Thứ Nữ Đương Gả - Nhất Đẳng Thế Tử Phi ♎001

♎001 Sau Khi Xuyên

Editor: Hương Panda

Ngày mùa hè nắng chói chang, trên cây tiếng ve sầu kêu to không biết mệt mỏi.

Thành Nghi Hưng nằm ở một nơi đông đúc, một tiểu nha đầu trên người mặc bộ y phục màu lục dáng vẻ giống như là mới từ bên ngoài trở về, hiện tại đang vội vội vàng vàng chạy hướng về gian phòng ở tòa nhà phía tây.

Tiểu nha đầu đẩy cửa phòng ra "Kẽo kẹt" một tiếng, bước nhanh đi đến bên cạnh nữ tử đang ngồi ở giường kiên trì thêu hoa, trên mặt bởi vì sốt ruột chạy đi mà đỏ bừng lên, nhưng mà không che giấu được hưng phấn.

"Tiểu thư, nô tỳ mới từ Cẩm Đoạn phường trở về, người đoán như thế nào?"

Tiểu nha đầu không đợi nữ tử trên giường trả lời, lại tiếp tục mặt mày hớn hở nói:

"Vị Chưởng quỹ kia vừa thấy ta đến liền như sói thấy cừu vậy, trực tiếp hỏi ta có đem túi hương cùng hầu bao theo hay không. Nói là những công tử ca cùng thiên kim tiểu thư kia đều yêu thích vô cùng, trời vừa sáng liền bán hết hàng rồi. Mấy ngày nay đã có thật nhiều công tử, tiểu thư sai người đến hỏi hàng mới đã tới chưa. Nô tỳ liền theo lời tiểu thư nói, đem hiệp ước của người cho hắn ký, bạc cũng cùng nhau kiếm, người xem."

Tiểu nha đầu vừa nói vừa từ trong lòng đem ngân phiếu lấy ra, một sấp ngân phiếu trắng toát nhìn xem mà nàng cực kỳ kích động.

Tiểu thư làm những cái túi thơm cùng hầu bao kia nhưng trị giá lại đến mấy trăm lượng lận nha. Lúc trước tiểu thư cũng đem gửi bán mấy bức thêu của người, cộng lại ước chừng gần hai ngàn lượng bạc nha. Nàng lúc trên đường trở về phải bao bọc thực kỹ, chỉ sợ khiến cho người ta đoạt đi.

Hạ Thính Ngưng giương mắt nhìn tiểu nha đầu Vãn Ngọc đang vui sướng nói đến khua chân múa tay, khuôn mặt lại tỏa ánh sáng trực tiếp nhìn chằm chằm ngân phiếu, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ánh mắt liếc qua ngân phiếu trên bàn một cái, gần hai ngàn lượng, trong lòng hiểu rõ.

"Mấy bức thêu kia cũng bán."

Tiểu nha đầu tên Vãn Ngọc gật đầu như bằm tỏi.

"Bán bán, Chưởng quỹ Du Nhiên cư nói bán hai ngàn lượng. Nô tỳ y theo lần trước nói cho hắn rút ra một thành giá trị cho chúng ta là được, hắn còn hỏi ta bao lâu có bức thêu mới nha."

Hạ Thính Ngưng gật đầu đáp một tiếng.

Những túi thơm cùng hầu bao kia vừa tinh xảo lại xinh đẹp, mà ở triều đại này không có, tự nhiên rất được công tử, tiểu thư gia đình giàu có yêu thích.

Nàng lại đặc biệt thêu mấy bức thêu hai mặt kích cỡ lớn, không chỉ đa dạng mới mẻ độc đáo, thủ pháp thêu hoa văn trước đây chưa từng thấy. Mua về tặng lễ, hạ thọ lại thích hợp không thôi.

Chẳng qua là thêu hai mặt này cực kỳ phí công, mấy bức tranh thêu kia nàng thêu mất thời gian mấy năm mới thêu xong. Bất quá năng lực của nàng đổi lấy mấy ngàn lượng bạc này, coi như cũng đáng rồi.

Hạ Thính Ngưng cầm lấy ngân phiếu đếm đếm, lại đưa cho Vãn Ngọc.

"Nhận lấy đi, lúc này Vân Nhi cũng nên tan học, dọn dẹp một chút, bày cơm đi."

Hạ Tử Vân là đệ đệ Hạ Thính Ngưng, năm nay mười tuổi, nhỏ hơn Hạ Thính Ngưng bốn tuổi, thường ngày đều sẽ đến học đường đi học.

"Vâng, tiểu thư."

Vãn Ngọc vui mừng đem ngân phiếu bỏ vào trong một cái hộp nhỏ rồi khóa lại, lại bận rộn vội vàng đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Hạ Thính Ngưng buông bức tranh thêu trong tay, chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, nhìn vài cây hoa bạch lan ngoài cửa sổ, suy nghĩ tung bay.

Chớp mắt một cái nàng đi đến thế giới này đã tám năm, còn nhớ rõ ràng nàng là gặp tai nạn giao thông, nào ngờ vừa ngủ dậy nhưng lại trở thành một tiểu nữ oa sáu tuổi.

Đây là một triều đại không có ghi lại trong lịch sử, nhưng lại tương tự Trung Quốc cổ đại. Trung Quốc cổ đại có thứ gì, nơi này đại bộ phận cũng có, nhưng là có chút không có. Ví dụ như túi thơm cùng hầu bao kia, nơi này đúng là không có.

Hạ Thính Ngưng cười khẽ, chuyện này cũng xem như là tiện nghi nàng. Những thứ đó đúng là vì nàng mang đến không ít bạc. Phải biết rằng ở cổ đại, nữ tử là không có địa vị gì đáng nói, chỉ có tiền, mới có thể không bị người sắp xếp.

Đúng lúc Hạ Thính Ngưng đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Vãn Ngọc cũng đã từ bên ngoài đẩy cửa ra tiến vào.

"Tiểu thư, cơm dọn xong. Phu nhân cùng thiếu gia đã ở đại sảnh chờ người."

Nghe vậy, Hạ Thính Ngưng thu hồi suy nghĩ, trả lời.

"Ừm, đi thôi."

Đưa tay đóng cửa sổ, ra cửa phòng hướng đại sảnh đi đến.

Trong đại sảnh, Thủy thị đang ngồi ở cạnh bàn tròn nghe tiểu nhi tử nói chuyện ở học đường hôm nay, xa xa nhìn thấy nữ nhi đến, gấp gáp vẫy tay bảo nàng đến bên bà ngồi xuống,

"Ngưng Nhi, mau tới gần mẫu thân này."

Hạ Thính Ngưng cười đi vào đại sảnh, ngồi xuống bên cạnh mẫu thân nàng.

Thủy thị kéo tay nữ nhi của mình, mỉm cười đoan trang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng lớn càng xinh đẹp này của Hạ Thính Ngưng. Trong lòng không khỏi nổi lên một cỗ nhu tình, thầm than:

'Ngưng Nhi từ nhỏ chính là đứa thông minh, làm việc cẩn thận, lại có không thua nam nhi cả về trí tuệ lẫn kiến thức. Nếu thân là nam nhi, tương lai tiền đồ nhất định là không thể lường trước được, đáng tiếc thân lại là nữ tử, nữ nhi luôn phải gả vào phu gia tốt, đời này mới có chỗ dựa vào. Chỉ là thân phận này của Ngưng Nhi... Aizz.'

May mắn, Vân Nhi hiện thời có Ngưng Nhi dạy dỗ, bài tập cũng là vô cùng tốt. Nói vậy ngày sau cũng sẽ không khác nhau là bao, chờ Vân Nhi có tiền đồ, chắc chắn có thể quan tâm tỷ tỷ hắn hơn.'

Thủy thị vừa nghĩ tới đó, không khỏi thoáng yên tâm.

Ngồi ở bên tay phải Thủy thị chính là tiểu đệ đệ bốn tuổi của Hạ Thính Ngưng – Hạ Tử Vân, dung mạo này có sáu bảy phần giống Hạ Thính Ngưng.

Hạ Tử Vân vừa thấy tỷ tỷ của mình đến, lập tức liền nhảy nhót đi đến bên cạnh Hạ Thính Ngưng ngồi xuống, trong ánh mắt đôi mắt đen tỏa sáng xinh đẹp lóe lên vẻ hưng phấn.

"Tỷ, hôm qua phu tử ra đề, đệ đều chiếu theo như lời tỷ dạy đệ đáp, phu tử nghe xong rất hài lòng, trực tiếp khen đệ nói giải thích hay đó."

Hạ Thính Ngưng nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hưng phấn vừa đáng yêu của đệ đệ này, cười sờ sờ đầu của hắn.

"Ừm, tuy rằng phu tử khen đệ, nhưng đệ cũng không được kiêu ngạo tự mãn."

"Vân Nhi đã biết."

Hạ Tử Vân ngoan ngoãn gật gật đầu, giòn giã đáp lời.

Thủy thị nhìn nữ nhi gần gũi thân mật như vậy, trong lòng cũng thật sự vui mừng, vội gọi chúng tỳ nữ truyền lệnh, lại cười nói.

"Đến, Ngưng Nhi, Vân Nhi. Mau dùng cơm đi, hai con ăn nhiều một chút."

Hạ Thính Ngưng nhìn mẫu thân cười đến một mặt từ ái vì chính mình cùng đệ đệ gắp thức ăn, lại nhìn nhìn bàn ăn chỉ có mẫu tử ba người ngồi. Không khỏi nghĩ tới vị tiện nghi phụ thân kiếp này của nàng.

Ai, ở trong lòng thở dài một tiếng, người mẫu thân này của nàng, người cũng như tên, dịu dàng dễ mến, tính tình mềm mại. Nói dễ nghe chính là hiền lành, nói khó nghe chính là ngu ngốc.

Nghe nói năm đó ngoại tổ phụ gia cảnh sa sút, sớm qua đời, bỏ lại mẫu thân cô đơn một mình cùng một chút ruộng đất. Mẫu thân là một tiểu thư cổ đại nơi khuê phòng cửa lớn không ra, cửa trong không bước, để bảo vệ tòa nhà cùng gia sản ngoại tổ phụ lưu lại, trong lòng đã sợ hãi như thế nào có tưởng tượng được.

Vừa vặn khi đó, gặp phụ thân đến thành Nghi Hưng ban sai*, hai người đều yêu đối phương, từ đây liền đi theo bên người ông.

( Panda: "ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa." )

Chỉ là sau đó tiện nghi phụ thân mang mẫu thân hồi phủ đệ ở Kinh đô, tưởng rằng cho bà cái danh phận chính thức. Nhưng bởi vì chính thất đối với việc trượng phu nạp thiếp rất không vui, hơn nữa tổ mẫu không biết vì sao cũng không đồng ý ông đón mẫu thân hồi phủ. Bất đắt dĩ cũng chỉ có thể trở lại thành Nghi Hưng sắp xếp tòa nhà này an trí mẫu thân.

Vài năm đầu vẫn còn tốt, tiện nghi phụ thân ở thành Nghi Hưng nhậm chức, một năm bất quá cũng hồi Kinh đô hai lần. Chính cái gọi là trời cao Hoàng Đế ở xa, mẫu thân cùng ông tất nhiên là sống vài năm thời gian hạnh phúc mỹ mãn.

Nhưng vài năm trước từ lúc phụ thân bị triệu hồi Kinh đô, mẫu thân đã nhiều năm cũng chưa từng gặp phụ thân rồi, chỉ có mỗi tháng ông ta sai người đưa thư cùng một chút bạc tới.

Nghe mẫu thân nói vị tiện nghi phụ thân kia con đường làm quan khá thuận, thời gian trước đã lên tới chính tứ phẩm, bạc đưa tới cũng hơn trước kia một chút.

Hạ Thính Ngưng nghe xong chính là ở trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Chỉ với chút bạc này, bất quá miễn cưỡng đủ để cho một đại gia đình ấm no. Thật sự là một nam nhân vô dụng.

Dùng ngọ thiện xong, Hạ Thính Ngưng cáo biệt mẫu thân, lại dặn dò đệ đệ trở về phòng nghỉ trưa. Lúc này mang theo tỳ nữ hướng trong phòng mình đi đến, vừa đi vừa dặn dò Vãn Ngọc.

"Đi tìm Trấn bá đến."

Vãn Ngọc lên tiếng trả lời rồi đi, xoay người hướng nhà cũ bên kia mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro