Chương 45 - 49
CHƯƠNG 45: TƯ TÂM TOAN TÍNH
Nhất là hai người đang đề cập chuyện bán của hồi môn đổi ra tiền, ngay cả hai rương châu báu Tuyên vương đưa tới cũng bị đem bán.
Vĩnh Ninh hầu Vân Lôi và Lão phu nhân cùng với Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch sắc mặt đều trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
Vân Lôi sắc mặt khó coi đến đáng sợ, nghiến răng thở hổn hển nhìn Tiêu Cửu Uyên trầm giọng nói: "Vương gia, hôm nay thần sở dĩ cho người mời Vương gia tới đây, bởi vì Vân Thiên Vũ cả gan làm loạn mưu hại nhân mạng, nhưng bởi vì nàng là người được Hoàng thượng hạ chỉ gả làm Ly Thân Vương phi, chuyện này quyết định như thế nào, thần nhất thời không thể đưa ra được chủ ý, cho nên mới phải mời Vương gia tới đây, Vương gia người xem."
Tiêu Cửu Uyên ngồi ở một bên phòng khách, biếng nhác dựa vào ghế, ưu nhã giống như Sư Tử Vương, chẳng qua trong con ngươi đen nhánh thâm thúy tràn đầy nghiêm túc, làm cho người trong phòng khách, theo bản năng im lặng, câm như hến.
Ngay cả Tiêu Dạ Thần và Vân Thiên Vũ hai người cũng ngoan ngoãn yên lặng, không dám nói lung tung.
Tiêu Cửu Uyên đưa ra tay thon dài như ngọc gõ nhẹ lên cái bàn bên cạnh, từ từ mở miệng: "Vậy thì thẩm tra đi, nếu như nàng thật giết người, Bổn vương sẽ không bao che."
Tiêu Cửu Uyên vừa nói xong, Tiêu Dạ Thần bất mãn cau mày, muốn nói chuyện, thấy sắc mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh lẽo, không dám nhiều lời. Chỉ quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ mặt lo lắng.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần nhẹ lắc đầu một cái, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Tiêu Dạ Thần trong lòng buông lỏng một chút, xoay người đi tới bên trong phòng khách, bất quá không quên ai oán liếc Tiêu Cửu Uyên một cái.
Trong phòng khách, mọi người nghe Tiêu Cửu Uyên nói, đều tìm chỗ ngồi xuống.
Vĩnh Ninh Hầu phủ lão phu nhân cùng đám người Vân Lôi trong lòng thật cao hứng, nhất là Vân Lôi, cảm thấy như được giải hận. Vân Thiên Vũ, Ly Thân Vương gia cũng đã công khai nói không bao che ngươi, đợi khi Ly Thân Vương gia bỏ mặc ngươi, xem ta trừng trị ngươi như thế nào.
Về phần Vân Thiên Tuyết vốn là người nên cao hứng nhất. Nhưng là lúc này tất cả lực chú ý của nàng ta đều đặt ở trên người Tiêu Cửu Uyên, mặc dù nàng cố gắng làm ra vẻ không nhìn Tiêu Cửu Uyên, duy trì dáng vẻ nữ nhi khuôn phép thế gia. Nhưng nếu như nhìn kỹ, không khó nhìn ra hai má của nàng ta có chút hơi hồng, cố gắng ngồi thẳng người, như muốn cho Tiêu Cửu Uyên thấy mặt tốt đẹp nhất của mình.
Đáng tiếc những thứ này đều là Vân Thiên Tuyết tự nghĩ, căn bản không ai chú ý tới nàng, ngay cả người nàng ta thích là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng không chú ý tới sự khác lạ của nàng ta.
Lực chú ý mọi người hiện giờ toàn bộ tập trung ở trên người Vân Thiên Vũ.
Tâm ý Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng tập trung ở trên người Vân Thiên Vũ, hắn nghiêm túc suy nghĩ, nếu như Cửu hoàng thúc thật không bao che Vân Thiên Vũ, chẳng lẽ hắn có thể trơ mắt nhìn Vân Thiên Vũ bị Vân Lôi trừng phạt sao?
Không biết tại sao, hắn vẫn cảm thấy không đành lòng.
Trong phòng khách, mỗi người mỗi tâm tư, mà nhất là Hầu phu nhân và Vân Lôi đã không thể chờ đợi muốn thu thập ngay Vân Thiên Vũ.
Lão phu nhân tức giận nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ hung hãn nói: "Vân Thiên Vũ, hiện tại cho ngươi một cơ hội, ngươi nếu như đàng hoàng nói ra, cũng như thành thật hướng Cổ ma ma dập đầu tạ tội, chúng ta sẽ không quá mức làm khó dễ ngươi, nếu không, chờ chúng ta đem chứng cớ ra tới, tuyệt không sẽ nhẹ tay tha cho ngươi."
Vân Thiên Vũ nhếch khóe miệng nhìn lão phu nhân, trên mặt tràn đầy châm chọc cười lạnh, lão phụ này coi người khác là kẻ ngốc sao? Bắt chính nàng thừa nhận, nàng không làm thì thừa nhận cái gì.
"Lão phu nhân nếu ngài nhận định là cháu gái làm, vậy liền đưa ra nhân chứng vật chứng, cũng để cho cháu gái cam tâm nhận tội."
Lão phu nhân hừ lạnh: "Ngươi thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
*******************
CHƯƠNG 46: CUỒNG VỌNG LÀ THẾ
"Người đâu, đem đồ vật trình lên, đem người mang vào."
Lão phu nhân hạ lệnh, Vĩnh Ninh Hầu phủ quản gia Triệu Thanh Sơn lập tức đem vật chứng và dẫn mấy người làm tiến vào.
Triệu Thanh Sơn cầm trên tay một túi giấy dùng đựng dược, đi theo phía sau hắn là người hầu của Tử Trúc hiên, dẫn đầu chính là nha hoàn Thu Thiền đem đồ ăn sáng cho Vân Thiên Vũ, lúc này Thu Thiền đầu cúi xuống thật thấp, ngón tay túm vạt áo thật chặt, khẩn trương quỳ ở dưới đất.
Sau lưng Thu Thiền, là mấy người làm Hầu phủ, có nha hoàn bà tử kể cả gã sai vặt, lúc này tất cả cúi đầu quỳ xuống, sợ hãi, không dám thở mạnh.
Lão phu nhân mở miệng hỏi: "Buổi sáng đã xảy ra chuyện gì, các ngươi nói rõ từng chuyện xem?"
Thu Thiền mở miệng trước: "Bẩm lão phu nhân, buổi sáng Đại Tiểu thư vẫn chưa rời giường, Cổ ma ma cho rằng như vậy không hợp quy củ, cho nên liền vào phòng gọi Đại Tiểu thư dậy, sau đó nhân cơ hội giáo huấn Đại Tiểu thư mấy câu, bảo Đại Tiểu thư mỗi ngày phải đi đến viện lão phu nhân thỉnh an, còn phải đi viện Hầu phu nhân thăm hỏi."
"Không ngờ Đại Tiểu thư tức giận, để cho Cổ ma ma ra sân quỳ, Cổ ma ma liền đi ra ngoài viện quỳ xuống. Đại Tiểu thư dẫn theo Họa Mi vào phòng khách dùng bữa sáng, nhưng là Đại Tiểu thư cũng không ăn, nàng đem cháo hạt sen mật ong thưởng cho Cổ ma ma. Cổ ma ma ăn xong, lúc ấy liền nhức đầu, tựa như điên vậy xông ra ngoài."
Thu Thiền sau khi nói xong không nói thêm gì nữa, phía sau nàng một nha hoàn phụ họa: "Chuyện này nô tỳ cũng nhìn thấy, Cổ ma ma giống như kẻ điên, ôm đầu kêu to đau, đau, sau đó xông ra ngoài."
Hai nha hoàn sau khi nói xong, Triệu Thanh Sơn mở miệng nói: "Đây là Lão phu nhân lúc trước hạ lệnh để cho tiểu nhân đi lục soát Tử Trúc hiên, tìm thấy ở trong phòng khách. Để phòng có người nói nô tài lừa gạt, cho nên lúc đó tiểu nhân kêu mấy người đi theo, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy."
Triệu Thanh Sơn nói xong, sau lưng mấy gã sai vặt vội vàng gật đầu phụ họa: "Vâng, tiểu nhân thấy được."
"Tiểu nhân cũng chứng kiến."
Lão phu nhân ra lệnh Triệu Thanh Sơn: "Lâm đại phu đâu, gọi hắn đi vào xem thử túi giấy này, xem trong đó có thứ gì?"
"Vâng." Triệu Thanh Sơn rất nhanh kêu Lâm đại phu đi vào, Lâm đại phu trước mặt mọi người nghiệm xét thuốc giấy, rất nhanh tra xét xong: "Bẩm Lão phu nhân, Hầu gia cùng với các vị Vương gia, trong túi giấy chính là hủ cốt hoa cùng Tam Diệp Thanh Đằng."
Lão phu nhân hỏi Lâm đại phu: "Hai thứ này là vật gì?"
"Hồi Lão phu nhân, hai thứ này có thể đầu độc trí não người, khiến người trở nên ngu khờ, điên dại."
Lâm đại phu dứt lời, Lão phu nhân ánh mắt ngoan độc nhìn về Vân Thiên Vũ.
"Vân Thiên Vũ, ngươi bây giờ còn có gì phản đối? Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn chống chế được không?"
Lão phu nhân nói xong, cũng không chờ Vân Thiên Vũ nói chuyện, mà là nhìn về Ly Thân vương Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi mở miệng: "Vương gia, người xem chuyện này nên thế nào?"
Tiêu Cửu Uyên cũng không nhìn lão phu nhân, chỉ nhàn nhạt liếc về Vân Thiên Vũ: "Ngươi có gì phản đối?"
Vân Thiên Vũ không nhịn được run rẫy khóe môi, mặc dù nàng hết sức không muốn thấy Tiêu Cửu Uyên, lại cũng không khỏi không cảm khái một phen, bởi vì Tiêu Cửu Uyên cho tới bây giờ mới mở miệng, đầu tiên là hỏi nàng giải thích như thế nào.
Người bị định tội tử hình, tốt xấu gì cũng phải cho họ một cơ hội mở miệng giải thích chứ.
Buồn cười phía trên kia những thứ người gọi là thân nhân, ngay cả một cơ hội cho nàng mở miệng giải thích cũng không có, trực tiếp nhận định tội nàng.
Hoặc giả đây cũng là hy vọng trong lòng bọn họ, bọn họ tất cả đều ước gì nàng chết!
Nàng sao lại có thể để bọn họ như ý, ngược lại nàng chẳng những không chết, nàng còn phải để tất cả bọn họ không chết được tử tế.
Vân Thiên Vũ ánh mắt sâu như mực, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Vương gia, ngài cho rằng thiếp là người ngu xuẩn như thế sao, thiếp nếu như giết người, ai cũng đừng hòng bắt được."
Một câu cuối cùng nói có bao nhiêu cuồng vọng, bên trong phòng khách mặt người nào cũng tối đen, giết người còn mạnh miệng như vậy.
******************
CHƯƠNG 47: THỦ PHẠM THẬT SỰ
Vân Lôi và Lão phu nhân nghe Vân Thiên Vũ nói xong, trái tim đập như gõ trống, đã đến nước này, chẳng lẽ nàng vẫn có bản lĩnh lật ngược tình thế.
Lão phu nhân thật sự lo lắng, ánh mắt âm ngao nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Ngươi còn muốn ngụy biện, nhân chứng vật chứng..."
Lão phu nhân còn chưa nói xong, Vân Thiên Vũ liền không nhịn được mở miệng: "Những thứ kia được tính là nhân chứng vật chứng sao? Ta thưởng cho Cổ ma ma một chén cháo, nhưng chén cháo kia là từ trong phòng bếp bưng ra, ai cũng có cơ hội hạ độc, tại sao lại chính là ta mà không phải người khác?"
"Về phần các người nói là vật chứng, một túi thuốc giấy, ta ngu như vậy sao, hạ độc còn đem túi thuốc giấy ném ở trong phòng khách chờ các ngươi đi tìm?"
Sắc mặt Lão phu nhân và Vân Lôi trở nên khó coi.
Trong phòng khách, Tiêu Dạ Thần lên tiếng đồng ý trước: "Các ngươi cho rằng Vân Tiểu thư là người ngu sao? Đem thuốc giấy ném lại chờ các ngươi đi tìm về, về phần nhân chứng, ai có thể chứng minh tận mắt thấy Vân Tiểu thư bỏ thuốc, những thứ này nô tài chỉ là chứng minh, Vân Tiểu thư cùng Cổ ma ma ầm ĩ, chẳng lẽ cũng bởi vì đôi câu tranh cãi, đã chứng tỏ nàng muốn hạ độc chết bà ta sao?"
Tiêu Dạ Thần dứt lời, mặt Lão phu nhân cùng Vân Lôi toàn bộ cứng lại, nhất thời cũng không biết nói như thế nào để phản bác.
Trong phòng khách Vân Thiên Tuyết vẫn không nói gì, lúc này đã lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, phủ ánh sáng nhẹ nhàng, âm thanh dịu dàng yếu đuối vang lên.
"Thật ra thì Đại tỷ tỷ không phải cố ý muốn hại Cổ ma ma, tỷ ấy chỉ là muốn giáo huấn Cổ ma ma một chút, cho nên mới bỏ thuốc Cổ ma ma cho bà ấy một bài học, không nghĩ tới Cổ ma ma cuối cùng sẽ trượt chân rơi vào trong hồ nước hậu viện."
Lời của Vân Thiên Tuyết lập tức làm cho Lão phu nhân cùng Vân Lôi tỉnh thần, Lão phu nhân nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Ngươi lúc ấy căn bản không muốn lấy mạng Cổ ma ma, cho nên không nghĩ tới cẩn thận đem túi thuốc cất giấu, ngươi chỉ là muốn dạy dỗ Cổ ma ma một chút, nhưng ai ngờ Cổ ma ma sẽ bởi vì nhức đầu mà chạy tán loạn khắp nơi, rơi vào trong hồ hậu viện mà chết."
Lão phu nhân nói xong, Vân Lôi đau lòng tiếp lời: "Vũ nhi, Cổ ma ma đã hầu hạ Lão phu nhân và ta, ngươi sao có thể đối với bà như vậy? Mặc dù ngươi không phải cố ý, nhưng cuối cùng vẫn là chuyện hại chết mạng người."
Vân Lôi nói xong, len lén nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên cúi đầu sửa sang lại vạt áo trước mặt, thật giống như đối với chuyện trong phòng khách hoàn toàn không có hứng thú, chẳng những không có hứng thú, hắn còn có chút chán ghét.
Vân Lôi chỉ muốn mau sớm giải quyết xong chuyện này, cho nên nhìn về Vân Thiên Vũ nói: "Vũ nhi, phụ thân biết ngươi vô tình phạm lỗi, ngươi chỉ cần hướng Cổ ma ma nhận lỗi là được."
Ánh mắt trong veo của Vân Thiên Vũ toát ra lãnh ý, nếu như nàng hôm nay nhận sai, chỉ sợ ngày mai cả kinh thành Đông Ly quốc ai cũng biết, nàng Vân Thiên Vũ thân là Ly Thân Vương phi tương lai, có bao nhiêu ngang ngược càn rỡ, cuồng vọng tự đại, không xem mạng người ra gì, tùy ý chà đạp nhân mạng.
Nếu có lời đòn đãi như vậy, Tiêu Cửu Uyên nhất định sẽ giết nàng đầu tiên, bởi vì nàng làm liên lụy tới danh tiếng Ly Thân vương phủ.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho người bôi nhọ đến Ly Thân vương phủ.
Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về lão phu nhân cùng Vân Lôi: "Xem ra ta hôm nay không chứng minh, thì thật đúng là phải nhận tội danh kia rồi. Được lắm, ta sẽ tra xem, đến tột cùng là người nào hạ hủ cốt hoa cùng Tam Diệp Thanh Đằng ở trong cháo mật ong tổ yến này."
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về Hầu phủ quản gia Triệu Thanh Sơn, trong trẻo lạnh lùng ra lệnh: "Ngươi đi đến phòng bếp, kêu tất cả mọi người trong phòng bếp hôm nay tới đây, không cho phép bỏ sót người nào."
Triệu quản gia suy sụp, quay đầu nhìn về lão phu nhân cùng Vân Lôi.
Vân Thiên Vũ lạnh lẽo mở miệng cười: "Thế nào, không phải nói muốn tra sao? Tại sao giờ bất động, chẳng lẽ là muốn cho ta phải mang tội danh mới hết hy vọng sao? Người biết chuyện nói các ngươi bất mãn cháu gái là ta, người không biết còn tưởng rằng các ngươi không hài lòng Ly Thân Vương gia đây."
********************
CHƯƠNG 48: DỐI TRÁ HAI MẶT
Trong phòng khách, Vân Thiên Vũ nói một câu, khiến cho Vân Lôi cùng Lão phu nhân sắc mặt trở nên khó coi dị thường, hai người lập tức ra lệnh Triệu Thanh Sơn đem người gọi tới đây.
Vân Lôi vội vàng đứng lên hướng Tiêu Cửu Uyên thất lễ.
"Vương gia, thần tuyệt không nghĩ như vậy, tuyệt không nghĩ như vậy."
Tiêu Cửu Uyên mặt mày tuấn mỹ vô song phủ một tầng sương lạnh, nhưng không phải là nhằm vào Vân Lôi, mà là nhằm vào nữ nhân đang đứng trong phòng khách kia.
Vân Thiên Vũ không cần quay đầu cũng biết Tiêu Cửu Uyên đang lườm nàng, nàng quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên, ôn nhuận vô cùng nói.
"Vương gia, thiếp nghĩ hiện không phải thiếp đang mang danh tiếng Ly Thân Vương phi sao? Nếu như thiếp thật gặp chuyện không may, người bên ngoài nhất định sẽ hồ ngôn loạn ngữ, cho nên vì Ly Thân vương phủ, thiếp nhất định rửa sạch tội danh."
Vân Thiên Vũ giải thích, mang một bộ dáng ta là vì Ly Thân vương phủ mà nỗ lực rửa sạch tội danh cho mình.
Trong mắt Tiêu Cửu Uyên hàn quang bắn tứ phía, muốn đông cứng mọi thứ xung quanh. Hắn cất giọng lạnh lùng âm trầm: "Nếu như Bổn vương phế nữ nhân xấu xí như ngươi đi, ngươi nói xem tôn nghiêm vương phủ của Bổn vương còn bị ảnh hưởng sao?"
Lần này Vân Thiên Vũ đen mặt, đã nói hợp tác rồi, còn nói nàng tự mình giải quyết. Nàng không phải đang tự mình giải quyết sao, cũng đâu có làm phiền đại gia hắn.
Vân Thiên Vũ trong lòng suy nghĩ thật nhanh, nên làm thế nào bỏ đi ý niệm này của Tiêu Cửu Uyên.
Một bên phòng khách, Vân Thiên Tuyết nhìn Tiêu Cửu Uyên tuấn mỹ khí phách, tôn quý vô song như vậy, lại cùng Vân Thiên Vũ thản nhiên nói chuyện, ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối cũng không nhìn người khác thế nào, ngay cả mình hắn cũng không có liếc mắt qua, nhưng hắn vậy mà lại nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Tuyết lập tức lòng như lửa đốt, không thể khống chế được tâm tình của mình. Mặc dù vậy, nàng ta cũng không quên bày ra mặt tốt đẹp nhất của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp trang điểm khéo léo nở nụ cười duyên, trong mắt chứa đựng ánh ôn nhu, âm thanh càng dịu dàng giống như tiếng hót chim hoàng oanh.
"Ly Thân Vương gia, ngài đừng ghét tỷ tỷ ta, tỷ tỷ không phải là cố ý."
Vân Thiên Tuyết dứt lời, Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn sang.
Mắt phượng đen tuyền, con ngươi đen nhánh như muốn mê hoặc lòng người, làm cho người nhìn thấy liền cam nguyện trầm luân, liếc mắt nhìn liền không khống chế được nhịp tim tăng nhanh. Mặt Vân Thiên Tuyết nổi lên màu hồng, cũng không dám nhìn Tiêu Cửu Uyên, cúi đầu nhìn mặt đất.
Trước kia nàng ta mặc dù biết Tiêu Cửu Uyên là một người xuất sắc, nhưng hắn cũng không thường xuất hiện, nên nàng vẫn cho là người khác nói ngoa. Bây giờ cùng hắn tiếp xúc gần gũi, nàng mới biết, người đàn ông này có khả năng mê hoặc người.
Hiện tại chỉ cần hắn nói một câu, nàng sẽ lập tức gả cho hắn.
Vân Thiên Tuyết suy nghĩ miên man, hoàn toàn không có chú ý tới Tiêu Cửu Uyên đối diện, trên mặt không chút nào che giấu chán ghét, trong mắt thoáng qua tia khinh thường. Bởi vì hắn thấy được Vân Thiên Tuyết hoa si, nữ nhân hoa si, còn cho mình là kinh thành tài nữ, xem ra tất cả đều cùng một dạng.
Nhưng mà, cũng có ngoài ý muốn, Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, mặc dù nữ nhân này rất xấu, nhưng lúc đối mặt hắn, chỉ xem hắn như người bình thường.
Điều này làm cho Tiêu Cửu Uyên rất hài lòng, bởi vì Vân Thiên Tuyết hoa si, Tiêu Cửu Uyên rốt cục quyết định Vân Thiên Vũ vẫn là quân cờ đủ tư cách nhất.
"Quên đi, vẫn là ngươi tương đối bình thường một chút, Bổn vương sẽ để cho ngươi tra đi."
Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Cửu Uyên nói, rốt cục thở phào trút được gánh nặng. Nàng thật muốn nói tiếng cám ơn Vân Thiên Tuyết, tạ ơn muội muội, ngươi phát ra hoa si thật đúng lúc.
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về Vân Thiên Tuyết, thấy nữ nhân này đang đứng trưng ra dáng vẻ thẹn thùng, không nhịn được trợn to mắt nhìn, người ta đã tỏ ra chán ghét muốn chết, ngươi còn ở đó giả bộ cái gì mà giả bộ.
*******************
CHƯƠNG 49: TƯ VỊ NGHIỆM ĐỘC
Vân Thiên Vũ dời ánh mắt từ trên người Vân Thiên Tuyết qua Tiêu Thiên Dịch, người đàn ông này cũng phát hiện Vân Thiên Tuyết khác thường, nhưng đáng tiếc hắn không nghĩ là Vân Thiên Tuyết có chủ ý không nên có là động lòng đối với Tiêu Cửu Uyên, ngược lại còn cho là Vân Thiên Tuyết bị Tiêu Cửu Uyên hù dọa, nhìn cũng không dám nhìn.
Thì ra Thiên Tuyết vẫn rất nhát gan.
Vân Thiên Vũ nhìn vẻ mặt Tiêu Thiên Dịch một cái liền hiểu, khóe miệng run rẫy, đầy vẻ khinh thường.
Nàng quay đầu lại vừa đúng lúc thấy Cửu Hoàng thúc đại nhân hai mắt lạnh lùng nhìn nàng, đầy vẻ châm chọc, tự thân mình khó giữ được, còn có tâm tình nhìn người khác trêu chọc.
Vân Thiên Vũ hai mắt tối sầm, rất muốn hỏi Cửu Hoàng thúc đại nhân, hắn đi guốc trong bụng nàng hay sao? Tại sao nàng nghĩ cái gì hắn cũng có thể đoán được.
Giọng Tiêu Cửu Uyên âm u rét lạnh vang lên: "Nếu như ngươi không thể tra ra hung thủ, không thể chứng minh sự trong sạch của mình, đừng hy vọng Bổn vương sẽ che chở ngươi, ngược lại Bổn vương sẽ đích thân đem ngươi đưa cho Hình bộ đại lao xử trí."
Tiêu Cửu Uyên nói xong khiến cho Vân Thiên Vũ sắc mặt lạnh đi, nàng đã sớm biết Tiêu Cửu Uyên sẽ không che chở nàng, cho nên Vương gia ngươi cũng không cần luôn dùng lời sắc bén giết người.
Vân Thiên Vũ không vội không nóng mở miệng nói: "Ta sẽ làm cho hung thủ phải lộ diện, cho nên sợ rằng Vương gia không có cơ hội tự tay đem ta đưa cho Hình bộ đại lao."
Đang lúc ấy thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hầu phủ quản gia Triệu Thanh Sơn dẫn một đoàn người đi vào quỳ xuống.
"Lão phu nhân, Hầu gia, các vị Vương gia, đây đều là những người hôm nay đã đến phòng bếp."
Bên trong phòng khách không ai lên tiếng, mọi người nhìn về Vân Thiên Vũ, không biết Vân Thiên Vũ làm thế nào tra ra hung thủ đích thực sau màn.
Vân Thiên Vũ từ từ đi tới, mặc dù mặc một bộ váy thô quần la đã sờn cũ, thân thể gầy yếu đến một trận gió cũng có thể thổi ngã, trên mặt còn mang một mảnh lụa trắng, nhưng quanh thân nàng đều toát ra khí phách, giống như U Lan trên núi.
Nàng như vậy, mặc dù dung mạo bị phá hủy, vẫn hết sức hấp dẫn ánh mắt người.
Vân Thiên Vũ không để ý tới người khác, chỉ trong trẻo lạnh lùng mở miệng nói: "Họa Mi."
Họa Mi nghe được Tiểu thư nhà mình gọi, lập tức bước nhanh tới bên cạnh Vân Thiên Vũ: "Tiểu thư."
"Lập tức đến vườn hoa trong Hầu phủ hái một ít cỏ Khổng Tước cùng Bạch Thược dược đem tới đây."
"Dạ, Tiểu thư." Họa Mi nhanh rời đi. Trong phòng khách tất cả mọi người không hiểu Vân Thiên Vũ muốn làm gì.
Vân Thiên Vũ cũng không có nhìn bất luận kẻ nào, chỉ là sắc mặt như sương lạnh, thong thả ung dung nói: "Thật là người thiện bị người lấn, ngựa ngoan bị người cưỡi. Dám can đảm đổ oan cho ta hạ độc người, xem ra là nhìn ta dễ ức hiếp sao. Được, hôm nay ta cũng muốn nhìn xem đến tột cùng là người nào dám lấn đến trên đầu ta!"
Phòng khách hạ nhân quỳ bên dưới, không ít kẻ sắc mặt trắng bệt, đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù chuyện không phải bọn hắn làm, nhưng nhìn sắc mặt Đại Tiểu thư lạnh lùng tàn nhẫn, lại làm cho người khác không tự chủ được tóc gáy cũng dựng thẳng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, sợ mình thật chọc phải phiền toái.
Ngoài cửa Họa Mi rất nhanh hái cỏ Khổng Tước và Bạch Thược dược đem vào, Vân Thiên Vũ đưa tay nhận lấy, lại ra lệnh Họa Mi đem một chén nước tới.
Vân Thiên Vũ đem cỏ Khổng Tước và Bạch Thược dược nghiền nhỏ lấy nước, nhỏ giọt vào trong chén trà, sau đó nàng đưa tay bưng chén nước, nhìn về Lâm đại phu đang ngây ngô nhìn nàng.
"Lâm đại phu, ngươi đã có thể nhận ra hủ cốt hoa cùng Tam Diệp Thanh Đằng, tự nhiên cũng có thể ngửi ra mùi vị của nó. Như thế này, ta sẽ dùng nước này đổ lên tay tất cả các nàng, ngươi cẩn thận kiểm tra cho ta, chắc chắn tra ra người nào đã tiếp xúc qua hủ cốt hoa cùng Tam Diệp Thanh Đằng, người này chính là người bỏ thuốc."
Vân Thiên Vũ nói xong cũng không để ý tới Lâm đại phu đại phu, quay đầu nhìn về người quỳ phía dưới, quát lạnh lên tiếng: "Đưa tất cả tay ra cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro