Chương 11: Hai Người Hợp Tác
Vân Thiên Vũ nhìn Liễu thị, trong mắt chợt lóe lên sát khí, nữ nhân dối trá này, rồi sẽ có ngày nàng thu thập bà ta.
"Có ai muốn mình chết, chỉ là mọi người đều khi dễ ta, hiếp đáp ta, sống như vậy ta sống đủ rồi."
Vân Thiên Vũ thương tâm muốn chết, dáng vẻ sống không bằng chết, Liễu thị lập tức quay đầu nhìn về người phía sau, trầm giọng hạ lệnh: "Sau này không cho phép bất luận kẻ nào tìm đến Đại Tiểu thư gây phiền toái, nếu có ai đến tìm Đại Tiểu thư gây chuyện, kéo xuống đánh thật mạnh cho ta, hôm nay chuyện này coi như xong."
Trầm di nương cùng Vân Thiên Nguyệt sắc mặt trắng hơn, thân thể lảo đảo muốn ngã, hôm nay bọn họ mới là khổ chủ, thế nào cuối cùng trở thành bọn họ không đúng.
Nhưng khi nhìn sắc mặt Hầu gia cùng phu nhân khó coi, mẹ con hai người không dám nói câu nào.
Liễu thị giả vờ đã cảnh cáo Trầm di nương cùng Vân Thiên Nguyệt, quay đầu nhìn về Hầu gia.
"Hầu gia, dọa Đại Tiểu thư một chút là được, ta tin tưởng nàng đã ghi nhớ, sau này sẽ không đánh người lung tung. Đêm đã khuya, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi."
Vân Lôi hít sâu, cố gắng nuốt xuống một ngụm khí huyết trong lồng ngực, khuôn mặt cứng ngắc nhìn về Vân Thiên Vũ nói.
"Được rồi, hôm nay chuyện này đến đây chấm dứt, ngươi cũng đừng tìm chết tìm sống, sau này sẽ không ai tới tìm ngươi gây chuyện nữa."
Y nói xong xoay người bỏ đi, cũng không muốn ở lại nữa, nếu cứ tiếp tục ở lại nữa, hắn sợ mình phát điên hộc máu.
Đám người Liễu thị cũng theo sát phía sau rời đi, rất nhanh trong tiểu viện không còn ai. Chỉ còn lại chủ tớ Vân Thiên Vũ, thương thương, tàn tàn đứng bất động tại chỗ.
Họa Mi nhìn không có ai, cố gắng đi tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, quan tâm hỏi: "Tiểu thư, người như thế nào, không có sao chứ, có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Vân Thiên Vũ không nói lời nào, chỉ quay đầu nhìn về màn đêm đen kịt, vẻ mặt kia tựa hồ đang chờ cái gì đó.
Trong ánh nhìn chăm chú của nàng, dưới bóng đêm yên tĩnh, mấy bóng dáng lắc mình xuất hiện.
Họa Mi kinh hô một tiếng, theo bản năng chắn trước mặt Vân Thiên Vũ, lạnh lùng kêu lên: "Các ngươi là ai, muốn làm gì?"
Nàng nhìn người xuất hiện, từ từ nhận ra người tới là ai. Khuôn mặt kinh sợ, thân thể theo bản năng run rẩy lên.
Bởi vì nam tử đi đầu, chính là vị hôn phu tương lai của Tiểu thư, Ly Thân Vương Tiêu Cửu Uyên.
Hai mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm, ngũ quan tuấn mỹ chứa đầy vẽ suy tư, chậm rãi mở miệng: "Ngươi không phải là Vân Thiên Vũ, ngươi là ai?"
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, Họa Mi mở miệng trước: "Vương gia, đây là Tiểu thư nhà ta."
Vân Thiên Vũ tiếp lời của Họa Mi nói: "Ta không phải là Vân Thiên Vũ thì là ai, ta nếu không phải Vân Thiên Vũ, tội gì chịu đựng đau khổ thế này, có thể phất tay bỏ đi."
Mặc dù Vân Thiên Vũ nói như vậy, nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn có chút không tin.
Tin đồn vị Đại Tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ này hèn yếu vô năng, nhiều năm như vậy bị người trong phủ khi dễ, nhưng bây giờ hắn thấy Vân Thiên Vũ, lại thông minh quả quyết, tâm kế độc đáo, nếu như nàng là Vân Thiên Vũ, nhiều năm như vậy làm sao có thể bị người khi dễ, nàng không khi dễ người khác cũng đã tốt rồi.
Giống như tối nay, rõ ràng Vĩnh Ninh hầu Vân Lôi muốn tới trừng trị nàng, kết quả lại bị nàng dọa sợ, cuối cùng mang người rời đi, chẳng những thế, còn bảo đảm sau này không ai dám tới gây sự với nàng.
Nữ nhân thông minh như vậy, làm sao có thể để cho mình bị người khi dễ đây?
Cho nên Tiêu Cửu Uyên hoài nghi Vân Thiên Vũ vốn không phải Đại Tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ chân chính.
Bất quá Vân Thiên Vũ cũng không tính thừa nhận chuyện như vậy, mặc dù nàng bên trong đổi linh hồn, bất quá bề ngoài đúng là Vân Thiên Vũ, coi như Tiêu Cửu Uyên tra, cũng không tra được gì.
"Vương gia, bất kể ai chỉ cần trải qua chuyện như ta, cũng sẽ phản kháng, tượng đất còn có mấy phần huyết tính, huống chi ta một người sống sờ sờ, không phải tượng đất."
Vân Thiên Vũ vừa mới dứt lời, An Thân Vương phủ Tiêu Dạ Thần gật đầu: "Đúng vậy, nàng hôm nay gặp chuyện như vậy, quả thật dễ dàng khiến tính tình đại biến, thật ra thì nàng chẳng qua là vì tự vệ mà thôi."
Tiêu Dạ Thần dứt lời, Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn về hắn, hơi hí mắt nói: "Ta xem ngươi thật sự rất quan tâm nàng, có muốn hay không ta..."
Tiêu Cửu Uyên chưa nói xong, Tiêu Dạ Thần tối mặt, vội vàng lôi cánh tay của hắn: "Không, Cửu Hoàng thúc, ta không nói, ta không nói là được. Ta giúp nàng, chẳng qua thấy một tiểu nha đầu như nàng sống không dễ dàng."
Hôm nay đại hôn Tuyên vương, hắn cũng ở trong đám tân khách, lúc thấy Vân Thiên Vũ vứt bỏ Tiêu Thiên Dịch, hắn cảm thấy trong lòng rất thoải mái, đối với Vân Thiên Vũ đã có hai phần hảo cảm, cảm thấy nha đầu này cá tính hết sức hợp mắt của hắn.
Nhưng sau lại thấy Vân Thiên Vũ khổ sở, thấy nàng sống cũng không dễ dàng, chỉ vì muốn sống, cũng phải phí tâm phí sức, làm cho người ta không nhịn được đồng tình.
Bất quá cũng chỉ là đồng tình mà thôi, hắn thật không có ý định cưới Vân Thiên Vũ.
Trong bóng tối, Tiêu Dạ Thần đang năn nỉ Tiêu Cửu Uyên.
Cách đó không xa Vân Thiên Vũ đã có chút không nhịn được, thân thể nàng vốn rất không tốt, đâu có sức ở chỗ này nhìn Tiêu Dạ Thần đùa giỡn.
Con ngươi Vân Thiên Vũ u ám nhìn về Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi mở miệng nói: "Ly Thân Vương gia, ngài lúc trước đã nói, nếu như ta có thể giải quyết chuyện này, ngài sẽ đồng ý để cho ta mượn danh tiếng Ly Thân Vương phi."
Vân Thiên Vũ dứt lời, Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn về nàng, trong con ngươi tràn đầy sóng ngầm, sâu thẳm tựa như biển, giọng của hắn lãnh khốc không lưu tình.
"Vân Thiên Vũ, ta mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, nhưng ngươi chớ nên có chủ ý động đến trên đầu Bổn vương, Bổn vương chắc chắn sẽ làm cho ngươi hối hận đã tới nơi này trong đời."
Vân Thiên Vũ sắc mặt thản nhiên nhìn Tiêu Cửu Uyên, nàng cùng Tiêu Cửu Uyên căn bản không có xung đột mâu thuẫn, nàng căn bản không cần thiết đem chủ ý động đến trên đầu Tiêu Cửu Uyên.
"Vương gia yên tâm, ta chỉ là tạm thời mượn danh nghĩa Ly Thân Vương phi dùng một chút, hơn nữa ta sẽ không làm uổng phí danh phận Ly Thân Vương phi, ta sẽ giúp ngài một tay, để cho ngài tra rõ vị hôn thê của ngài chết như thế nào."
"Được!"
Tiêu Cửu Uyên không nói nhiều, hắn luôn nói là làm, đã nói tất nhiên sẽ thực hiện.
Chỉ là danh tiếng Ly Thân Vương phi này, cũng không thể vẫn để cho nàng đảm nhận vào.
Hắn không có hảo tâm như vậy.
"Đợi đến khi Bổn vương bắt được hung thủ đứng phía sau, Bổn vương sẽ vào cung xin Hoàng Thượng hạ chỉ phế bỏ hôn sự này, cho nên danh nghĩa Ly Thân Vương phi này, chỉ có thể cho ngươi mượn đến khi bắt được hung thủ mà thôi."
Tiêu Cửu Uyên nói xong, đột nhiên cổ quái cười một tiếng, lãnh ngạo nguy hiểm mở miệng: "Ngươi tốt nhất không nên có bất kỳ thủ đoạn bịp bợm đùa bỡn trong lúc này, nếu như bị Bổn vương phát hiện, cái mạng ngươi cũng sẽ không còn."
Vân Thiên Vũ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, chân chính buông lo lắng xuống.
Xem ra nàng cùng Tiêu Cửu Uyên đạt thành hiệp nghị, hắn trong thời gian ngắn chắc là sẽ không để cho Hoàng Thượng phế bỏ cửa hôn sự này.
Về phần khi bắt được hung thủ Tiêu Cửu Uyên liền từ bỏ hôn sự, điểm này nàng cũng không lo lắng.
Bởi vì người sau lưng kia có thể liên tiếp giết bốn vị hôn thê của Tiêu Cửu Uyên, chứng tỏ người này thật sự có năng lực, tuyệt không tầm thường, cho nên Tiêu Cửu Uyên hầu như không có khả năng bắt hắn trong thời gian ngắn.
Đợi đến bọn họ chân chính bắt được hung thủ, nàng tin tưởng mình đã đủ lớn mạnh, còn có thể sợ Vĩnh Ninh Hầu phủ Vân Lôi sao.
Vân Thiên Vũ nhẹ cười ra tiếng, nhìn về Tiêu Cửu Uyên, lạnh nhạt mở miệng: "Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro