tò mò, muốn biết, vấn đề loại xưng hô này, đợi hiểu rõ vấn đề về sau lại chậm rãi sửa đúng cũng không muộn.
Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có tự tin, trừ bỏ An Nhiên đối với trình độ thường thức nhận biết người tại đại lục Thú Nhân không rõ như vậy, cũng không ai dám gọi hắn bằng cái tên này, con bà nó tốt xấu gì hắn cũng là chiến sĩ thú nhân trung kỳ hồng mông, khoa địa long, còn là huyết mạch biến dị của thánh long hoàng kim viễn cổ.
Vô luận một loại nào, cũng đủ cho một đám thú nhân phi thú nhân nhìn lên.
Hiển nhiên Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã nghĩ tới khía cạnh quá tốt đẹp, hắn đem chính mình nhìn rất uy mãnh, lại đem An Nhiên nhìn quá đơn giản, thế nhưng hắn lại quên mất sự tồn tại của Ly Yểm. Điểm quan trọng nhất, hắn lại quên, thói quen thật là một thứ phi thường đáng sợ.
"Ừm." Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lên tiếng, tỏ vẻ chính mình cũng có hứng thú.
An Nhiên gật đầu, đối kết quả như vậy rất vừa lòng.
Có hứng thú thì tốt, chỉ sợ ngươi không có hứng thú thôi.
Y cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Mộ Ngôn, hỏi: "A Ngôn A Ngôn, Chu Tước linh cùng Long Tích huyết ở nơi nào?"
Chỉ cần đem pháp thuật phổ thông ghi lên [Bản chép tay Thụy Hi Nhĩ], thúc dục pháp lực trong cơ thể là có thể đem pháp thuật phát ra, không cần pháp trượng làm phụ trợ, chú ngữ này nọ An Nhiên đều nhớ kỹ, hiện tại khiếm khuyết duy nhất cũng chỉ có công cụ ghi chép.
Tần Mộ Ngôn mới nghĩ đến việc An Nhiên nói ghi lại pháp thuật cần hai thứ lưu lại kia của Sư Vương Terry. Có thì có, hắn nhớ rõ, nhưng hiển nhiên Sư Vương Terry cùng thần thú Arthes cũng chưa ý thức được loại đồ vật này có tác dụng gì, Tần Mộ Ngôn lật hết ký ức truyền thừa Arthes cũng không tìm được chỗ đặt hai món này.
"Ách......" Tần Mộ Ngôn chau mày, An Nhiên liền nói không tốt.
Quả nhiên, cơ hồ ngay lập tức, liền nghe Tần Mộ Ngôn nói: "Ta cũng không biết thứ đó bị đặt ở nơi nào nữa."
Đệch! An Nhiên còn tưởng rằng là do không dễ dàng lấy, nhưng có thế nào cũng không nghĩ tới còn có khả năng này. Gạt người!
Hết chương 115
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro